Chiều cuối tuần của một ngày đầu thu, Thẩm Đường hẹn Ôn Địch cùng uống trà chiều. Trong khoảng thời gian vừa qua, hai người ai nấy đều bận rộn nên đã gần hai tháng rồi chưa được gặp nhau.
Bọn họ gọi hai ly cà phê, và một phần bánh matcha.
Ánh chiều tà rải rác lên mặt bàn, Ôn Địch đang gõ chữ cành cạch, mới hơn nửa tiếng mà cô nàng đã gõ được hơn hai ngàn chữ.
Vừa nãy cảm hứng của Ôn Địch bỗng dưng dâng trào, Thẩm Đường để cô nàng ghi lại đoạn này nhưng không biết Ôn Địch đang viết cái gì, “Kịch bản lần này là thể loại gì vậy?”
Ôn Địch bấm nút lưu lại, buông con chuột ra, nhấp một ngụm cà phê, “Không phải kịch bản, mình viết lại để dành xem một mình, Nhật ký biến hình của Nghiêm bad boy.”
Thẩm Đường cười, “Bây giờ mình chẳng nhìn thấy miếng “bad boy” nào từ trên người của Nghiêm Hạ Vũ cả, nhật ký biến hình này của cậu đúng là rất hiệu quả, có thể cho phát hành rộng rãi rồi đấy.”
Ôn Địch cũng có ý đó, chờ khi nào rảnh cô sẽ chỉnh sửa chuyện yêu hận tình thù giữa mình và Nghiêm Hạ Vũ trong mấy năm qua, kiểm lại biểu hiện sau khi ăn năn hối cải của Nghiêm Hạ Vũ, nếu không có dấu hiệu tái phát, thì có thể xem đây chút chút kinh nghiệm cho các cô gái đang chìm đắm trong tình yêu tham khảo.
Dẫu sao thì cô đã từng lún sâu hơn so với rất nhiều người, suýt chút nữa đã không thể thoát ra.
Và đó cũng là lần duy nhất cuộc sống của cô bị lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Cô đã vượt qua một chặng đường đầy gian nan trong suốt ba năm đằng đẵng, xem như là một bài học sương máu.
Điện thoại đặt trên bàn của Ôn Địch rung lên, là tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ, [Anh đến London rồi, vừa mới ra khỏi sân bay.]
Nghiêm Hạ Vũ đang đi công tác ở London, vừa hạ cánh liền báo cáo lại với cô ngay.
Ôn Địch, [Ừ.]
Nghiêm Hạ Vũ bất mãn vì cô chỉ đáp lại một từ đầy qua loa, [Em không thể nhắn thêm cho anh hai chữ à?]
Ôn Địch, [Ừ ừ ừ.]
Cô tắt điện thoại rồi ném sang một bên, tựa người vào sofa hưởng thụ thời gian nhâm nhi trà chiều.
Thẩm Đường cũng đang xem điện thoại, gương mặt ngập tràn ý cười. Không cần nghĩ cũng biết cô đang nói chuyện với Tưởng Thành Duật. Tưởng Thành Duật xem Thẩm Đường như con nít, ra ngoài uống trà chiều với cô mà cũng sợ vợ mình bị lạc.
Ôn Địch trêu, [Bạn nhỏ Thẩm này, người lớn nhà bạn tìm bạn hả?]
Thẩm Đường lườm cô bạn thân, khóe môi lại càng cong hơn.
Cất điện thoại vào, cô lấy cái nĩa chia miếng bánh ngọt ra làm hai, chia sẻ calories với Ôn Địch.
“Cậu chuẩn bị quà kết hôn cho Viên Viên chưa?”
Cô đẩy đĩa bánh ngọt sang cho Ôn Địch.
“Vẫn chưa, mình đang rầu muốn chết đây. Không biết tặng gì mới khiến con bé kia bất ngờ.” Ôn Địch lấy sợi thun cột tóc từ trong túi xách ra, gom tóc búi đại thành một búi tròn lên trên đỉnh đầu, kế đó bắt đầu nhấm nháp bánh ngọt.
Viên Viên và anh chàng vệ sĩ người hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc, cuối tháng này sẽ kết hôn.
“Viên Viên và vệ sĩ biết nhau cũng được tám, chín năm rồi nhỉ?”
Thẩm Đường gật đầu, “Mình và Tưởng Thành Duật gặp nhau lần đầu tiên cũng là lần đầu tiên hai người ấy gặp nhau.”
Ôn Địch buột miệng nhắc tới, “Cậu có nhớ rõ tình huống khi cậu và Tưởng Thành Duật gặp nhau lần đầu không? Nếu còn nhớ thì để mình viết lại cho cậu, chờ sau này hai người già rồi vẫn có thể xem lại, nếu không thì chừng mười hay hai mươi năm nữa cậu sẽ quên mất trước đây mình đã nói gì. Trí nhớ có tốt cách mấy cũng không bằng “ngòi bút” đâu.”
Thẩm Đường, “Mình nhớ chứ.”
Nhưng cũng không nhớ rõ ràng lắm.
Cô lại ăn thêm một miếng bánh, ra hiệu với Ôn Địch, “Bây giờ cậu giúp mình ghi lại nhé.”
Hôm đó là ngày 21 tháng 11, trong một tiệc rượu của một tập đoàn nào đó, các nhân vật nổi tiếng đều tề tựu về đây.
Trên đường đưa cô đến khách sạn, chị Lỵ nhận được một cuộc điện thoại, bộ phim vừa chốt mấy hôm trước lại bị mất vai.
Thẩm Đường không hề cảm thấy kinh ngạc, ngoại trừ Phàn Ngọc giở trò sau lưng thì cô không nghĩ ra người nào khác.
“Hây…” Chị Lỵ thở dài một tiếng.
Không nhận được phim mới, cái lạnh mùa đông này càng thêm khó chịu. Từ khi Thẩm Đường vào nghề đến nay chỉ đóng được hai bộ phim, một bộ bị cắt đất diễn gần hết, một bộ thì bị “đắp chiếu” đến tận bây giờ vẫn không có cơ hội phát sóng.
Chỉ có vài tài nguyên thương mại ít ỏi nhưng họ lại phải trơ mắt nhìn người ta hủy hợp đồng gần hết.
Việc cũ mất, việc mới không tới tay, không biết có thể trụ được bao lâu.
“Bà cô của tôi ơi, em nói xem rốt cuộc là em đã đắc tội với vị thần tiên nào mà người ta cứ dồn em vào chỗ chết thế này.”
Thẩm Đường không muốn nhắc đến thân thế của mình, “Sao em biết được, có biết bao người ngứa mắt em mà.”
“Em cũng biết có nhiều người ngứa mắt em sao?” Chị Lỵ thật lòng khuyên ngăn, “Thế em có thể sửa lại cái tính của mình không? Đừng có hở một tí là lạnh mặt với người ta như thế. Bên mình muốn tài nguyên thì không có tài nguyên, muốn chống lưng cũng không có chống lưng, em có biết mình sống sót trong giới này có biết bao nhiêu khó khăn hay không?”
Thẩm Đường quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tự động bỏ ngoài tai mấy lời lải nhải của chị Lỵ.
Chị Lỵ tự thấy chán rồi cũng chả buồn nói.
Thẩm Đường không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm bên ngoài, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là bệnh tình của ông nội, và cả con đường diễn xuất không nhìn thấy tương lai.
Thời khắc khó khăn nhất trong đời cũng chẳng bằng lúc này.
Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi nhắn, [Năm nay em có về đón lễ Giáng sinh không?]
Thẩm Đường trả lời Tạ Quân Trình, [Không, em bận lắm.]
Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi, [Phim không có, quảng cáo cũng không, em bận gì mà bận suốt ngày?]
Thẩm Đường, [Bận tìm phim để đóng.]
Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi, [Cái con bé này sao không nghe người ta khuyên vậy, em đã đụng đầu vào tường, cũng đã tới Hoàng hà, cớ sao lại không biết quay đầu, không biết chết tâm vậy hả?]
Thẩm Đường, [Em không có tim, nên không chết được.]
[Không nói nữa, em tới khách sạn rồi, tối nay có tiệc.]
Cô kết thúc cuộc nói chuyện.
Trước khi xuống xe, chị Lỵ liên tục dặn dò, “Đừng có cứng đầu, lúc cần nhượng bộ thì phải nhượng bộ. Tối nay là tiệc của giới thời trang, không biết Trần Nam Kính có tham dự hay không. Nhưng nếu ông ta đến thì em hãy tìm cơ hội tâm sự với ông ta, tác phẩm của ông ta dù là phim truyền hình hay là phim điện ảnh đều là những tác phẩm xuất sắc.”
Thẩm Đường bước xuống xe, vẫy tay với chị.
Chị Lỵ nhô đầu ra ngoài cửa sổ, gió lạnh cứ táp thẳng vào mặt, chị lạnh đến run bần bật, vội vàng rụt vào trong xe, “Ông chủ khó khăn lắm mới kiếm được vé cho em lộ diện nên đừng lãng phí. Thẩm Đường à, chúng ta bây giờ đã cùng đường, không thể tìm thấy lối ra, chị không ép em phải lấy lòng ai, nhưng chúng ta cũng cần đến những mối quan hệ xã giao thích hợp. Còn nữa, em đừng đề cao bản thân quá.”
Chị Lỵ còn phải đến một bữa tiệc khác, vội vàng kéo cửa xe lên.
Chờ chiếc xe khuất bóng, Viên Viên nhỏ giọng an ủi Thẩm Đường, “Chị Đường à, chị Lỵ chỉ nói năng chua ngoa vậy thôi chứ không xấu, dù chị ấy có nói gì thì chị cũng đừng để trong lòng nhé.”
Thẩm Đường, “Chị không sao.”
Tiệc rượu được tổ chức ở tầng sáu, Viên Viên đưa Thẩm Đường lên đến tận nơi. Nhưng vì không có thư mời nên cô nàng không vào được.
Thẩm Đường cởi áo khoác ra đưa cho Viên Viên cầm giúp, “Nếu chán thì em cứ ra ngoài chơi, sau khi tiệc tan chị sẽ gọi cho em.”
“Em đi mua bánh phô mai nướng mềm cho chị, mua xong em sẽ quay về đại sảnh dưới lầu chờ chị.” Viên Viên gấp áo khoác lại rồi bỏ vào túi xách cầm tay, vẫy tay tạm biệt Thẩm Đường.
Thẩm Đường nhìn thấy một người quen, nhưng người ta là “lưu lượng” tuyến một, cô không tiến lên bắt chuyện, chỉ đi sau người nọ vào sảnh tiệc.
Nhân viên khom người chào người đi phía trước cô, còn chủ động chào hỏi.
“Xin cô dừng bước, mời cô cho xem thư mời.” Thẩm Đường bị nhân viên ngăn lại.
Lúc bấy giờ Thẩm Đường còn chẳng được tính là tuyến mười tám, không có chút nổi tiếng, hơn nữa cô lại không ăn ảnh, ngoài đời và TV có hơi khác nhau. Nhân viên không nhận ra cô cũng là chuyện bình thường.
“Cô ấy là diễn viên, tên Thẩm Đường.”
“Chào buổi tối đạo diễn Trần.” Nhân viên lên tiếng xin lỗi, “Xin lỗi cô, vừa nãy tôi không nhận ra.”
Người vừa giải vây cho Thẩm Đường chính là Trần Nam Kính.
Cô nghe giọng của Trần Nam Kính cũng không thèm ngoái đầu, chỉ mở xắc cầm tay ra, lấy thiệp mời đưa cho nhân viên.
Nhân viên không thèm nhìn đã trả lại cho cô.
“Xin chào cô Thẩm, lâu rồi không gặp.” Trần Nhất Nặc chủ động bước tới chào hỏi với cô.
Thẩm Đường đáp lại, “Chào cô.”
Kế đó cô gật đầu, “Xin lỗi không tiếp được.”
Trần Nhất Nặc còn định nói gì đó, nhưng lại bị Phàn Ngọc kéo lại, bà ta lườm con gái một cái. Chờ đến khi bước vào sảnh tiệc, bà ta khẽ quát Trần Nhất Nặc, “Sao người nào con cũng gọi là cô là thầy hết thế?”
Trần Nhất Nặc lơ đễnh, thấy mẹ của mình chuyện bé xé ra to, “Diễn xuất của chị ấy rất tốt, lại lớn hơn con, con gọi là cô thì có làm sao?”
Phàn Ngọc lại không thể nói thật với con gái, trong lòng bực bội không có chỗ tiết, Trần Nam Kính giúp đỡ Thẩm Đường đã đành, bây giờ ngay cả Trần Nhất Nặc cũng sáp tới lấy lòng con nhỏ đó.
“Nếu nói đến diễn xuất thì con có chỗ nào thua cô ta? Con đã đóng phim từ bé, còn cô ta chỉ là người mới vào nghề, sau này đừng gọi cô bừa nữa.”
Trần Nhất Nặc không muốn tranh cãi với mẹ ở nơi thế này, chỉ đành bằng mặt không bằng lòng nói vuốt đuôi mẹ mình, “Con biết rồi.”
Lúc bấy giờ Phàn Ngọc mới hài lòng, thả cô ta ra để cô ta đi tìm bạn.
Còn bà ta thì kéo tay Trần Nam Kính bám theo không rời nửa bước, “Người tới bữa tiệc hôm nay đều là cáo già cả, ông dè chừng một chút, đừng để người ta nhìn ra ông đối xử khác biệt với Thẩm Đường.”
Trần Nam Kính im lặng không đáp.
Dù vô tình hay cố ý, ông ta luôn dõi mắt tìm kiếm hình bóng Thẩm Đường trong đám đông.
Còn Thẩm Đường, cô cầm ly rượu vang, ngồi lánh ở một góc khuất.
Gặp phải Trần Nam Kính và Phàn Ngọc làm cô mất hết khẩu vị, ngay cả rượu vang cũng không nếm ra được vị gì.
Chị Lỵ gửi tin nhắn đến, [Bữa tiệc tối nay bị hủy rồi, bên kia bảo có việc đột xuất nên không thể phân thân. Em hiểu ý gì rồi đấy. Ban đầu chị định tới nói chuyện để lấy kịch bản của vai nữ phụ số bốn cho em. Bây giờ ngay cả nữ bốn mà người ta còn không cần em, em biết điều này có nghĩa là gì rồi chứ?]
[Em không cần phải trả lời chị, đỡ mất công chị xem rồi lại giận thêm.]
Thẩm Đường cất điện thoại vào túi xách, vô thức ngẩng đầu lên, lại nhìn về gia đình Trần Nam Kính đang trò chuyện với một sếp lớn trong giới.
Cô vuốt ve cái ly đế cao trên tay, hơi ngửa đầu uống liền mấy ngụm.
Bên phía cổng ra vào bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, không ít người đổ xô bước qua đó. Có lẽ khách quý của bữa tiệc tối nay đã đến.
Thẩm Đường không có hứng thú biết người tới là ai, ly rượu đã cạn, cô đi đổi một ly rượu mới rồi quay lại chỗ ngồi.
Cô không tìm người bắt chuyện, chỉ một mình ngồi đó thưởng thức rượu vang.
Mặc dù cô vẫn luôn giữ gương mặt lạnh lùng, lại là nhân vật vô danh, nhưng vẻ đẹp sắc sảo ấy cũng đủ khiến cánh đàn ông bất chấp ngữ khí không thân thiện của cô mà tìm đến làm quen.
“Cậu nhìn gì thế?”
“Không có gì.”
Nghiêm Hạ Vũ nương theo phương hướng Tưởng Thành Duật nhìn chăm chú nãy giờ, hóa ra anh đang nhìn Thẩm Đường, “Với tính nết của cô nàng này thì thôi quên đi.”
Ly rượu đang đưa tới bên môi chợt khựng lại, Tưởng Thành Duật hỏi, “Cậu biết à?”
Nghiêm Hạ Vũ, “Không quen. Cô ấy là Thẩm Đường, một diễn viên tuyến mười tám, là bạn của Ôn Địch.”
“Ôn Địch là ai?”
“Một biên kịch kiêm MC.” Nghiêm Hạ Vũ nhấp ngụm rượu vang, anh vẫn còn nhìn về phía Thẩm Đường, “Hình như cô ấy đang bị người ta ép rượu.”
Anh ta quay sang hỏi Tưởng Thành Duật, “Có muốn tôi thay cậu giải vây cho cô ấy không?”
Cái người đang mời rượu kia, Thẩm Đường không đắc tội nổi.
Tưởng Thành Duật không lên tiếng.
Nghiêm Hạ Vũ biết ý của thằng bạn nối khố của mình là gì, nếu không muốn thì anh sẽ không nhúng tay vào. Tiệc tối hôm nay chỉ cần hai người họ xuất hiện lướt qua, định uống xong ly rượu sẽ ra về ngay.
Xem ra bây giờ không thể đi được rồi. Chưa bao giờ Tưởng Thành Duật để ý một người con gái như thế, quan trọng hơn là, anh còn chủ động đặt vào lòng mình.
Nghiêm Hạ Vũ cầm ly rượu đi sang bên đấy.
Thái tử Nghiêm gia đến, đây là một trong những vị khách quý của tối nay. Đám người có ý đồ với Thẩm Đường cũng chẳng thèm mời rượu Thẩm Đường nữa, ai nấy đều vây quanh nịnh bợ Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ khách sáo vài câu với đám người kia, sau đó nhìn Thẩm Đường, “Sao có mình em đến thế, dạo gần đây Ôn Địch bận gì à?” Giọng điệu như hai người bạn thân thiết.
Thẩm Đường tưởng rằng người đàn ông trước mặt là bạn của Ôn Địch, cô khá ngạc nhiên, không biết Ôn Địch quen Nghiêm Hạ Vũ khi nào, “Ôn Địch đang bế quan sáng tác kịch bản, mấy ngày nay em không thấy mặt cô ấy.”
Mấy người kia thấy thế thì biết điều rời đi.
Thẩm Đường nhìn anh ta, “Cám ơn anh, chờ Ôn Địch xong việc tôi sẽ mời khách.”
Nghiêm Hạ Vũ chỉ nói, “Tôi không phải là bạn của Ôn Địch, cũng không quen cô ấy, tôi chỉ xem mấy chương trình cô ấy làm MC, tiện tay theo dõi cô ấy trên Weibo thôi.”
Ôn Địch thường xuyên tương tác với cô trên Weibo, thỉnh thoảng còn đăng ảnh chụp chung của hai người lên.
Nhưng mặc kệ thế nào, anh ta đã giải vây giúp cô, Thẩm Đường lại cảm ơn anh ta lần nữa.
Nghiêm Hạ Vũ nâng ly rượu chỉ về phía bên trái trước mặt, “Không cần cám ơn tôi, người muốn giải vây cho cô là Tưởng tổng ngồi đằng kia kìa.”
Thẩm Đường nhìn theo, đó là một người đàn ông chỉ cần nhìn qua sẽ không quên được. Cô biết Tưởng Thành Duật của tập đoàn Kinh Húc, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở ngoài đời.
Cô nâng ly làm động tác mời rượu với anh từ xa, sau đó tự nhấp một ngụm.
Nghiêm Hạ Vũ không thể nắm bắt được cô gái tên Thẩm Đường này, anh ta trò chuyện thêm vài câu rồi trở về tìm Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường nhận được lời mời của Tưởng Thành Duật là vào nửa tiếng sau đó, khi cô đang định ra về sớm thì có một người phụ nữ trông khá giỏi giang đến tìm mình.
“Xin chào cô Thẩm, tôi là thư ký của Tưởng tổng – Tưởng Thành Duật.”
“Chào cô.” Thẩm Đường khách sáo đáp lại, “Cô có chuyện gì dặn dò sao?”
Thư ký, “Không dám, Tưởng tổng nhà tôi có lời mời, mời cô lên phòng nghỉ ở trên tầng.”
Thẩm Đường không ngốc, cô biết Tưởng Thành Duật có ý gì, nhưng người đàn ông có thân phận như thế cô không đùa nổi, mà cô cũng chẳng có tâm tư đùa giỡn, thế là lịch sự từ chối, “Tiếc quá, tôi còn có một bữa tiệc khác phải tham dự, khi nào rảnh tôi sẽ tự mình đến chào hỏi Tưởng tổng sau.”
Thư ký vô cùng bất ngờ, Thẩm Đường là người phụ nữ đầu tiên từ chối sếp của mình.
Sếp ra quân bất lợi, lần đầu tiên hẹn phụ nữ đã bị ăn bơ.
Hôm nay Thẩm Đường chỉ là một nhân vật vô hình trong bữa tiệc, ra về khi nào, ở lại bao lâu không có ai để ý. Cô vừa nhận điện thoại của ông nội, đang định xuống dưới lầu gọi lại cho ông, nếu trễ quá sẽ ảnh hưởng ông nội nghỉ ngơi.
Xin lỗi thứ ký, cô thong thả rời đi.
Thư ký không dám tưởng tượng đến sắc mặt của sếp mình khi biết tin bị từ chối.
Không dám dùng dằng, cô ta vội vàng quay lên tầng.
Nghiêm Hạ Vũ cũng đang ở trong phòng nghỉ, vừa uống rượu vừa tám chuyện với Tưởng Thành Duật.
Nghe thư ký báo lại, Nghiêm Hạ Vũ bật cười, đúng là thú vị thật.
Tưởng Thành Duật không lộ ra vui buồn, “Cô ấy đâu?”
Thư ký đáp, “Xuống lầu rồi ạ.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, ra hiệu thư ký đi làm việc của mình.
Nghiêm Hạ Vũ hả hê, “Còn không mau đuổi theo?”
Tưởng Thành Duật nheo mắt nhìn anh ta, không thèm để ý.
…
Thẩm Đường xuống tới đại sảnh, Viên Viên đã đi mua bánh phô mai cho cô, bây giờ hẳn là đang trên đường về.
Cô đi vòng ra cửa sau, gọi điện lại cho ông nội.
Đã gần mười giờ, nhưng ông nội vẫn chưa ngủ.
“Đường Đường xong việc rồi hả con? Vừa nãy ông có làm ảnh hưởng đến công việc của con không?”
Ông nội cố ý đợi đến gần mười giờ mới gọi điện cho cô, nhưng không ngờ cháu gái mình vẫn còn đang làm việc.
“Nội ơi, nội đừng sợ làm ảnh hưởng đến công việc của con, con và bạn chỉ ra ngoài ăn cơm thôi, sợ làm ồn đến bàn bên cạnh nên con mới ra ngoài nói chuyện với ông.”
Ông nội cười hỏi, “Tối nay con ăn gì vậy?”
Thẩm Đường kể ra mấy món mà mình thích, “Món nào con cũng ăn nhiều hết. À đúng rồi nội, cuối tháng con sẽ về thăm nội, con vừa mới quay phim xong nên có thể nghỉ xả hơi mấy tuần.”
Thật ra là không có phim để quay.
Ông nội nghe cháu gái sắp về nên vui vẻ nhướng mày, cơn mệt trong người cũng chợt biến mất. “Con đừng để mình mệt mỏi quá. Nếu khi nào không muốn đóng phim nữa thì con cứ về Thâm Quyến, ông nội tiết kiệm được rất nhiều tiền, đủ cho Đường Đường nhà ta tiêu.”
Thẩm Đường thầm hít một hơi.
“Thôi không nói nữa nhé, ngày mai nội lại gọi cho con. Con đi ăn với bạn đi, đợi nữa là đồ ăn nguội mất.” Ông nội cúp điện thoại.
Thẩm Đường đứng ở cửa sau khách sạn, cơn gió lạnh chợt ập tới, lúc này cô mới nhận ra cả người mình lạnh ngắt.
Cô xoa xoa hai cánh tay, đang định quay về đại sảnh thì phía trước chợt có ai đó gọi tên cô, “Thẩm Đường.”
Thẩm Đường ngẩng đầu, chính là người đàn ông khiến người ta gặp rồi sẽ khó quên kia, Tưởng Thành Duật.
Áo khoác sậm màu càng làm tôn lên vẻ mạnh mẽ của anh, đôi chân dài nhanh chóng sải bước đến trước mặt cô.
“Rất vui khi gặp Tưởng tổng.”
Tưởng Thành Duật nhìn lễ phục mỏng manh trên người cô, “Em không lạnh sao?”
Thẩm Đường, “Vẫn ổn. Cám ơn Tưởng tổng vì chuyện vừa nãy.”
“Lần đầu tiên tôi thấy có người nói cám ơn mà không có thành ý như thế, lại còn kính rượu từ xa nữa chứ.” Tưởng Thành Duật đưa tay cởi nút áo khoác.
Ánh mắt anh vẫn dán chặt lên người cô suốt từ nãy đến giờ.
Thẩm Đường khiêm tốn đáp lại, “Không phải là không thành ý, mà là vì khoảng cách thân phận quá xa, tôi sợ rước phải chế giễu cho anh.”
Tưởng Thành Duật cởi áo khoác, kế đó khoác lên người Thẩm Đường trong ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, “Dù em có chơi trò lạt mềm buộc chặt thì tôi cũng nhận.”
Thẩm Đường, “…”
“Em cứ giữ áo khoác mà mặc, khi nào rảnh tôi sẽ tìm em lấy lại. Tôi đã gửi lời mời kết bạn, em đồng ý nhé. Tôi chờ em ở bãi đỗ xe.” Không một chút dây dưa dài dòng, anh vừa dứt lời liền rời đi trước.
…
“Chính là thế đấy.” Cà phê trong ly của Thẩm Đường đã nguội, cô gọi nhân viên châm thêm. Đang là thời gian trà chiều, nhưng trong tiệm chỉ có năm ba nhóm khách đến quán.
“Quán cà phê này của cậu có kiếm được lời không?”
“Không, cửa hàng là mình mua lại, không cần phải trả tiền mặt bằng, đủ tiền trả lương cho nhân viên, còn mình thì có chỗ yên tĩnh để sáng tác kịch bản.”
Ôn Địch gõ chữ đến mỏi tay, “Cậu đừng ngắt lời, sau đó cậu và Tưởng Thành Duật thế nào?” Cô nàng và Thẩm Đường chưa bao giờ tâm sự chuyện tình cảm với nhau, còn chuyện Tưởng Thành Duật theo đuổi bạn mình ra sao thì cô nàng càng mù tịt.
Thẩm Đường, “Sau đó thì anh ấy theo đuổi mình, quá trình cũng chẳng có gì lãng mạn.” Nhưng Tưởng Thành Duật đều luôn quan tâm đến cô, cũng rất cưng chiều cô.
Đây chính là điều khiến cô không nỡ rời xa anh.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Bên ngoài quán cà phê, hai đứa nhỏ đứng bên cửa sổ làm mặt quỷ.
Thẩm Đường quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tưởng Thành Duật đưa bé Chanh và Kinh Duệ đến đón cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT