“Vượt qua cậu ta… vượt qua cậu ta… vượt qua cậu ta…” Ngài Marcus đặt cây thánh giá lên môi để cầu nguyện.

Thẩm Khê hít sâu một hơi, đừng nổ xi lanh… đừng xảy ra bất cứ vấn để gì cả… thuận lợi cán đích… cán đích…

Trận đấu bước vào vòng đua cuối cùng, Trần Mặc Bạch cắn chặt phía sau Carmen. Ở khúc cua thứ tư, Carmen đang định nhường đường cho chiếc xe ở vòng trước thì chiếc xe đó lại bị mất lái, lao vào khu giảm xóc, Trần Mặc Bạch bám sát ngay phía sau lập tức đảo vô lăng để tránh đi.

Thẩm Khê sợ hãi đứng bật dậy, tiếng hò hét của khán giả như những gợn sóng vô hình nhanh chóng lan ra xung quanh. 

Trần Mặc Bạch không tránh được nên chỉ có thể để người kia đâm vào xe mình, anh cũng theo đó mà lao vào khu giảm xóc. 

Hình ảnh ấy khiến ai cũng chấn động.

Sau khi có tiếng đập vang lên, tất cả mọi người đều im lặng khoảng ba giây. Hiện trường bắt đầu các hoạt động khẩn cấp, khán giả lại xôn xao.

“Tiến sĩ Thẩm… Elvin… Elvin… sẽ không sao chứ…” Giọng nói của Amanda vang lên bên tai Thẩm Khê.

“Chúa ơi! Elvin!” Marcus run rẩy, ông gần như không thể đứng vững.

Thẩm Khê như bị một nguồn sức mạnh đẩy mạnh lên, cô liều mạng chạy ra ngoài.

Trần Mặc Bạch… Anh không thể xảy ra chuyện gì được! Không được!

Trần Mặc Bạch!

Trần Mặc Bạch!

Gió gào thét bên tai Thẩm Khê, vạn vật nhanh chóng lùi về sau, cô sắp sụp đổ đến mức không thể hàn gắn lại nữa rồi.

Trần Mặc Bạch bị ngã văng ra ngoài, xung quanh anh là nhân viên cấp cứu và nhân viên y tế. Anh được đưa lên xe cứu thương, Thẩm Khê lập tức vọt lên. Nhân viên công tác đang định ngăn cô lại nhưng Trần Mặc Bạch nằm trong đó lại cất tiếng: “Để cô ấy lên… xin anh hãy để cô ấy lên…”

Đầu óc của Thẩm Khê hoàn toàn trống rỗng, cô hoàn toàn không nhớ nhân viên y tế đã nói điều gì, cũng không nhớ rõ những lời của Trần Mặc Bạch. Lần đầu tiên trong đời cô thấy sợ hãi đến vậy, ngoại trừ việc nắm chặt lấy bàn tay của Trần Mặc Bạch, Thẩm Khê thấy bản thân mình thật yếu đuối và vô dụng.

Sau khi kết thúc trận đấu, những ký giả truyền thông muốn phỏng vấn đội Marcus nhiều như sóng triều, giống như muốn bao chặt lấy đội Marcus. Tất cả những người quan tâm đến F1 đều đang chờ đợi kết quả chữa trị của Trần Mặc Bạch.

Thẩm Khê ngồi một mình bên ngoài phòng cấp cứu, cô mở to đôi mắt nhìn đầu ngón tay không ngừng run rẩy của mình. Nỗi sợ hãi như bao trùm và quấn lấy Thẩm Khê, siết chặt đến mức khiến cô nghẹt thở. Dường như Thẩm Khê đã trở lại cái ngày mà cô nhận được tin Thẩm Xuyên và Hunt gặp phải tai nạn xe, không khí không có bất cứ độ ấm nào, dưỡng khí không thể nào đi vào bên trong cơ thể cô. Tâm trí cô không ngừng lặp đi lặp lại khoảnh khắc chiếc xe của Trần Mặc Bạch lao vào khu giảm xóc, như không màng bất cứ điều gì mà tìm đến cái chết…

“A… A…” Thẩm Khê cúi đầu, cô dùng sức ôm lấy đầu mình rồi khóc rống lên.

Nhân viên trong đội đua đến bệnh viện, Amanda đi đến bên cạnh Thẩm Khê rồi ôm chặt lấy cô.

“Tiến sĩ Thẩm, đừng như vậy… Elvin sẽ không có chuyện gì đâu! Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì hết!”

Lần đầu tiên Thẩm Khê hiểu được tất cả kiên cường của mình đều chỉ là lớp ngụy trang, cô không biết mình nên làm điều gì. 

Nếu công thức 1 cướp đi Trần Mặc Bạch thì cô nguyện anh chưa từng trở về.

Một tiếng sau, Trần Mặc Bạch được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Marcus lập tức chạy tới.

“Bác sĩ, tuyển thủ của chúng tôi thế nào rồi?”

Thẩm Khê ngẩng mặt nhưng không có sức để mà đứng lên.

“Mọi người yên tâm, anh ấy chỉ bị chấn động não, gãy xương vai trái và chân trái, không bị nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ trả lời.

Amanda vỗ vỗ bả vai của Thẩm Khê, nói: “Kỹ sư Thẩm, cô nghe thấy gì chưa! Elvin không xảy ra chuyện gì cả!”

Thẩm Khê ngồi sững sờ gì đó, hết thảy hình ảnh trong đầu cô đều bị vỡ vụn, Trần Mặc Bạch thật sự không xảy ra chuyện gì ư?

“Bác sĩ, tốt quá! Anh ấy không có việc gì là tốt rồi…” Marcus điên cuồng hôn lên cây thập giá của mình.

Trần Mặc Bạch được đưa vào phòng bệnh. Bác sĩ đã tiêm cho anh một mũi thuốc an thần để giảm bớt cơn đau do gãy xương. Khi Thẩm Khê đến bên cạnh thì anh đang chìm trong giấc ngủ say.

Ngón tay Thẩm Khê chạm vào chóp mũi Trần Mặc Bạch để cảm nhận hơi thở của anh. Cô cẩn thận cúi người xuống, nhẹ nhàng ghé vào lồng ngực Trần Mặc Bạch, lắng nghe tiếng hít thở của anh. Đây là thanh âm khiến cô cảm thấy bình yên nhất trên đời này.

Thẩm Khê đã từng nhìn thấy cảnh ô tô va chạm rồi văng ra xung quanh rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng vào một ngày nào đó chuyện này lại xảy ra với Trần Mặc Bạch.

“Nếu em mất đi anh thì em nên làm gì bây giờ?” Thẩm Khê ngây ngốc lầm bầm.

Sau khi trận đấu trên đường đua Silverstone kết thúc, tiểu tướng Carmen đã giành được chức quán quân chặng, vị trí thứ hai thuộc về Duchovny. Nhưng điều khiến khán giả thấy khó tin nhất chính là dưới tình huống bất lợi không thể sang số, vậy mà Winston vẫn có thể giành được vị trí thứ ba, hoàn toàn đè ép ánh hào quang của người chiến thắng là Carmen. Trong lòng mọi người, thần xe mãi mãi là thần xe, kỹ thuật điều khiển xe tuyệt vời của Winston còn khiến người ta thấy kính phục hơn cả chức quán quân. 

Trong buổi phỏng vấn sau trận đấu, Carmen bị các ký giả truyền thông vây kín, các vấn đề của họ hầu như đều xoay quanh màn so tài giữa cậu ta và Trần Mặc Bạch.

“Carmen, nếu không phải do nhường chiếc xe kia khiến Elvin lao vào khu giảm xóc thì cậu nghĩ mình còn có thể giành được chức quán quân chặng không?”

“Elvin Trần không tránh kịp là do anh ta đã điên cuồng lao lên, dẫn đến làm giảm tính năng của xe đua. Cho dù không có sự cố kia thì có lẽ anh ta chưa kịp cán đích thì xe đã cạn kiệt nhiên liệu rồi. Chỉ ai vượt qua được vạch đích mới là người chiến thắng, F1 không có giả thuyết và nếu như. Đương nhiên tôi vẫn rất tôn trọng những đối thủ đã thi đấu hết mình.”

“Vậy nếu Elvin trở lại sau chấn thương thì cậu có nghĩ rằng mình sẽ có thể đánh bại anh ấy thêm một lần nữa không?”

“Vậy thì phải hỏi xem xe đua của đội Marcus đã hoàn thiện chưa đã.”

“Vậy cậu thấy thế nào về biểu hiện của Winston? Anh ấy chỉ có thể dùng số 5 để hoàn thành chặng đua, dù vậy Winston vẫn có thể đạt được hạng ba, có phải điều này có nghĩa là đội Ferrari vượt trội hơn đội cậu cả về công nghệ lẫn kỹ thuật của tuyển thủ không?”

(Hộp số của xe đua F1 có từ số 4 đến số 7. Thường khi đua xe, các tuyển thủ F1 sẽ chỉnh số cao nhất là số 6 hoặc số 7 tuỳ vào từng xe đua sao cho động cơ đạt tốc độ vòng đua tối đa)

“Nếu công nghệ của đội Ferrari cao siêu như vậy thì hộp số của họ đã không xảy ra vấn đề rồi.” Carmen nhún vai.

Caspian ngồi trước tivi xem phát sóng trực tiếp chỉ muốn chửi ầm lên.

“Cậu ta kiêu ngạo quá rồi đó! Chẳng lẽ cậu ta thật sự cho rằng kỹ thuật của mình tốt hơn Elvin và Winston ư? Carmen chính là ví dụ điển hình của từ tự phụ.”

“Cậu ta là người chiến thắng.”

“Đúng vậy… cậu ta là người chiến thắng nên nói gì cũng đúng.”

Caspian quay đầu nhìn mọi người, chỉ có thể thở dài một hơi. Tai nạn của Trần Mặc Bạch và số liệu thi đấu của Carmen đã mang lại áp lực rất lớn cho cả đội.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mặc Phỉ, Hách Dương và Lâm Na lập tức bay tới nước Anh. Khi họ bước vào phòng bệnh liền thấy Trần Mặc Bạch đang ngồi dựa vào giường bệnh xem video trận đấu.

Đôi mắt của Hách Dương đỏ lên nhưng vừa nhìn thấy Trần Mặc Bạch liền cố nặn ra một nụ cười: “Chậc, cậu vẫn sống tốt đó thôi!”

“Mọi người đến rồi à.” Trần Mặc Bạch cười nhìn sang, tay anh bị nẹp lại, chân thì treo lơ lửng trên không trung.

“Tôi phải chụp một tấm ảnh lưu niệm cho cậu mới được. Cậu có biết rằng lúc bọn tôi xem phát sóng trực tiếp, chiếc xe của cậu như bị tan thành từng mảnh vậy, cảnh tượng đó… ngay cả nghĩ lại cũng thấy cực kỳ đáng sợ.” Hách Dương giơ nắm đấm đập nhẹ vào bên vai không bị thương của Trần Mặc Bạch: “Tại sao bọn tôi chỉ mới không đến xem cậu, cậu liền xảy ra tai nạn rồi! Bọn tôi phải nghỉ phép quanh năm suốt tháng để đến xem trận đấu của cậu thì mới được đúng không!”

Trần Mặc Bạch vỗ vỗ cánh tay của Hách Dương: “Cảm ơn cậu, nó chỉ trông đáng sợ thôi. Nếu chiếc xe kia không nát ra vì hấp thụ động năng thì chỗ năng lượng đó sẽ tác động lên tôi, khoa học kỹ thuật cả thôi.”

“Đây là loại khoa học kỹ thuật quái quỷ gì vậy…”

Lâm Na nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy Thẩm Khê đâu, không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Khê đâu?”

Trần Mặc Bạch cười cười: “Giờ họ phải chế tạo xe đua mới nên rất bận rộn.”

“Thì ra là thế, tôi còn đang định an ủi cô ấy.”

Trần Mặc Phỉ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng cất tiếng: “Hách Dương, Lâm Na, hai người ra ngoài một chút có được không? Tôi muốn nói vài lời với Mặc Bạch.”

Hách Dương nháy mắt với Trần Mặc Bạch rồi ra khỏi phòng bệnh với Lâm Na. Cuối cùng thì cả căn phòng chỉ còn lại hai người họ.

“Chị, em xin lỗi.” Trần Mặc Bạch không cười nữa, nói đầy nghiêm túc.

“Em còn biết mình có lỗi với chị ư? Em vẫn luôn muốn làm chuyện mà mình thích, đối với em thì chị có là gì đâu? Em có thể tưởng tượng được cảm giác của chị…  khi ngồi trước tivi nhìn hình ảnh em trai duy nhất của mình gặp tai nạn không?” Giọng của Trần Mặc Phỉ run lên.

Trần Mặc Bạch duỗi dài cánh tay, nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của chị gái mình: “Em không sao, em thực sự không xảy ra chuyện gì mà.”

“Lần này là gãy xương, còn lần sau thì sao? Em còn định tra tấn thần kinh của chị đến thế nào nữa?”

Trần Mặc Bạch không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay của chị gái.

“Em kiên trì muốn trở về, chị đã cố gắng tự thuyết phục bản thân phải tin vào em, chị tin rằng ông trời sẽ không để em xảy ra tai nạn, nhưng bây giờ… chị nhận ra chị chỉ đang lừa mình dối người mà thôi. Đừng nói với chị… em vẫn muốn tiếp tục đua xe, em dừng lại ở đây có được không? Tiền vi phạm hợp đồng chị sẽ đền bù, chị cũng sẽ tài trợ thật nhiều cho đội Marcus, chị chỉ không muốn em tiếp tục.” Nước mắt của Trần Mặc Phỉ rơi xuống, đây là lần đầu tiên người phụ nữ mạnh mẽ này lộ ra dáng vẻ yếu đuối của mình.

“Nếu có một tập đoàn tài chính lớn của nước ngoài muốn mua lại Duệ Phong thì sao? Nếu họ chèn ép tứ phía và thu mua cổ phiếu của Duệ Phong thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu cuối cùng chị không thể trả nổi các khoản vay của ngân hàng thì sẽ thế nào? Chị hãy nói cho em biết… đến lúc đó chị có từ bỏ không?”

“Hai chuyện này không giống nhau. Chị có thể trả giá hết thảy nhưng ít nhất đó không phải là sinh mệnh của chị!”

“Thực ra là có giống nhau. Với chị thì danh dự quan trọng hơn cả tính mạng. Năm đó Duệ Phong đã gặp phải tổn thất nghiêm trọng, chị có thể quỳ xuống cầu xin người khác nhưng việc này còn nghiêm trọng hơn cả việc từ bỏ tính mạng của chị đúng không? Bất cứ thành công và thành tựu nào cũng đều phải trả giá, không ai có thể đạt được kết quả mà mình mong muốn với cái giá chỉ là sự an tâm và an toàn. F1 còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của em, em cực kỳ yêu mến đấu trường này. Không phải em nghiện tốc độ bên bờ vực sống chết mà ngược lại, nó là đấu trường của sự tự chủ. Nó thử thách tính nhẫn nại và khả năng nắm bắt thời cơ của em. Chị có thể không ủng hộ em nhưng đừng đứng trước mặt em, em không bao giờ có thể điều khiển xe đi qua chị, nhưng nếu chị đứng trước mặt em thì em sẽ mãi mãi không bao giờ có thể vượt qua được vạch đích, vĩnh viễn không có hồi kết.” Trần Mặc Bạch bình tĩnh nói.

Trần Mặc Phỉ chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

“Được rồi, chị hiểu rồi.”

“Cảm ơn chị.”

“Nhưng… đừng xảy ra chuyện như vậy nữa, sức chịu đựng của ai cũng có hạn.”

Tối hôm đó, Thẩm Khê ngồi một mình trước đống linh kiện xe bị vỡ nát. Cô ôm gối, im lặng nhìn những chi tiết đã không thể nào phân biệt được nữa. Bóng dáng của Thẩm Khê rất nhỏ, rất cô đơn, như thể chỉ cần chạm vào sẽ bị tan ra thành từng mảnh, không thể nhặt lại hết được. 

Mãi cho đến khi có một chiếc xe lăn đi đến rồi dừng lại bên người cô.

“Anh nghe Amanda nói em đã ngồi ở đây rất lâu.” Giọng nói của Trần Mặc Bạch dịu dàng như tuyết tan, không nhanh cũng không chậm rơi xuống từ trên cao.

Thẩm Khê không nghiêng mặt sang nhìn anh nhưng bả vai của cô lại hơi run lên.

“Nhìn chúng làm gì?” Trần Mặc Bạch hỏi đầy kiên nhẫn.

“Em chỉ đang nghĩ về… những gì Winston đã nói với em. Winston nói em không nên đóng khung bản thân trong những ý nghĩ của anh trai, không nên cố chấp với thiết kế của anh ấy, không nên không dám bước lên trước một bước để vượt qua anh trai. Trương Tĩnh Hiểu muốn khiêu chiến với em… thực ra em không có bất cứ một giá trị nào để khiêu chiến cả. Suy nghĩ của chị ấy ngày một tiến lên còn em vẫn chỉ giậm chân tại chỗ.” Thẩm Khê trả lời “Nếu em cũng tiến lên thì xe đua của anh sẽ không thua kém gì đối thủ, anh đã sớm có thể vượt qua Carmen, không gặp phải tai nạn.”

Trần Mặc Bạch nở nụ cười, xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Khê.

“Nghĩ về những điều đó chẳng giống em chút nào. Nếu em thích ra giả thuyết như thế thì em không nên tự trách mình mà nên trách đội Ferrari.”

“Hả?” Thẩm Khê nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

“Em nghĩ đi, nếu đội Ferrari kiểm tra hộp số của Winston kỹ hơn một chút thì có lẽ người đuổi theo Carmen sẽ không phải anh mà là Winston. Nếu vậy thì người muốn tránh chiếc xe kia sẽ không còn là anh nữa mà đổi thành Winston. Đến khi đó, Winston lao vào khu giảm xóc còn anh vượt lên đầu. Nếu dùng hết toàn lực trong những vòng đua cuối cùng, biết đâu xi lanh của xe đua sẽ không bị nổ, chưa biết chừng anh còn thắng cả Carmen.” Trần Mặc Bạch nói.

“Anh đang an ủi em ư?”

“Anh không an ủi em, anh đang lập luận cho em hiểu.” Trần Mặc Bạch ôm lấy Thẩm Khê, để cô dựa vào xe lăn: “Anh biết mình đã khiến em và rất nhiều người khác thấy sợ hãi, nhưng đối với anh thì sẽ có một thứ không bao giờ thay đổi.”

“Là gì?”

“Anh tin tưởng thiết kế của em, vậy nên mong em hãy tiếp tục tin vào tốc độ của anh.” Giọng nói của Trần Mặc Bạch rất dịu dàng nhưng cũng rất kiên định, không mạnh mẽ mà lại im ắng đến không một tiếng động.

Thế giới lung lay đổ nát của Thẩm Khê như được gây dựng lại, tất cả những cảm xúc nguội lạnh của cô lại dần nóng lên.

“Cuối cùng em cũng hiểu lần trước lúc anh nói dù xi lanh có nổ thì vẫn sẽ liều chết tiến lên có nghĩa là gì rồi.”

“Vậy nó là gì?”

Thẩm Khê đứng dậy, đi đến chỗ những linh kiện bị phá nát kia.

“Nếu như không thể thoát khỏi cái khung kia thì hãy được ăn cả ngã về không mà hủy diệt nó.” Thẩm Khê nâng tay, nhẹ nhàng vỗ về nó như thể đang xoa dịu một đứa bé bị thương: “Em sẽ chiến đấu đến cùng. Anh trai em sẽ vẫn luôn ở đó, những gì anh trai đã dạy, đã cổ vũ, đã chỉ bảo em đều góp phần tạo nên em của ngày hôm nay. Nếu thiết kế của anh trai em bị thời đại này đào thải thì người vượt qua được anh ấy phải là em.”

“Đây mới là Thẩm Khê mà anh biết, không nghĩ đến nếu như mà sáng tạo nên tương lai.” Trần Mặc Bạch cười nhìn cô: “Bây giờ phiền em đưa anh trở về phòng bệnh có được không? Đi lâu vậy rồi anh chỉ sợ tiếng la của y tá sẽ làm vết thương của anh nặng hơn.”

“Được chứ!” Thẩm Khê đi tới đẩy xe lăn của Trần Mặc Bạch “Đúng rồi, sao anh tới được đây?”

“Là Lâm Na đẩy anh tới, cô ấy rất lo lắng cho em. Lâm Na đang chờ em ở ngoài cửa đó.

“Lâm Na đến đây ư?”

“Đúng vậy, Lâm Na, Hách Dương và chị gái anh đều bay đến đây.

“Chắc chị Mặc Phỉ rất tức giận…”

“Em đừng lo, hình như chị ấy đã quyết định sẽ tài trợ nhiều hơn cho đội đua đó.”

“Thật ư?”

“Đương nhiên rồi, nếu không thể ngăn cản anh thì chị ấy sẽ bảo vệ anh hết mức có thể. Đối với chị ấy thì chiếc xe đua tốt nhất chính là sự bảo vệ lớn nhất mà chị dành cho anh. Đừng phụ sự tin tưởng mà chị ấy dành cho em.”

Trong giây phút ấy Thẩm Khê như trút được gánh nặng, đồng thời cô cũng thấy cực kỳ áy náy. 

Lúc đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Lâm Na, nước mắt của Thẩm Khê suýt chút nữa lại rơi xuống. Lâm Na đi lên tặng cho Thẩm Khê một cái ôm thật chặt. Lâm Na không nói một lời nào nhưng Thẩm Khê có thể cảm nhận được tất cả sự an ủi và động viên mà đối phương dành cho mình. 

Vốn Thẩm Khê cho rằng mình rất cô độc nhưng bỗng nhiên cô thấy mình thật ngu ngốc khi đánh mất tất cả sự can đảm của mình.

Trước khi rời khỏi nước Anh, Winston đã đến phòng bệnh để thăm Trần Mặc Bạch.

“Trông anh vẫn ổn lắm, nghe nói chỉ cần tĩnh dưỡng ba tháng là anh có thể trở lại thi đấu tiếp.”

“Ba tháng tới nhờ anh đừng để nhóc quỷ Carmen kia quá kiêu ngạo.” Trần Mặc Bạch nói “Tôi thực sự rất bội phục anh, hộp số bị hỏng rồi mà vẫn có thể đánh bại nhiều người đến vậy. Lộ trình của anh khiến những tuyển thủ khác đều phải tuyệt vọng, anh đã lợi dụng sức phân phối có hạn của bộ ly hợp để ổn định chuyển động, đã vậy còn hoàn thành được hai lần vào pit-stop. Dù không phải quán quân nhưng anh vẫn là một thần xe. Ngày nào cũng nằm ở đây khiến tôi rất khó chịu, thế nên tôi đã nghiên cứu anh rất nhiều lần.”

“Nếu là anh thì cũng sẽ có quyết định giống tôi thôi.” Winston nói.

Trần Mặc Bạch lập tức phất phất tay: “Anh đừng có mà nguyền rủa tôi, hộp số của tôi sẽ không bao giờ xảy ra vấn đề gì hết. Nói đi, tại sao anh lại mang hoa đến đây? Tôi còn chưa có chết đâu.”

“Có người nói anh bị xuất huyết não nên giờ vẫn còn đang hôn mê, lại có người khác nói dây chằng của anh bị tổn thương nên sau này không thể đua xe được nữa.” Winston trả lời.

“Cái gì? Vậy nên anh mua hoa đến đây là để truy điệu cho sự nghiệp đua xe của tôi đúng không?”

“Tôi chỉ nghĩ rằng hoa tươi có thể khiến không khí trong phòng bệnh của anh tốt hơn một chút.”

“Cảm ơn anh.”

“Đừng không từ mà biệt giống như Hunt.”

Biểu cảm của Winston khiến Trần Mặc Bạch khựng lại.

“Đừng lo, nếu như anh chưa giải nghệ thì tôi nào dám rời đi?”

“Vậy hẹn ngày tái chiến.”

Winston đứng dậy đi về phía cửa phòng, đang đi đột nhiên anh ta dừng lại như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“Cảm ơn anh đã giúp Tiểu Khê thoát khỏi trói buộc của Thẩm Xuyên.”

“Dù chưa từng vượt được anh trên đường đua nhưng đây là chuyện duy nhất khiến tôi thấy kiêu ngạo.”

Sau khi vết thương của Trần Mặc Bạch đã ổn định, anh liền lên máy bay về nhà tĩnh dưỡng.

Tới đón anh chính là Caspian.

“Khó thật, thế mà cậu lại là người tới đón tôi. Cậu sẽ không lái xe như đang đua F1 chứ?”

“Thôi đi, tên đáng ghét nhà anh nên khỏe sớm một tí đi. Gánh nặng của sáu chặng đua trong ba tháng sau đều đè hết lên vai tôi, tôi sẽ bị ép đến chết mất.” Caspian vừa lái xe vừa oán giận.

“Lúc tôi chưa tới không phải cậu vẫn sống rất tốt sao? Tràn đầy tự tin, đứng ở trung tâm của thế giới.”

“Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang mỉa tôi. Bây giờ Carmen kiêu ngạo như vậy, năng lực của đội R&D cũng không thể đạt tới tầm của đối thủ trong một sớm một chiều. Nếu tuyển thủ của đội Ferrari không phải Winston thì mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi. Như thế này chẳng khác nào lũng đoạn thị trường cả, tính chất của F1 cũng dần yếu đi trong lòng khán giả. Có lẽ sang năm liên minh sẽ giới hạn lượng mua và số lượng động cơ.”

“Ừm.”

“Ngoài ra… anh có biết sau khi trở về đội đua tiến sĩ Thẩm đã chuyển từ đội thiết kế hệ thống treo sang đội thiết kế động cơ không?”

“Đó là điều tất yếu.”

“Lúc tôi thấy cô ấy, trạng thái của cô ấy chẳng tốt chút nào.” 

“Sao vậy?” Hàng mày của Trần Mặc Bạch nhíu lại.

“Tôi nghe Amanda nói lúc đang nghỉ trưa thì cô ấy đột nhiên bừng tỉnh, có khi ngay cả tối cũng ngủ không yên. Quầng thâm dưới mắt cô ấy đậm đến mức tôi nhìn vào cũng bị dọa đến nhảy dựng lên.”

“Được, tôi biết rồi. Cậu có thể đi siêu thị với tôi không?”

“Làm gì? Anh muốn mua cái gì?”

“Mua đồ ăn.”

“Ồ… thế thì tôi không muốn đi với anh đâu.”

“Tại sao? Cậu cũng đã đến đón tôi rồi, đi siêu thị mua một chút đồ ăn thì có sao?” Trần Mặc Bạch buồn cười hỏi.

“Anh đã từng thấy hai người đàn ông đi siêu thị với nhau bao giờ chưa? Gay lọ lắm!” Caspian nổi hết cả da gà da vịt lên.

“Tôi đã bị thế này rồi, chẳng ai nghĩ tôi có thể làm gì được cậu đâu.”

“Cái gì? Anh thử lặp lại lần nữa xem!”

“Thẩm Khê thích ăn cá hầm nên tôi đang định mua mấy miếng cá Basa.” 

“Nấu cho cô ấy ăn hả… Thôi được rồi, tôi sẽ giúp anh. Nhưng anh phải nhớ kỹ anh sẽ không bao giờ có thể làm gì được tôi!” Caspian giơ ngón giữa với Trần Mặc Bạch.

“Tôi cũng không có hứng làm gì cậu đâu.”

Tối hôm đó, Thẩm Khê vừa ra khỏi thang máy trong khu chung cư liền ngửi thấy mùi cá hầm thơm lừng trên hành lang. Cô lần theo mùi thơm tới trước cửa nhà của Trần Mặc Bạch.

“Anh ấy về rồi!” Thẩm Khê vui vẻ, tìm chìa khóa nhà Trần Mặc Bạch rồi mở cửa ra, đi vào.

Hành lý của anh vẫn chưa được thu dọn, được đặt lung tung trong phòng khách. Thẩm Khê đi vào phòng bếp liền thấy Trần Mặc Bạch đang làm món cá hầm bằng một tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play