*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Trả đũa tiến sĩ Thẩm? Cô ấy đã làm gì?” Marcus lộ vẻ khó hiểu.
“Yêu càng đậm thì hận càng sâu.” Trần Mặc Bạch vẫy tay, lướt qua người Marcus.
“Đừng có nói tiếng Trung với tôi! Bắt nạt tôi nghe không hiểu sao!” Gân xanh trên trán của Marcus nổi lên.
Thẩm Khê vào nhà vệ sinh, cô cúi đầu hắt nước lạnh lên mặt mình, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói “Cô ấy ở trong mắt của tôi”. Lúc Trần Mặc Bạch nói câu ấy, Thẩm Khê có cảm giác mọi thứ cứng rắn trên thế giới này đều mềm đến mức chỉ cần chọc một cái là có thể vỡ tung.
Cô rất muốn hỏi anh rằng: Tôi thấy mình trong mắt anh, vậy người anh thích là tôi sao?
Trần Mặc Bạch nói cô gái anh thích rất thông minh, Thẩm Khê tin rằng anh chưa từng gặp cô gái nào có thể thông minh hơn cô. Nhưng cô không hề dùng góc độ độc đáo để nhìn nhận những thứ xung quanh mà chỉ dùng những quy luật logic buồn tẻ, chán ngắt và không linh hoạt. Thẩm Khê cũng không đủ mạnh mẽ, mất đi Thẩm Xuyên và Hunt khiến cô gần như suy sụp, niềm vui khi biết được Trần Mặc Bạch không có hứng thú với Audrey Wilson đã không còn nữa.
Thẩm Khê nghiêm túc nhìn bản thân trong gương.
“Có gì to tát đâu! Dù sao em cũng rất thông minh, dù không có góc nhìn đặc biệt nhưng em có thể thiết kế cho anh chiếc xe đua độc đáo nhất thế giới này. Hơn nữa bây giờ em đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, chờ đến ngày em nói thích anh xem anh có bị em hù chết không!”
Bỗng nhiên Thẩm Khê tưởng tượng ra vẻ ngây ngốc của Trần Mặc Bạch sau khi nghe cô tỏ tình, cô sẽ mạnh mẽ đè anh xuống cửa xe, nhìn người lúc nào cũng bình tĩnh ấy lộ vẻ bối rối, nghĩ đến cảnh ấy khiến Thẩm Khê thấy rất vui.
“Sao trông cô vui vậy.”
Có một người đi ra từ buồng vệ sinh, ngạc nhiên mà nhìn Thẩm Khê. Đó là Audrey Wilson, cô nàng mặc một chiếc áo sơ mi cổ thấp, trông vừa sành điệu lại vừa gợi cảm.
Thẩm Khê dùng ánh mắt thông cảm mà nhìn những đường cong trên người cô nàng, nhớ lại Trần Mặc Bạch từng nói anh không thích đường cong lên xuống quá mức như vậy khiến cô có cảm giác mình đã chiến thắng.
Ừm, mình không có lên xuống quá mức như vậy.
Cùng lúc đó, trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Duệ Phong, Trần Mặc Phỉ ôm cánh tay, vẻ mặt đầy nghiêm trọng mà nhìn chiếc tivi màn hình lớn trước mặt.
Khi thấy Trần Mặc Bạch chỉ kém 0.2 giây để giành được vị trí thứ tư, chị thở dài đầy tiếc nuối.
Cửa phòng bị mở ra, Triệu Dĩnh Nịnh bước vào.
“Chị Mặc Phỉ, chị xem rồi hả? Tiếc quá, chỉ thiếu một chút nữa thôi là xếp thứ tư rồi! Dù vậy chỉ cần được tham gia các chặng đua chính thức thì anh ấy đã là niềm kiêu ngạo của tất cả chúng ta rồi!”
Trần Mặc Phỉ chỉ gật gật đầu, không nói lời nào.
“Chặng đua tiếp theo diễn ra ở Thượng Hải, em sẽ đến xem, chị có muốn đi với em không?” Triệu Dĩnh Nịnh ngập ngừng hỏi.
Trần Mặc Phỉ cau mày, vẫn không mở miệng nói.
Triệu Dĩnh Nịnh mím môi, đang định rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy Trần Mặc Phỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “0.2 giây! Mông lung như một trò đùa vậy! Không phải bây giờ Grand Prix vẫn cho các đội đua tiếp tục nghiên cứu và phát triển trong suốt mùa giải sao?”
“Đúng vậy…”
“Không phải môn thể thao đốt tiền sao? Chị cũng đốt! Phải cải thiện chất lượng xe đua của đội Marcus! Nếu chặng Thượng Hải mà còn chênh lệch 0.2 giây như thế này nữa thì chị sẽ đổi một tấn tiền xu đập chết Marcus, cho ông ta biết thế nào là người có tiền!”
Triệu Dĩnh Nịnh há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: “…Chẳng lẽ không phải do kỹ thuật của em trai chị sao…”
“Kỹ thuật của Mặc Bạch có vấn đề gì nào? Chẳng có vấn đề gì hết! Em không thấy em ấy vượt lên xuất sắc đến thế nào sao? Những khán giả người nước ngoài còn hò hét ầm ỹ đến thế kia cơ mà!” Trần Mặc Phỉ cực kỳ nghiêm túc lộ ra vẻ mặt “Em trai chị đây là số một vũ trụ”.
“Vậy… vậy chặng Thượng Hải… chị có đi với em không…”
“Sao lại không đi? Chị đã nói với thư ký, nhân viên nào muốn đến Thượng Hải xem thi đấu thì sẽ được nghỉ phép hai ngày có lương!”
“…Ồ.” Triệu Dĩnh Nịnh xoa xoa mũi.
Sau khi trận đua kết thúc, Marcus cho mọi người nghỉ ngơi ba ngày để thả lỏng.
Đúng tám giờ sáng, Trần Mặc Bạch gõ cửa phòng của Thẩm Khê và Lâm Na nhưng người mở cửa chỉ có Lâm Na.
“Tiểu Khê đâu?”
“Tiểu Khê… anh không biết sao? Hôm nay Tiểu Khê đi sở thú với Winston rồi.”
“Ồ.” Trần Mặc Bạch gật đầu.
“Có chuyện gì không?”
“Không có gì, khi nào Tiểu Khê về cô hỏi cô ấy hộ tôi có phải đã quên lời hứa rồi không.”
“Lời hứa? Lời hứa gì vậy…” Thẩm Khê đã hứa hẹn điều gì đó với Trần Mặc Bạch nhưng lại quên mất? Lâm Na thầm nghĩ như vậy.
Khi Hách Dương đang ngồi ở đầu giường ôm máy tính gõ code thì điện thoại vang lên.
“Ra ngoài một chút đi.” Là Trần Mặc Bạch.
“Hả? Đi đâu?”
“Cảm nhận một chút nắng sớm ở Melbourne.”
“Tôi nổi hết da gà lên rồi đây này. Nếu là đi dạo thì cậu phải rủ Thẩm Khê chứ?”
“Cô ấy đi sở thú với Winston rồi.”
Những ngón tay đang gõ phím của Hách Dương khựng lại, anh ta thấy cực kỳ vui vẻ. Hách Dương gập laptop, mở cửa phòng, vui sướng khi thấy người khác gặp họa mà nhìn cửa phòng Trần Mặc Bạch: “Ha ha, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay!”
Sau đó Hách Dương cảm thấy rất thất vọng bởi vì anh ta không thấy bất kỳ một sự mất mát nào trên mặt của Trần Mặc Bạch. Đối phương nắm lấy vai Hách Dương, rút thẻ phòng rồi lôi anh ta ra ngoài.
“Đi dạo thôi.”
“…Tôi đang đi dép lê!”
“Đi dạo chứ không phải chạy bộ, đi dép lê cũng được.”
Hai người đi dạo trên con phố gần khách sạn, nắng sớm đẹp tựa như tấm vải sa tanh trong suốt màu vàng, nó lười biếng rơi xuống mặt của Hách Dương khiến cho anh ta chỉ muốn về với cái giường ấm áp của mình.
“Không phải cậu muốn xem vẻ đau khổ của tôi sao?” Trần Mặc Bạch nở nụ cười, nghiêng mặt nhìn Hách Dương. Nụ cười ấy rất nhẹ nhưng lại đầy gian tà, khiến cho Hách Dương tỉnh táo trong nháy mắt.
“Sao có thể thế được! Làm gì có chuyện đó! Tôi đang lo lắng cho cậu đó! Nghe tôi phân tích này, cậu và Thẩm Khê đang bị ngăn cách bởi hai ngọn núi cao!”
“Hai ngọn núi?” Trần Mặc Bạch thấy hứng thú nên dừng bước, khoanh tay dựa vào cột đèn nhìn Hách Dương, hình ảnh ấy trông chẳng khác nào poster phim điện ảnh.
Hách Dương nhún vai, giơ một ngón tay: “Trước tiên không thể không nói đến mối tình đầu của tiến sĩ Thẩm, người này có chỉ số IQ cao ngang ngửa cô ấy… Điều quan trọng nhất là trước khi rời đi anh ta đã mua đồ ngọt cho Thẩm Khê và Lâm Na, chắc chắn EQ của anh ta cũng không hề thấp. Đã vậy anh ta còn quen bạn nhỏ Thẩm Khê của chúng ta hơn mười năm…”
“Nhưng thời gian họ thực sự tiếp xúc chỉ có ba năm.” Trần Mặc Bạch sửa lại.
“Chỉ có ba năm nhưng thời gian họ quen nhau còn lâu hơn cậu quen Thẩm Khê, hơn nữa Thẩm Khê vẫn luôn có ấn tượng tốt về anh ta. Thời gian là một thứ rất kỳ lạ, so với hiện tại thì thời niên thiếu ngu ngốc là thứ không đáng giá để nhắc tới nhưng khi hồi tưởng lại những ngày tháng ấy, con người sẽ thấy nó thật đẹp. Đối với Thẩm Khê mà nói thì Lâm Thiếu Khiêm cũng giống như vậy.” Hách Dương rất hài lòng với phân tích của mình.
“Mặc dù cùng tồn tại dưới một bầu trời nhưng tôi vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình về mối quan hệ giữa Lâm Thiếu Khiêm và Thẩm Khê. Có lẽ Lâm Thiếu Khiêm chỉ là một kỷ niệm đẹp trong tuổi thanh xuân của cô ấy, hơn nữa không phải lý lịch của anh ta rất kỳ lạ sao?” Trần Mặc Bạch nói.
“Được rồi, cậu quên Lâm Na đã miêu tả dáng vẻ chăm chú đến thế nào của Thẩm Khê khi nhắn tin với Lâm Thiếu Khiêm rồi ư? Dù tôi thấy nhất định Lâm Thiếu Khiêm sẽ lại xuất hiện và gây ra một sự uy hiếp lớn nhưng tạm thời chúng ta có thể để anh ta sang một bên.” Hách Dương giơ ngón tay thứ hai “Giờ chúng ta nói đến đối tượng có tính đe dọa nhất tới cậu- Vann Winston. Anh ấy là người mà Thẩm Khê sùng bái, là trụ cột tinh thần của Thẩm Khê sau khi mất đi anh trai, một hình tượng quá to lớn, giống như đỉnh Everest vậy. Ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy đỉnh núi thì cậu định vượt qua nó thế nào?”
“Nếu Winston là đỉnh Everest thì tại sao tôi lại phải vượt qua hay làm nó sụp xuống? Đỉnh Everest chỉ là ngọn núi cao nhất thế giới này mà thôi. Cô ấy có thể thích đỉnh Everest giống như tôi thích Rose Island của Bahamas vậy, chẳng lẽ nếu như Thẩm Khê thích tôi thì cô ấy phải trở nên trong suốt hơn cả nước biển trên đảo sao? Tôi không muốn lay động đỉnh Everest của cô ấy mà muốn cô ấy biết thế giới này rộng lớn đến nhường nào.”
(Bahamashay Quần đảo Bahamas là một quốc gia nói tiếng Anh tại Vùng Caribe. Là một quần đảo với 700 hòn đảo, cồn và đảo nhỏ, Bahamas nằm trong Đại Tây Dương, ở phía đông Hoa Kỳ. Nguồn: wiki)(Rose Island: là một hòn đảo nhỏ thuộc Bahamas)(Rose Island)“Vậy hãy nói cho cô ấy biết cậu là Skyfall.” Hách Dương nói “Đối với cô ấy, Skyfall không phải là một thế giới khác ngoài F1 sao?”
“Con người có rất nhiều bộ mặt, Skyfall chính là bộ mặt hoàn mỹ nhất của tôi. Có lẽ do tôi quá tự phụ nên mới nghĩ so với Winston thì Skyfall càng giống đỉnh Everest hơn, nhưng con người thật của tôi không hoàn hảo đến vậy, có những lúc tôi sẽ không thể tiếp tục kiên trì, sẽ thỏa hiệp, có lúc sẽ rất dứt khoát hay thậm chí còn thất bại. Nếu Thẩm Khê đối xử với tôi giống như Skyfall, cô ấy sẽ thấy thất vọng. Skyfall chỉ là chiếc mặt nạ được tôi cẩn thận tạo nên, tôi không muốn cô ấy lưu luyến nó.”
“Cậu sẽ thua khi dùng mặt không hoàn hảo của mình để đối đầu với sự hoàn mỹ của Winston mất.” Hách Dương thu vẻ lười biếng của mình lại, nói đầy nghiêm túc.
Trần Mặc Bạch cười cười: “Đó cũng là thất bại trong vinh quang.”
Tám giờ tối hôm đó Thẩm Khê mới về phòng, chỉ thấy Lâm Na đang nằm trên giường đắp mặt nạ. Lâm Na nâng tay, nói: “Tiểu Khê, hôm nay Trần Mặc Bạch tới tìm cậu đấy.”
“Ồ, tìm mình làm gì vậy?” Thẩm Khê ngồi trên ghế sô pha, xem những bức ảnh tại sở thú của mình và Winston trên điện thoại, cô muốn chọn ra những tấm đẹp nhất để cho Thẩm Xuyên xem lúc đi tảo mộ.
“Hỏi cậu có nhớ lời hẹn với anh ấy không.”
Thẩm Khê ngây người, lúc này cô mới nhớ ra lời hẹn giữa mình và Trần Mặc Bạch.
“Hai người hẹn nhau làm gì vậy?” Lâm Na tò mò hỏi.
“Cùng đạp xe ở công viên Elbert…”
Lâm Na thở dài nhìn sườn mặt của Thẩm Khê: “Đừng nói là cậu quên mất đấy nhé?”
Thẩm Khê quay đầu nhìn Lâm Na: “Mình… mình quên thật… làm sao bây giờ?”
“Làm sao là làm sao? Cậu hẹn ngày mai đạp xe với anh ấy là được rồi!” Lâm Na an ủi.
Thẩm Khê nhanh chóng nhắn tin Wechat cho Trần Mặc Bạch: Mai đạp xe với tôi nhé!
Cô đợi hai, ba tiếng nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, Thẩm Khê muốn gọi điện cho anh nhưng bây giờ đã muộn, cô sợ rằng Trần Mặc Bạch đã đi ngủ.
“Tiểu Khê, khuya rồi, ngủ đi… nếu không mắt cậu sẽ bị thâm đấy…” Lâm Na mơ mơ màng màng nói.
“Ồ….” Thẩm Khê tắt đèn ở đầu giường, trùm chăn che đầu, nhìn chằm chằm màn hình Wechat. Biết đâu sau khi đi vệ sinh vào buổi đêm thì Trần Mặc Bạch sẽ thấy tin nhắn và trả lời cô?
Hai giờ sáng, mí mắt của Thẩm Khê bắt đầu đánh nhau, cuối cùng cô ôm điện thoại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Khê được Lâm Na gọi dậy, hôm nay Lâm Na sẽ quay về Trung Quốc cùng Hách Dương. Nghĩ đến chuyện phải trở về đi làm, Lâm Na vừa thở dài than ngắn lại vừa buồn bã chán nản.
Thẩm Khê đi đến trước cửa phòng của Trần Mặc Bạch, cô gõ rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy ai mở cửa.
Đúng lúc này Hách Dương ở phòng bên cạnh mở cửa ra, vừa đánh răng vừa nói: “Tiểu Khê tìm Trần Mặc Bạch hả?”
“Ừ… nhưng anh ấy không mở cửa.” Thẩm Khê cảm thấy có chút lo lắng, Trần Mặc Bạch tức giận do cô quên mất buổi hẹn sao? Nhưng mà… họ đâu có hẹn đạp xe ngay sau khi trận đua kết thúc đâu! Thẩm Khê cúi đầu, có chút buồn bực.
“Đương nhiên Trần Mặc Bạch sẽ không mở cửa phòng rồi, cậu ta đã trả phòng vào hôm qua.”
“Hả? Tại sao?”
“Hình như ngài Marcus cần cậu ấy và Caspian tham dự một hoạt động lớn nào đó nên họ đi trước rồi.” Hách Dương nói.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Khê chính là họ sẽ không thể đạp xe với nhau được, cô đã thực sự làm lỡ hẹn.
“Sao vậy?”
“Không… không có gì… tôi đi ăn sáng với Lâm Na!”
Lúc ngồi trong nhà ăn, Lâm Na ăn một đĩa dimsum, một đĩa trứng rán và thịt xông khói còn Thẩm Khê thì dùng dĩa chọc bánh mì thành món mứt bánh mì.
“Này Tiểu Khê, cậu bị làm sao vậy?” Lâm Na vươn tay nhéo chóp mũi Thẩm Khê một cái.
Thẩm Khê thấp thỏm nhìn Lâm Na.
“Không có gì.”
“Sao lại không có gì? Do cậu nhớ Lâm Thiếu Khiêm hả?” Lâm Na chớp chớp mắt.
Nhớ Lâm Thiếu Khiêm ư?
Hôm qua Lâm Thiếu Khiêm nhắn tin cho Thẩm Khê, vẫn giống như thời còn đi học mà thảo luận về ứng dụng toán học trong việc nghiên cứu động cơ máy bay dân dụng với cô. Rõ ràng đây là một chủ đề Thẩm Khê rất thích nhưng cô lại không có tâm trạng trả lời tin nhắn thoại của Lâm Thiếu Khiêm, chỉ nhìn chằm chằm vào avatar Wechat của Trần Mặc Bạch.
“Không phải.” Thẩm Khê lắc lắc đầu.
“Vậy người đó là ai?” Lâm Na chồng cằm quan sát vẻ mặt của Thẩm Khê, tò mò hỏi.
“Là… Trần Mặc Bạch… Bởi vì hôm qua mình đi sở thú với Winston, mình đã nghĩ hôm nay sẽ đạp xe với Trần Mặc Bạch, nhưng không ngờ anh ấy đã trở về New York với Marcus.”
“Hẹn lại thôi.”
“Nhưng lịch trình của bọn mình rất kín. Ngay sau Grand Prix Trung Quốc là Grand Prix Bahrain… bọn mình không có thời gian để quay lại Melbourne thêm một lần nào nữa trong năm nay.”
(Bahrain là một quốc gia quân chủ Ả Rập trên vịnh Ba Tư. Đây là một đảo quốc gồm một quần đảo nhỏ tập trung quanh đảo Bahrain, nằm giữa Qatar và duyên hải đông bắc của Ả Rập Xê Út. Nguồn: wiki)“Đạp xe ở đâu mà chẳng được, đâu nhất thiết phải ở Melbourne đâu. Nếu thích thì hai người có thể đạp xe trên đường đua thử của đội cơ mà, cậu hãy đua với Trần Mặc Bạch để anh ấy biết không phải lúc nào mình cũng có thể giành chiến thắng.”
“Nhưng mà chỉ ở đây mới có công viên Elbert.” Thẩm Khê trả lời.
“Vậy thì sang năm lại đến thôi.” Lâm Na xoa xoa đầu Thẩm Khê.
Vẻ mặt của Thẩm Khê có chút buồn khổ.
“Năm đó mình, anh trai mình, còn có Hunt và Winston cũng ngồi ở khách sạn này, ăn bữa sáng giống như thế này. Anh trai nói sẽ đưa mình đến sở thú để chụp ảnh với koala, Hunt đã nói bốn người bọn mình nên cùng đi rồi chụp một tấm ảnh tập thể với con koala kia… Sau đó bởi vì lịch trình thi đấu mà Hunt và Winston phải về để chuẩn bị cho cuộc đua tiếp theo. Lúc đó Hunt đã nói không sao đâu… năm sau chúng ta sẽ lại đến Melbourne. Nhưng mà không còn năm sau cũng không còn lần sau nữa.” Mắt của Thẩm Khê đỏ lên.
Lâm Na đau lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“Tiểu Khê, lần sau nếu cậu muốn làm chuyện gì đó với một người thì nhất định cậu phải phát huy tính cách của mình, thẳng thắn dứt khoát, không phải giả vờ, cũng không phải uyển chuyển mà hãy nói rõ cho người ấy biết.” Lâm Na nói.
“Anh trai mình nói thẳng thắn bày tỏ mong muốn của bản thân là không điềm đạm.”
“Trước mặt người khác có lẽ làm vậy là không tốt, rất không nể mặt người ta, nhưng trước mặt Trần Mặc Bạch thì cậu không cần phải dè dặt, cậu càng trực tiếp thì anh ấy càng biết cậu kiên định đến thế nào.”
“Thật sao?”
“Thật.” Lâm Na gật đầu.
“Vậy mình gọi điện thoại cho anh ấy.”
Lâm Na đè tay của Thẩm Khê lại, cười nói: “Bây giờ chắc chắn anh ấy đang tham gia hoạt động mà đội đua yêu cầu, cậu cứ ăn xong bữa sáng của mình đi đã.”
“Được!”
Cơn thèm ăn của Thẩm Khê xuất hiện, cô ăn hết một đĩa bánh mì phết mứt, một đĩa trứng rán và thịt xông khói, một đĩa mỳ Ý và một đĩa hoa quả. Lâm Na cực kỳ hài lòng nhìn những đĩa đồ ăn chất đống trước mặt.
Thẩm Khê đưa Lâm Na ra sân bay, hai người ôm nhau đầy lưu luyến, hẹn sẽ gặp lại nhau ở Thượng Hải.
Thẩm Khê cũng chuẩn bị bay về New York. Cô chán nản ngồi trong sảnh chờ máy bay, nhìn chằm chằm avatar Wechat của Trần Mặc Bạch trong mười phút rồi uống một ngụm cà phê lớn. Cà phê đắng đến mức suýt chút nữa thì Thẩm Khê phun hết ra, cô quyết định nhấn xuống biểu tượng microphone trong Wechat để gửi tin nhắn cho Trần Mặc Bạch.
“Trần Mặc Bạch, tôi chỉ muốn nói cho anh biết tôi không hề cố ý quên buổi hẹn đi đạp xe giữa chúng ta! Dù tôi biết rằng chúng ta có thể hẹn nhau đạp xe ở nơi khác, nhưng mà không phải chỗ nào cũng nhìn thấy hồ như công viên Elbert, gió cũng không phải là gió trong công viên Elbert… Tôi biết chúng ta có thể hẹn sang năm lại tới nhưng mà tôi không biết năm sau chúng ta sẽ ở đâu… Cho nên tôi rất muốn được đạp xe ở công viên Elbert với anh, và… và tôi xin lỗi!” Thẩm Khê dùng một hơi nói hết tất cả những lời mình muốn nói, suýt chút nữa thì chết vì nghẹn.
Thậm chí Thẩm Khê còn thấy xấu hổ khi nghe lại những gì mình đã gửi đi bởi vì tâm trí cô rối tung, hoàn toàn không nghĩ bất cứ điều gì, chỉ trút hết những tâm sự của mình ra mà thôi.
Lúc này Trần Mặc Bạch và Caspian đang khoác vai nhau và được giới truyền thông chụp ảnh. Marcus cười tít cả mắt. Các nhà tài trợ rất quan tâm tới đội Marcus, một số công ty sản xuất ô tô lớn cũng nhắm tới đội ngũ nghiên cứu và phát triển của đội đua Marcus.
Khi bữa tiệc bắt đầu, Trần Mặc Bạch vừa cầm ly rượu vừa nói chuyện phiếm với các phóng viên. Với vốn tiếng Anh lưu loát cùng với cách nói chuyện đầy nhã nhặn, Trần Mặc Bạch đã làm tăng vọt sự ưu ái của giới truyền thông dành cho mình.
Cảm nhận được điện thoại trong túi quần rung lên, anh đi đến phòng nghỉ của bữa tiệc, kề nó lên tai nghe tin nhắn của Thẩm Khê.
Sau khi nghe xong tin nhắn, Trần Mặc Bạch đặt ly rượu trong tay xuống, dựa vào cửa sổ, nhẹ nhàng tựa đầu vào mép cửa sổ, nâng tay nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Anh để điện thoại bên môi, nói: “Tiểu Khê, cô có biết thế nào là “nhất kỳ nhất hội” không?”
Thẩm Khê ngẩn ngơ nhìn đứa bé ngồi ở đối diện ăn khoai tây chiên trong sảnh chờ máy bay, điện thoại rung lên khiến cô bừng tỉnh. Khi thấy tin nhắn Wechat của Trần Mặc Bạch, trái tim cô rung lên cực kỳ mạnh mẽ.
Giọng của Trần Mặc Bạch ngay bên tai cô nhưng dường như nó lại được truyền đến từ một thế giới khác.
“Nhất kỳ nhất hội? Đó là cái gì vậy?” Thẩm Khê nghiêng đầu, lập tức tra mạng.
Đó là một thuật ngữ được phát triển từ trà đạo của Nhật Bản.
(一期一会 (Ichigo Ichie – Nhất kỳ nhất hội) có nghĩa là “một thời điểm, một cuộc gặp gỡ”. Thuật ngữ này thường được dịch thành “cho một lần duy nhất” hay “không bao giờ lặp lại” hay “một cơ hội duy nhất trong đời”. Dịch sát nghĩa có lẽ là “Mỗi lần gặp gỡ đều đáng quý, bởi nó không bao giờ lặp lại”. Cụm từ này xuất phát từ Thiền Phật Giáo và mang khái niệm “thoáng qua, chóng tàn, ngắn ngủi”, nó gắn liền với nghi lễ Trà Đạo của Nhật Bản và thường được viết lên các bức tranh hay treo trong phòng trà. Trong khung cảnh của buổi tiệc trà, Ichigo Ichie nhắc nhở mọi người rằng mỗi buổi trà đạo sẽ là duy nhất và không bao giờ tái diễn lại. Do đó, mỗi thời khắc đều phải dùng sự chân thành nhất mà trải nghiệm. Nguồn)Nhất kỳ nhất hội,
mỗi lần gặp gỡ đều đáng quý, bởi nó không bao giờ lặp lại. Chỉ bốn chữ thôi nhưng mọi khoảnh khắc trong cuộc sống sẽ không bao giờ được lặp lại, giống như người bạn đã mất của cô, những khoảnh khắc đã mất, những hạnh phúc đã qua, đôi mắt của Thẩm Khê dần mờ đi.
Tin nhắn thoại tiếp theo của Trần Mặc Bạch đã được gửi tới.
“Tiểu Khê, ngày mai có muốn đạp xe tại công viên Elbert với tôi không?”
Đó là một câu hỏi rất nhẹ nhưng nó lại giống như cơn sóng dữ ập đến, dồn hết sức lực để lao vào bờ rồi lại rút đi đầy lưu luyến. Thẩm Khê đuổi theo cơn sóng ấy theo bản năng, cố hết sức để níu nó lại.
“Tôi sẽ chờ anh.” Thẩm Khê trả lời.
“Mai gặp.”
Nói xong câu đó, Trần Mặc Bạch rảo bước ra khỏi phòng nghỉ.
“Ngài Marcus, tôi có chút việc phải quay lại Melbourne!”
“Hả? Không phải cậu vừa về ư, sao lại tới đó?” Marcus đuổi theo “Còn hoạt động từ thiện vào ngày mai thì sao?”
Trần Mặc Bạch cười nhìn về phía Caspian: “Không phải chúng ta còn có hoàng tử bé sao?”
“Này, này, cậu mất mười bảy tiếng về Melbourne để làm gì!”
“Để đạp xe.” Trần Mặc Bạch vẫy vẫy tay, bước đi mà không quay đầu lại.
Thẩm Khê hít một hơi, cô đứng dậy rồi rời khỏi sảnh chờ máy bay, lấy lại hành lý mình đã ký gửi, lại về khách sạn một lần nữa.
Trần Mặc Bạch ngồi trên xe taxi, ngón tay anh gõ rất nhanh trên bàn phím điện thoại, mãi cho đến khi máy bay cất cánh mới gửi một bức email đi.
Thẩm Khê biết Trần Mặc Bạch không tức giận vì mình làm lỡ hẹn, cô trở lại khách sạn, tâm trạng thoải mái mà ngã xuống giường ngủ thiếp đi.