*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bàn148.
Thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ đụng mặt băng tay đỏ hội học sinh, cậu ta gần đây đang giúp giáo viên thu xếp đủ loại công việc, hình như cực kỳ bận, ngay cả thời gian tập luyện cũng là cố ép rút ra.
Cậu ta cười rất rực rỡ nhìn về phía trước, khuôn mặt rất trắng trẻo sạch sẽ, tóc trông có vẻ cứng hơn của Từ Dập một tí, cắt theo kiểu học sinh ngoan.
Trông cũng mặt người dạ chó
[1] đấy, mỗi tội hơi biến thái.
[1]: Này bản gốc là nhân mô cẩu dạng nhé các bác, tôi mà dịch thành mặt người dạ thú hoặc là cầm thú súc vật thì nặng quá, tại trong câu này chỉ là đang mỉa công tử bột thôi ;-)
Tôi không hay nói chuyện riêng với cậu ta, nhưng thỉnh thoảng tập xong thì cả bốn người sẽ cùng chén một bữa MacDonald.
Cậu ta ngồi đối diện tôi, lúc mắt đối mắt sẽ cười rất thân thiện với tôi, bên mặt còn lộ ra một cái lúm đồng tiền.
Một mình đụng mặt với cậu ta lần nữa đã là chuyện sau khi thi giữa kỳ.
Khi đó tôi đang trèo tường trốn học.
Lâm Tú Chương đeo băng tay đỏ, đứng dưới tường rào, vừa cười vừa hỏi tôi: "Bạn Lý Vọng, không phải nói là phải học tập thật giỏi à?"
Tôi nói: "Tôi trốn tiết thể dục, sao nói là tôi không thích học được."
Lâm Tú Chương nói: "Cậu định đi làm gì?"
Tôi im lặng một hồi, ngồi trên tường rào nói với cậu ta: "Muốn thử cảm giác lúc tất cả mọi người đang học còn mình thì ở ngoài mua gà rán ăn."
149.
Tôi tưởng cậu ta sẽ ngăn tôi lại rồi ghi tên tôi vi phạm kỷ luật, nhưng hoá ra cậu ta lại cùng tôi leo tường ra ngoài.
Trong tiệm gà rán không có ai, tôi dựa bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh nhìn nhân viên cửa hàng bên trong bỏ đùi gà vào chảo dầu xèo xèo, thoả mãn đắm chìm trong mùi hương của thì là Ai Cập và dầu rán.
Lâm Tú Chương dựa ở bên kia quay đầu nhìn xe cộ tới lui bên ngoài, tôi vừa định lên tiếng hỏi cậu ta mấy giờ rồi, bỗng nhiên liếc thấy trên lỗ nhỏ trên vành tai cậu ta.
Thế mà cậu ta dám nói tôi xỏ khuyên tai trông như trẻ côn đồ, rõ ràng chính cậu ta cũng xỏ mà!
Tôi nói: "Sao cậu cũng xỏ khuyên tai?"
Lâm Tú Chương quay đầu lại cười với tôi, nói: "Học tập cậu đó."
"Lúc trước không phải cậu nói đây là vi phạm kỷ luật sao?" Tôi lầm bầm nói, "Lớp 13 các cậu tiết này có phải thể dục đâu, cậu trốn học thế này cũng được à?"
Lâm Tú Chương ừ tiếng, nói: "Chẳng sao, tiết này giảng gì tôi cũng học qua hết rồi."
Cậu ta đứng cạnh tôi, lại nói tiếp: "Cái ở trên ảnh avatar của cậu, là Từ Dập thêm vào à?"
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, nói: "Đúng rồi."
"Cậu theo đuổi được nó rồi?" Lâm Tú Chương chớp chớp mắt, nhìn tôi, nói, "Nhưng mà hai cậu có ở bên nhau hay không cũng không quan trọng... Tôi muốn hỏi cậu chuyện khác."
Tôi vừa dời mắt sang đùi gà rán được muôi sắt vớt lên, vừa nói: "Cậu muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng, những lời này của cậu cũng có phải để hỏi ý tôi đâu?"
Lâm Tú Chương lại cong mắt nở nụ cười, lúc tôi còn chưa phản ứng kịp, cậu ta đã lại đây hôn một cái lên gáy tôi.
Cậu ta nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Bách Liên không phải anh ruột cậu, vậy cậu với cậu ta là quan hệ gì?"
150.
Tôi sờ sờ gáy, không hiểu ra sao nói: "Không phải anh ruột, nhưng cũng tính là quan hệ anh em mà? Cậu còn mong đợi tôi nói là quan hệ cha con chắc?"
151.
Vẻ mặt cậu ta có chút vi diệu, nhưng cuối cùng cũng không hỏi tôi gì khác nữa.
Sau khi tôi và cậu ta ăn sạch một hộp gà rán cỡ bự, cậu ta ngẩng đầu lên nói với tôi: "Tôi muốn nhìn dáng vẻ cậu đeo cái khuyên tai kia."
Tôi nói: "Bạn à, lần trước không phải cậu bảo tôi bỏ khuyên tai ra à?"
Lâm Tú Chương giương mắt nhìn nhìn hai cái quạt điện trên đầu tôi, nói: "Đấy là lúc trước mà, đeo cái tôi tặng thì không tính là vi phạm kỷ luật, thế nào?"
Cậu ta mời một bữa gà rán, coi như trao đổi, tôi đã nhận lời cậu ta đi chụp ảnh lấy liền
[2].
[2]: Là cái kiểu chụp ảnh trong mấy cái booth này ấy các bác.
Tôi với cậu ta còn tranh luận về mấy tấm ảnh xem ai đẩy mũi lên nhìn giống lợn hơn.
Bây giờ nếu có người ở bên ngoài đi qua, nhất định sẽ tưởng là bọn tôi đang đánh nhau ở bên trong.
Lâm Tú Chương và tôi véo mặt nhau, lúc camera chớp chớp, cậu ta đột nhiên nói với tôi: "Cầu Cầu, tôi ghen tị với Bách Liên quá."
Tôi nói: "Ghen tị hắn cái gì?"
Cậu ta vẻ mặt ngay thẳng nói: "Vì tôi muốn treo đầy ảnh cậu trong phòng."
Lực bàn tay đang véo mặt cậu ta của tôi tăng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Tú Chương, cậu là biến thái à?"
Cậu ta ui da một tiếng, lại cười, nói: "Đúng rồi."