Trần Mặc Bạch quay người lại liền thấy ý cười dạt dào trên môi Triệu Dĩnh Nịnh.

“Sao cô lại tới đây?”

“Tôi đến tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của Chanel, tiện đường nên đến thăm anh luôn. Giờ anh định làm thế nào?” Triệu Dĩnh Nịnh hỏi.

“Nếu là cô, cô sẽ làm gì?” Trần Mặc Bạch hỏi lại.

“Này ấy hả… lúc đó Hách Dương và cái cô Tiểu Mi kia ngày nào cũng dính lấy nhau, lúc thấy anh ấy sắp chìm đắm vào rồi tôi liền quyết định ra tay. Không ai là không có phốt, tôi liền dùng nó để uy hiếp cô ấy. Cô ấy thấy tương lai của mình quan trọng hơn Hách Dương nhiều nên liền buông tay.” Triệu Dĩnh Nịnh nhún vai, sau đó nở nụ cười với Trần Mặc Bạch: “Anh thấy tôi có giống nữ phụ độc ác trên tivi không?”

“Nếu cô Tiểu Mi kia không cần tương lai mà chỉ muốn được ở bên Hách Dương thì sao? Cô sẽ không từ thủ đoạn nào ư?”

“Tôi bội phục đối thủ đó nhưng sẽ khiến cô ấy thất bại thật thê thảm. Anh thì sao? Lúc nào anh cũng có một bụng ý xấu, nếu anh muốn nhất định sẽ làm tên kia thất bại thảm hại. Để tôi xem anh giải quyết anh ta thế nào nào. Nếu đủ thú vị tôi sẽ mời anh một bữa.” Triệu Dĩnh Nịnh cười nói.

“Vậy thì trước tiên tôi phải mời Lâm Thiếu Khiêm một bữa đã.” Trần Mặc Bạch cười trả lời.

Tối hôm đó trong một nhà hàng Tây, Lâm Thiếu Khiêm ngồi trước bàn như đang chờ ai đó. Thỉnh thoảng anh ta sẽ liếc đồng hồ, giờ đã bảy rưỡi rồi. Mấy lần nhân viên nhà hàng hỏi anh ta đã muốn mang đồ ăn lên hay chưa nhưng anh ta chỉ nhíu mi rồi lắc đầu. Chờ đến bảy giờ bốn mươi, Lâm Thiếu Khiêm đang định đứng dậy rời đi thì một thân ảnh thon dài đi tới trước mặt anh ta, Lâm Thiếu Khiêm vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt của người kia khiến anh ta có chút sửng sốt.

“Là anh?”

“Không thể là tôi mời anh ăn cơm ư?”

Giọng nói ôn hòa của Trần Mặc Bạch vang lên, anh lạnh nhạt ngồi xuống trước mặt Lâm Thiếu Khiêm rồi giơ tay gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.

“Tôi biết anh, anh là tuyển thủ đua xe của đội Marcus, tên của anh là…” Lâm Thiếu Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, anh ta biết dạo gần đây đối phương là tay đua người Trung Quốc rất được chú ý, nhưng anh ta không mấy quan tâm đến việc đua xe nên nhất thời chưa thể nhớ ra tên của người kia. 

“Tên của tôi không phải là một vấn đề quan trọng nhưng Lâm Thiếu Khiêm, tôi mong anh dừng ở đây.”

“Là anh đã gửi những email đó vào trong hòm thư của tôi. Anh muốn uy hiếp tôi ư?” Lâm Thiếu Khiêm hỏi.

“Tôi không uy hiếp anh. Email là bạn tôi gửi, nội dung là gì tôi cũng không biết. Tôi chỉ thấy nếu anh đã không thật lòng thì đừng quấy nhiễu cuộc sống của Thẩm Khê nữa, làm vậy cũng rất lãng phí thời gian của anh.”

Lâm Thiếu Khiêm cười lạnh: “Anh nghĩ tôi đã từng ly hôn, đổi vài công việc thì Thẩm Khê sẽ khinh thường và từ chối tôi sao?”

“Ồ, quả thực đã từng ly hôn và thay đổi vài công việc cũng không phải là vấn đề gì quá ghê gớm.” Hai tay của Trần Mặc Bạch tạo thành hình chữ thập, đầu ngón tay anh chống cằm, nhìn đôi mắt của Lâm Thiếu Khiêm.

Trước đó vì phải chờ đợi nên sự nôn nóng của Lâm Thiếu Khiêm dần dịu xuống, anh ta chăm chú nhìn Trần Mặc Bạch. Lâm Thiếu Khiêm có thể cảm giác được sự sắc bén trong mắt của người đàn ông này, giống như một thợ săn đã chuẩn bị bẫy rập từ lâu còn anh ta chính là con mồi.

“Vị hôn thê đầu tiên là bạn đại học của anh, anh quyết định kết hôn không phải vì anh yêu cô ấy mà là để có được thẻ xanh. Sau đó anh làm việc trong một công ty lớn. Để lên được chức quản lý anh liền yêu đương với con gái của CEO, vì điều đó mà anh chia tay với hôn thê, mà anh cũng mất luôn công việc này.” Trần Mặc Bạch dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

“Ai cũng từng sai lầm trong chuyện tình cảm. Anh không thể chứng minh lần kết hôn đầu tiên của tôi là vì thẻ xanh, chúng tôi kết thúc bởi vì cả hai có sự bất đồng quan điểm với đối phương. Tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, không phải ư?”

“Trước tiên cứ để sinh hoạt cá nhân sang một bên. Sau đó anh liên tục làm việc cho sáu công ty đã niêm yết lớn. Mỗi lần anh nhảy từ công ty này sang công ty khác đều khiến công ty cũ hứng chịu những ảnh hưởng nặng nề.”

“Ý anh là tôi để lộ kỹ thuật cơ mật sao? Tôi đã ký hợp đồng bảo mật nên sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Hơn nữa mỗi lần tôi đổi công ty, họ không phải là người được lợi từ những bí mật được lộ ra từ các công ty trước của tôi, sự hoài nghi của anh là không đúng.” Lâm Thiếu Khiêm lạnh nhạt nói: “Hơn nữa Thẩm Khê không bao giờ tin vào những cáo buộc mà không có bằng chứng.”

Trần Mặc Bạch thản nhiên cầm dao dĩa, không nhanh không chậm cắt một miếng thịt bò.

“Lâm Thiếu Khiêm, đúng là tôi không có bằng chứng.”

“Vậy anh nói với tôi những thứ này để làm gì?”

“Tôi chỉ mong anh cẩn thận một chút, đừng để tôi tóm được bằng chứng.” Khóe môi Trần Mặc Bạch cong lên, như một lưỡi dao sắc bén vẽ lên một vết cắt trong mắt Lâm Thiếu Khiêm.

“Nếu như anh thực sự có khả năng thì cứ thử làm xem.” Lâm Thiếu Khiêm buông dao dĩa trong tay rồi đứng dậy, sửa sang lại bộ vest của mình: “Bữa này tôi mời, cứ từ từ mà ăn.” Nói xong anh ta liền quay người rời đi.

Nhân viên phục vụ bước đến dọn bát đĩa của Lâm Thiếu Khiêm. Triệu Dĩnh Nịnh chậm rãi bước đến rồi ngồi xuống trước mặt Trần Mặc Bạch.

“Anh định nói chuyện lịch sự với anh ta trước rồi mới tấn công chứ gì? Nhưng mà hiệu quả có vẻ không được tốt lắm.”

Mặt Trần Mặc Bạch không có chút biểu cảm nào.

“Này, anh đang nghĩ gì vậy?” Triệu Dĩnh Nịnh đá nhẹ chân của Trần Mặc Bạch dưới bàn ăn.

“Tôi đang nghĩ Thẩm Khê sẽ rất thất vọng.”

“Vậy anh muốn Thẩm Khê thất vọng hay muốn thắng Lâm Thiếu Khiêm? Nếu anh nói sự thật cho cô ấy biết thì tôi thấy Thẩm Khê sẽ lựa chọn tin tưởng anh thôi.”

“Người tài giỏi thường bị ghen ghét, đố kỵ. Cho dù tránh được Lâm Thiếu Khiêm thì sẽ vẫn còn người khác làm những điều giống như vậy, thậm chí còn tàn nhẫn hơn.”

“Vậy nên anh muốn bảo vệ cô ấy đúng không?”

“Tôi không thể ngăn cả thế giới cho cô ấy được nên cô ấy phải tự mạnh mẽ.”

Còn Thẩm Khê đang ngồi trước bàn làm việc của mình, bất động nhìn lá thư thật lâu. Sau đó cô gọi điện cho Lâm Thiếu Khiêm.

“Alo, Thiếu Khiêm à?”

Lâm Thiếu Khiêm đang lái xe thấy có cuộc gọi đến liền đỗ xe bên đường, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta dần hiện ra ý cười.

“Tiểu Khê à? Cậu đã đọc xong bức thư của mình chưa?”

“Mình xem rồi, cũng đã giải ra đáp án.”

“Vậy đáp án của cậu thế nào?”

“Mình… từng rất thích cậu. Mỗi khi không vui hay thấy cô đơn mình chỉ cần nhìn về phía cậu thôi là đã được tiếp thêm sức mạnh. Cậu luôn nói rằng mình không thay đổi nhưng thực ra điều đó không đúng. Mình cũng biết rằng cậu không thực sự thích mình.” 

Lâm Thiếu Khiêm dừng một chút, khẽ cười một tiếng: “Sao mình lại không thật sự thích cậu chứ?”

“Có người từng nói với mình nếu yêu một người thì bản thân sẽ vì người đó mà xuất sắc, không tiếc trèo đèo lội suối cũng muốn được gặp lại. Cậu đã nói từng nghe thầy giáo nói mình học ở MIT còn cậu học Stanford. Nếu cậu thực sự thích mình thì tại sao lại không liên lạc với mình? Internet phát triển như vậy, cậu có thể tra số điện thoại của mình một cách rất dễ dàng, thậm chí cậu chỉ cần gọi một cú điện thoại đến trường là có thể tìm ra mình nhưng cậu lại không làm như vậy. Vậy nên mình nghĩ nhất định có lý do gì đó khiến cậu không bao giờ… muốn gặp mình nữa.” Thẩm Khê nói.

Ngón tay Lâm Thiếu Khiêm giữ chặt vô lăng, run rẩy nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi Tiểu Khê. Sao mình lại không muốn gặp cậu chứ?”

“Mình biết cậu rất cô đơn. Dưới sự bảo vệ của anh trai, mình có một cuộc sống thoải mái và tốt đẹp nhưng cậu không giống với mình, vì phải chiến đấu một mình nên nhất định cậu rất muốn có một người đồng đội cùng kề vai sát cánh. Nhưng chiến trường của mình là ở Công thức 1 chứ không phải những chỗ khác.”

“Vậy nên cậu đang từ chối mình sao?”

“Mình có crush rồi. Mình có thể làm đồng đội của cậu nhưng không thể làm người mà cậu mong muốn. Thực ra cậu rất muốn mình đến MNK với cậu đúng không? Nhưng nơi đó khiến cậu thấy không vui và nó cũng không khiến mình thấy hạnh phúc. Thiếu Khiêm, dù thật vất vả, dù bản thân không thể với tới được độ cao mà mình muốn thì cũng đừng quên đi điều mà bản thân thực sự hướng tới. Làm chuyện mà mình không thích thì sẽ không thể đầu tư một trăm phần trăm cũng không thể đạt được một trăm phần trăm kết quả.” Thẩm Khê nói.

Lâm Thiếu Khiêm cắn răng, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Dường như cậu đã nhìn thấu mình từ rất lâu rồi.”

“Mình… nhìn không thấu ai cả, mình chỉ không muốn cậu vất vả như vậy.”

“MNK có gì không tốt sao? Với năng lực của cậu thì làm một kỹ sư F1 có giá trị gì chứ? Đây không phải là một lĩnh vực thu hút nhiều sự chú ý, thế giới này không thể nào hiểu hết được những nỗ lực của cậu.”

“Vì mình thích. Có lẽ chỉ số IQ của mình bằng với Einstein nhưng mình sẽ không bao giờ có thể chứng minh được thuyết tương đối.”

“Thẩm Khê, cậu sẽ hối hận.”

“Mình sẽ không.” Câu trả lời của Thẩm Khê khiến Lâm Thiếu Khiêm nhắm mắt lại.

Hôm sau, vẻ mặt của Marcus giống như vừa phá sản, không ai dám nói với ông một lời nào. 

“Mọi người biết tin gì chưa? Cuối cùng MNK quyết định không hợp tác với đội mình nữa mà chọn đội Lotus đó!” Amanda nói.

“Ôi… chắc chắn Marcus đang có cảm giác sắp trúng số nhưng tờ vé số lại bị bay mất.” Mark lắc đầu.

“Có khi là do tiến sĩ Thẩm từ chối tiến sĩ Lâm nên anh ta không cho chúng ta thông qua đấy.”

“Không thể nào, cái anh tiến sĩ Lâm kia làm gì có nhiều tiếng nói đến thế, chắc là do MNK thấy dù có tài trợ cho chúng ta thì cũng không thực hiện được mục đích của mình.” Lý Ân nói.

“Tôi chỉ không biết tâm trạng giống như đang bị táo bón của ngài Marcus sẽ diễn ra trong bao lâu thôi.”

Tối hôm đó, hiếm có hôm Thẩm Khê và Trần Mặc Bạch ngồi với nhau vừa ăn sủi cảo vừa xem Discovery Channel. Đang xem thì đột nhiên mất điện, cả căn nhà tối om. Thẩm Khê đang định đứng dậy kiểm tra cầu dao điện thì bị giữ lại.

“Tôi không ngờ cô sẽ từ chối Lâm Thiếu Khiêm, trước kia rõ ràng cô lưu luyến anh ta lắm mà.” Trần Mặc Bạch nói.

Trong bóng tối giọng nói của anh càng thêm rõ ràng, xẹt qua thần kinh của Thẩm Khê.

“Tôi chỉ thấy… tình cảm mà mình dành cho cậu ấy chỉ còn trong quá khứ. Hiện tại chúng tôi đã có những trải nghiệm khác nhau, suy nghĩ cũng khác… Cậu ấy không hiểu được thứ tôi đang theo đuổi, tôi cũng không thể thỏa hiệp để làm điều mà mình không thích.” Thẩm Khê nghiêng mặt nhìn về phía Trần Mặc Bạch. Trong bóng tối cô mới có thể che dấu bản thân, không bị một người nhạy bén như anh nhìn thấu tất cả sự chờ mong của mình.

Tất cả linh cảm của em đều chỉ vì anh.

“Mọi người nói Lâm Thiếu Khiêm dùng toán học để thổ lộ thực lãng mạn, tôi còn nghĩ cô sẽ không chịu nổi.”

“Không chịu nổi cái gì? Cậu ấy cũng không phải Skyfall.” Thẩm Khê thở ra một hơi “Thật ra trong lòng tôi vẫn chưa buông được Thiếu Khiêm, tôi không muốn cậu ấy cô đơn cũng không muốn làm cậu ấy buồn. Nhưng khi tôi giải đề hàm số của cậu ấy tôi càng chắc chắn cậu ấy và Skyfall rất khác nhau. Tôi đã từng nói với anh toán học có thể phản ánh logic và tính cách của một người. Các đề hàm số của Skyfall đều có sự liên kết với nhau, tư duy rất tỉ mỉ và cẩn thận, giải đề của Skyfall như đi sâu vào đại não của anh ấy vậy. Nhưng Thiếu Khiêm lại không như thế, tất cả các thiết lập của cậu ấy đều có mục đích rõ ràng, cậu ấy đã khác với hồi còn học cấp ba rồi.”

“Thực ra cô càng nhạy bén hơn bất kỳ một ai khác.” Trần Mặc Bạch xoa nhẹ đầu của Thẩm Khê.

Lòng bàn tay của anh rất ấm áp khiến cho Thẩm Khê nhắm mắt lại. 

Đúng thế, giống như lúc này vậy, anh luôn ở bên em mới là điều mà em mong chờ nhất.

“Tiểu Khê, chiều mai tôi sẽ bay tới Canada. Hình như cô phải ở lại để tiếp tục nghiên cứu và phát triển dự án đúng không?”

“Đúng thế.”

“Chờ lúc tôi về tôi có chuyện này muốn nói với cô.”

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi nói chờ tôi trở lại rồi sẽ nói cho cô.”

“Chuyện gì mà giờ không thể nói luôn thế?”

“Thừa dịp này cô có thể nghĩ xem tôi có chuyện gì muốn nói với cô.”

“Này! Anh làm thế này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi! Có khi anh còn chẳng có gì muốn nói với tôi ấy, anh chỉ muốn tôi suy nghĩ về chuyện này thôi!”

“Ái chà, thì ra cô cũng không ngốc lắm.” Trần Mặc Bạch đứng dậy rồi kéo lại cầu dao điện.

Lúc căn phòng sáng lên, Thẩm Khê có chút không thích ứng kịp. Trần Mặc Bạch đứng trước cửa, nở nụ cười thản nhiên, sáng ngời mà lại xa xôi, tựa như Thẩm Khê sẽ không bao giờ có thể với tới.

“Này, nếu là tôi, tôi sẽ không tặng cô hoa vĩnh sinh.” Trần Mặc Bạch nói.

“Hả?”

“Vốn trên thế giới này không có gì là mãi mãi cả, thứ gọi là hoa vĩnh sinh chẳng khác nào lừa mình dối người.”

“Nếu là anh, anh sẽ tặng tôi cái gì?” Thẩm Khê vô thức hỏi.

“Tôi sẽ không tặng hoa cho cô. Tôi sẽ tặng hạt giống, cô hãy tự nghiên cứu nó, bảo về nó, hưởng thụ quá trình từ lúc nảy mầm đến lúc úa tàn.”

Trần Mặc Bạch xoay người rời đi, Thẩm Khê vẫn đứng ở chỗ cũ. Một lúc lâu sau cô mới thở ra một hơi, nâng tay chạm vào chiếc nhẫn đang được đeo trên ngực cách một lớp áo.

“Làm sao bây giờ… mình thích anh ấy quá.”

Khi Grand Prix Canada bắt đầu khởi tranh, cả đội R&D tiếp tục bận rộn như lúc trước.

“Này! Này! Nhìn nè! Đây là ý tưởng về mẫu xe mới mà MNK mới công bố! Họ dự tính sẽ hoàn thành nó trong năm 2030! Ôi đỉnh thật, ý tưởng này táo bạo quá! Nếu nó mà được hoàn thiện thì nó sẽ đột phá được công nghệ đen, đã thế còn xưng bá F1 nữa! Thảo nào họ chướng mắt chúng ta!”

(Công nghệ đen (Black Technology): Công nghệ đen là loại công nghệ không xuất hiện trong các tập tin hoặc cơ sở dữ liệu quốc gia hoặc quốc tế, đây là những công nghệ tồn tại nhưng không ai biết đến. Chúng là vũ khí quân sự bí mật như vũ khí sinh học hoặc hạt nhân, các loại súng laser tập trung khác nhau hoặc bom nguyên tử tập trung có điều khiển, bộ quần áo chống đạn hay AI. Tham khảo: Quora)

Amanda cầm điện thoại, lao vào văn phòng của Thẩm Khê. Thẩm Khê đang xem phiên đua phân hạng của Trần Mặc Bạch, mãi đến khi trận đua kết thúc cô mới nghiêng mặt liếc điện thoại của Amanda.

Nhưng vừa mới liếc một cái, Thẩm Khê đang định tiếp tục xem đánh giá sau trận đua thì đột nhiên cô quay hẳn mặt sang, kéo điện thoại của Amanda lại gần.

“Cô cũng thấy nó thật trâu bò đúng không! Trời ơi, giá mà chúng ta cũng có thiết kế táo bạo đến thế! Đây là lần đầu tiên tôi chờ mong năm 2030 mau đến như vậy!”

Bỗng nhiên Thẩm Khê ném điện thoại sang một bên, lao đến chiếc máy tính đang được kết nối mạng, bắt đầu tìm kiếm tất cả tin tức về ý tưởng về chiếc xe mới mà MNK mới công bố. Trên mặt Thẩm Khê không có chút biểu cảm nào, cô ngồi đó cả ngày mà không nhúc nhích.

Ban đầu Amanda cho rằng Thẩm Khê thấy hứng thú với ý tưởng mẫu xe mới của MNK nhưng dần dần cô nàng phát hiện ra Thẩm Khê có chút không thích hợp. Bất kể người xung quanh nói gì với Thẩm Khê, Thẩm Khê đều không đáp lại. Cô đứng dậy nhưng cả người giống như bị mất hồn.

“Amanda… đuổi theo cô ấy đi!” Kỹ sư trưởng Hall vỗ vỗ Amanda.

Amanda lập tức phản ứng lại, không nói hai lời liền đuổi theo. Mãi cho đến khi thấy Thẩm Khê về nhà, Amanda mới gọi điện cho ngài Hall để báo bình an.

Thẩm Khê về nhà, xé tấm màn trên chiếc bảng vẽ, cuối cùng cô không nhịn được mà khóc lớn. Vì ý tưởng về mẫu xe mới mà MNK công bố hoàn toàn giống với mẫu xe mà cô thiết kế, ngay cả bộ khí động học cũng tương tự.

“Tại sao… tại sao cậu phải làm như thế? Cậu lấy cái gì đi cũng được… chỉ có cái này là không thể…” 

Mắt Thẩm Khê mờ đi vì nước mắt, ánh sáng cũng theo đó mà biến dạng. Cô che ngực, đây là lần đầu tiên cô đau đớn đến thế. Não cô mờ mịt, mọi thứ đều rời rạc.

Thẩm Khê lấy điện thoại ra, cô mờ mịt mở danh bạ, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là tên của Trần Mặc Bạch.

“Xin chào, tôi đang thi đấu. Nếu có việc cần liên hệ xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp.” Giọng nói dịu dàng của anh khiến Thẩm Khê không khống chế được mà rơi nước mắt lã chã.

Chiều hôm sau, chặng đua tại Canada kết thúc. Trần Mặc Bạch tiếp tục bị Winston đánh bại trong vòng đua cuối cùng, giành được vị trí thứ hai chung cuộc.

Khi anh lái xe về trạm bảo dưỡng liền thấy Marcus với vẻ mặt lo âu đang gọi điện thoại.

“Có chuyện gì sao?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Là Thẩm Khê, ngài Hall nói cho tôi biết cô ấy mất tích rồi.” Marcus ôm đầu, dường như đầu ông rất đau: “Chiều hôm qua MNK công bố ý tưởng về việc thiết kế mẫu xe mới, mà thiết kế kia… hoàn toàn giống với thiết kế của Thẩm Khê, không chỉ bề ngoài mà bộ khí động học, thậm chí cả hệ thống treo cũng giống… Đây không phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Quan trọng hơn là khi Thẩm Khê cho tôi xem thiết kế của cô ấy, tôi thấy đó là một ý tưởng không thể thực hiện trong thời gian ngắn, tạm thời chưa thể trở thành phương hướng phát triển của bộ phận R&D nên chưa công bố với bên ngoài! Thậm chí tôi còn nói với ngài Hall là đừng nói cho các kỹ sư khác vì tôi mong họ có thể tập trung vào những dự án nghiên cứu trước mắt… Tôi luôn thấy khó hiểu tại sao lúc đầu MNK rất nhiệt tình nhưng cuối cùng lại không hợp tác với chúng ta, thì ra là… Họ đã có được điều mà mình muốn, đương nhiên sẽ khinh thường chúng ta… là tôi đã xem nhẹ ý tưởng của tiến sĩ Thẩm! MNK công bố nó vì thấy nó có giá trị lớn… Chúa ơi, tôi đã làm cái gì thế này!” Marcus rơi vào trạng thái ân hận và tự trách bản thân.

Trần Mặc Bạch lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Khê nhưng bên kia đã tắt máy.

“Thẩm Khê có nói cho ngài Hall là cô ấy đi đâu không?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Không… cô ấy chỉ nói mình cần yên tĩnh một chút rồi gửi tin nhắn cho ngài Hall xin nghỉ một tuần. Chúa ơi, tiến sĩ Thẩm muốn nghỉ một năm cũng không sao nhưng cô ấy không thể tắt máy! MNK thực sự quá giảo hoạt và vô liêm sỉ!” Marcus suýt chút nữa thì ném điện thoại vào tường.

“Đây cũng không phải là lần đầu tiên MNK làm như vậy.” Trần Mặc Bạch nhanh chóng cởi trang phục bảo hộ.

“Chúng ta lập tức về thôi.”

Trên đường ra sân bay, Trần Mặc Bạch gọi điện hỏi Amanda: “Mọi người có tìm cô ấy ở mộ của Hunt không?”

“Chúng tôi có đến… nhưng cô ấy không ở đó…” Amanda cũng cực kỳ sốt ruột “Chúng tôi cũng đã tìm ở những nơi mà cô ấy hay đến…”

“Đừng gấp, chúng ta sẽ tìm được cô ấy thôi. Hơn nữa chúng ta cũng phải tin Thẩm Khê không phải là người yếu đuối như vậy. Đợi cô ấy điều chỉnh tâm trạng xong cô ấy sẽ về với chúng ta thôi.”

Trần Mặc Bạch vừa an ủi Amanda xong liền gọi điện cho mẹ của Thẩm Khê nhưng cô cũng không về nhà.

“Cuối cùng cô ấy có thể đi đâu?” Ngài Marcus sắp dứt trụi tóc rồi.

Trần Mặc Bạch nhìn cửa sổ, im lặng không nói lời nào. Khi họ vất vả mãi mới về New York thì Trần Mặc Bạch không rời sân bay mà đặt luôn một tấm vé máy bay khác đến Cambridge.

“Cậu tới đó làm gì? Đừng nói cậu nghĩ Thẩm Khê sẽ về MIT đấy nhé?” Marcus hỏi.

“Tôi chỉ đi thử vận may thôi. Nếu Thẩm Khê trở về, ông hãy báo cho tôi một tiếng.”

“Được…”

Lúc này Thẩm Khê đang ngồi cạnh cửa sổ trong một quán cà phê nhỏ, có chút ngây ngốc nhìn dòng xe cộ không ngừng lưu thông ngoài cửa sổ và những học sinh đi ngang qua. Đây là lần đầu tiên cô quét sạch tất cả những nguyên tắc cơ học ra khỏi đầu mình. 

Thế giới như bị nứt ra, Thẩm Khê không biết làm thế nào để có thể lần thứ hai ghép nó lại. Cảm giác này giống như lúc cô mất đi Thẩm Xuyên vậy, cô không biết mình đã sống sót bằng cách nào. Nó như phá vỡ toàn bộ tất cả những điều Thẩm Khê hiểu và tin tưởng, dù chỉ một chút cô cũng không muốn tỏ ra mạnh mẽ vì mạnh mẽ là một chuyện rất vất vả.

Cô nhớ về quãng thời gian cấp ba, từng giây từng phút trải qua với Lâm Thiếu Khiêm, không ngừng đuổi theo cảm xúc của anh ta trong hồi ức.

Cuối cùng thì cái gì là thật, cái gì là giả? Cuối cùng thì thứ gì đã khiến cậu ấy… không còn giống chính mình nữa. Nếu một người thực sự cô đơn thì tại sao người đó có thể phản bội người tin tưởng mình được chứ? 

Thẩm Khê đã từng có lý tưởng hào hùng là phải hoàn thành chiếc xe kia. Không biết bao nhiêu lần cô đã tưởng tượng Trần Mặc Bạch sẽ đưa tầm nhìn của mình đi khắp thế giới, băng qua vạch đích và lao đến những nơi mà không ai có thể chạm tới.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau thông báo: Lâm Thiếu Khiêm out!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play