“Tôi sẽ mua một bộ khác rồi đưa hóa đơn cho cô.” Trần Mặc Bạch nói.

“Được, vậy tôi không cần phải trả lại cho anh chiếc áo vest kia đúng không?”

“Sao thế?” Trần Mặc Bạch có chút tò mò, dù sao nếu trả lại thì anh cũng không thể mặc được.

Thẩm Khê chỉ chỉ mình, đôi mắt cô lấp lánh: “Tôi nhận ra lúc bị co lại tôi mặc nó rất vừa! Nó không chỉ có thể khoác ngoài để giữ ấm mà tôi còn có thể mặc thêm một chiếc áo len bên trong. Tôi luôn muốn mua một chiếc áo khoác vừa với mình nhưng luôn không mua được, bây giờ chiếc áo kia của anh cực kỳ vừa với tôi!”

Trần Mặc Bạch đơ hai giây rồi đứng dậy, đi về phòng ngủ của mình.

“Ơ, anh đi đâu đấy?”

“Tôi đi tìm cái quần, cô cứ ném nó vào máy giặt, biết đâu phần eo co lại sẽ vừa với cô, cắt bớt phần ống đi là cô sẽ có đủ một bộ quần áo.”

“Ồ, thật sự cảm ơn anh!”

Trần Mặc Bạch quay lưng về phía Thẩm Khê, mặt hướng về phòng ngủ: “Tôi đang trêu em… em không biết sao?”

Tối hôm ấy, Hách Dương cực kỳ mệt mỏi mà gọi cho Trần Mặc Bạch một cuộc điện thoại.

“Xin cậu… ngày mai hãy cho tôi nghỉ… không, tôi muốn nghỉ một tuần…”

“Làm sao?” Trần Mặc Bạch ung dung vừa nghe điện thoại vừa nấu mì trong phòng bếp. 

Hôm nay đầu bếp có việc bận không đến làm bữa tối được, Trần Mặc Bạch đành phải tự mình xuống bếp nấu mì cho anh và Thẩm Khê.

“Tôi… hôm nay hoàn toàn bị bại dưới tay Triệu Dĩnh Nịnh… trình độ của cô ấy hoàn toàn có thể sánh ngang với tuyển thủ chơi golf chuyên nghiệp…”

“Cậu chỉ cần đứng bên cạnh ủng hộ, vỗ tay và cổ vũ là được, sao còn muốn đánh golf với cô ấy?”

“Tôi đã làm theo những gì cậu nói, nhưng hết một buổi sáng, cô ấy nói chỉ vậy thì không đã nghiền… thắng tôi không có một chút kích thích nào, thế là cô ấy kéo tôi đi đánh tennis…”

“Đừng nói là thể lực của cậu không theo kịp Triệu Dĩnh Nịnh, bị cô ấy đánh bại hoàn toàn nhé?”

“Đúng vậy… tôi bị đánh bại hoàn toàn… hiện tại tôi thấy rất khó thở… tim đập nhanh… nói năng lộn xộn… não bị chập mạch, tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng, tôi cần nghỉ ngơi… Cô ấy chính là phiên bản nữ của cậu, tôi vừa mệt, vừa đau lòng, vừa đau tim! Tôi thấy cậu chỉ có thể chính diện quyết đấu với cô ấy, chiến thuật quanh co gì cũng không thể ngăn cản được quyết tâm chinh phục cậu của cô ấy đâu! Nương nương, ngài đừng giãy dụa nữa, sớm để hoàng thượng thị tẩm thì hậu cung mới có ngày bình yên!”

“Được rồi, ngày mai cậu được nghỉ.”

“Triệu Dĩnh Nịnh nói muốn gặp cậu… yên tâm, không phải liều mạng với cậu đâu, chắc là cô ấy muốn ăn một bữa cơm với cậu.”

“Biết rồi, Hách Dương, dù nói thế nào thì chúng ta đều là bạn tốt…”

Không đợi Trần Mặc Bạch nói xong, Hách Dương vội vàng mở miệng nói: “Nếu có kiếp sau, tôi nguyện đường ai nấy đi, cả đời không bao giờ gặp nhau!”

“Đừng nóng, ngày mai tôi sẽ trả thù cho cậu.”

“Thật ư? Trả thù một cô gái nghe chẳng có chút phong độ nào.”

“Cậu yên tâm, tôi trả thù rất có phong độ.”

“Cậu đang làm gì đấy? Sao tôi lại nghe thấy tiếng dao?”

“Tôi đang chơi nông trại vui vẻ.”

“Hả? Cái gì? Tôi sắp ngất ra đây rồi mà cậu vẫn chơi trò chơi sao?”

“Tôi đang trồng mầm đậu. Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Nói chuyện xong, Trần Mặc Bạch liền bưng mì ra, Thẩm Khê đang ngồi ở cạnh bàn cũng đứng dậy theo, bắt đầu vớt mì.

“Tôi thấy anh nấu mì rất ngon.” Một mình Thẩm Khê ăn hết nửa nồi mì khiến cho Trần Mặc Bạch có chút hoảng hốt.

“Cô không cần nể mặt tôi như vậy, lỡ như đau bụng nhập viện thì làm sao bây giờ?”

“Tôi sợ sau lễ giáng sinh sẽ không được ăn nữa.” Thẩm Khê nâng bát, dáng vẻ như muốn uống sạch cả nước mì.

Trần Mặc Bạch vươn tay giữ bát của Thẩm Khê lại: “Sau lễ giáng sinh nhất định sẽ có người nấu mì cho cô.”

Thẩm Khê không hiểu nhìn anh: “Sao anh biết?”

Trần Mặc Bạch không trả lời, chỉ nói: “Chiều mai có thể tôi sẽ không ở công ty.”

“Anh phải đi công tác sao? Xã giao như hôm đi KTV hả? Sẽ có một cô gái ngồi lên người anh đúng không? Cô Triệu sẽ đến chứ?” 

Đầu Trần Mặc Bạch lại bắt đầu đau.

“Chúng tôi mới sản xuất ra một mẫu xe thể thao mới, nó đang trong giai đoạn thử nghiệm, cô cũng đến xem đi.”

“Tôi không có hứng thú với mẫu xe thể thao mới của các anh. Nhưng nếu tôi đi thì sẽ cho anh thể diện đúng không?”

“Đúng, cho tôi thể diện.” Bàn tay của Trần Mặc Bạch nhẹ nhàng đặt lên ngực, che đi vị trí của trái tim, vẻ mặt của anh cực kỳ chính trực.

Ngày cuối tuần cứ thế mà trôi qua, Trần Mặc Bạch vẫn giữ được kết quả toàn thắng trước Thẩm Khê.

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Triệu Dĩnh Nịnh trực tiếp đi vào tòa nhà của Duệ Phong trước đôi mắt các nhân viên trong công ty, cô vào thang máy rồi đi tới trước mặt thư ký Lâm Na. Lâm Na lập tức đứng dậy, đưa Triệu Dĩnh Nịnh vào trong văn phòng của Trần Mặc Bạch. Khi hai người đi qua phòng dành cho khách, Triệu Dĩnh Nịnh theo bản năng mà dừng bước chân.

Triệu Dĩnh Nịnh nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn ngồi trước bàn tiếp khách, bên phải cô gái ấy là một chồng giấy nháp dày cộp. Cả căn phòng tiếp khách được bao phủ bởi mùi thơm của bánh quy và trà Phổ Nhĩ, không hiểu sao lại khiến người khác thấy thật ấm áp.

(Trà Phổ Nhĩ: Trà phổ nhĩ hay pu-erh tea là một loại trà đen được lên men theo phương pháp truyền thống của người dân tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)

Triệu Dĩnh Nịnh cảm thấy cô gái kia có chút quen mắt, vài giây sau mới nhớ ra hai người đã gặp nhau ở cửa KTV. Lúc Trần Mặc Bạch đang diễn vai hoa hoa công tử thì cô gái này cũng đến. Thế mà lúc này cô ấy ngồi ở phòng dành cho khách của Trần Mặc Bạch, hơn nữa nhìn có vẻ như đã ngồi rất lâu rồi, chẳng lẽ đây cũng là một trong những cô gái có hứng thú với Trần Mặc Bạch, vậy nên tối hôm đó anh ta gọi cô và cô gái này cùng đến KTV là để giải quyết hết một lượt sao?

“Cô Triệu, Trần tổng đang đợi cô.”

“Cô ấy là ai?” Triệu Dĩnh Nịnh hỏi.

“Cô ấy là tiến sĩ Thẩm, người được chủ tịch Trần đặc biệt mời đến Duệ Phong để trao đổi kỹ thuật.”

“Vậy tại sao cô ấy không ở trong văn phòng của chủ tịch Trần mà lại ở đây?”

Đương nhiên Lâm Na có thể cảm giác được sự không vui của Triệu Dĩnh Nịnh, cô thản nhiên cười, nói: “Bởi vì tiến sĩ Thẩm là bạn của Trần tổng, hơn nữa Trần tổng có ít khách hơn chủ tịch Trần nên sẽ không làm phiền tới mạch suy nghĩ của cô ấy.”

“Vậy tại sao cô ấy không làm điều ấy ở nhà mà phải đến đây?”

“Bởi vì tốc độ mạng ở đây khá nhanh, thuận tiện hơn cho cô ấy.”

Triệu Dĩnh Nịnh nhìn Lâm Na, Lâm Na cười thản nhiên, trả lời không hề do dự, trông không giống như đang bịa đặt.

Khi Triệu Dĩnh Nịnh vào văn phòng của Trần Mặc Bạch, tay phải của anh đang cầm một tập tài liệu dày. Trần Mặc Bạch cúi đầu, đầu ngón tay lướt nhanh trên tập tài liệu, thi thoảng anh sẽ dùng bút đánh dấu thông tin cần lưu ý.

“Anh xem nhanh như vậy sẽ không để sót cái gì chứ?” Triệu Dĩnh Nịnh cười hỏi.

Trần Mặc Bạch đã sớm biết Triệu Dĩnh Nịnh đến, anh nhàn nhạt nở nụ cười: “Tài liệu có nhiều thứ vô nghĩa lắm, quá ít thông tin có giá trị, tôi chỉ lược bớt đi những gì không cần thiết để đi thẳng vào trọng điểm thôi, mong cô chờ tôi thêm 10 phút.”

“Đương nhiên, nhưng anh có thể xử lý hết chỗ này trong 10 phút sao?”

“Được chứ, nếu tôi tập trung.” Ẩn ý trong lời nói ấy là nếu cô còn nói nữa thì tôi sẽ không tập trung được.

Triệu Dĩnh Nịnh gật đầu, im lặng ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Trần Mặc Bạch. Cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy vài tờ giấy nháp giống như của tiến sĩ Thẩm, Triệu Dĩnh Nịnh rút tờ giấy ấy ra, nó bị che phủ bởi những phép tính, công thức và ký hiệu toán học. Cô nhớ bố mình từng kể rằng Trần Mặc Bạch tốt nghiệp khoa toán rồi tiếp tục học lên ở một trường đại học nổi tiếng của Mỹ. Cho đến khi gia đình của Trần Mặc Bạch biết anh có niềm đam mê với F1 thì bố mẹ lập tức cưỡng chế anh từ bỏ việc học và về nước, mặc dù chỉ còn một kỳ học nữa thôi là Trần Mặc Bạch đã có thể lấy được bằng thạc sĩ.

Triệu Dĩnh Nịnh nhìn về phía Trần Mặc Bạch, ánh mắt anh cực kỳ chuyên chú, ngón tay cũng rất dài, khi ngón tay ấy chuyển động mang theo sự mạnh mẽ nhưng cũng không thiếu phần phóng khoáng.

Cuối cùng Trần Mặc Bạch cũng khép tài liệu lại, ngẩng đầu lên, nói: “Đã khiến cô đợi lâu như vậy.”

“Không lâu đâu, đúng là chỉ có 10 phút. Chỉ là tôi không ngờ được anh vẫn rất yêu thích toán học.”

“Toán học là một lĩnh vực đòi hỏi sự chặt chẽ về mặt logic, hơn nữa nó còn rất thú vị. Có thể hôm nay tôi đi vào ngõ cụt nhưng biết đâu vào một ngày nào đó, tôi sẽ tìm thấy cả một ngôi làng được ẩn dấu dưới bóng tối.”

Trần Mặc Bạch đứng dậy, sửa sang lại cổ tay áo, đi ra ngoài cùng với Triệu Dĩnh Nịnh.

“Tôi rất vui vì được anh mời đi trải nghiệm mẫu xe thể thao mới nhất của Duệ Phong.”

Hai người mỉm cười nhìn nhau, như hai đối thủ chuẩn bị lao vào chiến nhau, ai dũng cảm hơn thì người ấy sẽ thắng. 

Khi đi qua phòng tiếp khách, Trần Mặc Bạch theo bản năng mà dừng lại. Lúc này tay Thẩm Khê đang chống đầu, vẻ mặt cô đầy rầu rĩ.

Trần Mặc Bạch gật đầu với Triệu Dĩnh Nịnh: “Tôi đi chào hỏi xong sẽ quay lại.”

“Được.”

Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần nhàn nhã đi đến bên cạnh Thẩm Khê, anh cúi đầu, nhìn tờ giấy nháp của cô.

“Sao trông tiến sĩ Thẩm buồn thế?”

“Ừm… cảm giác như đáp án cách mình rất gần rồi nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó…” Thẩm Khê dùng bút gõ gõ đầu mình.

“Vậy tiến sĩ Thẩm sẽ từ bỏ sao?”

“Sao lại từ bỏ chứ, nó rất thú vị.” Thẩm Khê ngẩng đầu lên, khó hiểu mà nhìn Trần Mặc Bạch.

Bờ môi của Trần Mặc Bạch cong lên, từ góc nhìn của Triệu Dĩnh Nịnh có thể thấy rõ nụ cười ấy. Không phải nụ cười mang tính lịch sự cũng không phải nụ cười trêu chọc người khác, mà đó là nụ cười được bật ra khi nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm.

“Tôi nghĩ lúc này chắc chắn Skyfall đang rất thỏa mãn, anh ta chiếm lấy toàn bộ đại não của tiến sĩ Thẩm, có được cô từ 9 giờ sáng đến tận bây giờ.”

Thẩm Khê ngại ngùng xoa xoa chóp mũi.

“Con người luôn khó mà tránh khỏi những suy nghĩ theo lối mòn. Chúng ta có thói quen tối ưu hóa các thành phần nhưng đôi khi đó lại là điều thừa. Ta nghĩ nó là một giá trị cố định nhưng nếu thay đổi góc nhìn thì đối tượng cũng sẽ có sự biến đổi.”

Thẩm Khê híp mắt, suy ngẫm câu nói của Trần Mặc Bạch rồi chậm rãi lộ vẻ bừng tỉnh.

Không đợi Thẩm Khê nói gì, Trần Mặc Bạch đã xoay người rời đi, vào thang máy cùng Triệu Dĩnh Nịnh.

“Anh vừa nói gì với tiến sĩ Thẩm vậy? Tôi thấy anh cười rất vui.”

“Làm khó được thiên tài là một chuyện cực kỳ vui vẻ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mầm đậu: Anh thích chơi đua xe mô phỏng lắm sao?

Trần Mặc Bạch: Không, tôi thích chơi nông trại vui vẻ nhất.

Mầm đậu: Hả?

Trần Mặc Bạch: Em có thể trồng mầm đậu.

Mầm đậu: Chơi nông trại vui vẻ phiền lắm! Nửa đêm phải thức dậy để xem cây trồng đã lớn hết chưa, đã vậy còn lo bị người khác trộm nữa!

Trần Mặc Bạch: Tôi thích cảm giác lúc nào cũng nhìn chằm chằm mầm đậu của tôi, tận hưởng cảm giác có người đến trộm nhưng không trộm được.

Mầm đậu: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play