Edit: Packh03Quý gia ở Hoài Bắc cũng được coi là danh môn vọng tộc.
Tổ tông mấy thế hệ trước đều là quan viên triều đình, là con cháu thư hương, thư sinh nho nhã.
Nhưng đến mấy thế hệ sau này, hoàn toàn không còn dính dáng tới máy chữ "nho nhã" này nữa, đặc biệt là dòng bên của Quý Thiện Lâm.
Làm giàu nhờ buôn bán, nổi danh trong giới quý tộc, phụ nữ tự nhiên cũng không thiếu. Nhưng đáng tiếc là vợ cả chưa cưới, không có cách nào khác phải nuôi tình nhân bên ngoài.
Mà nuôi phụ nữ bên ngoài lại không hiểu đạo lý, kiêu căng phóng túng để có con riêng.
Nhìn xem, còn nuôi lâu như vậy.
Chỉ nhớ rõ chính mình là Quý đại thiếu gia, mà quên mất rằng trên đỉnh đầu hắn còn có một Quý đại tiểu thư.
Quý Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, chạm đến cặp con ngươi màu nâu kia, trong lòng dâng lên vẻ kiêng kỵ, "Sao cô lại ở chỗ này?"
Quý Thanh Vãn gõ gõ kính râm, nhướng mày hỏi, "Sao tôi không thể ở chỗ này?"
Quý Hạo quét mắt nhìn Nhậm Vưu Châu bên cạnh, "Nhậm thiếu mạng cô đến đây?"
Nhậm Vưu Châu buồn cười nói, "Quý Hạo, đây là địa bàn của Quý gia, Quý đại tiểu thư đến đây còn phải cần tôi mang đến?"
Nhậm Vưu Châu tính khí nóng nảy, tức lên bản lĩnh xếp thứ hai không ai dám tranh chủ nhật.
Dựa vào quan hệ hai nhà Quý Nhậm, Nhậm Vưu Châu và Quý Thanh Vãn cũng được coi là cùng thế hệ. Theo lý mà nói, Quý Hạo còn phải gọi anh ta một tiếng "Anh Châu", nhưng người này sao có thể nói đạo lý.
Anh ta đối với Quý Hạo vô cùng chướng mắt. Biểu hiện không thể nào rõ ràng hơn đèn LED 220V, ngoài ra thân phận của anh còn trên một bậc.
Tính tình Quý Hạo làm sao lại không khó chịu, đối với anh ta gọi một tiếng "Nhậm thiếu"
Nhưng mà nói thế, Quý Hạo nghiêng đầu nhìn Quý Thanh Vãn, hạ giọng cảnh cáo cô, "Ba không biết cô ở đây. Nếu chút nữa để ba biết..."
"Biết có thể thế nào?" Quý Thanh Vãn đánh gãy lời hắn, hạ giọng phủ đầu, "Chẳng lẽ ông ta còn có thể đánh tôi?"
Quý Hạo có chút nghẹn lời, Quý Thiện Lâm đương nhiên không có khả năng đánh cô. Mặc dù cô xuất hiện bên ngoài khiến ông không hài lòng, nhưng ông ta càng muốn giữ thể diện hơn.
"Tôi vào đây đã nửa ngày, ngay cả đến 'đứa em trai yêu quý' đây còn biết. Cậu nghĩ 'người bố thân yêu' kia của tôi chẳng lẽ không biết. Cậu tưởng ông ta cũng ngu ngốc như cậu à?" Quý Thanh Vãn không chút sợ hãi nào hỏi lại hắn.
Quý Hạo lập tức nhíu mày, có chút tức giận, "Quý Thanh Vãn, cô đừng một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
Nhậm Vưu Châu nhìn biểu tình này của hắn, đột nhiên cảm thấy người này mấy năm nay cũng chẳng thay đổi cái vẹo gì, gan càng ngày càng lớn. Dám ở trước mặt anh ta khiêu khích.
Còn không chờ anh phản ứng, Quý Thanh Vãn cúi đầu cưới, gọi một tiếng, "Quý Hạo."
Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, khoé miệng ý cười lãnh đạm, "Câu 'Được một tấc lại muốn tiến thêm một bước' này đừng có mà dùng loạn."
Giọng điệu không hề gợn sóng, bình tĩnh có chút khiếp người.
Mà Quý Hạo nhìn biểu tình này của cô lập tức nhớ tới ký ức khi còn nhỏ. Bước chân theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Quý Thanh Vãn thấy phản ứng này của hắn, giơ tay đẩy lại gọng kính râm, thuận miệng nói một câu, "Cậu cùng tôi ở đây lãng phí miệng lưỡi, còn không bằng đi tìm Quý Thiện Lâm. Xem ông ta đang ở chỗ nào đến mà làm đứa con ngoan."
Nói xong, cô cất bước đi về phía trước, đi ngang qua hắn bỗng nhiên nhớ tới người nào đó, "À, đúng rồi."
Giọng nói Quý Thanh Vãn hơi ngừng, nghiêng đầu quét mắt nhìn thân thể hắn, ý vị thâm trường nói, "Cẩn thận chơi cho tốt, đừng để hỏng thận."
Lời này có chút không thể hiểu được, Quý Hạo nghe vậy nhíu mi, suy đoán ý tứ của cô.
Quý Thanh Vãn nói xong lời đó, xoay người mang theo người phía sau rời đi, lưu lại Quý Hạo đứng tại chỗ.
Phía xa trong đại sảnh, Bối Thi Nhụy đang đi về phía này tìm người. Không nghĩ vậy mà lại gặp người phụ nữ mang kính râm khi nãy.
Khoảng cách ngắn lại, thân ảnh người phụ nữ đi ngang qua, bước chân của Bối Thi Nhụy thoáng chậm lại. Lúc này cô ta nhìn thấy sườn mặt kính râm lộ ra khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Lúc nãy cô ta vẫn còn hoài nghi, thì lúc này cô ta đã hoàn toàn xác định người phụ nữ này chính là Quý Thanh Vãn.
Nhưng bất đồng với khi nãy, bên người cô có thêm một người đàn ông tuấn tú.
Trên người mặc tây trang, tướng mạo hay khí chất đều là cực phẩm.
Bối Thi Nhụy ánh mắt dừng lại bên sườn mặt người đàn ông. Dựa vào cảm giác, liếc mắt một cái cô ta có thể kết luận người đàn ông này hoàn toàn bất đồng so với Quý Hạo.
Anh càng có quyền có thế và có địa vị.
Đôi mắt cô ta híp lại, sâu kín nhìn đôi nam nữ đối diện rời đi.
Hai người sóng vai đi cùng nhau, quan hệ vô cùng thân mật.
"Vừa nãy ý tứ cậu nói với Quý Hạo là như thế nào vậy?"
Sau khi đi ra khỏi chỗ có Quý Hạo. Anh ta lập tức cúi đầu hỏi cô.
Quý Thanh Vãn nghe vậy, "Hừm" một tiếng. Đơn giản đem chuyện vừa gặp Bối Thi Nhụy giải thích một chút. Nhân tiên giới thiệu người phụ nữ so với gái bán hoa có gì khác nhau.
Nhậm Vưu Châu nghe xong, thật sự có điểm không ngờ tới, "Tên tiểu tử Quý Hạo này lá gan ngày càng lớn. Ngay cả minh tĩnh cũng dám bao nuôi?"
Thái độ Quý Thanh Vãn như không có chuyện gì, "Thích nuôi thì nuôi, hưởng thụ cuộc sống."
Nhậm Vưu Châu nghĩ đến bộ dáng chó chết của tên kia, cười nhạo nói, "Đúng là cha nào con nấy."
Quý Thanh Vãn nghe vậy khoé miệng hơi câu, "Nhậm thiếu có thể nói ra lời hay như vậy, nói thêm chút nữa đi."
Được cô khích lệ, Nhậm Vưu Châu khẽ hừ một tiếng, đuôi thiếu chút nữa hếch lên trời, "Ông đây mạnh nhất."
Quý Thanh Vãn bị anh ta chọc cười, Nhậm Vưu Châu đối diện kính râm, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của cô, giơ tay lên cằm, "Hot search cậu mấy ngày hôm trước là thế nào?"
"Hot search?" Quý Thanh Vãn chớp chớp mắt, "Hot search gì cơ?"
Chuyện Tô Trạch kia không phải sớm đã chìm rồi sao?
Nhậm Vưu Châu nghĩ nghĩ, trong trí nhớ đột nhiên hiện ra dòng chữ, "Thịnh Du hộ tống bảo bối, xuống xe ngọt ngào vì người trong lòng mà cầm hành lý, sửa sang lại mũ. Bùng nổ!"
Nói hai từ cuối còn đặc biệt lên cao giọng, hoàn toàn bộc lộ cảm xúc hiện tại.
"......."
Quý Thanh Vãn biểu tình không còn gì để nói, "Cậu có bệnh à?"
Nhậm Vưu Châu khẽ hừ một tiếng, "Quý đại minh tinh diễm phúc không tồi đi. Đi một cái Tô Trạch lại tới một cái Thịnh Du."
Quý Thanh Vãn mặc kệ anh ta trêu chọc, nhưng thật ra có chút tò mò, "Làm sao cậu lại nhận ra người bên trong ảnh là tôi?"
Nhậm Vưu Châu lắc đầu, "Cậu đừng có nói là che cả khuôn mặt. Ông đây chỉ cần nhìn đầu ngón tay là có thể biết được người đó là cậu."
Quý Thanh Vãn đuôi lông mày hơi nhíu lại, "Nhậm tổng lại quen thuộc tôi như vậy?"
Nhậm Vưu Châu nhẹ "A" một tiếng, "Ông bốc phét thế cậu cũng tin. Ông đây chỉ là cảm thấy người nọ rất giống cậu, cho nên cố ý cho người đi điều tra."
Quý Thanh Vãn cúi đầu, "Không ngờ tới Nhậm tổng vậy mà còn rất quan tâm đến tôi."
"Hot search huyên náo đến mức Weibo tôi còn không mở được. Còn tưởng rằng cậu bị người nào bắt cóc."
Nhậm Vưu Châu khẽ chau mày, mang theo chút trêu đùa, "Nào nghĩ tới Quý đại tiểu thư lại diễm phúc như vậy."
Quý Thanh Vãn không thể hiểu được, "Diễm phúc gì cơ?"
"Trả lời của Thịnh Du trên Weibo kia, ý tứ gì. Hai người còn không phải người xướng người hoạ?"
Quý Thanh Vãn cười một tiếng, nâng nâng kính râm, "Tôi nói anh ta đơn phước bắt chước, tôi cái gì cũng không làm, cậu có tin không?"
Nhậm Vưu Châu mỉm cười, "Tôi đúng thật là không tin."
Quý Thanh Vãn gật đầu, "Tôi khỏi cần giải thích, cậu cứ nghĩ như vậy đi."
Nhậm Vưu Châu nhìn biểu tình của cô, anh ta biết tính tình của cô, cũng chỉ là nói giỡn.
Hai người nửa đùa nửa thật với nhau, đi qua đại sảnh dưới lầu, Quý Thanh Vãn đang bực người bên cạnh, không chú ý tới phía trước đi qua đài nước lướt qua một người đàn ông.
"Cậu đâu rồi?"
Thịnh Du cầm di động, lười biếng hỏi một tiếng.
Đối phương trả lời, "Ờ tầng ba. Cậu đi lên là có thể nhìn thấy."
Thịnh Du lười miếng trả lời, chuẩn bị cắt đứt điện thoại.
"À quên cậu đợi chút." Đầu dây bên kia hô lên một tiếng, "Tôi còn đang đứng ở cửa chờ cậu."
Thịnh Du hơi nâng mi, "Chuyện gì nữa."
Còn ra tới cửa chờ anh.
Đối phương giải thích nói, "Tầng ba đang có người tổ chức bữa tiệc, tôi sợ cậu đi nhầm."
Thịnh Du cười nhạt một tiếng, "Tôi là trẻ lên ba chắc?"
"Thôi thôi xin người. Ngài đi đường không nhanh không chậm, lại không có định vị. Không biết còn tưởng cậu kẻ ngốc trên đường."
Kẻ ngốc trên đường?
Thịnh Du nghe từ này lại nhớ tới người mình gặp ở ngôi chùa Trai Đường kia.
"Đợi chút tôi sợ cậu đi nhầm bữa tiệc người ta. Lát nữa lại bị bảo vệ Quý gia đuổi khỏi chỗ đó."
"Hả?" Thịnh Du mang theo nghi hoặc, chú ý tới lời nói, "Quý gia?"
Đối phương nghe vậy lên tiếng nói, "Nghe thấy bảo là người Quý gia tổ chức bữa tiệc, tôi không cẩn thận nghe được. Như thế nào tổ tông cậu có hứng thú muốn đi xem?"
Giọng nói rơi xuống, đôi mắt Thịnh Du hơi xốc lại, ánh mắt dừng lại qua đôi nam nữ ở phía trước, bỗng nhiên ngừng một chút.
Hai người không biết đang nói cái gì, người phụ nữ cong môi cười, kính râm trên mặt cũng không lấn át được nụ cười của cô.
Mà người đàn ông bên cạnh để một tay bên vai người phụ nữ, một bộ dáng kiêu ngạo đắc ý.
Người phụ nữ cũng không tránh né.
Thịnh Du nhìn người đàn ông bên cạnh Quý Thanh Vãn một cái, nhướng mày, ngay sau đó cất bước đi về phía trước rời đi.
Nhậm Vưu Châu để cho Tiểu Thành tan làm về sớm, Quý Thanh Vãn lái xe đưa anh ta về Nhậm gia.
Trên đường, người luôn ồn ào khó có khi được an tĩnh. Quý Thanh Vãn nghiêng đầu ánh mắt nhìn, phát hiện vị thiếu gia vậy mà đang cầm di động xem văn kiện hợp đồng.
Cô có chút ngoài ý muốn, "Nhậm tổng đây là đang nghiêm túc sao?"
Nhậm Vưu Châu nhíu mi, mặt nghiêm túc, "Tôi sợ không còn xu nào dính túi. Nếu không có xu nào. Tôi làm thế nào thành vị thiếu gia chơi bời lêu lổng?"
Quý Thanh Vãn: "......."
Người này vậy mà vẫn còn đang nằm mơ.
Nhậm Vưu Châu nhìn màn hình di động, nhớ tới chuyện hỏi cô. "Cậu gần đây có lịch trình gì không?"
"Có chuyện gì vậy?" Quý Thanh Vãn nhìn giao thông bên ngoài, "Nhậm tổng muốn hợp tác với tôi sao?"
Nhậm Vưu Châu gật đầu, "Khách sạn yêu cần làm người phát ngôn quảng cáo. Vừa vặn chỗ này hỏi cậu một chút."
Quý Thanh Vãn nghe vậy đuôi lông mày cong lên, khẽ nhếch, "Cậu nói lời này tôi còn lựa chọn nào khác sao?"
Nhậm Vưu Châu cũng học giọng điệu của cô, "Chẳng lẽ chỉ có một mình cậu là nữ minh tinh à?"
Quý Thanh Vãn không giận bật cười, "Vậy Nhậm thiếu cũng cần thận suy xét cho tốt, cụ thể công việc thế nào có thể liên hệ với người đại diện của tôi."
"Được." Nhậm Vưu Châu hiểu rõ ý tứ của cô, tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện.
Tiễn xong vị thiếu gia này, sau khi Quý Thanh Vãn về nhà lập tức nhận được cuộc gọi an bài của Vương Vi Diễm.
Đầu tiên chính là quay chụp cho khách sạn Dvil, rồi sau đó làm người phát ngôn quảng cáo tuyên truyền.
Quý Thanh Vãn không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Vương Vi Diễm lại có chút ngoài ý muốn.
Khách sạn Dvil là khách sạn nổi tiếng trong và ngoài nước. Người phát ngôn rất ít khi mời minh tinh trong nước. Lúc trước có mời cũng không đến phiên của Quý Thanh Vãn.
Vương Vi Diễm sau khi thông suốt, cảm thấy Quý Thanh Vãn không phải là giống như có chỗ dựa. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân.
"Cô" giẫm phải vận c*t chó rồi.
Quý *dậm vận c*t chó* Thanh Vãn sau khi ký kết hợp đồng, trực tiếp bị Nhậm Vưu Châu gọi đi ăn cơm trưa.
Cô vốn dĩ muốn đùn đẩy không đi, nhưng Nhậm Vưu Châu người này lấy thân phận lấy lý do hiện tại là kim chủ của cô, mạnh mẽ cưỡng ép kéo quan hệ.
"Nhậm Vưu Châu, nếu hai chúng ta bị chụp được. Dùng Omo cũng không tẩy trắng được đâu."
Quý Thanh Vãn đứng trong thanh máy, lạnh lùng nhìn anh ta.
Nhậm Vưu Châu ấn số thang máy không để tâm nói, "Vậy vừa đúng lúc được như ý nguyện ông nội. Sau đó nếu ông đem tiền cho tôi, tôi sẽ cho cậu ba phần."
Ông nội Nhậm từ nhỏ đã thích Quý Thanh Vãn, trước kia còn nói đùa phải để cho Quý Thanh Vãn và Nhậm Vưu Châu kết hôn sinh tiểu bảo bảo.
"Nhưng mà cậu yên tâm, nơi này có tính bảo mật rất mạnh. Nếu bị người khác chụp lén, cậu ở trong cái giới hỗn loạn này khẳng định lại lên Hot search."
Nhậm Vưu Châu một tay đút túi quần, nhớ tới lời nghe được, nhíu mi, "Thật không hiểu tại sao cậu lại muốn dấn thân vào cái nơi khỉ ho hỗn tạp này, cái gì cũng có." .
Truyện Xuyên KhôngQuý Thanh Vãn nghe vậy nửa híp mắt nhìn, nhàn nhạt nói, "Chỗ này chuyện gì nhiều cơ? Quý gia sao?"
Nhậm Vưu Châu ý thức được lời nói chính mình có điểm không đúng. Dừng một chút, liếc mắt nhìn cô một cái, ho một tiếng nói sang chuyện khác, "Tôi buổi tối hôm nay nhìn thấy người tình của cậu."
Quý Thanh Vãn nghiêng đầu không hiểu nhìn anh ta, "Ai cơ?"
Hỏi xong, cửa thang máy vừa vặn mở ra. Nhậm Vưu Châu đi phía trước cô, thuận miệng nói một câu, "Mấy hôm trước không phải nói hai người kẻ xướng người hoạ sao. Nhanh như vậy đã quên người tình Thịnh Du rồi?"
Quý Thanh Vãn đi ra thang máy, được anh ta nhắc nhở, sau đó không có chuyện gì, tự nhiên gật đầu nói tiếp, "Ồ, người tình Thịnh Du của tôi làm sao?"
Giọng nói rơi xuống, dư quang thoáng nhìn người phía trước đi tới, cô không thể nào không để ý, ngược lại Nhậm Vưu Châu bên cạnh dừng lại.
Quý Thanh Vãn cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt đụng phải đôi mắt tuyệt đẹp kia, con ngươi đen nhánh, lộ ra tia xa cách nhàn nhạt. Mà độ cong đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo tia lười biếng quen thuộc.
Mà chủ nhân của đôi mắt kia đang đứng, hơi hơi rũ mắt nhìn về phía cô, chân mày hơi hất.
Quý Thanh Vãn thân mình dừng lại.
Giờ khắc này, trong đầu đột nhiên không ngừng vang lên những lời cô vừa trả lời.
- -- "Người tình Thịnh Du của tôi làm sao?"
"......."
Ai đó giết cô đi.
***
Tác giả có lời muốn nóiThịnh Mỹ Ngọc mỉm cười, "Em mau gọi lại lần nữa."
Quý Thanh Vãn: "Cút!"
~ Hết chương 15 ~