Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Thanh Mộng hoàn toàn buông trái tim đang treo lơ lửng xuống.

Cô vặn nắm cửa, đi vào phòng tắm và khóa cửa lại.

Khương Chi Chu đã mặc quần áo xong, nghiêng đầu lau tóc ướt, lộ ra một nửa chiếc cổ trắng nõn, trên đó có in một chút vết đỏ, tựa như một đóa hoa hồng, lộng lẫy bắt mắt.

Giang Thanh Mộng nhìn nàng, nghĩ đến đêm mây mưa khoái lạc hôm qua, lòng liền run lên.

Khương Chi Chu nghe thấy tiếng khóa cửa "càch cạch", liền quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh nhìn chăm chú của Giang Thanh Mộng. Tai nàng bỗng đỏ lên, nàng giơ tay ném chiếc khăn lên người Giang Thanh Mộng: "Tốt hơn hết chị nên ra ngoài đi."

Giang Thanh Mộng không để ý đến nàng. Cô cười nhẹ, bước đến, dùng khăn quấn lấy đuôi tóc nâu sậm của nàng, vò nhẹ để lau khô vệt nước.

Động tác này thật sự rất dịu dàng.

Khương Chi Chu do dự một chút, nhưng không ngăn lại. Nàng quay lưng về phía cô, soi gương, đánh giá dấu vết trên cổ.

Tính chiếm hữu của đứa nhỏ này lại trỗi dậy, đây giống như hành vi đánh dấu chủ quyền.

Quá trẻ con.

Đã đến lúc phổ cập cho cô một số kiến thức khoa hoc.

Khương Chi Chu xoay người, trực tiếp ôm lấy eo Giang Thanh Mộng, kéo cô về phía mình rồi ôm cô vào lòng.

Giang Thanh Mộng đột nhiên được nàng ôm nên cứng người một lúc. Sau đó, cô nở nụ cười dịu dàng, cọ cọ mặt mình lên vành tai Khương Chi Chu rồi hôn nhẹ lên đó, thủ thỉ bên tai nàng:" Sao vậy?"

Đôi bàn tay đặt trên vòng eo mềm mại, mảnh khảnh, trong lòng là mùi hương thơm mát, dễ chịu. Khương Chi Chu cố dằn đáy lòng không yên của mình lại, nói với Giang Thanh Mộng:" Những vết này trên cổ em được gọi là 'ban xuất huyết cơ học' trong thuật ngữ y tế, chị có biết hay không—"

"Chị biết." Giang Thanh Mộng ôm cổ nàng, cười khúc khích rồi ngắt lời:" Chị biết em muốn nói gì. Nếu không cẩn thận dùng lực quá mạnh sẽ chèn ép xoang động mạch cảnh, rất nguy hiểm đúng không? Nhưng chị hoàn toàn tránh việc đó rồi."

Cô cười đắc ý rồi dán sát cánh môi vào. Trước khi hôn, hơi thở quyện vào nhau, đầu ngón tay lạnh lẽo mơn trớn vùng giữa cổ của Khương Chi Chu, từ từ trượt xuống cho đến khi chạm vào xương quai xanh.

"Chị chỉ dùng lực ở những nơi này."

Vừa nói xong, Giang Thanh Mộng liền phủ lấy môi Khương Chi Chu, ma sát, liếʍ ʍúŧ. Một lúc sau, cô tách ra, khẽ thì thầm:" Thật ra chị rất thích nghe giọng nói của em, nó rất hay, giống như đêm qua vậy...nhỏ vụn, trầm thấp, kìm chế, nhưng lại kiềm chế không được."

Một tia xấu hổ hiện lên trong mắt Khương Chi Chu. Nàng cắn môi, dịch người lại gần, hôn lên môi Giang Thanh Mộng, chặn lời nói của cô lại.

Môi lưỡi hòa quyện vào nhau, vừa hôn vừa cắn.

Một lúc lâu sau, nụ hôn mới kết thúc. Cả hai tách nhau ra một chút, Giang Thanh Mộng rũ mắt nhìn đôi môi đỏ mọng đầy ướŧ áŧ của nàng, vén tóc nàng ra sau tai, hôn lên vành tai đỏ bừng của nàng rồi khẽ mỉm cười. Khi đang muốn nói gì đó thì môi đã bị chặn lại.

Khương Chi Chu lấy tay che miệng Giang Thanh Mộng, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Chị câm miệng, không được nói nữa."

Nàng còn muốn mặt mũi.

Giang Thanh Mộng nhíu mày, trực tiếp mở miệng, liếm lòng bàn tay nàng.

Sự đụng chạm ẩm ướt và mềm mại khiến Khương Chi Chu sợ tới mức nhanh chóng rụt tay lại.

Giang Thanh Mộng cọ cọ lên trán nàng, ngừng trêu chọc, dịu dàng nói:" Chi sẽ sấy tóc cho em, cẩn thận kẻo bị cảm."

Khương Chi Chu vốn không muốn để ý đến cô, nhưng khi nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc và nghe thấy giọng nói dịu dàng đầy ân cần này, nàng gần như mềm nhũn, tất cả giận dữ đều biến mất.

Từng cử động, từng cái nhíu mày và nụ cười của người này đều đâm vào điểm yếu của nàng.

Vốn định sấy tóc trên ghế sô pha trong phòng khách, nhưng Khương Chi Chu lại dùng mũi chân vẽ mấy vòng trên mặt đất, không chịu đến đó, nhất định muốn sấy tóc trong phòng ngủ.

Trên ghế sô pha đều là hồi ức điên cuồng, quần áo vẫn còn vương vãi ở đấy.

Giang Thanh Mộng ngầm hiểu, cô hơi nghiêng đầu, nói: "Em yên tâm, chị đã giặt đệm sô pha và quần áo của em rồi."

Khương Chi Chu nhất thời không thể chịu đựng được sự dịu dàng của cô, vì vậy nàng đành phải cắn răng, cố chấp nói: "Không cần, cứ sấy ở đây đi."

Giang Thanh Mộng nói: "Sẽ rụng tóc, phòng ngủ không dễ dọn dẹp.".

Cô không bao giờ cho phép người khác vào phòng ngủ của mình nên thường tự tay dọn dẹp. Cô chỉ để dì giúp việc quét dọn khu vực bên ngoài phòng ngủ.

Khương Chi Chu nói: "Em sẽ giúp chị dọn dẹp."

Giang Thanh Mộng do dự một chút, sau đó gật đầu cười nói: "Được rồi, vậy em nằm trên giường đi, chị sẽ sấy tóc cho em."

Nụ cười của cô có chút ác ý, Khương Chi Chu chỉ cảm thấy chân càng thêm đau, nàng vội vàng lắc đầu từ chối: " Để em tự làm."

Giang Thanh Mộng nói: "Không được, chị đã nhường một bước, em cũng phải nhường một bước, để chị thổi tóc cho em."

Trong sự dịu dàng có một chút mạnh mẽ.

Khương Chi Chu xoa xoa đầu cô, miễn cưỡng đồng ý.

Khương Chi Chu từng thổi tóc giúp Giang Thanh Mộng hai lần, một lần ở xe RV trên phim trường. Sau khi tắm xong, Giang Thanh Mộng để tóc ướt ngồi trên sô pha xem 《Pokémon》; Lần thứ hai là trong khách sạn, Giang Thanh Mộng ngà ngà say, khi tắm xong, hai má cô ửng hồng, loạng choạng bước ra ngoài, Khương Chi Chu trực tiếp ôm cô lên ghế sô pha rồi sấy tóc cho cô.

Bây giờ trật tự của hai người bị đảo ngược. Khi tóc khô hơn phân nửa, Khương Chi Chu nằm trên đùi Giang Thanh Mộng, mái tóc dài buông xõa tự nhiên hòa cùng đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sáng ngời như ánh sao, còn có một tia mê người, dụ dỗ người khác.

Giang Thanh Mộng nắm lấy một sợi tóc của Khương Chi Chu, quấn quanh đầu ngón tay rồi đưa đến bên môi, dịu dàng hôn lên đấy.

Đây là người của cô, từ đầu đến chân, đều là của cô.

Cô rùng mình khi nghĩ đến điều này, vừa vui mừng khôn xiết, vừa sinh ra một chút xót xa.

Người cô ấy thích bao nhiêu năm qua đang nằm đây, yêu cô bằng mọi cách mà nàng có thể, sẽ không bao giờ xa cách nữa.

Khương Chi Chu nhìn cô, khi trông thấy ánh mắt đau thương của cô, tim nàng bỗng đau nhói. Nàng vươn tay ra, khẽ vuốt má cô, dịu dàng hỏi:" "Thanh Mộng, có chuyện gì vậy, em lại làm cho chị giận à?"

Chuyện gì vậy, tại sao cô gái nhỏ của nàng lại khóc?

Giang Thanh Mộng dùng mu bàn tay lau khóe mắt và mỉm cười: "Không có, chị rất hạnh phúc vì có em ở đây ..."

Thực sự hạnh phúc, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.

Khương Chi Chu cũng cười: " Hạnh phúc là tốt rồi."

Cô hạnh phúc, nàng cũng sẽ hạnh phúc.

Cuộc đời này, nàng không còn ham thanh danh, không còn mưu cầu lợi lộc. Nàng chỉ cầu mong cô gái nhỏ của mình không bệnh tật, không lo âu, bình an, hạnh phúc và ở bên nàng cho đến khi cả hai già đi.

Sau khi sấy và chải tóc cho Khương Chi Chu, Giang Thanh Mộng vùi đầu vào mái tóc dày của nàng, nhẹ nhàng ngửi lấy.

Hương thơm thấm nhuần vào phổi.

Cô thích biệt danh mà người xưa dành cho người vợ của mình: Vợ cả.

Kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ.

Cô đột nhiên muốn gọi tên nàng.

Chi Chu, Chi Chu, Chi Chu...

Khương Chi Chu...

Nhiều năm qua, cô đã thầm gọi cái tên này không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện tại cô vẫn không dám gọi trước mặt nàng.

Như thể nàng sẽ biến mất khi cô nói ra.

Như muôn vàn giấc mộng xưa trong đêm dài đằng đẵng, nàng là hoa trong gương, trăng trong nước, khi chạm vào sẽ vỡ tan.

Giang Thanh Mộng nói:" Em gọi tên chị đi."

Khương Chi Chu đứng dậy, ôm Giang Thanh Mộng vào vòng tay của mình, làm theo mong muốn của cô, dịu dàng gọi: "Thanh Mộng."

"Gọi một lần nữa."

"Thanh Mộng...muốn nữa không?"

"Một lần cuối cùng."

"Thanh Mộng... Giang Thanh Mộng ... rất êm tai ..."

Êm ái đến mức khiến nàng nhớ đến cả một đời.

Giang Thanh Mộng hôn lên khóe môi Khương Chi Chu, thoát khỏi vòng tay nàng, làm nũng muốn trang điểm cho nàng.

Khương Chi Chu không ra ngoài, cơ bản cũng không định trang điểm, chỉ dưỡng da một chút. Nhưng khi nhìn thấy Giang Thanh Mộng làm nũng, nàng liền thỏa hiệp, để cô vẽ lông mày giúp nàng.

Giang Thanh Mộng ngồi trên đùi Khương Chi Chu và tỉa lông mày cho nàng. Sau đó, một tay cô ôm lấy mặt nàng, tay còn lại cầm chì kẻ mày, cẩn thận phác họa phần đỉnh mày, giữa mày rồi đến đuôi lông mày.

Thời gian như ngừng trôi, Khương Chi Chu ôm eo cô, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở ấm áp cùng những nét cọ nhẹ nhàng của cô.

"Nếu chị vẽ lông mày cho em, vậy thì hôm nay chị không được hôn lông mày của em." Khương Chi Chu nói, kèm theo nụ cười trêu chọc.

Đầu bút dừng lại, Giang Thanh Mộng khẽ nhíu mày, sau đó hôn lên khóe môi Khương Chi Chu và nói: "Vậy hôm nay chỉ hôn ở đây."

Lông mày, đôi mắt và khóe môi, đều là những nơi Khương Chi Chu thường thích hôn, Giang Thanh Mộng cũng học được những động tác dịu dàng này của nàng.

Các nàng ngầm hiểu nhau và không bao giờ nhắc đến những mâu thuẫn của ngày hôm qua, chỉ muốn dành cho nhau niềm vui và sự ngọt ngào trọn vẹn nhất.

Nhưng có một số điều cần phải được giải quyết.

Khoảng thời gian ấm áp luôn ngắn ngủi. Sau khi ăn sáng xong, vệ sĩ của bệnh viện tư nhân đã gọi điện cho Giang Thanh Mộng để báo cáo tình hình của hai người đàn ông kia, họ vẫn đang hôn mê.

Đánh đập rồi điều trị trọn gói với dịch vụ VIP, Giang Thanh Mộng ý thức được bản thân vẫn còn lương tâm.

Tưởng Đông - người đã bị nhốt cả đêm trong một ngôi nhà khác, cũng bị A Hằng bịt mắt, trói tay rồi đưa đến trước mặt Giang Thanh Mộng.

Khương Chi Chu là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật và đóng thuế đúng hạn. Ngoài hoạt động trên TV ra, nàng chưa nhìn thấy cách làm việc tàn ác như vậy bao giờ. Ánh mắt nhìn về phía Giang Thanh Mộng càng thêm nghi ngờ.

Giang Thanh Mộng nhìn về phía nàng, ngầm hiểu, sau đó xua xua tay, yêu cầu A Hằng cởi trói và đưa hắn ta đến căn phòng khác.

Tưởng Đông xoa xoa cổ tay, khóc không ra nước mắt:" Cô Thẩm, sau này tôi sẽ không dám nhận ủy thác của cô nữa, từ khi nhận ủy thác của cô, tôi không có ngày nào được yên ổn cả. Nhà tôi ba ngày hai buổi đều có trộm, đi ra ngoài cũng gặp phải kẻ móc túi, hôm nay tôi còn bị các cô trói lại—"

Giang Thanh Mộng cau mày, nhẹ nhàng ngắt lời: "Anh nói nhiều quá."

A Hằng cầm cuộn băng dính trong tay, kéo nhẹ, tiếng "rẹt rẹt" vang lên khiến Tưởng Đông lập tức ngậm miệng, im lặng như ve sầu mùa đông.

Hắn nhận ra đây là Giang Thanh Mộng.

Người phụ nữ này tuy rất xinh đẹp, nhưng lòng dạ lại độc ác.

Hắn chuyển sự chú ý sang Khương Chi Chu.

Hắn thầm nghĩ: Cô Thẩm có vẻ ngoài bình thản, lòng dạ có lẽ mềm mỏng hơn một chút.

Vì vậy, hắn dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu cầm túi tài liệu trong tay, khi nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Đông, nàng liền thương lượng với Giang Thanh Mộng:" Để em nói chuyện riêng với anh ta được không?"

"Không được." Giang Thanh Mộng từ chối, sao có thể để hai người họ ở chung một chỗ được, lỡ như hắn muốn làm tổn thương nàng thì phải làm sao?

Khương Chi Chu nói: "Tại sao lại không được? Không sao đâu, anh ta là người mà em đã biết từ trước, sẽ không làm tổn thương em."

Giang Thanh Mộng cười lạnh: " Trước đây em từng quen biết hắn?"

Khương Chi Chu sờ sờ mũi, nói dối:" Có lẽ từng quen biết. Chị đừng lo, em chỉ nói chuyện với anh ta vài phút thôi."

Giang Thanh Mộng khẽ hừ nhẹ một tiếng, hất cằm ra hiệu với vệ sĩ:" Trói hắn vào ghế rồi bịt mắt lại đi." Cô lại nhìn về phía Khương Chi Chu, sau đó tháo đồng hồ xuống, đưa cho nàng:" Xem giờ cho kỹ vào, hai người chỉ có thể nói chuyện riêng trong năm phút, không được khóa cửa."

Sau khi chắc chắn rằng Tưởng Đông không thể di chuyển hoặc nhìn thấy Khương Chi Chu, Giang Thanh Mộng mới mang vệ sĩ đi, đóng cửa lại và canh giữ bên ngoài.

Khi Giang Thanh Mộng biến mất ngoài cửa, Khương Chi Chu đứng dậy, vòng ra phía sau Tưởng Đông, định cởi trói cho hắn ta:" Xin lỗi, chị ấy hơi độc đoán."

Tưởng Đông phẫn nộ: "Không chỉ độc đoán, mà cô ta còn phạm tội đấy! Là tội bắt cóc, cô ta sẽ bị xử tội! Tôi muốn kiện cô ta!"

Khương Chi Chu nghe xong cũng không định cởi dây trói cho hắn nữa, nàng lại ngồi xuống ghế sô pha, nhướng mày, chậm rãi nói:" Anh dám? Nếu anh thực sự ngay thẳng thì không sao, nhưng hôm qua anh đã đưa cho tôi một túi văn kiện có máy nghe trộm hình con bọ nhỏ có kích thước bằng hạt đậu đấy.

Anh không đến để đưa tài liệu cho tôi, phải không? Mà giống như đang cố gắng thử xem liệu tôi có thực sự bị mất trí nhớ hay không. Ai sai anh đến kiểm tra tôi? Anh và hai người đàn ông kia là một bọn à? Một tối một sáng đối phó tôi?"

Ngay từ khi bị bắt, Tưởng Đông đã biết mọi việc sẽ được vạch trần. Bây giờ hắn không còn giả vờ nữa, chỉ cười ha hả:" Cô Thẩm, chắc cô hẳn hiểu được nhận tiền của người khác để làm ủy thác thì phải làm hết sức mình."

Ngụ ý là hắn sẽ không nói.

Khương Chi Chu vuốt ve dây đồng hồ:" Anh không nói cũng không sao, tôi tương đối dễ tính, nhưng người ngoài cửa thì không chắc. Đến lúc chị ấy bẻ tay bẻ chân anh chắc sẽ rất khó coi đấy."

Cô gái nhỏ nhà nàng trông có vẻ hiền lành, nho nhã nhưng lại hành động ác độc, không thể gọi là người tốt được.

Tưởng Đông cười nói: "Cô Thẩm, cô muốn gϊếŧ hay chặt cái gì cũng được. Tôi đã nhận tiền của người khác, không thể bán đứng họ."

Hiện tại nàng đã biết, cho dù nàng có hỏi hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không nói gì. Khương Chi Chu nhất thời không mở miệng.

Người không sợ chết, sẽ sợ thứ gì đây?

Giang Thanh Mộng đẩy cửa bước vào, nở nụ cười ngọt ngào pha chút châm biếm:" Tưởng Đông, người mẹ già trên giường bệnh của anh có biết anh trung thành như vậy không?"

Khương Chi Chu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sao chưa đến năm phút mà cô đã vào rồi? Còn nghe được đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ?

Tưởng Đông lập tức ngừng cười, nắm chặt tay, cánh mũi phập phồng, hoảng sợ nói:" Cô làm gì bà ấy rồi?" Hắn định bật dậy khỏi ghế, nhưng bị vệ sĩ giữ chặt khiến ghế cọ lên mặt sàn, phát ra tiếng động.

"Đừng kích động, bình tĩnh một chút. Tôi nể tình anh là một đứa con ngoan, cho nên đối xử rất lịch sự với anh." Giang Thanh Mộng kéo một cái ghế xoay, ngồi đối diện Tưởng Đông:" Mẹ anh cần tiền và cần bác sĩ để điều trị, tôi đã giúp anh đưa bà ấy đến bệnh viện nhà tôi để chữa bệnh." Giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ, hệt như nói chuyện với một người bạn.

Chỉ cần con người còn sống, thì đều sẽ có nhược điểm. Quyền lực, tiền tài, danh vọng, tình yêu, du͙ƈ vọиɠ ít nhiều gì cũng giống nhau, nếu bỏ được những ý niệm này thì đã có thể xuất gia.

Tưởng Đông nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện của tôi không liên quan gì đến người nhà tôi, đừng liên lụy đến bà ấy! Bằng không tôi sẽ cho các người đẹp mặt!"

Không muốn người khác nặng lời với Giang Thanh Mộng, Khương Chi Chu lên tiếng:" Lịch sự một chút đi, chị ấy nói chuyện nhã nhặn với anh như vậy, tại sao anh lại lớn tiếng thế? Nếu tôi đoán không lầm, anh vì mẹ mình nên mới cần tiền như vậy. Đằng này ngay từ đầu đã dính líu, làm sao có thể nói là không liên quan được?"

Được người mình yêu che chở, Giang Thanh Mộng khẽ mỉm cười. Cô chống mũi chân, lui ghế về bên cạnh Khương Chi Chu. Cô nhìn Khương Chi Chu, vui mừng đến mặt mày hớn hở.

Móng vuốt sắc nhọn ẩn trong lớp đệm thịt, đầy xinh đẹp và ngoan ngoãn, giống như một con mèo đang ngồi xổm dưới chân chủ nhân và làm nũng.

Cô gái nhỏ của nàng đáng yêu như vậy, tại sao lại có người muốn nặng lời với cô?

Tưởng Đông bình tĩnh lại một chút: "Được rồi, đừng động đến người nhà của tôi, tôi sẽ bình tĩnh nói chuyện với các người."

Giang Thanh Mộng quay lại nhìn hắn, đan hai tay vào nhau, làm ra tư thế đàm phán, khẽ nói:" Tôi sẽ không xuống tay với một bà lão mắc bệnh nặng, tôi chỉ muốn nói với anh rằng một số người chỉ có thể cho anh tiền, nhưng những gì tôi có thể cho anh không chỉ là tiền, mà còn là những nguồn y tế hàng đầu của nước ngoài, đó mới là những gì mà mẹ anh cần."

Tưởng Đông không ngốc. Hắn cân nhắc một lúc rồi thỏa hiệp: "Các người muốn biết chuyện gì? Tôi sẽ nói."

Giang Thanh Mộng cười nói:" Không, không phải là bọn tôi muốn biết chuyện gì, mà là, anh phải nói tất cả những gì anh biết. Ví dụ như, một số lãnh đạo cấp cao của Tinh Nguyên dính vào hoạt động rửa tiền..."

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play