Năm tiếng trôi qua, Tưởng Thành Duật vẫn không gọi được cho Thẩm Đường.

Anh hỏi thăm từ chỗ anh Thẩm mới biết cô và Tạ Quân Trình đã ra nước ngoài.

Thế mà ngay cả một tin nhắn cũng không để lại cho anh.

Tưởng Thành Duật vừa ra khỏi tòa nhà Kinh Húc, mười phút trước ba có gọi cho anh, nói gần tháng nay anh chưa chịu về nhà, nên hôm nay ông gọi điện kêu anh về ăn cơm.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, mặt trời dần dần khuất bóng, hai màu tím than và ráng đỏ như hòa quyện vào nhau làm bừng sáng một góc chân trời phía tây, chói lọi rực rỡ. Khiến người ta bất giác nhìn thêm vài lần.

Tưởng Thành Duật thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, điện thoại có tin nhắn mà anh vẫn không hay biết.

Lục Tri Phi, [Bây giờ đã ồn ào xôn xao đến thế này, Thẩm Đường không có ý định ở bên anh nữa à?]

Đến khi tin nhắn thứ hai được gửi đến, Tưởng Thành Duật mới thu hồi tầm mắt.

Lục Tri Phi, [Nhà họ Tưởng xưa nay luôn kín tiếng, tránh không dính vào showbiz. Nhưng với thân thế này của Thẩm Đường, về sau mỗi lần cô ấy xuất hiện thì chắc chắn sẽ lên hot search một lần.]

Sau này cũng đừng mong được yên ổn.

Bên phía Lục Tri Phi cũng đang hóng drama, hóng đến tận trưa.

Cô ta giống như bao nhiêu cư dân mạng khác, đến tận bây giờ vẫn còn đang choáng váng.

Dù Tưởng Thành Duật có cố gắng cách mấy, nhưng nếu Thẩm Đường đã ra chiêu này thì chẳng khác nào tăng thêm chướng ngại vật trên con đường bước vào Tưởng gia của cô.

Tưởng Thành Duật không trả lời tin nhắn.

Xe của anh dừng lại trong sân nhà ba mẹ.

Cháu gái đang thực tập ở ngoài, chỉ có ba mẹ anh ở nhà.

Ông Tưởng đang đọc sách trong phòng khách, chiều nay bà Tưởng có hẹn với nhóm bạn nên mới vừa trở về, hiện đang thay đồ ở trên lầu.

Thấy anh về, ông cụ kẹp đồ chặn sách vào rồi gấp sách lại, tháo kính ra, chỉ về phía sofa đối diện, “Ngồi đi.”

Dáng vẻ giống hệt sếp lớn gọi cấp dưới vào nói chuyện, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của một người ba.

Trên bàn có ấm trà pha sẵn, Tưởng Thành Duật lấy một tách trà nhỏ từ trong khay.

Ông Tưởng bắt tréo chân, ngả người vào sofa nhìn con trai mình.

Tưởng Thành Duật nhấp ngụm trà nóng, “Ba cũng biết rồi à?”

Ông Tưởng sảng khoái thừa nhận, “Ừ, hồi Tết khi thấy con xem phim suốt một đêm là ba đã đoán được đại khái rồi.” Chỉ cần ông muốn thì không có chuyện gì mà ông không biết, bao gồm cả chuyện yêu đương của con trai mình.

Chẳng qua là ông không thèm quan tâm, vì ông tin vào ý thức tự giác của bọn nhỏ nhà mình.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại phát triển theo một hướng mà ông không thể nào ngờ tới.

“Con tính thế nào về tương lai của mình và Thẩm Đường? Chỉ yêu đương bình thường thôi hay sao?”

Tưởng Thành Duật, “Có dự định kết hôn ạ.”

Có thể dao động tư tưởng không kết hôn của nó cũng chẳng dễ dàng gì.

Có mấy lời ông Tưởng không thể không nói, “Ba mẹ Thẩm Đường là hạng người thế nào, ba không tiện bình luận. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã ồn ào đến mức này thì rất khó mà kết thúc, sau này bất cứ chuyện gì có liên quan đến Thẩm Đường đều sẽ rất dễ gây chú ý.”

Tưởng Thành Duật đã đoán được những lời tiếp theo của ba mình.

“Ba với mẹ con thì không sao, nhưng con hãy nghĩ cho anh hai con và cả gia tộc họ Tưởng này, sống trong cái cảnh mà người khác luôn muốn đào bới tin tức cuộc sống của mình nó kinh khủng thế nào. Có đôi khi chỉ một tấm hình thôi đã có thể viết thành một câu chuyện mấy chục ngàn chữ. Dư luận giống như dòng nước vậy, có thể nâng thuyền lên thì cũng có thể làm lật thuyền.”

Ông Tưởng cố ý dừng lại vài giây mới nói tiếp, “Con cứ suy nghĩ kỹ đi, hiện giờ con đang làm cái gì?”

Tưởng Thành Duật uống hết bốn tách trà nhỏ, “Chỉ còn vài tháng nữa là con và Thẩm Đường đã quen nhau được bao nhiêu đây năm rồi.” Anh đặt bốn tách trà không ra bàn, sau đó ngẩng lên nhìn ba mình, “Ba nói con phải làm thế nào để buông tay đây?”

“Dạo này con đang giảm béo nên không ăn tối. Ba với mẹ ăn cơm đi, con còn phải quay về họp.” Tưởng Thành Duật kiếm cớ rời đi.

Ngồi lên xe, Tưởng Thành Duật nhìn điện thoại, Thẩm Đường vẫn không liên lạc với anh.

Trong nhóm chat con cháu nhà họ Tưởng có người “nhắc” tới anh, tên nhóm là do cháu anh đặt – “Đám nhỏ xuất sắc của Tưởng gia”.

[Tiểu Mễ Chúc @ Tưởng Thành Duật: Chú út, có drama gì không cho con hóng với *nhăn răng*, *nhăn răng*.]

Đây là cháu họ của anh, bây giờ mọi người trong nhà đều biết anh và Thẩm Đường từng là người yêu của nhau.

Tranh Tranh vừa thực tập về, nhưng cũng không quên ngoi lên.

[Tranh Tranh @ Tiểu Mễ Chúc: Chị ơi, chú ấy vẫn phải lên mạng hóng drama đấy.]

[Tiểu Mễ Chúc: Thật ra chị đã nghi chú út và Thẩm Đường quen nhau từ lâu rồi. Năm ngoái chú ấy còn kêu chồng chị khôi phục lại một đoạn video giám sát bị hủy, đoạn video đó khá có lợi cho Thẩm Đường, là Trữ Nhiễm đã xô Thẩm Đường trước.]

Hai người trò chuyện khí thế ngất trời, bắt đầu spam trong nhóm.

Mọi người trong nhóm bắt đầu gia nhập cuộc hóng hớt.

[Hải Nạp Bách Xuyên @ Tưởng Thành Duật: Lần này chú đi London tìm chủ tịch Tiêu là vì Thẩm Đường hả?]

[Tưởng Thành Duật: Ừ.]

[Hải Nạp Bách Xuyên: Công ty của nhà họ Tiêu trải rộng Âu Mỹ đã gần năm mươi năm, đã ăn sâu bén rễ vào trong rồi, lợi ích liên đới khá phức tạp, thực lực phải nói là ngang tài ngang sức với MK đấy.]

[Tiểu mễ chúc: Nhà họ Tiêu lợi hại dữ vậy hả?]

[Hải Nạp Bách Xuyên @ Tiểu mễ chúc: Em với Tranh Tranh cứ nói chuyện với nhau đi, người lớn đang nói chuyện, con nít đừng xen vào.]

[Tiểu mễ chúc: Em mà là trẻ con hả? Con trai em vừa mới bị mắng một trận, giờ ngoan ngoãn đi làm bài tập rồi.]

Tiểu mễ chúc và Hải Nạp Bách Xuyên này, một đứa thì gả cho người bình thường, một đứa thì lấy người bình thường. Đến bây giờ, hôn nhân của bọn họ vẫn không được người lớn trong nhà họ Tưởng chấp nhận.

*Trong truyện không đề cập đến vai vế của mọi người trong nhóm chat gia đình, nên mình tạm để là thế này trước. Hiện mình chỉ biết Hải Nạp Bách Xuyên chính là Tưởng Bách Xuyên trong bộ truyện khác cùng tác giả. (Làm thế nào để ngừng nhớ anh)

[Hải Nạp Bách Xuyên: Thân thế của Thẩm Đường bị Trần Nam Kính tự mình tiết lộ, cô ấy đang nắm quyền chủ động trong tay, nhưng chỉ vì một bài đăng Weibo của cô ấy lại biến mình trở nên bị động. Mấy cụ nhà chúng ta có ai chịu chấp nhận một gia đình lộn xộn như thế. Chú không rảnh tay nổi rồi.]

Trong nhóm bắt đầu có người ngoi lên.

[Tiểu Tứ @ Tưởng Thành Duật: Sắp đến Trung thu rồi, trong nhà sẽ tổ chức liên hoan, đến lúc đó chính là đại hội xét xử của chú đó.]

[Tiểu Ngũ @ Tưởng Thành Duật: Hay là năm nay chúng ta vắng mặt tập thể đi. Để mấy cụ ôn chuyện hâm nóng tình cảm với nhau đi. Dù sao bọn họ cũng ngứa mắt chúng ta, suốt ngày cứ nói bị chúng ta chọc tức đến bốc khói lên đầu. Nếu chúng ta không có mặt, có khi bọn họ còn ăn ngon miệng hơn. Ai đồng ý thì giơ tay, tôi xin giơ trước cánh tay nhỏ bé của mình lên đây.]

[Tranh Tranh: +2.]

[Tiểu Mễ Chúc: +3.]

[Hải Nạp Bách Xuyên: +4.]



[Tưởng Thành Duật: +16.]

Mọi người cứ thế mà quyết định.

Tưởng Thành Duật không có tâm trạng tám chuyện trong nhóm nên thoát khỏi khung chat.

Anh gọi lại một lần nữa cho Thẩm Đường, nhưng vẫn không có tín hiệu.

Trên khắp các nền tảng mạng xã hội, sóng gió về thân thế của Thẩm Đường vẫn tiếp tục được khơi lên, thông tin liên quan đến mẹ đẻ của cô, vợ trước của Trần Nam Kính được truyền đi hơn mười phiên bản.

Nhưng không có ai nhắc đến Tiêu Chân.

Đây là kết quả sau khi xử lý quan hệ công chúng của nhà họ Tiêu, đánh lừa dư luận, che giấu chân tướng.

Mà lúc này, trong biệt thự bên bãi biển ở nước ngoài của Trần Nam Kính, căn phòng chìm vào yên lặng khiến người khác phải nghẹt thở.

Hộ chiếu của gia đình bọn họ vẫn chưa làm xong, nên tạm thời chỉ đành ở lại đây.

Trần Nam Kính đăng bài Weibo kia lên liền tắt máy, ông ta không quan tâm tình huống trên mạng ra sao, nhưng có thể tưởng tượng được chuyện lần này đã nhấc lên một trận phong ba khủng khiếp thế nào.

Ông cầm cuốn tạp chí lên xem, gắng gượng lướt qua một hàng chữ.

Máy tính bảng trước mặt Phàn Ngọc đã vỡ màn hình, cà phê văng tung tóe khắp nơi, trên bàn trà, cả trên mặt thảm.

Tí tách, tí tách.

Cà phê dọc theo mép bàn lặng lẽ rơi xuống.

Nước mắt bà ta chảy qua khóe môi, mằn mặn giống vị nước biển.

Con gái thì nhốt mình trong phòng ngủ cả một buổi chiều, gõ cửa cỡ nào nó cũng không ra.

Màn hình ipad vỡ tan tành và cà phê văng tung tóe đều là hậu quả sau khi lên cơn của bà ta, nhưng vào khoảnh khắc bà ta nổi điên, Trần Nam Kính vẫn thờ ơ như thế.

“Tôi cứ tưởng ông yêu Nhất Nặc.”

Trần Nam Kính im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng, “Bà đừng có làm loạn nữa.”

“Tôi làm loạn ư?” Phàn Ngọc không thể khóc nổi, cũng chẳng còn sức để gào thét, “Ông bỗng nhiên nhận Thẩm Đường như thế, sau này người khác sẽ nghĩ gì về Nhất Nặc?”

“Sao ông lại phải công khai hả?”

“Hình tượng gia đình hạnh phúc mà tôi giữ gìn suốt hai mươi năm qua, cuối cùng lại biến thành trò cười chỉ trong phút chốc.”

“Thẩm Đường là đồ độc ác…”

Nghe được một nửa, Trần Nam Kính ném tạp chí trong tay xuống bước lên lầu.

Ông gõ cửa phòng con gái mình, “Nhất Nặc, là ba đây con.”

Trần Nhất Nặc ghé lên bàn trang điểm, bình tĩnh ngắm mình qua gương, không đáp lại.

“Nhất Nặc, nói chuyện với ba đi con.”

“Con không biết phải nói gì với ba hết.”

Đầu Trần Nhất Nặc nặng trình trịch, đau như muốn nứt ra, cô ta mệt mỏi ngồi xuống, nhưng lại nhớ đến có chuyện phải hỏi ba mình, nếu cứ mãi giữ trong lòng thì rất khó chịu.

Cô ta vịn ghế đứng dậy, “Ba chờ chút, con có chuyện muốn hỏi ba.”

Cửa phòng không khóa trái, sau khi được Trần Nhất Nặc đồng ý, Trần Nam Kính liền đẩy cửa bước vào.

“Con muốn hỏi ba cái gì, hỏi đi.”

Trần Nhất Nặc nhìn ba mình, sợ bỏ lỡ một chút cảm xúc đang giấu trên mặt ông, “Ba, rốt cuộc ba có thương con không?”

Phàn Ngọc cũng muốn biết, bà ta đứng trên bậc thang, có thể nghe rõ mồn một con gái và Trần Nam Kính đang đứng trước cửa phòng nói chuyện.

Trần Nam Kính nói, “Nhất Nặc à, con đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt. Chờ khi tin này không còn hot, sẽ không còn ai bàn luận về nó mỗi ngày nữa. Ba muốn ra biển tản bộ một lát, con đi không?”

Trần Nhất Nặc hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Ba, con muốn biết đáp án.”

“Bây giờ ba có nói gì thì con cũng nghĩ là ba lừa con thôi.” Trần Nam Kính buông tay ra, “Con nghỉ ngơi đi.”

Ông ta quay người bước xuống lầu, làm lơ như không thấy Phàn Ngọc đang tựa trên lan can cầu thang.

Phàn Ngọc tức quá nên đã thốt ra những lời không nên nói, “Trần Nam Kính, tôi muốn ly hôn.”

Bước chân Trần Nam Kính vẫn không hề chậm lại, “Được thôi, chờ về nước sẽ làm thủ tục.”

Phàn Ngọc nhìn bóng lưng lạnh lùng của ông ta, giận sôi máu, “Trần Nam Kính!”

Tiếng gào thét đã bị tiếng sóng biển ở bên ngoài nuốt trọn.

Trần Nam Kính không hề quay đầu lại, bước ra bờ biển hít thở không khí.



Đêm đã khuya, điện thoại như bị bỏ vào một cái hộp kín không có tín hiệu, im như thóc.

Tưởng Thành Duật lại rót thêm một ly rượu vang, đây đã là ly thứ ba trong tối nay.

Thẩm Đường tắt máy đã được mười ba tiếng đồng hồ.

[Hạ cánh rồi thì gọi cho anh.] Anh chủ động nhắn tin cho cô.

Đêm nay cũng giống như cái đêm anh ở bên chăm sóc cho ông nội, dài đằng đẳng.

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Thành Duật bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cuối cùng Thẩm Đường cũng chịu gọi cho anh.

“Alo.” Giọng anh khàn khàn do vẫn chưa tỉnh ngủ.

Thẩm Đường đang ở ngoài bờ biển, trên đảo nhỏ bây giờ đã sập tối, cô cầm một nhánh cây trong tay, nguệch ngoạc vẽ tranh trước đầu sóng. Trình độ hội họa của cô khá tệ, chỉ có mình cô hiểu mình đang vẽ gì.

Cô vẽ từ bãi cát bên này đến đầu bên kia, mỗi một bức tranh đều là hình ảnh hai ông cháu ra biển hồi cô còn bé.

Cô đã không thể gọi điện cho ông nội được nữa rồi.

Không ai hiểu thủ đoạn tự hủy diệt này của cô, bao gồm cả Tạ Quân Trình.

Nếu ông nội còn ở trên đời, nhất định ông sẽ nói rằng, Đường Đường nhà chúng ta là một đứa trẻ lương thiện biết chừng mực.

Ngoại trừ tiếng sóng biển đang vỗ rì rào, Tưởng Thành Duật không nghe thấy âm thanh nào của cô.

“Thẩm Đường? Sao em không nói gì?”

“Không phải anh bảo em gọi cho anh sao?” Thẩm Đường đã vẽ xong thêm một bức tranh, “Em tưởng anh có chuyện tìm em?”

Giọng Tưởng Thành Duật không mấy vui vẻ, “Em tắt máy đến tận bây giờ, thế mà ngay cả nửa chữ cũng không nhắn lại cho anh.”

Thẩm Đường cầm nhánh cây khều lớp cát mịn dưới chân, “Anh đâu phải bạn trai em. Em không có trách nhiệm báo cáo mọi thứ với anh.”

“…” Tưởng Thành Duật bị chặn họng không đáp lại được.

Bây giờ không phải là lúc tranh chấp với cô, “Bài đăng kia của em đã cuốn chính bản thân em vào vòng xoáy khổng lồ trước mắt, không một ai có thể an toàn rút lui.”

“Em biết chứ.”

Cô nhẹ nhàng trả lời lại anh, hờ hững không hề quan tâm.

Thẩm Đường lại dời vị trí tiếp tục vẽ tranh trên bờ cát ẩm ướt, vẽ lại cảnh ông nội đang dắt tay mình. Cô trong bước tranh nhỏ xíu, chỉ mới đứng đến đùi của ông, tóc được thắt thành hai bím, ngẩng đầu nhìn ông.

Khi ấy, ông nội vẫn còn đương lúc khỏe mạnh.

Một chút kiên nhẫn còn sót lại của Tưởng Thành Duật đã bị sự im lặng của cô đánh tan, “Thẩm Đường, em có nghĩ đến tương lai sau này giữa anh và em hay không?”

Nét vẽ đơn giản, nguệch ngoạc vài nét đã phát họa ra cô khi còn nhỏ.

Thẩm Đường cầm nhánh cây, nói với người bên kia điện thoại, “Trước đây em từng nghĩ đến, nghĩ đến chuyện cùng anh kết hôn rồi sinh con, những lúc rảnh rỗi có thể làm bữa khuya cho anh. Em cũng đã từng nghĩ đến, liệu em có nên vì anh mà buông bỏ thù hận hay không?”

Cô nhìn bức tranh mình vừa vẽ, “Sau này thì không nghĩ tới nữa.”

Sóng biển ập đến, bọt biển trắng xóa cọ sạch bãi cát.

Tưởng Thành Duật không thích đắm chìm trong sự hối hận và nuối tiếc, đó là việc làm vô bổ.

“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giúp em an toàn thoát ra, em đừng khư khư cố chấp như thế nữa, cũng đừng để bản thân bị hãm sâu vào đó.”

“Em đã nghĩ đến, nhưng như thế thì em không trút được giận.” Thẩm Đường cầm nhánh cây đi vào bờ, “Hôm nay Phàn Ngọc sẽ bắt đầu phản kích lại, bà ta sẽ “tẩy trắng” cho bản thân mình, bây giờ trên mạng đều là tin tức bà ta độ lượng thế nào.”

Tưởng Thành Duật vừa thức dậy nên vẫn chưa nhìn thấy hot search, anh bèn bấm vào xem.

Phàn Ngọc biết chắc Tiêu Chân sẽ không đứng ra thừa nhận, vì thế bà ta bắt đầu dệt chuyện, nói hồi bé Thẩm Đường được phán cho mẹ nuôi, nhưng chuyện học hành của cô đều do bà ta xử lý, trường quốc tế cũng là do chính tay bà bà liên hệ, để trợ lý đóng học phí.

Bà ta cũng để Trần Nam Kính thường xuyên đi thăm con gái, bồi dưỡng tình cha con.

Bộ Đầu hạ năm ấy cũng là bộ phim tình chị em mà bà ta cố tình đo ni đóng giày cho Thẩm Đường và Nhất Nặc. Và vì để tiện bề chăm sóc ông nội, bà ta còn để đoàn làm phim đến thôn Hải Đường quay.

Lúc trước bọn họ không công khai Thẩm Đường là do không muốn quầy rầy mẹ ruột của cô, bởi vì bà là người ngoài ngành và đã có cuộc sống riêng của mình.

Còn có vài bài đăng ẩn ý tố Thẩm Đường vô ơn.

Thật thật giả giả, cư dân mạng không biết phải tin ai.

Tưởng Thành Duật khuyên cô, “Nếu em muốn đối phó Phàn Ngọc thì vẫn còn rất nhiều cách, không nhất định phải đến mức mất cả chì lẫn chài thế này, không có lợi cho em đâu.” Anh khẽ ngừng lại, “Thẩm Đường à, vì anh và em mà hãy chừa lại một đường lui.”

Thẩm Đường không đáp lại trực tiếp lời này của anh.

“Tưởng Thành Duật, anh nói rất đúng, em vừa cố chấp, vừa ngang bướng lại ích kỷ.”

Bước đến bờ, Thẩm Đường ngồi xuống bãi cát, đưa tay vốc một nắm cát lớn, nhưng trong chớp mắt chỉ giữ lại được một ít ở trong tay.

Hồi đi học, khi bị bạn bè cô lập và bắt nạt, cô đã có cái tính không hòa đồng và cố chấp như thế, không thể nào sửa được.

“Cám ơn anh đã đối tối với ông nội trong thời gian qua, sau này anh đừng liên lạc với em nữa.”

“Sợ liên lụy anh à?”

“Anh đừng tưởng bở.”

Trước khi cúp điện thoại, Tưởng Thành Duật đã nói, “Tính cách không sửa được cũng không sao, anh nhường em. Không liên lạc với em cũng được, em có thể đến Kinh Húc tìm anh, tham quan xem phòng làm việc của anh thế nào. Thẩm Đường à, em hãy cho chúng ta có cơ hội để yêu đối phương.”

Hôm ấy, Thẩm Đường ngồi ngoài bãi biển đến tận khuya.

Vốn bọn họ còn định ở lại đảo thêm một thời gian nữa, nhưng dư luận trên mạng đã nghiêng hẳn về phía Phàn Ngọc, mà Trần Nam Kính lại thu được cái danh người ba tốt.

Thẩm Đường về trước dự định, Tạ Quân Trình đi công tác nên sắp xếp cho người khác lái trực thăng đưa cô rời đảo.

“Đường Đường, bắp và khoai tây trên đảo sắp thu hoạch được rồi. Em xử lý chuyện ở Bắc Kinh cho tốt, tranh thủ quay về đảo giúp anh thu hoạch bắp nhé.”

Đây là tin nhắn Tạ Quân Trình gửi cho cô.

Lịch trình quay về Bắc Kinh của cô tuồn ra ngoài từ sớm, cánh truyền thông đã ngồi chờ sẵn ở sân bay.

Sau khi bước ra khỏi lối VIP, Thẩm Đường bị nhóm phóng viên vây kín đến nỗi không thể dời bước.

Có vô số ống kính chỉa thẳng vào mặt Thẩm Đường, bọn họ liên tục đặt câu hỏi cho cô.

“Xin hỏi, bài đăng Weibo kia của cô đang muốn ám chỉ điều gì?”

“Cô có gì muốn đáp lại với lời giải thích của cô Phàn Ngọc hay không?”

“Số người đang bị đồn đoán là mẹ của cô ở trên mạng đã hơn mười người, cuộc sống hiện tại của bọn họ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, cô có thể tiết lộ cho chúng tôi biết mẹ của cô họ gì hay không?”

Thẩm Đường cười nhạt, chỉ trả lời một câu hỏi cuối cùng, “Chuyện mẹ tôi họ gì, tôi thấy mọi người cứ đến hỏi chủ tịch Tiêu của tập đoàn Tiêu Ninh là tốt nhất.”

Toàn hiện trường trở nên xôn xao.

Ngay cả chính chủ tịch Tiêu cũng không ngờ đến, Thẩm Đường lại dám ngang nhiên tuyên chiến với ông ở trước mặt cánh truyền thông như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play