Tuy rằng ngày đó xin cưới Diệp Thư Vân là do tình thế bức bách, nhưng Mạnh Vân Trạch có một cái tật xấu, đó là chỉ cần chuyện hắn đã nhận định thì cho dù như thế nào hắn đều sẽ phụ trách đến cùng. Hắn đã xem Diệp Thư Vân là trách nhiệm của mình thì hắn nhất định sẽ nhận lấy. Cho dù giữa bọn họ không phải tình cảm nam nữ, hắn cũng không cầu cùng nàng thâm tình bạc đầu, chỉ cầu quãng đời sau này phu thê bọn họ có thể cùng đi cùng về, tôn trọng nhau như khách, vợ chồng đồng tâm là đủ rồi.

Ai ngờ hắn tính toán kỹ càng thế nào cũng đánh không lại nàng có lòng tính kế.

Ngày ấy hắn ở Diệp phủ ngẫu nhiên nghe thấy lời nói của Diệp Thư Vân cùng Diệp Định An, hắn liền như bị người đánh một gậy vào đầu, chấn động đến mức đầu ong ong vang lên.

Đối với việc hôn nhân này, hắn không có mong đợi gì, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới một người hồn nhiên lanh lợi như nàng thế nhưng cũng có lòng dạ như thế mà tính kế hắn, hắn không phải người gỗ không biết vui buồn, cho nên không thể nào không cảm thấy thương tâm. Bởi vậy đêm tân hôn đó hắn giận dỗi nói những lời này, nào biết nàng nghe xong, không ngờ trên mặt lại lộ ra biểu tình chọc người đau lòng như vậy, giống như bị người khác hiểu lầm.

Đêm cuối năm ấy nàng đợi hắn một đêm, chỉ vì muốn cùng hắn ăn bữa cơm đoàn viên, hắn vĩnh viễn cũng không quên được bộ dáng nàng cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa nói bọn họ là người một nhà, mà hôm nay sinh nhật của hắn, nàng cũng phí hết tâm tư sức lực vì hắn lo liệu. Nếu nàng chỉ vì quyền thế mà gả vào Mạnh phủ, những thứ nay đã như mong muốn của nàng, cần gì dụng tâm đối xử với hắn như thế?

Nàng rốt cuộc lại muốn cái gì?

Chắc hẳn không đến mức nàng thật lòng muốn cùng hắn bạch đầu giai lão?

Hắn thật sự không hiểu nàng, cho tới bây giờ, hắn càng nhìn càng không hiểu nàng.

Qua hai ngày, Diệp Thư Vân đi học gặp phải Liễu Thục Nghi. Không biết gần đây Liễu Thục Nghi có chuyện gì tốt, tư thái hết sức đắc ý xuân phong. Liễu Thục Nghi nhìn thoáng qua Diệp Thư Vân, nàng ta đột nhiên cười cười, giống như các nàng thật có quen thân, không khỏi làm cả người Diệp Thư Vân dựng lên hết cả lông tơ.

Liễu Thục Nghi cười đến xán lạn: "Hai ngày trước sinh nhật Vân Trạch, ta tặng đến tặng quà, tại sao lại không thấy ngươi?"

Liễu Thục Nghi vừa mở miệng, Diệp Thư Vân đã đoán nàng ta tính toán cái gì, vốn không định giải thích, nhưng nhìn thấy Liễu Thục Nghi cười càng xán lạn, nàng càng cảm thấy chói mắt, bất giác cảm thấy khó chịu, muốn nói một chút, lại nghĩ Liễu Thục Nghi dù sao cũng chỉ là người ngoài, không đáng để nàng tốn nhiều miệng lưỡi.

Liễu Thục Nghi thấy Diệp Thư Vân một lúc lâu cũng không có phản ứng, trong lòng không dễ chịu, cũng không thèm che giấu nàng tâm tư, nói: "Chẳng lẽ có chuyện gì so với sinh nhật tướng công ngươi còn quan trọng hơn?"

Diệp Thư Vân thờ ơ nói: "Quận chúa hình như vô cùng quan tâm chuyện của ta cùng hầu gia?"

Liễu Thục Nghi hừ lạnh một tiếng nói: "Về lý mà nói, chuyện phu thê các ngươi, một người ngoài như ta không tiện xen mồm, nhưng ngươi nếu đã là nương tử của người ta, chẳng lẽ trượng phu yêu thích cái gì cũng không biết? Nhưng không biết thì thôi, tội gì còn làm chuyện hắn không thích, chẳng lẽ tự mình thấy không thú vị? Ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, Vân Trạch rất ghét trứng gà đỏ, mấy năm nay không có người nào dám đem món đó dâng lên cho hắn. Việc này ở hầu phủ chỉ có những người cũ biết, bản thân Vân Trạch không thích kể lể với người khác. Vì vậy việc này ngươi không biết cũng không kỳ quái, ta nghĩ hắn cũng sẽ không trách ngươi. Sau này ngươi lưu tâm một chút, rốt cuộc cũng đã là nương tử hắn, ngày tháng tương lai còn dài, lại thô tâm đại ý như vậy, thì làm sao tính đến chuyện bạc đầu?"

Diệp Thư Vân không mặn không nhạt nói: "Quận chúa nói chuyện phu thê người khác, quận chúa không tiện nhiều lời, ta nhớ kỹ."

Liễu Thục Nghi đã đem đạn pháo bắn đến cửa nhà Diệp Thư Vân, mà phản ứng của Diệp Thư Vân vẫn nhàn nhạt, thực sự làm Liễu Thục Nghi có chút tức giận, cổ họng giống như muốn đánh một hơi, lại không ra được, cũng không thể đi xuống.

Diệp Thư Vân thuận lợi ôn hòa nói: "Bất quá có một việc ta muốn hỏi quận chúa một câu, chuyện giữa hai người phu thê chúng ta, quận chúa dùng cái gì mà biết được rõ ràng như vậy?"

Liễu Thục Nghi một chốc nói không nên lời.

Diệp Thư Vân biết lời này nàng hỏi cũng chỉ là hỏi chơi, lòng Liễu Thục Nghi đặt ở trên người Mạnh Vân Trạch, nàng ta muốn biết cái gì, chỉ cần có chút lòng hỏi thăm thì cũng có thể đoán được đại khái một chút.

"Quận chúa không còn gì khác để nói, ta liền đi trước." Diệp Thư Vân xoay người rời đi.

Thừa cơ Diệp Thư Vân còn chưa đi xa, Liễu Thục Nghi lại khuyên nhủ: "Mỗi người đều có đau xót không tiện nói ra, ngươi sau này lưu tâm một ít tránh đi là được."

Lời Liễu Thục Nghi vừa nói nghe như là thực lòng vì nàng tính toán, tốt bụng nhắc nhở nàng, nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ, ý tứ của Liễu Thục Nghi là gì nàng sao có thể không nhìn ra tới.

Liễu Thục Nghi bất quá muốn mượn việc này châm ngòi li gián quan hệ của nàng và Mạnh Vân Trạch.

Liễu Thục Nghi nói chuyện Mạnh Vân Trạch ghét trứng gà đỏ, chỉ có người cũ trong phủ biết, mà Mạnh Vân Trạch lại không thích chủ động nói chuyện nàng với người khác. Ngụ ý là muốn nói cho Diệp Thư Vân, nàng ta đối với Mạnh Vân Trạch không phải người khác, Liễu Thục Nghi sở dĩ biết việc này bởi vì chính miệng Mạnh Vân Trạch nói, không giống như Diệp Thư Vân, mặc dù đã gả cho Mạnh Vân Trạch làm vợ lại thế nào? Với hắn mà nói, Diệp Thư Vân trước sau cũng chỉ là người ngoài, cho nên hắn mới không muốn nói chuyện này cho nàng.

Diệp Thư Vân biết Liễu Thục Nghi cố ý kích nàng, vốn nàng không nên vì thế phiền lòng, không nên rơi vào bẫy rập của Liễu Thục Nghi, nhưng Liễu Thục Nghi là người nào? Là thê tử đời trước Mạnh Vân Trạch cưới hỏi đàng hoàng, nàng làm sao có thể không dao động.

Đêm xuông, sau khi dùng xong cơm chiều, Diệp Thư Vân tản bộ ở trong phủ, đi ngang qua thư phòng Mạnh Vân Trạch.

Phương Hạo canh giữ ở ngoài thư phòng, thấy Diệp Thư Vân lại đây, hắn nói: "Phu nhân tới tìm hầu gia sao? Để ta đi vào nói một tiếng với hầu gia."

Vừa nói xong, Phương Hạo đã xoay người chuẩn bị gõ cửa, Diệp Thư Vân thấy thế vội vàng ngăn hắn lại.

Diệp Thư Vân xa xa nhìn thoáng qua trong phòng, thấy ánh đèn vàng ấm áp bên trong ánh lên giấy cửa sổ đen sì, giống sao trời trên bầu trời đêm không sờ đến được, nàng không dám tới gần, trong lòng cũng nổi lên rất nhiều tình cảm không rõ.

Lúc này nàng mới sáng tỏ, mặc dù biết rõ Liễu Thục Nghi nói những lời khiêu khích, nhưng nàng vẫn là nhịn không được để ý những lời này.

Liễu Thục Nghi biết, nàng tạm thời không thể nào kết luận được có thật là Mạnh Vân Trạch chủ động nói cho Liễu Thục Nghi hay không, nhưng nàng có thể kết luận rõ ràng chính là Mạnh Vân Trạch không tín nhiệm nàng.

Diệp Thư Vân trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: "Quận chúa......"

Nàng muốn hỏi Phương Hạo, vì sao Liễu Thục Nghi biết sở thích của Mạnh Vân Trạch, có phải Mạnh Vân Trạch nói cho Liễu Thục Nghi hay không? Nếu đúng, vì sao Mạnh Vân Trạch lại nói cho Liễu Thục Nghi chuyện này? Vì sao Mạnh Vân Trạch nguyện ý nói cho Liễu Thục Nghi lại không muốn nói cho nàng? Có phải Mạnh Vân Trạch thích Liễu Thục Nghi hay không?

Diệp Thư Vân thấy vẻ mặt Phương Hạo mờ mịt, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự buồn cười, loại chuyện này vốn hẳn nên hỏi người trong cuộc, nàng hỏi Phương Hạo làm cái gì?

Diệp Thư Vân lại nói: "Hầu gia vì sao lại ghét trứng gà đỏ?"

Mặt Phương Hạo lộ vẻ khó xử, ấp úng một hồi lâu cũng không nói được một câu.

Diệp Thư Vân trong lòng hiểu rõ, nàng nói: "Thôi, ta không làm khó ngươi."

Phương Hạo từ nhỏ đã đi theo Mạnh Vân Trạch, Mạnh Vân Trạch tín nhiệm hắn, hắn đối với Mạnh Vân Trạch cũng là trung tâm như một, hắn tất nhiên không thể lén đem chuyện tư của Mạnh Vân Trạch nói cho nàng, làm sao không khỏi khó xử trước câu hỏi của nàng?

Ánh trăng sáng tỏ, Diệp Thư Vân đứng dưới giàn hoa, trời đã tối, không biết là trên mặt nàng cảm xúc quá mức phức tạp, ánh trăng không thể chiếu thấy, hay vẫn là bóng từ giàn hoa rũ xuống che giấu cảm xúc nàng, nhất thời hắn không thể phân biệt cảm xúc trên mặt nàng đến tột cùng là mất mát hay thất vọng.

Diệp Thư Vân mất hồn mất vía nói: "Ngươi đừng đi. Chút nữa ta kêu người đưa một chén trà nhân sâm đến đây, ngươi nhớ nhắc nhở hầu gia uống, nếu không có chuyện gì quan trọng, nói hắn sớm chút nghỉ ngơi, đừng chịu đựng làm hỏng thân mình."

Phương Hạo đáp một tiếng, Diệp Thư Vân liền rời đi.

Phương Hạo đi vào đưa trà cho Mạnh Vân Trạch có nhắc đến chuyện Diệp Thư Vân đã tới lại đi rồi, Mạnh Vân Trạch liền hỏi hắn: "Phu nhân có nói là có chuyện gì không?"

Phương Hạo lắc lắc đầu nói: "Không có, ta chỉ nghe phu nhân nói một chữ 'quận' sau đó lại không nói gì nữa cả. Mới đầu ta không biết phu nhân nói gì, sau lại nghĩ nghĩ, không biết có phải phu nhân nói Thiệu Dương quận chúa Liễu Thục Nghi không."

Phương Hạo nhìn Mạnh Vân Trạch, âm thầm lưu tâm phản ứng của hắn.

Mạnh Vân Trạch một cái liếc mắt cũng không tặng cho Phương Hạo, chỉ lo nhìn chằm chằm sách, giống như trong đó thực sự có hoàng kim chờ hắn.

Phương Hạo cũng không tiện nhiều lời, thu thập khay chuẩn bị đi ra ngoài. Đột nhiên nhớ tới biểu tình cô đơn của Diệp Thư Vân dưới giàn hoa, không đành lòng, vì thế quay lại hướng Mạnh Vân Trạch nói: "Gia, chuyện hôm qua, người đã giải thích cùng phu nhân chưa?"

Thời gian gần đây, hắn càng ngày càng không hiểu Mạnh Vân Trạch.

Lúc trước tự nhận nên gánh vác trách nhiệm chuyện thanh danh phu nhân bị hao tổn chính là hắn, chủ động cầu hôn cũng là hắn, lẽ ra dựa theo tính tình của Mạnh Vân Trạch, hắn đã hạ quyết tâm muốn cùng phu nhân bạc đầu giai lão, chắc hẳn đã nhận định phu nhân, nhất định đối đãi phu nhân thật tốt mới đúng, nhưng đại hôn vừa buông xuống, hắn lại dọn ra tân phòng, một bước cũng không đi vào.

Chuyện này thật sự làm Phương Hạo nghĩ trăm lần cũng không ra.

Mạnh Vân Trạch lúc này mới ngẩng đầu nhìn Phương Hạo, hỏi hắn: "Mới vừa rồi phu nhân tới là vì chuyện này?"

Phương Hạo lắc đầu phủ nhận: "Phu nhân không nói gì hết. Là Phương Hạo lắm miệng nói một câu thôi. Gia có chuyện gì vẫn nên giáp mặt nói rõ ràng cùng phu nhân mới đúng, miễn để phu nhân hiểu lầm."

"Lời này có ý gì?"

Phương Hạo bạo gan nói: "Gia đáp ứng lão gia thông gia sẽ đối đãi tốt với phu nhân, nhưng tiểu nhân nhìn lâu như vậy, từ khi phu nhân vào cửa, gia chưa từng cười với phu nhân được mấy lần. Tiểu nhân không biết vì sao gia đột nhiên đổi tính, cũng không biết giữa gia cùng phu nhân có hiểu lầm gì hay không, vì sao lại đối đãi với phu nhân như thế, phu nhân là người thế nào, gia so với tiểu nhân hẳn rõ ràng hơn nhiều, xin gia đừng ủy khuất phu nhân."

Mạnh Vân Trạch liếc nhìn: "Ngươi vì phu nhân bất bình à? Ngươi cảm thấy ta ủy khuất phu nhân?"

"Tiểu nhân không dám nói như vậy. Tiểu nhân chỉ biết ngày ấy gia bồi phu nhân về nhà mẹ đẻ, lão gia thông gia hỏi phu nhân, gia đối phu nhân có được không, phu nhân không nói gì, chỉ cười, còn cười thật cao hứng." Giọng Phương Hạo nhỏ như ruồi muỗi nói: "Lúc trước phu nhân cũng là vì cứu gia mới bị người đời phỉ báng, huỷ hoại trong sạch nữ nhi, gia sao lại lấy ơn báo oán với phu nhân như thế?"

Hắn băn khoăn, nhưng nghĩ đến những lời Diệp Thư Vân nói với Diệp Định An, trong lòng hắn liền không rõ tư vị.

Mạnh Vân Trạch lắc tay nói: "Đi ra ngoài đi."

Phương Hạo lẩm bẩm nói: "Trà nhân sâm là phu nhân cho người đưa tới, phu nhân nhắc ta khuyên người sớm chút nghỉ ngơi, làm việc nhiều thế này, thân mình sẽ không khoẻ."

Ánh mắt Mạnh Vân Trạch đổ dồn vào chén trà nhân sâm kia, ngây người ra.

Có thể những lời ngày ấy Diệp Thư Vân nói với Diệp Định An đều không phải lời thật? Có thể hắn đã hiểu lầm Diệp Thư Vân?

Phương Hạo nhẹ giọng đóng cửa lại, lui ra ngoài.

Đêm khuya thanh vắng, Mạnh Vân Trạch nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tối nay ánh trăng trong vắt, giống như ánh trăng đêm đó hắn cùng Diệp Thư Vân ở chung một phòng, đều đẹp mức câu đi hồn phách.

Mạnh Vân Trạch khép sách lại, đi tản bộ trong đình viện, bất giác lại đi đến trước phòng Diệp Thư Vân. Trong phòng còn sáng đèn, hắn dời mắt đến bên phòng, liền thấy nàng đang ngồi ở trước cửa sổ, nằm bò ra, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Mạnh Vân Trạch cũng theo tầm mắt nàng hướng lên trên nhìn thoáng qua, ánh trăng sáng tỏ, phong cảnh thật đẹp.

Bộ dáng nhíu mày của Diệp Thư Vân làm hắn nhớ tới những lời vừa rồi của Phương Hạo, sơ nhị ngày ấy hắn không nhìn thấy chuyện Phương Hạo kể, nhưng giờ phút này nhìn nàng, hắn lại vô cùng tò mò ngày ấy nàng đã cười như thế nào, lại cười có bao nhiêu vui vẻ?

Bỗng nhiên, Diệp Thư Vân duỗi người, vừa lúc gặp một trận gió thổi qua mang theo hương hoa, nàng liền mở mắt, tựa hồ thấy Mạnh Vân Trạch đứng ở cách đó không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play