Trên đường trở về, Tú Ngọc nói muốn ăn hạt dẻ rang đường, Diệp Thư Vân liền để Tú Ngọc đi mua, nàng ở chỗ giao lộ chờ. Nàng vừa đứng đợi được một hồi, phía sau đột nhiên bị một đứa trẻ đụng phải.
Diệp Thư Vân bị đứa trẻ đụng phải, loạng choạng bước lên nửa bước, lại thình lình chạm vào một vị tiểu thư trước mặt.
Đứa trẻ kia liên tiếp nhận lỗi với Diệp Thư Vân, bộ dáng thập phần đáng yêu, Diệp Thư Vân không đành lòng trách cứ, cũng không nhẫn tâm để bụng chuyện đứa trẻ vô ý, cho nên cũng không hề hay biết vị tiểu thư bị nàng đụng phải nói một câu chửi rủa.
Diệp Thư Vân khó khăn tiễn đứa trẻ kia đi, nào biết giương mắt lên mới thấy thì ra người nàng đụng phải không phải ai khác, đúng là oan gia Liễu Thục Nghi.
Liễu Thục Nghi mắt lạnh nhìn nàng, Diệp Thư Vân liền thu hồi ý cười còn chưa hết trên mặt, thành tâm thực lòng nói: "Không biết là quận chúa quý giá đến gần, vừa rồi có va chạm một chút, khẩn cầu quận chúa tha thứ."
Liễu Thục Nghi nhìn như rộng lượng: "Nói chi vậy, đường lớn nhiều người đến người đi, nhất thời không nhìn thấy cũng phải."
Bằng mối thù giữa Diệp Thư Vân và Liễu Thục Nghi, Liễu Thục Nghi lại bâng quơ nhẹ nhàng như vậy đem việc này bỏ qua, đúng là khó có được. Diệp Thư Vân vừa âm thầm cảm thán Liễu Thục Nghi làm người rộng lượng, Liễu Thục Nghi đã lên tiếng.
Liễu Thục Nghi nói: "Bất quá, không biết ngươi là thiệt tình xin lỗi hay là trước mặt là một bộ, sau lưng lại là bộ khác? Nếu ngươi thiệt tình xin lỗi, việc này thật không coi là gì, căn bản không đáng nhắc tới, nhưng nếu ngươi không phải, việc này phải nối theo cách khác."
Diệp Thư Vân không phải người dễ dàng không duyên không cớ bị người khác châm chọc còn có thể nén giận, cũng không thích loanh quanh lòng vòng đánh đố với Liễu Thục Nghi, nàng khó hiểu nói: "Quận chúa nói lời này có ý gì?"
"Ngày ấy ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi sở thích của hầu gia, ngươi trên mặt làm bộ cảm tạ, sau lưng lại hưng sư vấn tội với hầu gia, chẳng lẽ còn không phải giáp mặt một bộ, sau lưng một bộ sao?"
Diệp Thư Vân chỉ cảm thấy đầu óc vang lên "Ong" một tiếng, ý niệm rối ren hỗn độn nhanh chóng hiện lên trong cái đầu nho nhỏ của nàng.
Nàng buồn bực không hiểu vì sao Liễu Thục Nghi ngay cả chuyện gió thổi cỏ lay trong hầu phủ đều rõ như lòng bàn tay như vậy? Cũng không rõ Liễu Thục Nghi đến tột cùng lấy đâu ra tự tin để so đo với nàng chuyện nhà của nàng.
Diệp Thư Vân ôn tồn nói: "Lời của Quận chúa thật làm ta nghe không hiểu. Ta với Vân Trạch như thế nào cũng là chuyện phu thê của hai người chúng ta, vì sao quận chúa lại mang lòng đầy căm phẫn như thế?"
Liễu Thục Nghi vừa nghe Diệp Thư Vân gọi thẳng tên Mạnh Vân Trạch, lòng dạ đã không thuận, lại nghe nàng nói bốn chữ "phu thê hai người", càng không thể sảng khoái.
Liễu Thục Nghi vốn không phải ghen, chỉ đơn giản là tức giận hành vi hai mặt của Diệp Thư Vân, nhưng vừa nghe thấy Diệp Thư Vân thân mật kêu Mạnh Vân Trạch như thế, nàng ta liền vô cùng ghen tị.
Liễu Thục Nghi không muốn dây dưa với Diệp Thư Vân, nói: "Diệp tiểu thư, có thể đắc ý nhưng đừng quên phép tắc, tiểu tâm đắc ý mà quên đầu thì đại họa sẽ tới đấy."
Nàng và Liễu Thục Nghi rõ ràng đều nói tiếng phổ thông, nhưng tại sao nàng nghe Liễu Thục Nghi nói chuyện lại giống như nghe tiếng trời vậy?
Diệp Thư Vân buồn bực nói: "Ta không rõ ý tứ quận chúa."
"Phải không? Sau này sẽ có cơ hội hiểu rõ." Liễu Thục Nghi không đầu không đuôi nói một câu mê sảng liền đi.
Sau khi Liễu Thục Nghi đi xa, Diệp Thư Vân lại đứng tại chỗ một hồi, vô tình thấy Thẩm Hàng Khải từ đầu ngõ trước mặt đi ra. Diệp Thư Vân nghĩ đến cái ngọc bội mà Thẩm Hàng Khải đưa nàng còn chưa trả về, vội vàng đi qua.
Diệp Thư Vân gọi Thẩm Hàng Khải: "Hàng Khải."
Thẩm Hàng Khải nghe thấy âm thanh của Diệp Thư, xoay người nhìn qua.
Diệp Thư Vân chạy chậm hai bước, đuổi theo Thẩm Hàng Khải, nàng nói: "Sao lại đi nhanh như vậy, định đi đâu sao?"
Thẩm Hàng Khải nói: "Vừa nãy vừa mới thương nghị cùng đồng nghiệp một vụ án mạng, nhưng không tra được manh mối, vậy mà hắn vừa bỏ đi, ta bỗng nhiên nghĩ ra được chút manh mối, nên muốn đuổi theo hắn."
Bộ dáng Thẩm Hàng Khải vô cùng sốt ruột, vẫn luôn duỗi cổ nhìn phương hướng phía sau Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân cũng không dám trì hoãn hắn, duỗi tay sờ đai lưng bên hông, lại không tìm thấy cái ngọc bội Thẩm Hàng Khải đưa cho nàng trước kia.
Kỳ lạ, vài ngày trước nàng còn mang theo bên người mỗi ngày, tại sao hôm nay vừa gặp được chính chủ lại tìm không thấy?
Thẩm Hàng Khải sợ chậm trễ, người nọ đi xa, hắn sẽ đuổi không kịp, cho nên vội vàng nói: "Ngươi đứng ở chỗ này chờ ta một chút, ta đến nói với người nọ vài câu rồi về."
Không đợi Diệp Thư Vân nói, Thẩm Hàng Khải đã vòng qua Diệp Thư Vân đuổi theo người nọ.
Diệp Thư Vân xoay người, ánh mắt nhìn theo Thẩm Hàng Khải, thấy hắn đuổi theo một vị nam tử, sau đó hai người liền ngừng ở ven đường ngươi một lời ta một câu.
Diệp Thư Vân lại sờ soạng vài vòng ở đai lưng, vẫn không tìm được cái ngọc bội kia. Chợt, nàng nhớ lúc trước Mạnh Vân Trạch có nhặt được cái ngọc bội này, thuận miệng hỏi nàng một câu, nàng sợ Mạnh Vân Trạch hiểu lầm mới đem ngọc bội bỏ vào gương lược.
Thật đúng là không khéo.
Diệp Thư Vân một mặt nhìn Thẩm Hàng Khải ở xa, một mặt hối hận chính mình nhát gan. Nàng làm việc đoan chính, lại không thẹn với lương tâm, thì có gì phải sợ? Hiện giờ nháo loạn như vậy, không biết trì hoãn thêm bao nhiêu thời gian mới có thể bỏ đi tảng đá trong lòng này.
Diệp Thư Vân đứng chờ ước chừng nửa canh giờ, Thẩm Hàng Khải vẫn chưa nói chuyện với người kia xong.
Thấy bộ dáng Thẩm Hàng Khải đĩnh đạc nói chuyện với người nọ, nàng tưởng hắn đã quên mất nàng. Diệp Thư Vân lười biếng nhìn Thẩm Hàng Khải, tự mình đi qua sạp bán chong chóng gần đó.
Xưa nay Thẩm Hàng Khải đã như vậy, nếu hắn bận rộn công sự, những việc vặt vãnh còn lại đều trở nên không quan trọng.
Diệp Thư Vân đang trả giá người bán hàng rong, Tú Ngọc cầm một túi hạt dẻ rang đường thơm ngát đi tới, Tú Ngọc một bên ăn hạt dẻ một bên hỏi nàng: "Tiểu thư sao lại ở chỗ này? Làm ta tìm thật mệt!"
Diệp Thư Vân chỉ chỉ Thẩm Hàng Khải đằng xa nói: "Đang đợi người."
Tú Ngọc có chút giật mình, ngước mắt lên thấy Thẩm Hàng Khải ở cách đó không xa, trên mặt cười bẽn lẽn: "Sao biểu thiếu gia ở đàng kia? Tiểu thư chờ biểu thiếu gia làm gì?"
Diệp Thư Vân ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, lại nhìn Thẩm Hàng Khải: "Có thể là bàn chuyện án mạng với người ta. Thôi, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về thôi."
Sắc trời đã mờ nhạt, Mạnh Vân Trạch còn đang ở trong phủ chờ nàng trở về dùng cơm chiều.
Tú Ngọc lo lắng không tha nói: "Nhưng lỡ như biểu thiếu gia quay lại tìm tiểu thư thì phải làm sao?"
Diệp Thư Vân nói Tú Ngọc yên tâm, nàng xoay người nhờ người bán hàng rong chuyển lời đến Thẩm Hàng Khải.
Bằng hiểu biết của Diệp Thư Vân đối Thẩm Hàng Khải, hắn vội vàng công sự như thế, những chuyện còn lại đều sẽ quên cái sạch sẽ, thầm nghĩ Thẩm Hàng Khải nhất định đã quên nàng chờ hắn ở chỗ này. Quả nhiên, Diệp Thư Vân dặn dò người bán hàng rong xong, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hàng Khải, hắn đã xoay thân về hướng ngược lại mà đi.
Tú Ngọc thấy Thẩm Hàng Khải rời đi, vội chỉ vào Thẩm Hàng Khải hỏi Diệp Thư Vân: "Tiểu thư, biểu thiếu gia đi rồi?"
Diệp Thư Vân cười cười, nàng nói: "Hắn quên rồi, chúng ta trở về."
Tú Ngọc như có lưu luyến, nàng nói: "Nhưng không phải tiểu thư có chuyện muốn nói với biểu thiếu gia mới chờ ở nơi này sao?"
Diệp Thư Vân lắc đầu nói: "Không có."
Vừa nãy nàng chờ ở chỗ này, bất quá là bởi vì nàng đáp ứng Thẩm Hàng Khải chờ hắn một chút, chứ không có lời nào cần nói.
Diệp Thư Vân và Tú Ngọc mới vừa đi một bước, Thẩm Hàng Khải đã vội vã đuổi theo gọi Diệp Thư Vân.
"Mới cùng đồng nghiệp nói hai câu đã hoàn toàn quên ngươi còn chờ ở nơi này, thật không phải." Thẩm Hàng Khải mãi nói câu không phải sau đó mới hỏi Diệp Thư Vân: "Vừa nãy ngươi muốn nói cái gì với ta sao?"
Nàng vốn định trả lại hắn cái ngọc bội, chỉ là không khéo, hôm nay nàng không đem theo ở trên người. Vì vậy Diệp Thư Vân chỉ có thể lắc đầu phủ nhận nói: "Không có gì, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, nên mới kêu ngươi."
Diệp Thư Vân không chịu nói thật, Thẩm Hàng Khải tự biết hỏi nhiều vô ích: "Trời chiều rồi, nếu ngươi rảnh......"
Thẩm Hàng Khải vốn định nói nếu Diệp Thư Vân rảnh rỗi, hắn muốn mời nàng ăn bữa cơm, nghĩ lại, hắn mới nhớ Diệp Thư Vân đã gả chồng, sợ là không tiện.
Thẩm Hàng Khải sửa lời nói: "Không còn sớm, ta đưa ngươi trở về."
Diệp Thư Vân lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, thời gian không còn nhiều, không trì hoãn ngươi nữa."
Thẩm Hàng Khải đi lên đằng trước Diệp Thư Vân nói: "Hại ngươi đứng đợi lâu như vậy, sao có thể để ngươi như vậy mà về. Để ta đưa ngươi trở về đi, cũng giúp ta giảm bớt một ít áy náy."
Vừa nãy bàn chuyện vụ án với đồng nghiệp, tâm vô tạp niệm, nên mới đem Diệp Thư Vân còn đang đợi hắn vứt lên chín tầng mây. Hại Diệp Thư Vân không duyên cớ đứng chờ hắn lâu như vậy, hắn thật sự băn khoăn.
Diệp Thư Vân không lay chuyển được Thẩm Hàng Khải, chỉ có thể mặc kệ hắn. May mà Mạnh phủ cách nơi này không xa, chỉ có vài bước chân, liền nhanh chóng về đến.
Dọc đường đi Tú Ngọc nói rất nhiều lời với Thẩm Hàng Khải, không biết có phải lo lắng bầu không khí lặng im dễ làm mọi người xấu hổ hay không.
Tới rồi trước cửa Mạnh phủ, Tú Ngọc hướng Thẩm Hàng Khải nói: "Biểu thiếu gia, chúng ta tới rồi."
Thẩm Hàng Khải gật đầu, vẫn áy náy nói: "Hôm nay là ta sai lầm, để ngươi uổng công chờ đợi lâu như vậy không nói, thật không phải."
Diệp Thư Vân mỉm cười, nàng nói: "Không soa đâu, cũng không có vấn đề gì."
Nàng vốn không cần chờ hắn, bất quá là nàng chết cân não, cảm thấy mình đã đáp ứng chờ Thẩm Hàng Khải một chút, nào có chuyện chờ không được liền thay đổi, nói ra còn không khiến người chê cười.
Diệp Thư Vân do dự nói: "Ngươi......"
Đã tới giờ này, nàng không biết có nên mời Thẩm Hàng Khải ăn bữa cơm hay không.
Ánh mắt Thẩm Hàng Khải nghiêng về một bên, liếc thấy Mạnh Vân Trạch đang đứng ở trên bậc thang cúi đầu nhìn hắn. Diệp Thư Vân thấy phản ứng Thẩm Hàng Khải như vậy, xoay người nhìn thoáng qua, liền vô tình chạm phải ánh mắt Mạnh Vân Trạch.
Mạnh Vân Trạch chầm chậm bước xuống, hắn nói: "Hàng Khải, sao ngươi lại tới đây?"
Mạnh Vân Trạch ngừng ở bên cạnh Diệp Thư Vân, đứng sóng vai cùng nàng. Diệp Thư Vân lặng lẽ nhìn thoáng qua Mạnh Vân Trạch, lòng có chút bất an.
Tuy rằng nàng làm việc quang minh chính đại, không có chút nào cần xin lỗi Mạnh Vân Trạch, càng không có làm ra hành vi vượt rào, nhưng đột nhiên bị hắn bắt gặp trong trường hợp như vậy, nàng luôn có một loại tâm lý quẫn bách bị người bắt gian.
Thẩm Hàng Khải hỏi lại hắn: "Như thế nào? Không có chuyện gì thì không được tới à?"
Một người làm việc ở Hình Bộ, một người làm việc ở Đại Lý Tự, hai người thường xuyên qua lại nên nói chuyện không hề cố kỵ.
Mạnh Vân Trạch vui vẻ cười, hắn nói: "Nếu không chuyện còn chuyện khác thì lưu lại ăn cơm đi."
Thẩm Hàng Khải đáp: "Cám ơn, nhưng bây giờ ta còn phải quay lại Hình Bộ xem hồ sơ, thật không tiện."
Mạnh Vân Trạch trêu ghẹo Thẩm Hàng Khải: "Thẩm thị lang cũng thật bận rộn, một ngày này ngày, vội lên cũng chưa cái chính xác, cũng không thèm nghỉ một chút."
Thẩm Hàng Khải không cam lòng yếu thế nói: "Cũng không biết mấy ngày trước có người nào suýt nữa không biết ngày đêm nghỉ ở Đại Lý Tự không về nhà?"
Ngh xong câu này, Mạnh Vân Trạch lắc đầu, chỉ cười.
Thẩm Hàng Khải nói: "Ngươi nếu thật sự có lòng, lần tới chuẩn bị cho ta một bàn, lấy rượu tốt nhất ra mời ta, như thế nào?"
Mạnh Vân Trạch sảng khoái nói: "Tất nhiên là được, vậy không chậm trễ ngươi làm chuyện quan trọng nữa."
Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Thư Vân nhìn theo Thẩm Hàng Khải đi xa, Diệp Thư Vân liếc mắt đánh giá Mạnh Vân Trạch một cái, do do dự dự, không biết có nên mở miệng giải thích chuyện nàng và Hàng Khải cùng nhau trở về không. Nếu nàng giải thích với Mạnh Vân Trạch, ngược lại có vẻ là nàng chột dạ, thật giống như lạy ông tôi ở bụi này; nhưng nếu không giải thích, nàng lại sợ hắn nghĩ nhiều.
Diệp Thư Vân khó xử, không biết phải làm thế nào, Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên phát ra tiếng: "Người đã đi xa, còn nhìn cái gì? Cơm canh đã sớm bày lên, còn chờ nữa, sẽ lạnh mất."
Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Hầu gia còn chưa ăn sao?"
Hắn hơi hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn thật sự không muốn nghe Diệp Thư Vân kêu hắn "Hầu gia".
Mạnh Vân Trạch có vẻ không vui, hỏi lại nàng: "Ngươi đã quên buổi sáng đáp ứng ta cái gì rồi sao?"
Bọn họ đã quyết định đêm nay cùng nhau ăn cơm, sao nàng có thể quên được? Nàng không bao giờ quên chuyện đã đáp ứng hắn, chỉ là nàng sợ hắn chờ mình không được.
Diệp Thư Vân mi mắt cong cong, nhấc vạt áo chạy hai bước đến trước Mạnh Vân Trạch, đắc ý nói: "Hầu gia còn không nhanh lên? Cơm canh lạnh ngắt thì không thể ăn đâu."
Mạnh Vân Trạch không nhịn được mà bật cười, biết nàng sẽ trả đũa, nhưng hắn cũng không ghét nàng như vậy, thậm chí có một chút thích nàng không nói đạo lý.