Sau khi nhận được hai hạng mục từ trên trời rớt xuống, những ngày tiếp theo chị vô cùng bận rộn, thời gian ăn cơm cũng thường không có, mỗi ngày phải làm việc suốt mười mấy tiếng. Cực nhọc, nhưng cũng đầy hứng khởi.

Hà Thanh Nhu chọn bảy người trong phòng thiết kế tập hợp thành một nhóm nhỏ, phân công nhiệm vụ rõ ràng cho từng người, lại mời Giang Phong Nghĩa làm hướng dẫn kỹ thuật, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp nhận thiết kế.

Thật ra lúc đầu bọn họ cũng theo đề án này, lúc trước cũng từng tham dự rất nhiều nghiệp vụ, nhưng người nắm quyền quyết định cuối cùng lại là Dương Thuận Thành, kết quả nát bét hiện nay liên quan rất lớn với những quyết sách sai lầm của ông ta. Giờ làm lại dự án này cũng tương đương với việc đã có kinh nghiệm, muốn đột phá cũng không phải là quá khó.

Có điều về phía triển lãm xe, Hà Thanh Nhu phải tốn rất nhiều công sức. Chị chưa từng tiếp xúc với những hạng mục tương tự, chỉ có thể tìm và phân tích những cuộc triển lãm trước đó. Trong thời gian này, Lâm Nại giúp chị rất nhiều, trải qua hơn mười lần sửa tới sửa lui, mất hơn một tuần, cuối cùng họ cũng xác định được hình thái ban đầu của cuộc triển lãm xe.

Còn chuyện mời ăn cơm, vì không có thời gian nên chỉ có thể hoãn lại.

Gần đây Lâm Nại cũng cực kì bận, nguyên giám đốc chi nhánh để lại một mớ lộn xộn, rối rắm, không thể nào giải quyết xong trong dăm bữa nửa tháng.

Thứ bảy, thiết kế bộ giảm tốc ô tô X6 tiến vào giai đoạn cuối, Hà Thanh Nhu dứt khoát gọi mọi người ở lại tăng ca, tranh thủ hoàn thành sớm một chút.

Từ lúc Dương Thuận Thành bị điều đi khu vực phía Đông thành phố làm nhân viên bán hàng, bầu không khí của phòng thiết kế thoải mái hơn nhiều.

Mới hơn mười giờ, Vạn Khoa Doãn đã hỏi Hà Thanh Nhu: "Tổ trưởng, trưa nay ăn gì nhỉ?"

"Xuống nhà ăn." Hà Thanh Nhu không ngẩng đầu.

"Chúng ta ăn ở nhà ăn cả nửa tháng rồi, hay là hôm nay gọi cơm ngoài đi, chứ khẩu phần của nhà ăn thanh đạm quá." Vạn Khoa Doãn kêu la, "Xem như ăn mừng trước."

Những đồng nghiệp khác vừa nghe gọi cơm ngoài đều quay phắt qua nhìn.

"Tôi còn muốn uống trà sữa Hà Kí nữa đây này," Hà Thanh Nhu không bị lay động. "Nhà ăn giao thức ăn đến tận cửa, vừa nhanh vừa tiết kiệm thời gian làm việc, đỡ cho hôm nay làm không xong, ngày mai lại phải tăng ca."

"Hôm nay nhất định sẽ xong! Không xong không tan làm!"

Hà Thanh Nhu ném cho anh một xấp tài liệu: "Thừa năng lượng như vậy thì viết báo cáo tổng kết đi."

Vạn Khoa Doãn rêи ɾỉ: "Tôi còn chưa vẽ xong nữa, giờ lại thêm báo cáo tổng kết, chắc là đêm nay khỏi ngủ mất thôi."

Hà Thanh Nhu liếc anh: "Anh viết thì tôi gọi cơm ngoài."

"Ok sếp!" Vạn Khoa Doãn lập tức đồng ý, "Tôi viết ngay đây!"

"Muốn ăn gì?" Hà Thanh Nhu cười nói, đặt thức ăn ngoài giao đến đây thường mất một tiếng, giờ đặt thì tầm mười hai giờ là có thể giao đến.

"Tôm rang thập cẩm, bò chưng ớt đỏ, măng chua xào." Vạn Khoa Doãn quả thật không chút khách sáo.

"Những người khác thì sao?"

Mọi người lần lượt đọc tên món, Hà Thanh Nhu đều viết lại: "Còn gì nữa không?"

"Một phần mì Ý."

Một giọng nói quen thuộc mà đã lâu chưa xuất hiện chợt vang lên."

Hà Thanh Nhu hơi ngẩn người, nhưng chị không ngẩng đầu, tiếp tục tìm món mì Ý trong ứng dụng, ấn vào tiệm đầu tiên: "Muốn vị gì?"

"Bò xốt tiêu đen."

Bởi vì Lâm Nại bỗng nhiên xuất hiện, đám người vốn đang vui vẻ chợt im bặt, vội vàng làm tiếp phần việc của mình.

"Lát nữa mang đến văn phòng tôi."

"Vâng."

Cả hai người đều bận rộn, thế nên mấy ngày rồi họ chưa gặp nhau, mãi đến khi Lâm Nại rời đi, Hà Thanh Nhu mới ngẩng đầu lên.

Đến lúc nhận cơm, Vạn Khoa Doãn và một đồng nghiệp nam khác xuống lầu lấy. Anh vừa vào văn phòng đã hưng phấn reo lên: "Vừa nãy tụi tôi gặp được một cô gái xinh đẹp trong thang máy, là nhân viên thực tập mới của phòng nhân sự!"

Một đồng nghiệp nữ trêu anh: "Ái chà, anh Vạn lại động lòng phàm chăng?"

"Tôi tự nhận mình không xứng." Vạn Khoa Doãn liên tục lắc đầu. Anh đặt thức ăn lên giữa bàn, gọi mọi người: "Đến ăn cơm nào."

Bọn họ đã đói sôi bụng từ nãy giờ, anh còn chưa dứt lời thì mọi người đã nhào đến.

"Ôi, nhiều món quá vậy, cảm ơn tổ trưởng."

"Chị Hà đối tốt với chúng ta quá!"

"Còn có trà sữa Hà Kí nữa, thật hạnh phúc."

...

Hiện nay, các quán ăn giao thường sẽ tặng kèm thức uống, nên Hà Thanh Nhu cũng không đặt thêm trà sữa Hà Kí, có điều chị cũng có thể đoán được là ai đặt. Chị chọn một cốc trà sữa nguyên vị, xách mì Ý đi: "Mọi người ăn trước đi, tôi sẽ trở lại ngay."

Cửa phòng giám đốc hơi hé, bên trong có giọng nữ khác đang nói, Hà Thanh Nhu giật mình, đang do dự không biết có nên vào không thì Lâm Nại thấy chị.

"Vào đi."

Chị đành đẩy cửa đi vào.

Vị trí vốn thuộc về Lâm Nại hiện giờ đang bị chiếm đóng bởi một cô gái tóc quăn, cô ta trang điểm rất sành điệu, dựa vào ghế như không xương, hai chân trắng trẻo gác lên bàn, thấy Hà Thanh Nhu vào cũng chỉ lười biếng ngước mắt lên nhìn.

Không cần hỏi cũng biết, cô ta chính là nhân viên thực tập xinh đẹp của phòng nhân sự trong lời của Vạn Khoa Doãn.

Vẻ mặt Lâm Nại rất khó coi, cô lạnh lùng nói với cô ta: "Bỏ chân xuống!"

Cô gái kia nhướng mày, vẫn không nhúc nhích. Cô ta chừng như hơi tủi thân, siết chặt tay nắm ghế, ánh mắt lên án nhìn về phía Lâm Nại.

"Dương Hưng Nghi, công ty không phải là chỗ để cậu hoành hành ngang ngược." Lâm Nại nén giận nói, hiển nhiên là đã cực kì khó chịu.

"Biết rồi," Dương Hưng Nghi bất đắc dĩ đành để chân xuống rồi đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Nại, định vươn tay kéo cánh tay cô, "A Nại, cậu làm gì mà dữ quá vậy, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, đâu có gì đâu."

Lâm Nại tránh đi, theo bản năng liếc nhìn Hà Thanh Nhu đang đứng một bên.

Vẻ mặt Hà Thanh Nhu thản nhiên, chị đặt trà sữa và mì Ý lên bàn: "Giám đốc Lâm, bữa trưa của cô đây." Nói rồi chị xoay người rời đi.

"Thái độ kiểu gì!" Dương Hưng Nghi rất bất mãn chuyện Hà Thanh Nhu làm lơ cô ta, cô ta lập tức cầm lấy cốc trà sữa, cắm ống hút hút một ngụm, sau đó chê bai để xuống, "Dở quá đi, hương vị chẳng chính cống chút nào."

"Ai mượn cô uống..." Vẻ mặt Lâm Nại lạnh nhạt, giọng điệu mang theo sự tức giận, "Cậu lập tức mua vé máy bay về Bắc Kinh ngay trong sáng mai cho tôi, hoặc là tôi sẽ tự gọi điện báo cho bác Dương!"

Dương Hưng Nghi nghiến răng kêu: "A Nại!"

Hôm nay khó được dịp về đến nhà trước chín giờ. Màn đêm tối nay thật đẹp, trăng tròn vành vạnh, các vì sao rải rác. Dưới khuôn viên rất đông đúc, mọi người túm năm tụm ba lại tán gẫu. Hà Thanh Nhu ngồi trước máy vi tính viết báo cáo, nhưng nửa tiếng đồng hồ rồi mà chị chỉ mới mở đầu được hơn trăm chữ.

Hạng mục bộ giảm tốc hoàn thành, trọng trách của Hà Thanh Nhu nhẹ đi nhiều, làm việc cường độ cao nhiều ngày liên tục khiến chị mệt lử, Trì Gia Nghi gọi điện thoại hẹn chị ngày mai đi chơi thư giãn.

"Tớ còn chưa viết báo cáo xong, tuần sau đi." Hà Thanh Nhu vừa uể oải đáp, vừa đưa tay xoa ấn đường.

"Ban ngày cậu viết, rồi tối tớ đến đón cậu."

Hà Thanh Nhu nghĩ đến gì đó: "Trần Minh Hành sắp đi à?"

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới lí nhí trả lời: "Sáng mốt bay, công ty cô ấy sắp xếp để cô ấy đi giao lưu học hỏi ở Anh, có thể sẽ đi nửa năm."

Hà Thanh Nhu yên lặng, Trì Gia Nghi lại nói tiếp: "Tối qua tớ tỏ tình với cô ấy. Cô ấy không đồng ý nhưng cũng không từ chối."

Hà Thanh Nhu không tiện lắm lời. Cô Trì Gia Nghi này vô cùng ương bướng, có nói cũng vô ích, không đồng ý chẳng phải là từ chối sao, trước giờ Trì Gia Nghi âm thầm ám chỉ cũng có, trắng trợn bày tỏ cũng có cả rồi, làm gì có chuyện Trần Minh Hành không nhận ra được cơ chứ? Nếu Trần Minh Hành thật sự có ý với Trì Gia Nghi thì đã không giả mù, giả điếc rồi.

"Cô ấy đi chuyến này không biết đến bao giờ mới gặp lại được, nói chung là cậu đi với tớ đi."

Hà Thanh Nhu đang định nói gì thì chợt có cuộc điện thoại khác gọi đến... Là Lâm Nại. Chị hơi dừng lại, nhấn từ chối rồi trả lời Trì Gia Nghi: "Được rồi, tám giờ rưỡi tối mai tớ chờ cậu ở cửa chung cư, giờ tớ có việc, cúp máy đây."

Thông báo wechat nhảy ra.

Lâm Nại: Đang làm gì vậy?

Chị mở ra, nhấn trả lời: Vừa nãy nói chuyện điện thoại với bạn.

Lâm Nại: Vậy chị gọi tiếp đi.

Hà Thanh Nhu: Gọi xong rồi, có chuyện gì không?

Đối phương đang nhắn lại, một hồi sau mới gửi sang: Tổng công ty sẽ phái người đến triển lãm xe núi Tây Nam, tôi đã gửi danh sách và tư liệu liên quan đến hộp thư điện tử của chị, chị chú ý kiểm nhận.

Hà Thanh Nhu: Được, làm phiền cô rồi.

Người kia không trả lời lại, hẳn là đang bận việc khác. Hà Thanh Nhu mở hộp thư ra, xem qua một lượt. Tổng công ty sẽ phái ba người đến đây, cấp bậc đều rất cao, một phó tổng giám đốc và hai quản lí.

Tư liệu Lâm Nại gửi cho chị viết rất cặn kẽ về ba người này, trong số họ, phó tổng giám đốc là người chị đã từng tiếp xúc, một trong hai vị quản lí là người đàn ông trung niên lạ mặt, hẳn là mới thăng chức từ một chi nhánh công ty, người còn lại là Vân Hi Ninh. Tuy Hà Thanh Nhu chưa từng gặp người này, nhưng chị thường xuyên nghe đồn về cô ta, là sinh viên hàng đầu của Viện Công nghệ Massachusetts, rất có năng lực và thủ đoạn, thậm chí còn nhỏ hơn chị hai tuổi.

Nghe nói Vân Hi Ninh rất nghiêm khắc, không dễ gần. Hà Thanh Nhu chú tâm xem kĩ tư liệu về cô ta.

Đọc được phân nửa, thông báo wechat bỗng nhảy ra.

Lâm Nại: Xuống dưới.

Hà Thanh Nhu nghi hoặc, còn chưa kịp trả lời thì Lâm Nại đã nhắn tiếp: Tôi ở dưới này đợi chị.

Hà Thanh Nhu sửng sốt: Để làm gì?

Lâm Nại: Đi ăn.

Sau đó lập tức bổ sung: Tiệm Cha Chaan Teng ở quận Thành Trung.

Giờ đã gần mười giờ rồi, Hà Thanh Nhu rủ mí mắt, mím môi đáp: Trễ lắm rồi, bữa khác đi.

Đối phương vẫn luôn hiển thị trạng thái đang nhập tin nhắn, hồi lâu sau, Lâm Nại chỉ nhắn lại: Một giờ mới đóng cửa, không trễ, tôi đợi chị.

Thái độ rất cương quyết.

Hà Thanh Nhu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Tôi thay đồ đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play