Bác sĩ Tần gần đây chia sẻ với Trương Giác rất nhiều bát quái mà hắn nghe được từ các đồng nghiệp tại nơi làm việc, đừng có tưởng rằng bác sĩ sẽ không biết tám chuyện, nguyên nhân chính là làm việc trong một môi trường như bệnh viên nên họ biết rất nhiều chuyện bát quái.

"Bên khoa chỉnh hình ở bệnh viện Harmony vừa xảy ra sự cố y tế, một người nhà của bệnh nhi bị u xương dùng dao cào vào mắt bác sĩ, may mà có chủ nhiệm ra tay ngăn lại, nếu không thì đôi mắt cũng mù rồi."

Trương Giác dừng lại một chút, lộ ra biểu tình may mắn: "May mà anh không còn ở đó."

Cậu gác chân lên đùi Tần Tuyết Quân, bàn tay vàng ấn ấn huyệt vị trên chân cậu, đôi mắt của Trương Giác vì thoải mái mà nhíu lại.

"Peja nhi nè, sau này anh đi làm cũng phải chú ý một chút, gặp bất kỳ người nhà nào có biểu tình không thích hợp hay ra tay động thủ thì phải tránh xa ra, đừng tưởng rằng mình to con mà cái gì cũng không sợ, em nói anh nghe, kẻ điên khi mà phát điên thì lực sát thương nằm ngoài sức tưởng tượng của anh á."

Bác sĩ Tần ôn hòa trả lời: "Đã biết."

Cho dù Trương Giác không nói gì thì hắn cũng sẽ cẩn thận, dù sao thì trong nhà còn có người, chim, gà và đất trồng rau chờ hắn về chăm sóc, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi nếu như bị tai nạn ở bên ngoài

Tuy nhiên hôm nay Trương Giác rõ ràng không có nhiều hứng thú, nếu như thay đổi thời gian như trước đây khi cậu thư giãn với bác sĩ Tần trên sô pha thì nhất định cậu sẽ chớp lấy thời cơ mà nhào tới, nhưng lần này lại uể oải dựa vào gối mềm.

Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì tại giải vô địch thế giới ở Thụy Điển, cậu chỉ lấy được huy chương bạc.

Không phải là Trương Giác không thất bại, trượt băng nhiều năm như vậy, cậu cũng đã bỏ lỡ rất nhiều huy chương vàng, chỉ có lần này, cậu dự định sẽ thực hiện sáu cú nhảy bốn vòng, kết quả vào nửa đầu của tiết mục vẫn không tìm được trạng thái biểu diễn, còn mắc sai lầm một lần, cuối cùng vì muốn ổn định mà chỉ thực hiện năm lần nhảy bốn vòng, thất bại trước Chiba Takeshi tới 4 điểm.

Cái loại cảm giác này quá vi diệu, trước kia câu vẫn luôn là người khiêu chiến, hoặc là cạnh tranh ngang tài ngang sức với những người khác, nhưng khi đối mặt với Chiba Takeshi, Trương Giác vừa người thủ lôi*, vừa là tiền bối.

*Có nghĩa là trong trận đấu, bạn giành chiến thắng trong trận đấu này, trong trận đấu tiếp theo người khác đến khiêu chiến bạn, bạn phải bảo vệ vị trí đầu tiên của bạn, đối với người khiêu chiến bạn nói là "thủ lôi".

Thật vất vả mới tái nhậm chức thi đấu, kết quả lại thất bại trong tay một hậu bối, mặc dù mọi người đều khen cậu đã phẫu thuật hai lần mà đạt đến trình độ này là không thể tưởng tượng được rồi, đến Olympic cậu sẽ vững vàng mà có được một tấm huy chương, nhưng Trương Giác lại không muốn bị đánh giá như thế.

Cậu muốn giành huy chương vàng, cậu phải giành được huy chương vàng, mà không phải là một người "Lão tướng tuy rằng đang trượt xuống đáy nhưng vẫn chưa rời khỏi phong độ đỉnh cao" trong mắt mọi người.

Cậu muốn chứng minh rằng cậu vẫn là vua.

Nói thì nói như thế, nhưng dưới tình huống Sát Hãn Bất Hoa xuất hiện sai lầm ngàn năm khó gặp, Tưởng Nhất Hồng bị ngã như chó thì Trương Giác cõng lấy áp lực đoạt được ba suất tham dự, cũng đã là Định Hải Thần Châm vững vàng.

Không đoạt được huy chương vàng thì cũng không sao cả, Trương Giác có yêu cầu cao đối với bản thân, nhưng đối với những người hâm mộ trượt băng mà nói, đội trưởng Trương đã trải qua hai lần phẫu thuật tim mà có thể tham gia giải đấu như thế này thì đã rất khiến họ thỏa mãn rồi.

Ngay cả những người hâm mộ miệng thúi khó tính nhất trong ánh mắt của một số người bình thường hay mắng mỏ vận động viên không giành được huy chương vàng thì cũng không thể đặt ra yêu cầu cao hơn đối với Trương Giác, còn có người nói, lúc bọn họ xem thi đấu thì đều không sợ đội trưởng Trương mắc sai lầm, bởi vì khi dịch bệnh qua đi thì vận động viên có trạng thái tốt không nhiều lắm, điều bọn họ sợ chính là đội trưởng Trương trượt trượt rồi ngã xuống.

Giải đơn nam vô địch thế giới năm nay cũng là một năm dành cho các lão tướng, Canada cũng không phải là không có tiểu tướng xuất sắc, nhưng cuối cùng vẫn là Kelsen đã thành lão tướng bắt lấy hai suất tham dự.

Pháp và Nga cũng là tình huống như thế, mọi người ai cũng bị dịch bệnh lăn lộn đến quá sức, lúc này những lão tướng có tính ổn định cao mới là trụ cột.

Mà Chiba Takeshi là tiểu tưởng duy nhất xuất sắc all clean ở nội dung đơn nam giải vô địch thế giới năm nay, cuối cùng còn giành chiến thắng trước Trương Giác cũng khiến cho danh hiệu tân vương của hắn càng thêm vang dội.

Không phải là nhóm cá giống cảm thấy không cam lòng, nhưng thể thao cạnh tranh chính là như vậy, Trương Giác đã 24 tuổi, còn chấn thương đầy người, cậu đã không còn là một thiếu niên phơi phới nữa, ỷ vào thanh máu hùng hậu của mình mà tùy ý tăng động.

Người không cam lòng nhất chính là Trương Giác.

Một năm nay, Trương Giác gần như là sẵn sàng chuẩn bị tiết mục cho mùa giải tiếp theo ngay sau khi giải vô địch thế giới kết thúc, Tần Tuyết Quân nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu, nghĩ thầm, không giống như Thế vận hội mùa đông Pyeongchang, khi đối mặt với Thế vận hội mùa đông Kinh Trương, Trương Giác thật sự muốn đánh cược tất cả mọi thứ.

Sau khi phát hiện vương tọa không ổn định, Trương Giác nhanh chóng đặt mình vào vị trí của kẻ khiêu chiến, kéo theo độ tuổi 24 với người đầy chấn thương, thoả thuê mãn nguyện muốn khiêu chiến với giới hạn của mình một lần nữa.

Thật đúng là lựa chọn mà cậu sẽ làm, không hổ là lựa chọn mà cậu làm.

Tính hiếu thắng của Trương Giác luôn có thể khắc phục thành công nội tâm kiêu ngạo và buông thả của cậu, đẩy cậu đến một vị trí cao hơn, cậu bắt đầu nghĩ cách để tìm lại 4A của mình.

Trình độ trượt băng của Tần Tuyết Quân chỉ giới hạn ở việc tự mình trượt qua trượt lại, cũng thực hiện được hai kiểu nhảy một vòng, là trình độ không tồi đối với những người nghiệp dư, nhưng lúc Trương Giác liều mạng luyện tập, hắn cũng chỉ có thể đứng ở bên mà nhìn.

Cho dù đã là một lão tướng trên sàn đấu, kinh nghiệm huấn luyện và thi đấu rất phong phú, nhưng Trương Giác cũng sẽ có những khoảng thời gian bị chán nản, trầm cảm.

Có đôi khi vài ngày khi trạng thái không tốt, vì đề phòng thằng nhóc này lại một lần nữa mà có tâm trạng không tốt rồi rời nhà trốn đi, nhóm huấn luyện viên sẽ chủ động cho cậu nghỉ, mà Trương Giác có nghỉ thì cũng sẽ không đi đâu khác, mà là tiếp tục tập luyện trên sân băng của riêng mình.

Nhảy lên là một động tác nguy hiểm, Tần Tuyết Quân ngồi ở một bên nhìn chằm chằm, có đôi khi Trương Giác bị ngã, rồi dứt khoát ngồi trên băng thở dài.

Cậu đang ráo riết chuẩn bị cho màn trình diễn của mình, lúc này đây, cậu lựa chọn tự mình biên đạo hoàn toàn.

Tiết mục ngắn,《 Waltz in E minor 》của Chopin, ưu nhã mà mỹ lệ.

Trượt tự do,《 Đam mê 》của William Joseph, nhiệt tình mà phóng túng.

Lúc này đây, Tần Tuyết Quân là người đầu tiên xem từng tiết mục của cậu, hắn tận mắt nhìn thấy Trương Giác suy nghĩ rất lâu mới xây dựng được khuôn khổ của tiết mục, lại thêm vào các chi tiết khiến tràn đầy linh khí, nhìn hai tiết mục này hoàn thiện từng chút một.

Đây sẽ là tác phẩm hạ màn của Trương Giác, cũng sẽ là hai tác phẩm vĩ đại nhất, chỉ có điều này là Tần Tuyết Quân tràn ngập tin tưởng.

Nhưng mà vào tháng 6, Hayato Terakami tuyên bố giải nghệ, nghe nói là hắn bị chấn thương xương sống khi nhảy, vì để không phải ngồi xe lăn nửa đời sau nên chỉ có thể làm phẫu thuật, sau đó rời khỏi sân băng.

Trương Giác vội vàng chạy đến đó thăm bạn bè, nhìn hắn bị đẩy vô phòng phẫu thuật, trong lúc đó cậu đã giúp đỡ rất nhiều, Keiko ôm con gái lớn Shiro Tamako nói thầm với Trương Giác.

"Anh ấy vẫn luôn rất cậy mạnh, nói là muốn tái chiến với cậu một lần nữa ở Kinh Trương, lần này không thể không rút lui, anh ấy không cam lòng, cho nên hắn dứt khoát đưa tiết mục trượt tự do của mình cho Ilyusa."

Khóe miệng Trương Giác giật giật: "Đưa cho Ilyusa?"

Keiko gật đầu: "Đúng vậy, bài thi ngắn của Ilyusa là 《 Khúc quân hành Thổ Nhĩ Kỳ 》của Mozart, nhưng trượt tự do thì vẫn chưa biết trượt gì, vừa lúc trượt tự do của Hayato tự do hoạt là 《 Die Fledermaus Overture 》, là ca khúc mà mèo Tom từng chơi với một con mèo trong bức tranh chuyển động á, không ngờ nó lại phù hợp với cậu ấy."

"Nói cách khác, Thế vận hội mùa đông lần này cậu không chỉ đối đầu với những hậu bối mạnh mẽ, mà còn phải đối phó với Hayato hợp thể với Ilyusa nha."

Keiko nắm tay cậu: "Cậu phải nỗ lực hơn nữa, Tama-chan, nếu không thì cậu sẽ bị bọn họ xô ngã một trận luôn."

Ngay lúc đó, trong đầu Trương Giác lướt qua sự hợp thể trong Dragon Ball, nếu như được áp dụng trên người Ilyusa và Hayato ...... Không được, cay mắt quá, tiếp tục tìm nơi để tẩy não đã

Ai ngờ Keiko lúc này còn nói thêm: "Đúng rồi, hôm qua Ilyusa nói chuyện video với tụi tớ còn khoe tờ giấy kiểm tra sức khỏe thai nhi của tỷ tỷ tổng tại nhà cậu ấy đó, xem ra lần này lại muốn tìm cậu làm cha nuôi rồi."

Trương Giác trầm mặt một lúc, quyết định về nhà phải tẩy não mình cái đã.

Vì thế khi Tần Tuyết Quân nghe tiếng chuông cửa rồi đi ra mở cửa, nhìn thấy Trương Giác vèo một phát nhào vào lồng ngực của hắn, nói cái gì mà muốn tẩy não.

Ách ——

Mặc dù không hiểu nguyên nhân nhưng Tần Tuyết Quân vẫn dắt vào Trương Giác phòng tắm, mở nước ra giúp cậu gội đầu sạch sẽ, nói chứ từ khi Trương Giác để tóc dài thì công phu chăm sóc ngày càng chăm chút hơn, mà lượng tóc của cậu nhiều, chất tóc tốt, lúc Tần Tuyết Quân gội đầu cũng rất cẩn thận, cứ luôn cảm thấy cứ rơi một cọng tóc thì thật là tội lỗi.

Gội đầu xong, hắn lại dùng một chiếc máy sấy siêu đắt tiền mà hắn đã dùng nửa tháng tiền lương để mua sấy tóc cho Trương Giác, cuối cùng còn rất săn sóc hỏi Trương Giác có muốn dùng dầu dưỡng tóc không.

Trương Giác:......

Cậu mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, hai chân thon dài khoanh lại ngồi trên sô pha, dùng ánh mắt nghiêm túc đánh giá Tần Tuyết Quân, cuối cùng dứt khoát áp đảo người ta lên trên sô pha.

Ngọc lão gia nheo mắt lại: "Tuyết Nhi, bản lão gia đã suy nghĩ rất lâu, gia đây có một người bạn trai cực phẩm, thế nhưng 28 tuổi đời rồi vẫn còn là xử nam, nếu như cứ mặc kệ ngươi như vậy thì ngươi sẽ trở thành ma pháp sư mất, hôm nay tâm tình lão gia ta rất tốt, vậy thì giúp ngươi rời khỏi ma pháp giới thôi."

Tần Tuyết Quân nghĩ thầm người này lại tới nữa rồi, hắn chắp tay sau đầu, hỏi lại: "Vậy thì ai ở trên? Muốn chơi đoán số để quyết định sao?"

Nếu như là chơi đoán số để quyết định, chẳng phải Trương Giác sẽ nắm chắc phần thua sao?

Vì thế Trương Giác cũng hỏi lại: "Bản lão gia mỹ mạo tuyệt luân như thế, nhưng ngươi và gia thích nhau sáu năm, thế nhưng lại chưa từng có hành động khát vọng muốn gia, ngươi có phải là không được hay không? Nếu như không được thì hãy để gia ở trên, hoặc là gia ra ngoài và mua sildenafil* ngay bây giờ."

*Thuốc trị liệt dương.

Đàn ông mà dùng sildenafil kia thì chính là không được, Tần Tuyết Quân dù tính tính có tốt đến đâu cũng không thể bị nghi ngờ điểm này, hắn vỗ vỗ sô pha: "Ý của em là anh không được?"

Trương Giác: "Vậy thì anh rốt cuộc có được không!"

Tần Tuyết Quân: "Vậy lời hứa sau khi giải nghệ mà em nói mới làm chuyện này cũng không tính nữa?"

Trương Giác đã nói đến mức này rồi, khẳng định sẽ không tính toán gì hết nữa, cậu nằm tại chỗ bắt đầu lăn lộn.

"Em mặc kệ em mặc kệ luôn! Tháng trước Ilya với tổng tài nhà cậu ấy phụng tử thành hôn rồi, con gái Hayato và Keiko cũng đã có thể xuống đất tự bước đi luôn, rõ ràng là em đã làm cha nuôi có rất nhiều đứa nhỏ, cha nuôi dự bị cũng có luôn, nhưng sao bây giờ em vẫn còn là xử nam chứ! Bản lão gia chính là không nuốt nổi cục tức này!"

Tần Tuyết Quân nhìn bản chất con gấu quậy phá bộc lộ hết ra ngoài của Trương Giác, thiếu chút nữa hỏi ra một câu: Umaru, là em sao?

Hắn thở dài, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Trương Giác: "Đừng lăn nữa, em cứ tới xem coi thử anh có làm được không?"

Trương Giác trở tay kéo người lôi vào phòng ngủ, Tuyết Nhi lúc này mới phát hiện Trương Giác thậm chí đã chuẩn bị rất nhiều các thiết bị để chứng tỏ mình rất giỏi.

Đêm nay, Tần Tuyết Quân, hắn được rồi.

Tóm lại, Trương Giác đã có một khoảng thời gian lăn lộn dài trước khi bắt đầu Thế vận hội mùa đông, nhưng trạng thái luyện tập của cậu quả thực không tồi, căn cứ vào cách nói của cậu, chính là Tuyết Nhi đã dùng một phương thức nào đó đã giải tỏa hết áp lực trong lòng cậu, cho nên trạng thái huấn luyện của cậu cứ theo đó mà tăng lên.

Vài ngày trước khi bắt đầu Thế vận hội mùa đông, trang phục biểu diễn đã đế tay Trương Giác, cậu gấp không chờ nổi kéo Tuyết Nhi đến sân băng nhà mình, mở ánh đèn giữa sân, thay trang phục biểu diễn, cột tóc lên, thậm chí còn trang điểm.

Tần Tuyết Quân đứng ở bên sân, khi Trương Giác đứng ở giữa sân băng thì nhấn một cái tút, tiếng đàn dương cầm truyền ra.

Mà người trên mặt băng mở to mắt, nhìn hắn nở một nụ cười dịu dàng.

Vào ngày này, 4A của Trương Giác đã trở lại.

Tuy rằng mọi người đều nói Trương Giác đại khái sẽ dùng tấm huy chương bạc hạ màn tại Thế vận hội mùa đông Kinh Trương, nhưng khi nhìn thấy màn trình diễn của cậu, trong lòng Tần Tuyết Quân lại dâng lên một niềm tin vô hạn.

Nếu như là hai màn trình diễn này, nếu như là Trương Giác ở hiện tại mà nói, thì em ấy có thể sáng tạo ra bất cứ kỳ tích gì.

Trương Giác của hắn vẫn có thể nhảy, trượt và xoay tròn càng thêm tinh tế hơn, biểu cảm của em ấy vẫn có sức sống và dũng khí vô tận, mà tình yêu mà em ấy dành cho trượt băng nghệ thuật, cho đến nay, vẫn có thể lay động tâm hồn của Tần Tuyết Quân như cũ.

Tần Tuyết Quân có một bí mật nhỏ, đó chính là Trương Giác ở trong lòng hắn, vĩnh viễn là một thiếu niên không hề già đi, hắn nguyện ý chống đỡ cho đối phương để em ấy có thể làm bất cứ chuyện gì, hắn không chỉ yêu Trương Giác, mà còn vô cùng ngưỡng mộ và tôn kính đối phương.

Đúng vậy, đây chính là cảm xúc mà hắn dành cho Trương Giác, và trong tương lai, hắn vẫn sẽ tiếp tục mang theo dòng cảm xúc này, phát triển thêm nhiều câu chuyện mới cùng với Trương Giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play