Mạnh Vân Trạch ho khan một tiếng, nhớ tới lời nói kia của Diệp Thư Vân, trong lòng cũng rối rắm. Từ nhỏ hắn đã nhìn quen người khác nịnh bợ Mạnh gia, cũng đã sớm quen người khác cầu xin hắn, nhưng chỉ có Diệp Thư Vân là có dã tâm lớn nhất, ý đồ đem toàn bộ gia nghiệp của hắn nuốt vào. Vì chuyện này, hắn càng thấy hụt hẫng trong lòng, vì sao Diệp Thư Vân lại cố tình chứa chấp lòng tham như vậy!
Diệp Thư Vân thấy hắn bất động, nhanh chóng bước chân đi qua Mạnh Vân Trạch.
Bởi vì Mạnh Vân Trạch bận rộn công việc, cho nên lần hồi môn này của bọn họ vội vàng, đi về cũng vội vàng.
Hôm đó Diệp Thư Vân đang ngồi dưới đình viện, nghe thấy tiếng lá cây vuốt ve, giương mắt nhìn lên liền thấy cây bách, lòng đột nhiên nhói lên. Nàng mơ hồ nhớ tới năm đó hắn lẻ loi một mình đứng ở dưới tàng cây, trong lòng chua xót, không đành lòng nghĩ lại lúc ấy trong lòng hắn có bao nhiêu khó chịu.
Nhắc đến chuyện này, nàng cũng không nhớ chuyện mình "bị đánh", tưởng tượng đến năm ấy hắn cô đơn liên tiếp đối mặt với việc người nhà liên tiếp ly thế, nàng đau lòng không thôi, bất tri bất giác ngồi xổm dưới cây bách ngây ra.
Tú Ngọc thấy nàng ngay cả chân mày cũng không động, vì thế hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy?"
Diệp Thư Vân lấy lại tinh thần, duỗi tay khảy vài cọng cỏ dại dưới tàng cây: "Đi lấy một cây xẻng nhỏ tới đây, ta muốn dọn sạch đống cỏ dại này."
Tú Ngọc khuyên nàng: "Tiểu thư, đây là công việc của thủ hạ, sao người lại làm chứ? Để ta đi gọi người tới. Những người này thật là! Hầu gia không về nhà đã muốn lười biếng! Tiểu thư hiện tại dung túng bọn họ, ngày sau lỡ như họ dám bò lên đầu tiểu thư, dĩ hạ phạm thượng* thì làm sao?"
*Quên thân phận thấp hèn mà xúc phạm tới người bề trên
Cây bách này không giống những cây khác, bởi vì ý nghĩa của nó đối với Mạnh Vân Trạch rất đặc biệt, nàng muốn tự mình động thủ.
"Không cần, ta nói ta tự làm."
Cây này là khi mẫu thân Mạnh Vân Trạch mất năm ấy, phụ thân hắn tự thân gieo trồng, những năm gần đây Mạnh Vân Trạch vẫn luôn tự mình xử lý, hắn nhất định không để người khác nhúng tay làm.
Tú Ngọc không có cách nào lay chuyển được nàng, tìm một cây xẻng nhỏ tới, nói: "Tiểu thư, để ta làm đi."
Diệp Thư Vân không chịu, cầm xẻng nhỏ trong tay Tú Ngọc liền nhanh chóng dọn cỏ. Tú Ngọc không khuyên được Diệp Thư Vân, chỉ có thể đứng ở bên cạnh. Dọn cỏ xong, Diệp Thư Vân đứng dậy nhanh quá, làm đầu óc choáng váng, dưới chân có chút bủn rủn.
Tú Ngọc vội đỡ nàng, đau lòng nói: "Tiểu thư ngồi xổm lâu thế này, vội vã đứng lên làm gì, muốn đầu choáng váng sao?"
Diệp Thư Vân cười cười, đảo mắt thấy Mạnh Vân Trạch cùng người hầu hạ của hắn đi tới. Trên mặt nàng bất tri bất giác nổi lên một nụ cười, Mạnh Vân Trạch ngẩn ra, nụ cười này cùng nụ cười ở trước cửa phủ ngày đó đều ngọt ngào như nhau. Ánh mắt dời xuống, hắn thấy trên tay nàng cầm cái xẻng, mu bàn tay dính bùn, lại xem xung quanh cây bách sạch sẽ, có thể đoán được vừa rồi nàng mới làm gì.
Diệp Thư Vân đem cái xẻng đưa cho Tú Ngọc, một mình đi đến Mạnh Vân Trạch hỏi hắn: "Hầu gia đói bụng chưa? Đồ ăn hẳn đã nấu xong, ta kêu bọn họ chuẩn bị cơm."
Phương Hạo từ nhỏ đi theo Mạnh Vân Trạch, Mạnh Vân Trạch có bao nhiêu yêu quý cây bách, hắn so với người khác càng rõ ràng, ngần ấy năm nay hắn chưa bao giờ thấy người khác dám động vào cây này, làm cỏ cũng vậy, tưới nước cũng vậy, tất cả đều là Mạch Vân Trạch tự mình động thủ, quyết không để qua tay người khác.
Phương Hạo hảo tâm nhắc nhở Diệp Thư Vân nói: "Phu nhân, cây này......"
Mạnh Vân Trạch nhớ tới một màn Diệp Thư Vân choáng váng vừa rồi, trong lòng không đành lòng, đánh gãy Phương Hạo, gật đầu nói: "Được."
Diệp Thư Vân liền quay đầu phân phó Tú Ngọc đi làm việc.
Dùng cơm trưa xong, trở lại phòng ở của các nàng, Tú Ngọc hỏi Diệp Thư Vân: "Lúc nãy tiểu thư kêu ta đi chuẩn bị cơm canh, vì sao lại cười vui vẻ đến như vậy?"
Từ sau khi Diệp Thư Vân gả lại đây, trừ bỏ lần này, chỉ có lần đầu tiên Diệp Thư Vân nghe người khác kêu nàng "Phu nhân", nàng mới cười vui vẻ như hôm nay.
Diệp Thư Vân nghe thấy Tú Ngọc hỏi, không nói nguyên nhân, chỉ cười: "Không có gì."
Nàng biết Phương Hạo phải nhắc nhở nàng cái gì, nàng nghĩ Mạnh Vân Trạch cũng không phải không biết.
Tú Ngọc oán trách nói: "Tiểu thư hiện giờ người đã lớn, lòng dạ cũng lớn theo, chướng mắt thuộc hạ như ta, tất nhiên thấy ta không xứng để biết tâm sự tiểu thư."
Diệp Thư Vân cười khanh khách, để sát vào Tú Ngọc nói: "Phu thê cùng nhau ăn cơm, ta đương nhiên vui vẻ."
Tú Ngọc căm giận bất mãn nói: "Vui vẻ cái gì! Hầu gia hiện giờ còn cùng tiểu thư phân phòng, chẳng phải là cố ý để thuộc hạ chế giễu sao? Tiểu thư cũng không tức giận?"
"Ngày tháng sau này còn dài, hiện tại tức giận, ngày sau làm sao trôi qua nổi?"
Thẳng thắn mà nói, ngay từ đầu là nàng không nói rõ ràng Mạnh Vân Trạch đêm tân hôn, vẫn là hạnh phúc nhất thời đánh cho nàng một đòn cảnh tỉnh, nhưng đã nhiều ngày, nàng lấy lại tinh thần cẩn thận suy nghĩ, hắn là người quân tử, đối nhân xử thế làm người, mọi chuyện đều vì người khác suy nghĩ chu toàn, nếu không hắn căn bản sẽ không tới cửa cầu hôn, làm sao có thể vô duyên vô cớ ngay đêm tân hôn đã làm nàng khó chịu. Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, cũng có lẽ Mạnh Vân Trạch đã đoán được mọi chuyện trước đó đều là nàng tính kế hắn?
Tú Ngọc giận dữ nói: "Tiểu thư cũng nói là vừa mới bắt đầu, vợ chồng son còn đang tân hôn, là lúc cảm tình hòa thuận nhất, nhưng hầu gia lại đối xử với tiểu thư như vậy, ta đang thay tiểu thư cảm thấy bất bình a."
"Thay ta bất bình cái gì?" Diệp Thư Vân cười xinh đẹp, bộ dạng như chuẩn bị trò đùa dai gì, nàng nói: "Ta có thể ngốc nghếch bị người khi dễ sao?"
Nghe một lời này, Tú Ngọc nhớ lại năm đó Diệp Định An làm vỡ ngọc như ý mà Diệp Hữu Thành âu yếm, suýt nữa làm Diệp Thư Vân nhận tội thay. Lúc ấy Diệp Thư Vân từ ngoài cửa đã thấy Diệp Định An làm rơi nát khối ngọc như ý phụ thân nàng yêu nhất, Diệp Định An không nhìn thấy nàng, lại sợ bị người khác phát hiện, hoang mang rối loạn chạy thoát. Không khéo là, Diệp Hữu Thành đi tới thấy tình cảnh này, chắc chắn cho rằng là Diệp Thư Vân gây họa, răn dạy vài câu.
Diệp Thư Vân giải thích nàng không làm chuyện này nhưng Diệp Hữu Thành lại nói nơi này trừ nàng ra không có người khác, không phải nàng thì còn có thể là ai.
Diệp Thư Vân hết đường chối cãi, trong lòng lại không phục, nghĩ Diệp Định An không dám đi xa, liền sinh ra một kế, la lớn: "Nha! Bùa hộ mệnh này là của ai?"
Không lâu trước đây, Lâm tỷ tỷ đã từng tặng một cái bùa hộ mệnh cho Diệp Định An, Diệp Định An cưng như bảo bối, Diệp Thư Vân nhìn một chút, hắn đã khẩn trương hề hề, sợ Diệp Thư Vân đoạt lấy.
Diệp Định An vừa nghe Diệp Thư Vân nói bùa hộ mệnh, lập tức vọt ra.
Diệp Thư Vân nâng cằm, đắc ý nhìn Diệp Hữu Thành: "Xem kìa, cha còn muốn oan uổng ta!"
Vì việc này, Diệp Hữu Thành phạt Diệp Định An chép phạt một trăm lần gia huấn.
Nhớ lại, Tú Ngọc an tâm không ít.
Trận tuyết đầu tiên trong năm nay, bông tuyết rơi rào rạt cả một đêm. Nàng vừa tỉnh dậy, bên tai đều là thanh âm tuyết rơi, chậm rãi lộ ra một loại khí chất làm người không thể bỏ qua.
Tú Ngọc đẩy cửa tiến vào, bông tuyết liền đồng loạt ùa vào tới, nhưng lại nhanh chóng than nóng bị trong nhà đuổi ra, lưu lại một ít tàn binh bại tướng xám xịt rơi trên mặt đất.
Tú Ngọc xoay người đóng cửa lại, đi đến Diệp Thư Vân nói: "Hôm nay trời tuyết thật lớn! Tiểu thư muốn đi ra ngoài xem một cái hay không?"
Diệp Thư Vân quay đầu thấy bông tuyết ngoài xuyên thấu qua giấy cửa sổ đánh vào, sáng rực, suýt nữa làm Diệp Thư Vân không mở ra được mắt. Diệp Thư Vân duỗi tay che che hai mắt, hỏi Tú Ngọc: "Trên mặt đất tuyết đọng cao đến bao nhiêu?"
Tú Ngọc khoa tay múa chân một chút nói: "Cao chừng một thước đấy!". Sau đó, Tú Ngọc lại nhảy nhót nói: "Chờ tuyết ngừng, chúng ta đi ra ngoài đắp tuyết chơi được không?"
Diệp Thư Vân gật đầu nói: "Được lắm, chúng ta cùng nghĩ ra một hình dạng đi."
Vừa mở cửa, phong tuyết bên ngoài đã toàn bộ nhào vào người Diệp Thư Vân, đông lạnh khiến nàng giật mình một, thân mình cũng không tự giác mà run lên.
Tú Ngọc thấy nàng như thế, lo lắng nàng bị nhiễm phong hàn, oán trách nói: "Tiểu thư, cẩn thận chút. Sắp tới còn phải ăn tết, không phải được nháo loạn đâu đấy."
Diệp Thư Vân nhướng mày, cười nghịch ngợm: "Không ngại. Bên trong nóng hừng hực, đầu thật là nặng, hiện nay gió lạnh thổi một cái, ngược lại thanh tỉnh không ít."
Diệp Thư Vân một bước đi ra, ngừng ở dưới hiên xem tuyết. So với ban đêm, tuyết rơi đã nhỏ đi không ít. Diệp Thư Vân ngẩng đầu nhìn trời cao cao, bông tuyết tựa như gạo, nhanh chóng rơi xuống, nàng cầm lòng không được duỗi tay, tiếp được một cái bông tuyết.
Diệp Thư Vân cúi đầu nhìn chằm chằm bông tuyết, cười cười, tự mình lẩm bẩm: "Giai bình đình mãn trắng phau phau."
Tú Ngọc nghe được không rõ ràng, hỏi: "Tiểu thư nói cái gì?"
Diệp Thư Vân quay đầu lại nhìn Tú Ngọc, nói: "Khi nào tuyết mới dừng?"
Tú Ngọc lắc đầu, chỉ nói không biết.
Diệp Thư Vân mặc một đoản áo màu trắng ngà, váy đỏ đậm, áo khác cùng màu với áo choàng, hai sườn áo choàng thêu dãy cây xanh, phía trên là tiên hạc giương cánh bay bay.
Tú Ngọc bỗng nhiên kéo Diệp Thư Vân áo choàng nói: "Tiểu thư......"
Diệp Thư Vân nhìn về phía Tú Ngọc, Tú Ngọc lại đem ánh mắt hướng ra xa, Diệp Thư Vân cũng quay đầu theo nhìn xem. Người đứng chỗ đó không xa lạ gì, đúng là Mạnh Vân Trạch.
Hắn mặc một lãnh bào màu đỏ thắm, áo khoác xanh đen cùng màu với áo choàng, hắn đứng ở đó, phía sau là mênh mang tuyết trắng, giống như tiên nhân thế ngoại, chỉ dính một chút quý khí thế tục.
Diệp Thư Vân ngẩn ra, chợt cười. Diệp Thư Vân cười, ngược lại Mạnh Vân Trạch lại ngẩn ra.
Hai người đối mặt nhau một cái, Mạnh Vân Trạch liền rời đi.
Buổi trưa, Diệp Định An kêu người tới thỉnh Diệp Thư Vân cùng đi ngoại ô thưởng tuyết. Diệp Thư Vân trong lòng hiểu rõ, Diệp Định An nào có thành tâm mời nàng thưởng tuyết, nhất định là mượn danh nàng, mời Lâm tỷ tỷ cùng đi.
Quả nhiên, xe ngựa bọn họ vừa đến cửa thành, Lâm tỷ tỷ đứng đó chờ. Diệp Định An thỉnh Lâm Lan vào xe ngựa, bản thân cưỡi một con ngựa ở bên ngoài đi song song cùng xe ngựa.
Từ sau khi việc hôn nhân của Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch định ra, Lâm Lan vẫn luôn không nhìn thấy Diệp Thư Vân. Lâm Lan từ nhỏ đã xem Diệp Thư Vân như muội muội, hôm nay thật vất vả mới gặp Diệp Thư Vân, Lâm Lan liền có rất nhiều lời muốn nói.
Hai người nói chuyện, thời gian liền qua nhanh hơn, không bao lâu, đoàn người đã đến vườn mai ngoài thành.
Hai người mới từ xe ngựa bước xuống đã thấy trước mắt đều là hồng mai ánh tuyết trắng, cách biệt thế giới, tuyết trắng xóa, vắng lặng không tiếng động.
Diệp Định An lặng lẽ đem Lâm Lan kéo đi, Diệp Thư Vân chỉ thấy hắn nói nhỏ cùng Lâm Lan, vẫn chưa nghĩ nhiều, cùng Tú Ngọc thưởng mai xem tuyết. Không ngờ, Diệp Định An lại thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đắp một viên bóng tuyết ném về hướng nàng, ai ngờ quả bóng tuyết hắn làm còn chưa cứng, chưa bay đến nàng đã tan đầy đất, chỉ thừa một chút vụn tuyết nhỏ lên mặt Diệp Thư Vân.
Diệp Thư Vân tức giận đến giẫm chân, cả giận nói: "Cẩu cẩu"
Khi hắn cùng Diệp Thư Vân vẫn đều là mấy đứa nhóc choai choai, nàng muốn như thế nào kêu hắn, hắn không quan tâm lắm, nhưng hôm nay bọn họ đã lớn như vậy, lại bị Diệp Thư Vân kêu như vậy trước mặt Lâm Lan, hắn liền cảm thấy có chút không nhịn được.
Hắn làm sao có được một muội muội miệng thối như vậy?
Diệp Định An chống nạnh bất mãn nói: "Đã bao lớn rồi, như thế nào còn gọi bậy."
Lúc đó, Mạnh Vân Trạch đang đứng ở cách đó không xa. Hắn nghe thấy Diệp Thư Vân hô một câu "cẩu cẩu", trong đầu bỗng nhiên có thứ gì chợt lóe qua.
Đó là một loại cảm giác rất quen thuộc, phảng phất như từ trước hắn cũng từng nghe người khác kêu hắn như vậy.