Từ Dập gọi cho tôi hai lần, hắn nói hắn phải tham gia cuộc thi Vật lý với đội tuyển của trường ở một nơi khác, gần đây đang đóng cửa ôn tập ở nhà, chắc phải đợi sau khi về mới tới gặp tôi được.
Hắn hỏi tôi trong điện thoại: "Lý Vọng, cậu sẽ nhớ tớ chứ?"
Tôi nói: "Đương nhiên rồi."
Từ Dập nói: "Đến ga tàu tiễn tớ được không?"
Giọng hắn truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, như sóng biển đánh vào bến tàu, mang theo tiếng vang nhẹ nhàng.
Bắt đầu từ một thời điểm nào đó, tôi đã cảm thấy Từ Dập như một vùng biển lớn vô tận, không tự chủ được mà bị mê hoặc bởi màu xanh thẳm và sự trong vắt ấy.
Vừa sáng sớm liền chuồn ra khỏi nhà bắt xe đến ga tàu.
Từ Dập đứng trong đội tuyển của trường, hắn mặc áo khoác trắng, cười với tôi từ xa.
Tôi thấy trên lưng áo hắn in bốn chữ.
Là cao chạy xa bay.
299.
Tôi có thể chắc chắn là Lâm Tú Chương cố tình đến đây tìm tôi ăn vạ rồi.
Nhà cậu ta cách đây rất xa mà vẫn thỉnh thoảng ôm ván trượt đến đây lượn lờ, có lần tôi còn chứng kiến cậu ta đến đây dắt chó đi dạo.
... Người anh em này có nghiêm túc không? Ngồi xe 2 tiếng đến đây chỉ để dắt chó?
Tôi đút hai tay vào túi, ngồi xổm xuống đối mặt với con Golden bự kia, nói: "Người anh em, cậu đừng làm khổ con chó nữa."
Lâm Tú Chương nói: "Cậu đang nói chuyện với tôi hay nói chuyện với nó?"
Lần này tôi thực sự không có ý chửi cậu ta, sao cậu ta lại tự nhận?
Khuyên tai trên tai cậu ta sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tôi nhìn một hồi, lúc vươn tay ra muốn chạm vào, Lâm Tú Chương bỗng nghiêng đầu cắn ngón tay tôi.
Khi tôi định rút ngón tay ra, cậu ta liền nới lỏng miệng, trực tiếp giơ tay nâng mặt tôi, hôn lên miệng tôi thật mạnh.
Vì vậy, tôi đã cho bạn học Lâm một vị trí mới.
Con trai chó.
Tôi nói với cậu ta: "Đừng có tuỳ tiện hôn lên được không?"
Lâm Tú Chương nói: "Thế bây giờ tôi hôn lại một cái nhé?"
Nói xong, cậu ta liền đè tôi ra sau bốt điện thoại bỏ hoang rồi làm lại lần nữa, tôi hít sâu một hơi, khi kéo áo cậu ta định đánh một trận, đột nhiên cậu ta hỏi tôi: "Lý Vọng, chơi với tôi có vui không?"
Tôi nói: "Cậu tưởng tôi vui thì sẽ không đánh cậu à?"
Bạn học Lâm ôm lấy eo tôi, mặt gần như sắp kề sát mặt tôi, trong hơi thở có mùi dâu tây như có như không.
Tay cậu ta mò vào trong quần tôi, mắt nhìn tôi chằm chằm, nói: "Tôi muốn làm chuyện đó với cậu, được không?"
Tôi nói: "Ba của con nói là không được nhé."
Lâm Tú Chương nghiêng mặt sang một bên, nói: "Tôi đã rất kiềm chế rồi đó, bạn Lý Vọng, để tôi cũng được vui một chút đi mà."
300.
Rất khó hiểu cậu ta mua được còng tay từ đâu.
Lúc cậu ta hôn lên mí mắt tôi, tôi nhắm mắt lại hỏi cậu ta: "Cậu có lấy được niềm vui từ việc chịch tôi không?"
Lâm Tú Chương nói: "Bây giờ tôi chịch cậu được không?"
Tôi nói: "Không."
Cậu ta ừm một cách oan ức, kề môi lên nhân trung của tôi, cắn môi dưới của tôi, đẩy mở hàm răng của tôi, quấn lấy đầu lưỡi tôi một cách khéo léo.
Lúc đầu tôi muốn cắn cậu ta, nhưng cậu ta mở điện thoại của mình lên, để một bức ảnh cách đây từ rất lâu trước mắt tôi.
... Thế mà lại là ảnh scandal tôi mặc đồ nữ thời cổ!
Người anh em này cũng chó quá rồi đấy? Đ*t ông già cậu!
Nhưng kỹ năng hôn của cậu ta vẫn rất tốt, tôi tưởng tôi sẽ rất tức giận, nhưng hình như cũng không khó chịu lắm, chẳng lẽ là vì cậu ta đã ăn kẹo cao su vị dâu trước khi hôn tôi?
Khi tay cậu ta luồn vào quần tôi, kéo quần lót tôi lên, tôi thật sự không nhịn nổi, cho đôi giày thể thao hàng hiệu của cậu ta một đạp.
301.
Mọi người dám tin không? Vậy mà cậu ta lại khóc?
Tôi không thể nào mở miệng ra ân cần thăm hỏi người nhà cậu ta, lúc này không thể không cảm thán một câu, công tử bột thật là xuất sắc.
Cậu ta uất ức xong, nói với tôi: "Bạn Lý vọng lúc nào cũng từ chối tôi, vì sao chứ?"
Người anh em, tháo còng tay trên cổ tay tôi trước rồi hẵng hỏi vì sao nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT