Trời đã bắt đầu mưa. Diệp Tử Thanh rút vội cây đũa phép, thi triển thần chú chống ướt lên người Ginny. Ginny vẫn chăm chú xem không hay biết gì, chỉ đến khi mưa dần nặng hạt, nàng mới nhận ra, quay sang nhìn người bên cạnh với ánh mắt vô cùng cảm kích.
Tử Thanh đút đũa phép vào bên trong áo chùng, lặng lẽ quan sát tình hình trận đấu, mà chính xác hơn là cô đang quan sát trái Bludger điên đang tìm cách tấn công Harry. Cô biết rõ ai là kẻ đã ếm bùa trái Bludger. Chính là Dobby, một con gia tinh làm việc trong nhà cô. Nhưng cô không hề cảm nhận được sự hiện diện của cậu ta quanh đây. Chỉ còn một cách là tìm ra thần chú giải bùa cho trái banh này.
Đột nhiên bà Hooch thổi còi báo hiệu tạm dừng trận đấu. Tử Thanh thấy Harry cùng hai anh em Fred và George đáp xuống, liền sau đó là đội trưởng Wood, rồi cả Đội Gryffindor tụ tập lại dưới sân. Cả bọn đang bàn tán về trái Bludger điên trước khi bà Hooch kịp đi đến. Bọn Slytherin trên khán đài hè nhau la hét ầm ĩ.
Ginny lần tay sang nắm lấy tay Tử Thanh, bất giác cô cảm nhận được nàng đang run vì lo lắng. Cô đoán chắc nàng cũng nhận thấy chuyện gì đang xảy ra với Đội Nhà. Tử Thanh choàng tay qua ôm lấy vai nàng, vỗ vỗ trấn an:
- Sẽ không sao đâu mà! Bồ đừng có lo.
Nói rồi cô kéo nàng tựa vào sát người mình. Nàng siết chặt tay cô hơn, nhưng đã bớt run phần nào.
Tiếng còi một lần nữa vang lên, trận đấu lại tiếp tục. Harry phóng vọt lên không trung, càng lúc càng cao, rồi đột ngột chuyển hướng, lạng lách mấy vòng thiệt ngoạn mục để ngắt đuôi trái Bludger đang điên cuồng đuổi theo sau nó. Thằng nhóc Draco Malfoy ngó thấy Harry đang lượn lờ vô định trên không trung thì phóng đến bay song song với Harry, một phần để khoe khoang cây chổi ba nó mới mua, phần còn lại vì muốn gào lên châm chọc:
- Ê, Harry! Mày tập múa ba-lê hả?
Harry không thèm đếm xỉa gì đến Draco, nó đang cố tránh trái Bludger phóng tới chỗ nó mà ra đòn hiểm ác. Đột nhiên Harry khựng lại lúc nó ném cho Draco một cái nhìn căm ghét. Nó đã thấy trái Snitch vàng đang lơ lửng ngay phía trên tai trái Draco. Trong lúc nó đang sợ rằng nếu nó lao đến chụp trái Snitch thì Draco sẽ phát hiện ra và chụp trái Snitch trước nó, thì...
ẦM!!!
Trái Bludger nện một cú trời giáng lên người Harry. Nó cảm nhận được cơn đau điếng từ cánh tay truyền đến. Toàn thân nó rơi tuột khỏi cán chổi đẫm nước mưa, chỉ còn mỗi cái đầu gối đang quặp lấy cán chổi một cách khó khăn. Vừa cố hết sức giữ cho mình không bị rơi khỏi chổi, nó vừa cực nhọc né trái Bludger điên vẫn còn chưa chịu tha và định tông cho nó thêm một cú nữa.
Tình thế hiện tại thực sự thảm hại.
Tử Thanh rút đũa phép ra, chĩa thẳng vào trái Bludger, thi triển câu thần chú hóa giải lời nguyền lên trái banh. Sau một hồi vất vả thì trái banh cũng quay về trạng thái bình thường vốn có của nó.
Chính ngay lúc này, Harry nhắm vào Draco mà phóng hết tốc lực. Nó cố vươn cánh tay lành lặn còn lại của nó ra, và rồi đâm sầm xuống mặt đất. Trong cơn đau tê dại cả đầu óc, nó giơ cao cánh tay chưa gãy, lòng bàn tay còn nắm chặt trái Snitch vàng. Nó thều thào:
- A ha! Chúng ta đã thắng.
Rồi nó ngất xỉu.
Cả khán đài hò reo vang trời. Cổ động viên Nhà Gryffindor chạy ùa ra sân, trong lòng thầm muốn chúc mừng Harry, nhưng cả đám đông bị dạt ra bởi một người mặc áo chùng màu xanh ngọc bích, mái đầu vuốt keo cùng nụ cười quái dị phô cả hàm răng trắng bóc. Không ai khác, đó chính là thầy Gilderoy Lockhart.
Diệp Tử Thanh nắm chặt tay Ginny, kéo nàng ra khỏi đám đông. Cô thì thầm:
- Đi thôi! Bồ không muốn thấy cảnh tượng này đâu.
Ginny không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vì Diệp Tử Thanh là người nắm rõ tình thế, nên nàng vẫn luôn nghe theo lời cô. Nàng có một niềm tin nhất định đặt ở cô, và nàng hi vọng rằng cô sẽ không phụ lòng tin của nàng.
Tử Thanh biết rõ nàng nghĩ gì. Cô đưa nàng về phòng kí túc xá, ngó quanh phòng rồi khóa trái cửa lại. Cô ngồi xuống giường của nàng, với tay lấy cuốn nhật kí đang nằm trơ trọi ở đầu giường. Cô mở cuốn nhật kí ra, lật từng trang dò xét, nhưng vẫn chẳng thấy gì ngoài cái tên Tom Marvolo Riddle được khắc mạ vàng trên cái bìa và ngày tháng được ghi nắn nót đầu mỗi trang.
Đóng cuốn nhật kí trên tay, Tử Thanh thở dài. Ginny ngồi xuống cạnh cô, một tay đặt lên vai cô, hỏi với giọng nhỏ nhất có thể:
- Bồ đang lo lắng điều gì sao?
Tử Thanh khẽ gật đầu. Cô đặt cuốn nhật kí xuống giường, rồi ôm lấy vai nàng. Cô hỏi:
- Nếu bây giờ mình nói những điều dù rất khó tin, bồ vẫn nghe mình chứ?
Nàng thu người lại, tựa vào lòng cô, nhẹ nhàng đáp:
- Chắc chắn rồi!
Ginny nhắm đôi mắt lại, cảm nhận mùi hương từ người Tử Thanh. Mùi thật dễ chịu, rất dịu và còn thơm. Mùi hương ấy lan tỏa khắp người nàng, giống như đang bao bọc lấy thân thể nàng, che chở cho nàng.
Tuy không hiểu vì sao, nhưng Ginny lại có cảm giác người bên cạnh chính là chỗ dựa vững chắc cho nàng.
Tử Thanh không phản kháng gì trước hành động đột ngột thân mật của nàng, ngược lại đưa tay ôm lấy tấm thân nhỏ bé của nàng mà siết lại. Cô sợ rằng khoảnh khắc ấy sẽ nhanh chóng qua đi nên nhất quyết không nới lỏng tay mình, mà người trong lòng cũng không có vẻ gì là khó chịu.
Diệp Tử Thanh thầm nghĩ, giá như hiện tại linh hồn cô đang ở trong cơ thể của chính cô, chứ không phải cái thân bé xíu này.
Thế nhưng chẳng còn cách nào giúp cô quay ngược thời gian được nữa...