“Tiến sĩ Thẩm, trông cô như thể ngoài đua xe ra thì không quan tâm đến thứ gì nữa, nhưng thực ra cô rất biết cách quan sát và có cách nhìn cực kỳ sâu sắc về loài sinh vật phức tạp như con người.” Thanh âm của Trần Mặc Bạch đầy nhẹ nhàng mà điềm tĩnh, khác hoàn toàn giọng điệu nửa đùa nửa thật lúc nãy.
Thẩm Khê dừng đũa: “Ý của anh là… tôi nói đúng đúng không! Anh thực sự muốn quay lại F1!”
“Tôi chỉ nói cô thật hiểu tôi mà thôi.” Trần Mặc Bạch cúi đầu, mở lon coca.
“Thế nhưng Hunt đã từng nói, nếu một người cực kỳ hiểu một người khác thì đó là một chuyện rất đáng sợ. Khi anh hiểu một người đến một mức độ nào đó, nó không chỉ trở thành khoảng cách mà còn là điều ngăn cách đôi bên.”
“Vậy nên?”
“Tôi không muốn điều gì ngăn cách và tạo nên khoảng cách giữa hai ta.” Thẩm Khê nói cực kỳ nghiêm túc.
“Khi anh cười thật lòng, nơi này sẽ rất khác.” Thẩm Khê chỉ khóe môi mình “Hơn nữa… khi ấy đôi mắt của anh rất sáng.”
Trần Mặc Bạch che mắt, bật ra tiếng cười.
“Thực ra không phải do hiểu đối phương quá nhiều mà tạo nên khoảng cách và ngăn cách, mà là hiểu nhưng chưa thực sự hiểu.”
“Ừm?” Thẩm Khê gắp ra một con tôm đã chín, dùng đũa chọc chọc rồi ăn một cách đầy vui vẻ.
“Hiểu chỉ dừng ở biết nhưng thấu hiểu thì mới có thể chấp nhận nhau, thậm chí sẵn sàng kề vai chiến đấu với người ấy.”
“Nói chung là nếu anh thực sự muốn quay trở về thì nhanh lên! Đừng có lãng phí thời gian nữa, chờ đến khi anh già rồi, không thể lái xe được nữa, có muốn quay về cũng không về được nữa đâu!”
“Nhưng mỗi lần tôi cán đích, tôi sẽ thấy nó chẳng có chút ý nghĩa nào với tôi cả. Sự hưng phấn và vui sướng của tôi dường như bị tắc lại trong một cái lọ bị đóng kín, tôi nhìn những khán giả đang reo hò cổ vũ, nhìn những phóng viên truyền thông đang nhốn nháo nhưng dường như tất cả những thứ ấy lại chẳng hề liên quan gì đến tôi.”
“Bởi vì vạch đích chưa bao giờ là mục đích của anh, vậy nên dù cho anh đã vượt qua nó, anh vẫn sẽ không thấy vui vẻ.”
“Hunt thì sao? Cô hiểu anh ta đến thế, khi còn sống anh ta có từng nói với cô khi cán đích đã nghĩ gì không?”
Thẩm Khê buông đũa, ngẫm nghĩ.
“Đương nhiên anh ấy đã từng cho tôi biết. Đích đến của Hunt chính là Winston. Đối với anh ấy, vạch đích chân chính chưa bao giờ là đường kẻ đó mà chỉ là Winston thôi. Winston lại khác, vạch đích của người ấy chính là luôn luôn được dẫn trước Hunt.”
“Vậy vạch đích của tôi ở nơi nào?” Trần Mặc Bạch còn thực sự rất nghiêm túc mà hỏi lại.
Thẩm Khê nâng mắt nhìn anh, miếng thịt dê vừa được cô gắp lên bỗng rơi xuống, phát ra âm thanh nho nhỏ, khiến Thẩm Khê như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Đôi mắt của Trần Mặc Bạch sâu thẳm, dường như Thẩm Khê đã thấy được thứ gì đó khang khác với nụ cười vân đạm phong khinh của anh.
“Cô hiểu tôi hơn bất kỳ người nào khác, tiến sĩ Thẩm… vậy cô có biết vạch đích của tôi ở nơi nào không?”
Khoảnh khắc ấy Thẩm Khê đã nói: “Cán đích thì dễ… nhưng đi vào được trái tim của người khác thì thật khó. Chị gái anh, mẹ anh, cả Hách Dương nữa, họ không hiểu được tại sao anh lại thích F1, có lẽ họ cảm thấy sự yêu thích ấy chỉ là sự bồng bột nhất thời, anh chỉ đơn giản là nghiện tốc độ mà thôi. Nhưng rồi sẽ đến một ngày, khi họ thấy anh dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua tất cả các đối thủ, họ sẽ đứng bên anh chứ không cản trước mặt anh nữa.”
“Nếu như có một ngày tôi thắng được Winston thì khi ấy cô ở nơi nào?”
“Tất nhiên là tôi sẽ ở bên đội ngũ của mình, phát triển cùng họ một chiếc xe nhanh hơn, an toàn hơn. Bởi vì khi ấy sẽ có rất nhiều người coi anh là vạch đích, họ sẽ gắt gao cắn lấy anh, bám lấy anh, mà nhiệm vụ của tôi chính là giúp anh nhanh hơn và yên tâm hơn nữa.”
Trần Mặc Bạch nở nụ cười, cúi đầu nhìn mới phát hiện ra nồi lẩu đã sớm trống trơn, chỉ còn lại vài lát hành tây…
“Phục vụ, cho thêm hai đĩa thịt dê!”
Hai người ăn lẩu xong, Thẩm Khê xoa xoa bụng nói: “Lẩu ở nhà hàng này ăn ngon quá!”
“Tôi còn nghĩ dạ dày cô lớn đến mức có thể ăn được cả thế giới.”
“Tôi không muốn ngồi xe về, muốn được tản bộ.” Thẩm Khê tính chạy trước khi Trần Mặc Bạch nói ra điều kiện của anh.
“Tôi đi cùng với cô?”
Hả? Không cần!
“Tôi còn chưa nói cho tiến sĩ Thẩm điều kiện của tôi là gì đâu.” Trần Mặc Bạch cúi đầu nhìn Thẩm Khê, lúc này cô như muốn nôn hết tất cả những thứ trong bụng ra.
“Điều kiện gì?”
“Mỗi lần gọi cô là “tiến sĩ Thẩm” tôi đều thấy thật xa lạ, tôi muốn gọi cô là “Tiểu Khê”.”
Thẩm Khê há miệng, cô nhìn vẻ mặt của Trần Mặc Bạch, anh thật sự đang cười, nụ cười ấy không hề giả dối.
“Tại sao?”
“Vì tôi muốn cảm ơn cô.”
“Cảm ơn tôi vì điều gì?”
“Cảm ơn cô vì đã chấp nhất với tôi, cho dù tôi sẽ không quay về F1 nhưng tôi thật sự rất cảm ơn cô vì đã lặn lội đường xa đến để khẳng định năng lực của tôi.”
“Gọi tôi là “Tiểu Khê” thì có liên quan gì đến lời cảm ơn ấy sao?”
“Khi còn sống, Thẩm Xuyên gọi cô như thế đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Có lẽ tôi sẽ không thể làm được tất cả mọi thứ giống như Thẩm Xuyên, bảo vệ cô từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ủng hộ cô, yêu thương cô nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, tôi đều sẽ bảo vệ cô. Gọi cô là “Tiểu Khê” không phải vì Duệ Phong muốn chiêu mộ cô mà bởi vì cô là một người rất quan trọng với tôi.” Trần Mặc Bạch nhẹ nhàng nói.
Thẩm Khê ngẩng đầu nhìn Trần Mặc Bạch, cô phát hiện ra mỗi lần mình để tâm mà nhìn anh đều sẽ phát hiện ra những thứ khác nhau trong đôi mắt ấy.
“Nhưng mà… tôi thấy anh thực đáng sợ.”
“Đáng sợ ư?” Trần Mặc Bạch kinh ngạc, anh tự nhận mình không hề làm điều gì khiến cho Thẩm Khê thấy sợ hãi.
“Dường như anh biết tất cả những thứ tôi cần, nhưng tôi phải làm gì… khi anh không thấy tôi?” Thẩm Khê nghiêng đầu hỏi.
“Nếu vậy thì đừng nói dối, nhất định phải nói sự thật cho tôi biết.”
“Nhưng tại sao?” Thẩm Khê vẫn nghiêng đầu.
Trần Mặc Bạch vươn tay ấn đầu cô lại.
“Khi EQ của cô vượt ngưỡng trung bình, cô sẽ hiểu thôi.”
Hai người không nói thêm điều gì nữa, sau khi đi dạo quanh công viên hai lần, cuối cùng Thẩm Khê cũng thấy đỡ no nên Trần Mặc Bạch lái xe đưa cô về.
Ngẩng đầu nhìn Thẩm Khê đi lên nhà, điện thoại của Trần Mặc Bạch vang lên, là số điện thoại của Triệu Dĩnh Nịnh.
“Có chuyện gì sao cô Triệu?”
“Tôi vất vả chạy về đích thế nhưng anh lại không hề chờ tôi, như thế có phải hơi quá đáng không?” Mặc dù giọng điệu của Triệu Dĩnh Nịnh tràn đầy sự đùa giỡn nhưng Trần Mặc Bạch biết cô ấy đang hỏi tội mình.
“Cô Triệu, tôi là một người đàn ông có trách nhiệm đó.”
“Có trách nhiệm ư? Năng lực nghe hiểu của tôi không được tốt lắm, anh giải thích hộ tôi với.”
“Cô Triệu, cô coi tôi là đối thủ của mình, là một người để cô phân cao thấp và chinh phục chứ không phải người mà cô muốn yêu. Dù cô đã nói sẽ buông tha cho tôi, coi tôi như một người bạn có quan hệ hợp tác nhưng sâu trong lòng cô vẫn đang chờ mong một điều gì đó. Mà tôi hiểu rất rõ bản thân sẽ không thể nào yêu cô hay thỏa hiệp với mối quan hệ giữa chúng ta. Trong trường hợp ấy, là một người đàn ông, tôi nhất định phải từ chối cô một cách thật rõ ràng, không cho cô bất cứ một cơ hội nào. Nếu tôi chờ cô ở vạch đích, cô sẽ cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.”
“Tương lai là một biến số, tại sao anh lại biết rằng anh nhất định sẽ không thích tôi, thậm chí không thấy thú vị khi so tài với tôi?” Triệu Dĩnh Nịnh không hề tức giận mà ngược lại, hỏi Trần Mặc bạch bằng giọng điệu đầy hứng thú.
“Đúng vậy, tôi thích biến số, đặc biệt là loại mà có thể bất ngờ xuất hiện hoặc biến mất bất cứ lúc nào. Nhưng trong cuộc sống này, chúng ta sẽ luôn gặp được một người vừa cứng đầu, vừa cố chấp lại vừa kiên trì đến cùng, cô ấy sẽ không bao giờ là một biến số, một khi đã gặp được, ta sẽ biết rằng cô ấy chính là một hằng số không bao giờ thay đổi.”
Thanh âm của Trần Mặc Bạch bị làn gió mùa đông lấn át khiến ta cảm thấy có chút gián đoạn, nhưng Triệu Dĩnh Nịnh lại nghe thấy những lời ấy cực kỳ rõ ràng.
“Anh hãy nói cho tôi biết, anh có crush chưa?”
Trần Mặc Bạch ngẩng đầu, nhìn ánh đèn sáng lên trong ngôi nhà của Thẩm Khê rồi lại cúi đầu.
“Tôi chỉ đang khát vọng một hằng số thuộc về riêng mình mà thôi, nhưng cô Triệu này, điều mà cô yêu thích chính là những biến số. Hoàn thành xong chặng đua marathon chắc hẳn cô đang rất mệt, cô nên nghỉ ngơi sớm đi, chúc cô sớm khỏe trở lại.” Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Tại Subway, Triệu Dĩnh Nịnh nhíu mày nhìn điện thoại, im lặng thật lâu. Ngồi đối diện Triệu Dĩnh Nịnh là dáng vẻ hấp hối của Hách Dương, trán anh ta tì lên bàn, cầm một lon coca trong tay.
Hách Dương mệt đến mức đầu cũng không muốn nâng lên.
“Chuyện gì…”
“Trần Mặc Bạch có crush rồi đúng không?”
“Trần Mặc Bạch… sao có được?” Hách Dương nhún vai.
“Sao không?”
“Bởi vì tôi chưa tưởng tượng ra được cậu ấy sẽ thích một người như thế nào.” Hách Dương gắng sức ngồi thẳng dậy “Tuy tôi không biết cậu ấy sẽ thích một người như thế nào nhưng tôi biết dáng vẻ của Trần Mặc Bạch sau khi thích một người.”
“Anh ta sẽ thế nào? Từ nay về sau sẽ không có những bữa tiệc xã giao đầy lố bịch? Hay là trở thành một người có trái tim thuần khiết, yêu thương và chăm sóc cho người mình thích giống như là điều hòa trung tâm?” Triệu Dĩnh Nịnh buồn cười, hỏi.
(Điều hòa trung tâm: ám chỉ những người đàn ông hay thả thính và quan tâm nhiều cô gái một lúc)
Hách Dương vốn đang cực kỳ lười biếng bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên. Anh ta ngồi thẳng dậy, nhìn Triệu Dĩnh Nịnh.
“Nếu cô thực sự thích một người thì ít nhất… cô sẽ tìm hiểu người ấy, đi vào thế giới của người ấy chứ không dùng thành kiến để suy đoán về đối phương, cô sẽ nghĩ cho người ấy nhiều hơn cho bản thân. Tôi không biết tương lai Trần Mặc Bạch sẽ yêu ai nhưng đối với cậu ấy mà nói, yêu một người chẳng khác nào một trận tranh tài F1, chẳng sợ bị thiên quân vạn mã nghiền áp cũng nhất định phải cán đích đầu tiên, cậu ấy sẽ dùng tất cả để yêu người đó. Nếu cô Triệu không thể chịu được hay không thể trân trọng được sự hết mình vì tình yêu của Trần Mặc Bạch thì hãy dừng lại tại đây thôi.”
Ngón tay của Hách Dương gõ gõ mặt bàn như thể đập những cú thật mạnh vào trong lòng của Triệu Dĩnh Nịnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Mặc Bạch: Tiểu Khê
Mầm đậu: Hả?
Trần Mặc Bạch: Tiểu Khê
Mầm đậu: Anh bị làm sao đấy?
Trần Mặc Bạch: Tiểu Khê
Mầm đậu: …
Trần Mặc Bạch: Tôi đang gọi em.
Mầm đậu: Được rồi, tôi không để ý đến anh nữa.
Trần Mặc Bạch: Em là người đẹp nhất cũng là người quý giá nhất.
Mầm đậu: Không có logic, nghe chả hiểu gì cả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT