Nào biết tới giờ này khắc này, trong tình cảnh này, sau khi Diệp Thư Vân thành công gợi lên ham muốn của hắn, nàng lại mắt nhắm, ngủ mất, thật làm hắn cảm thấy thất bại, lại vừa tức giận vừa buồn cười.

Thấy Diệp Thư Vân ngủ vô cùng an ổn, hắn lại không đành lòng đánh thức nàng.

Mạnh Vân Trạch xuống giường lấy quần áo treo ở móc gỗ phủ lên, xoay người thấy cánh tay tuyết trắng của nàng lộ ra bên ngoài, trong lòng khẽ động, không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng không dám giúp nàng mặc áo. Hắn sợ chính mình không an phận, động tay động chân với nàng, nên chỉ giúp Diệp Thư Vân dịch góc chăn, nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn ở trên trán nàng, một mình đi qua sập gỗ nghỉ ngơi.

Trong hoàn cảnh như vậy, hắn cho dù thế nào cũng không thể ngủ cùng giường với nàng, nếu không hắn thật sợ chính mình sẽ nhịn không được đánh thức nàng, bắt nàng bồi thường hắn.

Một đêm này Mạnh Vân Trạch trằn trọc khó ngủ, không giống như Diệp Thư Vân, một giấc ngủ đến hừng đông.

Lúc bên ngoài còn xám xịt, Tú Ngọc gõ cửa bên ngoài thư phòng, lo âu bất an nói: "Hầu gia, không tốt rồi, không thấy tiểu thư."

Tú Ngọc sốt ruột trong lòng, nhưng cũng không dám lớn tiếng, sợ sáng tinh mơ ảnh hưởng Mạnh Vân Trạch.

Nghe vậy, Mạnh Vân Trạch chậm rì rì nhìn về đầu sỏ gây tội hơn nửa đêm chạy tới thư phòng hắn, bá chiếm giường hắn, còn hại hắn một đêm không cách nào ngủ yên. Diệp Thư Vân như bị âm thanh của Tú Ngọc làm ồn, duỗi duỗi tay, xoay người.

Mạnh Vân Trạch bất giác cười rộ lên.

Tú Ngọc thấy bên trong không có động tĩnh, vội la lên: "Cửa sổ trong phòng tiểu thư mở ra, nhưng người lại không ở bên trong."

Tú Ngọc ấn theo lệ thường đến phòng Diệp Thư Vân hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nhưng nàng vào liền thấy giường Diệp Thư Vân lộn xộn, cửa sổ mở ra, đệm chăn cũng lạnh, còn không biết người đi đâu.

Gặp phải trường hợp như vậy, Tú Ngọc sao có thể không hoảng hốt? Nàng sợ hãi Diệp Thư Vân bị kẻ cắp vào nhà quải đi. Bị suy đoán của mình sợ tới mức hoang mang lo sợ, không dám trì hoãn một chút nào, nàng chạy một mạch tới thư phòng tìm Mạnh Vân Trạch.

Tú Ngọc đợi lâu không nghe Mạnh Vân Trạch đáp lại, càng thêm sốt ruột: "Hầu gia, ngài ở bên trong sao?"

"Ở đây." Mạnh Vân Trạch cũng không dám lớn tiếng, sợ làm Diệp Thư Vân bừng tỉnh, hắn do dự trong chốc lát, mỉm cười chơi xấu nói: "Nàng ở trong phòng ta."

"Ngài nói cái gì......" Đêm qua tiểu thư nhà nàng lại nghỉ ở trong phòng Mạnh Vân Trạch? Đây là chuyện gì xảy ra? Hôm qua Diệp Thư Vân uống rượu xong đã ngủ rồi, sao giờ thành ở trong phòng Mạnh Vân Trạch một đêm? Tú Ngọc không thể tin được lỗ tai mình, muốn lắm miệng hỏi một câu, xác nhận một chút, lại ngượng ngùng mở miệng. Càng qua lâu, nàng càng nghĩ nhiều, bên tai càng hồng.

Tú Ngọc hoang mang rối loạn cười nói: "Ta...... Ta đã biết. Không còn chuyện khác, ta không quấy rầy......"

Nàng kỳ thật còn theo hai chữ "nghỉ ngơi" phía sau, nhưng lại ngại nói ra.

Sau khi Tú Ngọc chạy xa, Mạnh Vân Trạch lơ đãng chuyển mắt một cái, thấy Diệp Thư Vân trên giường nhích tới nhích lui, hình như có ý tỉnh lại.

Mạnh Vân Trạch linh quang chợt lóe, cởi xuống áo ngoài ném lên móc gỗ, nằm vào đệm chăn.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Diệp Thư Vân cảm thấy bản thân miệng khô lưỡi khô, cổ họng cũng nóng rát, nàng ngập ngừng nói: "Tú Ngọc, rót cho ta chén nước."

Diệp Thư Vân nhắm mắt đợi một lát, vừa không nghe Tú Ngọc đáp nàng, cũng không thấy Tú Ngọc lại đây kêu nàng uống nước. Nàng hồ nghi, mắt buồn ngủ hơi mở, xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy từ trên giường. Sau đó trợn mắt nhìn lại, gian nhà này nhìn có chút lạ mắt, nhìn kỹ lại thấy có chút quen mắt.

Nàng lấy lại tinh thần, cẩn thận nghĩ nghĩ, nơi này hình như là thư phòng Mạnh Vân Trạch?

Đầu Diệp Thư Vân nặng trĩu, cảm thấy ẩn ẩn không ổn.

Ánh mắt dời xuống, thấy Mạnh Vân Trạch ngủ ở bên cạnh, cả kinh nói không nên lời, ôm đệm chăn liên tục dịch về sau, thẳng đến khi sau lưng nàng chống vào vách tường mới bằng lòng từ bỏ. Nàng vừa động, mang theo vài sợi gió thổi đến hõm vai lạnh căm căm, bất giác thấy áo ngủ của mình đã cởi đến khuỷu tay nàng.

Diệp Thư Vân luống cuống tay chân kéo áo ngủ lên, cúi đầu nhìn thoáng qua xiêm y trên người, đầu kêu loạn, nhưng không nghĩ ra một manh mối nào.

Hôm qua nàng uống rượu xong liền ngủ, sao lại ở chỗ này? Sao nàng cái gì cũng không nhớ nổi?

Lúc này, Mạnh Vân Trạch ra vẻ mệt mỏi, lười nhác mở mắt ra nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân cười đến ái muội: "Phu nhân tỉnh rồi?"

Phu nhân? Mạnh Vân Trạch chợt kêu thân mật như vậy, tất có gian tà, chẳng lẽ hôm qua bọn họ thực sự đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua đến tột cùng đã xảy ra cái gì!

Diệp Thư Vân dùng đệm chăn che khuất hơn nửa khuôn mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch. Hiện tại mặt nàng nóng đến lợi hại, sao dám để hắn nhìn thấy.

Mạnh Vân Trạch thấy nàng không đáp, càng cười vui vẻ, ngồi dậy đối diện cùng nàng.

Áo ngủ hắn cũng không đồng đều, lộ ra khớp xương quai xanh rõ ràng, mặt trên lấm tấm một vệt màu đỏ, trời lạnh như vậy, hắn vẫn bị muỗi cắn, đúng là chuyện hiếm lạ.

Diệp Thư Vân có chút thẹn thùng, đơn giản dúi đầu vào đệm chăn, không hề nhìn Mạnh Vân Trạch.

Nàng ở trong đệm chăn nhỏ giọng hỏi Mạnh Vân Trạch: "Ta...... Sao lại ở chỗ này?"

Mạnh Vân Trạch cúi đầu cười, hắn nói: "Phu nhân không nhớ rõ? Trí nhớ của phu nhân cũng thật kém quá."

Người này còn mang thù, nàng bất quá nói hắn nhớ kém hai lần, hắn vẫn luôn nhớ kỹ. Nhưng hắn cố ý không đáp lời nàng, nàng không nhớ rõ, muốn hỏi lại không biết nên hỏi thế nào.

Nàng lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Đừng kêu ta như vậy, thật...... thật ngượng ngùng."

Giờ phút này hai người đều chỉ mặc áo ngủ, lại ngồi ở trên giường, Mạnh Vân Trạch còn trêu chọc nàng như vậy, nàng càng ngượng ngùng.

Mạnh Vân Trạch sửa sang lại áo ngủ, đẩy ra đệm chăn của Diệp Thư Vân, ép nàng nhìn thẳng hắn: "Phu nhân hôm qua còn nói muốn sinh con cùng ta, nhanh như vậy đã quên rồi?"

Diệp Thư Vân chấn động, còn không đợi nàng phản ứng lại, Mạnh Vân Trạch đã nhào tới, áp đảo nàng: "Nói chuyện phải giữ lời."

Mạnh Vân Trạch nhào tới, áo ngủ Diệp Thư Vân vừa chỉnh lại xộc xệch ra. Diệp Thư Vân không biết làm sao, Mạnh Vân Trạch cúi đầu thấy áo lót màu thủy lam và một vết đỏ trên vai kia, bỗng nhiên rối loạn tâm thần.

Đó là đêm qua hắn ý loạn tình mê lưu lại.

Đến lúc này, chuyện hôm qua nàng say rượu, gặp ác mộng, đêm khuya chạy đến thư phòng hắn và đủ loại chuyện còn lại giống như thủy triều thổi quét mà đến, ập vào làm nàng đau đầu. Nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, càng cảm thấy không thể đối mặt với Mạnh Vân Trạch, bất động thanh sắc lấy tay che mặt.

Diệp Thư Vân e lệ, đều bị Mạnh Vân Trạch nhìn thấy, hắn vô cùng yêu thích, giơ tay cầm lấy viền áo ngủ của nàng giúp nàng đắp lên, che khuất đi áo lót.

Hắn thanh thanh giọng nói, xoay người xuống giường.

Mọi chuyện hết thảy tới quá nhanh, lại rút đi đến quá gấp, Diệp Thư Vân căn bản không kịp động não.

Mạnh Vân Trạch một bên mặc quần áo một bên giải thích: "Hôm qua nàng uống say, ta lại không có cách nào đưa nàng trở về, chỉ có thể để nàng nghỉ ngơi ở chỗ này."

Kỳ thật không phải hắn không đưa về, mà là hắn lực bất tòng tâm.

Mạnh Vân Trạch lại nói: "Hôm qua ta nghỉ ở trên giường."

Hắn không biết chuyện đêm qua nàng nhớ nhiều ít, nhưng thấy bộ dáng hiện tại của nàng, hẳn là chỉ may là nàng sờ soạng bò nơi này, nếu không nàng còn nằm ở chỗ nào không biết.

Diệp Thư Vân hoảng loạn đứng dậy, đưa lưng về phía Mạnh Vân Trạch chỉnh áo ngủ, trong lúc đó còn không quên thường thường quay đầu xác nhận Mạnh Vân Trạch có trộm xem nàng hay không.

Chỉnh xong áo ngủ, Diệp Thư Vân sốt ruột hoảng hốt xuống giường, nhìn nhìn nơi nơi, không nhìn thấy xiêm y của nàng.

Nàng kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ hôm qua nàng mặc áo ngủ lại đây? Nhưng sao có thể? Hôm qua đêm lạnh, nàng nào chịu được đông lạnh đi xa tới vậy.

Mạnh Vân Trạch nhìn qua, biết nàng đang tìm cái gì, ánh mắt hướng đến móc gỗ: "Xiêm y ở đàng kia."

Diệp Thư Vân sửng sốt, sau đó nhìn qua đi, xiêm y nàng chỉnh chỉnh tề tề treo trên móc gỗ. Nàng nhảy hai bước, một phen lấy xiêm y, nhanh chóng mặc vào.

Diệp Thư Vân mặc vào xiêm y, thập phần khó xử nhìn Mạnh Vân Trạch một cái, lại nhìn nhìn cửa phòng hắn.

Hiện tại trời đã sáng choang, người hầu hạ trong phủ tất nhiên đều đã tỉnh, nếu như hiện tại nàng tùy tiện đi ra ngoài, trên đường bất kể gặp ai đều khó xử. Lại tưởng tượng, nếu Tú Ngọc phát hiện nàng không ở trong phòng, nơi nơi tìm nàng, nháo ra chê cười thì làm cái gì bây giờ.

Trong lúc khó khăn, Mạnh Vân Trạch từ từ mở miệng: "Không cần trở về, ở chỗ này chờ đi."

Diệp Thư Vân không rõ ý tứ hắn.

"Trong chốc lát hẳn là Tú Ngọc sẽ lại đây hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu."

Diệp Thư Vân trố mắt nói: "Tú Ngọc...... Hầu hạ ta rửa mặt chải đầu?"

Đây là chỗ nào?

Từ từ.

"Tú Ngọc biết ta ở chỗ này?" Diệp Thư Vân lúc này mới đối diện Mạnh Vân Trạch.

Mạnh Vân Trạch sửa sang lại cổ tay áo, phủi đi lông tơ trên người: "Vừa rồi nàng ngủ, Tú Ngọc đã tới. Nàng ấy lo lắng nàng, sợ nàng bị bắt cóc, ta cũng không thể không nói cho nàng ấy lời nói thật đúng không?"

Mạnh Vân Trạch ra vẻ đứng đắn, ngược lại càng như muốn chọc ghẹo nàng.

Diệp Thư Vân tức đến nói không nên lời: "Chàng ......"

Mạnh Vân Trạch nhất định là cố ý!

Như thế rất tốt, chốc nữa Tú Ngọc mang theo người lại đây giúp nàng rửa mặt chải đầu, chẳng phải toàn phủ trên dưới đều phải biết đêm qua nàng nghỉ ở nơi này của Mạnh Vân Trạch? Không được, nàng phải nhanh chóng chạy trốn trước khi Tú Ngọc tới, nếu không bị người biết một đại tiểu thư như nàng, hơn nửa đêm nhảy vào phòng nam tử thì tính làm sao? Chẳng lẽ không phải để người chê cười?

Diệp Thư Vân liếc mắt nhìn xung quanh một cái, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Mạnh Vân Trạch không nóng không lạnh nói: "Nàng yên tâm, tuy rằng ta nơi này không có bàn trang điểm nữ tử, nhưng hẳn là Tú Ngọc sẽ mang gương lược lại đây, chắp vá một lần như thế đi."

Diệp Thư Vân chán nản, hắn là thật không nhìn ra nàng muốn chạy trốn, hay là cố ý nói lời chọc ghẹo nàng?

Diệp Thư Vân bất mãn nói: "Ai muốn trang điểm ở chỗ này."

Nói xong, Diệp Thư Vân giận dỗi định mở cửa phòng. Nàng một lòng muốn chạy trốn, không nghe kịp câu kia của Mạnh Vân Trạch. Đợi nàng mở cửa phòng, Tú Ngọc và bọn nha đầu phía sau đều nghẹn cười xấu xa nhìn chằm chằm nàng.

Thật là xấu hổ không chỗ dung thân mà.

Nàng rốt cuộc vẫn ở thư phòng Mạnh Vân Trạch tạm chấp nhận trang điểm.

Tú Ngọc tay trái nắm một sợi tóc đen của Diệp Thư Vân, một tay cầm gỗ đào sơ tóc, hai người ngươi một lời ta một ngữ nói giỡn, hắn bỗng nhiên nghĩ đến bốn chữ khuê phòng chi nhạc*.

*Thú vui trong phòng con gái

Ánh mặt trời chiếu vào, vừa lúc dừng ở trên người Diệp Thư Vân, ánh sáng nhu hòa, không hề dấu hiệu nhảy vào đáy lòng hắn.

Chuyện đời trước, ân ân oán oán, hại hắn vô tội bị liên luỵ, muốn hắn buông xuống đúng là không dễ. Nhưng ân oán cha mẹ, đã là chuyện quá khứ, đó là chuyện hắn không biết cũng chưa từng tham dự, Diệp Thư Vân sao cũng không phải? Không thể làm cho bọn họ vì chuyện gút mắt đời trước mà trả giá đại giới.

Lúc Diệp Thư Vân và Mạnh Vân Trạch dùng cơm sáng, Tú Ngọc tựa hồ thấy trên cổ Mạnh Vân Trạch có một vết đỏ, mới đầu nàng còn cho rằng mình hoa mắt, tập trung nhìn vào mới xác định có vết đỏ kia.

Tú Ngọc nói: "Cô gia......"

Diệp Thư Vân đang ăn canh, bỗng nhiên nghe thấy Tú Ngọc nói một câu như vậy, cả kinh thiếu chút nữa nhổ ra. Tú Ngọc luôn luôn là kêu hắn hầu gia, sao đột nhiên sửa lại?

Diệp Thư Vân ho khan hai tiếng, nhìn nhìn Tú Ngọc, như là có chút oán trách nàng: "Cô...... Gia?"

Mạnh Vân Trạch lại rất hưởng thụ: "Sao thế?"

Tú Ngọc nhìn Diệp Thư Vân một cái, bỗng nhiên thông suốt, nàng là nha đầu của hồi môn, đã đi theo tiểu thư tới hầu phủ, ước chừng cũng coi như là người trong phủ, không kêu cô gia, chẳng lẽ để Phương Hạo kêu?

Tú Ngọc chỉ chỉ cổ mình nói: "Chỗ này của gia có vết đỏ, là bị thứ gì cắn sao?"

Phương Hạo cả kinh trong lòng, ban ngày ban mặt, đại tiểu thư ngốc này hỏi vấn đề ngu ngốc gì thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play