Một hồi náo loạn liền như vậy kết thúc, nhưng sau trận chiến này danh tiếng của Hạo Thiên Kỳ chắc chắn sẽ được lan truyền rộng rãi.

Phương Anh Kiệt bị thua thảm hại, khiến cho những học viên Hoàng Gia đang xem chiến đều cảm thấy trấn kinh, cũng có một số lại thấy mất mặt cùng tức giận. Hạo Thiên Kỳ còn chưa xuống võ đài liền có một người đã nhảy lên nói:

- Long Thủ! Không biết ngươi có muốn gia nhập vào học viện Hoàng Gia không?

Người vừa nói không ai khác chính là Lâm giáo thụ, mất đi Phương Anh Kiệt hắn không cách nào ăn nói được với Phó Viện Trưởng, Phương Anh Kiệt còn là người trong danh sách thi đấu. Nếu như có thể chiêu mộ được 'quái vật' Long Thủ này về, chuyện Phương Anh Kiệt chết sẽ không bị Phó viện trưởng truy cứu.

Suy tính chu toàn 'mất rồi bổ sung', Lâm giáo thụ mới thừa cơ hội ngỏ lời chiêu mộ Hạo Thiên Kỳ. Bất quá hắn tính sai, Hạo Thiên Kỳ một chút cũng không có hứng thú vào học viện Hoàng Gia.

Hạo Thiên Kỳ lập tức thẳng thừng mở miệng từ chối:

- Không hứng thú.

Lâm giáo thụ nghe vậy nụ cười trên mặt chợt tắt, vẻ mặt trở nên ám trầm nói:

- Long Thủ, ngươi vừa mới giết đi một người trong danh sách tranh tài Tứ Quốc. Ngươi hẳn nên chịu một phần trách nhiệm đối với chuyện này. Nếu bệ hạ truy cứu, ngươi cũng không tránh khỏi tội làm hại đến lợi ích của quốc gia.

“Lấy Hoàng Đế ra uy hiếp ta?”

Hạo Thiên Kỳ thần sắc lạnh lùng nói:

- Đây là sinh tử võ đấu, ngươi hẳn là nên biết quy tắc. Còn chuyện danh sách tranh tài thiếu người thì liên quan gì ta? Học viện Hoàng Gia không lẽ không còn người? Tùy tiện bổ sung một người không phải là được rồi sao.

Lâm giáo thụ thẹn quá thành giận đưa tay chỉ mặt Hạo Thiên Kỳ mắng:

- Ngươi... Ngươi là coi khinh học viện Hoàng Gia đi. Đừng tưởng ngươi là đệ đệ của Cung Thiếu Chủ là có thể xem người khác không ra gì. Tiểu tử, ta thấy ngươi có chút tài năng, nên mới mở miệng mời ngươi gia nhập. Ngươi không gia nhập thì thôi, còn tỏ ra xem thường người khác, ngươi nên nhớ nhân tài trong học viện Hoàng Gia rất đông đảo, so với ngươi bọn hắn mạnh hơn nhiều.

Lâm giáo thụ vừa dứt lời, tiếng nghị luận trở nên ồn ào. Tức khắc một người từ trong đám người ở bên dưới nhảy lên, hắn thân hình cao to, y phục trên người là hoàng y giống với y phục của Phương Anh Kiệt, đối phương mặt mày giận dữ quát:

- Ta là Tào Hách, tu vi Luyện Khí ngũ trọng muốn khiêu chiến ngươi.

Chiêu lôi kéo thù hận này của Lâm giáo thụ quả thực là khá tốt, một đám học viên của Hoàng Gia ai nấy cũng đều nhao nhao đòi lên đài sửa trị Hạo Thiên Kỳ. Muốn cho Hạo Thiên Kỳ biết thế nào là lễ độ.

Hạo Thiên Kỳ hừ lạnh, loại phương thức ấu trĩ này hắn mới không mắc mưu, nhìn cũng không nhìn đối phương. Hạo Thiên Kỳ quay lưng đi xuống võ đài.

Tào Hách thấy vậy, phẫn nộ gầm lên:

- NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO TA!

Bước chân Hạo Thiên Kỳ dừng lại, sau đó lại nghe Tào Hách cười khinh miệt nói:

- Là sợ thua nên ngươi mới không dám ứng chiến đi!

Lâm giáo thụ ở bên cạnh châm ngòi thổi gió:

- Long Thủ, chỉ cần ngươi thắng được Tào Hách. Chuyện trước đó học viện Hoàng Gia sẽ không truy cứu ngươi. Nhưng nếu như ngươi không dám ứng chiến vậy chính là coi khinh học viện Hoàng Gia chúng ta.

Hạo Thiên Kỳ quay lại, cười lạnh nói:

- Đừng mở miệng nói ra những lời vô nghĩa. Muốn ta ứng chiến lấy lợi ích ra!

Lâm giáo thụ nghe vậy, vẻ mặt ngây ra, còn chưa nghĩ ra được phương án đáp lại Hạo Thiên Kỳ thì... giọng nói nhàn nhạt của Cung Dạ Yến vang lên:

- Lấy một danh ngạch tranh tài của Hoàng Gia ra đặt cược đi.

Lập tức, sắc mặt Lâm giáo thụ xanh mét, danh ngạch của học viện đâu phải nói cược là cược. Hắn cũng không thể làm chủ được a!

Cung Thiếu Chủ đưa ra món đồ cược như vậy rõ ràng chính là làm khó hắn!

Đột nhiên, có một giọng lão nam nhân truyền đến:

- Nếu Cung Thiếu Chủ muốn lấy một danh ngạch ra đặt cược vậy y theo ý muốn của ngươi. Nhưng nếu đệ đệ ngươi thua, hắn phải gia nhập vào học viện Hoàng Gia. Thế nào?

Tư Đồ Minh vừa nghe được liền đoán ra người nói là ai, hắn cười lớn nói:

- Không nghĩ đến Chu phó viện trưởng cũng tới tham gia náo nhiệt a!

Theo sau đó, một lão nhân mặc một bộ màu tro từ đám đông bước ra. Hắn có khuôn mặt phúc hậu, ngôn hành cử chỉ hiên ngang chính trực, không hề giống với khí chất âm ngoan, xảo trá của Lâm giáo thụ. Chu phó viện trưởng lắc đầu khua tay nói:

- Ầy, những người trẻ tuổi mới thích náo nhiệt. Lão già như ta chỉ tới góp vui thôi. Hi vọng Tư Đồ lão đệ cùng Cung Thiếu Chủ không cảm thấy ta nhiều chuyện.

Người này tên Chu Hằng, tu vi Tụ Khí Cảnh bát trọng, là phó viện trưởng của Hoàng Gia học viện. Tuy rằng tu vi thấp, nhưng uy vọng cực kì cao rất được lòng của mọi người.

Chu Hằng đã nói vậy Cung Dạ Yến cũng không làm khó, hắn mở miệng sảng khoái đáp:

- Được, theo ý của Chu phó viện trưởng đi. Bất quá ta muốn thêm một điều kiện.

Cung Dạ Yến đưa ngón tay chỉ về phía Lâm giáo thụ thần sắc tự nhiên nói:

- Ta muốn hắn phải cúi đầu tạ lỗi trước đệ ta. Điều này không quá đáng đi!

Tất cả mọi người ai nấy cũng mở to mắt, ở trong lòng ắt hẳn cũng gào lên: “Này, mà không quá đáng? Đương nhiên là quá đáng rồi!!!”.

Để một giáo thụ lại đi cúi đầu tạ lỗi trước một thiếu niên trẻ tuổi đáng tuổi học viên của mình, mặt mũi để chổ nào? Cung Thiếu Chủ đưa ra điều kiện cũng thật khiến cho người tức hộc máu a!

Lâm giáo thụ nghe vậy khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, hắn đường đường là một giáo thụ lại bắt hắn đi cúi đầu tạ lỗi với một thiếu niên, đây đạo lý gì? Còn chưa mở miệng tranh cãi thì Chu Hằng liền lên tiếng chấp thuận:

- Được thôi! Nhưng đệ đệ ngươi phải đấu ba trận, thắng hai trận mới tính là thắng.

Ba trận!

Lời Chu Hằng vừa thốt ra, đám người bên dưới lập tức nghị luận sôi nổi.

- Đấu một lúc ba trận. Chậc... Rõ ràng là ép người mà!

- Không thể nói vậy được, điều kiện Cung Thiếu Chủ đưa ra cũng quá đáng a!

- Ài... Long Thủ không muốn đấu, cũng phải đấu. Cung Thiếu Chủ đã đáp ứng trận chiến này rồi.

- Ta thật háo hức, cũng không biết Tào Hách và Long Thủ ai sẽ thắng. Nên đặt cược cho ai đây?

- Tào Hách là học viên của trường ta, hắn tất nhiên sẽ thắng. Cách biệt tu vi cả một giai và một cấp thế kia cơ mà.

.............

Thượng Quan Võ từ trên cao nhìn xuống, mặc dù là chứng kiến Hạo Thiên Kỳ đánh thắng Phương Anh Kiệt, nhưng hắn vẫn cho rằng là do Phương Anh Kiệt khinh địch mới lộ ra sơ hở, để Hạo Thiên Kỳ thừa cơ đánh lén.

- Phương Anh Kiệt, tên phế vật! Hôm nay làm cho học viện Hoàng Gia nhục nhã. Chết cũng đáng! Hắn thật không xứng ở trong danh sách tranh tài. Đáng lý nên sớm khai trừ.

Nói xong, hắn tức giận đánh một chưởng, khiến cho cái bàn trước mặt nát vụn.

Lam Nhược Tuyết ở bên cạnh nhíu mày, tỏ ra khó chịu. Dù sao Phương Anh Kiệt cũng đồng môn, coi như không quan tâm, cũng đừng bỏ đá xuống giếng. Nàng trong lòng có chút ghét bỏ Thượng Quan Võ. Nếu không phải hoàng huynh muốn mượn sức Thừa Tướng kêu nàng tiếp cận Thượng Quan Võ, nàng thật sự không muốn ở bên cạnh hắn một chút nào.

.........................

Tuy rằng Cung Dạ Yến tự ý làm chủ tiếp nhận khiêu chiến, trong lòng Hạo Thiên Kỳ cũng có chút khó chịu. Nhưng điều kiện Cung Dạ Yến đưa ra lại hợp ý hắn, coi như hắn lần nữa ứng chiến cũng không có gì không được.

Bất quá Hạo Thiên Kỳ cũng không phải là người để người khác tùy ý sắp đặt đối thủ, hắn biết khả năng giới hạn của bản thân tới đâu. Nếu tùy tiện để đối phương kiếm một tên Luyện Khí đỉnh phong, vậy phần thắng của hắn liền khá thấp.

Khi nghe Chu Hằng muốn hắn đấu ba trận, Hạo Thiên Kỳ thần sắc lạnh nhạt gật đầu nói:

- Muốn ta đấu ba trận, vậy được. Nhưng đối thủ của ta tu vi không được vượt quá Luyện Khí bát trọng. Còn có ta muốn sử dụng vũ khí.

Cách biệt tu vi khá nhiều, Hạo Thiên Kỳ không thể không dùng vũ khí cân bằng.

Lâm giáo thụ nghe Hạo Thiên Kỳ đề ra điều kiện như vậy thì tỏ ra cười lạnh châm chọc:

- Ngươi thật là không biết điều, còn muốn đặt điều kiện với chúng ta? Nếu đã là giao đấu thì chúng ta đưa ra đối thủ là Luyện Khí bát trọng, hay cửu trọng gì ngươi cũng phải chấp nhận. Vũ khí? Ngươi là muốn cho Cung Thiếu Chủ đưa ngươi vũ khí bát phẩm hay cửu phẩm?

Chu Hằng vẻ mặt khó chịu lập tức quát lớn:

- Mất mặt chưa đủ sao? Ngươi coi hắn tu vi gì? Phương Anh Kiệt và Tào Hách tu vi gì? Chúng ta đang có lợi thế, còn liên tục thay người ứng chiến, điều kiện hắn đưa ra như vậy cũng không hề quá đáng. Ngươi im miệng và cút xuống cho ta!

Bị Chu Hằng quát mắng, Lâm giáo thụ mặt mũi đỏ rần vì xấu hổ, hắn hậm hực đi xuống, sau đó liền đi tới một góc tối quan sát. Ánh mắt tỏ ra căm phẫn nghiến răng, nghiến lợi nhìn Hạo Thiên Kỳ. Hôm nay mặt mũi của hắn vì Hạo Thiên Kỳ mà hoàn toàn mất sạch. Lâm giáo thụ nắm chặt tay, khớp xương phát ra tiếng 'khanh.. khách', trong lòng âm thầm thề hắn nhất định sẽ khiến Hạo Thiên Kỳ sống không bằng chết.

Sau đó Chu Hằng đồng ý với điều kiện mà Hạo Thiên Kỳ đưa ra, nhưng vũ khí và hộ giáp chỉ được sử dụng từ thất phẩm trở xuống. Trận đầu tiên ra trận chính là Tào Hách.

Lần này Hạo Thiên Kỳ sử dụng một đôi giáp tay lục phẩm, Mãng Xà Thanh Đồng Hộ Thủ, được làm từ da của yêu thú Mãng Xà cao giai. Quan trọng nhất chính là bao tay này có thể che được hết phần lân phiến trên cánh tay hắn. Nếu như Hạo Thiên Kỳ sử dụng sức mạnh của lân phiến, hắn cũng sẽ không bị bại lộ.

[***Sẵn đây ta nói luôn về cấp bậc của yêu thú được chia thành:

Sơ giai

Trung giai

Cao giai

Thú Vương

Chiến tướng

Thống lĩnh

Hóa Hình (Ở cấp bậc này Yêu Thú đã có thể biến thân thành người)

Quân chủ

Bá chủ

Yêu Hoàng

Yêu Đế

***Sau đây là cấp bậc Ma Tộc:

- Tôi Thể Cảnh

(Trong Tôi Thể Cảnh được chia làm bốn giai đoạn: Luyện Bì, Luyện Nhục, Luyện Cốt, Luyện Tủy)

Giai đoạn Luyện Tủy ở Tôi Thể Cảnh của Ma Tộc tương đương với người có tu vi Luyện Khí ở Nhân Tộc.

- Tụ Linh Cảnh

- Khai Quang Cảnh

- Ma Thai Cảnh

- Huyền Ma Cảnh

- Địa Ma Cảnh

- Phân Thần Cảnh

- Hóa Ma Cảnh

Còn những cái khác ta sẽ từ từ cập nhật sau.]

Lúc này trên võ đài chỉ còn có Hạo Thiên Kỳ và Tào Hách, người chủ trì vừa hô bắt đầu. Tào Hách cầm lấy cự phủ (rìu lớn) huơ huơ vài vòng khởi động, Cự Phủ trong tay hắn cũng là vũ khí lục phẩm. Bất quá thể trọng khá nặng và hình dáng rất thô kệch. Nếu như không có sức mạnh to lớn, sử dụng loại vũ khí này sẽ trở thành gánh nặng.

Nhìn Tào Hách vung lên vung xuống Cự Phủ một cách nhẹ nhàng như vậy, Hạo Thiên Kỳ nhìn cũng đoán ra được, kẻ này chú trọng luyện thể chất. Ắt hẳn sức mạnh của hắn sẽ không dưới bốn ngàn cân khí lực. Nếu muốn đánh bại hắn, Hạo Thiên Kỳ phải phí một chút công phu.

Tào Hách ngạo nghễ nhìn Hạo Thiên Kỳ nói:

- Thấy ngươi thua kém tu vi ta nhiều như vậy, ta cũng không ỷ thế hiếp người. Chấp ngươi ba chiêu. Nếu như trong ba chiêu ngươi đánh bại được ta, ta tự động nhận thua.

Hạo Thiên Kỳ lãnh đạm từ chối:

- Không cần, ngươi toàn lực ứng chiến đi.

Tào Hách cười khinh miệt, tiếc hận nhìn Hạo Thiên Kỳ:

- Tiểu tử, đừng trách ta không nói trước với ngươi. Trong Hoàng Gia học viện không quá năm người có thể phá vỡ được phòng ngự của ta. Ngươi không nên tự mãn.

- Ngươi đã tự tin vào phòng ngự của ngươi như vậy, nếm thử một quyền này của ta xem.

Bá Vương Long Quyền!

Hạo Thiên Kỳ tung quyền lao về phía Tào Hách như một hỏa tiễn rời khỏi cây cung, quyền kình mãnh liệt đập vào mặt, khiến hắn có chút e ngại.

Lập tức, Tào Hách rống lên một tiếng nguyên khí phát ra giống như một bộ giáp bao bọc cơ thể hắn.

Bành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tào Hách đạp đạp lui vài bước, lại không chút nào tổn hại. Sắc mặt hắn có phần lúng túng, lần giao phong này hắn vậy mà rơi vào hạ phong?

Tiểu tử này là quái vật sao?

Dùng tu vi Luyện Tủy tam trọng lại có thể đánh lui một người có tu vi Luyện Khí ngũ trọng?

Không chỉ Tào Hách kinh ngạc, mà toàn bộ những người đang quan sát trận đấu cũng kinh ngạc không kém.

Chu phó hiệu trưởng lúc này đang ngồi cũng với Cung Dạ Yến và Tư Đồ Minh, sau khi nhìn thấy một màn như vậy, ông ta vuốt râu cười nói:

- Không nghĩ đến thiên phú của đệ đệ Cung Thiếu Chủ tốt như vậy? Ngươi không cho hắn đến Hoàng Gia học viện quả thực là phí phạm tài năng của hắn.

Cung Dạ Yến vẻ mặt đạm nhiên nói:

- Đến Hoàng Gia học viện cũng không học được cái gì! Chi bằng không đến.

Cung Dạ Yến vừa dứt lời, trên trán Chu phó viện trưởng liền nổi gân xanh vì tức giận, lão quay qua quát lên:

- Ngươi... Ý ngươi là Hoàng Gia học viện không dạy nổi đệ đệ ngươi hả?

Tư Đồ Minh lập tức xen vào giảng hòa tình thế:

- Chu phó viện trưởng, ngươi cũng biết tính hắn. Không nói thì thôi, mỗi lần phát ngôn điều khiến người khác tức muốn hộc máu. Ta quen rồi, ngươi cũng nên tập làm quen đi. Haha.....

Nghe Tư Đồ Minh nói vậy, Chu Hằng mặc dù tức giận đến nổi thở phì phì, nhưng hắn cũng không mở miệng ra đôi co với Cung Dạ Yến. Nếu không người tức chết sẽ là chính hắn.

..............

Lần đầu giao phong tuy Tào Hách vẫn chưa vận dụng hết toàn lực, nhưng hắn vẫn cảm giác được Hạo Thiên Kỳ cũng giống hắn. Bọn họ đều là đang dò xét thực lực của nhau.

Tào Hách hít sâu một hơi, bình phục tâm tình hậm hực, hắn trầm giọng nói:

- Không nghĩ đến ngươi cũng có chút tài năng. Là ta xem nhẹ ngươi, tiếp nữa ta sẽ dốc toàn lực ngươi tuyệt đối không có cơ hội thắng ta.

Hạo Thiên Kỳ gật đầu ngữ khí thản nhiên:

- Lấy ngươi thử nghiệm vậy, ta cũng muốn biết khi ta tung ra toàn lực sẽ có sức mạnh tới đâu.

Thực ra khi nãy Hạo Thiên Kỳ tung ra Bá Vương Long Quyền chỉ sử dụng bảy phần công lực, kèm theo tác dụng tăng phúc của Mãng Xà Thanh Đồng Thủ Hộ, nên hắn mới có thể đánh lui được Tào Hách. Nhưng kể từ đó Hạo Thiên Kỳ cũng nhận ra công pháp phòng ngự mà Tào Hách tu luyện chính là Thiết Đồng Thể Công. Luyện đến viên mãn có thể đạt đến cảnh giới mình đồng da sắt. Bất quá võ kỹ này có lợi cũng có hại, phải luyện đến viên mãn mới có thể tu luyện võ kỹ khác. Chỉ chú trọng luyện thể lại không cân bằng các võ kỹ khác, sẽ khiến cho tu vi trì trệ. Giao đấu với bất kỳ ai cũng chỉ là bị thịt cho đối phương.

Đây cũng chính là lý do Tào Hách đã hai mươi lăm tuổi mà tu vi chỉ đạt đến Luyện Khí ngũ trọng, mà Thiết Đồng Thể Công hắn cũng chỉ mới luyện được đến đại thành.

[Võ kỹ được chia làm bốn tầng tu luyện: nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play