“Đó là hiểu được phương thức tư duy logic của Thẩm Khê. Nếu như muốn thuyết phục cô ấy làm bất cứ điều gì thì đều phải cho cô ấy một lý do thích đáng.”

“Thật rắc rối.” Mặt Hách Dương đầy vẻ bất đắc dĩ “Lý do chính đáng ư? Nào có nhiều lý do đến thế.” 

Trần Mặc Bạch cúi đầu, nở nụ cười: “Hách Dương, nếu cậu tiếp xúc với người khác đủ nhiều thì cậu sẽ hiểu rằng tiến sĩ Thẩm là một người rất dễ để kết bạn. Những gì cô ấy nói, nghĩ đến và làm đều giống nhau.”

“Như vậy chẳng phải là cậu cũng thấy rất dễ để kết bạn với tôi ư?” Hách Dương trợn to hai mắt nói.

“Hả?”

“Những gì tôi nói, tôi làm và tôi nghĩ đều giống nhau đó thôi!”

“Mặc dù giống nhau nhưng bản chất vẫn có chút khác.”

“Khác cái gì? Một người là đàn ông, một người là phụ nữ? Một người đến từ sao Kim, một người đến từ sao Hỏa ư?”

Trần Mặc Bạch lắc lắc đầu: “Một người là thiên tài, một người là kẻ ngốc.”

Hách Dương trợn trắng mắt nhìn trời, giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi! Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, chỉ khiến tôi tức chết thôi!”

Trước khi rời đi, Hách Dương nở nụ cười xấu xa: “Đừng quên tối nay cậu phải đi hẹn hò đấy.”

“Hẹn hò?”

“Chẳng phải cậu phải đi xem mắt với cô Triệu sao!” Hách Dương nhún vai rời đi.

Trần Mặc Bạch không thể không che đôi mắt của mình lại, vậy mà anh lại quên luôn chuyện đi xem mắt. Vất vả mãi mới có thể thuyết phục được Thẩm Khê tham gia hội nghị nên đương nhiên anh không thể cho cô biết vào lúc này. Trần Mặc Bạch gọi điện cho lễ tân nói nếu Thẩm Khê tìm anh sau giờ tan làm thì báo cho cô ấy biết rằng tối nay anh có việc bận, buổi hẹn của hai người sẽ dời sang ngày mai.

Trần Mặc Phỉ rất vui vẻ vì hội thảo lần này có sự tham gia của Thẩm Khê nhưng những nhân viên nòng cốt trong phòng kỹ thuật của Duệ Phong lại không nghĩ như vậy. Một khi Thẩm Khê gia nhập Duệ Phong thì vị trí của bọn họ sẽ bị uy hiếp, hơn nữa đối với những nhân viên thiết kế kỳ cựu của Duệ Phong, họ không đánh giá cao năng lực của một nữ tiến sĩ chưa đến 30 tuổi, nhưng ánh hào quang từ trường đại học MIT của cô lại quá chói mắt. 

Khi những người trong phòng đang tranh luận kịch liệt, đề xuất các phương án thì Thẩm Khê lại lôi máy tính bảng của mình ra làm việc riêng, kỹ sư trưởng họ Lương của Duệ Phong khẽ nhíu mày nhìn cô.

Trần Mặc Phỉ không thể không thấp giọng hỏi Thẩm Khê: “Tiến sĩ Thẩm nghe xong có ý kiến gì không?” Sau đó chị phát hiện Thẩm Khê đang xem luận văn tiếng Anh, dường như suốt buổi hội nghị chẳng nghe được chữ nào, điều này khiến cho chị có chút lúng túng.

“Xem ra tiến sĩ Thẩm rất bận.” Kỹ sư trưởng họ Lương nói, trong giọng nói không giấu nổi sự bất mãn.

Thẩm Khê gật gật đầu: “Ừ, tôi khá bận.”

Kỹ sư trưởng họ Lương giật giật khóe miệng, nhất thời không nói lên lời. Ông cười nói với Trần Mặc Phỉ: “Giám đốc, nếu tiến sĩ Thẩm đã bận như vậy chúng ta vẫn không nên làm phiền cô ấy, làm khó cô ấy đã không rảnh còn phải đến nghe hội thảo.”

Trần Mặc Phỉ mở miệng định nói thì Thẩm Khê đã cất tiếng: “Thực ra không phiền chút nào đâu, chỉ là tôi không hiểu mọi người còn muốn thảo luận điều gì nữa. Tôi đã dựa theo những lời mọi người vừa nói để làm nên một phương án khác toàn diện hơn và tôi cho rằng nó là tốt nhất.”

Nói xong, Thẩm Khê đóng cửa sổ mình đang xem lại, mở số liệu đã tính toán rồi đưa cho kỹ sư trưởng: “Phương án này có thực hiện được hay không không chỉ nằm ở năng lực của kỹ sư, nếu như Duệ Phong không có công nghệ sản xuất và lắp ráp phù hợp thì nó cũng sẽ trở nên vô dụng.”

Kỹ sư trưởng nhận lấy máy tính bảng của Thẩm Khê, những kỹ sư khác cũng đến gần để xem rồi đều lộ vẻ kinh ngạc. Phương án mà Thẩm Khê lựa chọn không phải là phương án thiết kế tốt nhất nhưng lại là phương án lắp ráp tốt nhất, những vấn đề có thể xảy ra đều được liệt kê, đi kèm còn là các đề xuất cải tiến. 

Từ biểu cảm của các kỹ sư, Trần Mặc Phỉ biết rằng phương án của Thẩm Khê là tốt nhất, chị cười nói: “Tiến sĩ Thẩm, nếu không phiền cô có thể gửi nó đến hòm thư của tôi được không? Tôi sẽ mời luật sư và nhân viên kế toán đến để chúng ta cùng thảo luận về chi phí tư vấn.”

“Không cần đâu, nhưng chị có thể đừng làm khó Trần Mặc Bạch không?”

“Tôi làm khó em ấy điều gì?” Trần Mặc Phỉ tỏ vẻ khó hiểu.

“Đừng vì tôi không tham gia hội nghị mà làm khó anh ấy.”

“Em ấy nói vậy để thuyết phục cô tham gia hội nghị lần này ư?”

“Anh ấy còn nói tôi chỉ cần ngồi đây không phát ra âm thanh thì làm gì cũng được.” Trí nhớ của Thẩm Khê rất tốt.

“Ừm.” Trần Mặc Phỉ gật đầu cười.

Vậy mà Thẩm Khê lại thấy nét cười của chị có chút kỳ lạ.

Buổi chiều hội nghị vẫn tiếp tục, ban đầu Thẩm Khê còn đọc tài liệu trên máy tính bảng, về sau cô liền gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi. Khi hội nghị kết thúc, Trần Mặc Phỉ mới gọi Thẩm Khê dậy.

“Xin lỗi cô vì buổi hội nghị quá nhàm chán.”

“Thực ra không tẻ nhạt đâu, kinh nghiệm của các kỹ sư trong công ty rất phong phú. Chỉ là tôi không hiểu tại sao cần đến một ngày để thảo luận những vấn đề này, nó không cần phải thảo luận mà cần tính toán và đo lường.” Thẩm Khê cất máy tính bảng vào trong ba lô. Một kỹ sư trẻ đứng bên cạnh kỹ sư trưởng họ Lương khẽ cười, anh ta cũng cảm thấy Thẩm Khê nói đúng.

“Tiến sĩ Thẩm, hội nghị kết thúc rồi, tôi mời cô đi ăn cơm nhé.” Trần Mặc Phỉ nói.

“Không cần đâu, chị vẫn nên đưa tôi đến văn phòng của Trần Mặc Bạch thì hơn.”

“Hai người có hẹn sao?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng tối nay Trần Mặc Bạch có việc bận rồi.” Đương nhiên Trần Mặc Phỉ nhớ rõ tối nay đã hẹn cho Trần Mặc Bạch đi xem mắt.

“Trần Mặc Bạch nói tôi đến văn phòng tìm anh ấy sau khi buổi hội thảo kết thúc.” Thẩm Khê nghiêm túc nói.

“Vậy để tôi gọi điện cho Trần Mặc Bạch hỏi em ấy đang ở đâu nhé.”

Thẩm Khê gật gật đầu.

Khi Trần Mặc Bạch nhận được điện thoại của chị gái là lúc anh đang “nói chuyện khá vui” với Triệu Dĩnh Nịnh- cô Triệu  kia. Anh biết cô Triệu rất hài lòng với mình nhưng anh cũng rất rõ ràng cô gái này không phải là người mà mình chờ mong. Khi nhận được điện thoại của chị gái nói rằng tiến sĩ Thẩm vẫn đang chờ anh, không hiểu sao Trần Mặc Bạch lại cảm thấy một cô gái nghiêm túc như Thẩm Khê lại rất đáng yêu.

“Chị đưa cô ấy đến phòng làm việc của em đi, em đưa cô Triệu về liền đến gặp cô ấy.”

Trần Mặc Phỉ tránh Thẩm Khê, thấp giọng hỏi: “Đừng nói do em muốn rời đi nên lấy tiến sĩ Thẩm làm cái cớ đấy nhé?”

“Em với cô Triệu cũng không phải là quá tệ nhưng lần gặp mặt đầu tiên không nhất thiết phải đi ăn tối hay xem phim như một cặp đôi đang yêu nhau tha thiết. Đôi khi dừng lại đúng lúc cũng là cả một nghệ thuật.” Trần Mặc Bạch trực tiếp nói trước mặt cô Triệu.

Thế nhưng cô Triệu lại chẳng có một chút tức giận mà ngược lại cảm thấy Trần Mặc Bạch thật hài hước, hơn nữa cô cũng biết Trần Mặc Bạch thực sự có việc gấp, vì muốn để lại ấn tượng tốt với anh nên đương nhiên cô phải thể hiện rằng mình rất hiểu chuyện.

“Dù sao cũng không còn sớm, hôm nay cũng không có phim hay, không bằng chúng ta hẹn hôm khác đi đánh golf nhé?”

Trần Mặc Phỉ nghe được giọng nói của cô Triệu thông qua điện thoại, nếu như đã rủ đi đánh golf thì xem ra ấn tượng cũng không tệ lắm. Đây là lần đầu tiên Trần Mặc Phỉ cảm tạ cha mẹ đã cho em trai mình một cái túi da đẹp đến thế.

Trần Mặc Phỉ đưa Thẩm Khê đến văn phòng của em trai, trên đường đi chị không khỏi tò mò mà hỏi Thẩm Khê hai người đã hẹn nhau cái gì, Thẩm Khê chỉ trả lời: “Quyết đấu.”

Trần Mặc Phỉ ồ một tiếng, tuy không biết hai người họ muốn quyết đầu cái gì nhưng dường như em trai rất biết cách đối phó với Thẩm Khê, bất kể họ quyết đấu cái gì chị cũng thấy vui.

Đến văn phòng của Trần Mặc Bạch, Trần Mặc Phỉ hỏi Thẩm Khê mình có cần ở lại với cô không, Thẩm Khê lắc đầu nói: “Tôi ở đây vừa lúc có thể yên tĩnh mà đọc tài liệu, nếu như có người ở lại sẽ khiến tôi mất tập trung.”

Nói như vậy rất không nể mặt người khác nhưng quen nhau lâu, Trần Mặc Phỉ có thể hiểu được Thẩm Khê chỉ quen nói thẳng thôi.

“Vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa.”

Sau khi Trần Mặc Phỉ rời đi, đèn của tòa nhà vẫn chưa tắt, vẫn còn rất nhiều nhân viên của công ty đang ở lại tăng ca. 

Sau khi đưa Triệu Dĩnh Nịnh về, Trần Mặc Bạch lại bị kẹt xe. Anh nhắn tin cho Thẩm Khê nói: “Bị tắc đường, có khả năng cô phải chờ tôi thêm một lúc nữa.”

Thẩm Khê nhắn lại: “Ừ.”

Thế nhưng Trần Mặc Bạch không ngờ được lần kẹt xe này lại đến hơn một tiếng đồng hồ. Trong một tiếng ấy Thẩm Khê không gọi điện cho anh cũng chẳng gửi tin nhắn, thậm chí Trần Mặc Bạch còn bắt đầu hoài nghi có phải cô đã tức giận mà rời đi rồi hay không. 

Khi đoàn xe đã có thể di chuyển, Trần Mặc Bạch lập tức nhắn tin cho Thẩm Khê: “Cuối cùng tôi cũng ra khỏi đường hầm rồi.”

Vài giây sau Thẩm Khê trả lời: “Ừ.”

Trần Mặc Bạch nhìn điện thoại, vành môi chậm rãi cong lên, cô ấy vẫn đang chờ anh. Đúng, cô ấy sẽ nghiêm túc làm mọi thứ, kể cả nghiêm túc chờ anh. Trần Mặc Bạch dùng tốc độ nhanh nhất để về công ty, gió mạnh thổi qua mặt và mái tóc anh. Trong giây phút ấy, bỗng nhiên anh nhớ lại khoảnh khắc mà mình lái xe rong ruổi trên đường đua F1 còn Thẩm Khê thì đang đứng ở khán đài nhìn anh.

Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, sàn xe của Trần Mặc Bạch phát ra thanh âm chói tai. Sau khi phanh gấp, anh mới phát hiện ra mình vừa cán qua một mảnh hàng rào bảo hộ, giờ nó đã bị cuốn vào sàn xe của anh. Trần Mặc Bạch đập thật mạnh vào vô lăng một cái, lần đầu tiên trong đời anh kích động đến muốn chửi bậy. Anh chỉ có thể lập tức gọi điện cho công ty bảo hiểm rồi gọi cho Thẩm Khê: “Tiến sĩ Thẩm, thật ngại quá, trên đường về xe của tôi xảy ra chút vấn đề, tôi sẽ không thể trở về ngay được.” Trần Mặc Bạch không biết Thẩm Khê có tức giận hay không vì anh chưa từng nhìn thấy cô tức giận bao giờ.

“Vậy anh không sao chứ?” Giọng nói của Thẩm Khê vẫn rất bình tĩnh.

“Tôi không sao.”

Cô vẫn sẽ chờ tôi chứ?

Trần Mặc Bạch rất muốn hỏi như vậy thế nhưng anh giao lại quyền quyết định cho

Thẩm Khê.

“Vậy thì tốt.”

Tác giả có lời muốn nói:

Em sẽ chờ tôi chứ?

Thực ra tôi rất muốn em tiếp tục chờ tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play