Chương 106: Khôi phục huấn luyện
Huấn luyện viên Kiều từ chỗ Tôn Thiên hỏi số điện thoại của Trương Giác, cũng là xuất phát từ việc bất đắc dĩ không có biện pháp nào đối với cậu học trò của mình.
Hắn cầm điện thoại, ôn tồn, mang theo khẩn cầu nói chuyện với vãn bối là Trương Giác: "Đúng vậy, từ khi nó thấy cách chấm điểm của bài thi ngắn, lòng dạ của nó giống như bị lũ cuốn đi mất rồi, bây giờ cả người không vực dậy nổi tinh thần, giống như dáng vẻ bình thường của nó vậy, như vậy thì trượt tự do không xong mất."
Trương Giác: "Hả?"
Không phải chứ? Thân là người hâm mộ trượt băng đã theo dõi nhất ca thi đấu nhiều năm đời trước, cậu còn hy vọng Kim Tử Tuyên thừa dịp năm nay có trạng thái tốt mà lấy được huy chương từ giải Bốn châu lục, nếu không với thuộc tính động kinh của người này, thực sự từ bây giờ cho đến lúc giải nghệ cũng không lấy được tấm huy chương trong giải đấu hạng A nào.
Cái người này từ khi bắt đầu tổ thiếu niên đã xem trọng đối phương, nhưng đối phương chính là một lần thi đấu là một lần động kinh, khiến cho một nhóm lại một nhóm fan trượt băng phải thất vọng, để lại một nhóm người hâm mô trượt băng đã tê dại nhưng vẫn còn ôm ấp hy vọng, Trương Giác nghĩ mà cảm thấy thật thê thảm.
Cậu mở miệng: "Vậy chứ ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không thể thay cậu ấy đi thi trượt tự do giải Bốn châu lục được."
Danh sách tuyển thủ đã được báo lên, bài thi ngắn cũng được so tài xong rồi, dựa theo quy tắc thi đấu, hiện tại không thể đổi người được nữa.
Huống chi Trương Giác còn chưa bắt đầu khôi phục huấn luyện, có thể là do hai lần chấn thương tạo thành ảnh hưởng, hiện tại cậu có chút chướng ngại tâm lý, lúc đi bộ cậu có thói quen dùng toàn lực ép vô chân trái.
Cậu đỡ cánh tay Tần Tuyết Quân, không chút dấu vết đặt chân phải của mình lên.
Huấn luyện viên Kiều: "Ách, tôi đưa điện thoại cho nó, con với nó nói chuyện được không?"
Trương Giác một bên đầu đầy nghi vấn nhìn chiếc minibus mới tinh, một bên đáp lời: "Dạ được."
Sột soạt vài tiếng, bên kia truyền đến giọng nói của Kim Tử Tuyên, câu nói đầu tiên của hắn là "Cậu cho đến nay đều phải đối mặt với hoàn cảnh thi đấu ác liệt thế sao?"
Trương Giác nhai thịt bò khô, mơ hồ không rõ trả lời: "Cái gì ác liệt? Ra nước ngoài thi đấu không phải chơi rất vui sao? Có cơ hội ăn đồ ăn nước ngoài, nếu kết giao được bạn bè, bọn họ còn có thể gửi quà nước họ về cho mình, mời mình đi chơi biểu diễn thương mại nữa..."
Xét về mặt thể lực của Trương Giác mà nói, thi đấu giải quốc tế ngoại trừ tương đối mệt, hơn nữa bởi vì không nâng cao độ khó lên thì khi đối mặt với các cao thủ thì không thể thắng được, cho nên có chút hao tổn về sức khỏe, còn lại những thứ khác đều rất tốt.
Các trang bị đầy người khi mà cậu đi rút thăm kia, có không ít thứ là những món đồ mà cậu quen biết được bạn bè được họ tặng cho .
Mặc dù những trang bị này thực sự vô dụng.
Kim Tử Tuyên cười khổ: "Chỉ có cậu mới có thể ứng phó với thi đấu một cách thoải mái vậy đúng không?"
Trương Giác suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Vậy cũng không phải, lúc ở tổ thiếu niên tôi có một chút ỷ vào thiên phú của bản thân mà làm bừa, khi đó tôi cũng cảm thấy mình sẽ không tham gia trượt băng cả đời, cho nên mới không đặt việc thi đấu này ở trong lòng."
"Đến năm nay, tôi càng ngày càng thích môn trượt băng, nhưng đối thủ của tôi là không còn dễ dàng như hồi tổ thiếu niên nữa, bản thân tôi cảm thấy tình trạng thân thể của mình cũng không khá lắm, cho nên lúc thi đấu cũng phải gánh một áp lực không nhỏ."
"Ai cũng sẽ có áp lực, nhưng có lúc việc gánh áp lực không phải chuyện xấu."
Kim Tử Tuyên ôm đầu gối ngồi trên ghế, bên tai là lời nói lảm nhảm của Trương Giác.
"Trạng thái khi thi đấu này, lúc lên lúc xuống là bình thường, cho dù là tôi cũng không thể đảm bảo mỗi lần đều tốt, cậu nhìn tôi đâu phải lần nào cũng không lật xe, cho nên tôi cũng không khuyên cậu buông áp lực xuống, cậu dốc hết toàn lực là được mà, không có lần này thì có lần sau."
Kim Tử Tuyên trả lời: "Trương Giác, cho dù người khác không nói nhưng trong lòng tôi đều hiểu, nếu như lần này cậu không bị thương và trổ mã, giải đấu Bốn châu lục này sẽ không đến phiên tôi."
"Tôi chiếm lấy suất thi đấu thuộc về cậu, nếu như thi đấu không thành, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với cậu, không mặt mũi nhìn cậu, nhưng tôi thực sự không có cách nào phá vỡ tấm màn đen được như cậu."
Lời này nói ra khiến Trương Giác phải xấu hổ, cậu không ngờ Kim nhất ca lại là kiểu người thích tự tạo gánh nặng cho bản thân như vậy.
Cậu cười toe toét trả lời: "Cái gì mà có lỗi hay không có lỗi, cậu cũng đâu phải là vợ tôi đâu."
Đổng Tiểu Long và Tần Tuyết Quân đồng thời lộ ra thần sắc vi diệu, khóe miệng Trương Tuấn Bảo cũng giật một cái, nếu không phải đang lái xe, hắn thiếu chút nữa là đập một phát vô gáy cậu.
Cái thằng nhóc này sao lại nói chuyện với người ta như thế!
Kim Tử Tuyên cũng 囧, sau đó câu nói tiếp theo của Trương Giác khiến hắn chấn động rồi.
"Nói trắng ra là, trong Thôn Thỏ nhiều người như vậy, đơn nam luyện trượt băng nghệ thuật cũng không ít, nếu cậu trượt không tốt thì lãnh đạo cũng có thể đổi người, Phàn Chiếu Anh, Thạch Mạc Sinh, còn có Đổng ca, ai so với cậu cũng đều ổn định hơn? Lần này là cậu trượt băng, ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu, đâu có liên quan gì đến tôi."
Giải Bốn châu lục không quá khắt khe như giải vô địch thế giới và Thế vận hội Mùa đông, lần này Thôn Thỏ không tham gia đầy đủ các bộ môn thi đấu cũng là quyết định của lãnh đạo, nhưng cũng không có nghĩa là Kim Tử Tuyên không thể thay thế.
"Mỗi lần tôi ra nước ngoài thi đấu đều biết, nếu như tôi không thể trượt được, có người sẽ thay thế tôi, chẳng hạn không phải lần này cậu đã thay tôi rồi sao? Huống chi thực lực của cậu còn không bằng tôi, cho nên Kim Tử Tuyên, cậu không cần quá đề cao bản thân, nên trượt thế nào thì trượt như thế đó, việc so tài tốt hay xấu là việc riêng của cậu."
Tuy rằng giọng điệu vẫn là cứ tùy tiện như vậy, nhưng đoạn đối thoại lạnh lùng này khiến cho Kim Tử Tuyên giật cả mình.
Trương Giác cúp điện thoại, nhìn gương chiếu hậu nở nụ cười ngọt ngào, ông cậu ngẩng đầu lườm cậu một cái.
Đổng Tiểu Long trầm mặc một lúc: "So tài giải Bốn châu lục chỉ ảnh hưởng đến bản thân Kim Tử Tuyên, thế nhưng so tài tại giải vô địch thê giới sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người."
Ví dụ như mong muốn hoàn thành chỉ tiêu của lãnh đạo, lại ví dụ như những chỉ tiêu được lãnh đạo đưa ra, hơn nữa kết quả của giải vô địch thế giới sẽ quyết định vào Thế vận hội mùa đông Sochi năm sau, có bao nhiêu người có thể tham gia Olympic.
Trương Giác không đáp lại câu nói này, trái lại hỏi: "Đổng ca, em hỏi thẳng anh một việc này, anh đừng cảm thấy bị xúc phạm."
Thấy Đổng Tiểu Long gật đầu, Trương Giác lộ vẻ mặt hiếu kỳ: "Lúc trước anh nói cảm thấy thể chất của mình đang khởi sắc, xem ra là có thể trượt thêm vài năm nữa, đúng không?"
Đổng Tiểu Long mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, anh từ lúc 4 tuổi đã bắt đầu trượt băng, trượt đến bây giờ là 18 năm, anh thực sự không thể tượng tưởng cuộc sống không có trượt băng thì sẽ như thế nào, cho nên là dự định trượt thêm vài năm nữa."
Trương Giác chậc chậc hai tiếng: "Nếu như Kim Tử Tuyên có trạng thái này của anh, thì cậu ấy sớm đã xuất đầu rồi."
Đối với Trương Giác nói, một người rõ ràng đã luyện được cú nhảy bốn vòng, ngoại trừ biểu diễn ra thì cũng không co khuyết điểm gì, thế nhưng vì sao ngay cả giải đấu hạng A cũng không thi đấu nổi, đúng là vô dụng.
Cậu dựa vào ghế sau, chìm đắm trong suy nghĩ.
Trong một tuần nữa, cậu sẽ khôi phục huấn luyện, chỉ sợ là trọng tâm nhảy hay trọng tâm xoay đều phải luyện lại một lần nữa, giày trượt băng cũng phải thay mới, rồi còn phải thích nghi với nó lẫn nữa.
Khoảng cách đến giải vô địch thế giới chỉ còn lại một tháng rưỡi, mà chiều cao vẫn cứ tiếp tục cao lên, cậu nên làm cái gì đây?
Thực ra đối với chuyện nhường suất tham gia giải Bốn châu lục này, Trương Giác cũng không phải là thật sự cam tâm, chỉ là không có cách nào ngăn cản mà thôi.
Thân là vận động viên, ai mà lại không buồn bực? Nếu như không thể trượt được, ai lại tình nguyện để người khác thay mình đi thi đấu chứ?
Bên trong chiếc xe đang lắc lư, Trương Giác nhắm mắt lại, chậm rãi, đầu dựa vào cánh tay của Tần Tuyết Quân, hô hấp đều đều.
Trương Tuấn Bảo thở dài: "Cái tật xấu hở cứ ngồi trên xe là thích ngủ của thằng nhóc này không chữa được mà."
Ngày thứ hai, Kim Tử Tuyên trọng trận tranh tài dựa vào điểm kỹ thuật gỡ lại một vài điểm trong bài thi ngắn, nhưng do điểm biểu diễn yếu thế, cho nên hắn chỉ giành được huy chương đồng trong giải Bốn châu lục, nhưng đối với một người đàn ông trẻ tuổi chưa từng tham gia giải đấu thế giới mà nói, đây đã là một trình độ ra sân ưu tú.
Hoàng Oanh và Quan Lâm lúc này cũng đã triệt để chiến thắng cửa ai dậy thì, ở độ tuổi 15 và 18 tuổi, thành công lấy được huy chương vàng giải Bốn châu lục, triệt để xua tan ý nghĩ tách rời cặp đôi của các nhà lãnh đạo.
Lễ trao giải bắt đầu, Trương Giác tắt TV, Hứa Đức Lạp dựa vào tình anh em mà biết rõ, cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng "Anh?"
Trương Giác quay đầu lại nở một nụ cười: "Không có gì."
Cậu mở tờ giấy kiểm tra mới ra: "Anh chấm bài thi cho em, lấy cái này viết lại, anh là đang yểm trợ em với mẹ đó, để cho em và lông đỏ cùng nhau đi luyện hát."
Nhị Đức lộ ra thần sắc cay đắng.
"Anh, người ta không phải tên lông đỏ, tên là Giang Học Văn, là ca sĩ chính và là đội trưởng nhóm tụi em."
Trương Giác lấy cây bút đỏ ra, đánh dấu gạch chéo trên bài thi của thằng em mình, dứt khoát trả lời: "Không nhớ được."
Một tuần sau, Trương Giác mặc bộ quần áo thể thao mới, giày thể thao mới, mang theo giày trượt băng mới đến sân vận động, Liễu Diệp Minh cũng trở lại huấn luyện sau lễ hội mùa xuân nhìn cậu, chậm rãi hỏi một câu.
"Soái ca cậu là ai?"
Trương Giác mắt cá chết: "Ông nội cậu."
Liễu Diệp Minh ném một miếng sô cô la về phía cậu: "Fuck you, Trương Giác, lành chấn thương chưa?"
"Ổn rồi, dưỡng lâu như vậy sao lại không lành được."
Trước khi lên sân băng là phải khởi động trên đất, Trương Giác tập một hồi, bên trong sân vận động cũng không có người nào khác đi qua.
Liễu Diệp Minh nhảy trên đất một cú 2A, nói với Trương Giác: "Trịnh Gia Long sắp thi đại học, mẹ của cậu ta muốn nó rời khỏi đội để tập trung cho chuyện học, lần này nó mà làm bài không tốt thì coi như phải thi lại."
Trương Giác gật đầu: "Có thể hiểu được."
Thân là vận động viên, nếu như không có cách nào vươn lên trong bộ môn thể thao mà mình theo đuổi, như vậy ở dưới điều kiện kinh tế cho phép của gia đình, phải học tập cho giỏi, thi đại học cho tốt mới là lối ra.
Anh trai của Trịnh Gia Long là người mà Trương Giác đã từng nghe nói qua, chính là cái người đã tiêm phong bế trong kỳ kiểm tra đồng đội, cuối cùng đã có cơ hội được tham gia giải đấu quốc gia, nắm ngoái hắn giành được vị trí thứ tư trong giải vô địch quốc gia và đựo chọn vào đội tuyển quốc gia, cuối cùng được tuyển vào trường cũ của ông cậu là Đại học thể thao Bắc Kinh, hiện tại đang chuyên về chạy tiếp sức và có cơ hội đi thi đấu quốc tế.
"Mã Hiểu Bân năm ngoái không phải bị gãy xương một lần sao? Từ sau lần thương tổn đó rất nhiều kỹ thuật không thể luyện trở về nữa, cho nên sau giải vô địch trượt băng, cậu ta cũng giải nghệ."
Trương Giác ấn nút dừng máy chạy bộ, đứng trên đó thở dốc .
Các môn thể thao cạnh tranh, bạn càng về phía sau, xung quanh bạn sẽ ngày càng ít bạn bè cũ, mà đối thủ mới sẽ càng ngày càng nhiều, đồng thời sẽ có vô số làn sóng ngăn cản vọt tới, đây chính là hiện thực.
Trương Giác nhìn tay mình, nghĩ thầm, nghỉ ngơi lâu như vậy, thể lực của mình hình như cũng thụt lùi rồi.
Cậu hỏi Liễu Diệp Minh: "Cậu đang luyện 3A?"
Liễu Diệp Minh dừng lại, cười hì hì hỏi: "Cậu nhìn ra rồi à?"
Trương Giác im lặng một lúc: "Thực ra chân của cậu rất khỏe, cho nên khi nhảy lấy đà không cần phía hất hai tay về phía sau giống tớ, tớ làm như vậy là muốn mượn lực để thân thể hướng về phía trước, còn cậu, còn có thể nhảy lấy đà hoàn toàn bằng sức mạnh của đôi chân."
Trong trí nhớ của cậu, kỹ thuật của 3A vốn không chỉ có loại, ví dụ như trong giai đoạn nhảy lấy đà 3A, một vận động viên trượt băng nghệ thuật Bắc Mỹ luôn sử dụng lưỡi dao để xẹt qua băng một lực, đây là phương pháp nhảy kém nhất, tỷ lệ thành công không cao, hơn nữa một bên xẹt lưỡi dao một bên nhảy lây đà thì có chút bị hiềm nghi xoay người sớm.
Mà ở Nga, khoảng chừng hai năm sau, cha đỡ đầu môn trượt băng đơn Nga Boris có dạy dỗ ra một đơn nữ nhảy 3A, nhưng cô ấy nhảy hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của đôi chân, hoàn toàn không cần cử động tay khi nhảy lấy đà.
Điều đáng nhắc tới chính là, sau khi đơn nữ đó nhảy được 3A, Sát Hãn Bất Hoa cũng dùng kỹ thuật như thế để hoàn thành 3A.
Trương Giác thay giày trượt băng, đạp lên mặt băng.
Sau đó cậu bị ngã lộn mèo một cái.
-
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo trước 12 giờ.
Trương Giác nói Kim Tử Tuyên đừng quá coi trọng bản thân, chính là đạo lý sau khi cậu bước vào xã hội, trái đất có mấy tỉ nhân khẩu, trừ khi thực sự là thiên tài có thể ảnh hưởng đến sự tiến bộ của nền văn mình, bằng không có hay không có bạn cũng không có gì khác biệt, có lúc không cần phải quá mức để ý ánh mắt của người khác, cũng không cần phải để ý quá nhiều đến tấm màn đen, trước tiên là lo cho chính mình, làm tốt nhất những chuyện mình cần làm.
Cho nên đừng nhìn Tiểu Ngọc nói thẳng với Tiểu Kim, trên thực tế những người như cậu sẵn sàng nói lên kinh nghiệm sống mà họ có được qua cuộc sống xã hội nà, ít nhất là không có gì ý đồ xấu.
Tiểu kịch trường
Khi biết được ông cậu nhà mình cuối cùng đã đổi sang một chiếc xe mới, trong lòng Tiểu Ngọc tràn đầy vui sướng, không biết ông cậu là mua xe SUV hay là xe hơi.
Chờ đến lúc nhìn thấy bộ mặt của chiếc xe mới, cậu lộ ra mắt cá chết.
how old are you?
Sao lại là minibus Jinbei nữa!
Chương 107: Fan mẹ
Tiếng tiếp băng thật to vang lên, nghe giống như là một sọt khoai tây nện xuống mặt băng, khiến cho ban huấn luyện không khỏi nhíu mày.
"Bây giờ nó đang nặng bao nhiêu?"
"50 kg."
Thiếu niên cao cao trên sân băng nhảy lên nhảy xuống, làm những mảnh băng hoa bắn lên trên mặt băng.
Thẩm Lưu cau mày: "Cái tiếp băng y như bào đá vậy, động tĩnh quá lớn."
Trương Tuấn Bảo viết vài dòng trong ghi chú: "Dù sao thì hình thể cũng lên rồi, không có khả năng nhảy mềm mại giống như trước đây, chỉ dùng thời gian hai tuần lấy về cú nhảy ba vòng, tuần thứ ba bắt đầu khôi phục nhảy bốn vòng, nó có được kết quả như thế này đã là không tệ rồi."
Lần này Trương Giác bị thương quá lâu, chưa quen với chiều cao 1 mét 68 thì kết quả lập tức phải ngồi xe lăn, trong thời gian chấn thương thì chiều cao và cân nặng của cậu đã biến hóa một lần nữa, kết quả là cậu thậm chí không thể đứng vững khi trở lại sân băng, vì thế trong tuần đầu tiên tập luyện lại, Trương Tuấn Bảo căn bản không cho cậu tập nhảy nữa, chỉ để cho cậu trước tiên tìm trọng tâm khi trượt và xoay tròn trở về.
Cho đến nay, Trương Giác đã tập luyện được hai mươi này, lúc này là ngày 28 tháng 2, chiều cao của Trương Giác là 173 cm , cân nặng 50 kg, cậu đã tiếp tục tập nhảy bốn vòng trong một tuần.
Mẫn San dựa vào tấm chặn bảng, sầu lo nói: "Kỹ thuật 3lo của sư huynh còn chưa luyện được trở về."
Ngoài ra còn có cú nhảy bốn vòng, 4S của Trương sư huynh đã hoàn toàn bị phế bỏ, tỷ lệ thành công hoàn toàn không đáng kể, còn tỷ lệ thành công của 4S dao động trong khoảng 40%.
Ban đầu Mẫn San thích nhất là xem Trương sư huynh nhấc tay nhảy 4S, bây giờ không có khả năng nhìn lại rồi.
Thẩm Lưu chạm tay vào vai cô bé nhẹ nhàng an ủi: "Đối với trượt băng nghệ thuật thì đây là tình huống rất bình thường, thay đổi hình thể, bị chấn thương, đổi giày trượt băng đều sẽ khiến vận động viên mất đi trình độ kỹ thuật của mình."
Chẳng hạn như nhất tỷ người Nga Dalia còn đang hoạt động kia, cô được biết đến là thiên tài nhất trong lịch sử đơn nữ Nga trước khi dậy thì, vào lúc 14 tuổi đã luyện được 4S, kết quả sau khi đổi giày trượt mới, 4S lập tức sẽ không còn.
Trương Giác lần này không chỉ cao thêm mà còn tăng thêm từ 43 đến 50 kg, cân nặng thay đổi 7kg có thể nói là một thảm họa kinh hoàng đối với vận động viên trượt băng nghệ thuật.
Bởi vì sự biến hóa hình thể của Trương Giác, cấp trên dường như đã từ bỏ ý định để Trương Giác xuất chiến giải vô địch thế giới, trước mắt đã chuẩn bị kỹ càng để Kim Tử Tuyên tham gia giải đấu này, chỉ cần hắn có thể lấy ra trạng thái tại giải Bốn châu lục, việc liều một phen lọt vào top 10 giải vô địch thế giới không phải là không có hy vọng.
Ầm một tiếng, Trương Giác nhảy xong một cái 4T thì lăn trên sân băng, lưng của cậu đạp vào tấm chặn bảng, tạo ra một tiếng động khiến người ta thót tim, mà Trương Giác rất nhanh chóng đứng dậy, tiến hành lần nhảy sau.
Nghị lực của vận động viên là chuyện tốt, nhưng ông cậu nhìn vẫn cứ đau lòng.
Hắn thở dài: "Thực ra cũng không cần phải sốt ruột như vậy."
Trương Giác ỷ vào bản thân đang trong kỳ nghỉ đông, mỗi ngày ngâm mình trên băng sáu tiếng đồng hồ, có lúc còn xuống sân băng đi nâng tạ, đến bể bơi tập thể dục nhịp điệu, để khống chế cân nặng, vào ngày Tết nguyên tiêu, cậu một miếng cũng không đụng vào món ức gà, cả ngày chỉ làm bạn với trái cây, rau củ, hạt diêm mạch.
Hiện tại đã khai giảng rồi những cậu vẫn luyện tập trên sân băng ít nhất bốn tiếng mỗi ngày, nghĩ đến thật là không dễ dàng đối với một đứa nhỏ, nhưng có mấy lời vẫn phải nói.
"Trương Giác, có chuyện muốn thảo luận với con."
Trương Giác lướt qua, nhìn thẳng ông cậu: "Chuyện gì vậy ạ?"
Trương Tuấn Bảo do dự một lúc rồi nói: "Cậu biết con rất muốn đem bước nhảy luyện trở về, nhưng cậu vẫn mong con từ bỏ cách bó gối và phương phát tiếp băng đó, cậu biết cách này có thể cải thiện khả năng đứng vững của con, cho dù dưới tình huống trục tâm bị cong khí nhảy thì vẫn có thể tiếp băng tốt, nhưng nếu cứ như vậy, xương cột sống và đầu gối của con sẽ phải chịu áp lực rất lớn."
"Cậu biết rằng việc từ bỏ phương pháp tiếp băng này sẽ khiến sức mạnh trong mùa giải còn lại của con bị giảm mạnh, thậm chí sẽ khiến con cần phải tốn nhiều công sức hơn để lấy lại kỹ thuật, nhưng chúng ta phải nhìn vào sự phát triển lâu dài."
Mãi đến khi buổi tập luyện kết thúc, Trương Giác ngủ đến trời đất đen kịt trên xe của Trương Tuấn Bảo, nguyên bản nếu Trương Giác chưa lớn lên thì ông cậu sẽ trực tiếp cõng cậu về nhà, hiện tại lại chỉ có thể đánh thức, để bản thân cậu đi lên .
Nhìn thiếu niên xách túi đồ lỉnh kỉnh đi lên lầu, ông cậu không yên tâm hét lên: "Đi lên lầu thì mở mắt ra, coi chừng bị té."
Lời nói còn chưa dứt, Trương Giác dùng hai tay bắt lấy cầu thang, dùng một tư thế lơ lửng thường thấy của các nhân vật chính trong các bộ phim siêu nhiên.
Khi cậu vào, Hứa Nham bưng một bát canh ray, cười ha ha chào hỏi: "Đại Ngọc nhà ta về rồi đó à? Ăn chút bữa ăn khuya không?"
Trương Giác chầm rãi lắc đầu: "Cảm ơn ba, con không ăn đâu, muốn đi ngủ."
Cậu phất tay với Trương Thanh Yến và Hứa Đức Lạp đang ngồi trên sô pha xem tivi: "Ba mẹ ngủ ngon, Nhị Đức ngủ ngon."
Sau đó người này phiêu phiêu vào phòng.
Trương Thanh Yến nhắc nhở: "Trước khi đi ngủ nhớ đánh răng!"
Giọng nói Trương Giác từ trong phòng vọng ra.
"Oh!"
Hứa Nham cầm tô đưa cho Hứa Đức Lạp: "Này, con ăn cơm tối không no đúng không? Cái này cho con."
Cậu bạn nhỏ Nhị Đức nhu nhu cái bụng nhão nhão của mình, đang định nói một trận này cậu đang ăn kiêng giảm béo muốn nôn rồi, cả canh rau cũng muốn nôn, nhưng nhóc thật sự rất đói, đang cầm tô canh lên chuẩn bị ăn, đúng lúc này, một âm thanh vang dội phát ra trong nhà.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, Nhị Đức nhan chóng xua tay: "Không phải con!"
Nhóc không đói bụng đến mức này!
Hứa Nham và Trương Thanh Yến đều không giảm cân, Trương nữ sĩ có thể lực tốt, ngày nào cũng kéo Hứa Đức Lạp ra ngoài chạy bộ 10 km, sau đó ăn thức ăn giảm cân cũng hai cậu con trai thêm một tháng nên dễ dàng giảm cân, còn Hứa Nham vẫn luôn là thể chất ăn không mập với vai hẹp eo thon.
Cho nên cái người đói bụng cái dạng này, cũng chỉ có người đang nằm ngủ trong phòng kia.
Trương Thanh Yến không khỏi nhìn Hứa Đức Lạp: "Chỉ cần con có một nửa nghị lực như anh mình, con cũng sẽ luyện được một thân thể cân đối ."
Mặc dù vẫn chưa trở nên cân đối, nhưng Hứa Đức Lạp đã giảm cân cân để trở lại thân hình bình thường, nhóc nhăn khuôn mặt cổ điển nhưng xinh đẹp lại.
"Nhưng con đâu phải là vận động viên, trong rock and roll chỉ cần không quá xấu là được, con đường của tụi con phụ thuộc vào thực lực."
"Ở đó mà thực lực, mẹ càng muốn nhìn thành tích của con."
Trương Thanh Yến bóp lấy khuôn mặt nhỏ của nhóc: "Ăn xong đi rồi lên máy chạy bộ chạy 3 km, sau đó là có thể đi ngủ, ngày mai con còn tiết tự học sớm đó."
Sáng sớm 6:45, Trương Giác ngồi trên chiếc Land Rover của mẹ đến trường học, ở trên xe cậu đẽ ăn xong một chiếc sandwich với trứng, cà chua và thịt gà, cậu tùy ý quệt miệng, cầm lấy cặp sách lao vào sân trường, thành công đến trước cửa lớp học lúc 6:50, trong phòng học từ lâu đã là một tiếng đọc sách chỉnh tề gọn gàng.
Bây giờ Trương Giác không còn ngồi ở hàng đầu tiên nữa, nhưng bởi vì con trai phương Bắc có dáng người tương đối cao, chiều cao 1 mét 73 của cậu cũng không phải là cao nhất trong lớp, cho nên cậu được xếp ngồi vào hàng ghế thứ tư.
Khi cậu đi quang lối đi giữa hai dãy bàn, có một vài cô gái lén lút nhìn cậu, trong một trường trung học trọng điểm mà việc đọc sách là chính, có thể khiến cho nhóm học bá bớt một chút thời gian lơ là tinh thần, vậy thực sự phải rất đẹp trai.
Trần Tư Giai nghe bạn cùng bàn nhỏ giọng nói: "Cậu ấy cắt tóc rồi đó, lúc trước là dài đên eo, bây giờ là chỉ đến vai, kiểu tóc cũng được thay đôi sang ngôi giữa."
Cô ho khan một tiếng, đáp: "Ừm."
Nếu như nói trước đây Trương Giác để tóc dài đến eo và có tóc mái thì còn lưu lại một chút thân tiên, nhưng sau khi cắt tóc thì đã trở thành một tiên quân không chê vào đâu được.
Đặc biệt cổ điển, giống như là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp nào đó bước ra thế giới hiện thực.
Ban đầu trong tam trung có rất nhiều fan mẹ của cá sấu nhỏ, nhưng bây giờ ít nhất là ba phần tư trong số họ đã biến chất tình mẫu tử, trong ngăn kéo của Trương Giác cũng xuất hiện một vài bức thư tình.
Trần Tư Giai khẽ meo meo quay đầu nhìn Trương Giác, phát hiện người này chẳng hề quan tâm đến ánh mắt xung quanh, tự mình lấy sách tiếng Anh ra đọc.
Một lúc sau, nữ sĩ Ứng Đông Mai trên tay cầm một xấp bài kiểm tra, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô gõ lên bàn: "Các anh chị, trong bài kiểm tra đầu năm môn tiếng Anh này, điểm trung bình của anh chị đã giảm xuống còn 132, là mức thấp nhất trong cả năm, tôi không biết các anh chị đang nghĩ gì, nhưng học kỳ tới là học kỳ cuối của lớp 12, hiện tại các anh chị thụt lùi, vậy thì cần có thời gian để bù lại điểm số đã mất, tương ứng với thời gian chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ ngắn hơn, món nợ này tính trên đầu các anh chị sẽ không có lời..."
Ứng nữ sĩ nói một tràng, vô số sinh cúi cúi đầu, trước đây khi các bài kiểm tra của lớp đạt điểm toàn bài là 150, thì điểm trung bình đều trên 140 điểm.
Chỉ có Trương Giác là hoàn toàn không hoảng loạn, chủ yếu là bắt đầu từ sơ trung, cậu sẽ là người kéo điểm trung bình môn tiếng Anh của cả lớp xuống, nhưng những môn khác, ví dụ nư toán, sinh, hóa v.v , cậu chính là người nâng điểm trung bình lên.
"Trương Giác!"
Người nào đó bị gọi tên rầm một tiếng đứng lên: "Có!"
Ứng nữ sĩ cầm bài thi đưa tới: "141 điểm, lần đầu tiên phần nghe không bị trừ điểm, cao nhất cả lớp, có tiến bộ."
Lớp học náo động, Trương Giác vui cười hớn hở trong thanh âm "Giác ca trâu bò" bước lên bục giảng, trên đường còn có mấy bạn học vỗ tay.
Khi nhận bài thi thì cười khà khà với giáo viên: "Cảm ơn cô, em có thể có được ngày hôm nay cũng là nhờ sự chỉ bảo tận tình của cô ạ."
Nữ sĩ Ứng Đông Mai phì cười đánh yêu một cái: "Phải cố gắng ổn định được số điểm này đó, đừng có để trong lần thi tiếp theo bị đánh cho hiện nguyên hình, tôi nghe chủ nhiệm nói, trong kỳ thì kiểm tra chất lượng đầu năm này em là người ổn định nhất, một năm nay hãy tiến hành chạy nước rút, đại học Bắc Kinh thủy mộc đang chờ em."
Dĩ nhiên, những lời cô nói, trong lòng không phải là mong đợi Trương Giác sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc học, dù sao thì người ta cũng là vận động viên đẳng cấp thế giới, để duy trì trạng thái thi đấu cần phải tiêu tốn rất nhiều sức lực, nhìn thấy miếng băng gạc trên trán và mùi thuốc cao khắp người, dưới tình huống duy trì thành tích học tập hiện tại cũng như huấn luyện là đã khiến cho cậu đã rất cực khổ rồi đi.
Nữ sĩ Ứng Đông Mai vốn là giáo viên ăn nói chua ngoa nhưng nội tâm mềm yếu, dạy cậu học trò này gần hai năm, chứng kiến cậu không chỉ một lần vật lộ trên sân đấu, mang theo những chấn thương để chiến đấu vì vinh quang, làm sao có khả năng không đau lòng.
Cô chính là fan mẹ rắn rỏi nhất của cá sấu nhỏ trong trường tam trung.
Nhưng chính bản thân Trương Giác đã cảm động.
Hiện tại trọng tâm môn trượt băng của cậu đã mất đi rất nhiều, 4S bị phế bỏ, cuộc chiến quan trọng nhất của mùa giải này —— giải vô địch thế giới cũng không tham gia được, ông cậu còn không cho phép cậu tiếp tục sử dụng phương pháp mà cậu nghĩ ra để nâng cao tỷ lệ thành công khi tiếp băng, nếu cứ như thế này, còn không dồn nhiều sức lực cho việc học.
Đời trước cậu đã chán chường hai năm, lớp 11 mới bắt đầu hăng hái, cuối cùng cũng thi đậu 985, đời này muốn đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc học tập, nói không chừng cậu có thể chạm vào giấy báo nhập học của hai trường đại học top 1 đúng không?
Không ngờ khi tan học, Trương Giác liền nhận được cú điện thoại từ Tống Thành.
"Trương Giác, con tan học chưa?"
Trương Giác thu dọn cặp sách: "Sắp rồi ạ, con đang chuẩn bị tan học, có chuyện gì vậy?"
Tống Thành gấp gáp nói: "Xin chủ nhiệm lớp nghỉ học ba ngày, ta dẫn con đi đến thủ đô một chuyến, nhanh lên!"
Chương 108: Đảm đương
Trên đường đi đến Bắc kinh, khuôn mặt ông cậu vẫn luôn đen sì, Tống Thành ném một gói rong biển phơi nắng vào trong tay hắn.
"Biểu tình kia của cậu là sao? Trương Giác là vận động viên trong biên chế, lúc thường huấn luyện miễn phí còn có nhận tiền trợ cấp, lúc bị thương thì giám đốc Tôn chạy đến bệnh viên chi trả tiền thuốc men cho nó, vào thời khắc quan trọng cần nó đi thi đấu, vậy đến đó cũng có là gì đâu, hơn nữa còn chưa xác định là để nó hay là để Tiểu Long tham gia đây."
Chính là cái gọi nuôi binh ngàn ngày, dùng người nhất thời, Trương Giác trượt băng không hề tốn một phân tiền, toàn bộ việc huấn luyện, địa điểm, thuốc men, biên đạo, trang phục thi đấu vân vân đều được cấp trên cho trả, hơn nữa cậu còn nắm giữ nguồn tài nguyên tốt nhất trong hạng mục băng tuyết trong nước trước đó, ra mắt chưa tới ba năm, tổ thiếu niên hai năm, tổ thành niên nửa năm, tiền kiếm được đủ để mua nhà ở khu vực tốt nhất tại thủ đô, hơn nữa lúc thanh toán là một hơi trả trước 50%, tiền trợ cấp mà cậu nhận được đủ để thay đổi hai lần quần áo khi bắt đầu dậy thì sau khi cậu thanh toán tiền trả góp mua nhà.
Hiện tại nói không tham gia là có thể không tham gia sao?
Trương Tuấn Bảo đương nhiên biết Tống Thành nói thật, hắn cũng là thành viên của đội tuyển quốc gia, cũng từng phong bế để đi thi đấu, thậm chí vào lúc hắn làm như thế, trong lòng cũng không có một chút oán hận nào, trái lại nóng lòng muốn thử, cảm thấy cơ hội của mình cuối cùng cũng đã tới.
Nhưng đến lượt Trương Giác, trong lòng Trương Tuấn Bảo cảm thấy rất khó chịu.
Hắn nghiêng đầu: "Trương Giác nửa tháng nay đã xuất hiện vấn đề khớp bị mài mòn, tôi thậm chí đang suy nghĩ đến việc để cho nó nghỉ ngơi một thời gian nữa, hiện tại nó tiếp băng đều dựa vào thủ thuật đầu gối, sử dụng càng nhiều thì thương tổn của đầu gối càng lớn, trạng thái như thế này không thích hợp đi thi đấu một chút nào."
Đối với Trương Tuấn Bảo, tự mình chịu khổ và để lũ trẻ chịu khổ là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Kim Tử Tuyên không phải so tại tại Bốn châu lục rất tốt sao? Không phải đều nói rằng cứ để cho Trương Giác dưỡng thương cho tốt và vượt qua rào cản phát triển sao? Hắn đang chuẩn bị để Trương Giác thay đổi kỹ thuật đây, kết quả lại để cậu làm điều đó một lần nữa.
Đối với trượt băng nghệ thuật mà nói, một số kỹ thuật khi hình thành thói quen thì đặc biệt rất khó sửa, ví dụ như ở Nga trong hai năm qua có một cô gái 15 tuổi đã quen với việc nhảy đơn 3lz và 3F với lưỡi dao phẳng, cho nên 3lz và 3F của cô căn bản không nhận rõ.
Nhưng bởi vì thời gian thi đấu đơn nữ ngắn ngủi, Thế vận hội Mùa đông thì đang đến gần, huấn luyện viên của cô căn bản không hề thay đổi lại cho cô, trái lại để cho cô gái này nhất nhẫn lưỡng dụng, tại bài thi ngắn trong nước, trong trượt băng tự do tổng cộng ba điểm hỗn hợp 3lz.
Dù sao thì ngoại trừ 3A với 8.5 điểm, 3lz với 6 điểm là cú nhảy đơn khó nhất và có điểm số cao nhất trong nội dung đơn nữ, người có thể nhảy 3A Shiro Kanoko đã biến mất, những người khác hiện đang bỏ công sức nghiên cứu bước nhảy 3lz, lợi hại hơn là suy nghĩ làm sao để kết nối 3lo trong cú nhảy liên tục.
Có thể nói việc thay đổi kỹ thuật là một việc rất rủi ro, nếu như không thay đổi tốt, trái lại lại càng ngày càng toang thì còn không bằng giữ nguyên như hiện tại, phàm là người thay đổi kỹ thuật đều phải chuẩn bị tốt cho việc nằm liệt giữa đường một mùa giải, thay đổi kỹ thuật trước Thế vận hội mùa đông thì càng giống như việc đi trên dây.
Trương Tuấn Bảo cũng suy tính rất lâu mới quyết định tận dụng sự sụp đổ kỹ thuật của Trương Giác do dậy thì mà cải thiện lại kỹ thuật cho cậu, các vận đề như dùng lưỡi dao không rõ ràng khi trượt, trục tâm xoay tròn luôn bị lệch, lúc nhảy mà trục tâm bị lệch thì phải uốn cong đầu gối để ổn định, đều phải được khắc phục trước khi bắt đầu mùa giải mới.
Song sau khi các nhà lãnh đạo hô hoán, hiện tại đến kỹ thuật cũng không sửa được, trước mắt đến Bắc Kinh cùng Đổng Tiểu Long, Phàn Chiếu Anh và các đơn nam khác để so tài một trận.
Ai biểu Kim Tử Tuyên lại rơi vào tình trạng trật khớp tay trái và căng dây chằng trong bài tập nhảy bốn vòng chứ?
Trong mắt Thẩm Lưu mang theo bất đắc dĩ và khó hiểu: "Nói đến chuyện này, không biết năm nay xảy ra chuyện gì nữa, có vẻ như đơn nam thực hiện cú nhảy bốn vòng trên đấu trường quốc tế đều bị chấn thương với nhiều lý do."
McQueen và Vasily đềy là những người bạn cũ bị chấn thương đầu gối, mắt cá chân của Sergei bị bong gân trước giải vô địch Nga, Martin bị chấn thương eo nghiêm trong và thậm chí không thể tham gia thi đấu trong nước, điều này cũng giúp cho sư đệ của hắn là Alex lần đầu giành được giải quán quân tại giải vô địch Pháp.
Ở lứa trẻ tuổi, Ilya đã phải từ bỏ cơ hội thi đấu trận chung kết vì chấn thương, chấn thương của Hayato Terakami trước khi bắt đầu giải vô địch Nhật Bản mới khôi phục lại trạng thái, Trương Giác thì đã ngồi xe lăn gần hai tháng trong mùa giải này.
David Bisulei là xui xẻo nhất, hắn không bị thương do trượt băng, nhưng lúc trước có một nhóm trẻ em ở Thái Lan không biết như thế nào mà đi lạc vào trong hang động, mà cái hang động kia là động đá vôi, một số đoạn bị nước ngầm bao trùm, muốn giải cứu thì phải cần có những thợ lặn hang chuyên nghiệp.
David dũng cảm tiến lên, thời điểm lúc hắn cứu người đã gần như nổi lên thật nhanh vì thiếu dưỡng khí.
Việc nổi nhanh khi lặn sẽ gây ra việc thay đổi áp suất bên trong và trong trường hợp xấu nhất là có thể gây vỡ phổi, nếu không phải David trước khi xuất phát đã mang thêm bình oxi và đồng đội đã ném bình oxi cho hắn kịp thời để hắn bình tĩnh lấy oxi ở độ sâu ban đầu, từ từ ngoi lên, nếu không thì e rằng người này cũng đi tong.
Đương nhiên, tuy rằng hắn cứu được một mạng nhỏ, nhưng sau khi khi được bọn trẻ ra thì vẫn nằm trên xe cấp cứu, cho tới bây giờ cũng không thể xuất viện, ước chừng sẽ không đuổi kịp giải vô địch thế giới.
Hắn tổng kết lại, kết luận rằng Trương Giác không phải là trường hợp thảm nhất, tình trạng căng dây chằng của cậu đã được chữa khỏi, miễn là tình trạng viêm bao hoạt dịch được duy trì tốt thì có thể sẽ không tái phát, viêm màng gân, khớp bị mài mòn và chấn thương dối với vận động viên mà nói là rất phổ biến, chúng có thể được phục hồi thông qua vật lý trị liệu.
Hơn nữa Trương Giác ngoại trừ giải vô địch Bốn châu lục, tốt xấu gì những thứ nên so tài thì cũng đã so tài, thành tích cũng rất tốt.
"Đây là có chuyện gì cơ chứ." Trương Tuấn Bảo che mặt rên rỉ.
Hắn nhìn về phía Trương Giác, phát hiện người này trùm kín mềm ngủ vô cùng ngon lành.
Chậc, tiểu tặc tử này còn có thể ngủ được, trong lúc vô tình còn cao hơn cả hắn, nét mập mạp trên khuôn mặt trẻ con đã mờ đi, thoạt nhìn càng ngày càng giống như người lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông cậu có chút chua chua, hắn đưa tay vén chăn cho Trương Giác, Trương Giác mở mắt, nhìn hắn nở một nụ cười nhẹ.
Cậu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nỉ non: "Thời tiết này hôm nay thật tốt, trong thành phố, những ngôi sao sẽ không sáng như vậy."
Đan xen trong những ánh sao là những áng mây, ánh sao phản chiếu trong đôi mắt đen của thiếu niên, dù cho ngàn năm sau, vẻ rực rỡ của những vì sao này vẫn lộng lấy như thế.
"Cậu nè, con cảm thấy không có ích gì khi thay đổi kỹ thuật của mình, dù sao thì con vẫn còn đang cao lên, hơn nữa khối lượng cơ thể của con dạo gần đây không thể đè ép xuống được, dù cho cậu có bỏ thời gian ra để thay đổi kỹ thuật của con, đến lúc đó con vẫn không nhảy lên được."
Bầu không khí yên lặng lại, một lúc sau, Trương Tuấn Bảo sờ sờ đầu cậu, giọng nói mang theo sự yêu thương.
"Không thử thì làm sao biết được? Nếu như sau khi con thay đổi kỹ thuật mà vẫn không nhảy lên được, lúc đó tính đến chuyện khác cũng chưa muộn mà?"
Trương Giác ngước mắt lên, nhìn thể ánh mắt khích lệ của ông cậu.
"Bây giờ còn chưa đến lúc bỏ cuộc."
Ông cậu chắc còn tưởng là sau khi cậu ngồi xe lăn hai tháng thì lòng dạ đã theo đó mà đi, nhưng nhìn đôi mắt này, Trương Giác cũng không thể nói ra điều gì khác.
Cậu miễn cưỡng nhếch miệng: "Ừm."
Trương Giác vẫn luôn phát triển không ngừng, trong trí nhớ của cậu, sau khi chiều cao vượt mốc 1 mét 75 thì cậu vẫn còn một khoảng thời gian tăng cân, đến lúc đó cho dù có ăn kiêng như thế nào thì cân nặng của cậu cũng sẽ tăng lên 65kg, đây thậm chí là việc mà cậu không thể khống chế, mà là thân thể cứ muốn cao lên như vậy, một người đàn ông cao gần 1 mét 8 không thể cứ duy trì thân hình từ 45 đến 50 kg mãi được.
Đến lúc đó, đại khái cú nhảy 4T của cậu cũng không thể giữ được.
Bọn họ là suốt đêm đến Bắc Kinh, xế chiều ngày hôm sau đến nhà thi đấu Shougang.
Tôn Thiên mặc chiếc áo khoác dày ngồi cạnh sân băng, thần sắc tiều tụy: "Vốn là không dự định gọi các cậu lại đây, mà bây giờ là tình huống đặc biệt, giải vô địch thế giới có liên quan đến suất tham dự Thế vận hội mùa đông, đơn nam các cậu nếu như sang năm không muốn vì một suất tham gia giải vô địch quốc gia mà tranh chấp vỡ đầu chảy máu thì năm nay nhất định phải có người trượt được thành tích tốt tại giải vô địch thế giới."
Thế vận hội bốn năm một lần là đấu trường được toàn thế giới chú ý nhất, huy chương vàng Olympic là huy chương vàng cao nhất của môn trượt băng nghệ thuật, thậm chí đối với nhân tài trượt băng đang lụi tàn trong Thôn Thỏ mà nói, cho dù bọn họ chỉ lấy được huy chương đồng Olympic thì cũng đủ để bọn họ ăn cả đời.
Ví dụ như tiền bối đơn nữ đã giải nghệ Trần Trúc, cô chính là người giành huy chương vàng giải vô địch thế giới, huy chương đồng của Thế vận hội mùa đông, hiện tại là một trong huấn luyện viên được trả lương cao nhất trong nước.
Phàn Chiếu Anh không dấu vết liếc mắt nhìn Trương Giác, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Nếu không phải vị này bị chấn thương và dậy thì thì sẽ không có ai lo lắng về vấn đề không có người tham gia giải vô địch thế giới, nhưng nếu như trạng thái của Trương Giác không đủ sức thi đấu, như hắn, Thạch Mạc Sinh, Đổng Tiểu Long, chỉ cần cho nhóm bọn họ một cơ hội thì họ cũng sẽ dốc hết toàn lực tại giải vô địch thế giới.
Bởi vì trượt băng nghệ thuật, đặc biệt là trượt băng đơn chính là ăn cơm thanh xuân, nếu như bỏ qua lần này, bọn họ sẽ không biết có lần tiếp theo nữa hay không.
Tôn Thiên nhìn các thiếu niên ở đây đang khởi động, trầm giọng nói: "Mỗi người trượt một lần trượt tự do, chúng tôi sẽ quyết định ai sẽ đến giải vô địch thế giới tiếp theo dựa trên màn trình diễn của các cậu, mà bất kể là ai đi, tôi chỉ có một yêu cầu."
"Vì trượt băng nghệ thuật đơn nam Trung quốc mà giành được ít nhất hai suất tham dự!"
Bầu không khí trở nên dồn nén.
Trương Giác đứng dậy, lộ ra một nụ cười cá sấu.
"Giám đốc Tôn, thứ tự ra trận như thế nào? Có nên tổ chức rút thăm không, hay con là người đầu tiên?"
Tôn Thiên hắc tuyến: "Rút thăm đi!"
Trương Giác lên sàn đầu tiên.
Sáng ngày 1 tháng 3, Kim Tử Tuyên ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán một câu.
"Bắc Kinh luôn có sương mù vào mùa đông."
"Bầu trời ở nhiều thành phố luôn có sương mù mờ ảo, còn việc giải quyết khói mù thì sẽ phải đợi vào năm nữa chúng ta mới có thể thấy được kết quả."
Hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo khoác trắng ngắn cũn cỡn đang đứng dựa vào khung cửa, hai tay đều mang găng tay cụt ngón, xách theo một giỏ trái cây.
Trương Giác có ý tứ gõ cửa một cái: "Chân khá hơn không?"
Kim Tử Tuyên cười khổ: "Ít nhất trong vòng một tháng tôi không thể đi lại được, ngồi đi."
Trương Giác lấy ghế đẩu ngồi xuống, đôi chân thon dài duỗi thẳng sang hai bên, hai tay tựa vào lưng ghế.
"Cậu nhóc cậu được lắm, vốn tôi cho rằng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này sẽ chuyên tâm học tập thi vào thủy mộc, cậu ngã một phát như thế, giám đốc Tôn đã gọi tôi đến Bắc Kinh đến."
Kim Tử Tuyên nghe vậy lập tức xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi."
Lời này nói ra giống như là hắn gây ra lỗi lầm gì cho Trương Giác, Trương Giác mắt cá chết: "Nói xin lỗi với tôi làm gì? Cậu bị thương không có cách nào tham gia thi đấu, phụ lòng cậu chính là cậu, cậu nói xem trước khi giải vô địch thế giới diễn ra không chăm sóc cơ thể cho tốt đi, tập luyện cho cố vô rồi bị chấn thương là sao chớ?"
"Chỉ cần cậu có thể lọt vào top 10 vị trí đầu, đơn nam nước chúng ta sẽ có hai suất tham dự Thế vận hội Mùa đông, như vậy sang năm nói không chừng hai chúng ta sẽ có thể tham gia Thế vận hội Mùa đông."
Trương Giác nghiêng đầu, nhìn Kim Tử Tuyên đang lột vỏ quả quýt, đầu cúi thấp xuống, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
"Nhưng nếu như chỉ có một suất tham dự, như vậy thì cậu phải là người duy nhất đó, nhưng tôi không muốn đợi bốn năm, tôi cũng không biết liệu mình có cái bốn năm tiếp theo hay không, những người khác cũng không biết có một lần bốn năm nữa không."
"Bao gồm cả cậu, Trương Giác, cậu cũng chưa chắc sẽ có bốn năm tới, bởi vì đấu trường chính là phong vân khó lường như vậy, ai mà biết chúng ta sẽ bị chấn thương vào lúc nào chứ? Cho nên khi có người đứng ở vị trí tranh giành cơ hội, nhất định phải dốc hết toàn lực ra, giúp và cũng như là mở đường cho người khác đến vị trí cao hơn."
Thời kỳ đỉnh cao của các vận động viên là có hạn, nếu như bỏ qua Thế vận hội Mùa đông Sochi lần này, đợi đến bốn năm sau, ai cũng không thể đảm bảo rằng mình có đủ trạng thái để tham gia Thế vận hội mùa đông nữa.
Nhiều thêm một suất tham dự, chính là cho người khác thêm nhiều cơ hội.
Trương Giác không ngờ Kim Tử Tuyên lại còn có phần ý thức trách nhiệm như thế này, sau đó Kim Tử Tuyên đưa quả quýt tới trước mặt cậu.
"Ăn đi."
Trương Giác theo bản năng trả lời: "Bố đây không cần ăn quýt do người khác đưa."
Kim Tử Tuyên: "Hả?"
Trước khi đến nhà thi đấu Shougang, Trương Giác đã cố ý đến bệnh viện số 3 Bắc Kinh thăm Kim Tử Tuyên, trước khi đến đây cậu đã suy nghĩ mình sẽ phải an ủi vị nhất ca có trái tim thủy tinh này lần nữa, nhưng kết quả không ngờ chính là, đã từng dạy cho Kim Tử Tuyên hai bài học, khiến cho hắn có trạng thái thi đấu tốt mà không bị động kinh, Trương Giác lại được Kim Tử Tuyên dạy ngược lài một bài học.
Không cần biết những người khác nghĩ gì, không cần biết bản thân mình có trượt tốt hay không, những người khác trượt như thế nào, cho dù có cơ hội tham gia Thế vận hội Mùa đông không liên quan gì đến bản than, nhưng sự thực nếu bạn đứng ở vị trí nhất ca, thì nhất định phải gánh lấy trách nhiệm của một nhất ca.
Thành tích của họ sẽ quyết định liệu đất nước của họ có thể giành được thêm huy chương trong môn thể thao trượt băng nghệ thuật mà những người khác cho là không phổ biến không, quyết định liệu có thể có nhiều vận dông viên trong nước tham dự được đấu trường Olympic không, quyết định liệu có thể có nhiều hơn hai người trong đoàn đại biểu Trung Quốc tham dự Thế vận hội Mùa đông hay không.
Khi một số lượng lớn các phái đoàn Olympic thi theo cô gái dẫn đường tiến vào buổi lễ khai mạc, thực sự là thể hiển sự nỗ lực của vô số vận động viên.
Dưới bàn học của Trương Giác có một cái cân điện tử, hàng ngày vào mỗi buổi sáng cậu đều phải đứng trên cân, ghi lại cân nặng ngày hôm nay của mình cho huấn luyện viên.
Gần đây nhìn những con số đang dần tăng lên, cậu ý thức được đấu trường đỉnh cao đang ngày càng rời xa mình, mà tấm huy chương bạc trong trận chung kết Grand Prix hóa ra lại là vinh quang cuối cùng của cậu trong bộ môn trượt băng nghệ thuật.
Rất có thể cậu sẽ không có mùa giải tiếp theo, đấu trường Olympic cái gì, khả năng cao là cậu không tham gia được, không ngờ rằng cuối cùng là không phải vì tăng chiều cao, mà là ngược lại vì cân nặng tăng quá đà nên phải nói lời chia tay với trượt băng nghệ thuật.
Cho nên bản thân Trương Giác cũng đang do dự, không biết có nên dồn hết tâm tư sức lực của mình vào trong việc học tập, phấn đấu để thi đậu top1 hay không.
Cậu giỏi môn trượt băng nghệ thuật, nhưng đời trước cậu bước vào xã hội đã ăn không ít khổ khi không có tấm bằng tốt nghiệp, nhưng khi mà cậu không có cách nào trở thành một vận động viên trượt băng nghệ thuật hàng đầu thì một khu nhà đại học tốt, đi trên con đường lấy bằng tốt nghiệp là cách an toàn hơn trong phổ biến, Trương Giác phải cân nhắc hiện thực, bởi vì đây là điều cần thiết cho cuộc sống của cậu.
Dù cho không cam tâm đi chăng nữa, cậu vẫn phải tiếp tục sống.
Nhưng mùa giải vô địch thế giới lần này đối với mà nói Trương Giác vẫn rất có ý nghĩa.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi vị trí nhất ca, cậu còn khả năng thông qua giải vô địch thế giới lần này đưa hai người khác đến Sochi.
Vậy hãy để cho cậu thực hiện trách nhiệm của một nhất ca đi.
Trương Giác âm thầm đưa ra quyết định, chờ so tài xong trận này, cậu sẽ nói với ông cậu mình việc giải nghệ.
Thi đấu kết thúc, Trương Tuấn Bảo, Tống Thành và Tôn Thiên cùng nhau đến cuộc họp, Trương Giác dựa vào cửa số, gọi điện thoại.
"Alo, tôi là người đến Canada."
Giải vô địch thế giới khai mạc vào ngày 10 tháng 3, trước đó, Trương Giác đã liều lĩnh tập luyện các bước nhảy bốn vòng ở cường độ cao, sau đó đến giải vô địch thế giới đốt cháy mình một lần cuối cùng!
Mấy ngày sau, ngày 8 tháng 3, tại sân bay, Yoon Mi Jeong đeo ba lô, ngồi trên vali quạt quạt cổ áo.
Hệ thống sưởi trong sân băng được bật quá mạnh, mà cô lại mặc quá nhiều quần áo.
Yoon Mi Jeong đang chuẩn bị cởi áo len ra, sau đó có một giọng nam từ tính vang lên nhắc nhở cô.
"Ontario đối mặt với Great Lakes (Ngũ đại hồ), cho nên bên ngoài trời rất lạnh nha, cậu tốt nhất là không nên cởi áo."
Yoon Mi Jeong quay đầu lại, sửng sốt một chút, trong mắt mang theo vẻ không dám tin tưởng: "Anh là..."
Nữ sĩ Ayala bên cạnh quay đầu, cũng sửng sốt một chút, dùng giọng điệu nghi ngờ không thôi hỏi: "Xin hỏi cậu là?"
Tiếp đó đơn nữ Emina của Kazakhstan ở bên cạnh ngượng ngùng dò hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
Trương Giác: "... Là tớ, Trương Giác!"
Thấy biểu tình của các cô vẫn là sửng sờ, Trương Giác không khỏi chống tay lên hông ưỡn ưỡn bụng, vẻ mặt bi thương.
"Các người không nhận ra tôi sao?"
Yoon Mi Jeong, Ayala, Emina hít vào một ngụm khí lạnh.
"Cậu là cá sấu nhỏ!"
-
Tác giả có lời muốn nói: Kiểu tóc mới của Trương Giác tham khảo nam chính Ashura vương trong《 thánh truyện 》(hắn thực sự là nam thần lúc tôi học tiểu học nha)
Có liên quan đến tiêu chuẩn thi đấu Thế vận hội Mùa đông.
Nhà vô địch đơn nam Thế vận hội mùa đông 2002 Yangudin dính chấn thương nặng ở giải vô địch thế giới 2001, khi đó hắn đã tiêm 5 mũi phong bế (trọng điểm) vào trận, bảo vệ thành công hai tiêu chuẩn Thế vận hội Mùa đông cho Nga.
Một ví dụ khác là Yuzuru Hanyu nổi tiếng cũng có tình trạng thân thể không tốt tại giải vô địch thế giới 2013, hắn bị sốt cao trước giải vô địch thế giới, đầu gối trái bị chấn thương, mắt cá chân bên phải còn có chấn thương cũ, bài thi ngắn phát huy thất thường, cú nhảy đầu tiên trực tiếp té nhào lên tấm chặn bảng, nhưng vì tiêu chuẩn Thế vận hội của Nhật Bản, hắn vẫn cứ không rút khỏi thi đấu, trong khi tập luyện cho trượt tự do chính thức hắn đã bị bong gân mắt cá chân phải, tương tự tiêm phong bế tiến vào trận đấu, vì Nhật Bản thành công lấy được ba suất tham dự Olympic.
Bọn họ không hề lùi bước, bởi vì bọn họ đảm đương vị trí nhất ca, Nấm nghĩ, chính vì họ là những người mạnh mẽ và có trách nhiệm nên mới có thể trở thành những vận động viên hàng đầu, làm nên một màn trình diễn trượt băng nghệ thuật tuyệt vời trên sân băng.
...
Trương Giác đang cảm thấy rất cay đắng trong khoảng thời gian này, cậu biết rõ bản thân mình càng ngày càng đến gần lúc giải nghệ, cậu không dám nói thẳng với cậu mình là cậu sắp phải giải nghệ, chỉ có thể thỉnh thoảng nói vài điều ủ rủ, xem như là chuẩn bị tâm lý cho ông cậu sớm một chút.
Trong lòng ông cậu cũng khổ, hắn muốn đổi kỹ thuật cho Trương Giác, thực sự hắn lại không muốn để cậu ăn kiêng như con gái, đó là một cách làm mà công chúng tạm thời chưa chấp nhận, cần phải chịu đựng rất nhiều áp lực, nhưng hắn còn không dám biểu hiện sự áp lực ra, trên mặt phải bày ra một biểu tình phấn chấn cổ vũ Trương Giác đừng nản lòng trong giai đoạn phát triển, cuối cùng còn phải bận tâm về việc khớp gối bị mài mòn của Trương Giác nửa tháng nay.
(Trên thực tế có rất nhiều người bị mài mòn khớp gối nha, Nấm chạy bộ nhiều cũng bị mài mòn, bác sĩ bảo là dừng chạy một khoảng thời gian, sau đó kê chondroitin, càng khỏi nói đến Trương Giác là vận động viên phải tiến hành nhảy bốn vòng).
Huấn luyện viên Lộc sau giải vô địch thế giới sẽ lên sàn, sau khi ông lên sàn thì con đường đến chức vô địch của Trương Giác mới bắt đầu đây, dù sao thì nam chính nhiệt huyết nào mà không được sau khi lão gia gia huấn luyện đặc biệt sẽ vèo một cái thăng cấp đúng không khụ khụ.
Chương 109: Hấp dẫn
Từ sau khi đến Canada, Trương Giác phát hiện mình cứ gặp một người là nói cùng một câu.
Thường thi trước khi nói câu này, đầu tiên cậu sẽ thấy người khác đang nhìn mình bằng một ánh mắt ngạc nhiên, sau đó sẽ dùng giọng điệu do dự hỏi cậu "Xin hỏi cậu là?"
Sau đó Trương Giác sẽ hai tay chống nạnh, cực kỳ trung nhị làm ra động tác mang tính biểu tượng của bản thân.
"Là tôi nè! Cá sấu!"
Không còn cách nào mà, so với cái tên Trương Giác, phần lớn người nước ngoài đều gọi cậu là cá sấu, cho nên Trương Giác cũng chỉ có thể nói mình là cá sấu, mà đám người này mới có thể bừng tỉnh đại ngộ rằng anh chàng đẹp trai trước mặt này là người quen.
"Ồ nha, hóa ra là cậu sao... Chờ đã? Sao cậu lại lớn nhanh như vậy?"
Cái kiểu đối thoại "Soái ca cậu là ai?" "Tôi là Trương Giác!" lặp lại rất nhiều lần, Trương Giác cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng ở nước ngoài có rất nhiều người không nhớ được tên cậu.
Nói thật, hóa ra trong lòng các người, cái từ đơn cá sấu này đã gắn chặt với tôi rồi sao?
Trong trận chung kết giải Grand Prix chỉ cao một 1 mét 64, hiện tại đã là 1 mét 74, cân nặng từ 43 lên 51 kg, mái tóc từ dài đến eo giờ đến vai, kiểu tóc biến thành rẽ ngôi giữa, khuôn mặt càng ngày càng tuấn mỹ bức người, mỗi lần ra ngoài là có thể nhận được mấy tờ giấy khiến Trương Giác vô cùng buồn bực.
Biến hóa của cậu thực sự lớn như vậy sao?
Hayato Terakami và Ilya được hỏi vấn đề này bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời dùng tiếng Anh trả lời: "Đúng, sự biến hóa của cậu có chút lớn rồi."
Đệ nhất đại manh thần trong làng trượt băng đã biến thành đệ nhất soái ca, cái biến hóa này mà không lớn, thiệt bọn họ cũng không biết phải cái gì mới lớn được.
Cái câu nói kia của Ilya thế nhưng Trương Giác cũng nghe hiểu.
Lúc này, nỗi bi thương trong lòng Trương Giác đã lớn như lồng ngực của ông cạu.
Thuận tiện nhắc tới, cậu, Ilya và Hayato Terakami vẫn như cũ gặp nhau ở sảnh khách sạn, lúc đó Trương Giác đang ngồi trên sô pha chuẩn bị tác nghiệp, lúc này hai người kéo va li tiến vào khách sạn với tốc độ giống như đang chạy đua, Trương Giác nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy Trương Giác, sau đó hai người này chỉ dừng một chút, rồi là cứ tiếp tục đi về phía trước.
Nếu không phải Trương Giác gọi bọn họ lại, chỉ sợ là họ đã lướt qua mất cậu rồi đi.
Trước khi giải vô địch thế giới bắt đầu, nhiều người thực sự đã ôm ấp nghi ngờ liệu Trương Giác có tham gia giải vô địch thế giới không, dù sao thì người này trước đó chỉ cần đến giải Bốn châu lục một chuyến, phát huy bình thường một lần thì quán quân giải Bốn châu lục chắn chắn là của cậu, khiến cho cậu có thể dứt khoát vứt bỏ giải đấu hạng A mà chắc chắn sẽ vô địch, cũng chỉ có một lý do duy nhất là chấn thương rất nghiêm trọng.
Chấn thương nặng muốn hồi phục là điều không dễ dàng, cho nên tất cả mọi người đều cho là Trương Giác có thể sẽ chưa bình phục đến mức có thể tham gia giải vô địch thế giới, ai ngờ đâu khi tiến hàn rút thăm, người này đã tới.
Khi nhân viên công tác hô to "China Jue Zhang", Trương Giác đã bước lên sân khấu dưới ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ khán giả.
Thời khắc này, cho dù Ilya không hiểu tiếng Pháp, nhưng hắn biết McQueen đang ở hàng ghế đầu chỉ vào Trương Giác nói "Cậu ấy là cá sấu nhỏ?"
Nhất ca người Bỉ David Bisulei cũng bị sốc: "Cậu ấy đẹp trai quá..."
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Giác, những người tinh mắt đều biết rằng khi đứa nhỏ này lớn lên sẽ là một người đẹp đến lạ thường, David cũng là người có đôi mắt sắc sảo, nhưng hắn không bao giờ có thể nghĩ đến, đứa nhỏ giống như công chúa tinh linh kia, sau khi dậy thì thế nhưng là một loại vẻ đẹp ái nam ái nữ không giống như hắn dự đoán, có thể khiến cho một đám gay số 1 nhìn đăm đăm không rời, nhìn thoáng qua là có thời xác định được giới tính như đẹp quá mức mỹ nam mỹ nữ, khiến cho cả 0 lẫn 1 đồng thời cảm thấy chịu không nổi!
David một chút cũng không thẳng đã nhìn nhiều đàn ông nhưng vẫn chưa xuất quỹ, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều biết rằng những tuyển thủ nam đều có một đôi mắt đăm đăm.
Trương Giác vẫn mang găng tay cụt ngón và đeo tai nghe quanh cổ, lúc lên sân khấu mang theo nụ cười toe toét, tiện tay rút ra.
Vị trí thứ hai trong nhóm cuối cùng.
Chờ một lát, vị trí thứ mấy?
Trương Giác cầm quả bóng số 2 há to miệng, Ilya, Shiro Keiko, Choi Jeong Su dưới sân khấu cũng kích động.
Hiển, hiển linh rồi!
Trương Tuấn Bảo ngả người ra sau: "Ngày hôm nay vị thần ở các quốc gia đã hợp tác rồi sao?"
Trương Giác xuống sân khấu, đi hết con đường với tràng pháo tay của mọi người, thỉnh thoảng đã có người đứng lên hét "give me five!"
Keiko không nói "give me five!" Cô duỗi tay ra hét lên: "Tama-chan, hắc ~ "
Trương Giác đập tay một cái với cô, vui cười hớn hở đáp: "Ôi chao ~ "
Rõ ràng là thi đấu còn chưa bắt đầu, bầu không khí tại hiện trường đã náo nhiệt giống như Trương Giác giành được giải thưởng, vô cùng kỳ diệu, khiến cho nhiều lão tướng không thể nhịn được cười.
Cho dù dáng vẻ bên ngoài đã không còn là đại manh thần, nhưng độ nổi tiếng của Trương Giác thoạt nhìn vẫn rất cao.
Nhân viên quay phim hiện tại không khỏi mỉm cười lắc đầu: "Cá sấu nhỏ có phải là người dẫn đầu của thế hệ trẻ hay không thì không biết, nhưng chắc chắn cậu ấy phải là người giỏi thu hút fan nhất của thế hệ này."
Hắn liếc nhìn xung quanh, khẳng định thêm: "Nếu như cậu ấy muốn, sẽ có rất nhiều người nguyện ý nhận lời mời của cậu ấy."
Tại hiện trường có không ít người đều ôm ấp một tình cảm nhất định với Trương Giác, nếu như thiếu niên này sẵn sàng theo đuổi một ai đó thì tuyệt đối sẽ không có chuyện cậu đuổi không tới tay.
Nhưng mà trước mắt mà nói, cái đứa nhỏ 15 tuổi mới dậy thì thành dáng dấp thiếu niên còn chưa có sợi dây tình cảm đâu.
Trương Giác có thể không chút khách khí nói một câu, cậu đời này chính là để giành lấy chức vô địch
Bất cứ ai nhìn thấy chiều cao của cậu đều hiểu rằng trọng tâm cú nhảy của Trương Giác trong mùa giải này xem như đã bị phá huỷ, bản thân Trương Giác cũng thừa nhận điều này, trên thực tế khi mà một tuyển thủ xuất sắc nhảy lên, từ lúc nhảy lấy đà cho lúc tiếp băng thì trục tâm thân thể của họ vẫn cứ ổn định bất biến, hiện tại trục tâm khi nhảy của Trương Giác từ lúc lấy đà cho lúc tiếp băng là có thể lệch mấy chục độ.
Cậu chỉ có thể ngã.
Dưới tình huống không cân ngắc đến sức khỏe của đầu gối, Trương Giác có thể mạnh mẽ sử dụng tính phối hợp của cậu, cưỡng ép cơ thể khi tiếp băng trong nháy mắt thành một tư thế đứng vững
Không quan tâm trục cong như thế nào, bước nhảy có thể được thiết lập là được.
Đó chính là phương pháp mà Trương Giác đã làm, cậu không nghe sự thuyết phục của ông cậu, sử dụng cách tiếp băng của riêng mình để giành chiến thắng trong trận đấu thử nghiệm trong nước mà không quan tâm đến sức khỏe, cậu còn dự định sử dụng phương pháp tương tự trong giải vô địch thế giới để lên hạng.
Trương Tuấn Bảo cũng không mắng cậu, chỉ là dùng một ánh mắt đầu khổ trong đó mang sự hiểu rõ để nhìn cạu, sau đó yên lặng làm tốt công việc hậu cần .
Tất cả đều là vận dộng viên, ai mà không hiểu ai chứ, năm đó Trương Tuấn Bảo cũng chính là có đức tính như vậy.
Tống Thành đứng bên sân trêu chọc: "Bây giờ cậu đã biết lúc tôi dạy cậu là mang loại tâm tình gì chưa?"
Trương Tuấn Bảo ngửa mặt lên trời thở dài: "Thiên đạo luân hồi, không phải là thời gian chưa tới sao."
Năm đó hắn dằn vặt huấn luyện viên Tống thế nào, hiện tại Trương Giác hoàn trả lại gấp đôi lên trên người hắn, ngay cả Thẩm Lưu và huấn luyện viên Tống cũng phải bận tâm, cả giám đốc Tôn cũng chạy không thoát.
Thẩm Lưu thở dài nói: "Tính tình này của Trương Giác, đay nghiến từ huấn luyện viên này đến huấn luyện viên kia, sau khi dạy nó tôi phát hiện đầu mình rụng tóc thật nhiều, gần đây còn mua mấy ngàn viên thuốc bổ tóc để ở nhà, thật không biết nhân tài nào có thể trị được nó nha."
Tống Thành đã thành Địa Trung Hải luôn cảm thấy tiểu tử thúi này đang ám chỉ chính mình.
Trương Giác sau khi tập với nhạc xong, ngồi trên ghế chườm đầu gối, sau đó chuồn ra ngoài đi dạo.
Trương Tuấn Bảo hét lên với cậu: "Nhớ về sớm đó! Đừng có chạy lung tung! Lạc đường nhớ gọi chú cảnh sát!"
Trương Giác cũng không quay đầu lại phất tay một cái .
Có thể là do thói quen khi còn nhỏ, chỉ cần tầng này không vượt quá tầng ba, Trương Giác thích đi thang bộ hơn là đi thang máy.
Cậu trời sinh rất ghét những không gian chật chội.
Kết quả là ở cầu thang, Trương Giác tình cờ đụng phải một cô gái tóc vàng, nhìn vào độ tuổi thì tuyệt đối không phải là nhân viên của ban tổ chức, hơn nữa sáng nay là đơn nam tập với nhác, nhóm đơn nữ không nghỉ ngơi trong khách sạn, ra ngoài đi mua sắm sao.
Cậu ngồi xổm dò hỏi: "Cậu là vận động viên đến thi đấu sao?"
Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, sợ hãi lắc đầu: "Tôi, tôi tới đây tìm McQueen, hắn có ở đó không?"
Trương Giác: "Tập với nhạc của anh ta đã kết thúc 30 phút trước rồi."
Sau khi hắn tập với nhạc xong thì kéo một cô gái mới quen ra khỏi sân vận động.
Chao ôi, đây chính là cuộc sống về đêm của người trưởng thành Âu Mỹ đi... Không đúng, bây giờ mới buổi chiều, McQueen cái gì mà cuộc sống về đêm chứ?
Cô gái nhỏ vô cùng thất vọng, nhưng không tới hai giây, cô đã biến về biểu tình cười toe toét: "Chân tôi đau, cậu có thể giúp tôi dẫn bạn tôi đến đây được không?"
Trương Giác hỏi: "Bạn của cậu có thể cõng cậu hay là dìu cậu sao?"
Cõng không được mà dìu cũng không được, cô gái nhỏ nhớ lại một chút, tiếc nuối phát hiện bạn của mình là một cô gái gầy yếu.
Trương Giác bất đắc dĩ ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đi, tôi cõng cậu xuống."
Cũng tiện đường, thân là đàn ông cũng không thể bỏ lại một cô gái ở lại đây, mà nếu gọi người khác đến đây thì cô ấy sẽ bị người ta nói một trận là chuyện bé xé ra to, Trương Giác cõng cô xuống lầu, gọi điện thoại cho bạn cô tới đón rồi chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ cô gái kêu cậu lại.
"Này, cậu chờ một chút, ký tên cho tớ đi."
Cô gái từ trong ba lô lấy ra một cuốn sổ đưa tới, nghiêm túc nói: "Tớ sẽ cổ vũ cho cậu trong suốt trận đấu, cậu tên là gì? Đến từ quốc gia nào?"
Kiểu cư xử của người hâm mộ này thực ra rất dễ thương, bởi vì có thể nói ra những lời này cho thấy cô gái này không phải là toxic, sẽ không bởi vì vận động viên mình yêu thích là người khác mà không cổ vũ cho những vận động viên khác, cô là chân thành thích môn thể thao này, sẵn sàng đánh giá cao những vận động viên đã chăm chỉ nỗ lực.
Mà cá sấu nhỏ không phải là kẻ vô danh trong nội dung đơn nam trượt băng nghệ thuật đúng không? Trương Giác một lần nữa nhận ra những thay đổi của mình đối với người khác, đặc biệt là người châu Âu châu Mỹ còn mù mặt hơn cả những người châu Á.
Cậu viết lời chúc đơn giản và chân thành nhất vào cuốn sổ "Chúc cậu khỏe mạnh và vui hạnh phúc".
"Không cần phải cổ vũ đâu, dạo này phong độ của tôi không tốt, lỡ như trượt không tốt thì sẽ khiến nhiều người thất vọng, còn nữa, sau này đừng có lẻn vào đấu trường nữa, nếu cậu bị người khác phát hiện thì sẽ bị mọi người nói là fan của McQueen không có tố chất, tương đương với việc bôi đen thần tượng của cậu, biết không?"
Cậu lòng tốt nhắc nhở cô, cô gái bĩu bĩu môi, Trương Giác dời mắt, hai tay đặt ra sau lưng, chờ đến khi bạn của cô là một cô gái Latinh với mái tóc xoăn đen đến đón người thì mới yên tâm xoay người rời đi, kết quả lại đụng phải David Bisulei.
Hắn vẫn là dáng dấp đốm tàn nhang và mái tóc nâu, cười híp mắt ngồi trên một cái trên ghế dài, đung đưa hai chân, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn Trương Giác, có trời mới biết hắn đã ở đó bao lâu rồi.
Trương Giác nhìn xung quanh, đi tới, lúng túng hỏi thăm: "Này, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
David lộ ra thần sắc bát quái: "Cậu đối với con gái thật thân thiện đó, cô gái kia rất đẹp nha, nếu như cậu xin số điện thoại của cô ấy thì cổ nhất định sẽ cho cậu."
Trương Giác vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Tôi giúp cô ấy không phải vì cô ấy xinh đẹp, hơn nữa tôi sẽ tuyệt đối không xin số điện thoại của cô ấy."
"Tại sao?" David thoạt nhìn cảm thấy rất hứng thú, hắn tràn đầy phấn khởi truy hỏi: "Cậu là một chàng trai rất tuyệt nha, cô gái kia thoạt nhìn cũng trạc tuổi cậu đó, tình yêu của cậu là hoàn hảo với luật Romeo và Juliet, không tồn tại vấn đề trái pháp luật nha."
Không, tồn tại, nội tâm Trương Giác trả lời.
Cho dù khoác trên mình một tầng da thiếu niên, Trương Giác với số tuổi thực của mình cũng rất là hấp dẫn, cậu sẽ không vì mình tuổi còn nhỏ mà đi tán tỉnh một cô gái còn tuổi vị thành niên, ỷ vào sự trưởng thành từng trải của mình mà đi dụ dỗ tình cảm của một cô gái, đối với cậu là sự sỉ nhục, cũng là trái với lương tâm của mình, cho nên cậu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu là trước đại học năm hai cậu sẽ không nói đến việc yêu đương.
Tuân thủ kỷ luật và pháp luật, bổn phận của con người, người đàn ông tốt sẽ không nói ra ngoài trương lái xe buýt, trong tâm lại nảy lòng tham không đúng với cô gái nhỏ, đừng nói là cô gái kia thoạt nhìn chỉ là học sinh cấp hai, cho dù cô có là học sinh cấp ba, Trương Giác cũng kiên quyết không động cái loại tâm tư đó!
Sau đó David vào lúc này lại nói một cậu "Hay là nói, cậu càng yêu thích con trai hơn?"
Trương Giác 囧, vội vã phủ nhận: "Tôi không có ý gì với con trai hết, sao mà anh có suy nghĩ vậy chứ?"
David đứng dậy, tới gần Trương Giác.
Đôi mắt hắn mang một màu sắc giống như màu mật ong, sau khi nhìn lâu sẽ luôn có một vị sâu thẳm: "Không quan tâm em có nhận ra hay không, Trương, em rất là hấp dẫn đàn ông."
David nói xong này thì rời đi, để lại Trương Giác đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy gió mùa đông ảm đạm và gió mùa của Ngũ đại hồ lạnh lẽo, giống như một công kích ma thuật, cái lạnh này có thể ngấm vào xương của cậu.
Cậu run lên, vô cùng khó hiểu.
"Một người đàn ông đẹp trai như mình, có đàn ông khác bị mình hấp dẫn sẽ kỳ quái sao? Cái này đời trước tôi biết rồi nha, tôi còn thể nghiệm qua những thủ đoạn xảo quyệt của bọn phú nhị đại với tôi đó."
Còn cái người này đến đây chi vậy trời?
David là đồng tính luyến ái, cho nên xuất phát từ sự hiếu kỳ đến xem thử cá sấu có phải là đồng loại hay không.
"Kết quả biểu hiện của cậu ta còn thẳng hơn cẳng chân của bà cố mình."
David hai tay đút túi quần, không kìm lòng được bắt đầu nghi hoặc: "Nhưng mà cậu ấy đối với con gái rất là lịch sự, nếu đúng như độ tuổi của một thiếu niên, cho dù lịch sự đến đâu thì cũng sẽ tò mò thân thể của người khác giới đúng không?"
Nhưng mà Trương Giác thì sao? Khi cậu cõng cô gái trên lưng thì sẽ giữ đùi cô ấy bằng cổ tay thay vì là lòng bàn tay, khi được người hâm mộ trượt băng nói yêu thích thì cũng không ôm ấp, ghì vào mặt, hôn với người chưa đủ tuổi, khác giới, trẻ em và giữ khoảng cách theo lễ nghi khi ở chung với những người bạn trong giới như Kanoko, Keiko, Mi Jeong, thế cho nên dù các cô gái đó có hảo cảm với cậu đến đâu thì cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển xa hơn với cậu ấy.
Trương Giác có ý thực cấm kỵ khi kết thân với người khác giới, theo quan điểm của David, đây không phải là chưa xuất quỹ, chính là việc nuôi dạy con cái tại nhà sao cho tốt đã khiến nhiều bậc phụ huynh đến học hỏi kinh nghiệm.
Bây giờ nhìn lại, Trương Giác 80% là loại sau .
Học vấn là biểu hiện của sự quyến rũ, thật đáng tiếc, người này là một vị thành niên, hơn nữa còn là thẳng.
Trong lòng David tràn đầy tiếc nuối.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tối ngày mai cập nhật lúc 8 giờ
Nữ sĩ Trương Thanh Yến đều giáo dục hai cậu con trai rất tốt nha ha ha ha, bởi vì Trương Giác quá đẹp, nữ sĩ Trương Thanh Yến khi cậu còn bé vẫn luôn căn dặn con là một đứa trẻ vị thành niên, không thể để cho những người lớn ác ý chiếm tiện nghi, vì vậy chờ sau khi Trương Giác trưởng thành, đương nhiên tự mình cũng có ý thức không được đụng vào trẻ vị thành niên.
Viết đến chương 109, cuối cùng Nấm cũng có cảm giác mình đang viết tô sảng văn.
Chương 110: Trục cong
Trước trận đấu, Trương Giác nghe Thẩm Lưu an ủi cậu.
"Mặc dù phong độ của em không tốt, nhưng cũng có những vận động viên mang chấn thương liều chết tham gia giải vô địch thế giới, em không phải là người có tình trạng tồi tệ nhất, thả lỏng thả lỏng."
Nghe những lời này, Trương Giác mặt đen lên: "Được rồi, em biết rồi, em sẽ thả lỏng, huấn luyện viên anh cũng thả lỏng đi, uống miếng nước đi nha."
Trương Tuấn Bảo đẩy Thẩm Lưu sang một bên: "Con đừng có lo cho cậu ấy, đây là lần đầu tiên cậu ấy dẫn vận động viên nhà mình đi thi đấu trong tình trạng tồi tệ như vậy, gợi nhớ tới những cảnh động kinh các kiểu của cậu ấy trong thời gian còn hoạt động."
Thẩm nhất ca, một người đàn ông kỳ lạ đã tập yoga ở trình độ thượng thừa bởi vì nhân tố động kinh trong tâm lý trong giai đoạn đầu của sự nghiệp, mà trong giai đoạn sau của sự nghiệp cũng bởi vì yếu tố động kinh nên cứ bị chấn thương.
Thẩm Lưu hoàn toàn không có cách nào phản bác những lời phùn tào của Trương Tuấn Bảo, chỉ có thể tìm một quả bóng yoga ngồi lên trên đó nhìn Trương Giác khởi động.
Trương Giác lại đổi trang phục thi đấu, không còn cách nào khác, đứa nhỏ đã cao 1 mét 73, cân nặng cũng tăng vọt, không thể để cho cậu mặc trang phục biểu diễn như lúc đầu nữa, như vậy quần áo sẽ nổ tung .
Cậu thực hiện động tác vũ đạo tráng bánh trên mặt đất, sau đó dẫm lên bảng xoay tròn thực hiện thăm biển cả, cuối cùng đặt mông ngồi trên mặt đất.
Thiếu niên thở dài: "Haiz, con thực sự rất hối hận vì khi còn bé đã không luyện tập chăm chỉ."
"Con cũng không nên nghịch ngợm gây sự, kéo một người bạn ở lớp trượt băng sơ cấp đi đá bóng, cuối cùng đá hư phòng làm việc của giáo viên, không nên thất thần hay kéo dài công việc khi luyện kiến thức cơ bản của vũ đạo và trượt băng, chỉ một mực khiêu chiến các động tác khó."
Biểu tình của cậu biết vậy thì chẳng làm: "Nếu không thì bây giờ xoay người và động tác chân của con sẽ không quá tệ, có thể thêm một cơ hội chiến thắng ..."
Những gì mà Trương Giác thốt ra vì hối hận, phiên dịch một chút, tất cả đều là máu và nước mắt của những thầy đã qua của cậu.
Huấn luyện viên trưởng hiện tại của cậu, Trương Tuấn Bảo đồng cảm sâu sắc với huấn luyện viên tiền nhiệm, ngoài miệng nói rằng: "Được rồi, đứng lên tiếp tục khởi động, sau đó đến phiên con ra sân đó."
Mà đừng nhìn vào chất lượng của các chuyến khám phá biển của Trương Giác không cao, trong con mắt của những người khác, khi Trương Giác tiến vào các nhóm xoay tròn này, cậu thậm chí không thay đổi trục, nói vào là vào, điều này cũng là sự biểu hiện của việc hài hòa thân thể.
Cho dù trọng tâm lệch đi do dậy thì, thiên phú hùng hậu của Trương Giác cũng không hoàn toàn logout, sau khi nuôi thanh máu trở lại, cậu liều mạng sử dụng kỹ năng tiếp băng, không nói đến việc sức chiến đấu quay về thời kỳ hoàng kim, nếu như may mắn, tiếp cận điểm số ban đầu là không thành vấn đề.
Huống chi lần này cậu đã gặp may trong đợt rút thăm, cho nên trạng thái tinh thần của cậu tốt hơn so với dự kiến ban đầu.
Sáu đơn trong nhóm cuối cùng của giải vô địch thế giới ra trận theo thứ tự là McQueen, Trương Giác, Vasily, Martin, Ilya, David, nói cách khác Trương Giác không xui xẻo, còn McQueen thì bị dính chưởng.
Hayato Terakami thì ở tổ thứ hai đếm ngược, ở cùng nhóm với hắn còn có Alex của Pháp, Juventus của Cộng hòa Séc, Vadim của Nga, Brans từ đơn nam thành niên của Mỹ, tiểu tướng Rojas của Tây Ban Nha.
Đơn nam Nga có đến ba người, Vasily, Ilya và Vadim, dù sao từ đất nước bọn họ cũng là cường quốc trượt băng, thời điểm tham gia thi đấu bốn nội dung trượt băng nghệ thuật đều đầy đủ, tất nhiên đây cũng là lý do khiến nhất ca nhất tỷ của họ cạnh tranh vô cùng gay gắt.
Ở mùa giải trước trước khi Trương Giác thăng lên tổ, Đổng Tiểu Long chỉ ở trong top 20 giải vô địch thế giới, cho nên năm nay, suất tham gia giải vô địch thế giới của bọn họ chỉ có một, khiến những nhà lãnh đạo xoắn xuýt không thôi, chỉ có thể tìm người mạnh nhất và ổn định nhất trong nội bộ, mà người được cử đi sẽ mang áp lực tâm lý lớn hơn nữa.
Nhưng Trương Giác từ những tin tức bát quái từ Ilya mà cậu phải gian nan mới phân biệt được, hắn đối với việc Valim có được suất tham gia cuối cùng trong giải vô địch thế giới bất mãn hết sức.
"4T của cậu ta không chỉ quay người sớm mà còn dẫm hết lưỡi dao, Vadim thông qua kỹ thuật chồng chất lỗi như thế duy trì tính ổn định của mình, mà chiếm được sự ổn định theo cách này cũng chả vẻ vang gì, bước nhảy của cậu ta cũng thấp chỉnh... Tớ không có ý chế giễu cậu, cậu ngoại trừ nhảy thấp thì không hề có tật xấu gì, mà nếu như dựa theo quy tắc chấm điểm nghiêm túc mà nói, điểm của Valim còn không cao hơn Popov."
Tóm lại, dựa thèo lời giải thích của Ilya, hắn cho là các trọng tài của giải vô địch Nga chấm điểm không công bằng, không sáng suốt khi để cho tên Valim có kỹ thuật không sạch sẽ bước lên đấu trường quốc tế làm mất mặt, mà liên quan đến việc người sở hữu vị trí thứ ba này là ai, trong nội bộ nước Nga cũng đã có rất nhiều tranh cãi, rất nhiều người cho rằng dù Tam ca Sergei bị thương, không có cách nào tham gia giải vô địch thế giới thì cái suất tham dự này cũng không đến lượt Vadim.
Đối với chuyện này Trương Giác cũng chỉ có thể nhún vai, tập tính của người Trung Quốc là không nên nói quả nhiều về chuyện gia đình nhà người khác
May là giải đấu trong nước của mình vẫn luôn chấm điểm khắc khe, trọng tài thấy như thế nào thì chấm như thế đó, nên cho thì cho, nên xử thì xử, trong một hoàn cảnh công bằng như thế, chỉ cần có thực lực là có thể sống rất thoải mái.
Màn trình diễn đơn nam nhóm áp chót đang được truyền hình trực tiếp trên TV ở hậu trường.
Thẩm Lưu vẫn luôn chú ý bên đó.
Hắn phát hiện ra rằng các tuyển thủ trẻ Ilya, Hayato Terakami dẫn đầu đám tiểu tướng này đều trưởng thành, đạt được thành tích tốt trên đấu trường quốc tế, Trương Giác mặc dù là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất tổ thành niên, nhưng cậu cũng là người có thành tích chân thực mạnh nhất trong số các tân binh.
"Một thế hệ mới đang thay thế thế hệ cũ, kể từ khi Liên đoàn trượt băng sửa đổi các quy tắc, những thanh thiếu niên phải vật lộn với cú nhảy bốn vòng bắt đầu xuất hiện, mà những lão tướng bị chấn thương quấn thân đang dần bị đào thải."
Sóng trước bị sóng sau đánh chết trên bãi biển cũng là chuyện bình thường .
"Chấn thương của Hayato Terakami xem ra đã tốt lên, cú nhảy bốn vòng trong bài thi ngắn được thực hiện rất đẹp mắt, mà động tác chân của cậu ta hiện là tốt nhất trên thế giới, có thể so tài với cậu ta chỉ có Kelsen tổ thiếu niên."
Trương Tuấn Bảo có ý riêng: "Nền tảng của cậu ấy rất vững chắc, theo thời gian tăng trưởng, sức cạnh tranh của Trương Giác khi đối mặt với bọn họ cũng sẽ càng ngày càng yếu."
Nói trắng ra là vẫn phải thay đổi kỹ thuật mà.
Tống Thành thấp giọng khuyên hắn: "Đứa nhỏ còn đang khởi động đó, cậu đừng có mất thời gian nói với nó chuyện này."
Trương Tuấn Bảo liếc mắt nhìn về phía sau, phất tay một cái.
"Không sao đâu."
Trương Giác không bị ảnh hưởng.
Tống Thành cũng liếc mắt nhìn, nhìn thấy đứa nhỏ đang đỡ tường đứng bằng một chân, chân kia bẻ qua đỉnh đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Không còn cách nào, ai bảo cậu đang trải qua một màn solo trong khi phía dưới sân khấu đang có một nhóm nữ sinh hét to "Vân ca ca cùng Nguyên ca ân ân ái ái, muốn anh trở thành yêu ma quỷ quái không nói nhiều".
Mặc dù tạo thêm cho cậu không ít phiền phức, nhưng nhóm quần thể fan cuồng đơn thuần này vẫn để lại cho cậu một số năng lực hữu ích.
Không tính đến năng lực khác, chỉ một năng lực chống lại sự quấy nhiễu này, Trương Giác dám nói mình đứng thứ hai thì không có ai đứng thứ nhất, cho dù hiện tại toàn bộ khán đài la ó lên, cậu vẫn có thể không thay đổi sắc mặt mà hoàn thành màn trình diễn của mình, huống chi những gì ông cậu nói với cậu đều là những lời khuyên thực sự tốt và chân thành.
Việc có chấp nhận lời đề nghị của ông cậu hay không là chuyện riêng của Trương Giác, nhưng cảm nhận được phần thiện ý này mà trở nên mạnh mẽ hơn trong tinh thần chiến đấu là không thành vấn đề. 【 ngón tay cái 】
Lần này không chỉ riêng Tống Thành, ngay cả Tôn Thiên đối với trái tim lớn của Trương Giác thuyết phục.
Khi McQueen giành được những trào pháo tay nồng nhiệt với ca khúc《sun and moon》, số điểm cao nhất hiện tại là 88.65 của Hayato Terakami, thứ hai là của McQueen với 88.15.
McQueen bị tụt hạng trước một thiếu niên châu Á là điều mà không ai ngờ tới.
Hắn nhìn điểm cười khổ: "Mình thiệt già quá rồi."
Phía sau hắn, Brans của nước Mỹ và Rojas của Tây Ban Nha lần lượt xếp thứ ba và thứ tư bới 82.3 và 81.66 điểm, mà người giành được suất tham dự thứ ba của Nga – Valim thì lại bởi vì kỹ thuật không sạch sẽ, trên sàn đấu quốc tế bị trọng tài cào thành cái sàng, xếp ở vị trí thứ 10
Lúc này Trương Giác đã lên sân băng.
Hắn vuốt cánh tay của mình, xoay khớp vai, tốc độ xoay cũng liên quan đến sức mạnh của phần trên cơ thể, Trương Giác đã trở nên nặng hơn, nếu như muốn bảo vệ khả năng xoay người thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình.
Lúc này trang phục thi đấu của Trương Giác đã thay đổi, màu đỏ thuần khiết quấn lấy dáng người dong dỏng cao của thiếu niên, cậu ngẩng đầu lên giơ hai tay, một fan nữ giơ quạt hét "Cố lên" .
Ngày hôm qua, cô gái tóc vàng được Trương Giác cõng trên lưng há to miệng: "Anh, anh ấy là cá sấu nhỏ?"
Người bạn bối rối trả lời: "Đúng vậy, trong mùa giải này cậu ấy đã cao lên rất nhiều, ngày hôm qua đã có người đăng hình của cậu ấy trên Twitter, cậu không biết sao?"
Cô gái tóc vàng che mặt: "Anh, anh ấy bây giờ thật đẹp trai nha, chân cũng dài nữa."
Cô gái tóc vàng là fan mẹ nổi tiếng trong giới hâm mộ cá sấu nhỏ, người bạn đồng hành vốn tưởng rằng cô ấy chỉ ngạc nhiên vì con trai lớn lên một chút, nhưng không ngờ đối phương thế nhưng trực tiếp biến chất tình mẹ ngay tại chỗ, khiến người bạn đồng hành không nói nên lời.
Mặc dù trên thực tế, người bạn đồng hành này cũng đã trở thành một fan bạn gái của cá sấu nhỏ từ một ngày trước.
Dù sao thì cá sấu nhỏ không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn, mà dáng người cũng tuyệt đẹp, gầy thì gầy nhưng không kém hiệu quả, gầy nhưng mà rất rắn chắn, hành động rất già giặn và gọn gàng, mang tinh thần đặc biệt của người chơi thể thao, còn có khí chất và phong thái do luyện tập ba lê quanh năm cũng đủ để cho cậu trở thành sát thủ hành tẩu thiếu nữ.
Thông thường, một vận động viên trượt băng nghệ thuật thay đổi tiết mục mỗi mùa, có người vì muốn an toàn, thậm chí sẽ chi thật nhiều tiền để tìm những biên đạo thực hiện một tiết mục trước mùa Olympic, sau đó sử dụng tiết mục đó cho mùa giải và cả mùa giải tiếp theo, dù sao thì một tiết mục trượt nhiều lần, độ thuần thục sẽ tăng lên, mùa giải Olympic cũng sẽ không dễ mắc sai lầm, dùng tiết mục đã quen thì tốt nhất.
Trương Giác yêu thích việc không ngừng trải nghiệm những điều mới mẻ, cho nên mỗi mùa giải là kiên trì đổi một tiết mục, nhưng cậu sẽ không tăng động đến mức trong một mùa giải mà đổi hai lần, cho nên bài thi ngắn của cậu vẫn là《 Adiós Nonino 》.
Kim Tử Tuyên cầm trên tay chiếc máy tính bảng, lo lắng hét lên: "Huấn luyện viên, rớt mạng rồi! Tab phát sóng trực tiếp không load nổi!"
Bệnh nhân ở giường bệnh bên cạnh tốt bụng nói: Laptop của tôi có tín hiệu, cậu bật Bluetooth lên đi."
Phàn Chiếu Anh trực tiếp đoạt lấy máy tính bảng trên tay Kim Tử Tuyên: "Tay tớ nhanh hơn, đến đây, Trương Giác sắp vào trận rồi, may mà lần này cậu ấy rút được vị trí thứ hai, nếu như lên sân khấu lần đầu tiên như trước đây thì chúng ta đã bỏ lỡ màn trình diễn rồi!"
Trong khoảnh khắc Trương Giác đưa tay lên, rất nhiều người đã cảm nhận được tiết mục này đã trở nên khác lạ một lần nữa.
Khi Trương Giác diễn dịch tiết mục này trước đây, chủ yếu là thể hiện ra một cỗ hoài niệm bi thương nhưng không đau, tình cảm thoải mái, có thể miêu tả là cảm động lòng người, những chi tiết nhỏ trong tiết mục đều rất hay, bởi vậy có thưởng thức được hương vị, mùa giải còn chưa kết thúc nhưng đã được đại đa số người hâm mộ đánh giá là một trong mười tinh phẩm xuất sắc nhất trong mùa giải năm nay
Nhưng lần này, cậu không chỉ thể hiện cái tình mà còn biểu đạt ra phong tình trong cách nhảy độc đáo của điệu tango, động tác cơ thể của cậu mang đến sự kỳ lạ của một quý ông, sức hấp dẫn này không biết mạnh bao nhiêu, nhưng hoàn toàn không hiện ra sự thấp kém, trái lại kết hợp với nỗi hoài niệm kia là vừa vặn.
Điệu tango là nhiệt tình, cho dù biểu đạt cảm xúc bi thương thì tứ chi cũng phải sầu triền miên, trải qua một mùa giải đánh bóng, Trương Giác cuối cùng cũng cân nhắc tốt làm sao để có thể biểu diễn được một điệu tango trên băng, ngôn ngữ cơ thể triền miên chưa từng có, nhưng ẩn trong nét triền miên kia là một cảm giác về phong cách cá nhân lanh lợi của Trương Giác.
Vẻ mặt của Frans mua vé máy bay đến hiện trường xem thi đấu đầy kinh ngạc: "Cậu ấy thế nhưng lý giải được tiết mục đến trình độ này."
Đây cũng không phải là màn trình diễn của một cậu bé, mà lo màn trình diễn của một người đàn ông!
Thẩm Lưu lo lắng: "Cách diễn dịch của thằng nhóc đối với tiết mục đã trưởng thành hơn trước, nhưng liệu nó có thể thích ứng với cách nhảy mới của tiết mục không?"
Bố trí bước nhảy bài thi ngắn ban đầu của Trương Giác là 3lz+3lo, 3A và 4S, nhưng sau khi dậy thì, kỹ thuật 3lo và 4S của cậu đã hoàn toàn bị loại bỏ.
Vì bảo đảm cho Trương Giác không đến nỗi ngã sấp mặt trên sàn thi đấu giải vô địch thế giới, ban huấn luyện đã kiên trì đổi bố trí bước nhảy của cậu thành 3lz+3T, 3A và 3F.
Ai ngờ khi Trương Tuấn Bảo nghe Thẩm Lưu nói thì bình tĩnh trả lời: "Cậu cứ chuẩn bị tốt việc nó đo đường là tốt rồi."
Thẩm Lưu: "Hả?"
Trương Tuấn Bảo nắm chặt chiếc hộp giấy cá sấu trong tay.
Với tính cách của Trương Giác, làm sao có khả năng cậu cam tâm nhận mệnh, từ bỏ việc sử dụng 4T trong bài thi ngắn? Nếu quả thật là làm như vậy, cậu có thể dựa vào ưu thế của điểm biểu diễn, còn có phương pháp đen tất cả các bước nhảy sang nửa sau tiết mục, tại trượt băng tự do sẽ cạnh tranh trong mười vị trí đầu của giải vô địch thế giới.
Nhưng nếu là Trương Giác, cậu nhất định sẽ... Nghĩ đến kỹ xảo tiếp băng do Trương Giác tự nghĩ ra, trong lòng Trương Tuấn Bảo vô cùng lo lắng.
Quả nhiên, sau khi tiến vào nửa sau của tiết mục, theo giai điệu của âm nhạc Trương Giác nhảy lên một ái 3F, hắn bắt đầu hỗ trợ trượt từ sớm.
Bang một tiếng, mũi chân trái của Trương Giác điểm mạnh vào mặt băng, nhảy lên độ cao đáng kinh ngạc
Hayato Terakami mở to hai mắt: "Cậu ấy từ khi nào mà có thể nhảy cao đến như vậy?"
Ilya há to miệng: "Cậu ấy cao lên nhiều như vậy, nhảy bốn vòng không phải đã hoàn toàn sụp đổ rồi sao?"
Huấn luyện viên Boris của hắn tiếc nuối lắc đầu: "Thật đáng tiếc, trục tâm của nó đã bị cong ngay từ đầu rồi."
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy tư thế Trương Giác tiếp băng, vị lão huấn luyện viên này cũng lộ vẻ kinh ngạc không kém gì học trò mình.
"Làm sao có khả năng!"
Khi nhảy, các vận động viên sẽ cố gắng hết sức để siết chặt cơ thể làm cho trục cơ thể trở nên mỏng hơn để đẩy nhanh tốc độ quay, đây cũng là lý do vì sao các vận động viên có thân hình mảnh mai thích hợp cho việc nhảy hơn
Bên trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, Trương Giác dùng phương thức đầu gối ảo kia để cưỡng chế tiếp băng cú nhảy bốn vòng, mà tại thời điểm tiếp băng, hai chân và cánh tay của cậu mở ra một cách tự nhiên và uyển chuyển.
Đây rõ ràng là một tư thế mềm mại và đẹp đẽ, nhưng thời khắc này Trương Giác lại giống như một chiến sĩ quật cường.
Điểm số 91.33 chính là câu trả lời mà Trương Giác với tư cách là một nhất ca truyền lại cho mọi người ở giải vô địch thế giới.
-
Tác giả có lời muốn nói: Có một đàn ông kỳ lạ trong nội dung đơn nam trượt băng nghệ thuật, trục của hắn luôn cong khi nhảy, nhưng hắn có thể tiếp băng an toàn, sai lầm kỹ thuật trong từng bước nhảy là siêu cấp hiếm thấy đối với hắn, thậm chí có người gọi hắn là cỗ máy nhảy, người đàn ông kỳ lạ này đã giành huy chương bạc Thế vận hội mùa đông 2002, huy chương vàng Thế vận hội mùa đông 2006, huy chương bạc mười năm thế vận hội mùa đông và huy chương vàng trong cuộc thi đồng đội 14 năm – Plushenko.
Nhưng chấn thương của vị lão nghệ sĩ này cũng khá nghiêm trọng, hắn được cho là đã tiêm bốn mũi thuốc giảm đau trong bài thi ngắn "Người tình ánh trăng" của giải vô địch thế giới năm 2005, trong lúc thi đấu đôi mắt hắn bị mờ, nếu như các bạn có hứng thú thì hãy xem màn tranh tài của hắn nhé, thật sự đôi mắt của hắn không còn sáng người và đặc như trước nữa, và lần xoay tròn Beillmann của hắn trong tiết mục này cũng là lần cuối cùng trong sự nghiệp của hắn.
Nghe người ta nói rằng hắn trong lúc khởi động trước khi bắt đầu thi đấu nội dung đơn nam Sochi, cảm thấy có một cây đinh trong cột sống lỏng ra, nếu không phải đúng lúc rút khỏi thi đấu, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng...