Tú Ngọc lần đầu tiên thấy Diệp Định An lạnh lùng sắc bén như thế, sợ không nhẹ, lắp bắp nói: "dạ... vâng, đêm đó tiểu thư nghỉ ngơi sớm."
Diệp Thư Vân lại giống đứa ngốc không hiểu khổ tâm của Diệp Định An, phủ nhận nói: "Quan gia nếu không tin, có thể đi ngoài thành Hương Sơn hỏi. Ngày ấy trên đường trở về, ta cùng hầu gia từng gặp một vị tiểu đạo sĩ, hắn có thể làm chứng lời nói của ta."
Diệp Định An tức giận đến nói không nên lời, xem ra Diệp Thư Vân quyết tâm muốn đánh đổi danh tiết chính mình để chứng minh quan nhân trong sạch.
Mạnh Vân Trạch bị kẹp ở giữa huynh muội hai người, không tiện nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn thấy thần sắc Thẩm Hàng Khải ảm đạm, không biết vì sao hắn làm ra khuôn mặt u sầu vậy.
Chốc lát, Mạnh Vân Trạch cũng không giải thích được đoàn đay rối rắm này, hướng người nọ nói: "Trước ngực người chết có hai vết thương, một chỗ là vết thương trí mạng, một chỗ khác là vết thương nhẹ, vết thương nhẹ này là do kiếm của ta làm." Mạnh Vân Trạch dâng lên bội kiếm của hắn nói: "Đây là bội kiếm của ta, thỉnh cầu so sánh đối chiếu một chút vết thương trên người chết là có thể chứng minh."
Mạnh Vân Trạch dừng một chút, lại nói: "Còn có, vết thương trí mạng trên người người chết là một nhát đao ở ngực, mà hướng đâm từ miệng vết thương cho thấy là từ trái qua phải, điểm bị đâm sâu nhất cũng là da thịt bên sườn trái, có thể thấy được người giết hắn hẳn là thuận tay trái."
Người nọ sửng sốt, nhờ vị tiểu thư kia cực lực vì Mạnh Vân Trạch chứng minh trong sạch mà hiềm nghi sớm đã rửa sạch, chẳng qua nội dung vụ án lại càng ngày càng phức tạp, vượt qua năng lực hiểu biết cùng ứng đối của hắn.
Người nọ áy náy nói: "Là hạ quan sơ sẩy, chưa có kiểm chứng đã tùy tiện hành sự, không duyên cớ cấp thị lang thêm rất nhiều phiền toái."
Mạnh Vân Trạch giao phó người nọ nói: "Hôm nay trừ bỏ lời ta vừa mới nói, cũng không có người khác vì ta làm chứng."
Hiện nay chuyện khó giải quyết nhất chính là thanh danh Diệp Thư Vân đã bị hao tổn, mặc dù bọn họ làm việc chính trực, tuân thủ nghiêm ngặt nam nữ chi phòng, tuyệt không hành động vượt qua lễ tiết, nhưng người khác nào có dễ tin.
Người nọ gật đầu đáp: "Vâng, hạ quan hiểu rõ."
Sáng nay Liễu Thục Nghi nghe nói Mạnh Vân Trạch bị Hình Bộ kêu đi hỏi chuyện, một khắc không dám trì hoãn, lập tức chạy đến Hình Bộ, nào ngờ nàng vừa đến nơi này đã nghe thấy Diệp Thư Vân nói lý do thoái thác. Tuy nói Diệp Thư Vân nháo như vậy vì cứu Mạnh Vân Trạch, nhưng tâm tư Liễu Thục Nghi đối với Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Thư Vân giống nhau, trong lòng khó tránh khỏi không hài lòng. Huống chi nếu không có Diệp Thư Vân hồ ngôn loạn ngữ, sự tình làm sao đến nỗi trở nên như thế, Liễu Thục Nghi căm giận liếc nhìn Diệp Thư Vân một cái nhưng Diệp Thư Vân lại lơ đãng không nhìn thấy.
Sau đó Diệp Định An cùng Diệp Thư Vân lên xe ngựa trở về.
Dọc đường đi, Diệp Định An mí mắt không thèm nâng lên một chút, càng đừng nói liếc mắt nhìn Diệp Thư Vân. Cũng thật là, hắn toàn tâm toàn ý che chở nàng, không muốn thanh danh nàng bị tổn hại, nhưng nàng không những không cảm kích, ngược lại còn nhiều lần phủ nhận lời nói của hắn, làm một mảnh hảo tâm của hắn quẳng cho cẩu ăn.
Nàng chớp chớp mắt, ra vẻ ngây thơ vô tội: "Sao ngươi lại tới đây?"
Nàng tất nhiên biết không phải Tú Ngọc đi tìm Diệp Định An, nếu không một đi một về, làm sao tới kịp.
Diệp Định An vẫn còn để bụng chuyện Diệp Thư Vân tùy hứng chống đối hắn mà lòng dạ không thuận, hừ hừ hai tiếng nói: "Có tới hay không đều giống nhau, dù sao là hảo tâm bị xem thành lòng lang dạ thú."
Diệp Thư Vân giả bộ không thể nề hà, biểu tình thân bất do kỷ nói: "Hầu gia là sư huynh đồng môn của ta, không thể kêu ta thấy chết không cứu?"
Ánh mắt Diệp Định An "Bá" một chút quét về phía Diệp Thư Vân khiến nàng ngẩn ra.
Xưa nay Diệp Định An luôn oán giận phụ thân quá mức nghiêm khắc, hắn vừa không thích phụ thân một mặt khắc nghiệt vừa sợ hãi ánh mắt sắc bén của ông, cho nên hắn vẫn luôn lấy đó làm cảnh giới, nhưng lúc này đây, nàng lại ở ánh mắt sắc bén của Diệp Định An nhìn ra một chút bóng dáng phụ thân.
Diệp Định An liếc mắt nói: "Lá gan Diệp Thư Vân ngươi thật lớn, chuyện hôm nay nếu có thể dừng ở đây thì tốt, nếu không cẩn thận truyền ra ngoài, ngươi quăng mặt mũi phụ thân mẫu thân đi nơi nào? Chính ngươi sau này như thế nào?"
Trong lòng Diệp Thư Vân âm thầm nghĩ, lúc này nàng chỉ muốn tùy hứng một hồi, ước gì ngày mai việc này bị truyền ra, tốt nhất truyền đến cả thành đều biết.
Diệp Định An nhìn thẳng Diệp Thư Vân: "Ngươi và ta cùng nhau lớn lên, ngươi có bao nhiêu năng lực ta đều biết. Đừng uổng phí tâm tư lừa gạt ta, vẫn nên ngẫm lại thật tốt trở về nên hướng phụ thân mẫu thân giải đáp như thế nào. Ngươi trong lòng gảy gảy bàn tính như ý, nhân lúc còn sớm thu lại một chút, đừng để ta coi thấy, nếu không ta thấy một lần đánh một lần."
Diệp Thư Vân không còn lời nào để nói.
Diệp Định An lại nói: " Cách hầu gia xa chút, hắn không phải người chúng ta có thể trêu chọc."
Diệp Thư Vân đột nhiên ngồi thẳng, trái trái phải phải nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Ta không hiểu ngươi nói cái gì."
Diệp Định An ôm ngực theo tầm mắt Diệp Thư Vân đang ở ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua nói: "Không rõ là tốt nhất."
Như Diệp Định An mong muốn, ngày ấy lời nói của nàng ở Hình Bộ một chút cũng không lan truyền đi ra ngoài. Nhờ Diệp Định An ngậm miệng không nói chuyện nàng làm ở Hình Bộ, Diệp Hữu Thành cùng Triệu Dục cũng không biết chuyện phát sinh ngày ấy, chỉ nghĩ không giữ kỹ nàng, để nàng ham chơi mới chạy ra ngoài.
Vì chuyện ham chơi không màng lệnh cấm mà trộm đi ra phủ, nàng ở trong phủ bị cấm túc thêm sáu ngày.
Hôm Diệp Thư Vân đi trường tư học, Diệp Định An đưa nàng đến trước cửa trường, còn cố ý dặn dò một câu: "Ngàn vạn phải nhớ kỹ lời ta nói, cách hầu gia xa một chút."
Vì cứu Mạnh Vân Trạch, Diệp Thư Vân ngay cả thanh danh chính mình có thể vứt bỏ không cần, Diệp Định An thật sự sợ hãi sau này nàng sẽ dám vì hắn làm ra chuyện gì khác.
Diệp Thư Vân không để ở trong lòng, nghe qua liền quên, nàng biết Diệp Định An lo lắng cái gì, dù sao cũng là hầu phủ nhà cao cửa rộng hiển hách, người bình thường như bọn họ tự nhiên có thể trốn liền trốn, không muốn dính vào chuyện thị phi. Nhưng Diệp Định An không biết nếu hôm nay Diệp Thư Vân không nắm lấy cơ hội gả vào hầu phủ, ngày nào đó chờ nàng so với hầu môn càng đáng sợ hơn.
Thêm vào đó, Mạnh Vân Trạch là người trong lòng nàng, chỉ cần là có hắn, cho dù phía trước ngàn khó vạn hiểm nàng cũng không thấy sợ hãi.
Nhắc đến cũng khéo, Diệp Định An mới rời đi, Diệp Thư Vân liền gặp Mạnh Vân Trạch.
Từ trước nàng muốn gặp hắn phải trăm phương nghìn kế nhìn xem hướng đi của hắn, hiện tại nàng không làm gì cũng có thể thường thường ngẫu nhiên gặp được Mạnh Vân Trạch, có lẽ ông trời cũng ngóng trông nàng cùng Mạnh Vân Trạch phát sinh cái gì đó chăng.
Mạnh Vân Trạch ở phía sau gọi nàng: "Diệp tiểu thư."
Diệp Thư Vân cứng đờ, hốc mắt nóng lên.
Tiếng gió lặng yên nổi lên, hoa lê bị gió thổi rơi đầy đất, mùi hoa loáng thoáng phiêu tán. Diệp Thư Vân nhanh chóng quay lại hướng Mạnh Vân Trạch cười tươi sáng.
Mạnh Vân Trạch cuối cùng cũng biết nàng là ai, nàng đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ tới giờ khắc này.
Diệp Thư Vân đứng dưới cây hoa cùng nắng ấm rọi xuống, quang ảnh giao điệp, mê ly không rõ, nàng cười trong sáng như chưa từng có bóng ma, tựa như cũng nhiễm cảnh xuân tươi đẹp, rực rỡ lấp lánh, sáng rọi động lòng người.
Hắn đã hỏi thăm qua, ngày ấy sau khi Diệp Thư Vân hồi phủ, Diệp Hữu Thành đối với chuyện nàng trộm ra phủ rất tức giận. Đến đêm qua mới thôi, cấm túc nàng sáu ngày.
Gió nhẹ cuốn lấy hoa lê cùng hoa đào đầy đất, gió thổi lên một đóa hoa đào phiêu phiêu dừng ở đầu vai nàng.
"Ngày ấy cám ơn ngươi." Mạnh Vân Trạch chậm rãi tiến đến.
Lại nói, hắn cùng Diệp Thư Vân bất quá chỉ có duyên gặp mặt, cũng không có giao tình gì đáng nói, làm gì đến nỗi khiến nàng đánh đổi danh tiết vì hắn làm chứng? Trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn không thể kết luận vì sao nàn lại có ý muốn này.
Diệp Thư Vân nhớ tới lời ngày đó Mạnh Vân Trạch nói với người nọ ở Hình Bộ, giả ngu hỏi: "Ta không rõ sư huynh muốn cảm ơn ta chuyện gì?"
Mạnh Vân Trạch nhìn ra Diệp Thư Vân có ý chọc ghẹo hắn, nhưng vẫn đứng đắn đáp: " Chuyện ngươi vì ta làm chứng ở Hình Bộ."
Diệp Thư Vân cười cười: "Lời này của sư huynh thật khiến ta mơ hồ, ngày đó sư huynh tự mình chứng minh trong sạch, cần gì cảm ơn ta?"
Nói như thế, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái đều nở nụ cười.
"Lời tuy nói như thế, nhưng vẫn nên cảm ơn."
Diệp Thư Vân bỗng nhiên nghịch ngợm nói: "Đã nói như vậy, thế sư huynh tính toán cảm ơn ta như thế nào?"
Mạnh Vân Trạch khẽ cười một tiếng, chỉ cần nàng muốn cái gì hắn sẽ đưa cái đó, hắn không muốn để nàng phiền lòng, dù sao nàng đã giúp đỡ hắn, hắn vẫn nên đáp trả.
Có lẽ là Mạnh Vân Trạch cười quá đẹp, Diệp Thư Vân nhìn đến thất thần, qua một lát, phu tử không biết từ chỗ nào đi tới lôi kéo Mạnh Vân Trạch nói rất nhiều lời, hại nàng không thể nói thêm câu nào với Mạnh Vân Trạch.
Cùng Mạnh Vân Trạch tách ra, Diệp Thư Vân liền ngượng ngùng đi học.
Đêm nay, trường tư yêu cầu vài học sinh tự mình làm một vở diễn ở rạp hát phụ cận, các học sinh còn lại đều bị bắt đi xem.
Bài diễn nói về sự tích tướng quân tiền triều kiêu dũng thiện chiến, chỉ dùng thời gian ngắn ngủn hơn một tháng đã đuổi được kẻ xâm lấn phía bắc, thu phục vạn dặm mất đất, khải hoàn trở về.
Vị tướng quân uy danh tiền triều này, từ nhỏ Diệp Thư Vân đã nghe phụ thân nói qua, mỗi đêm mùa hạ cả nhà bọn họ ở đình viện hóng mát, phụ thân đều cùng nàng nói chút chuyện xưa thú vị, phụ thân nàng mười lần đã có chín lần kể chuyện xưa vị tướng quân anh dũng giết địch, nàng nghe đến lỗ tai đã thành kén.
Diệp Thư Vân nghe trong chốc lát liền có chút ngồi không yên, lặng lẽ lui ra ngoài. Ở đối diện bên ngoài hí viên là một quán mì, Diệp Thư Vân mới vừa ăn một ngụm, Thẩm Hàng Khải đi tới, lập tức ngồi xuống ở bàn nàng, cũng kêu một chén mì.
Diệp Thư Vân ngẩn ra, hỏi hắn: "Ngươi tại sao ở chỗ này?"
Thẩm Hàng Khải rút từ ống trúc ra một bộ đũa nói: "Ở gần chỗ này xử lý chút việc, vừa vặn đói bụng nên qua đây ăn, không ngờ còn có thể gặp được ngươi. Hôm nay trường học không cho nghỉ, tại sao ngươi ở chỗ này? Chẳng lẽ lại là trộm chuồn ra?"
Mới vừa rồi hắn cùng đồng liêu ở phụ cận phá án, vốn nghĩ xong xuôi liền trở về nghỉ tạm, nào ngờ vừa ra ngõ nhỏ liền thấy Diệp Thư Vân một mình ngồi ở nơi này ăn mì.
"Nói bậy, ta là người tùy hứng làm bậy như vậy sao?" Diệp Thư Vân chỉ chỉ rạp hát nói: "Hôm nay trường mở một vở diễn ở hí viên, cả trường đều tới. Ta không thể không tới được."
Thẩm Hàng Khải theo phương hướng nàng chỉ nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy tốp năm tốp ba học sinh ở cửa hí viên ra ra vào vào.
Diệp Thư Vân sợ hắn không tin, ánh mắt liếc về hai người ở bàn phía sau: "Hai người bàn sau cũng là học sinh của trường chúng ta."
Thẩm Hàng Khải liếc mắt quét hai vị nữ tử phía sau một cái, cười nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân.
Trước đó vài ngày Diệp Thư Vân bị cấm túc, hắn không được thấy nàng, vẫn luôn tâm phiền ý loạn, hiện giờ hắn đã nhìn thấy, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Thẩm Hàng Khải một bộ tâm sự nặng nề, bộ dáng muốn nói lại thôi, Diệp Thư Vân đều thấy ở trong mắt.
Ăn uống no đủ, Diệp Thư Vân hỏi: "Ngươi muốn hỏi cái gì? Có phải muốn hỏi ta ngày đó vì sao giúp hầu gia làm chứng không?"
Thẩm Hàng Khải ngơ ngẩn, nàng chính là như vậy, không thích đánh đố, cũng không thích lãng phí miệng lưỡi.
Thẩm Hàng Khải thành thành thật thật đáp: "Đúng vậy. Vì cái gì?"