Đối với phụ nhân đã thành thân mà nói thì ăn Tết luôn luôn là công việc bận rộn, thăm người thân, uống rượu mừng năm mới, một khắc cũng không được nhàn.
Vinh Thân Vương phủ uống rượu mừng năm mới ở mùng bảy.
Ngày này, Nhiếp Ngật cùng Hoắc Thù đáp ứng lời mời đi qua, người tướng quân phủ cũng được mời tới
Hoắc Thù nhìn thấy Ngũ cữu mẫu dẫn theo biểu muội Ngu Thiến xuống xe, lập tức thân mật đi qua, nói với nhau mấy câu, đã được bà tử dẫn đường mang đến một phòng khách uống trà.
Vinh Thân Vương phi ở phòng khách chiêu đãi một đám nữ quyến tông thất, trong đó cũng có Ý Ninh trưởng công chúa
Hoắc Thù và Ngu ngũ phu nhân cùng nhau đi qua hành lễ, Vinh Thân Vương phi cùng các nàng tán gẫu vài câu, liền cho người an bài Ngu ngũ phu nhân ngồi vào vị trí cách mình không xa
Người ở đây người đều biết đối tượng An Dương quận chúa định thân là Ngu gia Tam Lang, xem Vinh Thân Vương này đổi thái độ, liền biết Vinh Thân Vương phi cố ý cất nhắc Ngu gia, giành vinh dự cho nữ nhi, những người khác tự nhiên cũng sẽ không biết điều đánh vào mặt mũi Vinh Thân Vương phi nên lập tức vô cùng khách khí với Ngũ phu nhân
Người có thể tới Vinh Thân Vương phủ uống mừng năm mới đều là người không phú cũng quý, phần lớn đều là tông thất, triều thần không có mấy người, thậm chí phủ huân quý cũng ít. Hoắc Thù nhìn qua, nghĩ đến lời Nhiếp Ngật đã từng nói cùng nàng, liền biết Vinh Thân Vương hành sự đều có chừng mực, biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, có thể thấy được những năm gần đây hắn có thể được Khánh Nguyên đế tín nhiệm cũng không phải không có đạo lý.
Cho nên, hôm nay nữ quyến tới nơi này cũng không nhiều, nhưng đều là người có địa vị tương đối cao trong tông thất
Hoắc Thù nói cùng các nàng mấy câu, đã bị nha hoàn bên người An Dương quận chúa mời đi qua
Hoắc Thù dẫn theo Ngu Thiến đi vào một nơi rừng mai tại Vinh Thân Vương phủ, liền thấy An Dương quận chúa dẫn theo một đám cô nương ngắm mai ăn thịt nướng ở rừng mai
Ngắm mai thì cũng được, đây là sự một việc nhã nhặn, nhưng đang Tết nhất mà ăn thịt nướng......
Đôi mắt Ngu Thiến trừng lớn, nhìn thấy An Dương quận chúa ngồi trước giá nướng , xắn ống tay áo tự mình nướng thịt, cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng.
Các cô nương khác tựa hồ như khinh thường việc nhạt nhẽo này, nên chỉ đứng nhìn ở xa xa, chỉ có mấy người ở cạnh An Dương quận chúa, trên mặt mang theo vài phần ý lấy lòng
Hoắc Thù chớp mắt, liền nhìn thấy Hứa Điềm ngồi trong đình cách đó không xa, cũng có một ít cô nương tông thất vây quanh nàng, đối với nơi này thập phần khinh thường.
"Tố Tố, ngươi tới rồi." An Dương quận chúa nhìn thấy Hoắc Thù, cao hứng cười nói, sau đó lại nhìn Ngu Thiến kêu một tiếng "Thiến muội muội".
Ngu Thiến thẹn thùng nhìn nàng cười một cái, trong lòng vẫn bị hành động khác người này của An Dương quận chúa làm cho phản ứng không kịp.
An Dương quận chúa không thèm để ý người ngoài nhìn mình như thế nào, lấy mấy xâu thịt lộc mình đã nướng xong đưa cho Hoắc Thù cùng Ngu Thiến.
"Thật khó có thể ăn được đồ tự ngươi nướng, biểu muội, ăn đi." Hoắc Thù tiếp nhận, đưa một xâu cho Ngu Thiến.
Ngu Thiến nói một tiếng cảm ơn, thấy Hoắc Thù há mồm cắn, tiếp theo hàm hồ nói thịt nướng quá lửa rồi, vừa bắt bẻ vừa ăn, An Dương quận chúa vẫn là cười khanh khách, làm cho nàng lại lần nữa cảm giác được tình cảm giữa biểu tỷ của mình cùng An Dương quận chúa có bao nhiêu thân thiết
Nhưng mà, nhìn thấy An Dương quận chúa như vậy, trong lòng nàng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
An Dương quận chúa thân phận tôn quý, lời đồn đãi bên ngoài cũng không tốt lắm, sau khi Ngu Thiến biết hai nhà đã định thân, kỳ thật trong lòng có chút lo lắng thân phận An Dương quận chúa quá cao, nếu sau khi gả qua đây không thể ở chung, xem thường tam ca là võ nhân, lại đối xử với tam ca không tốt thì làm sao bây giờ? Tuy rằng nàng cảm thấy cô nương có thể chơi cùng biểu tỷ chắc sẽ là cô nương tốt, nhưng đối với các quý nữ trong kinh thành này, Ngu Thiến vẫn còn lo lắng.
Hiện tại, nhìn thấy An Dương quận chúa bình dị gần gũi như vậy, thậm chí còn bình dân như thế, lòng lo lắng của Ngu Thiến rốt cuộc cũng buông xuống
Thấy các nàng ăn xong rồi, An Dương quận chúa cũng không nướng tiếp, cho nha hoàn mang nước sạch tới rửa tay, cùng huân hương đến xóa mùi lạ, rồi ngồi vào đình gác mái cách đó không xa nghỉ ngơi uống trà, để nữ đầu bếp trong vương phủ đi nướng tiếp
Hứa Điềm ngồi cách đó không xa hướng về nơi này nhìn xung quanh, thấy Hoắc Thù và An Dương quận chúa ngồi cùng nhau uống trà, thần sắc không khỏi có chút tức giận.
Hoắc Thù đưa lưng về phía nàng nên không thấy được, nhưng mà An Dương quận chúa lại thấy, tuy nhiên cũng không để ý tới nàng, vẫn cùng Hoắc Thù cười nói chuyện ăn tết
"Mỗi năm đều phải làm một lần như vậy, rất phiền, còn muốn ta cùng chơi cả một ngày, vừa rồi còn muốn chơi vứt tú cầu, thật là nhàm chán. Cùng với việc chơi những thứ này, không bằng tự tay mình nướng thịt, cho nên năm nay ta liền mời các nàng ăn thịt nướng, cho các nàng ăn đến căng bụng để xem các nàng còn có tinh lực chạy tới chạy lui nữa hay không" An Dương quận chúa nói, không che đậy được ý xấu của mình
Ngu Thiến nhịn không được phốc cười rộ lên, nhanh chóng che miệng lại, cảm thấy tam tẩu tương lai này thực sự có ý tứ.
Hoắc Thù cười ha hả nói: "Đúng nha, so với việc vứt tú cầu, ta cảm thấy tự mình động thủ nướng thịt tương đối thú vị hơn"
Đang nói, Hứa Điềm đã ôm một cái tú cầu tinh xảo lại đây, há mồm liền nói: "Các ngươi......"
"Điềm muội muội, cùng ăn thịt nướng không" Hoắc Thù một tay kéo nàng đến vị trí bên cạnh mình, vừa kêu nha hoàn mang một mâm thịt đã nướng qua đây, cười khanh khách nói: "Thịt nướng này ướp mật ong, ăn rất thơm ngọt, các ngươi chơi lâu như vậy hẳn là đói bụng rồi, ăn chút đi."
Hứa Điềm một bụng lời nói đã bị nàng lấp kín, đành phải căm giận lấy ăn
Hoắc Thù tiếp tục nói chuyện cùng An Dương quận chúa, trao đổi về chuyện ăn tết, hơn nữa còn nói đến chuyện mùng hai Tết mình về nhà ngoại gặp mấy anh em bà con
Lúc đầu An Dương quận chúa còn có thể trấn định, chờ sau khi nghe được nàng nói đến Ngu Tòng Tín, nhịn không được chăm chú lắng nghe
Hoắc Thù lại không nói, nhìn nàng cười liên tiếp nói: "Ta nghe Vương phi nói, chờ hết Tết liền sẽ thương lượng hôn kỳ của các ngươi, có việc này không?"
An Dương quận chúa tuy rằng trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng đến lúc này rồi, nàng cũng không xấu hổ chạy đi mất mà tự nhiên hào phóng nói: "Nếu đúng thì sao? Dù sao mẫu phi ta cũng sẽ làm chủ cho ta thôi" Nói, còn quay đầu nhìn Ngu Thiến cười một cái.
Ngu Thiến không lời nào để nói, da mặt vị tam tẩu này hình như cũng rất dày
Hứa Điềm ngồi nghe các nàng nói chuyện, nghe đến đó, cảm thấy này hai người thật không e lệ chút nào, ngay cả loại lời nói này cũng đều có thể tùy tiện nói ra, nhịn không được nói: "Ta no rồi"
Hoắc Thù quay đầu nhìn nàng, phát hiện mâm trong tay nàng đã không còn, kinh ngạc nói: "Điềm muội muội ăn xong rồi sao? Không phải là ăn ráng chứ?"
Nàng nói chưa dứt lời, vừa nói Hứa Điềm liền cảm thấy bụng căng khó chịu, cũng do nàng vừa rồi mới đưa cho mình một mâm thịt nướng, làm hại mình vừa ăn vừa nghe các nàng nói chuyện, bất tri bất giác đã ăn căng bụng
Hoắc Thù rót một ly trà tiêu thực giải khát đưa qua cho nàng, nói: "Điềm muội muội lớn như vậy rồi mà còn giống tiểu hài tử không biết tiết chế gì hết, thật là......" Vẻ mặt nàng bất đắc dĩ, biểu tình khoan dung
Hứa Điềm thiếu chút nữa không thở nổi
Nàng hít một hơi thật sâu, cầm tú cầu bên cạnh lên, nhìn Hoắc Thù nói: "Ngươi đi chơi tú cầu với ta"
Hoắc Thù có chút khó xử nhìn nàng, "Thật sự muốn ta chơi cùng muội? Không tốt lắm đâu?"
Hứa Điềm không dao động, "Không có gì không tốt, kêu ngươi thì ngươi cứ đi." Nói xong, liền cau mày đứng dậy, thúc giục Hoắc Thù nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Hoắc Thù cười tủm tỉm đứng dậy, cùng đi theo nàng ra ngoài.
Ngu Thiến không nhúc nhích, nhìn hai chị dâu em chồng này người trước người sau đi ra ngoài, quay đầu thấy An Dương quận chúa lười biếng ngồi ở chỗ đó, một chút lo lắng cũng không có
An Dương quận chúa thấy nàng nhìn qua, cười một cái, nói: "Muội không cần lo lắng, Tố Tố có chừng mực."
Ngu Thiến nghe được lời này, suy tư một lát, gật gật đầu.
Nàng một chút cũng không lo lắng cho biểu tỷ, ngược lại đối với cách vênh mặt hất hàm cùng ngữ điệu ra lệnh của Hứa Điềm lại có chút không cao hứng, nói như thế nào, biểu tỷ cũng là tẩu tử của Hứa Điềm, nhưng ngữ khí Hứa Điềm vừa nãy tựa như đang hô quát một hạ nhân
Nhưng nghĩ đến Hứa Điềm là quận chúa, nghe nói từ nhỏ đã được Ý Ninh trưởng công chúa nuông chiều, cũng không trách được nàng như thế.
So sánh tới mới thấy, tuy đều là quận chúa nhưng An Dương quận chúa so với Hứa Điềm còn khá hơn nhiều, ít nhất nàng cũng không có ỷ thế hiếp người, đối với người nào cũng là bộ dạng cười tủm tỉm, thập phần hòa khí, quan trọng nhất chính là, cũng nhìn không ra có chỗ nào lười nhác
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Hoắc Thù ở nơi xa vứt tú cầu kia về phía trước, cô nương phía trước còn chưa kịp tiếp cầu, tú cầu kia liền nện vào cây cột đình ở giữa rừng mai, hưu một cái tú cầu liền rớt xuống, mặt ngoài tú cầu được chế tác bằng da thuộc liền bị vỡ ra
Tất cả mọi người cứng đờ nhìn Hoắc Thù
Hoắc Thù cười tủm tỉm nói: "Điềm muội muội, thực xin lỗi ah, sức ta có chút lớn, không bằng lại đổi một cái tú cầu mới đi?"
Hứa Điềm cứng đờ mà nhìn tú cầu kia bị vỡ ra một cái lỗ, lại thấy bộ dạng xin lỗi của Hoắc Thù, trong lòng có chút nghẹn khuất, cả giận nói: "Ngươi cố ý đúng không?"
Hoắc Thù nhướng mày, "Điềm muội muội nếu không muốn chơi, vậy ta đi thôi" Nói xong, cũng không để ý tới nàng, xoay người rời đi.
Hứa Điềm tức giận đến mức run run, nhưng cũng không dám gọi nàng lại giống như vừa nãy
Tuy rằng có thêm khúc nhạc đệm như Hứa Điềm nhưng tiệc rượu mừng năm mới tại Vinh Thân Vương phủ vẫn là không tồi.
Hoắc Thù ăn uống no đủ, khi nàng dẫn Ngu Thiến rời khỏi rừng mai, Hứa Điềm cũng cảm thấy không thú vị, đi theo cùng nhau rời đi.
Mới ra khỏi rừng mai không lâu, liền nhìn thấy Ý Ninh trưởng công chúa cùng Nhiếp Ngật.
Vừa lúc thấy Nhiếp Ngật tới đón Hoắc Thù, Ý Ninh trưởng công chúa khó có khi nhìn thấy nhi tử nên nhịn không được giữ hắn đứng ở hành lang gấp khúc nói chuyện.
Nhìn thấy hai người này, Hứa Điềm không khỏi nghĩ đến chuyện lúc nãy Hoắc Thù đập hư tú cầu uy hiếp nàng, tức khắc ủy khuất nói: "Nương, đại ca."
Ý Ninh trưởng công chúa cùng Nhiếp Ngật quay đầu nhìn qua, thấy Hoắc Thù và nữ nhi cùng nhau đồng hành lại đây, Ý Ninh trưởng công chúa có chút vui mừng. Chỉ là vui mừng này thực nhanh đã bị ủy khuất trên mặt nữ nhi làm cho không còn chút nào
"Làm sao vậy?" Ý Ninh trưởng công chúa hỏi.
Hứa Điềm bẹp miệng, dùng ngữ khí đáng thương vô cùng kể chuyện vừa rồi xảy ra ở rừng mai nói cùng nàng, đôi mắt nhịn không được nhìn Nhiếp Ngật, lại phát hiện thần sắc hắn lạnh lùng đạm nhiên, phảng phất như không có nghe được lời nàng nói
Chờ sau khi nàng nói xong, Nhiếp Ngật mở miệng nói: "Nương, nếu không có việc gì, chúng ta đi trước." Dứt lời, hướng Hoắc Thù vẫy tay.
Hoắc Thù hành lễ cùng Ý Ninh trưởng công chúa, liền đi qua.
Sắc mặt Ý Ninh trưởng công chúa có chút cứng đờ, nhưng nhìn thần sắc nhi tử không khỏi thở dài, cũng chưa nói cái gì, phất tay cho bọn họ rời đi.
Ngu Thiến không thích vị quận chúa Hứa Điềm này, cũng hành lễ với Ý Ninh trưởng công chúa rồi đi theo sau
Thấy bọn họ cứ như vậy rời đi, đặc biệt là đại ca một câu cũng chưa nói cùng nàng, Hứa Điềm ủy khuất đến thiếu chút nữa rớt nước mắt, dậm chân nói: "Nương, người nhìn xem, đại ca từ sau khi cưới vợ liền không hề quan tâm chúng ta nữa"
Kỳ thật Ý Ninh trưởng công chúa đã quen thái độ lãnh đạm như vậy của nhi tử, nghe được nữ nhi nói, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, nghiêm túc nói: "Nếu con không đi trêu chọc Hoắc thất, hắn sao không để ý tới con được?"
Hiện giờ Ý Ninh trưởng công chúa cũng biết nhi tử có bao nhiêu coi trọng Hoắc thất, trong lòng không phải không hối hận lúc trước đáp ứng hôn sự này quá nhanh, nhưng có đôi khi nghĩ lại, nàng thiếu nhi tử quá nhiều, hắn khó gặp được cô nương hắn thích, để hắn như ý cũng không có gì.
Chỉ là nàng hy vọng nữ nhi có thể hòa thuận với con dâu, trong tương lai trưởng tử có thể giúp đỡ được đệ đệ muội muội bên dưới
Cũng không biết như thế nào mà con dâu mặt ngoài cười tủm tỉm, nhưng lại không phải người có thể nhẫn nhục chịu đựng, cũng không chịu nhường nhịn nữ nhi. Nữ nhi muốn ỷ vào thân phận khi dễ nàng, cuối cùng ngược lại khiến mình bị chê cười, mất nhiều hơn được.
Ý Ninh trưởng công chúa thở dài, nói: "Vì sao con còn chưa hiểu rõ, con với Thế Cẩn tuy là huynh muội, nhưng các con rốt cuộc vẫn là huynh muội khác họ, mỗi lần con đều phải nhằm vào tức phụ Thế Cẩn, Thế Cẩn sau khi nhìn thấy, trong lòng còn có thể cao hứng được sao?"
Muội muội làm sao có thể so sánh được với thê tử? Muội muội sớm hay muộn đều phải gả ra ngoài, người bên cạnh cả đời vẫn là thê tử.
Hứa Điềm nhíu mày, vẫn đầy mặt khó hiểu, "Nhưng chúng con là huynh muội huyết thống chí thân"
Ý Ninh trưởng công chúa lắc đầu, huyết thống chí thân thì như thế nào? Có đôi khi, huyết thống chí thân cũng không đáng tin, huống hồ nàng chưa bao giờ nuôi dưỡng hài tử kia, trước kia thậm chí còn không muốn gặp hắn, cũng không trách được hiện giờ hắn vẫn cứ nhàn nhạt như vậy
Ý Ninh trưởng công chúa đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, không nói cái gì nữa.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Sau khi Hoắc Thù được Nhiếp Ngật đỡ lên xe ngựa, nhịn không được nhìn hắn chằm chằm
"Nhìn cái gì vậy?" Nhiếp Ngật hơi nhếch khóe môi lên, mắt phượng ôn hòa nhìn nàng.
Hoắc Thù nhìn kỹ hắn trong chốc lát, khi xác thật được hắn cũng không có tức giận, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tươi, nói: "Ta không phải cố ý, nhưng mà có đôi khi Điềm muội muội làm cho người ta thật chán ghét, giống như nghe không hiểu tiếng người, cho nên ta liền trực tiếp đánh rơi tú cầu kia, nàng nói ta uy hiếp nàng, kỳ thật cũng không nói sai."
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, kéo tay nàng, mười ngón tay hai người đan vào nhau.
"Chàng không tức giận?"
Nhiếp Ngật thấy nàng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm mình, cười nói: "Không có gì để tức giận cả."
Hoắc Thù xem xét hắn một lúc lâu, rất nhanh lại cao hứng
Bởi vì không thèm để ý, cho nên không có gì để tức giận, những người đó với hắn mà nói, bất quá chỉ là người có quan hệ huyết thống trên danh nghĩa, kỳ thật ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Cho nên, hắn không có gì để tức giận
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Năm mới bận rộn trôi qua thật nhanh
Ra tháng giêng, Hoắc Thù liền nghe nói hôn kỳ giữa Vinh Thân Vương phủ cùng Ngu gia rốt cuộc cũng đã định ra, định ở tuần thứ hai tháng tư, nghe nói đây là do Vinh Thân Vương tự mình đến Khâm Thiên Giám, để cho Khâm Thiên Giám chọn ra một ngày may mắn.
Vinh Thân Vương cũng không muốn gả khuê nữ đi nhanh như vậy, hận không thể kéo thêm hai năm. Nhưng ngại Ngu Tòng Tín là người gian hoạt, hắn cũng không trực tiếp cự tuyệt, trên mặt vẫn cười tủm tỉm đồng ý, xoay người liền tìm cậu em vợ tương lai Vinh Thân Vương thế tử Chu Hỗn uống rượu, cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất.
Sau đó Chu Hỗn không biết trở về nói gì cùng Vinh Thân Vương phi, Vinh Thân Vương phi trực tiếp đồng ý định hôn kỳ ở đầu tháng tư
Khi Vinh Thân Vương muốn phản đối cũng đã muộn rồi, đây là Vương phi tự mình đồng ý, hắn không có cách đổi ý, chỉ có thể tràn đầy không cam lòng mà đồng ý.
Tới tháng ba xuân về hoa đua nở, khi Hoắc Thù đang vuốt cái bụng bằng phẳng của mình hoài nghi có phải bên trong đã có tiểu oa nhi hay không thì Tĩnh An Hầu phủ bên kia đột nhiên truyền đến tin tức Hoắc lão phu nhân chết bệnh
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***