Chuyện xưa của Lâm gia và Nhan gia, Diệp Thư Vân đã từng nghe Diệp Định An kể qua một lần.
Mấy năm trước, tổ tông Nhan gia đi săn thú trong núi, bởi vì ăn mặc phú quý, mới bị trôm cướp theo dõi. Lúc đó, tổ tông Lâm gia cũng săn thú ở đó. Ít nhiều nhờ vào tổ tông Lâm gia trượng nghĩa tương trợ, gia gia Nhan Dĩ Hằng mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Tổ tông Nhan gia cảm kích tổ tông Lâm gia cứu mạng, lúc còn sống đã định ra hôn nhân cho hai đứa nhỏ.
Khi đó tổ tông Lâm gia vẫn chưa đáp ứng, gia gia của Lâm Lan nói, chuyện hôn nhân của con cháu vẫn nên để con cháu mình làm chủ, tổ tông Nhan gia mới không nhắc đến nữa.
Chuyện này trừ Nhan Dĩ Hằng và Lâm Lan cũng chỉ có gia gia Lâm Lan là hờ hững, những người còn lại đều đặt ở trong lòng.
Nếu ấn theo ý tứ lúc trước của gia gia Lâm Lan, hôn nhân này sớm đã bị Lâm Lan từ chối mà trở thành phế thải, nhưng Lâm lão gia không chịu. Đối với Lâm gia mà nói, nếu Lâm Lan thật sự có thể gả vào Nhan phủ, đó là gả cao, Lâm lão gia tất nhiên không chịu buông tay.
Gả cho người mình không yêu sẽ phải sống nghẹn khuất cả đời, Diệp Thư Vân từng trải qua, cho nên nàng không muốn ngày nào đó Lâm Lan cũng chịu đựng cuộc sống bị đè nén như vậy.
Diệp Thư Vân đặt tay mình lên tay Lâm Lan, nàng nói: "Chúng ta sẽ tìm ra biện pháp."
Lâm Lan cười nhàn nhạt, như là không tin. Nếu cha mẹ nàng là dao, thì nàng chính là cá trên thớt, nào để cho nàng tự chủ lựa chọn đường sống.
Lâm Lan hơi ngẩng đầu nhìn bốn phía, thở phào một hơi nói: "Có một nơi như vậy giúp ta trốn thoát đi những chuyện phiền lòng, thật sự khiến ta có cảm giác cả người buông lỏng một chút."
Những chuyện không như ý bên ngoài đè ép trên người nàng mấy năm nay, vẫn luôn thường xuyên ép nàng tới mức không thở nổi. Hôm nay tới đây, non xanh nước biếc, trời tuyết trắng thuần, những chuyện phiền lòng của nàng tựa hồ cũng bị tuyết chôn đi.
Lâm Lan lại nghĩ đến chuyện của mình, lo lắng nói: "Ở nơi này giống như chưa bao giờ phát sinh chuyện gì, ta còn nằm mơ, giống như mọi chuyện sẽ phát triển như mong muốn của ta."
Nếu có khả năng, nàng muốn vĩnh viễn tránh ở nơi này, không đi nơi nào nữa.
Diệp Thư Vân chống cằm nói: "Rõ ràng là ra giải sầu, cớ gì lại ủ rũ như thế? Không nghĩa lý gì chúng ta ra ngoài giải sầu mà trở về còn càng sầu hơn được?"
Diệp Thư Vân nhướng mày nhìn về phía Tú Ngọc, Tú Ngọc lập tức hiểu ý, nàng nói: "Tuyết đẹp như vậy, lại không có người khác quấy rầy chúng ta, Lâm tiểu thư cũng đừng nghĩ nhiều, chúng ta vui vẻ uống vài chén, lại xem tuyết, sầu não bao nhiêu cũng đều tan thành mây khói."
Lâm Lan nhẹ giọng cười.
Diệp Thư Vân duỗi người tiến đến bên cạnh bếp lò sưởi ấm. Nàng nhìn thoáng qua bóng đêm trong núi, thật sự giống như thơ nói, thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.*
*Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng. Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh
Bởi vì gió tuyết càng ngày càng lớn, lạnh đến tay ba người sắp hoá đá, ba người ngồi ở tuyết đình một hồi liền trở về nghỉ ngơi.
Tuyết rơi đầy trời, dưới bóng đêm, đỉnh núi nơi xa đã đắp lên một màu trắng thuần. Gió tuyết chạy dài vạn dặm, mọi nơi đều tĩnh lặng, ngẫu nhiên chỉ có một hai bông tuyết lọt vào bếp lò, làm vang lên một tiếng thanh thúy vỡ vụn. Đang yên tĩnh, tiếng vang thanh thúy này vừa gọn gàng lại lưu loát, ngược lại có vẻ rất mê người.
Ngoài cửa sổ toàn là thanh âm tuyết rơi xuống, trong phòng ấm áp dễ chịu, Tú Ngọc nghỉ ở gian ngoài, Lâm Lan cùng Diệp Thư Vân cùng nghỉ ở phòng trong.
Lâm Lan nhỏ giọng hỏi Diệp Thư Vân: "Mạnh hầu là người trong lòng của ngươi có đúng không?"
Mới đầu Diệp Thư Vân ngẩn ra, sau chợt cười nói: "Rõ ràng như thế sao?"
Lâm Lan cười, nàng nói: "Ngươi nói xem?"
Lần bọn họ thưởng mai ở ngoài thành ngẫu nhiên gặp được Mạnh Vân Trạch, ánh mắt Diệp Thư Vân vẫn luôn dõi theo hắn. Bằng tất cả hiểu biết của nàng đối với Diệp Thư Vân, nếu không phải trong lòng Diệp Thư Vân có Mạnh Vân Trạch, nàng cũng không hiểu vì sao Diệp Thư Vân lại như thế.
Diệp Thư Vân thè lưỡi nhún vai kinh ngạc nói: "Không biết đồ ngốc kia có nhìn ra không."
Diệp Thư Vân nói nhỏ, Lâm Lan không nghe rõ, nàng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Diệp Thư Vân lắc đầu phủ nhận: "Không có nói gì."
May mà bóng đêm trầm thấp, che đậy khuôn mặt đỏ ửng của nàng, Lâm Lan mới không nhìn thấy thần thái nữ nhi của nàng.
Lâm Lan nhẹ giọng hỏi nàng: "Gần đây ngươi cùng hầu gia thế nào?"
"Ta cũng không chắc? Tương kính như tân* chăng?" Lâm Lan hỏi hàm hồ, Diệp Thư Vân cũng đáp hàm hồ.
*vợ chồng tôn trọng nhau như khách
Lâm Lan mới định khen nàng, nào ngờ Diệp Thư Vân lại đem chuyện này xoay quanh, nàng nói: "Hết thảy không có xảy ra chuyện gì."
Lâm Lan duỗi tay, từ dưới chắn tìm được cánh tay phải của Diệp Thư Vân, nhẹ nhàng nhéo một cái, nàng nói: "Ta thấy ngươi càng ngày càng bướng bỉnh, còn muốn trêu chọc ta."
Diệp Thư Vân lùi tay về, lăn qua trốn lại, nói cười vui vẻ: "Hôm nay ngươi buồn cả một ngày, chỉ muốn chọc cho ngươi cười một cái."
Lâm Lan cười: "Có chỗ nào là chọc cho ta vui vẻ, rõ ràng là trêu chọc ta."
Bởi vì ban đêm ngủ muộn, ba người lại uống mấy chén, cho nên ngủ rất say. Sáng sớm, nha đầu Vân Thất gõ cửa ở bên ngoài một lúc lâu, ba người ở trong phòng cũng không nghe thấy.
Rốt cuộc vẫn là Diệp Thư Vân thính tai, đang ngủ mơ hồ bỗng nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài, vì thế lên tiếng.
Nha đầu bên ngoài nói: "Tiểu thư, chủ tử nói ta tới kêu các vị dậy, nếu các tiểu thư đã thức thì sẽ cho người hầu hạ rửa mặt, thuận tiện đem đồ ăn sáng bưng lên sớm một chút."
Diệp Thư Vân còn hơi mơ màng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta thức dậy ngay, làm phiền cô nương."
Nha đầu ngoài cửa lên tiếng lui ra.
Diệp Thư Vân trợn mắt nhìn xung quanh, tuyết bên ngoài chiếu sáng vào trong nhà sáng trưng, trong phòng xông hương, Lâm Lan cùng Tú Ngọc còn đang ngủ say.
Diệp Thư Vân đứng dậy, giơ tay đặt trước mắt, che đi ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Lâm Lan ngay vào giờ phút này tỉnh lại, nàng quay đầu nhìn nhìn Diệp Thư Vân, cười hỏi: "Vừa rồi hình như ta nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài?"
Diệp Thư Vân nói: "Chúng ta ngủ muộn, chủ nhân Vân Thất phái người tới kêu chúng ta dậy ăn cơm sáng."
Lâm Lan nhìn bên ngoài, trời đã sáng choang, nàng cười đến thẹn thùng: "Đúng là đã muộn."
Ba người ăn qua đồ ăn sáng xong, tuyết trắng xóa thình lình đập vào mắt, vạn dặm đóng băng, trời đất trên dưới đều phủ một màu trắng, giống như đây mới là bộ dáng trời đất vốn nên có.
Trách không được Lâm Lan nói nếu phiền lòng chỉ cần tới chỗ này nghỉ ngơi một lần, hỗn loạn trong lòng sẽ tự tan đi. Nhìn cảnh núi trước mắt này cùng tuyết trắng, nhứng tâm sự đè ở trong lòng cũng dần tan đi.
Tú Ngọc mới vừa cảm thán một câu, Phương Nhiêu không biết từ chỗ nào đi tới, nói: "Thì ra phu nhân ở chỗ này."
Diệp Thư Vân trố mắt, nàng không hiểu vì sao Phương Nhiêu lại ở đây, nàng hỏi: "Phương tiểu thư?"
Lâm Lan từng nghe nói qua đại danh Phương Nhiêu, danh giá nàng vang dội trong kinh, không biết có bao nhiêu người quyền quý trong kinh thành ngưỡng mộ, ngay cả Nhan Dĩ Hằng trên người có hôn ước cũng không ngoại lệ.
Lâm Lan liếc mắt một cái đảo qua Phương Nhiêu, mọi người đều nói Phương Nhiêu người tựa thiên tiên, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên lời đồn đãi không sai. Sau đó, Lâm Lan liền đem ánh mắt phóng tới đỉnh núi nơi xa, không hề nhìn Phương Nhiêu.
Phương Nhiêu cúi người nói: "Vừa rồi ta ra khỏi thành thì gặp được Mạnh Hầu ở cửa thành, nghe bọn họ nói muốn ra thành tìm người. Hiện nay xem ra, người Mạnh Hầu muốn tìm chính là phu nhân."
Phương Nhiêu cũng từng nghe qua đại danh Diệp Thư Vân, nếu không nhìn thấy Diệp Thư Vân, nàng vẫn luôn cho rằng Diệp Thư Vân là một người thủ đoạn, nhưng hôm nay vừa thấy, ánh mắt Diệp Thư Vân trong suốt, một chút cũng không giống người có tâm cơ âm ngoan, thật là làm nàng hồ đồ.
Hôm qua Diệp Thư Vân một lòng chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm Lâm Lan, hoàn toàn quên mất cho người báo tin cho Mạnh Vân Trạch, bây giờ nghe Phương Nhiêu nhắc tới, nàng mới nhớ tới việc này liền cảm thấy không ổn, không biết hầu phủ cùng phụ thân mẫu thân nàng đã nháo thành dạng nào.
Lâm Lan nghe nói, hỏi Diệp Thư Vân: "Những lời hôm qua ngươi nói đều là dỗ dành ta?"
Diệp Thư Vân vô cùng chột dạ lắc đầu, nàng nói: "Ta có nói qua với huynh trưởng, chắc hẳn hắn sẽ thay ta nói một tiếng?"
Lâm Lan nghe thấy Diệp Thư Vân nhắc tới Diệp Định An, vui mừng ra mặt, định hỏi nàng tình hình cụ thể, lại ngại Phương Nhiêu vẫn còn ở đằng kia, không tiện mở miệng.
Lâm Lan không nề hà, nhẹ nhàng chọc vào trán Diệp Thư Vân nói: "Lại hồ nháo rồi."
Diệp Thư Vân không phục, nàng nói: "Ngươi nói ta hồ nháo, vậy ngươi xem hành vi của ngươi thì thế nào?"
Lâm Lan tự nhận đuối lý, không dám lên tiếng.
Phương Nhiêu nói: "Không nghĩ tới phu nhân còn có một mặt trẻ con như vậy, không nói một tiếng với tướng công đã chạy ra ngoài. Ta thấy thần sắc Mạnh Hầu mệt mỏi, sợ là suốt một đêm cũng không hề nghỉ ngơi. Nếu phu nhân không còn chuyện khác, vẫn nên nhanh chóng trở về cho thỏa đáng, miễn để hầu gia lo lắng."
Nhờ Phương Nhiêu nhắc nhở, Tú Ngọc mới kinh ngạc phát hiện hôm qua các nàng ra ngoài, vẫn chưa từng báo cho Mạnh Vân Trạch. Tú Ngọc tự đánh vào đầu nói: "Thật là không đúng, thế mà ta lại quên thông báo cho hầu gia một tiếng. Tiểu thư, chúng ta mau trở về thôi. Hiện tại không biết bọn họ đã lo lắng đến mức nào."
Diệp Thư Vân nhìn Lâm Lan, thấy vẻ mặt nàng ấy không muốn, vì thế khuyên: "Chúng ta đi thôi, cứ ở chỗ này trốn tránh mãi cũng không phải cách, chuyện gì đến cũng sẽ đến, chuyện nên đối mặt thì trốn không thoát."
Đúng heo như lời Diệp Thư Vân nói, nàng muốn chạy trốn, thì sẽ thoát được rất xa, ai cũng không tìm thấy nàng, nhưng trong lòng nàng còn điều vướng bận, nàng trốn không thoát.
Từ biệt Phương Nhiêu, ba người vốn muốn giáp mặt cùng chủ nhân Vân Thất nói lời cám ơn, nhưng chủ nhân Vân Thất không muốn gặp. Ba người liền nhờ nha đầu chuyển lòng biết ơn liền đi khỏi Vân Thất.
Đi đến giữa sườn núi, xe ngựa đã đợi ở đàng kia hồi lâu, ba người lên xe ngựa, xa phu liền đánh xe đi về bên trong thành. Đoàn người tới cửa quan, xa phu đột nhiên dừng xe ngựa lại, không hề đi nữa.
Diệp Thư Vân không rõ nguyên nhân, cách màn xe hỏi một câu: "Vì......"
Đầu óc vừa chuyển, bỗng nhiên nhớ tới lời Phương Nhiêu vừa mới nói, liền đứng dậy xốc màn xe lên, quả nhiên thấy Mạnh Vân Trạch đang cưỡi ngựa ngừng ở phía trước. Xem ra Phương Nhiêu không có lừa nàng, quả thật trông hắn có chút mỏi mệt, đến mức hai mắt muốn giấu cũng không được, lại nhìn vẻ mặt và ánh mắt kia của hắn, hình như còn có một chút tức giận với nàng.
Xa phu từ xa thấy Mạnh Vân Trạch liền tự giác ngừng xe lại.
Mạnh Vân Trạch vừa nhìn thấy Diệp Thư Vân, liền nhảy xuống lưng ngựa, hắn đi lên vài bước, áo choàng bị gió thổi bay lên, phập phồng đập sau lưng hắn.
Lâm Lan cùng Tú Ngọc ở trong xe không nhìn thấy tình huống bên ngoài, dò đầu ra hỏi: "Đang êm đẹp, sao lại dừng lại?"
Lại chuyển mắt, hai người liền thấy khuôn mặt âm trầm của Mạnh Vân Trạch đang đi tới, cả hai đều thay Diệp Thư Vân đổ mồ hôi lạnh một phen. Xem ra Mạnh Vân Trạch thật sự đã bị Diệp Thư Vân chọc giận rồi.
Tú Ngọc và Lâm Lan đều muốn trốn vào bên trong, sao biết được chỉ trong chớp mắt lại thấy Diệp Định An, Diệp Định An cũng thấy Lâm Lan, vội vàng nhảy xuống ngựa đi đến.
Lâm Lan nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa trước Diệp Thư Vân, Diệp Định An chạy hai bước, ngừng ở trước người Lâm Lan hỏi nàng: "Các ngươi đi đâu vậy! Ta đã tìm các ngươi suốt một đêm."
Lâm Lan thấy dưới mắt hắn bầm tím, lòng áy náy nói: "Ta chỉ là...... muốn đi ra ngoài giải sầu."
Diệp Định An vội la lên: "Hồ nháo, nào có chuyện không tiếng động đã đi giải sầu? Ngươi đây là mất tích, không phải giải sầu."
Lâm Lan tự biết lần này là nàng quá tùy hứng, cho nên không dám nói lời nào. Diệp Định An thấy Lâm Lan ngoan ngoãn như thế, không đành lòng lại la nàng, chỉ nói: "Không được có lần sau, có nhớ rõ không?"
Lâm Lan nhợt nhạt cười, gật đầu.
Tú Ngọc xuống xe ngựa trước, nàng duỗi tay đỡ Diệp Thư Vân: "Tiểu thư, xuống xe đi."
Diệp Thư Vân nhìn Mạnh Vân Trạch, lại nhìn Lâm Lan cùng Diệp Định An phía sau hắn, bỗng nhiên nói: "Không cần, một hồi Lâm Lan trở về, chúng ta cũng đi, lên xuống làm gì, nhiều phiền toái."
Tú Ngọc sửng sốt, kinh ngạc không nói nên lời, nàng liếc mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái, vẻ mặt khó xử nói: "Tiểu thư."