Chuyện gì không hủy diệt được tôi sẽ khiến tôi mạnh mẽ hơn – Nietzsche.
Nửa năm trước, thế giới của Giang Thanh Mộng rơi vào bóng tối.
Nói đúng hơn, đó không phải là bóng tối, mà là, u ám. Ban ngày, khi có đủ ánh sáng, lúc nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được một màn sương mù mờ ảo, xám xịt trước mặt.
Cô biết ánh sáng sẽ đi đến đâu, nhưng lại bị một màn sương mù dày đặc cản trở đường đi.
Sau khi trở về nhà, Giang Thanh Mộng đuổi những người muốn đỡ đần mình rồi ném gậy dò đường sang một bên. Cô đứng thẳng người, dùng tay phải chống tường, mò mẫm bước từng bước về nhà.
Sau khi mù lòa, cô thậm chí không thể đi lại.
Cô bước đi chậm rãi, cứ bước được vài bước là dừng lại để nhớ lại đoạn đường trong ký ức.
Vừa đi, cô vừa nhớ đến trò chơi mà cô đã chơi với Khương Chi Chu cách đây rất lâu.
Cô nhắm mắt lại, Khương Chi Chu nắm lấy tay cô và tiến về phía trước. Cô đã do dự một lúc lâu rồi mới dám đi theo nàng.
Không thể nhìn thấy gì, cô đi từng bước rất thận trọng, đôi khi cô sợ dẫm phải đá, chốc lát cô lại sợ va vào tường. Khi có ai đó chạy xe đạp ngang qua, cô sẽ lạnh sống lưng vì sợ họ sẽ đâm vào mình.
Cô vẫn nhớ cảm giác sợ hãi đó.
Đã từng có người nâng đỡ, nhưng hiện tại cô không còn đủ tư cách để sợ nữa.
Cô không muốn trở thành một kẻ phế vật, ngay cả bước đi cũng không làm được. Cô chỉ có thể mò mẫm tiến về phía trước.
Đầu gối đập vào góc tủ để lại một tầng vết thâm. Cô xoa xoa đầu gối rồi tiếp tục đi về phía trước. Khi vấp phải bậc thang và ngã xuống đất, cô liền lồm cồm bò dậy, không hề cau có than đau.
Người nhà và trợ lý bị cô đuổi đi chỉ có thể lặng lẽ đi theo phía sau cô.
Cuối cùng, dựa vào trí nhớ của mình, Giang Thanh Mộng đã có thể đi một vòng quanh nhà.
Hệt như một đứa trẻ, Giang Thanh Mộng bắt đầu học đi, học mặc quần áo và ăn uống một lần nữa.
Cô nghĩ, nếu cả đời này thật sự mất đi thị giác, cô sẽ luôn học cách tự lập để chăm sóc bản thân. Rồi sẽ có ngày cô trở về bên cạnh Khương Chi Chu, sẽ không gây thêm phiền phức cho nàng nữa.
Vào tuần đầu tiên khi cô trở về, cô đã đi lại trong nhà vài lần. Lúc đầu, cô vấp ngã vài lần khiến khắp người bầm xanh bầm tím. Sau đó, ngôi nhà đã được phủ đầy thảm lông mềm mại chỉ sau một đêm.
Cô gọi người đến dọn chúng đi, muốn ngôi nhà vẫn như cũ.
Nhà có thể trải thảm, nhưng thế giới bên ngoài sẽ không trải thảm cho cô.
Bác sĩ tâm lý ngày nào cũng đến nhà để tư vấn tâm lý cho cô. Đội ngũ bác sĩ nhãn khoa đã triển khai kế hoạch chẩn đoán và điều trị theo kế hoạch đã lập, lần lượt thực hiện nhiều ca mổ nhưng không có tiến triển gì.
Nhưng không một ai nghĩ đến việc từ bỏ.
Bác sĩ của cô, ông ngoại của cô, tất cả mọi người xung quanh cô, và kể cả bản thân cô đều rất kiên trì.
Thực ra, cô đã nghĩ về nó cả trăm lần.
Vào ngày đề nghị chia tay, cái đêm mà khi Khương Chi Chu nói ra câu: " Chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình". Giang Thanh Mộng đã nắm chặt sợi dây màu đỏ trong lòng bàn tay, ngồi ở đầu giường ôm lấy đầu gối, lòng tựa tro tàn.
Cuộc đời 21 năm buồn tẻ và đau khổ của cô, chỉ trong vài tháng yêu Khương Chi Chu mới có thể nếm trải chút ngọt ngào.
Đáng tiếc, thời gian ngọt ngào quá mức ngắn ngủi.
Cô còn rất nhiều mục tiêu phải làm, cô muốn đối xử thật tốt, thật tốt với Khương Chi Chu. Cô đang cố gắng vượt qua những hoang tưởng bất thường đó, cô vẫn còn chưa học được cách yêu một người theo hướng tốt đẹp hơn, tại sao lại đột ngột như vậy?
Đột nhiên trở thành một kẻ mù lòa, chỉ biết liên lụy đến người khác.
Cứ sống như thế này cũng chẳng dễ chịu gì. Không bằng cô cứ nhảy xuống, khiến tất cả nỗi đau đều hóa thành hư vô.
Đêm hôm đó, Giang Thanh Mộng đã lên một vài kế hoạch tự sát trong lòng. Làm thế nào để đánh lừa người nhà, làm sao để không cho Khương Chi Chu biết, lựa chọn cách thức chết như thế nào, cô đều có kế hoạch rõ ràng.
Cuối cùng, cô đã chọn phương án tự sát đàng hoàng và hợp lý nhất. Giang Thanh Mộng nằm trên giường bệnh, nắm chặt sợi dây đỏ trong lòng bàn tay. Cô rất muốn khóc, nhưng lại không thể nào khóc được, đành phải im lặng bật cười.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, Khương Chi Chu luôn thích người dịu dàng và hay cười.
Vậy cô sẽ mỉm cười một lần cuối cùng.
Cô bắt đầu nhớ lại 21 năm đã qua của cuộc đời mình.
Ấn tượng về tuổi thơ đã bị xóa nhoà từ rất lâu. Tuổi thơ của cô đầy rẫy sự bạo lực lạnh của bố mẹ. Giang Tĩnh San thích nhốt cô trong phòng, phía bên ngoài là những xung đột và chiến tranh lạnh triền miên.
Cô ở trong phòng và nghe thấy tiếng khóc của Giang Tĩnh San. Cô cầm lòng chẳng đặng mà bước ra ngoài, muốn ôm lấy bà vào lòng để an ủi nhưng lại bị bà đẩy ra.
Cô bị đẩy ra và ngã nhoài ra đất. Cô không dám khóc, vì cô biết sẽ không có ai dỗ dành mình, sẽ chỉ khiến người lớn càng thêm phiền chán. Cô chỉ có thể im lặng lau nước mắt, lui vào phòng, xem TV, chơi đàn và đọc sách. Từ đấy, cô bắt đầu sống trong thế giới của riêng mình, không bao giờ quan tâm đến bọn họ nữa.
Năm mười tuổi, lần đầu tiên Giang Thanh Mộng nhìn thấy Khương Chi Chu trong bộ phim《 Kinh trập 》.
Không gian sáng tạo văn hóa nghệ thuật mười năm trước tự do hơn bây giờ.
Bối cảnh câu chuyện của《 Kinh trập 》là vào những năm 1960 và 1970, một thời đại "mù mịt", nơi nền văn hóa đầy khiếm khuyết và tàn phá.
Kinh Trập do Khương Chi Chu thủ vai là một vũ công cổ điển đầy tài năng.
Nhưng trong thời đại đó, xã hội chỉ có thể tạo ra một tiếng nói, tất cả các tiếng nói khác đều sẽ biến mất. Trong thế giới khiêu vũ, chỉ có một loại hình khiêu vũ được phép tồn tại, còn những loại khác đại diện cho phản động.
Ở thời đại có nhiều bè phái, việc bị người yêu và người thân tố giác, vạch trần cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Khương Chi Chu đóng vai Kinh Trập, bị mẹ ruột tố cáo, xếp vào loại "hữu khuynh". Nàng bị lôi lên sân khấu để tát, đánh đập và lăng mạ. Nàng bị lôi ra phố, đội mũ cao trên đầu, đeo biển hiệu bằng gỗ trên ngực, mọi người điên cuồng hô khẩu hiệu, buộc người viết báo phải cúi đầu viết lời thú tội.
Một số người đã hy sinh cuộc sống cao quý của mình trong cơn điên loạn đó, một số người dần trở nên chết lặng trong cơn điên loạn đó, thậm chí bán cả linh hồn của mình.
Khương Chi Chu đóng vai Kinh Trập, từ đầu đến cuối không bao giờ cúi đầu, không bao giờ nhượng bộ, không bao giờ mù quáng tuân theo, không bao giờ trở nên chết lặng, không bao giờ gục ngã, và sống ngoan cường đến phút cuối cùng.
Khi mới mười tuổi, Giang Thanh Mộng không hề coi trọng phim ảnh, cũng không hiểu rõ bối cảnh của thời đại. Cô chỉ xem đi xem lại cảnh Khương Chi Chu khiêu vũ trong tuyết.
Những gì cô nhìn thấy là một khuôn mặt xinh đẹp và kiên cường, đẹp đến mức giống như thiên thần giáng thế, sống mãi trong trái tim cô.
Đồng thời, cô cũng nhớ đến câu thoại kinh điển —— Kinh trập đến, hoa đào nở, vàng anh hót, vạn vật sinh sôi.
Ý nói trong tiết trời kinh trập, hoa đào bắt đầu nở rộ, sấm xuân vang trời, vạn vật tái sinh.
Bộ phim mang tầng ý nghĩa tân sinh.
Sau đó, cô đã viết dòng này trên danh thiếp để động viên Khương Chi Chu, người đang chìm sâu vào vực thẳm.
《 Kinh trập 》là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Khương Chi Chu, chính bộ phim này đã làm nàng rạng danh. Cuộc đời của Khương Chi Chu tràn ngập bóng dáng của Kinh Trập, ngoan cường và bướng bỉnh, không giống với đóa hoa hồng trong sương mai mà lại giống như ngọn cỏ đầy sức sống, lửa rừng không thể nào đốt cháy, gió xuân thổi lại tái sinh.
Giang Thanh Mộng ngồi ở đầu giường. Khi nghĩ đến đây, cô cầm lòng chẳng đặng khẽ bật cười thành tiếng.
Không ai có thể hạ được Chi Chu của cô, kể cả cô.
Vì vậy, vào ngày thứ hai bị mù, khi ông ngoại hỏi cô có hối hận không, cô chỉ lắc đầu rồi nói:" Không hối hận."
Thậm chí, cô còn bình tĩnh phân tích ưu và nhược điểm——
"Nếu chị ấy chọn đi cùng cháu thì trước mắt sẽ có lợi cho cháu, cháu sẽ cảm thấy tốt hơn khi có chị ấy bên cạnh. Nhưng điều này không tốt cho chị ấy, chị ấy sẽ đẩy mọi thứ ra xa và chỉ tập trung vào cháu. Nếu xét về lâu về dài sẽ không tốt cho cả hai. Nếu cháu không thể lấy lại được thị lực thì cháu chỉ biết ỷ lại vào chị ấy, không thể xa rời chị ấy, sẽ lưu luyến chị ấy cả đời. Nhưng cháu cũng sẽ kéo chị ấy suy sụp, vướng bận bởi ý thức trách nhiệm, hoàn toàn đánh mất chính bản thân mình, từ đó về sau, cuộc đời chị ấy chỉ biết xoay quanh cháu.
Nếu cháu chia tay chị ấy, chị ấy nhất định sẽ buồn, nhất định sẽ khổ sở, nhưng sẽ không bao giờ gục ngã, cũng sẽ không bao giờ trì hoãn việc phát triển sự nghiệp. Khi không có sự vướng bận như cháu, chị ấy sẽ sống tốt hơn, có sự nghiệp của riêng mình, có lẽ, còn gặp được người mà chị ấy thích..."
Đừng coi thường thời gian, thời gian có thể khiến con người lãng quên rất nhiều chuyện.
Giang Thanh Mộng tin, đối với Khương Chi Chu mà nói, mất đi một mối quan hệ sẽ chỉ gây ra nỗi đau ngắn hạn, nàng cũng biết cách ngăn chặn tổn thương kịp thời. Cô sẽ làm nàng biết, cô là người không đáng để được yêu, không đáng để nàng tốn thời gian chờ đợi và buông bỏ tất cả.
Ông Giang âu yếm xoa xoa đầu Giang Thanh Mộng, vẻ mặt đầy hiền từ:" Cháu tính toán nhiều như vậy, tuy rằng tính đúng rất nhiều nhưng cháu lại tính không chuẩn việc con bé không tin lời chia tay của cháu. Chỉ cần con bé không tin, không có giả định nào của cháu là đúng."
Giang Thanh Mộng im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Chị ấy tin rồi ạ, chị ấy đã đồng ý chia tay ..."
Ngày hôm đó, Giang Thanh Mộng đã dùng lời nói để chà đạp lên lòng tự trọng của Khương Chi, hủy hoại lý trí của nàng, buộc nàng phải từ bỏ tất cả sự bình tĩnh của mình, khiến nàng đau đớn đến mức chạy trối chết.
Hai đội quân đối đầu, cùng đâm vào tim nhau. Không cần bất kỳ hành động dư thừa nào, cả hai có thể làm tổn thương nhau đến tận xương tủy bằng những lời nói.
"Con bé không tin." Ông Giang nói.
Ông lão đã gần tám mươi tuổi sợ cháu gái sẽ nghĩ quẩn trong lòng nên đã canh giữ ngoài phòng bệnh cô suốt đêm. Ngày hôm sau, ông chỉ muốn an ủi cháu gái mình mà bán đứng Khương Chi Chu không chút do dự:" Ông đã làm như cháu nói và gây áp lực cho con bé, nhưng con bé nói với ông rằng: Cháu sẽ nguyện ý tin khi em ấy nói ra lời chia tay lúc tinh thần thật sự khỏe mạnh."
"Con bé cũng cầu xin ông đừng cắt đứt tin tức liên quan đến cháu, con bé sẽ đợi cho đến khi cháu hoàn toàn lạnh lặn về cả thế xác lẫn tinh thần. Đứa trẻ này hiểu rõ về cháu hơn so với những gì mà ông tưởng tượng đấy."
Chỉ vì vài lời nói này mà ý nghĩ muốn tự sát của Giang Thanh Mộng đã được buông lỏng từng chút một.
Vào những ngày chuyển viện, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô nhớ lại năm mười hai tuổi, chỉ vì sự dịu dàng của Khương Chi Chu mà cô đã rơi vào bẫy. Nhiều năm sau đó, cô coi Khương Chi Chu là tín ngưỡng của mình, hoàn toàn sống vì nàng.
Khương Chi Chu thích những người dịu dàng, vì vậy cô sẽ là một người dịu dàng và che giấu mọi suy nghĩ đen tối của mình;
Khương Chi Chu thích những người vui vẻ và tràn đầy sức sống, vì vậy cô đã cố gắng chăm chỉ điều trị, vượt qua bóng ma tâm lý thời thơ ấu và học cách nở nụ cười trên môi.
Khương Chi Chu không thích tình yêu đồng giới nên cô đã yêu nàng một cách hèn mọn. Cô nhẫn nhịn và kiềm chế mọi tình yêu, không dám quấy rầy nàng.
Cô nhớ năm hai mươi tuổi, hai người gặp lại nhau nhưng không hề quen biết. Cả hai đều điềm đạm, lịch sự và xa cách nhau.
Khương Chi Chu vô tình bị cám dỗ, đầu tiên là do dự, trốn tránh, đến khi không thể tránh được nữa, nàng mới chọn cách thoải mái thổ lộ tình cảm với cô.
Nàng thẳng thắn tỏ tình, biết rõ mình bị lừa, biết rõ cách tiếp cận của cô không trong sáng, nhưng nàng vẫn chọn cách dịu dàng, cho cô tư cách làm những chuyện tùy hứng. Nàng lấy bản thân mình làm gương, dạy cô cách bộc lộ cảm xúc thật của bản thân.
Khi cả hai không ở bên nhau, Khương Chi Chu đã dạy cô: Đúng người, đúng tình cảm và đúng thời điểm sẽ luôn khiến em cảm thấy được yêu thương và ấm áp, sẽ khiến cả hai đều muốn trở thành một người ngày càng tốt hơn chứ không phải hỗn loạn, hoài nghi và tiêu cực, dần dần khiến chúng ta rơi vào tuyệt vọng.
Sau khi ở bên nhau, Khương Chi Chu đã dạy cô cách tin tưởng, hết lần này đến lần khác nói với cô rằng: Chị sẽ không bỏ rơi em, chị thà rằng ghét bỏ chính bản thân mình, cũng sẽ không bao giờ ghét bỏ em.
Nàng đã chữa trị cho nỗi bất an trong lòng cô.
Sau đó, Khương Chi Chu bắt đầu dạy cô phải biết giữ lại chút gì đó cho mình, luôn luôn yêu quý bản thân. Nàng đã nói với cô rằng: Em phải học được cách đối tốt với chính mình, với những người yêu thương mình, sau đó mới đối xử tốt với những người mà em yêu thương.
Khương Chi Chu chữa lành vết thương thời thơ ấu của cô từng chút từng chút một, và dùng tình yêu của mình để lại những gam màu ấm áp trong thế giới của cô.
Cô có thể cảm nhận được.
Vậy tại sao cô lại rơi vào trạng thái điên loạn không thể kiểm soát được?
Mâu thuẫn, cãi vã, tổn thương hết lần này đến lần khác. Khương Chi Chu đều chịu đựng nỗi đau, vĩnh viễn bao dung cô.
Cô nhìn thấy nước mắt của Khương Chi Chu càng lúc càng nhiều. Rõ ràng cô đau đớn hệt như dao cắt vào tim, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được, liên tục làm tổn thương nàng.
Cô hoàn toàn lặp lại cách thức chung sống của bố mẹ mình.
Đã nhiều năm qua đi, cô chưa bao giờ thoát khỏi bóng ma tâm lý của gia đình mình, thậm chí còn trở thành người giống hệt mẹ cô, mắc bệnh hoang tưởng, ghen tuông và chiếm hữu.
Chắc có lẽ cô mắc bệnh giống hệt mẹ mình.
Khi Giang Thanh Mộng nảy ra ý tưởng này, cô đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý. Vị bác sĩ đã mỉm cười và chúc mừng cô —— thừa nhận căn bệnh của mình và đối mặt trực diện với con người thật của mình có nghĩa là cô đã thực hiện bước chữa bệnh đầu tiên.
Cô thực sự buông bỏ ý định tự tử vào một ngày Khương Chi Chu đến phòng bệnh tìm cô sau khi chuyển viện.
Khương Chi Chu ước hẹn thời hạn hai năm với cô, thấp giọng cầu xin cô: Hai năm này, em hãy sống thật tốt, được không? Chị xin em, chỉ hai năm thôi.
Cô không thể chịu nổi những lời cầu xin tha thiết của Khương Chi Chu được nữa, dũng khí làm tổn thương nàng đã cạn kiệt vào nhiều ngày trước. Vì vậy, cô đã đồng ý với nàng, sẽ không tìm đến cái chết nữa.
Cô nói được, thì sẽ làm được. Dù đau đớn đến đâu, cô cũng sẽ không chọn con đường tự tử.
Bác sĩ cũng không ngừng động viên, dặn dò cô: Khi em có ý định tự tử, hãy tự hỏi bản thân mình, người muốn tự tử kia có phải là em không? Hay chứng trầm cảm đang muốn kiểm soát em?
Vượt qua nỗi đau và nỗi sợ hãi ban đầu, vượt qua khoảng thời gian hoang mang này, mọi chuyện sẽ bắt đầu tốt hơn.
*
Tháng ba năm thứ hai, tiết trời kinh trập.
Cô đã biết tự đi lại khắp nhà, cô có thể tự đi dạo ở khu vườn sau nhà, chiếc mũi cũng ngửi được nhiều loại hoa khác nhau, đầu ngón tay có thể phân biệt được rất nhiều loại cây. Cô vẫn nhớ được sắc màu của bầu trời và mùi thơm của hoa cỏ.
Cô có thể sử dụng phần mềm đọc màn hình dành cho người mù để lướt Internet, chọn thông tin cô muốn, cô đã có thể xem điện ảnh và phim hoạt hình. Mặc dù cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh, nhưng sau khi nghe một thời gian dài, cô đã học được cách dùng từ của một vài quốc gia.
Cô bắt đầu chơi lại đàn dương cầm. Tuy đôi mắt của cô không còn nhìn thấy được nữa, nhưng thính giác lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Mỗi ngày cô đều nhớ Khương Chi Chu, nhưng cô đã bắt đầu học được cách kiềm chế suy nghĩ của mình. Cô chỉ nhớ nàng vào mỗi buổi tối và tập trung làm chuyện của riêng mình vào ban ngày.
Trước khi chia xa, Khương Chi Chu đã ôm lấy cô và dặn dò:" Từ nay về sau, em hãy cứ sống vì chính bản thân em đi. Em không cần trở thành người mà chị thích nữa, chị muốn em có thể là chính mình. Dịu dàng cũng được, cố chấp cũng được, dù em có trở thành gì thì đó vẫn là em, chị đều yêu tất cả mọi thứ thuộc về em."
Nhưng cô vẫn muốn làm một người dịu dàng, lần này không chỉ bởi vì Khương Chi Chu thích, mà chính cô cũng thích.
Dịu dàng là một phẩm chất rất đáng quý.
*
Khương Chi Chu gửi giọng nói của nàng đến cho cô mỗi ngày.
Trước đây, Khương Chi Chu hoàn toàn không thích gửi giọng nói. Dù là công việc hay chuyện cá nhân, cả hai đều giao tiếp bằng cách nhắn tin hoặc gọi điện trực tiếp.
Hiện tại, hai người lệch múi giờ cho nên không phải lúc nào cũng tiện nghe điện thoại của nhau. Vì vậy, nàng thường dành chút thời gian mỗi đêm để gửi tin nhắn thoại cho Giang Thanh Mộng, mỗi đoạn sẽ dài khoảng vài chục giây. Nàng chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với cô, nói cho cô biết hôm nay nàng đã làm gì, đi đâu, gặp những chuyện gì thú vị. Mỗi ngày, nàng đều kể cho cô nghe, chưa bao giờ gián đoạn.
Đôi khi nàng cũng đọc tiểu thuyết và truyện tranh cho cô nghe, Giang Thanh Mộng cười và nói đùa rằng không bằng xây một phòng phát sóng trực tiếp để thưởng cho nàng.
Giang Thanh Mộng không nói nhiều cho lắm, nhưng cô lại thích đánh đàn cho Khương Chi Chu nghe.
Đôi khi cô sẽ hỏi Khương Chi Chu muốn nghe gì, cũng sẽ có lúc cô không hỏi, chỉ chơi những gì mà cô thích.
Bản nhạc được Giang Thanh Mộng đàn nhiều nhất là《 Hẹn ước mùa đông 》, là một bài hát cực kỳ nổi tiếng vào cuối thế kỷ trước, mang đậm dấu ấn thời đại.
Đó là bài hát mà Khương Chi Chu rất quen thuộc khi còn nhỏ, mỗi khi giai điệu vang lên, nàng sẽ âm thầm nhẩm theo lời bài hát trong lòng.
Trong đêm dài, trong những ngày tháng sau này
Em thân yêu, xin đừng vì tôi mà bật khóc
Con đường phía trước tuy rằng quá mờ mịt
Xin em hãy mỉm cười mà chúc phúc cho tôi
Dù cho đối mặt với gió mưa
Thì trong mưa gió tôi vẫn sẽ nhớ đến em
Ngày tháng không có em
Tôi sẽ càng trân trọng bản thân
Tháng ngày không có em
Em phải biết bảo trọng bản thân
Em hỏi tôi khi nào sẽ trở về
Tôi cũng thầm hỏi chính mình
Không phải lúc này, cũng không biết khi nào
Tôi nghĩ sẽ là hẹn ước mùa đông.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.