Ánh mặt trời lóa mắt xuyên qua cành lá rậm rạp trong rừng, hóa thành ánh sáng loang lổ chiếu vào mắt nàng, chói loá đến mức khiến nàng phiền lòng. Nàng vốn muốn nói thẳng ra những nhớ nhung suy nghĩ trong lòng cho đồ ngốc Mạch Vân Trạch này, nhưng cũng lại thật sự không cam lòng đem tâm ý của mình bộc lộ như vậy.
Diệp Thư Vân tâm bất cam tình bất nguyện nói: "Thôi, thân phận hầu gia tôn quý, ta không dám yêu cầu gì đâu."
Trong lời nói của nàng lộ ra chút tính trẻ con, hắn nghe thấy rõ ràng nhưng chỉ cười cười.
Hai người sắp đến chỗ Lâm Lan và Tú Ngọc, Diệp Thư Vân liền nói muốn xuống ngựa đi bộ qua, nàng không muốn bị Lâm Lan và Tú Ngọc thấy hành động thân mật của nàng và Mạnh Vân Trạch, nàng sợ thẹn thùng. Nhưng không biết Mạnh Vân Trạch có ý định gì, nói cách nào cũng không chịu để nàng tự đi về.
Mạnh Vân Trạch một tay dắt dây cương, một tay bao lấy Diệp Thư Vân, chung quy có không thể chu toàn. Ngay lúc con ngựa đang từng bước một chậm lại, Diệp Thư Vân liền nhân cơ hội nhảy xuống, dắt đi một con ngựa khác nói với Mạnh Vân Trạch: "Không còn bao xa, ta tự mình đi được."
Nói xong, Diệp Thư Vân cũng mặc kệ Mạnh Vân Trạch có đồng ý hay không, tự mình dắt ngựa đi mất. Mạnh Vân Trạch vốn còn muốn mắng nàng vài câu không màng nguy hiểm đã nhảy xuống ngựa, nhưng chút thời gian để nói đó nàng cũng không thèm cho hắn.
Diệp Thư Vân không quay đầu lại, xa xa dặn dò Mạnh Vân Trạch: "Nhớ săn nhiều con mồi một chút, chúng ta không thể thua."
Mạnh Vân Trạch thật không biết nên làm sao với nàng.
Diệp Thư Vân đi về phía trước chưa được hai bước, Lâm Lan và Tú Ngọc đã thấy nàng, Lâm Lan vẫy tay từ xa xa, Tú Ngọc vốn đang ngồi ở trong đình thảnh thơi uống trà, vừa thấy Diệp Thư Vân đi lại, nhanh chóng đứng dậy, một đường chạy chậm qua giúp Diệp Thư Vân dẫn ngựa.
Lâm Lan rót một chén trà mới, đợi Diệp Thư Vân lại đây liền đem nước trà đưa cho nàng.
Lâm Lan hỏi nàng: "Sao nhanh thế đã trở lại rồi?"
Diệp Thư Vân lắc tay, mất mát nói: "Đừng nói nữa. Vừa rồi ở trên lưng ngựa, ta hơi lung lay một chút, hầu gia cho rằng ta bị làm sao, liền gấp gáp đem ta trở về."
Lâm Lan và Tú Ngọc che miệng cười rộ lên, Lâm Lan nói: "Ai u, thì ra là tới khoe khoang. Đã biết phu thê các ngươi ân ái, nhưng không cần phải phô trương như vậy chứ? Đây là muốn khi dễ chúng ta không ai thương, không ai đau sao."
Diệp Thư Vân còn chưa lên tiếng, Tú Ngọc đã trách móc Lâm Lan nói: "Lời này của Lâm tiểu thư chẳng khác nào chèn ép ta? Ở đây trừ bỏ ta, còn người nào không ai thương, không ai đau."
Cho dù da mặt Diệp Thư Vân rắn chắc cỡ nào, cũng không chịu nổi hai người Lâm Lan và Tú Ngọc thay phiên nhau trêu ghẹo.
Diệp Thư Vân nói: "Hai người thôi đi."
Lâm Lan và Tú Ngọc liếc nhau, nhấp miệng cười rộ lên.
Lâm Lan hỏi Diệp Thư Vân: "Hình như gần đây cảm tình của hầu gia và ngươi so với vài ngày trước tốt hơn rất nhiều?"
Lần trước nàng và Diệp Thư Vân mất tích trong đêm tuyết, Mạnh Vân Trạch tựa hồ còn giận dỗi với Diệp Thư Vân, hiện giờ vừa qua mấy ngày không thấy, Diệp Thư Vân và Mạnh Vân Trạch đã thân mật đến mức cưỡi cùng một con ngựa trở về.
Diệp Thư Vân giả ngu nói: "Sao ta lại không hiểu ý của ngươi là gì thế nhỉ?"
"Ngươi đừng giả ngu với ta, vừa rồi ta và Tú Ngọc đều thấy cả."
Lâm Lan đã nói đến thế, nàng cũng thật sự không còn gì để giấu giếm, chỉ nhấp một hớp trà, im lặng không lên tiếng, cho là cam chịu.
Mạnh Vân Trạch quay lại rừng liền gặp phải Thẩm Hàng Khải vừa đi ra từ bên trong, Mạnh Vân Trạch hỏi hắn đi đâu, Thẩm Hàng Khải liền nói mới nãy hình như thấy một con gà rừng lẻn đến nơi này, cho nên tới tìm.
Lời vừa mới dứt, Mạnh Vân Trạch đã liếc mắt thấy "Gà rừng" kia chạy ngang qua, nhưng nhìn thật kỹ vào mới phát hiện không phải gà rừng, rõ ràng là gà nhà người ta nuôi. Mạnh Vân Trạch nói giỡn: "Ngươi mệt mỏi làm việc ở Hình Bộ đến mức nào mà mắt lại có chút "mờ mịt" vậy."
Thẩm Hàng Khải lấy mũi tên kéo cung, bỗng nhiên một khối ngọc bội mỡ dê từ trong lòng ngực hắn rơi xuống. Mạnh Vân Trạch nhìn kỹ mới thấy ngọc bội trông có chút quen mắt.
Thẩm Hàng Khải thấy ngọc bội rơi ra, cúi đầu nhìn xem một cái liền vội vàng thu mũi tên xuống ngựa, cẩn thận nhặt ngọc bội rồi phủi phủi bụi dính phía trên. Mạnh Vân Trạch nhìn thoáng qua tay Thẩm Hàng Khải, lúc này mới nhận ra.
Đây đúng là ngọc bội vài ngày trước Diệp Thư Vân mang theo bên người.
Mạnh Vân Trạch hỏi hắn: "Sao ta chưa từng thấy ngươi mang theo ngọc bội này bên người vậy?"
Thẩm Hàng Khải giương mắt nhìn thẳng Mạnh Vân Trạch, hắn thu ngọc bội vào người rồi nói: "Đây là di vật tổ mẫu lưu lại, là vật gia truyền, vô cùng trân quý, cho nên ta không mang nó."
Đây là vật gia truyền của Thẩm Hàng Khải! Đã là vật gia truyền, Thẩm Hàng Khải nhất định sẽ không dễ dàng đem tặng, như vậy tức là phải có tâm tư thế nào mới đưa nó cho Diệp Thư Vân. Nhưng nếu đã như thế, vì sao Diệp Thư Vân lại đeo ở bên người?
Ngày đó Tú Ngọc lỡ miệng, nhắc tới hai chữ "Tới cửa", hắn đã để tâm, mới phái người đi tìm hiểu. Kết quả thật như hắn dự đoán, trước khi hắn đến Diệp phủ cầu thân, Thẩm Hàng Khải cũng đã từng đến Diệp phủ xin cưới, tuy nhiên hắn nghe người nói khi đó Diệp Thư Vân đã uyển chuyển từ chối Thẩm Hàng Khải rồi.
Hắn cho rằng trong lòng Diệp Thư Vân không có Thẩm Hàng Khải, hiện giờ xem ra, có lẽ hắn nhìn lầm rồi cũng chưa biết được.
Mạnh Vân Trạch đang nói chuyện tốt đẹp, đột nhiên ánh mắt trở nên phức tạp, một bộ dáng tâm sự nặng nề, làm Thẩm Hàng Khải nhìn thấy thật không hiểu.
Thẩm Hàng Khải hỏi hắn: "Sao đột nhiên lại thất thần vậy?"
Ánh mắt Mạnh Vân Trạch đảo qua, rõ ràng cất giấu một chút ghen ghét, càng làm lòng Thẩm Hàng Khải cảm thấy hoang mang không thôi.
Mạnh Vân Trạch thầm nghĩ trong lòng, có lẽ cái ngọc bội kia đã từng là tín vật đính ước của Thẩm Hàng Khải và nàng, sợ rằng trong lòng Diệp Thư Vân còn có Thẩm Hàng Khải.
Nếu thật như thế, thì hắn là cái gì? Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ là một đồ vật để Diệp Thư Vân leo cao sao? Những nhất cử nhất động nhìn như có tình đó của nàng, chẳng lẽ chỉ là gặp dịp thì chơi?
Mạnh Vân Trạch đang tâm loạn như ma, Diệp Thư Vân đã cầm cung tiễn của hắn đi đến, nàng nói: "Hầu gia, ngươi quên cái này."
Mạnh Vân Trạch vừa mới đi xa, nàng bỗng nhớ tới mũi tên trên tráp của nàng đã không còn, liền vội vàng lấy mũi tên trên tráp của Mạnh Vân Trạch chạy tới.
Đến khi Diệp Thư Vân đứng lại, nàng mới thấy rõ đồ vật trong tay Thẩm Hàng Khải, liền biết không ổn, lo lắng sốt ruột mà nhìn về phía Mạnh Vân Trạch.
Diệp Thư Vân muốn nói lại thôi: "Hầu gia......"
Liếc mắt nhìn qua Diệp Thư Vân một cái, hắn đột nhiên thông suốt, cuối cùng cũng hiểu được lòng mình với nàng. Hắn vẫn cho rằng bởi vì Diệp Thư Vân lừa hắn, lợi dụng hắn nên mới cảm thấy phẫn uất, nhưng thật ra không phải. Hắn lòng dạ không thuận, toàn thân đầy khó chịu đều bởi vì hắn ghen ghét Thẩm Hàng Khải, ghen ghét đến phát cuồng.
Hắn đây là ăn dấm.
Mạnh Vân Trạch không rên một tiếng, đi qua nhận lấy mũi tên tráp mà Diệp Thư Vân đưa qua, dặn dò nàng: "Cám ơn, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Nhìn bộ dáng Mạnh Vân Trạch, rõ ràng hắn đã hiểu lầm nàng rồi! Nàng và Mạnh Vân Trạch vất vả lắm mới hòa hợp như thế, nào có thể vì chuyện này mà thất bại trong gang tấc!
Thẩm Hàng Khải đứng giữa hai người, ẩn ẩn nhận thấy được có gì đó không thích hợp, nhưng lại không biết tột cùng là có chỗ nào không thích hợp.
Mạnh Vân Trạch nói với Thẩm Hàng Khải: "Chúng ta đã lâu không tỷ thí, không bằng so một trận đi?"
Thẩm Hàng Khải không rõ nguyên do, chỉ nghĩ Mạnh Vân Trạch thật sự muốn tỷ thí với hắn, liền vui vẻ đáp ứng.
Diệp Thư Vân không kịp giải thích với Mạnh Vân Trạch, hai người kia đã bỏ nàng đi vào trong rừng sâu.
Mấy năm trước, Mạnh Vân Trạch và Thẩm Hàng Khải cũng thường bớt chút thời giờ ra ngoài săn thú, tỷ thí tài nghệ. Bọn họ tỷ thí thực ra chỉ là muốn vui vẻ, chứ không hề phân định thắng bại, nhưng hôm nay Mạnh Vân Trạch hiển nhiên đã khác xưa. Mạnh Vân Trạch giống như vô cùng nỗ lực, thực sự muốn áp đảo hắn mới bằng lòng bỏ qua.
Đầu Mạnh Vân Trạch đang ngập đầy dấm, tất nhiên mượn lực mà làm, không bao lâu đã thắng Thẩm Hàng Khải.
Ấn theo bình thường, nếu Diệp Thư Vân thắng tỷ thí, nàng sẽ muốn khoe khoang trước mặt Diệp Định An một phen, áp đảo nhuệ khí của Diệp Định An, nhưng hôm nay nàng thắng, một chút cao hứng cũng không nhấc lên nổi, ngược lại uể oải, không có tinh thần.
Đừng nói Diệp Định An nhìn ra nàng không thích hợp, ngay cả Lâm Lan cũng thấy nàng khác thường. Mọi người quan tâm nàng, đều hỏi nàng làm sao vậy, nàng lại không thể nói rõ ràng, đành phải tìm cớ bản thân không khoẻ.
Về tới Mạnh phủ, Mạnh Vân Trạch nhảy xuống ngựa trước, Diệp Thư Vân cũng không chậm trễ, nhanh chóng nhảy xuống theo.
Nào biết Liễu Thục Nghi lại giống như môn thần đứng trước cửa, phía sau còn mang theo mấy người hầu hạ. Mạnh Vân Trạch vừa đi qua, Liễu Thục Nghi đã đón đầu nói chuyện.
Liễu Thục Nghi ngoài miệng nói là tới đưa lá trà, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, nàng ta chỉ là mượn chuyện đưa lá trà đến gặp Mạnh Vân Trạch, thật đúng là Tuý Ông chi ý bất tại tửu*.
*Ý của Tuý Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Mạnh Vân Trạch đang khó chịu chuyện Diệp Thư Vân, không có tâm tư ứng phó Liễu Thục Nghi, chỉ khách khí hai câu, thoái thác hôm nay trong người mỏi mệt, không tiện đãi khách liền mời Liễu Thục Nghi rời đi.
Mạnh Vân Trạch chân trước mới vừa đi, Liễu Thục Nghi sau lưng đã đem ánh mắt dừng ở trên người Diệp Thư Vân ngăn nàng lại.
Liễu Thục Nghi hỏi nàng: "Giận dỗi với hầu gia sao?"
Diệp Thư Vân tức giận nói: "Có quan hệ gì với ngươi?"
"Ngươi cùng hầu gia mới thành thân bao lâu? Sao cứ cách ba ngày là giận dỗi? Có thể thấy, ngươi và hầu gia căn bản không phải người một đường. Ngươi nói xem, lúc trước ngươi hao tổn tâm cơ gả vào hầu gia, giành lấy đồ vật vốn dĩ nên thuộc về ta, chẳng phải quá tốn công vô ích rồi không?"
"Thuộc về ngươi? Nực cười, ngươi và hầu gia cả đời vẫn là......"
Ánh mắt Liễu Thục Nghi hung ác nói: "Vị trí của ngươi vốn nên ở đâu, ngươi chẳng lẽ đã quên rồi sao?"
Diệp Thư Vân cảnh giác nói: "Ngươi có ý gì?"
Liễu Thục Nghi chuyển mắt nhìn thoáng qua Mạnh Vân Trạch một cái, nàng ta nhẹ giọng nói: "Nghe nói mấy ngày trước đây thân thể nương nương không khoẻ, suýt nữa sảy thai."
Nghe vậy, Diệp Thư Vân vô cùng khẩn trương mà nhìn Liễu Thục Nghi. Ngày ấy tuy rằng nàng cứu Vương thị, nhưng hiện giờ thân thể Vương thị đến tột cùng như thế nào, nàng thật sự không biết.
Liễu Thục Nghi liền làm như giải thích với nàng: "Ngươi yên tâm, nương nương không có việc gì, long thai cũng đã được bảo vệ. Ngày ấy người ở trong chùa cứu nương nương là ngươi đúng không?"
Diệp Thư Vân thề thốt phủ nhận: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Liễu Thục Nghi cười lạnh một tiếng, nàng ta sâu kín mở miệng: "Quý Phi Diệp thị, phụng chỉ nhập cung, người dịu dàng nhu thuận, khiêm tốn có độ, khéo léo đảm đang, giàu lòng nhân ái. Biết xem trọng lòng thánh, thường hầu hạ cận kề, không màng sớm chiều, chưa từng than vãn, Diệp thị gả cho trẫm, chính là trấn an lòng trẫm. Nay đặc ban cho ngươi bảo ấn, lập làm Hoàng Hậu, sau này sinh con đẻ cái, kế thừa tông miếu."
Diệp Thư Vân hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Liễu Thục Nghi, trong lòng như có ngàn vạn đao tiễn đâm xuyên qua, nhanh chóng bị bó thành một đoàn đay rối lớn đè ở trong lòng nàng.
Vì sao Liễu Thục Nghi lại biết chuyện kiếp trước chứ?
"Thế nào? Hiện tại đã biết vị trí của ngươi vốn nên ở đâu rồi chứ?" Liễu Thục Nghi căm hận nói: "Diệp Thư Vân, vị trí hiện tại của ngươi vốn là của ta, người có được những thứ này vốn dĩ đều là ta, ngươi trộm đồ vật vốn thuộc về ta. Thế mà ngươi còn dám đúng lý hợp tình rêu rao khắp nơi trước mắt ta? Còn dõng dạc hỏi có quan hệ gì cùng ta? Thật sự là khinh người quá đáng!"
Liễu Thục Nghi thấy Diệp Thư Vân bị nàng ta làm sợ tới mức không thể nói, giữa mày liền ẩn ẩn lộ ra một chút đắc ý. Nếu nàng ta không thể tốt đẹp, Diệp Thư Vân cũng tuyệt không thể tốt!
Diệp Thư Vân lui một bước, nàng nói: "Làm sao ngươi biết những việc này?"
"Còn cần phải hỏi sao? Không bằng cẩn thận ngẫm lại vì sao ngươi nghe đều hiểu được những lời này của ta?"