Chương 130: Nhớ nhung
Mãi cho đến khi máy bay đáp xuống sân bay ở Tây Tạng, Trương Giác cuối cùng cũng ý thức được mình là một tên ác bá vô ý thức.
Chỉ có điều nếu như biệt danh Đại Béo của Trương Giác Đại Béo xuất phát từ việc tham ăn, biệt danh Nhị Béo của Khương Tú Lăng Nhị Béo đến từ một thân hình béo mập phốt phát, cho nên dù cho lúc còn nhỏ bị hố vô số lần, hắn vẫn cứ tiếp tục chạy phía sau Trương Giác.
Nói chung, Khương Tú Lăng vẫn là thành thật thừa nhận, mỗi ngày cùng nhau đùa giỡn với Đại Béo đều rất thú vị, hằng ngày đều có chuyện mới mẻ, cho nên Đại Béo quả thật là bạn thân nhất của hắn hồi nhỏ.
Trương Giác cảm động: "Nhị Béo!"
Khương Tú Lăng lấy ra một viên kẹo bí đao: "Cậu ăn không?"
Trương Giác đang định vươn tay thì có người vỗ cậu một cái, dì căn tin đi ngang qua cười ha ha : "Trương Giác, không cho ăn vụng kẹo nha."
Trương Giác: Thất sách rồi.
Huấn luyện viên trên cao nguyên trước Thế vận hội chưa bao giờ là dành riêng cho Thôn Thỏ, căn cứ vào cuốn tự truyện được các vận động viên trượt băng ghi lại, huyền thoại trượt băng nghệ thuật đôi người Nga GG - tổ đội đã giành được hai huy chương vàng Olympic, trước khi tham gia Thế vận hội mùa đông lần đầu tiên, cũng chính là vào năm 1987, họ đã đến Saskatchewan ở Armenia huấn luyện.
Lúc đó họ vẫn đang chiến đấu cho Liên Xô.
Nói tóm lại, các Liên đoàn trượt băng quốc gia sẽ cố gắng hết sức để cung cấp cho các vận động viên hạt giống của họ môi trường tốt nhất trong mùa giải Olympic, bao gồm các huấn luyện viên tinh anh được kéo tới, bác sĩ dinh dưỡng tốt nhất, nguyên liệu nấu ăn chất lượng cao...
Cho nên không phải là nói quá, thời kỳ trạng thái thể chất cao nhất của nhiều vận động viên chính là thời điểm bọn họ tham gia Thế vận hội, hỗ trợ từ nhiều nguồn cho phép họ chỉ cần tập luyện chăm chỉ trong phạm vi cơ thể chịu đựng là được, một số còn chăm chỉ hơn, thậm chí tập luyện quá sức trong giai đoạn này, chính là vì thể hiện được trình độ cạnh tranh tốt nhất tại Thế vận hội.
Trương Giác cũng như thế, cậu chính là mỗi ngày nỗ lực vì Thế vận hội, ăn uống rèn luyện chỉ vì để cho thân thể càng tốt hơn, ngược lại khi làm điều này, cậu cảm thấy bản thân mình chính là một con vật được người chăn nuôi cho ăn và nuôi dưỡng cẩn thận.
Điều đáng nói chính là, vai của con người sẽ càng ngày càng dày lên theo tuổi tác, đây chính là lý do tại sao khi tập thể dục, nhiều người đều muốn cho vai gầy đi, bởi vì như thế thì sẽ thoạt nhìn trông trẻ ra, rất nhiều sao nam cũng sẽ giữ kiểu gầy gò kiểu thiếu niên này, đời trước Trương Giác cũng như thế, vì giảm cân mà mỗi ngày đều ăn cỏ.
Nhưng là một vận động viên cần phải có đủ sức mạnh cơ bắp, mặc dù Trương Giác chủ yếu là tăng cơ mông và chân, những cũng không thể bỏ qua những chỗ khác.
Cơ bụng, phần xương hông và xương chậu đều là nhóm cơ sức mạnh cốt lõi, tăng cường phần sức mạnh này có thể giúp Trương Giác ổn định trục tâm nhảy, nó giúp ích rất nhiều cho sự phối hợp tổng thể của các động tác, mà việc tăng sức mạnh các chi trên có thể giúp cậu siết chặt cơ tốt hơn, đẩy nhanh tốc độ quay.
Đều cần phải tập luyện, một người cũng chạy không thoát, nhiều nhất là mức độ khác nhau mà thôi, nhưng cơ bắp phù hợp cũng sẽ giúp cho mỗi người trông cân đối và đẹp đẽ hơn.
Thế nhưng việc tăng cơ bắp đối với Trương Giác là đã trôi qua, hiện tại sức mạnh của cậu đã đủ để hỗ trợ cậu nhảy bốn vòng, ban huấn luyện bắt đầu để cho cậu giảm mỡ.
Từ tháng 1 cho đến khi bắt đầu Thế vận hội mới thôi, Trương Giác không được ăn đường, lượng chế phẩm từ sữa giảm xuống còn 180ml sữa ít béo một ngày, phối hợp với bột đạm và vitamin để bổ sung cho nhu cầu của cơ thể, thông thường ức gà và thịt bò là thực phẩm chính, ngoài ra còn bổ sung thêm ít mì soba, bánh mì nguyên cám, khoai lang tím.
Đúng rồi, dầu mỡ chỉ được cung cấp cho cơ thể con người với số lượng cần thiết, hơn nữa chỉ có thể dùng dầu oliu, vị mặn cũng phải ít hơn.
Không có thịt lợn cùng đồ ăn vặt, nếu không có gì ngoài ý muốn nói, tại Trương Giác xuất ngũ trước, Trương Giác e sợ đều không có ăn thịt lợn cơ hội.
Trương Giác: Trước khi giá thịt heo tăng mạnh, tôi đã phải sống một cuộc đời không có thịt heo.
Sống lại một lần, rõ ràng là cậu đã thành công mua được một căn nhà ở Bắc Kinh, cùng với 10.000 Bitcoin đang nằm trên đĩa, nhưng tại sao hiện giờ cậu phải ăn những bữa cơm nhạt nhẽo vô vị này mỗi ngày, vừa ăn vừa muốn nôn mửa, đây là sao chứ!
Chờ đến khi lượng mỡ trong cơ thể dưới 10%, thân hình của Trương Giác càng đẹp mắt .
Đến lúc bắt đầu tập tiết mục, Trương Giác phải đào móc cảm xúc của chính mình giống như tự ngược, tìm hiểu từng chi tiết nhỏ trong tiết mục, chỉ vì để cho tiết mục thoạt nhìn đánh động lòng người hơn.
Bài thi ngắn có thời lượng hai phút rưỡi, trượt tự do là bốn phút mươi giây, Trương Giác viết từng động tác trong mỗi giây ra, cùng với động tác này mang ý nghĩa gì, phải như thế nào mới truyền tải được cảm xúc, đem tất cả ghi hoàn chỉnh vào một cuốn sổ.
Ừm, theo như lời giải thích của Trương Tuấn Bảo, điều này cũng giống diễn viên viết mấy chục nghìn chữ nghiên cứu về nhân vật vậy, có khả năng số chữ của Trương Giác không nhiều như thế, thế nhưng tâm huyết trong hai bộ phim truyền hình gộp lại dài bảy phút không hề thua kém các diễn viên.
Tại trụ sở huấn luyện còn có một tấm bảng đen lớn, mỗi ngày đều có lãnh đạo đến đó viết "Khoảng cách đến Thế vận hội Mùa đông còn xx ngày", khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều mang mười phần gấp gáp.
Cứ như vậy huấn luyện được nửa tháng, Trương Giác thành công phục hôn với 4T, thậm chí cả 4T+3T cũng luyện trở lại, nhấc tay nhảy 4T cũng hoàn thành, trục tâm nhảy cũng được sửa lại khi cậu giơ tay lên.
Một ngày nào đó trước khi buổi huấn luyện bắt đầu, Trương Giác đứng trong phòng tay đồ cởi áo khoác ra, một đám người liếc mắt nhìn thân thể của cậu, ở đây không phải nói nhiều mỡ thừa là hiếm thấy sao, mọi người đều là vận động viên, lượng mỡ thấp là bình thường.
Nhưng không giống như Trương Giác, cảm giác mạnh mẽ mười phần hiện ra nhưng lại mềm mại, vóc dáng nam tính nhưng không cồng kềnh là độc nhất vô nhị, một dáng người như vậy không phải chỉ cần tập luyện cường độ cao và kiểm soát chế độ ăn uống thôi, còn phải có một tỷ lệ cân đối bẩm sinh, có một khung xương tốt do cha mẹ ban tặng.
Kim Tử Tuyên ước ao nhìn cánh tay của cậu: "Huấn luyện viên Trương đã huấn luyện cậu thật tốt."
Trương Giác nhún vai, cơ bắp trập trùng lên xuống theo hô hấp và động tác của cậu, cậu mặc một bộ quần áo thể thao ngắn tay màu đen bó sát, cơ bụng sô cô la có hình dáng rõ ràng bị che lại, tiếp theo là quần áo thể thao dài tay, cuối cùng là mặc áo khoác.
Cậu thuận miệng trả lời: "Cậu cũng không tệ mà."
Kim Tử Tuyên thẹn thùng cười cười: "Bữa cơm của dì Ninh tuy không ngon nhưng hiệu quả rất tốt, trong một tháng tớ tăng 4 cân, nhưng lượng mỡ trong cơ thể lại không hề tăng, luyện tập nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên cơ bắp tăng nhanh như vậy."
Có một câu nói trong giới thể hình, gọi là ba phần luyện bảy phần ăn, có thể thấy được tầm quan trọng của chế độ ăn kiêng, giống như NBA*, ngay cả những tuyển thủ tên tuổi cũng phải chi hàng triệu đô la mỗi năm để duy trì hình thể, họ đã phải áp dụng chế độ ăn ít đường và ít carbon trong hơn mười mấy hai mươi năm, và kết quả của việc làm đó là hắn đã chạm mốc 37 tuổi vẫn thành công hoạt động tích cực ở tuyến đầu.
*Hiệp hội bóng rổ quốc gia.
Những nhà lãnh đạo cũng biết, Trương Giác trong vòng nửa năm cao lên 20 cm mà có thể sững ờ trèo lên khỏi đáy hồ, thì công lao của chuyên gia dinh dưỡng của cậu là tuyệt đối không thể thiếu.
Đúng như dự đoán, sau khi dì căn tin đến nhậm chức tại trụ sở huấn luyện Tây Tạng, lúc mới đầu nhóm vận động viên cùng nhau oán giận cơm ăn không ngon, nhưng mà kết hợp huấn luyện và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, hiệu quả ngay lập tức tăng lên.
Thật khó có thể tưởng tượng, cơm khó ăn như vậy, Trương Giác đã ăn bữa ăn kinh khủng đó bao lâu trước khi đến căn cứ chứ, thảo nào cậu có thể chất tốt như vậy, rõ ràng là từ năm 13 tuổi đã bắt đầu luyện cú nhảy bốn vòng được xưng là chấn thương nhà giàu, nhưng chấn thương lại ít hơn nhiều so với vận động viên cùng trình độ.
Đổng Tiểu Long chấn thương đầy người ước ao nhìn Trương Giác.
Để kịp thời theo dõi tình trạng thể lực của các vận động viên, bọn họ đều phải kiểm tra sức khỏe hằng ngày, thỉnh thoảng còn phải lấy máu.
Những người cùng nội dung cũng sẽ tham gia vào bài huấn luyện thể chất do ông cậu chuẩn bị, nhóm huấn luyện viên tính toán và xếp hạng, Trương nhất ca lưng cao chân dài, sức mạnh bùng phát và thể chất mạnh mẽ, chạy cự li ngắn hay cự li dài đều là số một, cậu có thể chạm ngang vận động viên hạng nhất ở 100 mét, 800 mét và 10.000 mét.
Này thì đừng nói đến làm vận động viên trượt băng nghệ thuật, ném đến đội điền kinh thì cũng là một tài nguyên tốt nha! Khác với trượt băng nghệ thuật đã sớm ra được thành tích, 16 tuổi thả vào trong đội điền kinh thì vẫn còn là một cậu bạn nhỏ, sau 20 tuổi mới từ từ đi vào thời kỳ đỉnh cao, Trương Giác phải thừa dịp khi còn trẻ luyện tập môn thể thao này cho tốt, nói không chừng đều có thể vượt lên.
Rất nhiều huấn luyện viên nhìn thấy dữ liệu thể chất của Trương Giác thì mê tít mắt, dồn dập tìm tới ông cậu hỏi xem cậu nhóc này luyện tập như thế nào.
Trương Tuấn Bảo: "Ách, căn cứ vào đặc thù thiên phú của bọn nhỏ mà lập ra kế hoạch huấn luyện đi, dù sao thì tình huống của mỗi người đều giống nhau."
Chẳng hạn như Trương Giác thuộc về loại người dễ mập thịt, thịt mỡ tăng lên nhanh chóng, ngay cả cơ bắp cũng phát triển nhanh, cho nên lúc nâng tạ thì cũng phải kiểm tra khối lượng, nếu như để cho cậu biến thành một tên vai u thịt bắp thì cũng không có lợi cho việc nhảy.
Quá trình huấn luyện thống khổ kéo dài mấy ngày, Trương Giác một lần nữa bỏ qua giải vô địch Bốn châu lục năm nay.
Giải đấu Bốn châu lục được tổ chức tại nhà thi đấu Đài Bắc ở Đài Loan, thời gian là từ ngày 20 tháng 1 đến ngày 25 tháng 1, mặc dù không cần phải ngồi máy bay lệch múi giờ, nhưng Trương Giác và ban huấn luyện cho rằng cậu đang trong giai đoạn toàn tâm toàn ý cho Thế vận hội, việc để cậu ra ngoài trong thời gian này là vô ích, còn không bằng tiếp tục ở lại đây huấn luyện.
Kim Tử Tuyên ra ngoài một chuyến, lần thứ hai bị Hayato Terakami đè lên áp đảo, lúc trở về thì ôm tấm huy chương bạc với cặp mắt đỏ hoe, khiến cho người không có được một tấm huy chương giải Bốn châu lục là Trương Giác phải an ủi hắn.
"Không sao đâu, biết xấu hổ mà tiến tới, năm nay thua, sang năm sẽ thắng trở về."
Kim Tử Tuyên: "... Nhưng mà năm ngoái tớ đi cũng thua."
Trương Giác lộ vẻ mặt đồng tình, nội tâm của Kim Tử Tuyên càng trở nên u ám.
Vào lúc này, một tin tức bát quái đột phá giới trượt băng nghệ thuật, chủ yếu là đơn nữ có độ nổi tiếng cao nhất người ngã ngựa đổ -- đơn nữ nước Nga, ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch Thế vận hội mùa đông Sochi, Dalia, bởi vì ăn kiêng quá mức nên mắc chức kén ăn.
Đơn nữ ăn kiêng mà sinh bện trong giới trượt băng nghệ thuật chẳng hề hiếm thấy, nhưng mà gặp chuyện tại Thế vận hội mùa đông thì cũng quá xui xẻo rồi, mặc dù Dalia cũng không có ý định rút lui khỏi Thế vận hội mùa đông vì lý do này, mà thay vào đó là mời bác sĩ theo dõi mình, tiếp tục kiên trì trên sân tập, bởi vậy nên cục diện chung của đơn nữ tại Sochi cũng trở nên rối ren.
Vài ngày sau, Vasily bị tuôn ra là tái phát chấn thương thắt lưng cũ, sư đệ của hắn là Ilya thì bị trẹo chân khi tập luyện, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng trong Thế vận hội mùa đông này thì cũng đủ tồi tệ rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tỷ lệ chiến thắng các học trò của huấn luyện viên Boris, những người rất nổi bật trong bộ môn trượt băng nghệ thuật Nga bị giảm mạnh, nhưng vào lúc này, người lấy được suất tham dự thứ ba tại Thế vận hội mùa đông Sochi là Vadim thì bắt đầu nổi đình nổi đám.
Ừm, dù quốc gia nào đi chăng nữa thì cũng chỉ lấy được ba suất tham dự trong cùng một sự kiện, cho nên tại một cường quốc trượt băng như Nga, vì để tranh đoạt suất tham dự Thế vận hội Mùa đông, các tuyển thủ mạnh ở khắp mọi nơi đã tranh giành quyết liệt, mà nhị ca Sergei năm nay khi đang luyện nhảy thì chấn thương xương sống, lúc này mới phẫu thuật xong chưa được hai tháng, căn bản không có cách nào tham gia giải vô địch Nga, cho nên mới để Vadim chiếm tiện nghi.
Cùng lúc đó, huấn luyện viên Tôn gọi tất cả các vận động viên của bốn nội dung trượt băng nghệ thuật vào hội trường.
Ông nghiêm túc nói: "Trượt băng nghệ thuật tại Thế vận hội mùa đông năm nay có thêm trượt băng đồng đội, đây là những năm trước chưa từng có, mà Thôn Thỏ chúng ta cũng có cơ hội tham gia."
Trước tiên Tôn Thiên nói về thể chế thi đấu của trượt băng đồng đội.
"Trượt băng đồng đội là dựa trên số điểm, đầu tiên là đơn nam, đơn nữ, trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng sẽ so tài bài thi ngắn, sau đó căn cứ vào số điểm sẽ xếp thứ hạng của các bạn trong bài thi ngắn, năm đội có số điểm dẫn đầu sẽ tiến vào chung kết, sau đó mọi người sẽ so tài trượt tự do, sau đó thông qua điểm trượt tự do rồi xếp hạng mà xem thành tích của đội này."
Nói tóm lại, điểm số không quan trọng, nếu như có xếp hạng cao hơn các nước khác thì sẽ có cơ hội thăng tiến.
Tôn Thiên: "Các bạn cũng đã là những đứa trẻ đã lớn, tôi cũng không muốn giấu giếm các bạn nữa, nếu như đổi thành Thế vận hội mùa đông mùa trước, tôi, nhóm lãnh đạo cấp trên cũng sẽ không dám đòi hỏi bất cứ tấm huy chương nào cho cuộc thi đồng đội, dù sao thì ngoại trừ trượt băng đôi, những nội dung thi đấu khác đều chỉ có một suất tham dự."
Đối với các quốc gia có 2 hay 3 suất tham dự, hoàn toàn có thể sử dụng một tuyển thủ trong bài thi ngắn, sau đó đổi sang người khác trong trượt băng tự do, như vậy thì hành trình thi đấu sẽ không còn phải lo lắng, hơn nữa những quốc gia có suất tham dự đầy đủ thì thực lực cũng khá mạnh.
Nếu như Thôn Thỏ tham gia thi đấu đồng đội, thật ngại quá, khả năng vận động viên phải tập luyện xong bài thi ngắn và trượt tự do của đồng đội, rồi lại tiếp tục chiến đấu phần thi cá nhân, áp lực quá lớn, còn không bằng vẩy nước tại thi đấu đồng đội, sau đó cố gắng hết sức thi đấu cá nhân.
Nhưng tình huống năm nay không giống, trượt băng đôi và đơn nam Thôn Thỏ đều là kín suất tham dự, khiêu vũ trên băng và đơn nữ tuy lép vế, nhưng dù gì thì cũng nằm trong số 15 tuyển thủ hàng đầu thế giới, điều này có thể thao túng được nhiều thứ.
Tôn Thiên ho khan một tiếng: "Ý của cấp trên là, các bạn có thể vào chung kết là được rồi, cũng chính là cố gắng ở bài thi ngắn một chút, phấn đấu xếp hạng thứ năm, nếu như các bạn đứng lên bục thì càng tốt, như vậy thì khiêu vũ trên băng cũng coi như một bước đột phá lịch sử."
Nhóm tuyển thủ khiêu vũ trên băng của Thôn Thỏ chưa bao giờ nhận được huy chương Olympic thiếu chút nữa vì câu này mà rơi nước mắt.
Đơn nữ Mễ Viên Viên ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ thầm với trình độ này của mình, muốn có huy chương tại Olympic, xem ra chỉ có thể trông chờ vào việc thi đấu đồng đội, dù sao thì thi đấu đồng đội cũng có hy vọng bay cao, thi đấu cá nhân thì... Thôi, bỏ đi.
Trương Giác không có hứng thú với việc này, cậu chỉ biết mình ngoại trừ thi đấu solo thì còn phải thi đấu đồng đội nữa, ai ngờ lúc này Tôn Thiên gọi tên của cậu.
"Trương Giác, con làm đội trưởng của thi đấu đồng đội."
Trương Giác ngạc nhiên, chỉ chỉ chính mình: "Con?"
Tôn Thiên chỉ vào cậu: "Đúng, con."
"Yên tâm, chức trách của vị trí này không nặng, chỉ có 5 đội đứng đầu trong bài thi ngắn, trong vòng 10 phút kể từ khi xác nhận vào chung kết, đem danh sách thành viên trượt băng tự do đã được xác định giao cho ban tổ chức mà thôi."
Còn về việc Thôn Thỏ có vào được trận chung kết hay không, một là xem biểu hiện của tuyển thủ, hai là xem đối thủ có mất sai lầm không, đây được coi là vấn đề siêu hình, mà trong đội có một Trương Giác, Tôn Thiên cũng không hy vọng thi đấu đồng đội Thôn Thỏ sẽ gặp may mắn, để Trương Giác làm đội trưởng, chỉ là cảm thấy được cậu có thành tích tốt nhất trong giải đấu, danh tiếng quốc tế cao nhất, cái đầu cao nhất, ngoại hình đẹp nhất, thoạt nhìn có thể chống đỡ mà thôi.
Nghe xong lời giải thích của Tôn Thiên, Trương Giác có chút ưu thương: "Ngài nói giống như con chỉ là cái mặt hàng trưng bày."
Tôn Thiên: "Thì con vốn là vậy mà."
Con chính là hàng trưng bày, ai bảo thằng nhóc con đẹp mắt nhất!
Mọi người nghe vậy đều cười ha hả, bên trong phòng hội nghị tràn ra một biển tiếng cười.
Do đó, Trương Giác cứ như vậy trở thành đội trưởng đội trượt băng nghệ thuật đồng đội đầu tiên của Thôn Thỏ tại Thế vận hội mùa đông.
Sau đó Tôn Thiên nói tiếp: "Lễ khai mạc Thế vận hội mùa đông Sochi là vào ngày 7 tháng 2, nhưng trận đầu của thi đấu đồng đội, cũng chính là chương trình ngắn đơn nam, sẽ bắt đầu vào ngày 6 tháng 2."
"Bọn nhỏ, các con sớm xuất phát đến Sochi đi."
Tôn Thiên ho khan một tiếng: "Bây giờ, giám đốc Bạch sẽ nói với mọi người vài lời, có một số bài học tư tưởng lúc đầu định là khi cùng nhau xuất phát sẽ giảng giải cho các bạn, nhưng nếu bên trượt băng nghệ thuật phải đi trước, giám đốc Bạch sẽ cho các bạn bài học trước."
Một người đàn ông khiến Trương Giác thoạt nhìn quen mắt khó giải thích được đi đến vị trí chủ vị, hắn gõ lên bàn, dùng một loại ngữ khí khiến tâm lý của các bạn nhỏ run rẩy bắt đầu lên lớp.
Mặc dù Thế vận hội là sự kiện quy tụ của những vận động viên tầm cỡ, sau vô số những người trẻ tuổi có ngoại hình đẹp thì sẽ có một màn đêm nóng rát, mà vận động viên Thôn Thỏ chúng ta chưa bao giờ là những người xằng bậy, cho nên kính xin các vị trẻ tuổi chú ý vấn đề tác phong cá nhân.
Mang những chiếc áo mưa từ làng Olympic về làm kỹ niệm, thậm chí đi tặng cũng không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không cho xằng bậy! Toàn bộ bé ngoan vị thành niên nghe huấn luyện viên nói, không cho phép chạy theo bất cứ lời dụ dỗ của tay chơi nước ngoài, những người trưởng thành càng phải coi trong chính mình, làm gương tốt cho nhóm đàn em!
Trương Giác tổng kết lại lời nói của giám đốc Bạch: Dám làm loạn, các người phải chết chắc.
Ngày 3 tháng 2 năm 2014, chỉ hai ngày trôi qua sau Tết âm lịch, Trương Giác mặc đồng phục của đoàn đại biểu Thôn Thỏ, ngồi ở sân bay Bắc Kinh, cùng với đám bạn của mình chờ lên máy bay, gần đó có vài người đi qua chụp ảnh, hưng phấn chỉ vào bọn họ nói "Họ là những vận động viên sẽ tham gia Thế vận hội!"
Đồng phục của đoàn đại biểu Thôn Thỏ cho Thế vận hội mùa đông lần này là trang phục vải bông màu đỏ, chỉ có cổ áo là màu vàng, thoạt nhìn giống như cà chua bọc trong quả trứng, thoạt nhìn quái quái đáng yêu, hơn nữa tôn lên khí sắc, Trương Giác vốn là được nuôi đến làn da trắng nõn long lanh, mặc bộ quần áo này vào càng trở nên da dẻ hồng hào tươi sáng.
Nghe đâu bởi vì cậu quá đẹp trai, cho nên cấp trên thiếu chút nữa để cậu cầm cờ cho đoàn đại biểu, nhưng mà xét thấy Trương Giác chưa từng tham gia Olympic, tư lịch cũng thấp, cuối cùng vẫn là đổi thành vị lão tướng trượt băng tốc độ là anh em của Trương Tuấn Bảo cầm cờ.
Trương Tuấn Bảo ngồi ở bên cạnh cũng mặt mày hồng hào, trong lồng ngực ôm một thùng mì ăn liền, đây là Thẩm Lưu nói cho bọn họ biết, đi thi đấu ở nước ngoài hẳn là sẽ không được ăn ngon, hơn nữa cũng không thể đảm bảo tính an toàn của nguyên liệu nấu ăn, cho nên các công ty ở Nhật Bản như Ajinomoto sẽ thiết lập các trạm hỗ trợ gần làng Olympic, cung cấp cho các vận động viên những thực phẩm an toàn và ngon miệng.
Còn vè phần Thôn Thỏ bên này, các vận động viên có kinh nghiệm tham gia Thế vận hội sẽ mang theo mì gói hay là đồ ăn vặt, bên phía đội bóng bàn còn có những huấn luyện viên từng là nhà vô địch Olympic tích cực làm công tác hậu cần cho các vận động viên, khi vận động viên thi đấu trở về, huấn luyện viên bị đám huy chương vàng nhiều đến mức hù chết này sẽ đích thân cầm những quả dưa chuột, nấu súp cà chua trứng hay những thứ tương tự bước tới đút tận miệng.
Không chỉ Trương Tuấn Bảo mang theo đồ ăn vặt, ngay cả huấn luyện viên Lộc cũng cõng theo một bao bánh quy, trong ba lô của Thẩm Lưu thì hết một nửa là mù tạt Ô Giang.
Bọn họ thoạt nhìn đều có tâm tình rất tốt, rõ ràng đều là những người đàn ông tuổi không nhỏ nữa, thế nhưng lại rất hưng phấn.
Thẩm Lưu: "Không ngờ thật đó, trong đời tôi lại có cơ hội thứ hai đến Olympic, giờ đến đó với tư cách là huấn luyện viên."
Trương Tuấn Bảo vỗ cái đùi lớn: "Đúng đó, mấy năm trước tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày tôi đưa đám học trò tham gia Thế vận hội."
Hiếm thấy trên khuôn mặt của huấn luyện viên Lộc mang theo nụ cười: "Chẳng phải lão đây cũng vậy sao? Làm vận động viên, làm huấn luyện viên nhiều năm như vậy, lão xưa nay cũng chưa bao giờ đến đấu trường Olympic, bây giờ đã hơn 70 tuổi rồi, thế nhưng lại lấy được một tấm vé vào cửa Olympic."
Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, trong mắt Trương Giác thoáng hiện lên ý cười.
Cậu đột nhiên nhớ đến khi quyết định tham gia trượt băng nghệ thuật, chính mình không hề có hứng thú gì với bộ môn này, chỉ là muốn mang ông cậu đến đấu trường lớn hơn, khiến cho cả thế giới nhìn thấy tài năng của ông cậu trong vai trò là huấn luyện viên.
Kết quả là cho đến bây giờ, bọn họ chuẩn bị khiêu chiến đấu trưởng lớn nhất, mà Trương Giác cũng triệt để toàn tâm toàn ý cho trượt băng nghệ thuật.
Didi, điện thoại của cậu vang lên, là cuộc gọi video.
Trong màn hình, Tần Tuyết Quân hỏi: "Em chuẩn bị lên máy bay sao?"
Trương Giác: "Ừm, bây giờ anh không ở nhà à?"
Thanh niên mắt xám trả lời: "Anh về Đông Bắc ăn Tết, hiện tại đang qua nhà em làm khách đây."
Hắn quay người nâng một bé hamster nho nhỏ lên: "Vậy anh và Saori chúc em võ vận hưng thịnh nha."
Bộ lông mềm mại hiện ra ánh sáng lộng lẫy, đôi mắt nhỏ đen láy, đôi tai tròn xoe cử động, không phải là con gái ruột Trương Giác, nữ sĩ Trương Saori sao?
Trương Giác mở to hai mắt, đột nhiên không nói lên lời. Khi khuôn mặt của Tần Tuyết Quân lộ vẻ khó hiểu, Trương Giác đột nhiên hung hăng hôn màn hình một cái.
Đôi môi hồng hào in trên ống kính, thoạt nhìn rất mềm mại ngọt ngào, khiến trái tim Tần Tuyết Quân khó giải thích được đập loạn nhịp.
Trương Giác nâng điện thoại di động, vẻ mặt khát vọng, giọng nói ngậm lấy vạn ngàn nhu tình .
"Saori, ba ba nhớ con, con có nhớ ba ba không? Ba ba sẽ đến Sochi tham gia Thế vận hội, con chờ ba ba mang huy chương Olympic về nha nha balabala..."
Nhắc tới cũng kỳ lạ, khi Trương Giác ở trong trại huấn luyện, trong đầu cậu chỉ nghĩ về làm sao để cải thiện bản thân, khi đó cậu đã coi mình đã khắc phục được những ngày tháng không có Saori, nhưng mới vừa rồi, cậu chỉ cần nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn lông xù xù của đứa nhỏ, cảm xúc nhớ nhung mãnh liệt lập tức tràn vào lòng.
-
Tiểu kịch trường
Trương Giác sau khi cao lên có biến thành mỹ nam tử cao lãnh không?
Đáp: Chỉ có bề ngoài thoạt nhìn cao lãnh mà thôi.
Tính tình của cá sấu nhỏ Đông Bắc vẫn chưa từng thay đổi.
Chương 131: Ngón trỏ
Các vận động viên nước ngoài có hai sự lựa chọn khi tham gia Thế vận hội mùa đông.
Một, chơi thật là high.
Hai, không dao động, chuẩn bị thi đấu thật tốt.
Đương nhiên, cũng có không ít người lấy giá trị trung gian ở giữa hai điều này, mà muốn tránh né cũng không khó, nếu như không muốn tăng động, không ai có thể cưỡng bách bạn tăng động được.
Mà các quốc gia Đông Á như Thôn Thỏ, Nhật Bản thì tương đối bảo thủ, đặc biệt là Thôn Thỏ, vì được quản lý rất nghiêm, cho nên mọi người đều bé ngoan bất kể là quan tâm hay không quan tâm.
Trương Giác tiến vào tòa nhà ký túc xá của đoàn đại biểu Trung Quốc ở làng Thế vận hội mùa đông Sochi, mở ba lô ra, đổ xuống giường, một đống tài liệu ôn tập ào ào rơi xuống.
Kim Tử Tuyên ở cùng phòng với cậu giật giật khóe miệng: "Cậu... Ra ngoài còn mang nhiều bài tập như thế sao?"
Trương Giác ưỡn bụng chứ không ưỡn ngực, mặt lộ vẻ kiêu ngạo: "Tớ chưa bao giờ quên đi thân phận của mình đang là một học sinh cuối cấp."
Bạn cho rằng việc đếm ngược đến khi Olympic đã khiến người ta gấp gáp rồi sao? Như vậy với cái buff này, trên người Trương Giác bị tới hai cái đè lên, màn đếm ngược của lớp 12 mang đến cho cậu sự khẩn trương không thua kém gì Olympic!
Vì vậy khi nhóm phóng viên tiến vào làng Olympic quay chụp, khi các ký giả đứng trước màn ảnh cười nói "Các vận động viên dắt tay nhau đi dạo Sochi" thì Trương Giác đang nhốt mình trong phòng làm bài tập, khi Kim Tử Tuyên đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, chỉ phất tay một cái, lưu lại một bóng lưng hăng hái học tập cho tổ quay phim.
Ngay cả mặt cũng không lộ.
Khi các vận động động viên nước ngoài đến làng Olympic, ở trước cửa treo lên một chiếc cà vạt để biểu thị rằng có người đang làm việc trong phòng, còn Trương Giác thì vẫn cứ bấu gan ra làm bài tập.
Nhóm nhà lãnh đạo ban đấu rất đề phòng Trương Giác, dù sao thì cậu cũng đẹp nhất, lỡ đâu cậu muốn high, những người sẵn sàng nhận lời mời e rằng không ít, ai ngờ đâu uy lực của lớp 12 lớn như vậy, trực tiếp biến Trương Giác thành đứa nhỏ trong đoàn đại biểu khiến người ta yên tâm nhất.
Một người khác cũng khiến người ta yên lòng là Liễu Diệp Minh, hắn cũng là lớp 12, tuy là một vận động viên dự bị dường như không chịu áp lực thi đấu gì, hoàn toàn có thể ra ngoài đi chơi nhiều hơn, nhưng sự siêng năng chịu khó làm bài tập của hắn không thua kém gì Trương Giác.
Các nhà lãnh đạo đã cảm thấy bản thân mình đã mở mang hiểu biết.
Chưa từng thấy ai đi tham gia Thế vận hội mà vẫn không quên làm bài tập về nhà.
Mãi cho đến khi rút thăm, Trương Giác cuối cùng cũng nhớ tới mình là đội trưởng đội thi đấu đồng đội, lập tức khép bài tập lại, chuẩn bị đi rửa tay để đi bốc thăm thì bị các đồng đội ngăn lại.
Hoàng Oanh cười hì hì nói: "Thi đấu cá nhân mà như thế là do hết cách rồi, nhưng thi đấu đồng đội thì chúng ta làm cách này đi."
Hoàng Oanh, Quan Lâm cùng với hai người trượt đôi khác, còn có Mễ Viên Viên, khiêu vũ trên băng Mai Xuân Quả, Hoa Thái Sư, đơn nam Đổng Tiểu Long, Kim Tử Tuyên thương lượng một chút, nội dung đầu tiên trong thi đấu đồng đội là chương trình đơn nam, người đi rút thăm cũng phải thuộc diện này.
Trương Giác bị bài trừ, chỉ còn lại ba người, đầu tiên bọn họ chơi tay trắng tay đen, sau đó chơi oẳn tù tì quyết định trận chiến, Kim Tử Tuyên thắng lợi.
Người anh em này tuy rằng trạng thái tâm lý không ổn định lắm, nhưng vận may vẫn còn được, những lúc bình thường đi thi đấu rút thăm thì đều lấy được số tốt, mọi người đều rất yên tâm về hắn.
Không có nhiều người trong hội trường rút thăm, dù sao trên toàn thế giới, có tư cách tham gia thi đấu đồng đội chỉ có mười quốc gia có số điểm gộp lại của bốn nội dung trượt băng nghệ thuật của mùa giải trước.
Trương Giác là người chuyên cần tham gia tất cả các giải đấu ngoại trừ Bốn châu lục, phàm là xuất chiến là nhất định lấy được huy chương, cùng với tổ đội trượt băng đôi Hoàng Oanh Quan Lâm, cậu đã có công lao rất to lớn trong việc giành lấy suất tham dự cho thi đấu đồng đội của Trung Quốc.
Cậu tùy ý mặc chiếc áo bông đó của đoàn đại biểu, đi trên đường cực kỳ dễ thấy, thỉnh thoảng lại có người đổ dồn ánh mắt vào người cậu, khuôn mặt của Trương đẹp trai kia khiến không ít người lộ ra biểu tình "Chậc chậc chậc".
Vasily bị chấn thương, không tham gia thi đấu đồng đội cũng không đến hiện trường rút thăm, Ilya đứng dậy đi tới trước mặt cậu, dùng một loại thần sắc vi diệu gọi: "Cá sấu nhỏ?"
Trương Giác: "Ừm, là tớ."
Cậu trực tiếp ôm lấy eo của cậu thiếu niên này hướng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người đặt Ilya xuống, giơ nắm đấm ra, lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
"Thật vui khi gặp mặt cậu tại Thế vận hội."
Ilya không tức giận một chút nào, trái lại cũng cười rộ lên, cụng một quyền với Trương Giác: "Tớ cũng vậy, thật vui khi thấy cậu trở lại."
Hắn do dự một lúc, vừa đi vừa hỏi Trương Giác: "Khoảng thời gian này, có ai rủ cậu ra ngoài chơi không?"
Trương Giác sau vài giây đã hiểu: "Không có."
Ilya hắng giọng một cái, nhắc nhở: "Nhưng mà sau này có ai rủ cậu, cậu cũng không được đi theo đâu đó, biết chưa?"
Trương Giác: "Tớ còn vị thành niên, sẽ không có người rủ tớ đi đâu?"
"Định nghĩ về vị thành niên của các quốc gia không giống nhau, như Nga nè, con trai 14 tuổi là có thể kết hôn rồi, có không ít người không hơn kém cậu bao nhiêu tuổi, bọn họ rủ cậu đi cũng không có gánh nặng gì trong lòng, nhưng nếu cậu muốn tập trung vào việc thi đấu, tốt nhất là không cần chơi đâu."
Ilya quăng một ánh mắt dao găm về phía Vadim: "Có người ngay từ đầu đã biết mình sẽ không lấy được huy chương, cho nên chưa vào làng Olympic đã rủ rê nhau rồi."
Vadim ngáp một cái, nhìn Trương Giác, ánh mắt lộ ra một tia kinh diễm, sau đó hắn nhìn Ilya bằng một thần sắc khiêu khích.
Hắn cố ý dùng tiếng Anh mà Trương Giác nghe hiểu được: "Thoạt nhìn cậu có vẻ rất yêu thích cậu ta nha, nếu như muốn tránh huấn luyện viên để chơi đùa một trận, tôi có thể cung cấp chỗ làm cho, dù sao thì Thế vận hội chính là một nơi thiết lập tình duyên ngắn ngủi mà."
Ilya ngoắc ngoắc khóe miệng, trong mắt như ngậm lấy váng băng: "Không cần, tôi không có hứng thú với đồng tính."
Bởi vì tôn giáo và các yếu tố khác, Nga là quốc gia đã công khai tuyên bố rằng đồng tính là tà giáo, đối với một người Nga hỏi rằng cậu có phải là đồng tính luyến ái không thì chẳng khác gì muốn ăn đòn.
Trương Giác nghiêng nghiêng đầu không hiểu, có cảm giác vi diệu rằng mình trở thành lý do để Vadim công kích Ilya.
Bọn họ đến chỗ ngồi, vị trí của đội Nga và đội Trung Quốc gần nhau, lúc này Trương Giác đột nhiên vươn tay nắm lấy vai Vadim.
Cậu cao hơn đối phương gần 10 cm, hơn nữa trong nửa mùa giải đầu năm nay vẫn luôn tăng cơ, với động tác của cậu rất dễ tạo cho Vadim có cảm giác ngột ngạt.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng trên người cậu thiếu niên này có khí chất nam tính mạnh mẽ, trong ánh mắt người Âu Mỹ, khuôn mặt cực kỳ non nớt cười như không cười này, rất là có tính công kích.
Vadim bị đè vai ngồi xuống, nhìn thấy thiếu niên Trung Quốc này cúi người.
"Có những chuyện cười nhưng lại không buồn cười, đây đúng là một trò đùa dở tệ, anh đúng là một chàng trai hư hỏng."
Sau đó Trương Giác giống như không có gì tìm đến chỗ ngồi của mình, Ilya trợn mắt ngoác mồm, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, mà Vadim thì lại lâm vào một trạng thái quỷ dị không nói nên lời.
Kim Tử Tuyên cũng trợn mắt ngoác mồm, hắn luôn cảm thấy Trương Giác không khiêu khích gây chuyện, càng không có ý tự trêu ghẹo người ta, nhưng giống như cậu đã làm hai việc cùng một lúc.
Vị trí của đội Nhật Bản cũng nằm ở hàng ghế này, Hayato Terakami vẫn nhìn hai người bọn họ, lúc này ôn hòa nói: "Để bảo đảm Nhật Bản có thể vững vàng tiến vào chung kết, tớ sẽ tham gia bài thi ngắn, các cậu thì sao?"
Trương Giác thẳng thắn trả lời: "Tớ cũng vậy."
Ilya thở dài: "Tớ cũng như thế."
Tam bá chủ đời mới đơn nam, Trương Giác, Ilya, Hayato Terakami.
Bọn họ đều là những người sau năm 95, đều là dáng dấp cao gầy đẹp trai, khi tụ lại một chỗ nói chuyện, luôn có những người phóng tầm mắt dừng trên người bọn họ.
Việc cử tuyển thủ mạnh nhất nước tham gia bài thi ngắn là sự thống nhất chung của tất cả các nước tham gia cuộc thi, mặc dù không phải quốc gia nào cũng mạnh trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật, nhưng giấc mơ lọt vào trận chung kết thì ai cũng có.
Ban đầu Vasily sẽ tham gia bài thi ngắn của thi đấu đồng đội, còn Ilya sẽ tham gia trượt tự do, hai người bọn họ gộp lại, ít nhất bên nội dung đơn nam không cần lo lắng, nhưng khi Vasily rời đi, để bảo đảm đội trượt băng nghệ thuật Nga có thể giành huy chương vàng đồng đội trên sân nhà, nói không chừng hắn phải tham dự luôn hai trận chiến đồng đội.
Khi nói lời này, hắn hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của Vadim bên cạnh, rõ ràng chính là hắn không lọt mắt thực lực của đối phương.
Vadim vẫn còn trầm mặc một cách quỷ dị.
Hayato Terakami tốt hơn một chút, trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng của đoàn đại biểu Nhật Bản đều yếu, hắn và Keiko dứt khoát bỏ qua phần đi đấu đồng đội, chỉ tính toàn tham dự bài thi ngắn, sau đó dồn hết sức mình vào thi đấu cá nhân.
Trương Giác: "Tớ cũng chỉ tham gia bài thi ngắn, còn trượt tự do là Kim lo liệu."
Cậu chính là có đồng đội.
Hayato Terakami nhìn Kim Tử Tuyên đang rút thăm trên sân khấu, đáp một tiếng: "Trình độ của cậu ấy tốt lắm, xem ra trong Thế vận hội này, người có vận may tốt nhất ngược lại là cậu."
Sau khi sờ soạng lấy được một vị trí ra trận tốt, Kim Tử Tuyên đúng lúc này trở về, nghe thấy Trương Giác nói với Hayato Terakami và Ilya: "Có lẽ bởi vì thầy bói đã nói qua, tớ là người có số mệnh mang về huy chương vàng Olympic đó, vậy điều gì sẽ xảy ra nếu như sự may mắn tập trung vào lúc này đây? Các cậu xem nè, lần này thứ tự ra trận của tớ rất tốt nha."
Kim Tử Tuyên: Không phải là nhờ không cho cậu rút sao?
Ngày 6 tháng 2, 20 giờ 10 phút theo giờ Sochi, trong cung điện trượt băng ngồi đầy ắp người.
Sàn nhà của phòng khởi động có màu xám, Trương Giác đặt trên đó một tấm tham yoga màu xanh lam, quỳ trên đó thực hiện động tác kéo căng của mèo.
Tiếng người nói chuyện sôi sục không ngừng truyền tới đây, những tuyển thủ lần đầu tiên tham gia Thế vận hội đều rất dễ bị cảnh tượng hoàn tráng bên trong trung tâm làm cho thấp thỏm, dẫn đến việc mất đi trạng thái tâm lý bình tĩnh vững vàng.
Trương Giác ngoài ý muốn nhưng lại hợp lý, tiếp tục đặt trái tim lớn có tính đặc biệt của mình trong suốt Thế vận hội, lúc khởi động thì việc mình mình làm, hoàn toàn không chú ý đến âm thanh ở bên ngoài, khả năng chống quấy nhiễu của cậu còn mạnh hơn nữa.
Huấn luyện viên Lộc ngồi trên quả bóng yoga, hai mắt nhắm hờ, Trương Tuấn Bảo đang đứng, mà Thẩm Lưu thì đứng cạnh Trương Giác, trong lúc cần thiết thì hỗ trợ kéo căng người cho cậu.
Có tổng cộng mười người tham gia trong bài thi ngắn đơn nam của thi đấu đồng đội, chia thành hai nhóm, vị trí ra trận của Trương Giác là người thứ hai ở nhóm thứ hai.
Các tuyển thủ và thứ tự ra trận của họ là: McQueen (Ý), Trương Giác (Trung Quốc), Alex (Pháp), Hayato Terakami (Nhật Bản), Ilya (Nga).
"Ngoại trừ McQueen, những người khác đều là tiểu tướng."
"Đúng vậy, thế hệ tân sinh đơn nam có chất lượng rất cao, vốn dĩ còn cho rằng bọn họ đến chu kỳ Pyeongchang mới có thể phát sáng, không ngờ đã quật khởi ở Sochi rồi."
Khi Trương Giác tiến vào hội trường thi đấu, bên trong đã là tiếng người huyên náo, có một hàng ghế bên sân, là khu vực nghỉ ngơi của các tuyển thủ đến từ mười quốc gia thi đấu đồng đội, khi đồng đội mình tranh tài, bọn họ sẽ ở chỗ đó cổ vũ.
Chỗ ngồi của đội Trung Quốc vừa vặn hướng ra lối vào sân băng, khi Trương Giác đang ở khu vực chờ lên sân khấu bắt đầu sáu phút luyện tập, các đồng đội đã ra sức vẫy vẫy tay với cậu, Hoàng Oanh còn cố ý đội mũ của hiệp sĩ lợn, tay thì cầm chiếc quạt hình cá sấu nhỏ xách cây lau nhà.
Khu Kazakhstan cách đó không xa, ứng cử viên cho việc giành huy chương tại Thế vận hội mùa đông Sochi, Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong, cùng với đơn nam Harhasha, đơn nữ Emina cũng vẫy vẫy tay chào họ.
"Này, cá sấu nhỏ, bên này!"
Quan Lâm cầm lá cơ đỏ trong tay, thấy Trương Giác nhìn bọn họ cười, la lớn: "Trương Giác, cậu là người đầu tiên thi đấu trong đội chúng ta đó, khởi đầu tốt nhé!"
Trương Giác nhíu mày, tay phải hành động, dựng thẳng ngón trỏ lên.
Lúc này cũng là 0:10 theo giờ trong nước, cuộc sống của những con cú đêm bắt đầu, những người đi ngủ sớm cũng có thể duy trì sự tỉnh táo bằng cách uống một tách trà.
Có người trước đó không xem trượt băng nghệ thuật, nhưng trong lúc thức khuya cũng muốn theo dõi Thế vận hội mùa đông bật tivi lên, chỉnh đến đài CCTV-5, đúng lúc nhìn thấy Trương Giác đang nói với các đồng đội: "Tớ sẽ lấy được vị thứ nhất bài thi ngắn."
Cậu thiếu niên phong thái hiên ngang, tuấn mỹ phi phàm, trong mắt ẩn chứa sự tự tin mạnh mẽ, dù cho lời nói có ngông cuồng, nhưng khiến người ta theo bản năng cảm thấy cậu có thể làm được.
Một số khán giả không kìm lòng được : "Ui chao, anh chàng đẹp trai này là ai thế? Thật là xấc láo."
Thẩm Lưu tiến đến bên tai Trương Tuấn Bảo, nhỏ giọng hỏi: "Có phải nó đang chuẩn bị cho màn thi khó nhất không?"
"Ừm, dù sao thì chỉ tiêu cấp trên dành cho nó là bảo đảm năm vị trí đầu trong bục lĩnh thưởng, phần của thằng nhóc này là khó nhất, lỡ đâu kiếm lời được, đập tan được điểm cơ sở ở đó, đảm bảo được năm vị trí đầu là không thành vấn đề, trước khi thi đấu đồng đội nó đã thử trước, lão gia tử cũng cho phép nó làm điều đó."
Lão gia tử trong miệng Trương Tuấn Bảo chính là huấn luyện viên Lộc.
Thẩm Lưu nheo mắt lại: "Trương Giác chỉ là tập luyện tốt buổi biểu diễn, nhưng cái bộ trình diễn đó quá khó, độ hoàn thành của nó còn chưa đủ, nếu có thể thành công, đạt được kỷ lục thế giới cũng không thành vấn đề, nó đây là muốn đánh cược mà."
Có vẻ như mục tiêu của cậu học trò đắc ý của hắn, so với chỉ tiêu của cấp trên còn cao hơn.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Trương Giác có nâng Ilya lên không?
Có nâng chứ, rất vui vẻ, cuối cùng cũng lấy được vị trí của mình rồi.
Ilya có tức giận không?
Hắn không có, còn cảm thấy cá sấu nhỏ giống như hồi còn bé rất thân mật và đáng yêu, tình bạn của họ so với vàng còn bền chặt hơn.
Lý do con gấu cộc lốc và con cá sấu có thể làm bạn với nhau -- nhất định tính khí con gấu phải thật tốt.
Chương 132: WR
"Trong đài truyền hình trung ương, trong đài truyền hình trung ương, đây là hiện trường thi đấu của bài thi ngắn đơn nam của cuộc thi đồng đội Thế vận hội mùa đông Sochi, chúng tôi đã ở cung điện trượt băng Sochi, hiện tại cuộc tranh tài đã đi được nửa chẳng đường, một nửa trong số mười tuyển thủ đơn nam tham gia bài thi ngắn thi đấu đồng đội đã hoàn thành phần thi của riêng mình, trước mắt người dẫn đầu đang là Kelsen của Canada."
"Đúng vậy, vị thiếu niên mới được thăng hạng này là nhà vô địch đơn nam của giải vô địch quốc gia Canada, cậu ấy đã hoàn thành được cú nhảy bốn vòng trong bài thi ngắn, nhưng thật không may, 3A của cậu ấy đã mắc sai lầm, cú nhảy Axel dường như chính là rào cản mà cậu thiếu niên này cần phải vượt qua."
"Xếp hàng thứ hai là Brans của Hoa Kỳ, cậu ấy là người giành được huy chương đồng tại giải Bốn châu lục năm ngoái, người đứng thứ ba là Harhasha của Kazakhstan, họ đều là những người trẻ tuổi rất xuất sắc."
Trên thực tế thì rất nhiều lão tướng đều tập trung sức lực của mình vào việc thi đấu cá nhân, chính vì vậy mà tạo thành cục diện tại thi đấu đồng đội thì các tuyển thủ trẻ chiếm đa số, rất nhiều vận động viên trẻ tỏa sáng hào quang rực rỡ tại chu kỳ Pyeongchang sau này đã được nhiều người hâm mộ trượt băng phát hiện, trên thực tế tại Thế vận hội mùa đông Sochi, bọn họ cũng đã bắt đầu chinh chiến trên đấu trường Olympic.
Khi Trương Giác lên trên sân băng, sắc mặt của cậu thay đổi.
Mặt băng này... Hình như không đủ cứng?
Là một vận động viên trượt băng nghệ thuật, Trương Giác có những hiểu biết riêng vè băng, chơi trên mặt băng trơn trượt thì cần phải có những bước nhảy phối hợp với lưỡi dao và rất dễ bị lật xe, vì thế nếu như gặp phải mặt băng kém chất lượng, cậu sẽ tay đổi bước nhảy ngay tại chỗ, tăng số lượng nhảy điểm băng.
Tương tự, nếu như nhảy trên mặt băng quá cứng thì mũi chân sẽ bị đau, vì vậy cậu sẽ phụ thuộc vào tình huống mà tăng số lượng nhảy lưỡi dao.
Haiz, dù sao thì không phải sân băng nào cũng có mức độ đóng băng vừa phải, phù hợp với bàn chân của vận động viên, thích nghi với các địa điểm khác nhau cũng là một dạng bài tập, mà những lão tướng thì sẽ có kinh nghiệm phong phú hơn trong chuyện này, cho nên trên sàn đấu thường có những tuyển thủ trẻ có lợi thế về kỹ thuật, nhưng lại mắc sai lầm vì những nguyên nhân khác nhau, so sánh với sự ổn định của lão tướng thì sẽ là thoải mái giành chiến thắng.
Sự ổn định đối với vận động viên trượt băng nghệ thuật là vô cùng quan trọng, điều này sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của trọng tài đối với họ, đó cũng là một chìa khóa để liệu một tuyển thủ có kỹ năng hàng đầu có thể đạt được điểm số phù hợp hay không.
Vì thế những người trẻ tuổi như Trương Giác, người rất yêu thích việc đánh cược, thực tế là không chiếm tỷ lệ cao trong giới trượt băng, hoặc là to gan lớn mật không biết trời cao đất dày, hoặc là có một trái tim lớn hay làm bừa.
Lúc này Ilya cũng hoàn thành cú nhảy bốn vòng, khán giả trong sân vận động lập tức vỗ tay gọi tên hắn.
Tác chiến trên sân nhà chính là tốt như thế, lượng khán giả vô cùng hùng hậu, □□ đem so sánh thì người khác không bằng.
Hayato Terakami đứng yên bất động, chăm chú bản thân, Trương Giác thì bình tĩnh nhảy một cú 3A nhấc tay, sau đó một bên trượt một bên dùng ngón tay út điểm mặt băng, yên lặng xác nhận nơi mình nhảy lấy đà.
McQueen liếc mắt nhìn bọn họ cái, bật cười.
Tâm lý thật là ổn định, Hayato Terakami hồi năm ngoái đã biểu hiện vô cùng xuất sắc, mặc dù hắn không có ưu thế quốc tịch, nhưng McQueen có thể thấy rõ điều đó, kỹ năng trượt và biểu cảm của Hayato Terakami dường như cao hơn Ilya một bậc, đồng thời tính ổn định cũng cao hơn.
Hơn nữa người trẻ tuổi này dường như cũng đang chinh phục cú nhảy bốn vòng thứ hai.
Sự khuyết thiếu kỹ thuật của Trương Giác là không nhỏ, nhưng nghe đâu là có thay đổi kỹ thuật, điều quan trọng nhất là khả năng biểu cảm của cậu là mạnh nhất trong Tam bá chủ thế hệ mới, bởi vậy cho nên dù mới luyện được cú nhảy bốn vòng trở về, tính uy hiếp cũng không hề nhỏ
Đất nước của McQueen cũng không phải là cường quốc mạnh về bốn nội dung trượt băng nghệ thuật, đơn nam là do hắn chống đỡ, đơn nữ là Helena chống đỡ, trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng thì không có tên tuổi gì, khuyết thiếu lớn như vậy khiến họ không thể cạnh tranh lên bục lĩnh thưởng, cũng có thể coi như là thử tiến vào trận chung kết mà thôi, vì McQueen chỉ xuất hiện trong bài thi ngắn, coi như là một màn khởi động cho phần thi cá nhân, còn trượt băng tự do thì giao cho các đàn em cùng quê.
Bài thi ngắn năm nay của hắn được lựa chọn từ bộ phim《 The Bourne Identity 》, hắn mặc một trang phục thi đấu màu đen, với thắt lưng kiểu bao da ở vai và thắt lưng, hắn trông như một nhân vật nam chính trong bộ phim bom tấn.
Tuy rằng cứ bị nói đi nói lại là lão tướng, nhưng McQueen cũng mới 25 tuổi mà thôi, một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái, luôn nở nụ cười dương quang xán lạn lúc này lại mang vẻ mặt hơi lãnh đạm, biểu hiện giống như đặc công bình tĩnh, có thể nói là làm màu chơi cái trò giả vờ đẹp trai.
Trong giải vô địch châu Âu năm nay, McQueen đã lần thứ hai giành chức vô địch, đồng thời một lần nữa chạm tay vào kỷ lục thế giới là 94.5 điểm mà hắn đã thiết lập ở thời kỳ đỉnh cao.
"Nghe đâu chấn thương của anh ta đã rất nghiêm trọng, chỉ là muốn tranh một tấm huy chương cho Ý, anh ta phải trượt cho xong cái này rồi mới giải nghệ."
McQueen lúc nhảy liên tục 3F+3T thì hơi lảo đảo một chút, tiếp băng rõ ràng không ổn định, cuối cùng giành ngôi đầu bảng với 89.96 điểm.
Khi số điểm này xuất hiện, các đồng đội phía sau vị lão tướng này sung sướng nhảy cẫng lên, Helena thì giơ cao tung bay lá cờ nước Ý.
Huấn luyện viên Lộc nhận lấy đồ bảo vệ lưỡi dao của Trương Giác, trầm giọng nói: "Không được giữ sức lực, nếu con đã muốn thực hiện thì hãy bung ra hết."
Trương Giác: "Đã rõ."
Cậu nắm tay Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu, ngẩng đầu hít sâu, xoay người bước lên trên mặt băng.
Tuyển thủ từ khi lên sân băng đến khi bắt đầu thi đấu có 30 giây chuẩn bị, Trương Giác trượt vòng quanh sân hơn 20 mét, giơ hai tay lên chào hỏi khán giả trên khán đài.
McQueen uống một hớp nước, nhận xét: "Khí thế mạnh lên không ít."
Triệu Ninh bình luận tại hiện trường dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Vâng, hiện tại vào trận là Trương Giác của nước chúng ta, cậu ấy là quán quân của giải vô địch thiếu niên thế giới trong hai năm liên tiếp, năm ngoái cậu ấy đã giành được huy chương bạc trận chung kết Grand Prix cũng như huy chương bạc giải vô địch thế giới, một vị tiểu tướng còn kém 4 tháng nữa mới tròn 17 tuổi, cũng hiện là vận động viên trượt băng đơn nam xuất sắc nhất nước ta."
"Bài thi ngắn của cậu ấy là《 Flames of Paris 》, biên đạo là Mia Rosibayeva, tiết mục này vô cùng phù hợp với đặc điểm tính cách của Trương Giác, Trương Giác tại mùa giải trước đã bị chấn thương rất nghiêm trong ở giải vô địch thế giới, vào nửa mùa giải này hoàn toàn không tham gia thi đấu, thế nhưng tại trận chiến đầu tiên khi tái nhậm chức ở giải vô địch quốc gia đã lấy được chức quán quân."
Triệu Ninh nói như vậy, một là tỏ rõ trên người nhất ca chúng ta có chấn thương, đây được coi là một liều thuốc tiêm chủng cho một bộ phận người hâm mộ đặt quá nhiều kỳ vọng, hai là cho tấy chấn thương của nhất ca đã được chăm sóc rất tốt, vì vậy cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, giới hạn cuối của cậu vẫn còn rất cao, ít nhất là sẽ không bị vấp ngã quá mạnh, có thể nói đó là một sự nỗ lực không ngừng nghỉ.
Mà Trương Giác đang đứng thẳng trên mặt băng, đôi mắt nhìn về phía bên trái, cằm nâng lên, ngay lúc tiếng nhạc vang lên, cậu đã mở màn bằng một cú nhảy cao đáng kinh ngạc.
Lòng bàn tay phải của thiếu niên nâng trái tim lên, cánh tay trái rung lên, trên mặt mang nụ cười cổ vũ lòng người, hình tượng một nam sĩ quan sôi sục trong thời kỳ Cách mạng Pháp năm 1792 trong nháy mắt trở nên thật sống động.
Đúng như lời thuyết minh bình luận trên CCTV-5, tiết mục này vô cùng phù hợp với tính cách của Trương Giác tính, chính vì thế khi lần đầu làm nổi bật hình ảnh tại Thế vận hội, nó đã ngay lập tức thu hút được sự chú ý của khán giả.
《 Flames of Paris 》là vở ba lê đỏ của Liên Xô, mà nơi này là Sochi, Nga, đương nhiên khán giả địa phương có thể thưởng thức và lý giải tiết mục này.
Cùng với âm nhạc sục sôi, tổ động tác kỹ thuật đầu tiên của cậu thiếu niên là động tác xoay chim yến và donut.
Huấn luyện viên Lộc híp mắt lại xem, trên khuôn mặt hiện ra một tia thỏa mãn.
"Được lắm, vị trí của tư thế kiểu chim yến đã không bị xê dịch nhiều."
Quả thực khi để cậu nhóc này liều mạng tập luyện sức mạnh cốt lõi là đúng, những sai sót trong kỹ thuật sai tròn đã được sửa chữa rất nhiều.
Có rất nhiều trọng tài trong tổ kỹ thuật đã chấm điểm Trương Giác trước đây, lần này còn tưởng rằng sẽ ném cho cậu nhóc một cái cấp độ 3, nhưng nhìn biểu hiện của cậu, nhóm trọng tài đã hai mặt nhìn nhau.
Duy trì tư thế xoay tròn tốt, một tổ động tác xoay tròn hơn tám vòng đều là yếu tố để lên cấp kỹ thuật, đứa nhỏ này làm rất khá.
Chờ khi chấm điểm kỹ thuật sáng lên trên màn hình, mọi người thình lình phát hiện, vị thiếu niên yếu xoay tròn này thế nhưng đạt cấp 4, dù cho GOE thấp hơn một chút, chỉ có 0.8, đó cũng là cấp 4 .
Sau khi thực hiện tổ xoay tròn này, thiếu niên tăng tốc độ trượt, phần trên cơ thể mềm mại ngửa ra sau, phần eo hạ thấp xuống trượt qua một nửa sân băng, sau đó nhấc chân nhảy lên, một cú 3A nhất tay đẹp đẽ hoàn thành.
"Giỏi!"
Trương Tuấn Bảo dùng sức vỗ tay, Thẩm Lưu không nói, chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh của cậu học trò.
Tổ xoay tròn thứ hai, Trương Giác, giữ vững nha.
Tổ xoay tròn thứ hai của Trương Giác là squat chân xoay tròn, sau đó biến thành ôm chân squat xoay, cuối cùng là đặt mu bàn tay phải lên gân Achilles, trượt chân trụ thẳng đứng, chân nổi nhấc lên, biến thành đứng thẳng xoay tròn kiểu chữ Y.
Ừm, vẫn là trục tâm có hơi lệch một chút, nhưng vận tốc xoay và tư thế xoay tròn đều khá tốt, cuối cùng được đánh giá là cấp 3, GOE +1.
Các vận động viên trên sân đương nhiên không biết vào lúc này điểm GOE của họ là bao nhiêu, Trương Giác đem toàn bộ tâm tư của mình đặt vào màn trình diễn, cảm xúc cũng theo âm nhạc mà high lên.
Sức nóng trong cơ thể cậu dâng trào, mọi cử động của cậu đều toát lên khi chất anh hùng của những nhà cách mạng, cùng với hormone nam tính nồng nặc.
Sau một pha động tác chân nhẹ nhàng và tuyệt đẹp, tiết mục đã đi vào nửa sau, Trương Giác lần thứ hai nhảy lấy đà, thực hiện 3lz+3lo, nhấc tay 4T.
Hai bộ bước nhảy còn cảm giác cường liệt không đình trệ khiến người xem hoa cả mắt, thoạt nhìn là một động tác chói lọi, lại có một sức hấp dẫn mạnh mẽ.
Cậu thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo trơn màu trắng, dáng người mảnh khảnh thon dài, so sánh với sự oai hùng của vận động viên khúc côn cầu trên băng hay vận động viên cử tạ, cậu thoạt nhìn quá mức mảnh mai, nhưng Trương Giác đã thành công trong việc thể hiện khí phách, sự hào hiệp và dũng cảm của một người lính thông qua điệu nhảy trên băng một cách nhuần nhuyễn nhất.
Trương Giác không bao giờ ngại thể hiện sự dẻo dai của tứ chi trong thi đấu, cũng bằng cách này, cậu đã thực hiện một số động tác xoay người mà các đơn nam khác không thể hoàn thành, chẳng hạn như xoay người chữ Y và Biellmann, có anifan cho rằng điều này khiến cậu trông nữ tính và âm nhu, thế nhưng tất cả những điều này không thể trì hoãn việc cậu thể hiện khía cạnh nam tính của mình.
《 Flames of Paris 》lần đầu tiên xuất hiện trên vũ đài cao nhất, lấy được những tràn pháo tay nồng nhiệt của toàn khán đài, khi Trương Giác all clean bài thi ngắn, tràn pháo tay trên sân đã khiến nhiều người hoảng sợ.
Đây cũng không phải là sân nhà của Trương Giác, nhưng cậu chỉ dùng một tiết mục, dấy lên sực cuồng nhiệt của khán giả, loại cảm giác cuốn hút lòng người này quả thực đáng sợ?
Huấn luyện viên Lộc: "Kỹ thuật xoay tròn vẫn phải thay đổi."
Trương Giác vui vẻ phất phất cờ đỏ: "Được được."
Huấn luyện viên Lộc: Thôi, coi nó vui vẻ như vậy, chờ sau khi lãnh bảng điểm phụ rồi sẽ cho nó luyện tập lại.
Số điểm xuất hiện.
Điểm kỹ thuật: 53.58
Điểm biểu diễn: 41.77
Điểm bài thi ngắn: 95.15 (WR)
WR chính là viết tắt của World Reader (kỷ lục thế giới).
Triệu Ninh đập bàn một cái: "Khiến người ta khiếp sợ, là 95.15 điểm, Trương Giác 16 tuổi dưới tình huống lần đầu tiên bước lên đấu trường Olympic, lại lấy ra một trạng thái tốt như thế, không hổ là cậu ấy!"
Trần Trúc ở bên cạnh cô: "Đúng vậy, đây là lần thi đấu quốc tế đầu tiên của Trương Giác sau khi cậu ấy bình phục chấn thương, tôi không ngờ cậu ấy có thẻ cống hiến một trận đấu đỉnh cao như thế, vô cùng xuất sắc."
Tay trai Hoàng Oanh cẩm lá cờ nhỏ, tay phải cầm quạt tròn cá sấu nhỏ, hưng phấn kêu lên: "Giác ca! Trâu bò!"
Quan Lâm dùng lực vỗ vai cậu: "Lợi hại lắm, Giác ca!"
Trương Tuấn Bảo xem đến vung quyền.
"Người thứ nhất ổn!"
Lúc trước khi thằng nhóc này nói trước ống kính rằng muốn chiếm vị trí số 1, trong trường hợp sẽ bị quần chúng chê giễu, không ngờ rằng nó nói được làm được, xuất hiện là trạng thái bùng nổ.
Thẩm Lưu lẩm bẩm: "Khoảng thời gian dưỡng thương kia, xem ra thằng nhóc này cũng nhịn gần chết."
Bản thân Trương Giác lúc này cũng kinh ngạc vài giây, dưới tình huống Vasily không tham chiến, cậu cho rằng chỉ cần mình thi đấu ổn định, lấy được vị trí thứ nhất bài thi ngắn thi đấu đồng đội là không thành vấn đề, lúc trượt trên đấu trường cũng cảm thấy rất tốt, nhưng cậu không nghĩ tới rằng mình lại có thể phá kỷ lục thế giới tổ thành niên đầu tiên của mình tại đây.
Ngạc nhiên tới đột nhiên không kịp chuẩn bị, Trương Giác kích động ôm chặt lấy huấn luyện viên Lộc mập mạp.
"Huấn luyện viên, cám ơn thầy!"
Cậu thật sự rất muốn gửi lời cảm ơn đến huấn luyện viên Lộc, dù sao thì 95.15 điểm so với 94.5 điểm của McQueen thì cao hơn 0.65, xét về độ khó khi nhảy và GOE, cậu ngang hàng với thời kỳ đỉnh cao của McQueen, số điểm này cao hơn rõ ràng là do khả năng xoay tròn và trượt của cậu đã được cải thiện, đó không phải là công lao của huấn luyện viên Lộc sao!
Trong lòng huấn luyện viên Lộc cũng vui mừng, nhưng trên mặt ông vẫn nghiêm túc như cũ
"Thả ra!"
Con cá sấu vèo một cái thu về.
-
Tác giả có lời muốn nói: Trương Giác đã phá kỷ lục ba lần ở tổ thiếu niên, theo thứ tự là bài thi ngắn, trượt tự do và tổng điểm, lần này Bùng lửa đã phá kỷ lục thế giới về bài thi ngắn tổ thành niên, cũng là lần đầu tiên Trương Giác phá kỷ lục ở tổ thành niên.