Cuối hè, Quý Phi chết bệnh, cả tháng Diệp Thư Vân không dám ra hầu phủ một bước, sợ bản thân vô cớ lại bị bắt vào cung, mơ màng hồ đồ làm nương nương.

Nàng trốn một tháng ở hầu phủ, thế nào cũng không ngờ được lại nghe được tin tức Liễu Thục Nghi vào cung.

Ngày Liễu Thục Nghi vào cung, nàng đứng ngoài cửa cung thấy Liễu Thục Nghi. Lúc ấy Liễu Thục Nghi ngồi ở trong xe, gió thổi qua, vừa lúc giơ lên một góc mành, làm Liễu Thục Nghi thấy Diệp Thư Vân, Liễu Thục Nghi liền phân phó xa phu dừng xe lại.

Liễu Thục Nghi xuống xe: "Kết quả như vậy, ngươi vừa lòng rồi chứ?"

"Đây là chuyện gì?"

"Ta nhận, nhưng Diệp Thư Vân, về sau đừng làm ta lại thấy ngươi." Từ khi nàng ta bắt đầu học lễ, phụ thân đã vì nàng tìm lão sư nổi tiếng nhất trong thành dạy nàng khúc nghệ, phụ thân tư tâm hy vọng một ngày kia nàng ta có thể vào cung làm phi. Đời trước Quý Phi chết bệnh, Thánh Thượng bi thống, thật lâu không đến hậu cung, Thái Hậu muốn vì Thánh Thượng lựa một hai vị nữ tử thích hợp từ trong thế gia. Khi đó, phụ thân đã định đưa nàng ta vào cung, nhưng trong lòng nàng ta chỉ có Mạnh Vân Trạch, cho nên lấy danh nghĩa phụ thân trộm bức họa Diệp Thư Vân đệ vào trong cung. Thánh Thượng nhìn thấy vô cùng vui vẻ, phụ thân nàng ta liền chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền việc này.

Nhưng lúc này nàng ta không còn tránh được nữa, so với một người đã gả làm vợ người khác, ai cũng thấy người chưa xuất giá như nàng ta càng thích hợp tiến cung hơn.

"Ngươi đừng cao hứng quá sớm, ngươi cũng biết chuyện năm đó phụ thân ngươi bị giam vào trong ngục, Mạnh gia cũng ra một phần lực chứ? Quan hệ giữa phụ thân ngươi và mẫu thân hầu gia càng khó mà nói rõ. Không biết lúc trước ngươi đáp ứng gả vào Mạnh gia, phụ thân đã có tâm tình gì?" Nàng ta vô cùng khó chịu, cho nên cũng muốn Diệp Thư Vân chịu trách nhiệm cho sự không thoải mái này.

Lời khi đó Thái mụ mụ nói với Mạnh Vân Trạch, nàng ta trùng hợp đều nghe thấy cả.

Diệp Thư Vân khó hiểu ý tứ Liễu Thục Nghi, hỏi nàng ta: "Có ý gì?"

"Phụ thân ngươi và mẫu thân hắn là thanh mai trúc mã, nếu không phải Mạnh lão hầu gia muốn cưới phu nhân, phụ thân ngươi sẽ không bị bỏ tù, phụ thân ngươi và mẫu thân hắn cũng không đến mức có duyên không phận, ngày hôm nay phụ thân ngươi cũng sẽ không có Diệp Thư Vân ngươi, càng đừng nói việc hôn nhân này của các ngươi." Liễu Thục Nghi lắc đầu nói: "Nhân duyên ngươi cho rằng mỹ mãn, lại là một con dao vững chắc cắm ở trong lòng phụ thân ngươi."

Diệp Thư Vân chưa từng nghe nói qua đoạn chuyện xưa của phụ thân và mẫu thân vân trạch, huống hồ mấy năm nay cảm tình phụ thân và mẫu thân luôn luôn hòa thuận, nàng nào có thể tin lời Liễu Thục Nghi.

Liễu Thục Nghi đoán được nàng sẽ như thế: "Không tin? Ngươi có thể đi hỏi hầu gia."

Diệp Thư Vân trở lại Mạnh phủ, Mạnh Vân Trạch đang tìm nàng khắp nơi, vừa thấy nàng trở về đã nói có thứ phải cho nàng. Diệp Thư Vân không có tâm tư tò mò chuyện hắn nói, nàng chỉ muốn biết lời Liễu Thục Nghi rốt cuộc là thật hay giả.

Nàng thầm cầu mong tất cả lời Liễu Thục Nghi nói đều là nói dối, nếu không nàng làm sao có thể đối mặt với phụ thân.

Diệp Thư Vân hỏi thẳng: "Hôm nay ta nghe người ta nói một việc lạ."

Mạnh Vân Trạch hồn nhiên không biết lời Diệp Thư Vân muốn nói kế tiếp, chỉ nghĩ nàng nghe ở bên ngoài xong chuyện mới mẻ thú vị, trở về muốn kể cho hắn nghe.

Mạnh Vân Trạch chỉ hỏi nàng: "Chuyện gì?"

"Có người nói cho ta, lúc phụ thân ta còn là thiếu niên từng thích một tiểu thư."

Diệp Thư Vân nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu tình mất tự nhiên nào. Quả nhiên, vừa nghe Diệp Thư Vân nói, tươi cười trên mặt Mạnh Vân Trạch liền như là hồ nhão, nhưng không hề tức giận.

Diệp Thư Vân không thể tin được: "Thế mà...... Lại là sự thật sao?"

Ánh mắt Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên sắc bén lên: "Ai nói cho nàng?"

Lúc trước Diệp Định An khuyên hắn đừng nói gút mắt đời trước cho Diệp Thư Vân. Hắn vốn có chút lưỡng lự, nhưng mấy ngày nay hắn càng ngày càng sợ hãi Diệp Thư Vân rời đi, dần dần đánh mất ý niệm này.

"Chàng nói cho ta trước đi, năm đó chuyện phụ thân ta bị bỏ tù, có phải thật sự có liên quan với lão hầu gia hay không?"

Mạnh Vân Trạch không nói, nhưng hắn biểu hiện như thế, Diệp Thư Vân đương nhiên hiểu rõ ý của hắn.

Diệp Thư Vân cả kinh nói không nên lời, nàng đột nhiên nhớ tới lúc trước Diệp Định An cực lực ngăn cản nàng gả vào Mạnh gia. Khi đó Diệp Định An nói nàng cưỡng cầu gả cho Mạnh Vân Trạch khác hoàn toàn với hắn cầu cưới Lâm Lan, hiện giờ nghĩ đến, nàng mới kinh ngạc phát hiện thâm ý trong đó.

Việc nàng mong ước khác hẳn với việc Diệp Định An mong ước, việc nàng mong ước chính là chạm vào vết thương cũ trong lòng phụ thân, là làm phụ thân thời thời khắc khắc những năm tháng về sau đều nhớ tới ân oán này.

Mạnh Vân Trạch tiến lên một bước, Diệp Thư Vân liền vội vàng lui về sau, việc này làm Mạnh Vân Trạch hoảng sợ, hắn tiến một bước lên bắt lấy tay Diệp Thư Vân, hắn nói: "Thư Vân, nàng nghe ta nói......"

Diệp Thư Vân lại như bị cái gì kích thích, vội giật tay Mạnh Vân Trạch ra, kinh hoảng nói: "Đừng...... Đừng kéo ta."

Mạnh Vân Trạch không dám kích thích nàng, sợ nàng nói ra lời không thể vãn hồi, cố buông tay ra: "Được, được."

Này tính là cái gì? Suy nghĩ cả đời, mong muốn cả đời của nàng thì ra đã không nên có ngay từ lúc bắt đầu? Vì một đoạn không nên duyên phận có này, nàng không tiếc mọi thứ, đánh đổi hạnh phúc của Diệp Định An và Lâm Lan, đây tính là gì?

Vì sao cố tình người cứu nàng lại là Mạnh Vân Trạch.

Diệp Thư Vân có chút không thở nổi, ngực rầu rĩ, huyệt Thái Dương cũng "Thình thịch" nhảy.

Mạnh Vân Trạch thấy nàng hình như không khoẻ, vốn định tiến lên đỡ nàng, lại bị nàng trốn đi qua, nàng vẫn nói câu ngắn ngủi kia lại không mang theo bất kỳ ôn nhu nào "Đừng".

Sau giờ ngọ, nàng nhân lúc Mạnh Vân Trạch ra cửa thu thập một ít thuốc bổ dưỡng chuẩn bị về nhà mẹ đẻ một chuyến đưa cho phụ thân mẫu thân, không ngờ trùng hợp bị Mạnh Vân Trạch đụng phải. Mạnh Vân Trạch cho rằng nàng định rời đi, ngăn lại nàng, nói trên người nàng không khoẻ, ngày mai hắn rảnh rỗi sẽ bồi nàng trở về nhìn xem. Lại phái người đứng canh ở ngoài phòng, nói tốt là chiếu cố phu nhân, kỳ thật canh chừng nàng, hắn sợ nàng không nói một tiếng đã rời khỏi Mạnh phủ, không bao giờ trở về nữa.

Nếu đổi lại lúc trước, biết hắn sợ hãi mình một đi không quay lại, nàng nhất định sẽ cao hứng, nhưng giờ khắc này, trong lòng nàng chỉ còn ngập tràn sầu khổ.

Tú Ngọc không biết nguyên nhân trong đó, chỉ nghĩ Mạnh Vân Trạch nổi điên, cho nên rất bất mãn.

Tú Ngọc oán trách nói: "Hầu gia phát điên cái gì chứ!"

"Ngươi giúp ta đi một chuyến, gọi ca ca lại đây." Diệp Thư Vân vô cùng đau đầu, mọi chuyện hôm nay làm nàng quá bất ngờ, không biết làm thế nào mới tốt.

Không lâu sau, Tú Ngọc cùng Diệp Định An đến. Diệp Thư Vân thấy hắn ở chính sảnh, kêu người phụng trà rồi cho Tú Ngọc và bọn họ lui xuống.

Diệp Định An hỏi nàng: "Chuyện gì làm ngươi mời ta lại đây gấp như vậy?"

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Vì sao lại không nói cho ta?"

Không đầu không đuôi, Diệp Định An không rõ Diệp Thư Vân đang nói cái gì, hắn nói: "Nói cho ngươi cái gì?"

"Chuyện phụ thân."

Lúc đầu, Diệp Định An không phản ứng lại kịp, đang muốn oán trách Diệp Thư Vân nói năng lộn xộn, khiến người nghe không rõ, nhưng lúc định nói lại đột nhiên thông suốt.

Diệp Định An nghi hoặc nói: "Hắn đã nói hết cho ngươi?"

Diệp Thư Vân vẫn chỉ hỏi hắn: "Vì sao không nói cho ta?"

"Ngươi bắt ta nói thế nào?" Đây là bí mật của phụ thân, ngay cả mẫu thân cũng không biết, nếu không có cơ duyên xảo hợp, việc này vốn dĩ chỉ nên có mỗi phụ thân biết.

Diệp Thư Vân thở dài: "Lúc ấy nếu ngươi chịu nói với ta một chữ nửa câu, ta nào nỗi vạch trần miệng vết thương của cha?"

Nàng được như ước nguyện, tất cả vui mừng thích ý của nàng đều được phụ thân nhịn đau thành toàn, làm sao nàng có thể tiếp tục như không có gì mà bỏ qua.

"Ta đã đáp ứng với cha không nói." Thấy hốc mắt nàng ửng đỏ, Diệp Định An ôn nhu nói: "Chuyện quá khứ đều đã qua đi, phụ thân chỉ hy vọng người một nhà chúng ta có thể sống yên vui. Đây là lúc trước phụ thân nói với ta, phụ thân thật sự đã buông tha rồi."

Diệp Thư Vân tự trách khóc thút thít: "Nhưng ta nào có thể...... nào có thể biết rõ tất cả chuyện này có ý nghĩa thế nào với phụ thân mà còn làm bộ như không có việc gì, chỉ lo chính mình vui vẻ vui sướng, hoàn toàn không màng cha?"

"Cho nên thế nào? Ngươi định làm thế nào?" Giờ phút này nàng đang hãm sâu vào áy náy, không thể tự cứu, nếu hắn còn nói theo nàng, nàng càng khó an: "Ta đoán, có phải ngươi có ý muốn hòa li hay không?"

Diệp Thư Vân sửng sốt, trong chốc lát đã quên mất nói chuyện.

"Sau đó thì sao? Cha mẹ hỏi, ngươi định nói thế nào?"

Diệp Thư Vân há miệng thở dốc: "Ta......"

"Nói cho cha mẹ, năm đó Mạnh gia đoạt người trong lòng phụ thân, cho nên ngươi không thể làm thiếu phu nhân nhà hắn?" Diệp Định An khuyên nàng: "Ngươi thanh tỉnh một chút đi, mẹ từ đầu tới đuôi hoàn toàn không biết gì cả, mẹ vô tội cỡ nào chứ? Chuyện này nên kết thúc từ lúc chúng ta ở trong bụng là tốt nhất."

"Ta không muốn hòa li, hai nhà Diệp Mạnh như vậy nói là nghiệt duyên cũng không quá, nhưng...... Dù vậy, ta không bỏ xuống được, cũng luyến tiếc hòa li, chính vì như vậy ta mới càng tức giận bản thân mình." Diệp Thư Vân lung tung đánh vào đầu mình: "Sao ta lại không biết cố gắng như vậy, thích ai không tốt......"

Diệp Định An chế trụ tay nàng, ôm nàng vào lòng, không cho nàng khó xử bản thân, cũng không vượt qua được chuyện này: "Lúc trước Mạnh Vân Trạch tới cửa cầu hôn, cha không chịu, ta cũng khuyên cha thận trọng, dù sao Diệp gia và Mạnh gia...... Sau đó ngươi khăng khăng phải gả, cha nói ân oán đã sớm theo người xuống mồ tan thành mây khói, ông không muốn vì này mà khó khăn, càng không muốn nó vây khốn các ngươi, nếu ngươi và Mạnh Vân Trạch có duyên, hắn nguyện ý thành toàn."

Diệp Thư Vân nằm ở trên vai Diệp Định An, khóc không thành tiếng.

"Hôm nay ngươi đã khóc, coi như là chưa từng nghe qua chuyện này." Diệp Định An trầm mặc một lát lại nói: "Phụ thân hắn làm ra chuyện này là phụ thân hắn sai, không liên quan tới hắn. Ta nghe nói hắn từ nhỏ đến lớn, mẫu thân hắn chưa từng tặng cho hắn một gương mặt tươi cười, hắn bất quá cũng là người đáng thương mà thôi. Trong lòng hắn có ngươi, trong lòng ngươi cũng có hắn, hai người vô tội hà tất gì vì nghiệt duyên của người khác, mà bồi tội bằng cả đời mình? Tội tình gì chứ."

Nhờ Diệp Định An nhắc nhở, nàng mới rốt cuộc nhớ tới từ nhỏ Mạnh Vân Trạch đã nhận nhiều ít khổ từ mẫu thân hắn. Mẫu thân Mạnh Vân Trạch tâm bất cam tình bất nguyện gả vào hầu phủ, bà ấy không có chỗ phát tiết sầu bi tràn đầy trong lòng mới đem đầu mâu nhắm vào hai đứa con vô tội, bà ấy không thương hai đứa nhỏ, vốn dĩ bọn họ nên có được mẫu thân ôn nhu, lại bị một mặt sắc bén nhất của bà đối xử, bắt con cái gánh vác không oán hận thuộc về bọn họ.

"Thư Vân, hãy quên đi, coi như cái gì cũng không biết." Hắn không muốn nhất chính là nhìn thấy Diệp Thư Vân bị thương tổn, với Diệp Thư Vân mà nói, Mạnh Vân Trạch vốn nên chỉ là người trong lòng nàng, là ân nhân cứu mạng nàng, không nên trộn lẫn bất bất kỳ thân phận phức tạp nào nữa.

Diệp Thư Vân dậm chân nói: "Ta làm sao quên được?"

Diệp Định An nhẹ nhàng an ủi nàng: "Chờ thời gian qua đi một chút, chuyện vụn vặt ngày thường nối gót tới, đương nhiên có thể quên đi."

Ngày nhỏ biết được phụ thân từng có một đoạn dây dưa không rõ với người khác như vậy, hắn vô cùng kinh ngạc, bị thương thật sâu, nhưng vết thương trong lòng sau này cũng dần dần bị năm tháng mang đến một tầng lá rụng che lấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play