*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi tới đại sảnh sân bay, Hách Dương và Trần Mặc Bạch đứng chờ Thẩm Khê. Hách Dương duỗi cổ, cố gắng tìm một hành khách nữ trong khoảng mập và cực kỳ béo. Mấy phút sau, Trần Mặc Bạch đứng bên cạnh dường như đang nói chuyện với ai đó.
“Tiến sĩ Thẩm, hành lý của cô đâu?”
“Tôi không có hành lý, chúng ta đi thôi.”
Hách Dương vừa quay người lại liền nhìn thấy một cô gái xinh xắn đeo balo đứng trước mặt Trần Mặc Bạch.
“Này… đây là tiến sĩ Thẩm?” Hách Dương kinh ngạc.
Thẩm Khê quay đầu, cô có một mái tóc ngắn đơn giản mà gọn gàng, có thể do thường không ra nắng nên da dẻ rất trắng, nhìn chẳng khác nào một trạch nữ với chiếc kính gọng đen, dù vậy nhưng đôi mắt kia lại rất sáng. Dù không phải mỹ nữ nhưng khi nhìn vào vẫn khiến người ta thấy thoải mái.
“Chào anh, tôi là Thẩm Khê.”
Hách Dương thầm chửi Trần Mặc Bạch trong lòng một vạn lần. Tính cách khó chịu? Mập? Nhìn là biết tiến sĩ Thẩm là người có tri thức, có văn hóa lại dịu dàng như cô gái Giang Nam, năng lực đổi trắng thay đen của Trần Mặc Bạch thật khiến người ta khó có thể đề phòng.
“Bên ngoài sân bay lạnh lắm sao?” Nhìn dáng vẻ bọc bản thân kín mít như cái bánh chưng của Hách Dương, Thẩm Khê nghĩ số quần áo mà mình mang theo có lẽ không đủ.
“À, sức khỏe của Hách tổng có hơi yếu, nhất là thận, cần phải giữ ấm.” Trần Mặc Bạch mỉm cười liếc Hách Dương “Tiến sĩ Thẩm, chúng tôi đã đặt trước khách sạn cho cô rồi, khá gần Duệ Phong, thuận tiện cho việc giao lưu giữa chúng ta.”
Hách Dương nghiêng đầu trừng mắt nhìn Trần Mặc Bạch, nếu như không phải có Thẩm Khê ở đây, anh ta đã đánh Trần Mặc Bạch một trận rồi, tuy rằng vóc người như một con gà trắng của anh ta không phải là đối thủ của Trần Mặc Bạch.
“Cảm ơn. Nhưng anh trai tôi có một ngôi nhà ở đây, tôi ở đó là được rồi. Và… anh biết mục đích của tôi khi đến đây là gì mà. Anh nói “Catch me, if you can” là muốn tôi bắt được anh như thế nào?” Thẩm Khê ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Trần Mặc Bạch.
Trần Mặc Bạch hơi ngẩn người, không khỏi nở nụ cười. Anh không ngờ Thẩm Khê sẽ không vòng vèo mà lại đến trước mặt mình hỏi thẳng vào vấn đề như vậy.
“Cô muốn tôi thế nào?” Trần Mặc Bạch hỏi ngược lại.
“Gia nhập đội đua của chúng tôi, sang năm tham gia thi đấu.” Thẩm Khê trả lời.
Xung quanh người đến rồi đi, giọng nói của Thẩm Khê tuy không lớn nhưng lại rất rõ ràng bên tai Trần Mặc Bạch.
Trần Mặc Bạch hiểu rất rõ tính cách của Thẩm Khê. Cô là một thiên tài, thế giới của cô rất đơn giản, cô sẽ không che giấu mục đích của mình, cũng sẽ không giấu đi những suy nghĩ của bản thân, đúng là đúng mà sai là sai. Cô khác hoàn toàn với những người phụ nữ mà anh đã gặp. Một cô gái như vậy sẽ rất dễ bị hiểu nhầm và bị cô lập. Trước kia cô gái này có thể được anh trai và bạn tốt bảo vệ, nhưng khi rời khỏi họ, cô sẽ rất dễ bị tổn thương. Điều này khiến Trần Mặc Bạch nhớ đến một người, một người anh chưa từng gặp mặt, nhưng anh nghĩ đó là người hiểu anh nhất thế gian này.
“Vậy cô hãy thử thuyết phục tôi đi, làm thế nào để tôi có thể quay trở lại thi đấu chứ không phải bởi vì đội đua của cô cần tôi. Đội đua của cô thiếu người cũng không liên quan gì đến tôi.”
Thẩm Khê cần phải học được cách thuyết phục người khác từ góc độ của họ rồi dần dần đạt được mục đích của mình.
Hách Dương hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói chuyện gì, anh ta mở miệng nói: “Ừm… tiến sĩ Thẩm chắc cũng đã mệt rồi! Chúng ta cùng đi ăn cơm rồi bọn tôi sẽ đưa cô về nhà!”
Thẩm Khê quay đầu, tươi cười nhìn Hách Dương: “Được! Tôi đang muốn đến đường Nam Phổ ăn canh cá! Nghĩ đến liền thấy thèm!”
Hách Dương nhìn về phía Trần Mặc Bạch, thật ra Trần Mặc Phỉ đã đặt trước phòng riêng ở một khách sạn cao cấp rồi.
Trần Mặc Bạch gật đầu cười: “Đi thôi, đến đường Nam Phổ.”
Lúc anh xoay người lại, thoáng thấy Thẩm Khê nuốt một ngụm nước bọt.
Nam Phổ là một phố ăn vặt, các quán ăn san sát nhau, bên đường đều là những quán ăn khuya. Hiển nhiên Thẩm Khê có mục tiêu rõ ràng, cô đi phía trước Trần Mặc Bạch và Hách Dương.
Hách Dương nhỏ giọng hỏi Trần Mặc Bạch: “Ăn xong có đi hát karaoke không?”
“Cậu vẫn đặt trước KTV hả?” Trần Mặc Bạch nhướn mày.
“Ừ.” Hách Dương gật đầu “Nhưng tôi không tìm được người mẫu nam hay là tiểu thịt tươi….”
Trần Mặc Bạch cười khẽ một tiếng: “Vậy thì cậu tự mình lên đi.” Nói xong liền tiếp tục đi về phía trước.
“Được, tôi lên, tôi lên…”
Tiến sĩ Thẩm rất hợp với thẩm mỹ của Hách Dương. Vóc người nhỏ xinh, làn da trắng nõn, hơn nữa so với những cô gái khác, tiến sĩ Thẩm khiến Hách Dương cảm thấy thoải mái nhất. Hơn nữa, họ đều có IQ cao về mặt kỹ thuật, chắc chắn anh ta và tiến sĩ Thẩm sẽ có rất nhiều đề tài chung để nói với nhau! Chỉ là anh ta vừa dứt lời, Trần Mặc Bạch đang đi phía trước bỗng dưng quay người lại.
“KTV để khi khác đi.”
“Tại sao?”
Trần Mặc Bạch cong cong khóe môi: “Cậu không phải gu của tiến sĩ Thẩm.”
Hách Dương trợn to hai mắt, tại sao lần nào Trần Mặc Bạch cũng biết anh ta đang nghĩ gì vậy!
Thẩm Khê đi trước đã bước vào một quán ăn nhỏ, cô vẫy tay với hai người họ.
“Cho tôi một phần cá hấp ớt, bánh gạo chiên mật quế hoa, chim cút bọc giấy, càng cua cay, chân gà ngâm dưa muối, lát màn thầu nướng, nghêu xào cay!”
“Muốn mấy cân cá hấp?” Ông chủ hỏi.
“Hai con cá! Cộng lại vừa đủ năm cân!” Thẩm Khê duỗi tay trái “Nhất định phải là hai con cá, cá to quá sẽ không ngon!”
“Thật là…” Ông chủ nhìn Trần Mặc Bạch, ra hiệu với anh gọi như vậy là quá nhiều.
Trần Mặc Bạch gật đầu: “Cứ làm đi.”
Thẩm Khê đã sớm xé lớp bọc của bộ bát đũa, cô chọc chọc đôi đũa vào bát, dáng vẻ vô cùng chờ mong. Dáng vẻ đó của cô làm cho Trần Mặc Bạch cảm thấy buồn cười.
Hách Dương liếc Trần Mặc Bạch, anh ta biết người bạn này của mình thế nào, chỉ sợ sẽ không vừa mắt những quán ăn như thế này. Nhưng tiến sĩ Thẩm ở đây, cũng không thể không nể mặt cô ấy.
Hách Dương đang muốn giúp Trần Mặc Bạch dùng nước sôi tráng qua bát đũa một lần thì Thẩm Khê đã mở miệng: “Nếu như anh Trần không ăn được ở những quán như thế này thì tôi sẽ ăn nhanh thôi, về khách sạn lại ăn tiếp với anh một bữa.”
“Hả?” Hách Dương không nghĩ Thẩm Khê lại nói trực tiếp như vậy.
“Tôi ăn rất nhanh, sẽ không để cho anh bị đói bụng.” Thẩm Khê nghiêm túc hứa hẹn.
Lúc cô về nước không nói cho Marcus biết rằng, ngoài việc thuyết phục Trần Mặc Bạch tham gia đội đua, cô còn muốn chết dí ở những quán ăn khuya trong nước, món ăn của những quán này rất ngon đó! Trước kia khi anh trai còn sống, anh sẽ xuống bếp làm cá dưa chua cùng các món xào cho cô ăn, nhưng giờ không còn anh trai nữa, thứ cô ăn nhiều nhất chính là sandwich.
“Cô có thể ăn được nhiều món như vậy ư?” Trần Mặc Bạch sờ cằm hỏi.
“Ăn được chứ.” Thẩm Khê gật đầu “Tôi còn muốn gọi bảy cân cá, nhưng trợ lý kỹ sư Amanda của tôi nói trước mặt đàn ông không được ăn quá nhiều, như thế sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của họ với tôi, hơn nữa ăn nhiều như vậy không thục nữ nên tôi đã gọi ít đi hai cân.”
Hách Dương vừa uống được một ngụm sữa chua suýt chút nữa đã phun hết ra ngoài. Năm cân cá hầm ớt cũng chẳng khác là bao đâu… Với lại tiến sĩ Thẩm… cô muốn biểu hiện sự rụt rè với chúng tôi thì không cần phải nói ra như vậy đâu! Cô nói hết ra như vậy thì không bằng gọi luôn bảy cân cá đi!
Trần Mặc Bạch cười cười, xé lớp bọc bát đũa.
“Vậy thì gọi thêm một con cá nữa đi. Tiến sĩ Thẩm ăn nhiều, lại còn tôi và Hách Dương nữa, năm cân cá quả thật không đủ.”
“Đúng vậy, tôi ăn rất nhiều.” Thẩm Khê gật gật đầu, dường như không cần phải rụt rè nữa nên nụ cười của cô càng tươi hơn.
Đúng lúc đó, di động của Thẩm Khê vang lên. Khi cô nhìn dãy số trên màn hình, gương mặt cô lo lắng hẳn lên. Sau mười mấy giây, Thẩm Khê mới nhận cuộc gọi.
“Mẹ…” Giọng nói của Thẩm Khê nhỏ như muỗi kêu.
“Tiểu Khê! Không phải con đã về nước sao! Sao con về nước lại không cho mẹ biết? Đối tượng xem mắt mẹ giới thiệu cho con vẫn đang chờ con đó! Khi nào rảnh thì về nhà ngay!”
“Con… con quanh năm công tác ở nước ngoài, mẹ tìm những đối tượng như vậy cho con thực sự không thích hợp!”
“Sao mà không hợp! Kiểu gì con chẳng về nước!”
Thẩm Khê vừa ngước mắt lên liền thấy ánh mắt của Trần Mặc Bạch, anh cười như không cười mà nhìn cô. Trong nháy mắt ấy, mặt cô đỏ lên.
“Con về nước có việc, không rảnh để đi xem mắt.”
“Làm gì mà không rảnh? Con không định về thăm mẹ sao?”
“Xong việc con sẽ về thăm mẹ, vậy nhé…”
Thật vất vả cúp điện thoại, Thẩm Khê chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Trước đây khi anh trai Thẩm Xuyên còn sống đều sẽ giúp cô trấn an mẹ, lấp liếm cho qua chuyện. Thẩm Xuyên rất rõ người bình thường không thể nói chuyện cùng Thẩm Khê, họ không hiểu tính cô. Nhưng hiện tại anh trai cô đã mất, mẹ càng thêm quan tâm chuyện chung thân đại sự của Thẩm Khê, thậm chí đến mức độ điên cuồng.
Hách Dương hiểu rõ Thẩm Khê có trình độ học vấn cao, nữ tinh anh như vậy khi về nước sẽ gặp phải rất nhiều áp lực, hơn nữa xem ra tuổi của Thẩm Khê vẫn còn nhỏ, người không biết còn tưởng cô mới tốt nghiệp đại học, bị ép cưới có chút đáng thương.
“Tiến sĩ Thẩm, mẹ cô lo thừa rồi! Một cô gái như cô chắc chắn rất được yêu thích ở khoa Vật lý.” Hách Dương tỏ vẻ muốn tám về chuyện tình cảm tại MIT của Thẩm Khê.
Thẩm Khê lắc đầu: “Tôi chưa từng yêu ai.”
Biểu cảm của Hách Dương như bị dừng lại, anh ta không suy nghĩ liền mở miệng hỏi: “… Xin hỏi sư thái năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lúc này món cá hầm ớt đã được bưng lên, Thẩm Khê múc một thìa cá cho Hách Dương: “Tôi thích ăn mặn, không biết đọc kinh, không làm sư thái được.”
Ý cười trên môi Trần Mặc Bạch càng sâu.
Nói với nhau mấy câu, Hách Dương cảm thấy Thẩm Khê khác hoàn toàn với những kỹ sư nghiên cứu của Duệ Phong, cô rất đáng yêu.
“Vậy tôi sẽ gọi cô là tiểu ni cô! Thanh tâm quả dục, một lòng một dạ say mê nghiên cứu, chẳng mấy chốc đắc đạo thành Phật rồi!”
Thầm Khê nghiêng đầu: “Vậy quản lý Hách có bạn gái chưa?”
“Không có.” Hách Dương bị chọc vào chỗ đau.
“Vậy anh là một hòa thượng, nỗ lực hơn là có thể trở thành trụ trì ở chùa rồi.” Thẩm Khê nghiêm túc nói.
Cá hấp ớt (水煮鱼
)Bánh gạo chiên mật quế hoa (桂花糖炒年糕
)Chim cút bọc giấy (纸包鹌鹑)
Càng cua cay (香辣蟹脚
)Chân gà ngâm dưa muối (腌菜烧鸡脚
)Lát màn thầu nướng (烤馒头片
)Nghêu xào cay (辣炒花蛤
)