Chương 139: Song vương

Thời điểm khởi động, Thẩm Lưu vẫn luôn chú ý đến phần thi của đối thủ Trương Giác nói cho cậu biết: "Tỷ lệ all clean của Vasily thực ra không cao, mà tính tình của cậu ta là kiểu hướng nội nóng nảy, không phô ra bên ngoài, cho nên biểu cảm so với em và McQueen thì kém hơn một chút."

Bởi vì tích cách của mình, Vasily không Fcó cách nào hoàn toàn buông bỏ bản thân, cho nên hồi mấy năm trước thất bại trước McQueen, cái thua của hắn không phải là kỹ thuật, mà ‌là biểu cảm và tính ổn định.

Trương Giác cử động khớp mắt cá chân, vỗ nhẹ vào bắp chân trái, lắc đầu: "Nhưng anh ta sẽ không bằng lòng với điều này, Vasily về bản chất là một người giống như em, trong mấy năm nay anh ta luôn ra sức ở phương diện biểu diễn, thành tựu của cả nghệ thuật lẫn kỹ thuật đều không tệ."

Bọn họ đều có tính cách điển hình của một vận động viên, một khi trong khoảng thời gian nhất định mà không tiến bộ lên được‌, sẽ mê man, bất an, nôn nóng, mà vào lúc này càng phải phân cao thấp với chính bình, mãi cho đến khi họ xuất hiện trước mặt người khác, bọn họ sẽ cho người ta một loại cảm giác lột xác giống như "Cái tên này thật giống như đã cởi bỏ một lớp da của mình".

Cũng giống như Trương Giác, cậu cũng không phải chỉ có vốn biểu diễn ban đầu của mình, mấy năm qua, phương diện biểu diễn được đánh giá càng ngày càng cao‌, là vì cậu thực sự không ngừng tiến bộ.

Vasily cũng như thế, Trương Giác có dự cảm, cái anh chàng đang phê thuốc lắc này, chỉ sợ sẽ là đối thủ lớn nhất của cậu trong Thế vận hội Mùa đông.

Bởi vì đã đi quá lâu trong đấu trường trượt, chỉ có Vasily thường cho Trương Giác một loại ảo giác —— anh ta giống như là một "chính mình" khác, một người thương tích khắp người, cùng một tính cách càng thêm trầm mặc.

Bất kể là thiên phú, hay là nội lực bên trong, bọn họ đều giống nhau.

Đúng lúc này, huấn luyện viên Lộc đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Trương Giác, nâng chân trái của cậu lên, nặn nặn cơ soleus của cậu.

"Đau không?"

Trương Giác lắc đầu: "Không sao, cũng may đã dưỡng lâu như vậy rồi, cho nên chấn thương cũ này sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đấu của con."

Trước khi bắt đầu tranh tài, hầu hết mọi người đều tin rằng huy chương vàng và bạc thuộc về Vasily và Trương Giác, mà huy chương đồng sẽ thuộc về một trong hai người Hayato Terakami hoặc Ilya.

Mà hai người này đã té quá nặng, trước mắt huy chương đồng sẽ do McQueen cầm đang xếp hạng nhất về tổng điểm, không ai cảm thấy McQueen có thể giành lấy ngôi vị quán quân, dù sao thì McQueen chỉ nhét vào đó hai cú nhảy bốn vòng trong trượt tự do, mà Vasily và Trương Giác thì có thể nhét vào ba cái.

Đối với chủ nhà mà nói, tuyển thủ bản địa phải giành được kết quả tốt nhất trong trận tranh ngôi vị nhất bảng, cho nên khi Ilya đã ngã sõng soài, áp lức của Vasily nhất thời lớn hơn, nếu như hắn không thể all clean trong cuộc tranh tài này‌, Liên đoàn trượt băng Nga e rằng sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

Cũng may hắn đã sớm không phải là người trẻ tuổi không gánh chịu được áp lực.

Boris đã là một huấn luyện viên lão làng mang rất nhiều vận động viên đến Thế vận hội, loại cục diện này ông đã tập mãi thành quen.

Lão huấn luyện viên duỗi tay: "Vassenka, đi ‌thôi."

Vasily cởi áo khoác, để lộ trang phục thi đấ màu xám và đỏ xen nhau, nhếch miệng tạo một độ cong nhỏ, khuôn mặt luôn lạnh lùng nhu hòa đi.

Thời khắc này, Boris khó giải thích được nhớ rằng mười năm trước, Vasily vẫn còn là một đứa nhỏ nâng một bó hoa, lướt qua gió và tuyết, gõ cổng sân băng của ông, nói với ông rằng "Con hy vọng sẽ trở thành học trò của ngài, là một nhà vô địch Olympic tiếp theo dưới tay ngài."

Cậu thiếu niên trẻ tuổi đi trong gió tuyết, đôi mắt của hắn từ lần đó đến nay vẫn chưa bao giờ thay đổi, mà ‌thiên phú của hắn cũng là tốt nhất mà Boris từng gặp qua.

Thậm chí ‌... Tại trận này, bóng dáng cậu thiếu niên đã trở về trước mặt ông.

Vasily nói: "Dạ, đi thôi."

Vasily cử động đùi phải, phát hiện mặc dù các giác quan không còn nhanh nhẹn như trước kia, nhưng cảm giác đau đớn gần như không tồn tại nữa, sẽ không ảnh hưởng đến phong độ phát huy của hắn.

Hắn nhẹ giọng nói: "Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thoải mái như vậy, chẳng trách nhiều vận động viên đã phải tiêm phong bế, cảm giác đau đớn ảnh hưởng quá lớn đối với khả năng phát huy của vận động viên."

Cả hai sụn chêm đầu gối của Vasily đã bị mòn gần hết, xương hông cũng bị mòn, mắt cá chân, đầu gối dây chằng, không có nơi nào là không bị chấn thương, nhưng chấn thương nghiêm trọng nhất chính là cơ đùi phải.

Trước 17 tuổi, mặc dù hắn đã gặp nhiều chấn thương khác nhau, nhưng sau khi dưỡng tốt thì vẫn ỷ vào tuổi trẻ mà tiếp tục vùng vẫy, ở thời kỳ đỉnh cao, thậm chí hắn còn nhảy được một loạt các bước nhảy liên tục 4T+3T+3lo+3T có độ khó sao hỏa ở biểu diễn thương mại.

Những bước nhảy liên tục của Trương Giác trong sáu phút luyện tập của bài thi ngắn đã khiến khán giả ngạc nhiên, mà hắn cũng chưa chắc thất bại tại thời kỳ đỉnh cao, mãi cho đến khi sau vài lần chấn thương, tuy rằng biểu cảm, xoay tròn, trượt theo tuổi tác tiến bộ không ít, nhưng năng lực nhảy của Vasily vẫn không hề tiến bộ nhiều, vốn dĩ ban đầu hắn còn nghĩ mình có thể chinh phục 4F và 4lz, hiện tại nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho nhóm đàn em rồi.

Trước khi chấn thương tới, ai mà không có tiềm năng vô hạn đâu? Vasily thừa nhận rằng sự tồn tại của Trương Giác khiến hắn tràn ngập mong đợi vào tương lai của trượt băng nghệ thuật, nhưng bây giờ hắn không muốn thua cuộc.

Là một vận động viên, hắn muốn chiến đấu với Trương Giác tới cùng, hắn muốn làm như vậy.

Vasily cho rằng, đây chính là sự tôn trọng lớn nhất của mình với đứa nhỏ đó, muốn tiếp nhận ngai vàng từ trong tay hắn, vậy thì hãy đối mặt chính diện với hắn đi!

Triệu Ninh hắng giọng một cái, nói: "Người tiếp theo lên sân khấu là át chủ bài đơn nam Nga, Vasily Sergekov, anh ấy là người đứng thứ hai trong bài thi ngắn, anh là vận động viên trượt băng đơn đầu tiên trên thế giới có cú nhảy điểm băng ngoài bốn vòng (4T), salchow 4 vòng (4S), biệt danh là cỗ máy nhảy, no.1 jumper."

"Tiết mục trượt băng tự do của anh ấy là 《 Danh sách của Schindler 》, anh ấy là giành chức vô địch trong trận chung kết Grand Prix và giải vô địch Nga với tiết mục trong mùa giải này."

Thanh niên cao khoảng 1 mét 76 với dung nhan tuấn mỹ, trên cánh tay của hắn ‌được những sợi chỉ đỏ quấn lấy, trên eo có một chiếc thắt lưng màu xám, hắn trông gầy gò hơn so với bất kỳ mùa giải nào trước đây.

Thực ra khi còn nhỏ Vasily từng được gọi là "Bông hồng caramel", bởi vì hắn không chỉ có vẻ ngoài tinh tế mà dáng dấp còn rất ngọt ngào, mãi đến tận sau khi lớn lên, ngũ quan, góc cạnh khuôn mặt trở nên rõ ràng, xuất hiện khí chất mỹ nam tử lạnh lùng như hiện tại, không giống với tính khí hung bạo của con cá sấu khoác lớp áo tiên tôn, tính cách của hắn thực sự thiên về trầm mặc lạnh nhạt, lại quật cường.

Trạng thái của hắn nội liễm, nhưng có loại thong dong bi thương chịu chết.

Một khắc kia, Trương Giác ý thức được, người này đã tiến vào trạng thái biểu diễn.

Ở đời sau, có người gọi trấn đấu giữa Vasily và Trương Giác trong môn trượt băng tự do đơn nam Thế vận hội mùa đông Sochi là song vương quyết đấu, cựu vương và tân vương quyết đấu trực diện trên sàn đấu với cấp độ cao nhất, họ đều cho ra những tác phẩm kinh điển, diễn dịch cấp thần.

Mà trạng thái giống như một vị thần của họ kia, là do kích phát lẫn nhau.

Tiếng vĩ cầm buồn bã vang vọng trong đấu trường, Vasily quay đầu lại nhìn bên ngoài sân, đối diện với Trương Giác.

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng đàn dương cầm cũng vang lên, thanh niên tóc vàng trượt trên băng, trượt đi nhẹ nhàng như lụa, khiến quỹ đạo trượt của hắn giống như gợn sóng trên mặt nước.

Trương Giác mở to mắt, khó mà tin nổi, trên một mặt băng như vậy‌, anh ta thế nhưng trượt băng đến trình độ này sao.

Cùng với tiếng điểm băng lanh lảnh, Vasily hoàn thành một cú nhảy‌ 4T với chất lượng cực cao, tiếp theo đó là nhấc tay 3T.

4T+3T

BV (điểm cơ bản): 14. 6 GOE (điểm thực hiện) +3

CURRENT(điểm kỹ thuật hiện tại của tuyển thủ): 17.6 【 Nga 】

LEADER(điểm kỹ thuật hiện đang dẫn đầu): 97.23 【 ý 】

Ngay khi GOE vừa xuất hiện, rất nhiều người đều lộ ra cảm xúc ngạc nhiên.

Trước đây dù tuyển thủ có chơi hay đến đâu, trọng tài cũng sẽ không dễ dàng đưa ra +3 GOE, nhưng Vasily quả là xứng đáng với số điểm này.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Trương Giác vỗ tay.

Lượt nhảy thứ hai của Vasily là 3A+1lo+3S, cũng là một bước nhảy tuyệt vời, lấy được GOE cao là 2.67.

Đoàn đại biểu Thôn Thỏ nhìn GOE này mà cảm thấy lo lắng, đương nhiên Vasily xứng đáng được GOE như vậy, trọng tài căn bản không thiên vị hắn, chỉ cần cho hắn một số điểm bình thường là tốt rồi, nhưng đợi chút nữa Trương Giác còn có thể có đãi ngộ này sao? Không ai biết được.

Trương Giác là người duy nhất không lo lắng trong lòng, mặt không cảm xúc nhìn thân ảnh của‌ Vasily, khi hắn hoàn thành xuất sắc động tác kỹ thuật không mừng rỡ, cũng không có bất mãn, chỉ là đứng ở đó.

Cậu hiểu rõ, đây sẽ là một màn trình diễn kinh điển chưa từng xuất hiện trong thời không này, bởi vì có sự tồn tại của cậu, Vasily mới có thể làm được điều này, tuy nhiên nếu màn trình diễn chào sân có thể ở mức độ như vậy, vậy thì trong lòng Vasily đang biểu diễn cũng đang rất vui.

Không bố trí hoa lệ lộng lẫy, không cảm xúc bi thương rõ ràng đặt bên ngoài, tất cả những tiếng chuông và tiếng huýt sáo đều bỏ ngoài tai, đối thủ của Trương Giác hoàn toàn đắm chìm bên trong thế giới《 Danh sách của Schindler 》, dường như quên mất thế giới bên ngoài, làm nên một màn trình diễn kinh điển.

Hắn dường như đang mỉm cười với Chúa, nụ cười bên trong có sự tham lam, có nội tâm, có xưng tội, cũng có cứu rỗi.

Trong màn trượt băng tự do này, Vasily đã hoàn thành tổng cộng ba lần nhảy bốn vòng trong tiết mục, trong đó ba cú nhảy đơn bao gồm 4T được đặt trong nửa sau của tiết mục, mà với tư cách là một lão tướng 25 tuổi bị chấn thương nặng ở eo, hắn còn thực hiện một động tác xoay người cầm lưỡi dao chim yến kiểu "Half-Biellmann".

Người này không để ý sức mạnh về sau của mình, không để ít hết tất cả, trong thời kỳ cuối của sự nghiệp, người thanh niên này đã cống hiến một kiệt tác được khắc họa tại cung điện trượt băng.

Khi tiết mục này kết thúc, toàn bộ khán giả đứng lên vỗ tay, còn Vasily thì quỳ trên băng‌, cúi người hôn mặt băng một cái, sau đó đứng lên, dùng sức vung quyền.

Điểm kỹ thuật: 103.9

Điểm biểu diễn: 97.18

Điểm trượt băng tự do: 201.08 (WR)

Cộng với 97.17 của bài thi ngắn, tổng điểm của Vasily là 298.25 điểm.

Ngày hôm nay phảng phất như đã được định sẵn là một bữa tiệc trượt băng nghệ thuật, thành tích tuyệt vời của Vasily không ảnh hưởng đến việc thi đấu của Trương Giác, hắn trượt trên sân băng một chút, rồi nhanh chóng đứng vững.

Trận này không dễ đánh, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng.

Thẩm Lưu muốn cổ vũ cậu vài câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Giác, hắn bất giác giật mình.

Ánh mắt hiện tại của Trương Giác‌, giống như ánh mắt của cậu tại giải vô địch thế giới hồi năm ngoái... Vào thời điểm đó, đứa nhỏ này đã all clean trượt tụ do, hoàn thành một màn trình diễn xuất sắc nhất kể từ khi ra mắt, mặc dù đứa nhỏ này đã thực hiện màn trượt tự do đó trong thi đấu đồng đội.

Thế nhưng tất cả những cảm xúc dồn nén trong tâm hồn, trạng thái giữa yên tĩnh và bùng nổ sẽ được bùng cháy trong giây tiếp theo, nhưng chưa bao giờ được đánh thức.

Cho tới bây giờ.

Thiếu niên tóc đen cởi bỏ sự ngông cuồng và lười biếng của bản thân, một bên trượt vào trung tâm sân băng, một bên giơ tay phải lên xem lòng bàn tay của mình, tựa như hờ hững, nhưng đôi mắt đen lại sâu thẳm, dường như màn đêm lắng đọng trong đôi mắt của cậu, vẻ mặt lãnh đạm dường như bị tách rời, quá khứ hắc ám trong quá khứ biên thành nhiên liệu, đốt cháy linh hồn cậu, cung cấp sức nóng vô tận.

Nếu như nói lúc thường Trương Giác là một chú cá sấu nhỏ vui vẻ hòa mình vào cuộc sống mói, thì bây giờ đây Trương Giác đã lột xác, lộ ra con người thật của mình.

Nếu như nói màn trình diễn của Vasily là tác phẩm cuối cùng, vậy thì màn trình diễn của Trương Giác là khúc nhạc dạo để cậu leo lên đỉnh cao, không ngừng thách thức giới hạn của nhân loại

Cậu thiếu niên giống như mắt bão trên băng‌, luôn quét sạch mọi thứ, nhưng bản thân cậu lại bình tĩnh.

Cũng là 4T, Vasily nhảy cao‌, nhưng 4T của Trương Giác thì lại xa hơn, kéo dài 3.2 mét với một cú chạm nhẹ nhàng.

4T

BV (điểm cơ bản): 10. 3 GOE (điểm thực hiện) +1.05

CURRENT (điểm kỹ thuật hiện tại của tuyển thủ): 11.35 【 Trung 】

LEADER (điểm kỹ thuật hiện đang dẫn đầu): 103.9 【 Nga 】

Thực ra trong các lần thi đấu trước đây, số lần Trương Giác thực sự chìm đắm trong âm nhạc không nhiều, dù sao thì cậu là một đứa nhỏ có thể đếm điểm ngay tại chỗ, trong trường hợp chẳng may bị ngã một bước nhảy, cậu sẽ cần phải thay đổi bố trí ngay lập tức, chuyển một bước nhảy sang nửa sau sao cho phù hợp, hoặc là trực tiếp nâng độ khó của bước nhảy, đảm bảo điểm kỹ thuật, tương tự, cậu luôn cần phân tâm ra một chút để tính toán.

Thế nhưng ngày hôm nay Trương Giác có một linh cảm rất kỳ lạ, đó chính là cậu cứ toàn tâm toàn ý mà nhảy, bởi vì sẽ không mắc sai lầm.

Mặc dù mặt băng rất trơn, nhưng nếu như bố trí ba lần nhảy bốn vòng kia, thì cậu sẽ không mắc sai lầm ở trạng thái này.

Cho nên cậu quên sạch sành sanh hết tất cả, những ánh mắt mong đợi hay mong cậu thất bại của khán giả‌, những căng thẳng hay áp lực của nhóm huấn luyện viên, toàn bộ đều bị quăng sau đầu, để lại cho bản thân chỉ còn tiếng nhạc.

Không quan tâm phải đối mặt với nghịch cảnh nào, Trương Giác vẫn luôn là người thích nhìn lên.

Trong vực sâu, cậu ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, trên mặt đất bằng phẳng‌, cậu nhìn đỉnh núi, trong tuyệt vọng, cậu sẽ không ngừng vươn tay nắm lấy hy vọng.

Vào giờ phút này cũng là như vậy, ước mơ của con người luôn muốn tiến gần bầu trời hơn, luôn sẽ bất ngờ mà đến, khiến cậu không ngừng vươn tay hướng lên trên, hướng về phía đó.

Thiêu đốt chính mình trong cuộc đời có hạn, cho dù màn mưa không ngừng rơi xuống, cũng không thể ngăn cản cậu phát sáng, đây chính là điều mà Trương Giác muốn biểu đạt.

Vasily ngơ ngác nhìn cảnh này, khóe miệng cong lên.

Thật là một màn trình diễn hay, cuối cùng thì tôi cũng có thể có một màn tranh tài tuyệt vời như vậy với cá sấu nhỏ, là một người theo đuổi giấc mơ yêu thích trượt băng nghệ thuật, đó quả thực là ưu ái của trời cao.

Thi đấu đồng đội Trương Giác đủ tốt sao? Đương nhiên đủ tốt, ngay cả kỷ lục thế giới cậu cũng đã phá vỡ, nhưng trận này Trương Giác đã thành công làm tốt hơn.

Cậu không tăng độ khó của kỹ thuật, nhưng cảm xúc diễn đạt càng trở nên tinh tế hơn, rõ ràng《 Danh sách của Schindler 》mới khiến cho toàn khán giả đứng dậy vỗ tay tán thưởng, cảm xúc của khán giả đã mệt mỏi rồi, nhưng《 Rain, in Your Black Eyes 》của Trương Giác đã xoa dịu cảm xúc của mọi người trong nửa đầu tiết mục, sau đó cậu sử dụng sức mạnh nhuộm đẫm của mình để hiển thị thế giới trong nửa phần sau.

Trong khoảnh khắc màn trình diễn kết thúc, tiếng mưa rơi dừng lại, Trương Giác đứng lại trên‌ mặt băng, nhắm mắt, lộ ra nụ cười hưởng thụ.

《 Danh sách của Schindler 》lộ ra nụ cười đối với cái chết, 《 Rain, in Your Black Eyes 》lộ ra ngọn lửa trong mưa.

Hai vận động viên trên cùng một sân băng‌, đã diễn dịch tác phẩ kinh điển thế kỳ của riêng mình.

Trương Giác nhìn ngoài sân, đối diện với Vasily, Vasily tay trái đặt phía sau, tay phải đặt ngay tim, thi lễ thân sĩ, Trương Giác thì lại hai tay mở ra, tay phải đặt trước ngực, hành lễ với khán giả khi người biểu diễn trượt băng nghệ thuật kết thúc màn trình diễn của mình.

Bất kể điểm số như thế nào, cho dù ai thắng ai thua, hai vị vua trượt băng đều dành cho đối phương sự tôn trọng cao nhất.

Phóng viên làng nhỏ từng chụp được cảnh cá sấu nhỏ nghịch ngợm được giơ cao cao, đại manh thần ăn mù tạc theo bản năng camera lên, ghi lại khoảnh khắc này.

-

Tác giả có lời muốn nói:《 Danh sách của Schindler 》, ca khúc trượt băng tự do đầu tiên của Nga trong cuộc thi đồng đội Sochi, nhưng Miyahara Tomoko của Nhật Bản cũng trượt qua ca khúc này.

Viết chương này mất 8 tiếng, đây là bản thứ ba, xóa hết khoảng một nghìn rưỡi chữ, xem như là bản ưng ý nhất.

==========

Vassenka là người đàn ông tóc vàng mắt xanh, hoa hồng màu caramel đẹp trai tới mức khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, mà tính cách của hắn thiên về lạnh nhạt u buồn, khiến cho khí chất của hắn cũng lạnh nhạt, Tiểu Ngọc thì bên ngoài hoạt bát rất nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ người ta muốn điên lên, bề ngoài lạnh lùng cũng không che giấu được nội tâm cá sấu.

Hai vị vua trượt băng ở hai đời nhìn như trái ngược nhau, nhưng lại bắt gặp rất nhiều điểm tương đồng, giống nhau ở chỗ khát vọng chiến thắng, giống nhau ở chỗ dã tâm bừng bừng, còn có thiên phú giống như.

Nấm viết viết cũng phát hiện hai người này thực sự khá kỳ quặc...

Lý do trước đây Vassenka trông cậy vào trọng tài mới có thể thắng do Tiểu Ngọc xung kích vương tọa, là vì hắn bị thương quá nặng, trong điều kiện trạng thái đầy đủ hắn vẫn có thể không phân cao thấp với Tiểu Ngọc phiên bản kém tuổi, dù sao lúc này Tiểu Ngọc mới vượt qua rào cản dậy thì không bao lâu, tiềm lực của cậu còn chưa được khai thác hết.

Tiểu Ngọc còn cần trưởng thành, một ngày nào đó cậu sẽ thành một đại lão có thể đánh người khác một trận chỉ vơi nửa thanh máu (lúc này vẫn còn hơi non, mới 16 tuổi), giao vương vị lại cho Tiểu Ngọc, Vassenka đã an tâm.

-

Danh sách của Schindler làm mình nhớ tới chương trình Siêu trí tuệ ghê.

Chương 140: Tốt nhất

Tất cả mọi người đứng lên, bao gồm cả trọng tài, huấn luyện viên của các quốc gia, vận động viên, bọn họ không hẹn mà đồng thanh vỗ tay, tiếng vỗ tay này không chỉ dành riêng cho hai tiết mục kinh điển, mà càng dâng tặng cho hai vận động viên đã thực hiện tiết mục này.

Sự đánh giá cao và tôn trọng lẫn nhau của họ có sức mạnh chạm đến trái tim của mỗi người, bản thân ở tại đấu trường, rất khó mà không bị bọn họ làm cho cảm động.

Hayato Terakami và Ilya đều nhìn về nơi đó, trong mắt có sự khao khát giống nhau.

Nếu có một ngày, bọn họ cũng có thể tại trên sàn thi đấu hoàn thành một màn trình diễn với đối thủ có chí lớn gặp nhau như vậy, chắc chắn là một niềm vui lớn trong đời.

"Nếu như không mắc sai lầm thì tốt rồi."

Hayato Terakami thở dài một tiếng‌, quay đầu nhìn Ilya, phát hiện đối phương cũng đang nhìn qua đây.

Hừ!

Hai thiếu niên từ tổ thiếu niên cho đến tổ thành niên lườm nhau một cái, quay phắt đầu lại.

Huấn luyện viên hai bên: Mấy bây còn là đứa nhỏ sao? Tinh thần thể theo của Vasily và Trương Giác tôn trọng lẫn nhau thật cảm động như vậy, mấy bây sao không học hỏi chút đi!

Khi Trương Giác xuống mặt băng, cậu nhận ra rằng tuy mình chỉ thực hiện ba lần nhảy bốn vòng, nhưng trên thực tế thì đã mệt đến mức ngã quỵ, sau khi adrenaline tiêu hết, thân thể cậu rất nặng nề khiến Trương Giác hận không thể lập tức nằm xuống nghỉ ngơi.

Màn biểu diễn tốt cũng rất mất công tốn sức, cá sấu nhỏ mệt đến mức không muốn ưỡn bụng chút nào. jpg.

Ông cậu gạt đi những giọt nước mắt xúc động, cùng với‌ Thẩm Lưu viền mắt đỏ hoe mỗi người một bên không chút dấu vết đỡ cậu đến ngồi xuống khu kiss & cry, Trương Giác rút vài tờ giấy lau mồ hôi, sau đó cúi đầu há miệng thở dốc, tiếng thở nặng nề đến mức ngay cả khán giả cách ống kính cũng có thể nghe thấy.

Huấn luyện viên Lộc nhìn bóng lưng gầy của đứa nhỏ, một màn chính là mồ hôi nhễ nhại.

Trương Giác nỗ lực điều chỉnh hô hấp, đứt quãng nói: "Con cố hết sức rồi."

Cậu đã thực sự cố gắng hết sức rồi, có thắng được hay không thì phải xem vào số mệnh, dù sao cậu cũng không có điểm mạnh nào khác, chính là nghĩ thoáng ra thôi‌.

Dù sao thì chỉ cần cơ thể cậu được giữ gìn tốt, nói không chừng cậu có thể trải qua hai kỳ Thế vận hội Mùa đông nữa, hơn nữa chấm điểm ở Sochi là cái dạng gì, vừa mới bắt đầu cậu đã biết rõ, đó là lý do vì sao cậu có suy nghĩ sẽ thực hiện bốn lần nhảy bốn vòng trước khi phát hiện mặt băng trơn trượt.

Bởi vì cậu thật sự‌ rất muốn thắng.

Thế nhưng《 Danh sách của Schindler 》của Vasily vượt quá sức tưởng tượng của cậu, nếu như thất bại trước một màn trình diễn như vậy, Trương Giác sẵn sàng thừa nhận.

Cậu thua được!

Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

"Đúng vậy, con (em) đã có một màn trình diễn cấp độ quán quân rồi."

Đứa nhỏ đã trượt đến trình độ này, chưa kể trước không có người sau cũng không có người, nhưng ban lãnh đạo xem trận đấu đều phải dụi mắt, có thể thấy được thằng nhóc này đã làm được đến trình độ không chê vào đâu được, dù là huy chương vàng hay bạc, Trương Giác đều sẽ làm mới kết quả tốt nhất của nội dung đơn nam Thôn Thỏ tại Thế vận hội mùa đông.

Thẩm Lưu âm thầm thở dài.

Rõ ràng là chất lượng nhảy ngang nhau, nhưng GOE của Trương Giác chỉ có thể từ 1.5 đến 2 điểm, còn người ta là 2.5 đến 2.9 điểm, sau tám lần nhảy, đã có sự chênh lệch từ 5 đến 6 điểm, làm một số thủ thuật để lấy điểm biểu diễn, chỗ này trừ điểm nội dung tiết mục, chỗ kia trừ điểm trượt, như vậy mà có thể thắng được thì mới là gặp quỷ.

Trượt băng nghệ thuật, lý do vì sao các hạng mục ghi điểm như thể thao nghệ thuật bị ngâm nước, thậm chí xuất hiện quá nhiều con sứa nghệ thuật, cũng là bởi vì trọng tài có thể dài tay quá nhiều.

Đưa nhỏ Trương Giác này từ khi ra mắt đến nay chưa bao giờ thua chính mình‌, cậu cũng rất ít khi bại trước đối thủ, lần này, cậu cũng chỉ bại trước‌ trọng tài.

Huấn luyện viên Lộc nhắc nhở bọn họ: "Điểm ra rồi."

Mấy người đồng thời ngẩng đầu, trên màn hình xuất hiện số điểm trượt tự do của Trương Giác.

Điểm kỹ thuật: 107.87

Điểm biểu diễn: 90.05

Điểm trượt băng tự do: 197.92

Kết quả cuối cùng của Trương Giác là 297.25 điểm , so với 298.25 của Vasily thấp hơn 1 điểm, chính cách biệt 1 điểm này, quyết định hành trình tham dự Thế vận hội mùa đông lần đầu tiên của Trương Giác, kết thúc với một bạc một đồng.

-

Khi diễn đàn đất trời tràn ngập băng tuyết nhìn thấy số điểm này, toàn bộ đều kích động.

{ Con khỉ uống rượu: Tôi ‌*&%¥#... Khi mà nhìn chấm điểm lúc so tài, tôi đã cảm thấy cái GOE này không được bình thường rồi! Trọng tài sô 1 và số 4 đều là hệ Nga, nhìn thấy nhất ca của chúng ta nhảy là chấm ngay 0.5 hoặc 0 điểm, mắt có bệnh thì nên đi trị đi chớ, đừng có ở đây gây họa cho người khác! Kết quả không ngờ ăn con người ta ở điểm biểu diễn, chênh lệch đến tận 7 điểm, dduj nó! }

{ Bầu trời nhiều màu sắc: Say rồi say rồi, hai vận động viên hàng đầu đã hoàn thành màn trình diễn vĩ đại nhất trong môn trượt băng nghệ thuật đơn nam kể từ đầu thế kỷ, thể hiện tinh thần thể thao vô cùng nhuần nhuyễn, tôi mới khóc xong nè, vừa nhìn điểm, hay thật, kết quả điểm biểu diễn của Vasily là 97.18, còn điểm biểu diễn của Trương Giác là 90.05! }

{9527: Điều thú vị nhất là cho dù ra sức áp GOE, điểm kỹ thuật của thần cá sấu vẫn cao hơn Vasily gần 4 điểm, cậu ấy đem những bước nhảy đặt ở nửa sau nhân với điểm cơ bản thật là quá trâu bò, cộng với lợi thế từ bài thi ngắn, nhóm trọng tài hệ Nga muốn đảm bảo tấm huy chương vàng cho nhất ca nhà mình, còn không phải chỉ có thể xuống tay ở điểm biểu diễn thôi sao? }

{ thịnh hành: Nhất ca Thôn Thỏ đã chiến thắng dậy thì, chiến thắng chấn thương, lao đến đấu trường Olympic với buff thi đại học, thậm chí chỉ dùng thời gian mấy tháng để thay đổi kỹ thuật thành trình độ như hiện tại, máu nước mắt và mồ hôi mất không ít, kết quả lại không thắng được ưu thế quốc tịch. }

{ Giai Giai: Cách biệt 1 điểm, chính là một trời một vực. }

{ 8848 máy tính bảng nạm kim cương: Các bạn có thể sắc mặt của nhất ca đại nga không ổn không, vừa nhìn thấy số điểm của Trương Giác thì lập tức đen mặt, chỉ vào màn hình lớn cãi nhau với huấn luyện viên của anh ấy, đến coi, cách làm này của trọng tài, ngay cả nhất ca nước mình cũng nhìn không nổi! }

...

Vasily chỉ vào màn hình trừng mắt phun ra một đống lời, sau đó bị Boris gõ một phát ngay đầu.

"Tiểu tử thúi, đàng hoàng ‌đi lĩnh thưởng, chuyện con làm lúc này, có tin Liên đoàn trượt băng nghệ thuật nhét huy chương vàng vào miệng con hay không!"

Lẽ nào ông nhìn vào số điểm này sẽ cảm thấy sảng khoái sao?

Lão huấn luyện viên Boris đã dẫn dắt bao nhiêu học trò nhận được huy chương vàng, học trò nhận huy chương bạc cũng không ít, địa vị trong giang hồ vững vàng như núi Thái, đã sớm có thể hờ hững tiếp nhận thành tích của học trò, nhưng kết quả như hiện tại, chính ông cũng cảm thấy tối tăm mặt mày.

Vasily cảm thấy mình đã hack Trương Giác, Boris cũng cảm thấy bản thân ông cũng đã hack Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu, Lộc lão đầu... Chậc, huấn luyện viên của thằng nhóc kia thiệt nhiều mà!

Mà Đại Nga đăng cai Thế vận hội Mùa đông này đã tốn không ít tâm tư, ‌trong đó, trượt băng nghệ thuật là một trong những môn thể thao có độ nổi tiếng nhất tại Thế vận hội Mùa đông, việc vận động viên quốc gia mình có giành được huy chương vàng hay không đã thu hút sự chú ý của vô số người hâm mộ trượt băng địa phương, thời điểm như thế này, Vasily thắng cũng phải thắng, không thắng cũng phải thắng, cho dù chỉ là một cảnh tượng đẹp mắt, Vasily cũng phải mỉm cười cầm lấy tấm huy chương vàng.

Có một số việc tùy cách người phản ứng, nhưng vận động viên và huấn luyện viên chân ướt chân ráo mới bước vào đất thật sự không có cách nào phản kháng, dù sao bọn họ cũng không phải là đại lão của thể dục nhịp điệu bên cạnh, cũng không có lão công đầu sõ để chống đỡ chỗ này.

Sau khi Trương Giác thở hổn hển xong, cuối cùng cũng chống đỡ chậm rì rì đứng lên, đi đến chỗ Vasily, chỗ này cậu cử động, ống kính bên này cũng động theo.

Phóng viên là quần thể xuất sắc nhất trên thế giới, sau khi số điểm của Trương Giác ‌được công bố, tất cả hiểu chuyện đều ồ lên, lúc này nhìn thấy Trương Giác ‌hành động, đều cảm thấy sợ rằng cậu sẽ đánh nhau một trận với Vasily.

Mà Vasily đang bị thương phải ngồi xe lăn, vừa nãy hắn đứng lên hành lễ với Trương Giác đều dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ, e rằng hắn sẽ không chống trả lại được bao nhiêu trước chàng trai khỏe mạnh cao 1 mét 8 này.

Ai ngờ đâu Trương Giác dưới con mắt của tất cả mọi người ngồi xổm trước mặt Vasily, đặt tay lên đầu gối của đối phương.

"Đau không?"

Vasily dừng một chút, trả lời: "Rất đau."

Trương Giác ngẩng đầu cười rộ lên, đưa tay về phía hắn.

"Chúng ta đã kết thúc bằng một trận đấu tuyệt vời, Vasily, có thể gặp được một đối thủ như anh thật sự là quá tốt rồi."

Vasily không nói lời nào, hắn thuận theo nắm lấy tay của cá sấu nhỏ.

Trương Giác: "Vasily, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta cùng đứng trên một chiếc bục lĩnh thưởng, sau Thế vận hội Mùa đông này, tôi sẽ không gặp lại anh nữa."

Cậu tiếc nuối vỗ vỗ đầu gối Vasily: "Sau khi giải nghệ phải dưỡng thương cho tốt nha."

Vasily trầm mặc một hồi, không nhịn được nói: "Thằng nhóc như cậu nhất định phải bày ra một dáng vẻ hiểu chuyện như thế vào lúc này sao? Thái độ của cậu như vậy, khiến tôi cảm thấy cậu đã thương hại tôi."

Trương Giác cười rộ lên, cậu đứng dậy, Vasily kinh ngạc phát hiện đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu này đã biến thành một thiêu niên cao gầy cần phải ngước nhìn.

Đối phương cúi người ôm hắn một cái.

"Tôi cũng không nghĩ là mình thua, nhưng tôi cũng không cho rằng anh thua, Vasily, anh xứng đáng với tấm huy chương vàng, cho nên chúng ta cùng nhau đi lĩnh thưởng thôi, để cho cuộc tranh tài này có một cái kết không còn gì tiếc nuối."

"Còn nữa, một cường giả giống như anh không đáng để tôi phải thương hại."

Mặc dù kết quả của nội dung đơn nam tại Thế vận hội Mùa đông Sochi là hợp lý, nhưng Trương Giác lại gần nhau trở thành bất ngờ của mọi người.

Màn trình diễn tinh tế, kỹ thuật cao siêu, khiến cho Liên đoàn trượt băng Trung Quốc đã phải đưa ra đơn kháng nghị với Ban tổ chức Thế vận hội mùa đông Sochi ngay sau khi điểm được công bố, nhưng bên phía ban tổ chức đáp trả lại là "Trọng tài đã chấm điểm công bằng, phù hợp việc với quy tắc thi đấu" .

Phun tào trong một mảnh sóng ngầm, kết quả của cuộc tranh tài này đã được xác nhận.

Việc chấm điểm trong trận đơn nam tại Sochi đã nhanh chóng dấy lên một hồi sóng gió trên mạng, nhưng người hâm mộ của nhất ca Đại Nga và nhất ca Thôn Thỏ đã quyết chiến với nhau gần như ngay lập tức, mà nhân sĩ trong giới trượt băng nghệ thuật cũng chia thành hai phe.

Kết quả như thế này quá khiến nhiều người xoắn xuýt, nếu như Vasily thực sự là dựa vào hơi nước để đi lên‌, mọi người còn có thể nói hắn lấy được huy chương bạc mới đúng, nhưng Vasily đã thực sự lấy ra trình độ quán quân, giữa hắn và cá sấu nhỏ ai giành chức vô địch thì dường như không có vấn đề gì.

Nhưng khi‌ Trương Giác thật sự ‌khuất phục nhận huy chương bạc, mọi người đều cảm thấy đứa nhỏ xui xẻo này sao mà quá khổ, dù sao thất bại trước Vasily cũng chẳng sao cả, vận động viên thi đấu thì có thua có thắng, nhưng thua trước trọng tài thì quá oan uổng rồi.

Sau khi giằng co qua lại, các bên đã đạt thành nhất trí —— trọng tài không phải là đồ vật, không làm việc nhân sự, cũng thật khó cho hai vận động viên, rõ ràng bọn họ có mối quan hệ khá tốt, kết quả là một người cầm tấm huy chương vàng thì không thoải mái, một người thì bị hack huy chương vàng, chỉ sợ tình bạn của họ sẽ bị thao tác của trọng tài ảnh hưởng nha.

Chờ đến khi bắt đầu nghi thức trao giải, Vasily chống gậy, vẻ mặt lạnh lùng.

Ừm, mọi người đều hiểu sự lạnh lùng của hắn lúc này, dù sao chân đều như vậy , e sợ người đều đau ‌ không được đi, không cười nổi ‌ đến nhiều bình thường a.

Những hiểu hiểu rõ tính cách của Vasily đều dồn dập lắc đầu, có người cảm thấy Vasily thật không thức thời, huy chương vàng đến tay, thì cứ vui vẻ đi nhận là được rồi, bày ra ‌ cái dáng vẻ này cho ai xem? Còn có người cảm thấy tính cách của cậu nhất ca này quá chinh trực, cũng không biết lão hồ ly Boris dạy dỗ như thế nào mà ra được một cậu học trò thẳng tính như vậy.

Mặt quán quân tối sầm lại, trái lại vị vận động viên nhận huy chương bạc bị hack huy chương vàng này thì vẫn giữ thần sắc khéo léo‌.

Chờ ‌Vasily đi tới cuối thảm đỏ, Trương Giác nhảy từ trên bục xuống, lấy cây gậy trong tay Vasily ‌nhét cho McQueen, sau đó hai tay ôm eo Vasily, bế người ta lên trên bục lĩnh thưởng.

MKột tràng cười nghiêng ngả truyền từ hàng ghế khán giả, Trương Giác chân dài bước một cái lên bục lĩnh thưởng, đôi mắt thoáng nhìn ngoài sân, đúng lúc nhìn thấy phóng viên Komura thả camera xuống, ra hiệu ok với cậu.

Trong lòng Trương Giác thoả mãn, quay đầu chớp chớp mắt với Vasily, Vasily thì lại chăm chú nhìn cậu, khi Trương Giác nghiêng đầu khó hiểu, hắn liền quay đầu trở lại.

Khi nghi thức kéo cờ kết thúc, lúc ba vận động viên khoác quốc kỳ lên người mình, Vasily bởi vì chấn thương nên chỉ đứng trên thảm đỏ đột nhiên vẫy tay về phía Trương Giác, Trương Giác không hiểu gì hết trượt tới, vị vương giải sắp giải nghệ này đột nhiên cầm lấy tay cậu giơ lên cao.

Bầu không khí long trọng vui mừng bởi vì hành động của hắn mà đình trệ trong nháy mắt.

Vasily nghiêm túc ‌nói: "Thế vận hội Mùa đông lần này, cậu bởi vì rất nhiều nguyên nhân, chỉ có thể làm một vị vua không ngai, nhưng Thế vận hội Mùa đông tiếp theo, cậu nhất định sẽ đoạt được huy chương vàng! Tôi sẽ chờ ngày đó."

Trương Giác lộ vẻ mặt tự tin, cậu dùng ngữ khí kiên định trả lời: "Đương nhiên, quán quân lần tiếp theo nhất định sẽ là tôi‌!"

Bọn họ nhìn đối phương, Vasily thở dài một tiếng, lại ôm đứa nhỏ này.

Thiếu niên cao gầy, thân thể ấm áp‌, Vasily lúc ôm Trương Giác mới phát hiện mình chỉ cao đến tai đối phương.

Cá sấu nhỏ, trong tương lại cậu sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy‌, nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của cậu như thế, thân là tiền bối tuy rằng trong lòng kính nể, nhưng cũng không có cách nào không lo lắng cho cậu.

Cho dù cậu là thiên tài cỡ nào, thì thân thể cậu cũng chỉ là một xác phàm.

Rõ ràng gầy như vậy, lại phải chịu đựng bao nhiêu gió mưa và bóng tối để leo lên đỉnh núi, cậu nhất định phải trải qua nhiều gian khổ, thế nhưng... Tôi tin rằng, cậu nhất định có thể leo lên đỉnh núi trong lòng mình, chỉ là đáng tiếc, tôi đã không còn cách nào chống đỡ trên sàn đấu nữa, cho nên khi đó đối thủ đứng đối diện với cậu, nhất định sẽ là một đứa nhỏ ưu tú.

Đêm đó, người không chơi tài khoản xã hội nhiều, Vasily đăng một Twitter.

Hắn đăng một bức ảnh, trong ảnh là lần hắn chụp ảnh nhóm với‌ Trương Giác trong lần đầu tiên tham dự vòng chung kết Junior Grand Prix, hắn mặc một bộ trang phục biểu diễn màu trắng giống như âu phục, mà Trương Giác thì mặc một bộ jumpsuit cá sấu nhỏ, hai người đứng chung một chỗ, nở một nụ cười lễ phép trước ống kính.

Mà bức ảnh này chỉ đính kèm với một cậu.

Một ngày nào đó cậu sẽ trở thành G.O.A.T. (Greatest of All Times [Người vĩ đại nhất trong lịch sử]).

-

Tác giả có lời muốn nói: Như những chương trước đã đặt cơ sở, Trương Giác tại thi đấu đồng đội đã thể hiện quá tốt rồi, lúc thi đấu cá nhân sẽ bị trọng tài ra sức chèn ép, đây là chuyện mà ban huấn luyện đã nhắc nhở cậu, cho nên Trương Giác rất khó giành được giải quán quân ở Sochi.

Một tấm màn đen được đàm phán giữa các quốc gia, mà người ta sống chết không tiếp thu, vận động viên cũng chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, nếu tình huống đã éo le như thế rồi, còn không bằng đối mặt với hiện thực bằng tư thế đàng hoàng, ít nhất cũng phải ưu nhìn, đây chính là suy nghĩ của Trương Giác, cho nên cậu còn có tâm tình tối tăm đem nơi nhiều năm trước trở về.

Dù sao khi cậu tham gia tuyển tú, cậu đã bị bôi đen đến thảm hại hơn, Vasily tốt xấu gì cũng có thực lực cấp quán quân, hắn cầm tấm huy chương vàng trong tay thì Trương Giác cũng sẵn sàng hiểu được, nói chung, đứa nhỏ nghịch ngợm này vẫn có thể tăng động trong tương lai (cảm ơn dì căn tin và bác sĩ của đội Dương Chí Viễn đã bảo dưỡng cơ thể của cá sấu nhỏ), thân là GOAT, cậu nhất định sẽ tạo ra một cú đánh lớn.

Về phần tấm màn đen chấm điểm ở Sochi, mọi người có thể tìm hiểu một chút trong thực tế, trong tiểu thuyết mà Nấm viết như thế này đã tương đối kiềm chế rồi khụ khụ (mỗi lần mọi người nói tôi khó chịu, tôi liền nhìn vào không gian ba chiều, sau đó chống nạnh ưỡn bụng tự nói rằng bản thân mình thật ngầu).

Ở Pyeongchang năm 2018, còn có Bắc Kinh năm 2022, sau khi Thôn Thỏ càng ngày càng lớn mạnh, sẽ không còn ai dám hack huy chương vàng của cá sấu nhỏ chúng ta nữa, nếu trọng tài dám động thủ, giám đốc Tôn sẽ kéo đám lãnh đạo đi khiêu nại, dù sao Tôn Thiên cùng dì Ninh, huấn luyện viên Lộc, Frans, phóng viên Komura cũng giống nhau, đều là thành viên của đội hỗ trợ ma thuật ~

Chương 141: Cầu hôn

Sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc, rầm một cái, một đám người chạy tới ‌tìm Trương Giác chụp ảnh chung.

Lúc này Trương Giác mới ý thức được rằng mình có rất nhiều bạn bè trong giới trượt băng nghệ thuật, bạn bè trong nước cũng thôi đi, ở nước ngoài cũng không ít‌.

Cũng ở nội dung đơn nam, McQueen cầm huy chương đồng, đứng thứ tư là David, đứng thứ năm là Ilya, đứng thư sáu là Hayato Terakami, thứ mười sáu là Harhasha, thứ mười bảy là Choi Jeong Su ... Từ vị thứ nhất đến vị thứ hai mươi bốn, tất cả những người tiến vào trượt băng tự do thế nhưng cậu đều biết.

Hơn nữa khẩu âm tiếng Anh của những người này không giống nhau, thiên phú ngoại ngữ của Trương Giác chỉ có 5, vì vậy dưới sự công kích của rất nhiều khẩu âm tiếng Anh, cậu nhanh chóng bắt đầu mơ hồ.

Cái tiếng Anh âm thanh đạn lười này, còn có tiếng Anh kiểu Nhật phát âm r thành âm l, cùng với tiếng Anh không biết từ ngọn gió nào tràn vào đại não, cậu căn bản không thể hiểu được những lời đó nha.

Khi mà nghe không hiểu, mỉm cười là tốt rồi.

Trương Giác không nhớ nổi bản thân mình đã cười với bao nhiêu người, cậu chỉ biết khuôn mặt mình sắp cứng ngắc rồi đây.

Bởi vì độ nổi tiếng của cậu quá cao, Thẩm Lưu đứng ở rìa đám đông vẫn không thể chui lọt vào, Trương Tuấn Bảo vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh đứa cháu trai, nhưng độ nổi tiếng của hắn lúc này cũng không thấp, không biết từ lúc nào đã bị nhóm huấn luyện viên lôi đi chụp ảnh chung, sau đó cũng không buông tha huấn luyện viên Lộc và Thẩm Lưu, vẫn cứ bị Boris kéo qua chụp ảnh chung.

Cuối cùng, Trương Giác bị Yoo Mong Seong ôm lên, Yoon Mi Jeong giơ cao chiếc gậy tự sương, nở nụ cười.

"Smile!"

Mọi người cùng nhau nở nụ cười.

Trương Giác: Thiệt tình mình không hiểu sao luôn, Yoo Mong Seong sau một vài năm phát triển lên chiều cao 1 mét 86, vậy mà lại chậm rãi tăng thêm 2 cm, biến thành 1 mét 88.

Thân là vận động viên trượt băng nghệ thuật solo cần phải khống chế cân nặng của mình, Trương Giác dù cố gắng thế nào, cũng không dám đem trọng lượng cơ thể mình lên hơn 70 kg, kẻo không thể nhảy bốn vòng được nữa, cho nên muốn phản công ôm lại Yoo Mong Seong là chuyện không thể nào.

Cậu chỉ có thể tiếp tục bị người anh em này giơ cao cao thôi.

Khi được Yoo Mong Seong thả xuống, dưới chân Trương Giác bị trượt một chút, đứa nhỏ hướng phía trước một cái, được Yoo Mong Seong đỡ lấy, tay đụng phải túi áo khoác của đối phương.

Ôi chao, sao có cảm giác bên trong này chứa cái hộp vuông ta?

Cá sấu nhỏ ngốc ngốc ngẩng đầu, Yoo Mong Seong vội vàng thủ thế suỵt với cậu.

Trương Giác hiểu ngay, bắn lại ánh mắt ‌"Đã hiểu".

Cuối cùng thi đấu cũng đã đến hồi kết, Trương Giác cũng ‌cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Cậu xách túi, một bên đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, một bên chậm rãi rời đi với nhóm huấn luyện vên, lúc đi ngang qua phía Nga, Boris hét lên với cậu một tiếng.

"Cá sấu nhỏ."

Trương Giác dừng bước, quay đầu, chỉ thấy huấn luyện viên trượt băng đơn người Nga đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

"Cám ơn cậu."

Tôn Thiên bước tới đứng cản chính giữa họ: "Không có gì để cảm ơn, lần này chúng tôi đã không khiếu nại thành công, thế nhưng chỉ một lần này thôi, sau này chắc chắn sẽ không phát sinh những chuyện tương tự nữa!"

Mãi cho đến khi lên xe, Trương Giác dựa vào ghế tựa nheo mắt lại, Trương Tuấn Bảo chủ động dời đi vị trí, để Tôn Thiên ngồi bên cạnh cậu.

Lão ‌huấn luyện viên thở dài: "Khi ông nhìn thấy số điểm đó, ông sợ con sẽ nhảy dựng lên nổi điên, số điểm này quá khiến người ta căm tức rồi, nhưng con có thể khống chế tâm trạng mình là đúng."

Biểu hiện của bọn họ bên ngoài sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến hình ảnh quốc tế của Thôn Thỏ, cho nên dù cho đối thủ của họ không phải là con người, bọn họ nhất định phải bày ra dáng dấp rộng lượng không thô lỗ, vận động viên là phải lo thi đấu, không cho gây sự, lỡ như gặp chuyện bất công cũng không được thất thố, mà là đem sự việc giao cho cấp trên xử lý.

Việc này đối với những người trẻ tuổi trẻ trung năng động mà nói là rất khó, nhưng Trương Giác đã làm rất tốt, bên trong tấm màn đen chấm điểm mờ ám này, Trương Giác là người có biểu hiện đúng mực nhất, Tôn Thiên oan ức thay cho đứa nhỏ này, cho nên một khuyên nhủ cậu một phen.

Trương Giác che mắt: "Con sẽ không thừa nhận số mệnh."

"Cái gì?"

"Sau này, con sẽ không để cho bất cứ ai có cơ hội hack tấm huy chương vàng của con."

Trương Giác buông tay xuống, trên mặt không có nụ cười nào.

"Con sẽ đủ mạnh để có thể phá vỡ bất cứ tấm màn đen mờ ám nào, bất kể là ép điểm cũng đươc, hay dùng thủ đoạn cũng thế, con sẽ không để huy chương vàng chạy mất khỏi tay con nữa."

Tôn Thiên sửng sốt một chút, chẳng biết vì sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra trong lòng con cũng có tức giận nha."

Trương Giác không rõ vì sao liếc mắt nhìn ông một cái.

Không hiểu ra sao, gặp phải những chuyện như vầy sao có khả năng không tức giận được chứ?

Cậu chỉ là học cách bình tĩnh khi đối mặt với sự bất công, sau đó dưới tình huống rõ ràng có quậy một trận cũng vô ích, yên lặng tích trữ sức mạnh, chờ đợi đến thời cơ dẹp tan những bất công này.

Trương Tuấn Bảo đưa tay ra, Thẩm Lưu yên lặng đưa hắn một trăm tê, nói thầm: "Không đúng, em ấy biểu hiện tốt như vậy, tôi còn tưởng rằng nó chịu phục trước Vasily đó."

Ông cậu cười ha ha: "Cái nó đối với Vasily là tôn trọng, tôn trọng không liên quan gì đến thắng thua, cậu không biết sao, cái biểu tình khi nó nhìn thấy số điểm nếu để cho mẹ nó nhìn thấy, lập tức có thể hiểu rõ rằng thằng nhóc này muốn đi hành hung trọng tài một trận, chỉ ‌là nó nhịn được mà thôi."

Trương Tuấn Bảo còn có thể không hiểu tính khí của đứa nhỏ nhà mình sao? Tính tình hiếu thắng cực đoan của Trương Giác quyết định rằng cậu sẽ không bao giờ nguyện ý đối mặt với thất bại trong suốt cuộc đời mình.

Chỉ ‌là Trương Giác không biết bắt đầu từ lúc nào, trong tính cách đã có thêm một phần lý tính, điều này cho phép cậu không bao giờ để bất kỳ cảm xúc nào cuốn vào mình quá lâu, cậu cho phép bản thân khổ sở, nhưng chờ thời gian khổ sở kết thúc, Trương Giác sẽ để chuyện này trở thành dĩ vãng trong lòng mình, sau đó bắt đầu cân nhắc làm thế nào để thay đổi hiện trạng này.

Đáp án cuối cùng của đứa nhỏ này chính là sức mạnh tuyệt đối, Trương Tuấn Bảo phỏng chừng sau khi trở lại, thằng nhóc này sẽ chủ động yêu cầu được dạy dỗ thêm.

Thẩm Lưu không nhịn được lắc đầu nở nụ cười: "Nếu như theo lời anh nói, nó còn dịu dàng đó chứ, tức giận đến mức muốn đánh người, mà còn khống chế tâm trạng tốt như vậy, không cho bất cứ ai phải xấu hổ."

Huấn luyện viên Lộc đột nhiên lên tiếng nói: "Đó là bởi vì nó đã nhìn thấu sự việc."

Đây là loại người cho dù đối diện với bất cứ tình huống gay go nào cũng sẽ cố gắng giữ bình tĩnh, cũng để cho mình, những người xung quanh có thể duy trì thể diện, đại thể đều đã bị xã hội vùi dập qua, đối mặt với rất nhiên ngăn trở, cho nên họ đối với rất nhiều chuyện vô cùng nhìn thấu.

Trước đây huấn luyện viên Lộc đã từng gặp qua người như vậy, nhưng hầu hết những người đó tuổi tác đã không còn nhỏ, Trương Giác còn trẻ đã có một tâm lý như vậy, trong mắt huấn luyện viên Lộc cũng là điều khó mà tin nổi.

Huân luyện viên béo lùn chắc nịch lấy một thỏi sô cô la ra ném về phía trước, Trương Giác giơ tay tiếp được, xé giấy bọc bắt đầu ăn ‌.

Trong mắt huấn luyện viên Lộc lướt qua một tia thất vọng, ông nhỏ giọng nói với Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo: "Tính tình khi còn nhỏ của nó không phải là cái dạng này, mấy năm không gặp, không ngờ lại biến hóa lớn như thé, thực ra khi nhìn thấy số điểm, ông thà rằng để nó bẹo gan như hồi còn nhỏ, tức giận chỗ nào cũng được, dù sao cũng sẽ có người lượn tới."

Giờ luôn cảm thấy Trương Giác nhìn có vẻ như nghịch ngợm nhưng mà rất lý tính, vì đại cục mà có thể kìm nén bản thân chấp nhận những sự bất công, cái này là qua già đối với một người trẻ tuổi rồi.

Cậu có nhiều huấn luyện viên yêu thương cậu như thế, vốn có thể tùy hứng hơn một chút.

Suy cho cùng, những người sinh ra đã biết chỉ tồn tại trong truyền thuyết, như nhẫn nại, lý tính, ngụy trang, săn sóc, chu toàn đòi hỏi con người phải kìm nén những phẩm chất tính cách của chính mình, thực ra đó là những vết sẹo để lại khi một người gặp phải những khó khăn và nguy hiểm.

Trở về làng Olympic, bỏ lại tất cả ánh mắt của huấn luyện viên, Trương Giác lấy tấm huy chương bạc từ trong túi ra, tùy ý ném lên bàn, ngửa đầu ngã trên giường nhắm mắt lại.

Một lúc sau, ca khúc chủ đề《 GG Bond 》vang lên trong phòng, Trương Giác cầm điện thoại di động lên.

"Alo."

"Anh đoán hiện tại tâm trạng em không tốt?"

Trương Giác vươn mình nằm úp sấp, ậm ừ: "Không chỉ có tâm trạng không tốt, mà đi đứng cũng không khỏe, mà còn phải thi đấu cá nhân với đồng đội‌, bây giờ em mệt chết đi được."

Tần Tuyết Quân: "Chờ em trở về, anh sẽ đấm bóp chân cho em?"

Được đại lão học vị tiến sĩ y khoa trường Thanh Hoa đấm bóp chân? Đây chẳng phải là sự tận hưởng nhân đôi về thể xác lẫn tinh thần sao!

Trương Giác khách khí một chút: "Kia sao được."

Tần Tuyết Quân: "Có đấm bóp không?"

Trương Giác: "Đấm!"

Cậu do dự một chút, rũ mắt xuống: "Cám ơn anh đã gọi điện an ủi em."

Tần Tuyết Quân lật sách, khóe môi khẽ cong lên.

"Ai bảo em là ba ba đứa nhỏ, có muốn nhìn hình đứa nhỏ không?"

Trương Giác: "Nhìn chớ!"

...

Mặc dù chỉ cầm tấm huy chương bạc, nhưng đêm đó Vasily có đăng Twitter, trực tiếp đẩy Trương Giác lên vị trí vị vua không ngai, đột nhiên, Trương Giác vẫn luôn tự nhận mình là một tấm chiếu mới trong môn thể thao ít được chú ý, phát hiện dù bản thân đi đến chỗ nào, đều có người có thể nhận ra cậu là cá sấu nhỏ đến từ Trung Quốc.

Những vẫn không có ai có thể gọi chính xác tên cậu, tất cả mọi người đều gọi cậu là cá sấu, điều này có lẽ liên quan đến Trương Giác mặc bộ đồ jumpsuit hình cá sấu trong bức ảnh mà Vasily đăng trên Twitter.

Cũng chính vào lúc này, trung tâm băng tuyết Thôn Thỏ thình lình phát hiện, tấm áp phích quảng cáo bán chạy nhất của Trương Giác ngoại trừ bản trượt tự do Thế vận hội Mùa đông thì chính là tấm cậu mặc đồ cá sấu hồi còn tổ thiếu niên, đặc biệt là cái tấm chống nạnh ưỡn bụng, cũng đã quét 15 lần, người hâm mộ thì tiếp tục cầu xin mua hàng trên trang web chính thức.

Giám đốc Bạch Tố Thanh vô cùng khó hiểu đối với việc này, mặc dù khi còn nhỏ Trương Giác đúng là một đại manh thần‌, nhưng không phải bây giờ ai cũng thích trai đẹp sao? Tại sao lượng tiêu thụ của cá sấu nhỏ chống nạnh ưỡn bụng còn có thể vượt qua vị thần mùa xuân tháng tư từng là số một về doanh số chứ‌?

Thậm chí ngay cả lượng tiêu thụ của mũ chú heo siêu điệp viên cũng bởi vì đây là logo của tập đoàn cá giống mà tăng lên gấp mấy lần... Cũng ‌thiệt là khiến người ta không hiểu nổi.

Về phần những thứ có doanh thu cao khác, chính là các kiểu lịch sử đen tối của manh thần, cùng với một tràng diện lịch sử sau khi cậu lớn lên tìm cơ hội báo thù.

Bạch Tiểu Trân – người đã gia nhập công ty Phượng Minh làm người đại diện liếc mắt nhìn cha mình đang xem tài liệu công việc, xuất phát từ nội tâm phùn tào: "Ba, Trương Giác này quả thực chính là cây rụng tiền của làng trượt băng Thôn Thỏ chúng ta nha, nếu như có thể nhất định phải bồi dưỡng cậu ta cho tốt."

Không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn có thực lực vô địch thế giới, còn là học bá trường tam trung ở thành phố H, hơn nữa với dáng vẻ của cậu ta đi đến đâu cũng được hoan nghênh, EQ hẳn cũng không thấp, còn nắm giữ vầng sáng hộ thể của vận động viên, theo ý kiến của công chúng thì càng có ưu thế hơn idol đến từ giới giải trí.

Bạch Tiểu Trân cho là, nếu như cho hắn một hạt giống tốt như vậy, Phượng Minh trong vòng một năm sẽ cho ra một đỉnh lưu, nhưng đáng tiếc nhìn thành tựu trước mắt của Trương Giác, Bạch Tiểu Trân nếu dám đến đội tuyển quốc gia cướp người, thì người đầu tiên dùng nồi đất đập vỡ đầu hắn chính là cha mình.

Cuộc thi trượt băng tự do đơn nam kết thúc vào ngày 15, ngày 16, thi đấu khiêu vũ trên băng chính thức bắt đầu.

Lúc này Trương Giác không còn chuyện gì để làm nữa, cậu chỉ muốn chuyên tâm làm ổ trong phòng để làm bài tập, rồi cùng đồng đội ngồi trên khán đài vẫy cờ nhỏ suốt trận đấu là được‌.

Trình độ khiêu vũ trên băng của Mai Xuân Quả cùng Hoa Thái Sư là xếp thứ hai châu Á, chỉ đứng sau tổ hợp Giấc mơ thành hiện thực của Kazakhstan, nhưng đặt ở thế giới, lại chỉ ‌có thể đứng trong top 15, muốn chen chân vào top 10 có hơi khó, cạnh tranh trên bục lĩnh thưởng thì càng khỏi nghĩ tới.

Không giống như song vương tranh bá của đơn nam, hay là thế chân vạc của trượt băng đôi, cuộc thi khiêu vũ trên băng lần này được người hâm mộ Thôn thỏ mệnh danh là "Tái hiện Nagano một lần nữa" .

Trong năm 1998 diễn ra Thế vận hội Mùa đông Nagano, có bốn tổ hợp dự thi khiêu vũ trên băng hàng đầu, đều cho ra một màn trình diễn ở mức độ kinh điển, cuộc cạnh tranh khốc liệt đến mức vẫn khiến cho người hâm mộ trượt băng tán gẫu say sưa cho tới nay, khi giải trượt băng tự do đơn nam Sochi bắt đầu, mọi người cũng nói đây là một sân vận động Tu La tràng có thể so sánh với khiêu vũ trên băng Nagano.

Chỉ là sau đó Ilya và Hayato Terakami cùng nhau bị lao ra đường vì mặt băng trơn trượt, trong các tiểu tướng đời mới chỉ có Trương Giác là có biểu hiện ổn định‌, bởi vậy cuộc tranh tài mới biến thành vương giả tranh phong ở hai đời.

Mà trong cuộc thi khiêu vũ trên băng Thế vận hội Mùa đông Sochi, tổ hợp nhảy trên băng được coi trọng nhất đương nhiên là nước chủ nhà Nga, tiếp theo là nhà vô địch Thế vận hội Mùa đông Vancouver, tổ hợp nổi tiếng với thức ăn cho cho —— Stephanie và Chu Lâm của Canada, tổ hợp xếp vị trí thứ ba là lão tướng của đội tuyển Mỹ, cuối cùng là tổ hợp Giấc mơ thành hiện thực của Kazakhstan, bọn họ cũng là cặp đôi nhỏ tuổi nhất.

Trương Giác cũng hiểu môn khiêu vũ trên băng, lúc tiến hành huấn luyện trượt, huấn luyện viên Lộc đã yêu cậu là "Tập luyện nỗ lực như tuyển thủ khiêu vũ trên băng tuyến đầu", cho nên cậu cũng thường dành không ít thời gian tập luyện cùng tổ hợp khiêu vũ trên băng.

Cậu hơi đặc biệt ước ao với khiêu vũ trên băng một chút, chính là bọn họ lúc thi đấu có thể sử dụng âm nhạc có lời trong cuộc thi, mà những nội dung còn lại trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật cho đến hôm nay thì không thể sử dụng nhạc có lời.

Trương Giác: Như nhạc kịch nè, rock and roll nè, nhạc pop nè, chỉ có khiêu vũ trên băng mới có thể trượt, Hừ!

Thi đấu khiêu vũ trên băng kéo dài ba ngày, từ ngày 16 đến ngày 18, ngày 18 sẽ quyết định ngôi vị quán quân

Những trận so tài mạnh chọi mạnh luôn vô cùng đặc sắc, Trương Giác xem màn trình diễn đến say sưa ngon lành.

Mà Trương Giác đến đây xem thi đấu, không chỉ vì hò hét cổ vũ cho đồng đội mình, mà càng muốn xem khi nào Yoo Mong Seong mới có hành động, sau khi đụng phải chiếc hộp kia, Trương Giác rõ ràng đây sẽ là một cảnh đặc sắc.

【 Trương Có Tiền: Nếu như bỏ lỡ nó, nhất định em sẽ tiếc nuối cả đời. 】

【 Mẹ đứa nhỏ: Sao em lại có thể chắc chắn rằng Yoo Mong Seong sẽ lựa chọn thời điểm này? 】

【 Trương Có Tiền: Bởi vì Mi Jeong đã đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi nha! Hơn nữa trên cõi đời này còn địa điểm nào cầu hôn tốt hơn Thế vận hội Mùa đông nữa sao? Đối cho vận động viên mà nói, chỗ này chính là Thánh địa! Nếu như sau này em muốn cầu hôn ai đó, cho dù lúc đó em đã giải nghệ, em cũng sẽ kéo người đến đấu trường Thế vận hội Mùa đông một lần nữa để cầu hôn, Mi Jeong và Mong Seong sắp xuất hiện trên sân khấu rồi, nói chuyện sau nha ~ 】

【 Mẹ đứa nhỏ: Đi đi (* ̄︶ ̄) 】

Trương Giác nhìn ra được‌, năm nay Mi Jeong và Mong Seong đã đạt đến thời kỳ đỉnh cao cả tiết mục lẫn kỹ thuật, không thiếu sự khéo léo trong cách dàn dựng tiết mục, thậm chí là có một hành động ủy thác là nữ giơ cao nam... Cũng ‌ không biết Mi Jeong 1 mét 7 làm thế nào để gánh vác một người cao hơn cô 18 cm còn có thể tiếp tục trượt‌.

Bọn họ tứ chi thon dài, ngoại hình xinh đẹp, chỉ nhìn vẻ bề ngoài là đã thắng, tuy nhiên cặp đôi khiêu vũ trên băng của Mỹ năm nay giống như được thánh thần ban phép, tiết mục《 Thiên phương dạ đàm 》của họ được bố trí rất tinh tế, màn trình diễn của các vận động viên rất đặc sắc, nằm ngoài sự mong đợi của nhiều người, bao gồm cả những người hâm mộ trượt băng của họ cũng phải ngỡ ngàng.

《 Cướp biển vùng Caribe 》không nghi ngờ chính là một tinh phẩm, nhưng《 Thiên phương dạ đàm 》lại đủ để gọi là một tác phẩm kinh điển, điều này giống như Mong Seong và Mi Jeong mang theo hai thanh kiếm tuyệt thế lên đấu trường, đối phương lại trực tiếp nhấc lên một khẩu đại pháo, cho nên tổ hợp trẻ tuổi được xem trọng này, cuối cùng chỉ có thể khuất phục ở vị tri thứ hai, đứng thứ ba là tổ hợp của Nga.

Tại lễ trao giải, Yoo Mong Seong vẫn luôn biểu hiện có chút bất an, hắn nhìn xung quanh, một chập thì đút tay vô túi, một chập thì ôm Yoon Mi Jeong .

Trương Giác nhìn thấy hắn đang rất lo lắng, phóng viên Komura cách đó không xa giơ đầu chim lên chuẩn bị quay chụp, Choi Jeong Su ngồi bên cạnh Trương Giác, miệng lẩm bẩm "Sao cậu ta còn chưa hành động chớ? Tôi đợi rất lâu rồi nè!"

Huấn luyện viên đội tuyển quốc gia Kazakhstan Ayala nhìn về phía đó, hai tay nắm chặt, khuôn mặt nóng lòng muốn thử, giống như Yoo Mong Seong mà không hành động, bà sẽ lập tức đạp mông của hắn.

"Lên đi! Đừng sợ!"

Harhasha nuốtnước miếng, cũng ‌âm thầm khuyến khích đồng đội của mình: "Mong Seong, cố lên!"

Xem ra‌ không chỉ nhóm đam mê trượt băng mới nảy sinh những mối quan hệ ám muội của cp trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng, mà những người bên trong giới trượt băng truy cp cũng không ít‌, hơn nữa không giống như những con thuyền mơ hồ mới giải nghệ thôi đã tách ra‌, con thuyền tình yêu mang tên giấc mơ thành hiện thực này dường như đang hướng về điểm cuối, điều này khiến cho một đám fan cp sao không phấn khích cho được?

Mãi cho đến khi huy chương bạc được đeo lên cổ Yoo Mong Seong, hắn cầm lấy huy chương, nhắm mắt lại hít sâu, mang theo biểu tình kiên quyết nhảy xuống bục lĩnh thưởng, quay người quỳ một chân xuống.

Hắn từ trong túi lấy một chiếc hộp vuông nhỏ, mở ra, trên bề mặt nhung có một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng.

Mi Jeong lập tức che miệng lại để không hét lên, sau đó nhảy đến trước mặt Yoo Mong Seong, ôm chặt lấy hắn.

"Có thể coi là đợi được nhóc như anh rồi!"

Trương Giác nâng một bó hoa hồng và loa kèn nhảy cẩng lên‌, lao xuống hàng ghế khán giả.

Quan Lâm đã chờ ở giao lộ, hắn vươn tay ra hét lên: "Đưa tôi đưa tôi nè! Lực cánh tay tôi lớn! Ném rất chuẩn!"

Vì vậy bó hoa hồng được đưa đến tay nhất ca trượt băng đôi Thôn Thỏ, Quan Lâm khẽ quát một tiếng, ném về phía bên kia.

Đang giữa tâm điểm Yoo Mong Seong chu môi muốn hôn bạn gái.

Giữa tiếng cười vui của toàn khán giả, Mi Jeong nhặt bó hoa lên để trước mặt cô, Yoo Mong Seong ở bên mặt, ngẩng đầu, nhón chân lên.

-

Tác giả có lời muốn nói: Lửa giận trong lòng Trương Giác thực ra vô cùng lớn, nhưng cậu biết căm tức vô dụng, quật cũng vô dụng, làm vận động viên, rất nhiều chuyện không thể kìm được cậu, cho nên Thế vận hội Mùa đông lần này qua đi, cậu sẽ đi khai phá một chiêu thức mới.

Tiểu kịch trường

Trương Tiểu Ngọc: Chung chăn gối với 4T và 4S lâu như vậy rồi, cũng nên lấy vợ mới vào cửa thôi.

4T, 4S: Anh ơi!

Chương 142: Phía trước

"Thua rồi."

"Đúng vậy, nếu như bài thi ngắn của con bé không mắc sai lầm thì lần này có thể thắng rồi, dù sao thì lợi thế kỹ thuật hay thể lực đều tốt như vậy, vốn là con bé có thể trở thành người thứ hai Châu Á lấy được huy chương vàng đơn nữ tại Thế vận hội, kết quả lần nhảy 3lz+3lo trong bài thi ngắn trở thành 2lo, việc all clean trượt tự do còn có ích gì nữa?"

"Đối với tuyển thủ Châu Á mà nói, có thể lấy được huy chương bạc đã là tốt lắm rồi, trọng tài tất nhiên muốn nâng tuyển thủ của mình lên, người kia không phải cũng all clean đơn nam mà chỉ có thể là vị vua không ngai thôi sao?"

Keiko ngồi ở kiss & cry, cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống váy, vị huấn luyện viên khai sáng của chị Kanoko là Mori Shumi, lại mang Keiko đến đấu trường Olympic cũng chỉ biết ôm lấy học trò mình.

"Keiko, đừng buồn, có thể từ hạng bảy bài thi ngắn đuổi tới huy chương bạc đã là tốt lắm rồi."

Shiro Keiko cúi đầu trầm mặc vài giây, lau khô đôi mắt, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười, cô và huấn luyện viên Mori Shumi ôm một cái.

"Chị Shumi, cảm ơn chị đã mang em tới đây, trước giờ gây cho chị nhiều phiền toái quá rồi, sau đó cũng mong chị tiếp tục chăm sóc nhiều hơn."

Trong mắt cô gái nhỏ tràn đầy ý chí chiến đấu: "Thế vận hội Mùa đông tiếp theo, em cũng sẽ tiếp tục cố lên!"

Nhìn cô bé nở nụ cười, Kanoko mang khẩn trang quấn khăn choàng ngồi ở khán ghế khán giả cũng ‌thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu thoạt nhìn rất lo lắng cho con bé, nhưng nó vẫn rất kiên cường, cứ yên tâm đi."

Kanoko sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau mình là một cậu thiếu nien kỳ quái đội mũ len đỏ, mặc áo khoác quân đội màu xanh lá, cổ áo bằng lông cao che nửa khuôn mặt, nhưng cho dù là hóa trang quê mùa như thế, cũng không che được sự soái khí bức người của cậu.

Kanoko ôm ngực thở dốc: "Cậu làm tớ sợ hết hồn, ngồi ở đây hồi nào thế?"

Trương Giác bất đắc dĩ: "Từ lúc bắt đầu tranh tài đơn nữ thì đã ngồi đây rồi, nói chớ chúng ta đã ngồi trước ngồi sau ba ngày liền, cậu thế nhưng không nhận ra sự tồn tại của tớ sao?"

Kanoko chỉ vào phía đối diện sân vận động: "Nhưng rõ ràng lúc khiêu vũ trên băng cậu ngồi ở bên kia! Tớ còn thấy cậu lao xuống hàng ghế khán giả ném hoa cho bọn Mi Jeong kìa."

Trương Giác: "Đầu tiên, tớ phải đính chính lại một chút, hoa là Quan Lâm ném, thứ hai, ngồi ở đó rất dễ bị người hâm mộ vây quanh, cho nên tớ mới đổi chỗ ngồi."

Choi Jeong Su bên cạnh nhấc tay: "Vé là tôi nhờ Salen mua đó."

Kanoko lại bị hắn làm cho sợ hết hồn: "Hóa ra cậu cũng ở đây à!"

Choi Jeong Su : "... Đúng vậy."

Ba người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng dứt khoát rủ nhau đi ăn cơm, Kanoko đưa họ đến nhà hàng bên cạnh khách sạn mà họ ở‌, nhét thực đơn vào trong tay Trương Giác.

"Cậu chọn đi, đồ ăn ở đây cũng không tệ."

Trương Giác ngửi một cái: "Nhà hàng này có phải mới sang sửa lại không? Mùi vị thật nặng."

Kanoko không rõ vì sao gật đầu, sau đó Trương Giác kéo cô và Choi Jeong Su đứng dậy, ra hiệu rằng sẽ đổi nhà hàng khác.

"Tớ nói nè cậu đi ăn vặt à, phòng ốc mởi được sửa sang lại sẽ có hàm lượng benzene rất cao, nếu lỡ như trúng độc benzene mãn tính, hệ thống tạo máu của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng, lúc trước cậu bị ung thư máu thì tốt xấu gì cũng để ý chút đi chớ?"

Trương Giác dạy dỗ Kanoko vài câu, dẫn cô đi đến một nhà hàng khác, cậu đã gọi vài món từ nấm, rau dưa và hải sản, những nguyên liệu này không chỉ phù hợp với vận động viên như Trương Giác và Choi Jeong Su có thể ăn, mà các loại thực phẩm từ nấm cũng rất giàu thành phần chống khối u, trong rau chưa vitamin có lợi cho bệnh nhân tiền ung thư, natri alginate có trong rong biển có thể kết hợp với chất phóng xạ stronti và đào thải ra khỏi cơ thế, Kanoko tiếp thụ qua xạ trị, ăn cái này sẽ rất tốt cho cơ thể.

Đời trước đã từng chăm sóc bệnh nhân ung thư, Trương Giác ở phương diện này khá là tâm đắc.

Thực ra khi gọi món ăn, Trương Giác cũng không nói những món này thích hợp với Kanoko, mà Kanoko lúc ở nhà cũng được chăm sóc như thế, đương nhiên nhìn thấu tâm tư của cậu.

Hai tay cô ôm má, cười híp mắt nói: "Nhắc mới nhớ, sau khi thi đấu đơn nữ kết thúc, trượt băng ở chu kỳ Sochi cũng coi như kết thúc luôn, chu kỳ Pyeongchang sắp bắt đầu, theo tớ được biết, thời kỳ đỉnh cao của đơn nam là từ 18 đến 23 tuổi, cho nên thời kỳ đỉnh cao của cậu sẽ đến trong chu kỳ này nha."

Vâng, Thế vận hội Mùa đông Sochi năm 2014 đã kết thúc, Thế vận hội Mùa đông Pyeongchang năm 2018 cộng với bốn năm trước kỳ Thế vận hội Mùa đông chính là chu kỳ Pyeongchang.

Trương Giác không rõ vì sao: "Ừm, tớ cảm giác được kỹ thuật của mình đang tăng lên, thân thể ngày càng có lực khi lớn lên‌, vậy thì sao?"

"Chỉ là muốn biểu đạt một chút, tớ rất mong chờ biểu hiện của cậu mà thôi, mặc dù trên mạng có nói cậu là vị vua không ngai của Thế vận hội Mùa đông, nhưng trong kỳ Thế vận hội Mùa đông tiếp theo, hẳn là cậu định đem danh hiệu này lấy xuống đúng không?"

Kanoko cong mắt: "Tama-chan, thời kỳ đỉnh cao của Hayato và Ilya cũng nằm trong chu kỳ Pyeongchang, coi như cậu đã xưng vương tại Sochi, thì cậu cũng không thể sơ suất nha."

Các môn thể thao cạnh tranh sẽ không ngừng phát triển, luôn sẽ có những người mới mạnh mẽ hơn xuất hiện, trong số hậu bối của Trương Giác có Alan Helge của Na Uy, Kelsen của Canada, Arthur Cohen của Mỹ, Harhasha của Kazakhstan... Trong cùng thế hệ còn có Hayato và Ilya.

Thân là một người bạn của Trương Giác, cô muốn nhắc nhở đối phương không nên khinh thường, vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước, hơn nữa nếu như là cá sấu nhỏ, chỉ cần cậu kiên định đi tới, trượt băng nghệ thuật sẽ càng ngày càng xuất hiện nhiều tiết mục kinh điển, Kanoko là cựu vận động viên trượt băng, cũng ‌là người hâm mộ trượt băng, cô thật sự rất mong chờ Trương Giác có thể mang đến nhiều điều bất ngờ hơn cho môn trượt băng.

Trương Giác trợn tròn cái: "Yên tâm, tớ chắc chắn sẽ không coi thường bất cứ người nào, chờ Sochi kết thúc, tớ sẽ nói huấn luyện viên giúp tớ lập kế hoạch tập luyện mới, nhanh ăn đi, không đói bụng sao?"

Kanoko: Cũng đúng nha, cá sấu nhỏ này vẫn luôn suy nghĩ chu toàn, có lẽ trước khi mình nhắc nhở cậu ấy, nói không chừng cậu ấy đã cân nhắc tìm cách chuẩn bị cho Thế vận hội Mùa đông tiếp theo rồi.

Cô cầm chiếc nĩa lên, cắm một miếng nấm nhét vào miệng, không nhịn được cau mày.

Aaaa, quả nhiên cô rất ghét mùi vị của nấm! Mà sao cá sấu nhỏ phía đối diện ăn ngon lành thế, Kanoko sau khi trải qua ung thư thì khẩu vị ăn uống cũng giảm xuống hiếm thấy có cảm giác thèm ăn, ngoại trừ nấm cô đã ăn hết các món ăn còn lại.

Ngày thứ hai, Trương Giác đang nỗ lực chăm chỉ học tập, nhân viên của ban tổ chức thi đấu đã đến thăm.

"Cái gì ? Muốn tôi làm vũ công chính trong biểu diễn múa quần thể sao?"

Trương Giác chỉ mình: "Ilya và Dalia không được à?"

Các vị quan chức có chút lúng túng: "Savshenko không có huy chương, cho nên dù cậu ấy có là tuyển thủ của chủ nhà, cũng không thể tạm thời đảm nhiệm vị trí số một này, còn chấn thương ở chân của Sertekov quá nghiêm trọng, lúc đó chỉ có thể đứng trên băng nói mấy câu, sau lễ bế mạc phải về Moscow làm phẫu thuật."

Về phần Dalia, cô bởi vì chứng kén ăn mà tinh thần uể oải suy sụp, sau khi lấy được chức quán quân đơn nữ thì một bộ dạng âm u đầy tử khí, không dễ để phía ban tổ chức dụ dỗ cô tham gia buổi tập luyện biểu diễn trượt băng nghệ thuật.

Trên thực tế không phải bọn họ không tìm Ilya, nhưng thằng nhóc đó nói nếu không có huy chương thì sẽ không là vũ công chính, sống chết không chịu hợp tác với họ, mà Vadim thì thật sự không dùng được, mà làm quán quân Vasily ‌thật sự bị thương nặng đến mức không có cách nào trượt băng, cho nên người múa dẫn đầu nội dung đơn nam trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật vào ngảy 23, chỉ có thể do á quân Trương Giác đảm nhận.

Vấn đề này vẫn là do lão tiên sinh Boris đề nghị.

"Hiện tại Vasily chắc chắn không làm được, nếu như các người không muốn cá sấu nhỏ trở thành vũ công chính, chẳng lẽ muốn để McQueen lên sao?"

McQueen là đối thủ của Vasily, mỗi lần đến Nga thi đấu đều phải bị người hâm mộ Đại Nga ngổ ngáo la ó một trận, nếu quả thật để cho hắn làm vũ công chính, nhân viên công tác trước tiên sẽ không vui.

Cho nên bọn họ vẫn là mặt dày tới đây tìm Trương Giác.

Trương Giác than thở khép bài tập lại: "Tôi biết rồi."

Vốn dĩ cậu phải tham gia diễn tập, bây giờ còn còn phải trở thành vũ công chính, xem ra số phận của cậu là không có cách nào yên ổn làm bài tập rồi.

Ngày 23 tháng 2, buổi biểu diễn trượt băng Thế vận hội Mùa đông Sochi chính thức bắt đầu.

Sáu vận động viên đứng đầu trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật sẽ được mời tới tham gia biểu diễn trượt băng, mọi người chỉ cần đi lên sân khấu hoàn thành màn trình diễn mà mình đã chuẩn bị, sau đó cùng nhau nhảy quần vũ khi kết thúc là xong.

Màn trình diễn được chia thành nửa đầu và nửa sau, mỗi 50 phút, Trương Giác được xếp vào nửa thứ hai.

Dù chỉ có thể tranh tài ở nửa sau mùa giải, nhưng Trương Giác vẫn là rất nghiêm túc sắp xếp tiết mục mới của mình, bản nhạc biểu diễn trượt băng được lấy từ phiên bản điện ảnh《 Kiêu hãnh và định kiến 》năm 2005, đây cũng là lần xuất hiện đầu tiên của tiết mục này.

Không biết là trùng hợp hay cố ý, bất kể là thứ tự ra trận của Trương Giác, hay là độ quan tâm của khán giả, các loại đãi ngộ đều không khác gì một quán quân.

Tôn Thiên nhìn mà không khỏi cảm thán "Thằng nhóc này thiệt là... Ngoại trừ không có huy chương vàng trong tay, những thứ khác đều không khác gì quán quân."

Trương Tuấn Bảo chỉnh lại mái tóc bị rối cho‌ Trương Giác: "Được rồi, hưởng thụ màn trình diễn đi, đi thôi."

Trương Giác ôm hắn một cái, quay người bước lên sân băng.

Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi dài tay bằng lụa trắng, tay áo khi trượt thì hơi phồng lên, rồi sau khi Trương Giác dừng giữa sân băng thì tự nhiên rũ xuống.

Trang phục biểu diễn tưởng chừng chỉ có một màu trắng, nhưng thực tế thì kiểu dáng, đường may, chất liệu, những chi tiết nhỏ của những hạt kim cương và hạt cườm đính trên đó, đều lột tả được mức giá không rẻ của bộ trang phục này.

Thiếu niên đứng yên trên sân băng, khi tiếng nhạc của《Liz On Top Of The World》vang lên, cậu mở mắt ra ra, nhìn về phía trên cùng của sân vận động.

Thời khắc này, cậu giống như một hoàng tử nhỏ đứng giữa trung tâm của cả thế giới.

Trương Tuấn Bảo dựa vào tấm chặn bảng, Thẩm Lưu đứng phía sau hắn.

"Chu kỳ mới đã bắt đầu, Trương Giác nói muốn chinh phục nhiều cú nhảy bốn vòng hơn, hôm qua đã thảo luận với chúng ta là cú nhảy bốn vòng nào tốt, tôi chỉ là huấn luyện viên nhảy, anh là người cần kiểm soát danh sách tập luyện của vận động viên sau khi được đưa ra, anh nghĩ sao?"

Trương Tuấn Bảo quay đầu lại nở nụ cười: "Trương Giác muốn leo lên ngọn núi cao hơn, vậy cứ để cho nó leo đi, cho dù nó có muốn leo đến độ cao này, chức trách của huấn luyện viên chúng ta, chính là giúp nó đi lên!"

Lúc này, bối cảnh âm nhạc rõ ràng ưu mỹ mà triền miên, nhưng tinh thần chiến đấu mới cũng được khơi dậy trong mắt các huấn luyện viên.

Kết thúc buổi biểu diễn trượt băng, tất cả các vận động viên tham gia buổi quần vũ bước lên sân băng, tạo thành hai hàng một nam một nữ, khi âm nhạc《 Love story 》vang lên, Dalia đưa tất cả các cô gái trượt sang phía bên kia của sân băng, xoay người lại làm ra động tác khiêu vũ mời gọi.

Trương Giác đứng ở vị trí C của phương trận nam, mang theo phương trận nam hướng về phía trước.

Khi bọn họ hội hợp, Trương Giác hơi khom người vươn tay về phía Dalia, Dalia mỉm cười đặt tay vào lòng bàn tay cậu, cùng với những vận động viên tìm bạn nhảy khác cùng nhau khiêu vũ.

Người Slav có nhận thức độc đáo về nghệ thuật, điệu nhảy tập thể này khiến các vận động viên giống như những tinh linh trên băng.

Cho đến khi kết thúc nửa đầu của phần quần vũ, ánh đèn đỏ chiếu rọi trên người họ, tạo thành một hình trái tim, tiếp đó là nửa sau của buổi quần vũ, âm nhạc sục sôi lên, cá vận động viên cả bốn nội dung trượt băng nghệ thuật lại được chưa thành bốn nhóm, bọn họ lần lượt thực hiện các bước các loại động tác nhảy đơn, xoay tròn, nâng người trên băng.

Cuối cùng, Choi Jeong Su trượt đến màn hình có lá cờ Hàn Quốc, các vận động viên khác đưa tay về phía hắn.

Âm nhạc đột ngột dừng lại, rất nhiều vận động viên chưa có ý định giải nghệ đều cười rộ lên.

Thế vận hội Mùa đông tiếp theo, tại Pyeongchang!

-

Editor: Không biết mọi người sao, chứ mình thấy kích thích quá đi à!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play