*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Đầu giường ánh trăng rọi: Câu thơ đầu tiên trong bài thơ Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch. Các bạn có thể đọc bài thơ này tại đây)

“Được, chúng ta đi shopping.”

Lâm Na vui vẻ lấy một chiếc mũ rộng vành trong vali hành lý của Thẩm Khê khiến cho đồ đạc bên trong đang gọn gàng trở nên lộn xộn rồi đội mũ lên đầu Thẩm Khê.

“Đồ đạc đã lộn tùng phèo rồi, giờ cậu thích lục đồ kiểu gì cũng được!”

Thẩm Khê gật đầu, bây giờ cô không hề phiền não. Cô tìm một chiếc áo phông rộng, mặc quần kaki rồi ra ngoài cùng Lâm Na.

Hai người nắm tay đi dạo thong thả đi dạo trên những nẻo đường trông như tấm lưới ở Melbourne. Đường phố ở đây khá giống mê cung, Lâm Na nhìn những vật nhỏ ở xung quanh, vừa quay đầu lại đã không thấy Thẩm Khê đâu. Lùi lại một chút, Lâm Na phát hiện Thẩm Khê đang tập trung tinh thần xem người nghệ sĩ gõ nhạc bằng chai rượu ở ven đường. Lâm Na bị thu hút bởi sự chuyên chú của cô, cũng đứng ở đó thưởng thức gần mười phút cùng Thẩm Khê.

“Đường phố ở đây không có quy tắc, quanh co và tràn đầy bất ngờ, mình thích lắm.”

“Mình cũng thích.”

Chưa đến một giờ sau, Thẩm Khê liền phát hiện… mình và Lâm Na lạc mất nhau rồi. Cô gọi điện cho Lâm Na, Lâm Na cũng rất sốt ruột.

“Cậu nói cho mình biết cậu đang ở đâu? Hoặc là gần đó có cái gì, mình đến tìm cậu!”

“Gần đó… có quán cà phê tên là Lorna.”

“Vậy cậu vào quán đó uống nước ăn bánh đi, mình sẽ đến đó tìm cậu.”

“Được.” 

Thẩm Khê cũng thấy hơi đói. Cô lùi về sau, vừa định quay người lại thì va phải ai đó. Ly cà phê trong tay đối phương rơi xuống, cạch một tiếng. Chiếc kính của Thẩm Khê cũng bị rơi xuống nhưng trước khi nó chạm đất thì đã được người đó nhanh tay bắt lại.

“Rất xin lỗi!” Thẩm Khê nhanh chóng xin lỗi người ta.

Đối phương đưa kính cho cô.

“Không sao.” 

Sự ôn hòa và ý cười trong giọng nói của người đó khiến Thẩm Khê có chút quen tai.

“Cậu là… Thẩm Khê đúng không?”

Thẩm Khê nhanh chóng đeo kính lên, lúc ngẩng đầu lên nhìn người ta liền sững sờ.

“Sao vậy? Không nhớ mình hả? Chúng ta học chung cấp ba với nhau đó, mình là Lâm Thiếu Khiêm.”

Thẩm Khê vẫn sững sờ nhìn anh ta.

“Trông cậu vẫn nho nhỏ giống hồi cấp ba nhỉ, đứng trong đám đông liền tìm không thấy. Năm nay mình về nước, nghe thầy giáo cấp ba nói cậu học ở MIT còn mình thì học tại Stanford… Thẩm Khê?” Lâm Thiếu Khiêm thấy Thẩm Khê không phản ứng liền vỗ vỗ bả vai cô.

Thẩm Khê thoáng chốc phục hồi tinh thần. Đôi mắt của người đó vẫn đẹp như vậy, kết hợp với chiếc kính không gọng trông càng hào hoa phong nhã, anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, trông vừa khiêm tốn vừa có phong phạm của người tri thức. 

Đã gần 10 năm kể từ lúc cô tốt nghiệp cấp ba.

“Cậu… cũng không thay đổi…”

Lâm Thiếu Khiêm nở nụ cười: “Sao lại không thay đổi được? Mình không trưởng thành hơn sao?”

“Có!” Thẩm Khê nhanh chóng gật đầu.

Nụ cười của Lâm Thiếu Khiêm càng rõ hơn.

“Tìm một chỗ uống nước ôn chuyện chứ?”

“Được! Chỗ kia… Lorna cà phê được không? Lát nữa sẽ có một người bạn đến đây tìm mình…”

“Được, đi thôi!”

Lâm Thiếu Khiêm mở cửa quán cà phê hộ Thẩm Khê, hai người họ ngồi bên cạnh cửa sổ. 

“Thời gian trôi qua nhanh thật, không ngờ chúng ta đã tốt nghiệp cấp ba được mười năm rồi. Cậu có nhớ trước đây có một bạn học mập mạp ngồi sau luôn lấy đầu bút chọc vào lưng cậu, muốn chép bài thi của cậu không?”

“Nhớ, nhớ chứ! Sau đó cậu trừng mắt với cậu ấy một cái, cậu ấy không dám vậy nữa!”

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Khê hồi tưởng được rất nhiều chuyện, sườn mặt của Lâm Thiếu Khiêm khi đứng sóng vai cùng mình trên hành lang, cổ vũ cô hoàn thành cuộc thi chạy 800 mét, ngăn cản và trừng mắt với những ai cản đường Thẩm Khê để được chép bài tập. Nếu như không có Lâm Thiếu Khiêm, Thẩm Khê nghi ngờ mình sẽ không có thời kỳ trưởng thành.

“Mình định xin thầy giáo phương thức liên lạc của cậu nhưng thầy lại không có. Năm nào trong buổi họp lớp mình cũng hỏi các bạn học về cậu một chút nhưng chẳng ai có tin gì về cậu cả. Mà cậu cũng thật là lạnh lùng, chẳng bao giờ tham dự họp lớp.” Lâm Thiếu Khiêm nửa đùa nửa thật nói.

“Không đâu! Mình không lạnh lùng, do mình không về nước thôi! Họp lớp năm nay mình có tham gia mà, nhưng cậu lại không đến.” Thẩm Khê vội vàng giải thích.

Lâm Thiếu Khiêm cười thành tiếng: “Cậu vẫn vậy, lần nào đùa cậu cũng tưởng là thật. Lần này chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc, sau này sẽ không mất liên lạc nữa!”

Hai người nhanh chóng trao đổi số điện thoại, Wechat và email.

Lâm Thiếu Khiêm ngẩn người khi biết được hiện tại Thẩm Khê là thành viên trong nhóm R&D của đội đua Marcus. 

“Xe đua… mình cảm thấy nó rất xa vời với cậu. Mình đã nghĩ cậu sẽ thiết kế động cơ cho các hãng máy bay nổi tiếng, thậm chí còn nghĩ cậu sẽ làm ở NASA, nhưng lại không ngờ lại là xe đua.” 

(NASA:Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ hay Cơ quan Hàng không và Không gian Hoa Kỳ, tên đầy đủ tiếng Anh là National Aeronautics and Space Administration (Cục Quản trị Không Gian và Hàng Không Quốc gia), viết tắt là NASA, có trách nhiệm thực thi chương trình thám hiểm không gian và nghiên cứu ngành hàng không. Nguồn: wiki)

Thẩm Khê cúi đầu: “Đúng vậy, mẹ của mình và rất nhiều thầy cô khác cũng nghĩ vậy.”

“Nhưng mà tuyệt thật đấy! Công nghệ mới của F1 lúc nào cũng là đòn bẩy cho việc phát triển xe hơi dân dụng. Nếu như cậu thực sự làm ở NASA, không chừng cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ bị nghe lén, hơn nữa cậu cũng không thể đến Melbourne.”

“Còn cậu thì sao? Cậu tới Melbourne để du lịch sao?”

“Mình tới giao lưu học thuật, nhưng sáng mai mình phải lên máy bay về San Francisco rồi… Tiếc quá, không thể xem trận đấu của đội cậu.”

“Không sao đâu, có phương thức liên lạc mà, chúng ta có thể hẹn nhau!”

Lúc này Lâm Na đã tìm được Thẩm Khê, gõ gõ cửa sổ thủy tinh.

Lâm Thiếu Khiêm cười nói: “Bạn của cậu đến rồi kìa, mình đi trước nhé, về dọn một chút hành lý.”

“Được.” Thẩm Khê đứng dậy, nội tâm lại thấy có chút tiếc nuối. Cô vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Lâm Thiếu Khiêm, lâu lắm mới được gặp lại giờ đã phải tạm biệt.

Lâm Thiếu Khiêm đi về phía Lâm Na gật đầu cười một cái.

Đôi mắt của Lâm Na nheo lại, lập tức ngồi xuống tra khảo Thẩm Khê. Lúc này Thẩm Khê cảm thấy không khí thật là ngọt ngào, cô kể toàn bộ tâm sự hồi cấp ba chưa từng chia sẻ với ai cho Lâm Na nghe. 

Phục vụ bê đồ ăn nhẹ và cà phê đến bàn của hai người.

“Bánh việt quất phô mai, vanilla creme brulee, cappuccino.”

(Crème brûlée còn được biết đến là kem cháy, crema catalana, hoặc kem Trinity là một món tráng miệng bao gồm một lớp đế custard béo phủ với một lớp nước caramen cứng. Người ta thường dùng nó ở nhiệt độ phòng. Đế custard theo truyền thống có hương vị vani, nhưng cũng có thể có nhiều loại vị khác. Nguồn: wiki)



“Ơ? Chúng tôi không gọi những đồ này.”

“Người đàn ông vừa rời đi đã đặt cho hai người, anh ta đã thanh toán rồi.” Người phục vụ trả lời.

Lâm Na ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Khê: “Người bạn học kia của cậu thật là ga lăng! Tiểu Khê… của hiếm đó! Cậu có hỏi người bạn đó đã kết hôn chưa không? Đã có người yêu chưa?”

“Không… nhưng cậu ấy xuất sắc như vậy, con người cũng tốt, chắc là đã kết hôn rồi?”

“Hình như chưa đâu, mình thấy anh ta không đeo nhẫn.”

“Chắc vậy.”

Thẩm Khê cực kỳ vui vẻ cầm lấy dĩa ăn đồ ngọt.

Tối đó ở khách sạn, Hách Dương nghe thấy tiếng của Lâm Na và Thẩm Khê biết họ đã về liền mở cửa phòng của mình, ôm tay khó chịu nói: “Hai người đi chơi cả ngày cũng không rủ tôi, tôi sắp chán muốn chết rồi.”

“Anh có thể đi dạo cùng sếp Trần mà.” Lâm Na cười nói.

“Đi dạo cùng Trần Mặc Bạch? Cậu ta chơi tôi thì có! Chiều nay cậu ta đến đội đua rồi!” Hách Dương lên án.

Thẩm Khê cúi đầu, không biết đang nhắn tin với ai, suýt chút nữa thì đập đầu vào cửa. 

“Này… tiểu ni cô bị làm sao vậy? Nhắn tin với ai thế? Chịu khó nhắn tin như vậy nhất định có vấn đề!”

Lâm Na nhỏ giọng nói: “Là mối tình đầu của cô ấy, chúng tôi đang đi dạo ở Melbourne thì bị lạc nhau, Thẩm Khê gặp được người đó trong lúc ấy. Anh nghĩ đây có phải là duyên phận không!”

“Ôi… tôi nghĩ đây không phải là duyên phận đâu… mà là khúc nhạc dạo của chiến tranh thế giới…”

Lâm Na nhún vai rồi đi vào phòng.

Tối đó, Hách Dương mang vẻ vui sướng khi người khác gặp họa tới phòng của Trần Mặc Bạch: “Trần Mặc Bạch, cậu có biết Thẩm Khê đang làm gì không?”

Trần Mặc Bạch ngồi ở đầu giường đọc báo, mắt cũng không nâng một chút: “Đọc luận văn trên máy tính bảng hoặc nói chuyện phiếm với Lâm Na.”

“Đều không phải, bây giờ chắc chắn cô ấy đang ôm điện thoại nhắn tin với mối tình đầu. Cậu có biết mối tình đầu của cô ấy là ai, tên là gì không?” Hách Dương lộ vẻ đắc ý.

“Biết chứ, bạn cấp ba của cô ấy, tên là Lâm Thiếu Khiêm.” 

“Không ngờ cậu còn lén lút điều tra đó!”

“Tôi không điều tra, là Tiểu Khê nói cho tôi biết.” Trần Mặc Bạch dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Hách Dương.

“Được rồi… thì ra cái gì cậu cũng biết, tôi đi đây.” Hách Dương thất vọng đang định xoay người rời đi thì bị Trần Mặc Bạch gọi lại.

“Chờ một chút, cậu điều tra hộ tôi hiện tại Lâm Thiếu Khiêm đang ở đâu, làm việc gì, đã kết hôn chưa, lời đồn về cậu ta thế nào.” Trần Mặc Bạch nói.

“Ha… tôi còn nghĩ rằng cậu không quan tâm.” Hách Dương đấm ngực của Trần Mặc Bạch một cái “Thực ra trong lòng như đang đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than đúng không!”

“Tôi chỉ đang thỏa mãn sự tò mò của cậu thôi.”

“Này… sao lại biến thành chuyện của tôi rồi?” Hách Dương có cảm giác như đang lấy đá đập chân mình.

“Cậu có biết nhà họ Triệu nghe nói tôi muốn làm tuyển thủ đua xe liền tìm đối tượng xem mắt mới cho Triệu Dĩnh Nịnh không?” Trần Mặc Bạch để tờ báo sang một bên, chống cằm nhìn Hách Dương.

“Hả? Cái gì… lại xem mắt… với cái tính của cô ấy thì người nào chịu được!” Đôi mắt của Hách Dương trợn tròn. 

“Hình như người đàn ông đó tốt nghiệp khoa kinh tế của đại học Harvard, tay trắng lập nghiệp, không hề dựa vào gia đình. Vẻ ngoài rất giống Ngô Ngạn Tổ, dáng người cũng không tồi, thời đại học còn là một vận động viên chèo thuyền cực kỳ nổi tiếng, nhưng tôi biết anh ta có một vết đen rất lớn.” Đuôi lông mày của Trần Mặc Bạch nhướn lên “Cậu có muốn biết không?”

(Ngô Ngạn Tổ sinh ngày 30 tháng 9 năm 1974 là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay anh đã đóng hơn 40 phim. Anh nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt. Nguồn: wiki)

Ngô Ngạn Tổ thời trẻ:



“Triệu Dĩnh Nịnh đi xem mắt với ai thì có liên quan gì tới tôi! Một chút tôi cũng không muốn biết.”

Hách Dương hầm hừ đi đến cạnh cửa, vài giây sau đã quay lại.

“Coi như là tôi hóng hớt đi, cậu nói cho tôi biết người đàn ông kia có vết đen gì đi! Nghe thấy giống Bugatti mà lại có vết đen sao?”

(Automobiles Ettore Bugatti là nhà sản xuất ô tô hiệu suất cao của Pháp, được nhà thiết kế công nghiệp gốc Ý Ettore Bugatti thành lập năm 1909, nổi tiếng bởi những chiếc siêu xe có tốc độ lướt gió cao, thiết kế vô cùng sang chảnh và đặc biệt là giá thành đắt đỏ. Nguồn: wiki và tổng hợp từ các nguồn khác)

“Nếu như cậu muốn được thỏa mãn tính tò mò thì giải quyết Lâm Thiếu Khiêm trước đi.” Trần Mặc Bạch vẫn mỉm cười nhìn Hách Dương.

“…Được rồi, xem như là tôi giúp cậu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!”

“Đúng vậy.” Trần Mặc Bạch cười cười.

Sau khi Hách Dương rời đi thì Trần Mặc Bạch thả tờ báo xuống. Anh lặng lẽ tựa lưng vào đầu giường, nhìn bức tường trước mắt mà nhíu mày.

Hách Dương làm việc rất có hiệu suất, khi Trần Mặc Bạch vừa kết thúc tập luyện thì Hách Dương liền gửi tài liệu liên quan đến Lâm Thiếu Khiêm, ngay cả mười tám đời tổ tông và lý lịch giảng viên của anh ta cũng được gửi tới hòm thư của Trần Mặc Bạch.

“Tôi nói này Trần Mặc Bạch…. lần này cậu đạp phải tấm sắt rồi! Tôi vừa xem ảnh chụp của Lâm Thiếu Khiêm, trời ơi… vẻ ngoài đẹp trai như một hoàng tử vậy! Hơn nữa anh ta còn học khoa toán, khoa toán đó! Thứ mà tiến sĩ Thẩm thích nhất sau F1 đấy! Lúc còn học tiến sĩ anh ta có bạn gái, suýt chút nữa thì hai người họ đã kết hôn nhưng bởi vì áp lực công việc quá lớn nên cô ấy đã mắc bệnh trầm cảm và phải nhập viện, Lâm Thiếu Khiêm đã chăm sóc cho cô ấy suốt ba năm. Nhưng mối tình này cuối cùng cũng kết thúc, nghe thật xót xa.”

“Ừm.” Trần Mặc Bạch xem tư liệu trên máy tính, anh sờ sờ cằm, đôi mắt dần nheo lại.

“Bạn tôi ơi tôi nói này,  không chỉ đối với những người đàn ông như chúng ta mà mối tình đầu cũng là “đầu giường ánh trăng rọi” với phụ nữ đó!”

“Ừm.” Trần Mặc Bạch bắt đầu xem lý lịch công tác của Lâm Thiếu Khiêm, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc

“Mỗi lần người ta nhảy việc thì chức vụ càng lúc càng cao. Tốt nhất cậu vẫn nên nhanh chóng nói cho Thẩm Khê biết cậu chính là Skyfall, vào thẳng vấn đề, nắm lấy cơ hội!”

“Nếu nói cơ hội… vẫn là Lâm Thiếu Khiêm có lợi hơn, anh ta là “đầu giường ánh trăng rọi” đấy thôi.” Trần Mặc Bạch nở nụ cười.

“Nhưng mà ông bạn của tôi ơi cái này cũng không phải vết máu muỗi hay nốt chu sa gì hết, cũng đừng phất sóng to gió lớn gì hết, cậu muốn gây chuyện thì chuyện nhưng đừng có mà làm tổn thương tiểu ni cô.” Hách Dương có chút lo lắng.

“Cậu nói như thể tôi chuẩn bị thủ tiêu Lâm Thiếu Khiêm vậy.” Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên.

“Chẳng lẽ không phải?” Hách Dương cúi đầu hỏi.

“Hách Dương, yêu đương không liên quan đến chuyện quen biết nhau trong bao lâu vì con người luôn thay đổi, thậm chí chúng ta còn nghĩ rằng người đó chưa bao giờ tồn tại. Giống như đua xe vậy, nếu vị trí xuất phát của cậu bị bất lợi thì cũng chỉ có thể toàn lực mà tiến về phía trước, chưa đến phút cuối thì không được dừng lại.”

“Được rồi người anh em, tôi xem trọng cậu!”

“Cậu giúp tôi việc này, chỉ cậu mới có thể làm được thôi.” Trần Mặc Bạch lấy tay chỉ chỉ màn hình.

Hách Dương híp mắt rồi cau mày, nói: “Không thể nào… có phải cậu suy nghĩ hơi nhiều không?”

“Lo trước khỏi họa.” Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên, đối diện với Hách Dương.

“Trời ơi, tôi đến để nghỉ ngơi hay đến để tăng ca vậy?”

Sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Khê đang ngồi trong nhà ăn bấm điện thoại và chờ Lâm Na sấy tóc xong thì bỗng nhiên bị ai đó túm gáy, móc ra chiếc nhẫn đeo trên cổ cô. Thẩm Khê đang định quay đầu thì người ấy đã nhẹ nhàng ấn đầu cô lại. 

“Cô đang nhắn tin với Lâm Thiếu Khiêm sao?” Giọng của Trần Mặc Bạch rơi xuống từ trên đầu Thẩm Khê, lười biếng mà lướt qua từng sợi thần kinh của cô. Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu sao Thẩm Khê sinh ra tật giật mình.

“Ưm… đúng vậy.”

“Cô còn nhớ giao hẹn giữa chúng ta không? Nếu cô tìm thấy người có thể hiểu được mình thì phải trả lại chiếc nhẫn này cho tôi.”

Lúc ấy cổ họng của Thẩm Khê trở nên căng thẳng, giống như chỗ nào cũng bị giấy nhám chà qua, ẩn ẩn đau.

“Giờ cô đã muốn trả nó cho tôi chưa?”

“Không trả.” Thẩm Khê không nghĩ đã trả lời.

Cô không biết giờ phút này biểu cảm của Trần Mặc Bạch thế nào, đang định quay đầu lại thì đụng phải lồng ngực của anh. Trần Mặc Bạch vươn ra một cánh tay lấy giấy ăn ở trên bàn ăn, tư thế này tựa như đang ôm cô vào trong lòng.

“Cô đúng là quỷ tham lam.” Giọng anh vang lên đầy xa xôi.

Thẩm Khê đang định ngẩng đầu lên thì đã bị một bàn tay khác của Trần Mặc Bạch vỗ nhẹ đỉnh đầu.

“Cô vừa muốn trở lại những ngày tháng trôi nhanh như dòng nước kia, vừa muốn tôi ở bên trong những lúc mê man không biết phải làm gì.”

Thẩm Khê dừng một chút, Trần Mặc Bạch cứ vậy mà nói ra những chuyện đã bị cô xem nhẹ.

“Cô có thể tiếp tục cầm nó nhưng nếu tôi biết cô và Lâm Thiếu Khiêm ở bên nhau thì tôi sẽ tự mình lấy lại.”

Giọng nói của Trần Mặc Bạch vang lên bên tai Thẩm Khê, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như bình thường nhưng cô lại có cảm giác như thể có thứ gì đó rất quan trọng sắp sửa rời xa mình, nó liều mạng chạy đi còn mình thế nào cũng không chạm vào được.

Khi Trần Mặc Bạch bỏ tay ra thì cuối cùng Thẩm Khê cũng có thể thấy được đôi mắt anh. Đôi mắt ấy vẫn mang theo ý trêu ngươi như trước, giống như những lời vừa rồi chỉ là trò đùa mà thôi. 

Lúc Lâm Na bước vào nhà ăn thì Trần Mặc Bạch đã đứng thẳng lại, cầm lên nửa cốc sữa chua còn lại của Thẩm Khê rồi phất tay rời đi.

“Chúc cô ngon miệng.”

Lâm Na không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô ngồi xuống hỏi: “Sao vậy Tiểu Khê?”

“Không… không có gì đâu, mình đi lấy một ít mỳ Ý!” Khi Thẩm Khê đứng dậy suýt chút nữa thì khiến cho dao dĩa trên bàn rơi xuống đất, trái tim trong lồng ngực cô đập rất mạnh, thình thịch rồi lại thình thịch.

Sau buổi luyện tập là phiên đua phân hạng khiến người ta cực kỳ kích thích. Vòng này có liên quan rất lớn đến vị trí xuất phát trong trận đua chính thức. Cả đội đua đều trở nên căng thẳng, họ lên kế hoạch sử dụng lốp xe, phân tích số liệu của đối thủ,… 

Caspian cũng cực kỳ hồi hộp, cậu ta ngồi trên ghế, nhắm mắt lại như đang lái xe đua, thỉnh thoảng chân sẽ dẫm lên đất, tay bắt chước động tác điều khiển vô lăng. Trần Mặc Bạch ngồi khoanh chân bên cạnh cậu ta, tay cầm ly sứ thưởng thức hồng trà.

“Anh không lo lắng sao?” Caspian nói.

“Lo chứ.”

“Tôi không thấy vậy.”

“Tôi giả vờ bình tĩnh.”

“Tôi mất hứng nói chuyện với anh rồi.”

“Được rồi… có đôi khi tôi sẽ tưởng tượng mình đang nằm trong một khu rừng, nhìn thế giới xung quanh qua những kẽ hở của lá cây và cành cây. Sau đó có một chú nai con nhảy lên tảng đá cao nhất, nó nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Tôi nín thở, lặng lẽ nhìn nó sống động và khờ dại, cho đến khi nó phát hiện ra tôi.”

“Tiếp đó thì sao?” Caspian hỏi.

“Sau đó nó nhảy xuống, không do dự mà nhảy vào thế giới của tôi.”

“Sau đó thì sao? Anh ảo tưởng mình là một thợ săn à?”

“Không có sau đó, giống như lúc này vậy, trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Trần Mặc Bạch đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Caspian.

“Không phải anh đang đùa tôi đấy chứ?”

“Sao tôi phải đùa cậu?”

“…Không thì, anh bị tâm thần phân liệt?”

“Cậu không thấy ảo tưởng ấy rất đẹp hay sao?”

“Không hề.”

“Vậy bây giờ cậu còn căng thẳng không?”

“Nghe anh nói xong thì quên luôn.”

“Vậy không phải tốt rồi sao?” Trần Mặc Bạch khẽ cười một tiếng.

Nhân viên công tác đến nhắc nhở họ lên xe. 

Trần Mặc Bạch đi từng bước về phía Thẩm Khê và nhóm kỹ sư, anh nhìn sườn mặt của cô rồi nở nụ cười nhẹ.

“Anh đang nhìn gì vậy?” Caspian hỏi.

“Tạm biệt nai con của tôi.”

Phiên đua phân hạng sắp bắt đầu, Trần Mặc Bạch và Caspian đều đã lái xe đi. Thẩm Khê ngồi trên ghế, cơ thể hơi ngả ra sau rồi nhìn lên trần nhà.

“Cô không xem phiên đua phân hạng sao?” Amanda hỏi.

“Tôi muốn ở một mình một lát.”

“Được rồi, tôi không thể bỏ qua được 90 giây Battle Royale!”

Vài phút sau, Thẩm Khê có thể cảm giác được không khí đang chấn động, những tiếng động cơ cuồn cuộn vang lên bên tai cô, giống như một lễ kỷ niệm lớn. Cô bắt đầu tưởng tượng trong đầu cảnh Trần Mặc Bạch xuất phát, huyết mạch cô rít gào, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Là một khán giả nhưng Lâm Na không biết quá nhiều về phiên đua phân hạng. Trước đó cô đã tra Baidu nên biết rằng phiên đua phân hạng sẽ chia làm ba vòng, lần lượt diễn ra trong mười sáu, mười lăm và mười bốn phút. Quy tắc trước kia sẽ là sử dụng đồng hồ bấm giây để quyết định kết quả, hiện tại phiên đua phân hạng được đổi thành cứ 90 giây sẽ đào thải tay đua chậm nhất.

“Chỉ cần nhanh là được đúng không?” Lâm Na không chắc chắn hỏi.

Hách Dương có vẻ cực kỳ hồi hộp, anh ta hít một hơi, nghiêng người giải thích cho Lâm Na.

“Không, điều này còn liên quan tới việc bảo quản lốp xe. Hiện nay các đội tham dự đều sử dụng loại lốp trơn của Pirelli, tối đa từ hai đến ba vòng thì loại lốp này sẽ hỏng. Mỗi chiếc xe chỉ có số lốp hữu hạn, sau buổi luyện tập chỉ còn lại nhiều nhất bảy bộ lốp mới, chỗ đó không chỉ dành cho phiên đua phân hạng mà còn dành cho cuộc đua chính thức nữa. Vì vậy không thể dùng toàn bộ lực để tranh vị trí thứ nhất trong phiên đua phân hạng, cá và tay gấu không thể có được cả hai.”

(Cá và tay gấu không thể có được cả hai: một câu nói của Khổng Tử, ý muốn nói con người ta một khi đã lựa chọn một thứ rồi thì cần phải biết buông bỏ thứ khác, không thể tham lam cùng lúc muốn cả hai)

“Thì ra là vậy…. vậy thì các đội ở phiên đua phân hạng chỉ có thể tiết kiệm nguồn lốp hết mức có thể. Dù vị trí thi đấu cao nhưng lại hao tổn quá nhiều lốp xe thì có thể không hoàn thành được vòng đấu chính?”

“Đúng thế.”

Lâm Na vỗ vỗ ngực: “Xem ra F1 không chỉ có tốc độ và đam mê, nó còn có cả chiến lược cụ thể.”

Bảy phút sau chiếc xe đầu tiên bị đào thải được công bố, bàn tay của Thẩm Khê nắm chặt lại. Đó không phải xe của Trần Mặc Bạch, cô thở ra một hơi. Khán giả hò hét hết đợt này đến đợt khác, sự nhiệt tình của họ lấn át mọi lý trí. Chín mươi giây sau, chiếc xe thứ hai bị loại. Thẩm Khê chỉ thấy trái tim như bị bóp nghẹt, máu không thể lưu thông. Cứ mỗi chín mươi giây đều như thể là phiên tòa cuối cùng của cô. 

Kết thúc Q1, Trần Mặc Bạch và Caspian đều còn ở lại. Đây là kết quả trong dự kiến cũng là thực lực của đội họ. Q2 mới là phần quan trọng nhất để quyết định vị trí cho trận đua chính thức. Chỉ còn lại mười lăm chiếc xe tiếp tục cuộc đua.

Thông tin bổ sung: 

Một chặng đua F1 thường diễn ra trong 3 ngày.

Ngày 1: Ngày luyện tập không bắt buộc (Practice) bao gồm hai buổi sáng và chiều, mỗi buổi kéo dài 1 tiếng 30 phút.

Ngày 2: Ngày đua phân hạng (Qualifying) kéo dài khoảng 1 tiếng đồng hồ và được chia thành 3 phần: Q1, Q2, Q3, quyết định vị trí xuất phát của các tay lái trong ngày đua chính thức. 

Ngày 3: Ngày đua chính thức (Main race)

Đây là ngày đua chính thức quyết định thứ hạng của các đội tham gia với đỉnh điểm của những màn so kè tốc độ gay cấn nhất.

Pit-stop

Giải đua xe F1 không chỉ là màn so kè tốc độ của một tay đua đơn lẻ mà còn là nơi thể hiện sự phối hợp nhịp nhàng của các thành viên trong đội tại khu vực pit-stop. Pit-stop hiểu đơn giản là điểm dừng kỹ thuật, nơi các tay lái nhanh chóng đưa những chiếc xe đua vào thay lốp rồi ngay lập tức trở lại đường đua. Khi thời gian tính bằng giây là yếu tố tiên quyết để quyết định thắng bại cho mỗi tay đua, đội nào có tốc độ thay lốp càng nhanh sẽ càng có lợi thế. Số lượng nhân viên hỗ trợ kỹ thuật luôn sẵn sàng tại các pit-stop là khoảng 20 người. 

Lốp xe trong thi đấu F1

Từ năm 2011 đến nay, Pirelli là nhà cung cấp lốp xe duy nhất cho toàn bộ các đội đua F1. Các đội đua có thể sử dụng động cơ từ các hãng xe khác nhau, tuy nhiên về lốp xe thì luôn phải chờ Pirelli cung cấp. Đây là một yếu tố cực kỳ quan trọng cho các nhà sản xuất xe đua, bởi ai cũng muốn xe vận hành hoàn hảo cùng bộ lốp được quy định và đảm bảo sự công bằng trong điều kiện thi đấu.

Hiện tại lốp xe F1 có hai loại cơ bản là lốp trơn (dry/slick) được sử dụng khi trời khô ráo và lốp mưa (wet/treaded) được sử dụng khi trời mua hay đường ướt. Pirelli sản xuất 7 loại lốp trơn, được phân biệt bằng màu sơn khác nhau: siêu nhẹ (màu hồng), cực kỳ nhẹ (màu tím), rất nhẹ (đỏ), nhẹ (vàng), thường (trắng), cứng (xanh) và rất cứng (cam). 



Từ mùa giải năm 2019, Pirelli đã giảm số lượng các loại lốp trơn từ 7 xuống 5 và chỉ còn được phân biệt bằng 3 màu sắc: trắng, vàng và đỏ. Các loại lốp được đặt tên theo thứ tự từ cứng nhất tới mềm nhất, từ C1 đến C5.



Trong mỗi cuộc đua, thường thì các tay đua chỉ vào pit thay lốp tối đa 2 lần và chạy với tối đa 3 bộ lốp. 

Dưới đây là một số quy định về lốp mà các đội đua phải tuân thủ:
  • Trong mỗi chặng đua, mỗi chiếc xe được phát 13 bộ lốp trơn, 4 bộ lốp thường và 3 bộ lốp mưa.
  • Pirelli sẽ đề cử 2 bộ lốp cho mỗi xe (có thể là 2 loại lốp khác nhau) và Pirelli cũng có thể đề cử thêm 1 bộ lốp mềm chỉ có thể được sử dụng ở Q3 (Phiên phân hạng thứ 3) trong ngày đua phân hạng. Ngoài 3 bộ lốp mà Pirelli quy định, các đội đua được quyền tự do lựa chọn 10 bộ lốp còn lại để đảm bảo có đủ 13 bộ lốp trơn cho mỗi xe.
  • Chậm nhất là 9 tuần trước mỗi chặng đua ở châu Âu và 15 tuần trước các chặng đua ở ngoài châu Âu, Pirelli sẽ phải thông báo cho các đội đua 3 bộ lốp được đề cử sử dụng ở mỗi chặng đua.
  • Các đội đua phải thông báo cho FIA 10 bộ lốp trơn  họ muốn sử dụng cho mỗi xe trong thời gian chậm nhất là 8 tuần trước các chặng đua Châu Âu và 14 tuần trước các chặng đua ngoài châu Âu, nghĩa là họ có 1 tuần để quyết định và lựa chọn các loại lốp, sau khi nhận được thông báo về 3 bộ lốp bắt buộc từ Pirelli. Nếu các đội chậm thời hạn thông báo, FIA sẽ là người quyết định.
  • Lựa chọn của mỗi đội có thể khác nhau cho từng chiếc xe, mỗi tay đua trong 1 đội có thể có sự sắp xếp dùng những loại lốp khác nhau, tùy vào chiến thuật của đội trưởng.
  • Sự lựa chọn loại lốp cho mỗi chiếc xe sẽ được giữ bí mật cho đến 2 tuần trước chặng đua.
  • Trong thời gian diễn ra chặng đua, các đội đua phải trả lại lốp theo lịch trình nhất định, và các đội có thể quyết định việc trả lại loại lốp nào theo lịch dưới đây:
    • 1 bộ sau khi kết thúc 40 phút đua thử lần 1
    • 1 bộ sau khi kết thúc đua thử lần 1
    • 2 bộ sau khi kết thúc đua thử lần 2
    • 2 bộ sau khi kết thúc đua thử lần 3
  • Hai bộ lốp bắt buộc được Pirelli đề cử sẽ không thể trả lại khi đua thử và phải được sẵn sàng sử dụng trong cuộc đua.
  • Nếu lốp thường và lốp mưa không được sử dụng trong cuộc đua, tất cả tay đua đều phải sử dụng ít nhất 2 loại lốp dành cho thời tiết khô khác nhau, và ít nhất 1 trong 2 loại lốp đó thuộc loại lốp mà Pirelli đề cử bắt buộc.
  • Nếu vòng khởi động của một cuộc đua bắt đầu sau xe an toàn (*) vì mưa lớn thì các đội bắt buộc phải sử dụng lốp mưa.
(*) Xe an toàn: Chiếc xe được sử dụng để giới hạn tốc độ của các xe đua khi đường đua gặp sự cố (ví dụ như thời tiết xấu hoặc có chướng ngại vật trên đường đua). Sau thời gian cảnh báo, xe an toàn sẽ rời đường đua và cuộc đua có thể tiếp tục diễn ra như bình thường.

(Tổng hợp từ nhiều nguồn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play