Vừa nãy Tú Ngọc đi qua phòng lão gia cùng phu nhân muốn nói chút chuyện, không ngờ rằng, trên đường trở về ngẫu nhiên nghe thấy nha đầu khác đến báo Mạnh Vân Trạch tới cầu hôn. Nàng vừa nghe được tin tức này liền nhanh chóng chạy về, dọc theo đường đi lại thấy không ít nha đầu và sai vặt đi ra sảnh ngoài.
Luận dòng dõi, mặc dù năm đó lão gia còn làm việc ở Hộ Bộ, danh tiếng của Diệp phủ cũng không đủ cao so với Mạnh phủ tường cao cửa rộng, huống chi hiện giờ lão gia đã bị giáng chức, ngay cả ngạch cửa Mạnh phủ càng không thể so bằng. Cho nên khi vừa nghe nói Mạnh Vân Trạch tới cầu hôn, mỗi người trong phủ đều cảm thấy kỳ lạ, vội vàng chạy tới sảnh ngoài hóng chuyện.
Tú Ngọc một lòng chỉ muốn chạy nhanh về, đem việc này báo cho Diệp Thư Vân, cho nên không rảnh tám chuyện cùng những người đó.
Tú Ngọc vội vàng dừng chân, cách một cánh cửa nói: "Tiểu thư, Mạnh hầu tới cầu hôn......"
Tú Ngọc vừa chạy đến cửa, thấy Diệp Định An cũng ở trong phòng, liền đem phần lời còn lại nuốt trở vào. Diệp Định An không thích Mạnh Vân Trạch, càng không thích Mạnh Vân Trạch cùng tiểu thư có liên lụy, điều này nàng biết, cho nên ánh mắt Diệp Định An vừa đảo qua, nàng liền ngậm miệng lại. Lời tuy chưa nói xong, nhưng bọn họ đều đã nghe thấy tin tức mấu chốt, nói xong hay không, kỳ thật cũng không khác biệt.
Diệp Thư Vân vội xuống ghế, mang giày thêu vào muốn đi ra ngoài nhưng Diệp Định An đã duỗi tay giữ chặt nàng, không cho nàng đi.
Diệp Thư Vân quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi làm cái gì?"
Diệp Định An thờ ơ nói: "Không được đi."
Diệp Thư Vân không phục, giận dữ hỏi hắn: "Dựa vào cái gì?"
Diệp Định An không biết làm sao, cũng tức giận, nói: "Ta nói không được đi thì không được đi. Diệp Thư Vân, ngươi không phải đứa nhỏ, mọi chuyện sao không thể thay phụ thân mẫu thân suy nghĩ một chút?"
Bởi vì chuyện của nàng, những ngày nay Diệp gia không biết đã bị người đàm tiếu sau lưng bao nhiêu, chịu đựng rất nhiều lời phán xét.
Bà tử nghe thấy bên trong bỗng nhiên ầm ĩ, lo sợ hai huynh muội họ nháo loạn càng to, dẫn đến lão gia phu nhân nghe thấy.
Bà tử đứng ngoài cửa ngó đầu vào trong liếc mắt nhìn xung quanh một cái nói: "Thiếu gia nhẹ giọng chút, đừng dọa tiểu thư. Tiểu thư không đúng thì thiếu gia từ từ nói, tiểu thư sẽ nghe."
Trong lúc Diệp Thư Vân vẫn còn hoảng hốt, Diệp Định An nhanh chóng buông tay chạy ra ngoài đóng cửa lại, còn phân phó bà tử không được mở.
Diệp Thư Vân vội vàng chạy ra theo thì đã muộn một bước.
Diệp Định An ở ngoài cửa giương giọng nói: "Trước tiên ngươi cứ đợi một chút, ta sẽ thả ngươi ra."
Diệp Thư Vân gõ cửa nói: "Hiện tại thả ta ra."
Cửa phòng đã đóng, Tú Ngọc không kịp chạy ra cũng cùng Diệp Thư Vân bị nhốt trong phòng. Tú Ngọc tiến lùi không được, chỉ có thể ngốc lăng đứng một bên nhìn.
Diệp Định An không để ý tới nàng, nghênh ngang bỏ đi. Diệp Thư Vân thấy không kêu được hắn, liếc mắt nhìn qua, lại thấy cửa sổ khép hờ, liền tâm sinh một kế, vội vàng trèo qua cửa sổ đi ra ngoài, Tú Ngọc muốn ngăn cũng không ngăn được.
Diệp Định An đi ra ngoài vài bước mới đột nhiên nhớ tới cánh cửa sổ còn chưa đóng lại liền nhanh chóng quay ngược trở về, vừa vặn thấy Diệp Thư Vân từ cửa sổ nhảy ra, đưa lưng về phía hắn chạy đi.
Trước nay nàng luôn giống như bây giờ, bức thiết muốn gặp hắn, phảng phất như chỉ nơi nào có hắn mới có ánh sáng chiếu đến nàng, chỉ nơi nào có hắn thì nàng mới có tương lai.
Đây không phải ảo giác của nàng, cũng không phải nàng làm ra vẻ, mà là biện pháp tốt nhất để nàng tự cứu lấy mình.
Diệp Định An vội vàng đuổi theo sau, hắn thật không hiểu rốt cuộc Diệp Thư Vân bị ám cái ma gì, ngần ấy năm nay, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng vừa không quan tâm lại cố chấp đến mức làm người chán ghét như vậy.
Diệp Thư Vân một đường chạy thẳng đến phòng khách, trên một đường này, tim nàng đập nhanh lợi hại như muốn lao ra khỏi cổ họng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được không chỉ có vui vẻ cùng chờ mong mà còn phảng phất thấy được ánh sáng loé mắt của cuộc sống tương lai, chạy qua từng dãy hành lang dài, những bất an mỏng manh trong lòng nàng dần dần bị ánh sáng chiếu đến mà biến mất.
Lúc nàng đến nơi, trong sảnh đã không còn bóng người, chỉ có một nha đầu ở bên trong thu thập đồ đạc.
Diệp Thư Vân hỏi nàng: "Bọn họ đâu?"
Nha đầu hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái đáp: "Lão gia phu nhân đưa hầu gia ra ngoài."
Diệp Thư Vân khẩn trương nói: "Đi ra ngoài? Cha mẹ nói thế nào?"
Nha đầu thành thật đáp: "Lão gia phu nhân không đáp ứng. Tiểu thư......"
Trong ngực Diệp Thư Vân đột nhiên căng thẳng, thất vọng nhanh chóng ập đến, ánh quang trong mắt bỗng dưng mất đi độ sáng vốn có. Không đợi người nói ra một câu hoàn chỉnh, Diệp Thư Vân đã chạy thẳng ra cửa chính Diệp phủ.
Tú Ngọc cùng Diệp Định An cũng không đuổi kịp nàng.
Diệp Thư Vân chạy tới trước cửa, chỉ nhìn thấy bóng dáng Mạnh Vân Trạch đi xa. Nàng nhìn thấy bóng dáng hắn vô số lần, trước đây chỉ cần có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, nàng cũng đã cảm thấy cao hứng, nhưng hiện tại, nàng một chút cũng không cao hứng, thậm chí có chút phiền chán thấy hắn cách xa như vậy.
Diệp Thư Vân đột nhiên nhớ lại hình ảnh năm đó nàng vào cung, trong lòng hoảng sợ, không đợi nghĩ nhiều liền chuẩn bị chạy ra ngoài. Diệp Định An kịp thời xuất hiện, gắt gao túm chặt tay Diệp Thư Vân lại.
Diệp Định An chất vấn nàng: "Ngươi rốt cuộc là trúng cái tà gì? Cùng ta trở về."
Một câu liền làm bừng tỉnh người còn trong mộng, Diệp Thư Vân lấy lại tinh thần, chuyện phía trước đã làm Diệp phủ lâm vào xấu hổ, giờ phút này phụ thân đã cự tuyệt Mạnh Vân Trạch cầu hôn, nếu nàng tùy tiện tiến lên như vậy, lại để mặt mũi cha mẹ ở chỗ nào?
Diệp Thư Vân rút tay về tự mình đi vào trong phủ. Nàng không về phòng mình, mà đi thẳng đến sân trước phòng phụ thân mẫu thân.
Diệp Hữu Thành đang cầm kéo ở trong viện sửa sang lại hoa cỏ, ông giương mắt thấy Diệp Thư Vân, cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không hỏi, chỉ liếc mắt quét nàng một cái liền tiếp tục bận rộn việc trên tay.
Diệp Hữu Thành cúi đầu, làm như vô tình lại như cố ý nói: "Diệp gia chúng ta là gia đình bình dân, so với hầu phủ như trời với đất, chúng ta không thể trèo cao, huống chi hầu môn sâu như biển, cũng không phải nơi chúng ta có thể ứng phó được. Mới vừa rồi hầu gia tới, ý tứ của ta là thế này, hiện tại ta cũng vẫn giữ ý tứ này."
Diệp Thư Vân chậm rãi đi tới, trịnh trọng nói: "Cha, ta muốn gả."
Diệp Thư Vân lớn như vậy, Diệp Hữu Thành lần đầu nhìn thấy nàng kiên định như thế, rõ ràng biết mình muốn cái gì.
Diệp Hữu Thành lúc này mới ngẩng đầu nhìn Diệp Thư Vân: "Ngươi suy nghĩ rõ ràng?"
Diệp Thư Vân thẳng thừng nhìn chằm chằm Diệp Hữu Thành, chỉ sợ ánh mắt mình hơi lập loè sẽ bị hiểu lầm rằng trong lòng có chút do dự không phải là thiệt tình. Diệp Thư Vân nói: "Vâng, đã nghĩ kỹ."
Ánh mắt Diệp Hữu Thành khẽ nhúc nhích, nhanh chóng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, như là không vui, như là bất đắc dĩ, lại như là thỏa hiệp. Diệp Thư Vân nhìn không hiểu, cũng không kịp nghĩ.
Diệp Hữu Thành nói: "Ta đã biết."
Diệp Thư Vân từ sân đi ra đã gặp phải Diệp Định An.
Mặt Diệp Định An âm trầm, lạnh giọng hỏi nàng: "Hắn hại ngươi và Diệp gia còn chưa sao? Tự ngươi đi ra ngoài nghe một chút, nhìn xem, người bên ngoài hiện tại đều bàn tán như thế nào về ngươi! Bàn tán thế nào về Diệp gia!"
Nàng biết người bên ngoài đều nói nàng không biết xấu hổ, vì muốn trèo cao mà không từ thủ đoạn, thật không phải người lương thiện.
Diệp Định An càng nói càng kích động: "Hắn rốt cuộc hạ ngươi cái mê dược gì? Như thế nào không phải hắn thì không thể? Luận dòng dõi, Hàng Khải so với hắn càng thích hợp Diệp gia chúng ta, lại là cùng nhau lớn lên, đều hiểu rõ tính tình đối phương, ngươi không chọn Hàng Khải, vì sao phải một mực chọn hắn?"
Vì sao phải một mực chọn Mạnh Vân Trạch?
Hắn là người mà trong lòng nàng âm thầm mong đợi cả đời! Nàng vì sao không thể chọn?
Nhớ tới những chuyện xảy ra, hốc mắt Diệp Thư Vân có chút ấm áp, nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Định An một cái, hỏi lại hắn: "Vậy ngươi vì sao không phải Lâm tỷ tỷ thì không thể?"
Diệp Định An chưa từng trải qua nổi khổ yêu mà không được, cũng chưa từng chịu cảnh một mình lẻ loi tịch mịch xem trăng, hắn càng chưa từng trải qua xung quanh không ai để ý mình vui hay buồn, cô tịch cùng cô đơn.
Những năm đó, trừ bỏ chính nàng, không người nào biết nàng buồn vui, không người nào biết nàng rốt cuộc muốn cái gì.
Lời vừa hỏi, Diệp Định An liền cảm thấy như bị người bóp chặt yết hầu, hắn biện bạch nói: "Chuyện này không giống!"
Diệp Thư Vân bình tĩnh nói: "Có chỗ nào không giống?"
"Ta......" Diệp Định An vội vàng mở miệng, nhưng chỉ phun ra được một chữ lại câm miệng không nói lời nào.
Lễ dạm hỏi, Hầu phủ đưa sính lễ tới đầy Diệp phủ, ngay cả sân đất trống bên ngoài cũng bị rương lớn rương bé chiếm hết chỗ.
Mạnh Vân Trạch mặc một thân áo dài màu tím, khoác một kiện sa y tím nhạt, thúc kim ngọc mang, trong sáng tuấn dật, ánh mắt trong veo. Mắt hắn vừa đảo qua, lòng nàng liền không tự chủ được mà trầm xuống, sau đó lại nhanh chóng dâng lên, vui mừng cũng theo đó nhảy lên trong lòng.
Diệp Hữu Thành vốn đang cùng Mạnh Vân Trạch nói chuyện, lại thấy Mạnh Vân Trạch chỉ nhìn chằm chằm một chỗ, vì thế theo bản năng cũng nhìn qua theo, kết quả lại nhìn thấy Diệp Thư Vân đứng trước cửa tròn cách bọn họ vài bước.
Diệp Hữu Thành lần đầu tiên thấy Mạnh Vân Trạch là ngày hắn đến cầu hôn, hắn nói không nhiều, càng không có ba hoa chích choè lời hay, chỉ nói: "Vãn bối Mạnh Vân Trạch, xin cưới lệnh ái. Vãn bối bảo đảm cả cuộc đời này chắc chắn sẽ đem toàn lực chiếu cố nàng, vì nàng che mưa chắn gió, không để nàng chịu ủy khuất, khẩn cầu ngài đáp ứng."
(*lệnh ái: tôn xưng con gái của người khác).
Nhưng Diệp Hữu Thành nhìn ra được, Mạnh Vân Trạch xin cưới Thư Vân chỉ là vì lấp kín miệng lưỡi người bên ngoài, không để nàng không thể gả chồng, mà cũng là vì như thế, ông mới không thể không đáp ứng.
Nếu hai người vì tình thế bức bách, miễn cưỡng thành thân, cho dù ngày sau có thể cử án tề mi, đáy lòng chung quy khó mà không có điều không cam lòng, nhưng Tròn Tròn nói nàng muốn gả. Đến bước này, tư tâm của ông cũng đã không còn quan trọng, hạnh phúc nữ nhi rốt cuộc phải dựa vào chính nàng tranh thủ.
Diệp Hữu Thành nói: "Các ngươi nói chuyện đi."
Diệp Thư Vân thấy Diệp Hữu Thành chỉ nhìn nàng một cái liền rời đi, trong lòng hồ nghi, nàng chậm rãi ngừng ở trước mặt Mạnh Vân Trạch hỏi: "Cha nói như thế nào?"
Mạnh Vân Trạch sửng sốt, Diệp Thư Vân thấy hắn không nói lời nào mới nhớ ra vừa rồi lời nói này của nàng thật quá mức thân mật.
Mặt Diệp Thư Vân đỏ lên, hơi hơi cúi đầu, không nói lời nào.
Một trận gió thổi qua, mang theo một đóa hoa đào, không nghiêng không lệch lại dừng ở trên tóc Mạnh Vân Trạch. Diệp Thư Vân ngẩng đầu thấy, cầm lòng không đậu nhón mũi chân giúp hắn gỡ đóa hoa đào xuống, nắm vào lòng bàn tay.
Lúc này ngược lại là Mạnh Vân Trạch có chút thẹn thùng, chỉ cảm thấy bên tai nóng bỏng, không dám quang minh chính đại nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân, mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía bên trái. Diệp Thư Vân cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhấc mắt, vừa lúc đối diện với cái liếc mắt cẩn thận của Mạnh Vân Trạch, hai người đều như bị phỏng, vội vàng dời mắt.
Thẩm Hàng Khải cách đó không xa vừa lúc nhìn thấy một màn này, bọn họ một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải, cái gì cũng không nói, cũng không có chuyện gì, nhưng có lẽ là cảnh xuân lóa mắt, hắn bỗng cảm thấy cái liếc mắt này quá mức bén nhọn.
Thẩm Hàng Khải tự giễu cười, những ngày này, hắn vốn không nên tới.
Tú Ngọc ở chính sảnh nhìn thấy Thẩm Hàng Khải xa xa đứng ở cửa, đang muốn kêu hắn, nào ngờ hắn đã xoay người đi ra ngoài. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, nàng mới chú ý tới Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch, trong lòng hoảng hốt, vui buồn thế nào khó mà phân biệt.