“Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng với mức lương của một nhân viên tài vụ thì không thể nào mua chiếc túi xách phiên bản mùa đông mới nhất của Hermes được.”

“Ừm.” Trần Mặc Bạch gật đầu “Cô muốn nói cô ta đang khoe khoang.”

“Chắc chắn hồi còn đi học Thẩm Khê rất được các giáo viên yêu quý, là niềm kiêu hãnh của trường học, thường được lấy làm hình mẫu để so sánh. Khi những bạn học đó bước vào xã hội và đạt được thành tựu gì đó, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ hy vọng hình mẫu lý tưởng ấy hóa ra chẳng hề hoàn mỹ, như thế càng khẳng định được giá trị bản thân họ. Xin lỗi vì suy nghĩ của tôi có chút tiêu cực, nhưng nếu Ngô An Tú là một bạn học cũ tốt bụng thì tôi sẽ không lo chút nào.”

“Tôi biết, nhưng chúng ta không thể tước quyền được xã giao của Thẩm Khê. Biết đâu trong buổi họp lớp này cô ấy sẽ ôn lại tình cảm với các bạn học cũ, chất lượng hơn số lượng, chúng ta không thể yêu cầu từng người ta gặp đều là người đáng để kết giao, vậy nên ta mới phải cho mình một cơ hội để tìm thấy kim cương bị vùi dưới lớp cát.”

Lâm Na cúi đầu: “Tôi hiểu rồi, là tôi… nhiều chuyện…”

“Cô không nhiều chuyện bởi vì cô chính là viên kim cương mà Thẩm Khê tìm được dưới đống cát. Nhưng tôi vẫn cực kỳ tin vào ánh mắt nhìn người của cô, hơn nữa có một câu nói rất đúng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Trần Mặc Bạch nở nụ cười đầy bí hiểm.

Tối hôm ấy, Thẩm Khê thiếu 3 giây là có thể bắt kịp được Trần Mặc Bạch trên thiết bị giả lập, thiết lập thành tích cao nhất trong lịch sử. Cô đau khổ vỗ vỗ đầu, đã 10 giờ tối, Trần Mặc Bạch không đồng ý chơi tiếp, muốn đưa Thẩm Khê về nhà.

“Nhất định ngày mai tôi sẽ thắng anh!” Thẩm Khê thề son sắt còn Trần Mặc Bạch chỉ cười.

Anh đưa cô về đến dưới lầu, trước khi mở cửa xe, Trần Mặc Bạch hỏi: “Cuối tuần này cô sẽ đi họp lớp đúng không?”

“Ừ.” Thẩm Khê gật đầu.

“Buổi tối à?”

“Ừ.” Thầm Khê thầm nghĩ hẳn là Lâm Na nói cho Trần Mặc Bạch biết.

“Vậy thì họp xong cũng đã muộn, đến lúc đó để tôi đưa cô về.” Trần Mặc Bạch nói.

“”Không cần đâu, tôi có thể…”

Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Lúc trước không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Chỉ cần cô ở trong tầm mắt của tôi, tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Hả?” Thẩm Khê không hiểu việc mình đi họp lớp thì liên quan gì đến chuyện bảo vệ.

Trần Mặc Bạch lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi, mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn. Anh nâng bàn tay của Thẩm Khê lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. Theo bản năng, tay Thẩm Khê rụt về sau một chút nhưng lại bị Trần Mặc Bạch giữ chặt.

“Cô căng thẳng cái gì vậy, đây cũng không phải là nhẫn kim cương.”

Khóe miệng Trần Mặc Bạch nhấc lên, Thẩm Khê vốn đã quen với nụ cười này của anh, chắc chắn trong anh hắn lại đang toan tính điều gì nhưng năng lực của cô không đủ, đoán không ra.

“Đây là gì vậy?”

“Phỉ thúy.”

“Dù nó chỉ là phỉ thúy thì việc anh đưa nhẫn cho tôi cũng rất kỳ lạ.”

Trần Mặc Bạch cúi đầu nhìn bàn tay của Thẩm Khê, nói: “Đi họp lớp nếu có ai hỏi cô chiếc nhẫn này từ đâu ra thì cứ nói là được Trần Mặc Bạch tặng.”

“Tại sao? Anh đâu có thích thầm tôi!” 

Trong lòng Thẩm Khê đang trợn trắng đôi mắt, cô thầm nghĩ lẽ nào anh nghĩ tôi không hề hay biết ý nghĩa việc một người đàn ông tặng nhẫn cho một người phụ nữ sao? Nhưng vấn đề ở đây là chắc chắn anh không thích tôi! Anh đang trêu tôi hay đang thể hiện mình giỏi hơn tôi đấy?

“Thích thầm cô ư? Tôi chưa bao giờ thích thầm.” Trần Mặc Bạch khẽ cười, búng trán Thẩm Khê “Đeo nó tham dự buổi họp lớp thì tôi mới có lí do để đưa cô về nhà. Nếu như cô cảm thấy họp lớp thật nhàm chán, muốn được về nhà thì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đón cô.”

“Vậy thôi sao?” Thẩm Khê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng cô nghĩ đến điều gì, nheo mắt hỏi: “Đừng nói là anh muốn giả vờ làm người yêu của tôi nhé?”

“Đúng vậy, chẳng phải giả vờ làm người yêu của cô là một chuyện rất thú vị sao?” Trần Mặc Bạch cười, hỏi lại.

Thẩm Khê càng muốn tháo chiếc nhẫn ra: “Tôi không cần người yêu!”

“Họp lớp xong cô hãy nói lại cho tôi biết cuối cùng cô cần hay không cần. Cô đó, vì xã giao quá ít nên mới nghĩ ở tuổi này rồi đi họp lớp chẳng khác nào hồi còn học đại học đi họp lớp cấp 3.” Trần Mặc Bạch nâng tay, nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Khê. “Không được làm mất chiếc nhẫn này nếu không tôi liền tuyệt giao với cô đấy.”

“Tôi vẫn nên trả nó lại cho anh.” Thẩm Khê đang định tháo nhẫn thì nghe thấy lời nói của Trần Mặc Bạch.

“Tháo nhẫn ra cũng tuyệt giao.”

“Hả?” Chúng ta vẫn nên tuyệt giao luôn đi! Đương nhiên Thẩm Khê không dám nói lời này trước mặt Trần Mặc Bạch, có trời mới biết người này lại chuẩn bị làm gì với mình. Hơn nữa những người bạn học cũ kia không phải là người mẹ hay lải nhải của cô, Thẩm Khê có người yêu hay không cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ. Thời đại học đi họp lớp thì khác gì lúc này đi họp lớp chứ!

Vẻ mặt của Thẩm Khê tràn đầy sự đau khổ, những ngày còn lại trong tuần Thẩm Khê luôn trong tình trạng vô cùng căng thẳng, lúc thì lo sẽ làm rơi nhẫn trong lúc tắm rửa, lúc lại lo khi ăn bánh quy sẽ nuốt luôn nhẫn vào bụng, lo đến mức cô bị suy nhược thần kinh.

Cuối cùng cũng đến ngày họp lớp, Trần Mặc Bạch tự mình lái xe đưa Thẩm Khê đến khách sạn diễn ra buổi họp. Liếc mắt nhìn tên phòng, Trần Mặc Bạch cười nói: “Xem ra các bạn học cấp 3 của cô lăn lộn không tệ.”

“Đó chẳng phải là chuyện tốt sao, nhưng mà sao anh lại dùng “lăn lộn” chứ? Chẳng hay chút nào, phải nói là họ rất có thành tựu.” Thẩm Khê sửa lại.

“Đúng vậy, rất có thành tựu.”

Sau khi xuống xe, Thẩm Khê gọi điện thoại cho Ngô An Tú. Ngô An Tú đi ra đón Thẩm Khê, cô ta tặng Thẩm Khê một nụ cười thật tươi, ôm Thẩm Khê một cái: “Tốt quá, tôi còn lo cậu sẽ không đến chứ!”

Hôm nay Ngô An Tú không mặc bộ quần áo công sở mà mặc một chiếc váy dài thanh nhã, phối cùng chiếc áo khoác của Burberry, cô ta cúi đầu nhìn Thẩm Khê, cười cười.

“Thẩm Khê, áo khoác lông của cậu được mua ở đâu vậy?”

“Không biết, tùy tiện mua ở cửa hàng thôi.” Dáng người của Thẩm Khê hơi nhỏ, có thể mua được chiếc áo lông vừa vặn đã tốt lắm rồi nên cô không có yêu cầu cao về kiểu dáng.

“Vào thôi, mọi người đều đang chờ cậu đó.” Nụ cười của Ngô An Tú khiến cho Thẩm Khê cảm thấy có chút không thoải mái.

“Ừ, được thôi.”

Ngô An Tú kéo tay Thẩm Khê đi vào. Căn phòng này rất lớn, bàn trong phòng lớn đến mức có thể ngồi được 20 người. Thẩm Khê nhìn một vòng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, ở đây phần lớn là các bạn học nữ, không có Lâm Thiếu Khiêm.

“Ồ, ai thế?” Một người phụ nữ có mái tóc dài ngồi ở giữa bàn nhìn Thẩm Khê với vẻ thích thú.

“Mạn Mạn, đây là Thẩm Khê đó! Cô ấy không thay đổi nhiều đâu, đừng nói là cậu không nhận ra nhé!”

Giang Mạn nở nụ cười: “Tôi chỉ đùa thôi, cô ấy là Thẩm Khê đó. Tôi quên ai cũng không có khả năng quên được Thẩm Khê. Tôi vẫn nhớ lúc ấy chúng ta không làm được bài tập về nhà, muốn chép bài của cô ấy nhưng Thẩm Khê không cho đó.”

Một bạn học nữ khác cũng nói theo: “Che vở kín mít luôn.”

“Lúc ấy còn nghĩ tại sao lại có người nhỏ mọn đến thế, dù sao lúc ấy điểm thi của chúng ta có bao giờ cao hơn cô ấy đâu, cần gì phải làm đến mức ấy. Giờ nghĩ lại vẫn thấy thật buồn cười.”

Thẩm Khê nâng kính, giải thích: “Nếu lúc ấy tôi cho mọi người chép bài tập của mình thì các cậu sẽ không hiểu được đề bài, lần sau gặp lại sẽ không biết làm, như thế chẳng khác nào đang hại các cậu.”

Giang Mạn dừng một chút, phất tay cười nói: “Đúng, là do cậu có ý tốt thôi. Nhưng lúc ấy cả bố mẹ và thầy cô đều nghĩ rằng điều quan trọng nhất là phải học thật tốt để đỗ vào những trường đại học hàng đầu, bây giờ nghĩ lại… nó cũng chẳng là gì cả.”

“Bây giờ Thẩm Khê đang làm việc ở đâu vậy?” Một bạn học nữ khác hỏi.

Thẩm Khê nhớ rõ người bạn học này, năm đó Ngô An Tú, Giang Mạn và cô gái này chơi rất thân với nhau, hình như tên là Lý Điềm.

“Tôi là kỹ sư hệ thống treo trong một đội đua F1 ở Mỹ.” Thẩm Khê trả lời.

“Hệ thống gì cơ?” Giang Mạn một bộ nghe không hiểu.

“Hệ thống treo.”

“Đó là cái gì?” Lý Điềm cười “Đã nhiều năm như vậy nhưng chúng ta vẫn không hiểu Thẩm Khê đang nói gì.”

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe về việc có một nữ kỹ sư hệ thống treo đó, cô làm cho đội đua nào vậy?” Người đàn ông ngồi bên cạnh Lý Điềm mở miệng với vẻ đầy hứng thú.

Thẩm Khê không nhớ người đàn ông này, có lẽ anh ta là chồng hoặc người yêu của Lý Điềm.

“Đội đua Marcus.”

Người đàn ông đó đầy tiếc nuối: “Ồ… có vẻ như từ sau cái chết của Hunt thì thành tích của đội đua này càng lúc càng trượt xuống, may mắn là Caspian đã gỡ điểm cho họ, giờ chắc hẳn đang xếp ở top giữa, không biết sang năm đội đua này có tiếp tục thi đấu không nữa.”

“Cho nên chúng tôi đang tìm kiếm những tay đua có năng lực.”

“Người cầm lái chỉ xếp thứ hai thôi, quan trọng nhất vẫn là tính năng của xe đua, chắc vẫn kém tính năng của đội Ferrari và Mercedes mấy con phố.” Người đàn ông đó vừa dứt lời, Giang Mạn, Lý Điềm và Ngô An Tú đều nở nụ cười.

Thẩm Khê có chút không thoải mái khi thấy nụ cười của những người đó.

“Thẩm Khê, có phải do thành tích đội đua không tốt nên cuộc sống ở Mỹ của cậu cũng không quá tốt đúng không? Vậy nên… mới tính về nước để vào Duệ Phong hả?” Ngô An Tú hỏi.

Không tốt ư? Tại sao? Thẩm Khê nghiêng đầu, cẩn thận tự hỏi lại chẳng ngẫm ra được sự logic trong câu nói ấy. Thành tích của đội đua không tốt nhưng khả năng nghiên cứu và phát triển của cô đứng đầu trong ngành này đó. Năm nay đội Ferrari, Mercedes và Porsche đều đưa ra mức lương cao để mời Thẩm Khê đến làm, vì thế nên lúc nào thần kinh của ngài Marcus cũng căng thẳng. Còn việc sang năm liệu đội đua có còn tiếp tục thi đấu hay không thì từ trước đến giờ Thẩm Khê vẫn không có ý định rời đội, một số nhà tài trợ của đội vẫn luôn yêu thích thiết kế của Thẩm Xuyên, tin tưởng năng lực của hai anh em họ nên quyết định vẫn tiếp tục tài trợ đó.

“Như Giang Mạn vẫn là tốt nhất, cưới được một người chồng tốt, lương một năm phải đến mấy trăm vạn, đã vậy còn rất yêu thương cô ấy. Năm nay nhân kỷ niệm ngày cưới, chồng còn đặt mua chiếc nhẫn kim cương 2 carat tặng Giang Mạn. Một người phụ nữ phải như cô ấy thì mới là thật sự thành công.”  Ngô Tú An nói.

Thành công ư? Tại sao như thế lại được xem là thành công? Thẩm Khê hoàn toàn không hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play