*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Khi Hoắc ngũ lão gia đến đây thỉnh an nhạc mẫu, Hoắc Thù đang cùng biểu muội Ngu Thiến đã lâu không gặp ngồi ở nhà thủy tạ tướng quân phủ nói chuyện phiếm

Từ nhỏ nàng lớn lên ở Ngu gia, Ngu gia chính là nhà nàng, đối với người cùng việc ở Ngu gia quen thuộc như lòng bàn tay. Lần này rời khỏi Ngu gia đã gần một năm, tuy rằng vẫn thư từ qua lại thường xuyên, nhưng đường xá xa xôi, rốt cuộc có một số việc không thể giáp mặt nói rõ ràng được

"Hôn sự của Giai biểu tỷ đã được định?" Hoắc Thù mở to hai mắt nhìn, "Sự việc này bao lâu rồi?"

"Chính là tháng trước, bởi vì tổ mẫu quyết định phải vào kinh tham gia lễ cập kê của tỷ, cho nên mới không nhắc qua trong thư" Ngu Thiến cười nói

Hoắc Thù mếu máo

Được rồi, hôn sự của Giai biểu tỷ đã được định ra, kỳ thật cũng không tính là cái gì, bất quá làm nàng không cao hứng chính là, hôn sự của tam biểu ca Ngu Tòng Tín vậy mà nổi lên trắc trở

Nói tới đây, vẻ mặt Ngu Thiến cũng là tức giận, "Nghe nói tiểu thư Bàng gia kia ở trong hiếu kỳ âm thầm tư thông cùng biểu ca của nàng, nàng tự mình không muốn gả cho tam ca, lại không dám cho người tới cửa từ hôn, thế nên cho người bôi nhọ tam ca, sau đó cũng do nhà chúng ta điều tra ra được sự việc của tiểu thư Bàng gia cùng biểu ca nàng, tổ mẫu vô cùng nóng giận, lập tức cho người trực tiếp tới cửa từ hôn"

Quan hệ giữa các phòng Ngu gia rất hòa thuận, quan hệ giữa các đường huynh muội so với các gia tộc tương đương thì thân cận hơn nhiều, đối với vị tam đường ca này, Ngu Thiến liền đối đãi với hắn giống như huynh đệ ruột thịt, sau khi nghe nói hôn sự của hắn phát sinh trắc trở, cũng có tức giận thương tâm

Ngu Tòng Tín năm nay đã hai mươi, vốn năm 17 tuổi đã sớm thành thân, nào ngờ lúc ấy vừa đính hôn thì tiểu thư Bàng gia lại  chịu tang mẫu. Ngu gia cũng không phải loại người thiển cận không chờ đợi nổi, bất quá chỉ là ba năm hiếu kỳ, bọn họ chờ được, nào ngờ đâu tiểu thư Bàng gia kia trong thời gian hiếu kỳ lại làm ra loại chuyện thiếu kiềm chế này

Nếu tiểu thư Bàng gia thật sự có người trong lòng, tự mình đến cửa trao đổi rõ ràng cùng Ngu gia, Ngu gia tuy rằng không cao hứng, nhưng cũng sẽ không gây khó dễ  đối phương, làm cho Bàng gia mất mặt mũi. Nhưng cố tình Bàng lão gia nhìn trúng quân quyền của Ngu gia tại Tây Bắc, vì không muốn mất đi hôn sự này, Bàng lão gia thế nhưng muốn đem nữ nhi mất đi trong sạch này gả qua đây

Bàng tiểu thư là một người si tình, nếu đã đem thân mình trong sạch trao cho biểu ca ở nhờ Bàng gia, tự nhiên là không muốn gả đến Ngu gia. Nhưng nàng không muốn ngỗ nghịch trái lại quyết định của phụ thân, trái lo phải nghĩ, liền nghĩ ra một chiêu như vậy, lén cho người đi bôi nhọ thanh danh Ngu Tòng Tín, muốn để Ngu gia tự động từ hôn

Ngu Tòng Tín cùng những nam nhân Ngu gia một lòng nháo trên chiến trường không giống nhau, đầu óc so với đại đa số người còn tốt hơn, kế bôi nhọ rõ ràng như vậy làm sao không nhìn ra

Hắn thật nhanh liền vạch trần đôi rách việc kia của Bàng gia, hôn sự này tự nhiên được giải trừ, về phần vị tiểu thư Bàng gia vừa mất trong sạch vừa bị từ hôn kia, kết cục của nàng như thế nào có thể đoán được, tuy rằng đáng thương nhưng cũng do nàng tự chọn lựa, không trách được người khác xuống tay tàn nhẫn

Sau khi Hoắc Thù nghe xong, cũng là vẻ mặt tức giận, nói: "Người tốt như Tam biểu ca, Bàng gia kia mắt bị mù mới có thể làm ra loại sự tình này! Chân trời nơi nào không có cỏ, thiên hạ này có rất nhiều cô nương tốt, về sau chọn người càng tốt cho Tam biểu ca, làm cho Bàng gia kia hổ thẹn đến nỗi không dám bước ra đường!"

"Đúng vậy! Tam ca là người tốt, không cưới Bàng gia tiểu thư cũng tốt, đỡ cho trì hoãn hắn về sau"

Sau khi hai cô nương cùng nhau bới móc Bàng gia trong chốc lát, Ngu Thiến mới nói: "Phát sinh việc này, nhị bá phụ cùng nhị bá mẫu đều lo lắng tam ca bị đả kích về sau không muốn cưới vợ nữa, nên mới muốn Tam ca ra ngoài giải sầu, vì vậy lần này để cho Tam ca và Thập Tam ca vào kinh, vừa lúc cũng để Thập tam ca tham gia võ cử vào năm sau. Vốn bọn họ hẳn sẽ cùng bọn muội vào kinh với nhau, nhưng mà bọn họ lại muốn vòng đi biên thành một chuyến, thời gian lâu chút mới đến được"

"Thật sự?" Hoắc Thù lại kinh hỉ, sau khi biết được đến lễ cài trâm của nàng còn có các biểu ca biểu đệ tham dự, vô cùng vui vẻ

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Qua mấy ngày, Nhiếp Ngật tự mình đến cửa bái phỏng, hơn nữa bái phỏng đến vô cùng chính thức

Đối với Nhiếp Ngật người đã là ngoại tôn nữ tế tương lai không cách nào thay đổi được, thái độ Ngu lão phu nhân cũng thật hòa ái, sau khi tùy ý hàn huyên với hắn vài sự tình trong kinh, lại để cho nhi tử chiêu đãi hắn, thậm chí việc cháu ngoại gái lén lút gặp mặt hắn, cũng mắt nhắm mắt mở

Khi Hoắc Thù biết được Nhiếp Ngật đến cửa, sớm liền chuẩn bị đi tìm người

Người cũng đã đi vào địa bàn của nàng, còn muốn nghẹn không đi gặp, việc này cũng quá khảo nghiệm năng lực nhẫn nại của Hoắc thất cô nương rồi

Ngu Thiến thấy Hoắc Thù muốn chuẩn bị chạy đi tìm người, không thiếu được giễu cợt nàng một phen: "Lá gan của biểu tỷ vẫn là lớn như vậy, cẩn thận coi chừng tổ mẫu phạt tỷ đó"

"Bà ngoại mới không phạt ta" Vẻ mặt Hoắc Thù chính nghĩa lẫm liệt nói, "Ta cũng không làm ra chuyện gì khác người đâu"

Nếu là ở Tĩnh An Hầu phủ, Hoắc Thù thật ra cũng không dám làm tới mức trắng trợn táo bạo như vậy đâu, chẳng qua nơi này là phủ tướng quân, là Ngu gia, nơi này còn có bà ngoại nàng trấn giữ, không có chuyện là Hoắc thất cô nương không thể làm được

Cho nên dù nàng có chạy đi gặp mặt vị hôn phu, nàng cũng không lo lắng có lời nào không hay truyền ra ngoài

Có bà ngoại ở đây, Hoắc thất cô nương chính là tự tin như vậy!

Ngu Thiến thấy nàng chạy đi nhanh như chớp, nhịn không được lắc đầu, như thế mà còn không gọi là khác người à? Nam nữ đã định thân yên cầu tị hiềm, đạo lý này không phải trưởng bối trong nhà thường treo ở cửa miệng hay sao? Bất quá nghĩ đến hành sự của mẫu thân cùng các bá mẫu, các thím trong nhà, Ngu Thiến thật nhanh quăng suy nghĩ này ra sau đầu

Hoắc Thù sau khi dò hỏi hạ nhân, mới biết được cữu cữu nàng mang Nhiếp Ngật đến Diễn Võ Trường tỉ thí, Hoắc Thù không khỏi có chút lo lắng, nhanh chóng theo hướng Diễn Võ Trường đi tới

Rất xa, Hoắc Thù đã nhìn thấy trên Diễn Võ Trường có thân ảnh hai người, một người cầm thương, một người cầm kiếm, sát khí nghiêm nghị, khí thế mãnh liệt bàn bạc, làm cho người từ xa xa đã có thể cảm giác được sát khí nghiêm nghị cùng khí thế bá liệt của Ngu gia thương pháp

Hoắc Thù nhịn không được đứng bên dưới hành lang nhìn hai nam nhân ở xa đang giằng co trên Diễn Võ Trường

Thập tứ lang cũng ở đó, nhìn thấy Hoắc Thù lại đây, vẻ mặt sùng bái nói: "Biểu tỷ, biểu tỷ phu tương lai thật lợi hại!"

Hoắc Thù ừm ừm hai tiếng, đôi mắt vẫn nhìn hai người trên Diễn Võ Trường không rời, đôi tay đều nắm chặt, cho đến khi Ngu Bác Duyên đem trường thương trong tay chém kiếm thành hai đoạn, trận tỷ thí này mới chịu kết thúc

"Oa, oa cha thắng rồi!" Thập tứ lang cao hứng nói, sau đó quay đầu an ủi Hoắc Thù, "Biểu tỷ, tỷ không cần buồn, biểu tỷ phu thật sự rất lợi hại, có thể vì hắn muốn lấy lòng cha đệ nên mới cố ý thua"

Ngu Bác Duyên mang theo Nhiếp Ngật đi tới, vừa lúc nghe được lời này, xách nhi tử lên đánh vào mông tròn của hắn một cái, cười mắng: "Tiểu tử thúi ngươi khinh thường cha mình như vậy hả?"

Thập tứ lang vẻ mặt đau khổ, liếc liếc nhìn Nhiếp Ngật, ăn ngay nói thẳng: "Cha, con đây là đang an ủi biểu tỷ mà"

Ngu Bác Duyên thấy hắn như ông cụ non, vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Ngươi nói đúng, tiểu tử này xác thật là cố ý thua!" Nói, hắn nheo đôi mắt có thần, cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt

Sau một hồi tỉ thí, y phục trên người Nhiếp Ngật cũng không còn chỉnh tề như trước, nhưng lại cũng không thấy mồ hôi, chỉ có thể thấy được một tầng mồ hôi mỏng trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, cả người vẫn thanh thanh sảng sảng, sạch sẽ, cùng với đám khỉ con Ngu gia lăn lộn trên bùn đất khi huấn luyện hoàn toàn không giống nhau, cho người ta một loại cảm giác tựa hồ như bọn họ ở hai thế giới khác nhau

Bất quá, Ngu Bác Duyên lại không cho rằng người có thể đánh cùng hắn đến không phân cao thấp, thậm chí võ nghệ có khả năng càng cao, là người chưa từng trải qua huấn luyện mà có thể có võ nghệ như vậy, có thể thấy được vị Nhiếp thế tử này cũng đã ngầm trải qua một phen khổ luyện công phu, cũng không giống như những tên ăn chơi trác táng chỉ biết hưởng thụ ở kinh thành

Suy nghĩ như vậy, Ngu Bác Duyên rốt cuộc lại có thêm vài phần đồng cảm với hắn, cảm thấy lúc này hắn mới thật phù hợp với thân phận ngoại tôn nữ tế của Ngu gia bọn họ

Hoắc Thù tiếp nhận nước trà nha  hoàn đã chuẩn bị tốt mang lên đây, đưa qua cho cữu cữu cùng vị hôn phu 

Nhiếp Ngật sau khi tiếp nhận trà, nhìn nàng nói một tiếng cảm ơn

Hoắc Thù thấy mồ hôi trên trán hắn muốn chảy xuống tới dưới, lại đưa khăn tay qua tới

Nhiếp Ngật nhìn nàng một cái, mắt sắt ngắm thấy trên khăn tay kia thêu một đóa Tố Lan hình dạng không được đẹp lắm, trong lòng khẽ nhúc nhích, sau khi lau xong mồ hôi, làm như không có việc gì đẩy khăn kia vào trong tay áo

Ngu Bác Duyên nhìn thấy một màn như vậy, lại nhìn thấy bộ dạng vui tươi hớn hở của cháu ngoại gái ngốc, trong lòng dâng lên nỗi chua xót con gái lớn không thể giữ ở nhà

Cô nương nuôi lớn đều là người nhà khác, vẫn là tiểu tử thúi tốt nhất, ít nhất có thể cưới cô nương nhà người khác về nhà, có vào không có ra

Sau khi so sánh đối lập như vậy, Ngũ cữu cữu lại không ghét bỏ hai nhi tử nhà mình vì sao không phải là nữ hài tử, dẫn theo nhi tử chậm gì mà đi

Hoắc Thù đã tới Tướng Quân phủ rất nhiều lần  đối với Tướng Quân phủ vô cùng quen thuộc, thấy Ngũ cửu cửu thức thời như vậy đã đi rồi, liếc nhìn Nhiếp Ngật nói: "Bên kia có một cái đình nghỉ chân, huynh có mệt không? Qua bên kia nghỉ một lát"

Nhiếp Nhật cũng không mệt, bất quá nhìn vẻ mặt quan tâm của nàng, thập phần hưởng thụ loại quan tâm này, trên mặt lập tức lộ ra chút vẻ mệt mỏi, lên tiếng đáp ứng

Hoắc Thù có chút khẩn trương, tuy rằng đã cách hắn vài bước, nhưng vẫn cảm giác được trên người thiếu niên cách đó không xa một mùi hương tùng cực nhẹ, mang theo hơi thở nam tính sau vận động, không giống với các cữu cữu biểu ca biểu đệ trong nhà, làm mặt nàng có chút nóng lên không hiểu được

Nha hoàn sau khi đem trà bánh lên tới, liền vô cùng hết phận sự mà đứng chờ bên ngoài đình cách đó không xa

Xung quanh đình thật ra có vài cây đào cổ, cây xanh thành bóng râm, che chắn mặt trời rực rỡ trên bầu trời, tạo thành một mảnh bóng mát thoải mái những ngày đầu hạ. Lúc này đúng vào mùa đào kết quả, trên đầu cành treo đầy quả đào to bằng nắm tay nam nhân, đào quả hồng thấp thoáng trên tán lá xanh phá lệ tươi đẹp

Nơi này Hoắc Thù là chủ nhân, cho nên nàng châm trà cho khách, đôi mắt không nhịn được vẫn hướng lên người hắn dòm qua

"Gần đây thế nào?" Nhiếp Ngật phá vỡ trầm mặc

"Khá tốt"

Hoắc Thất cô nương nghĩ đến khoảng thời gian này bà ngoại vào kinh, nàng vẫn luôn ở tại Tướng Quân phủ bên này, ở cùng một chỗ với bà ngoại, Tĩnh An hầu phủ bên kia không biết có phải không thèm để ý hay không, vậy mà cũng không hề thúc giục nàng trở về, Hoắc Thất cô nương đương nhiên ở lại bên này

Những ngày như vậy so với Bình Nam Thành không khác biệt cho lắm, cho nàng một cảm giác an nhàn đã lâu không có được, đây là cảm giác Điệp Thúy viện ở Tĩnh An Hậu phủ không có cách nào làm nàng cảm nhận được

Nhiếp Ngật nhìn khóe môi nàng nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp dường như muốn sáng lên, liền biết tiểu cô nương trong khoảng thời gian này sống đến vô cùng sung sướng

Trong lòng hắn cũng có vài phần vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, chậm rãi nói chuyện cùng nàng, sau đó nói đến lễ cài trâm của nàng

Sau khi chần chờ, hắn nói: "Lễ cài trâm của nàng, ta đưa trâm cài đầu tặng nàng được không?"

Hoắc Thù mở to hai mắt nhìn kinh hỉ nói: "Thật không?"

Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, không hiểu sao, Nhiếp Ngật có chút ngượng ngùng, rũ mắt xuống, tiếp tục nói: "Nhưng mà hẳn là Ngu lão phu nhân đã chuẩn bị tốt cho nàng trâm cài đầu cùng phụ tùng các loại"

Hoắc Thất cô nương ngữ khí nhẹ nhàng mà nói: "Không có việc gì, xong việc ta mang cũng như nhau"

Nhiếp Ngật nhấp nhấp miệng, mắt phượng như suối mát ngày xuân, tươi đẹp mà thanh triệt

Trong lúc nhất thời không khí có chút ái muội, hai người dường như không biết nói cái gì

Lúc này ánh mặt trời sáng sủa, vạn dặm bầu trời không có mây, lộ ra một loại nóng bức vốn có đặc trưng của ngày hè, khi ngồi ở bên ngoài có gió hè nóng bức thổi đến, hai người dường như đều không cảm nhận được, hưởng thụ thời khắc bình an cùng ái muội này.

Nhiếp Ngật lại nhấp một ngụm trà, để nước trà mát lạnh thấm qua yết hầu, rốt cuộc mở miệng nói: "Sau khi lễ cài trâm của nàng qua đi, ta cho người qua đây thương lượng hôn kỳ của chúng ta được không?"

Hoắc thất cô nương thiếu chút nữa buộc miệng thốt ra "Được", nhưng tốt xấu gì cũng nhớ rõ cô nương gia cần phải rụt rè, loại thời điểm này không thể biểu hiện ra quá mức vội vàng, bằng không để bà ngoại biết sẽ phạt nàng

Vì thế dùng trầm mặc bày tỏ thái độ của nàng

Nhiếp Ngật ngưng mắt nhìn nàng chăm chú, thấy mũi giày thêu nhòn nhọn nhẹ nhàng cọ mặt đất bên dưới làn váy, không khỏi có chút buồn cười, nhịn không được lại uống một ngụm trà che giấu

Sau hơn hai khắc thời gian (tầm 30p), Ngu Bác Duyên cho người lại đây kêu Nhiếp Ngật đi rồi

Đối với vị cữu cữu xem cháu ngoại gái như khuê nữ mà nuôi dưỡng mà nói, cho bọn hắn hai khắc thời gian như vậy cũng quá đủ rồi, tiểu tử nhà ai lại có may mắn như hắn không, người còn chưa cưới qua cửa, trưởng bối trong nhà đã cho phép bọn họ gặp mặt ở nhà mình vài lần, năm đó hắn còn chưa có phúc khí như vậy đâu

Hoắc Thù lưu luyến không rời tiễn Nhiếp Ngật đi, mắt trông mong mà tính lần sau gặp nhau ngày nào

Khi Nhiếp Ngật đứng dậy rời đi, đi qua bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Qua mấy ngày nữa, ta lại đến thăm nàng"

Tuy Hoắc thất cô nương không biết hắn sẽ lấy cớ gì mà lại đây, nhưng nghe được lời hắn nói, trong lòng thật cao hứng, vẫn nhìn theo hắn rời đi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng, mới ủ rũ cụp đuôi xoay người rời đi

Nha hoàn đang chờ hầu, Ngải Thảo, thấy được bộ dạng này của nàng, nhịn không được thở dài, bộ dạng ước gì thật nhanh được gả qua của cô nương nhà nàng. Thật sự là ....quá không rụt rè rồi

Sau khi trở lại Vinh An Cư, Ngu Thiến qua đây tìm nàng, không thiếu giễu cợt một phen, mỉm cười nói: "Muội mới nghe ngũ thẩm nói qua về vị Vệ Quốc Công thế tử này, nghe nói hắn ở kinh thành thật khó lường, ngay cả công chúa quận chúa cũng muốn gả cho hắn, không ngờ tới cuối cùng tiện nghi cho tỷ! Thành thật khai ra mau, bọn tỷ là chuyện như thế nào?"

Vẻ mặt Hoắc Thù vô tội: "Không phải trong thư đã nói rồi sao? Ý Ninh Trưởng công chúa thấy bộ dáng ta xinh đẹp như hoa, để cho Vinh Thân Vương qua đây cầu hôn, sau đó là hoàng thượng tứ hôn" Nói xong, rất tự luyến sờ sờ mặt mình, "Không có cách nào, ta là người có phúc khí, cho nên mới có thể lớn lên thành bộ dáng này, còn có thể vớt được vị hôn phu này, muội không cần phải hâm mộ ta !"

Ngu Thiến cười nghiêng ngửa ngã vào trên người nàng, mỗi khi thấy vẻ mặt nàng mê luyến tự tin, liền nhớ tới bộ dạng nàng như nam hài tử khi còn nhỏ, không biết nàng dưỡng như thế nào lại thành loại tính tình tràn đầy tự tin đối với mọi sự việc như thế này

Lại qua mấy ngày, khi mắt thấy sắp sửa đến tháng tám, mấy người biểu ca biểu đệ Ngu gia rốt cuộc cũng vào kinh

Hơn nữa còn mang rất nhiều đồ vật, đều là đồ Ngu gia chuẩn bị cho Hoắc Thù làm của hồi môn

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play