Chị hơi run rẩy mà nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, nhấm nháp thật kĩ hai chữ này, có hàng trăm nghìn loại cảm xúc ngưng đọng trong lòng rồi tràn lan đến cổ họng, nhưng không thể mở miệng nói nên lời, vậy nên mới nghèn nghẹn khó chịu.
Có thể là người đến một độ tuổi nhất định sẽ trở nên thất thường, thường vô duyên vô cớ mà đa sầu đa cảm. Chỉ một câu nói bình thường, nhưng đối với chị, hai chữ kia tựa như nói với một người lang thang rằng 'Về nhà thôi', tựa như nói với một người cô độc rằng 'Tôi nhớ bạn'. Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng mang sức nặng vô ngần, tỏ rõ người kia lúc nào cũng nhớ về chị. Mà chị chỉ là một người bình thường đến mức tầm thường, có thể được người khác lo lắng là một chuyện không dễ dàng.
Quá lâu rồi chưa thấy được những lời chất chứa nhiều tình cảm như vậy, khiến cõi lòng chị hơi gợn sóng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Chị gõ một chữ Ừ rồi gửi.
Vừa gửi xong, một nhân viên bỗng vỗ vai chị. Chị cất điện thoại đi, nhân viên kia vẻ mặt khó xử và nói: "Quản lí Vân đến thị sát, đang tìm chị đấy."
Vân Hi Ninh và giám đốc Trương đang đứng trong khu vực trưng bày, được vây quanh bới vài nhân viên. Cũng không biết họ đang nói những gì, nhưng biểu cảm của Vân Hi Ninh khá là nghiêm trọng, chân mày cô ta nhíu lại, thoạt nhìn có vẻ cực kì không hài lòng.
Chỉ mới liếc qua, Hà Thanh Nhu đã biết không ổn rồi.
Chị đi đến: "Quản lí Vân, giám đốc Trương."
Giám đốc Trương gật đầu mỉm cười với chị, mà Vân Hi Ninh thì lạnh mặt nhìn chị, vừa mở miệng đã bắt đầu chê trách: "Nghe bộ hậu cần nói cô tự ý thu một chiếc xe."
Xe vừa mới xử lí xong mà chuyện đã lan truyền xa đến vậy, đúng là nhanh thật. Hà Thanh Nhu che giấu cảm xúc, bình thản trả lời: "Vâng, là một chiếc xe vô chủ, tôi đã xác nhận và cũng đã báo cáo với ban tổ chức triển lãm rồi mới cho kéo xe đến bộ hậu cần quản lí tạm."
Chị cố gắng giải thích một cách trơn tru, cặn kẽ và hợp lí. Mọi thứ đã xử lí thấu đáo, chắc chắn sẽ không có vấn đề, bằng không chị cũng không dám thu xe.
Thế nhưng Vân Hi Ninh vẫn có thể bới lông tìm vết, cô ta tức giận khiển trách: "Vì sao không xin chỉ thị của cấp trên mà tự ý quyết định? Xảy ra chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm hả? Nếu như người vận chuyển giao nhầm xe sao? Nói thu liền thu, còn dám đưa đến bộ hậu cần. Đã biết tìm người phụ trách thì sao không biết để bên phía tổ chức xử lí? Cô cảm thấy mình giỏi lắm hả, có thể chịu toàn bộ trách nhiệm à?"
Hà Thanh Nhu siết chặt tay, Vân Hi Ninh là cấp trên, tranh luận là giải pháp hồ đồ nhất. Chị hơi cúi đầu, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: "Gây thêm phiền phức cho quản lí rồi."
Chị chính là người phụ trách của khu triễn lãm trong nhà, hoàn toàn có quyền xử lí những chuyện nhỏ nhặt này, không cần xin chỉ thị. Nếu giao cho ban tổ chức xử lý, một đống quy trình thủ tục rườm rà, ít nhất phải đợi một hai tiếng đồng hồ mới có phương án giải quyết. Chưa kể phía ban tổ chức không muốn dính vào tranh cãi, chắc chắn thái độ sẽ ba phải, hiệu suất cực kì thấp. Vân Hi Ninh không nắm rõ tình hình ở đây, có giải thích thế nào cũng vô dụng. Hơn nữa, dù cho xe không phải do tập đoàn An Năng cố ý để ở đó, mà chỉ vô tình đậu sai thì cũng không thể trách chị được. Không lẽ làm mất đồ rồi còn trách người nhặt được?
Vân Hi Ninh đang cố ý kiếm chuyện.
Thế nhưng chị thấp cổ bé họng, trứng làm sao chọt đá, có bị kiếm chuyện cũng phải chịu.
"Cô cũng biết đó nhỉ." Vân Hi Ninh lạnh lùng nói. Cô ta có rất nhiều nỗi bất bình, bất bình với hội đồng quản trị, bất bình với Lâm Nại, và liên đới tới tất cả những người có liên quan đến Lâm Nại, vì vậy nói chuyện luôn mang theo sự mỉa mai, châm biếm, nhìn ai cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Trước lúc đến đây, cô ta gặp phải Dương Hưng Nghi vừa trở về từ Nam Thành. Dương Hưng Nghi châm chọc, khích tướng cô ta một trận, nói Lâm Nại thế này thế kia. Mới đầu, Vân Hi Ninh hầu như không tin vào lời của Dương Hưng Nghi. Nhưng từ khi đến đây, Lâm Nại lại tránh mặt không gặp cô ta, cô ta cũng không hạ mình được, vậy nên đến giờ, hai người họ vẫn chưa chạm mặt nhau.
Vân Hi Ninh rất bực, bực đến mức muốn bùng nổ.
Cô ta vẫn luôn quan tâm động tĩnh của Lâm Nại, biết được cô về Bắc Kinh cũng không trở về nhà, biết được cô phụ trách hạng mục nào, cũng biết được cô tiếp xúc với những ai, giúp đỡ người nào. Tất cả đều nằm trong tầm mắt của cô ta, bao gồm cả Hà Thanh Nhu.
Một người ngạo mạn, tràn đầy tham vọng như Lâm Nại lại xin ở lại chi nhánh Nam Thành với lí do là học hỏi, rèn luyện. Vân Hi Ninh tuyệt đối không tin. Trước đây, khi Lâm Nại mới đến tổng công ty, công ty yêu cầu cô bắt đầu từ chức vụ thư kí mà cô đã không bằng lòng nữa là. Cơ hội và đãi ngộ ở Nam Thành hoàn toàn kém xa Bắc Kinh, không gian phát triển cách nhau một trời một vực, có thể học hỏi, rèn luyện được cái gì?
Vân Hi Ninh nhận thấy bất thường, bèn lần theo dấu vết để tìm hiểu, cuối cùng điều tra ra được Hà Thanh Nhu. Lâm Nại đối xử với chị quá sức đặc biệt, muốn không điều tra ra cũng khó.
Vân Hi Ninh nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc Lâm Nại làm như vậy là muốn mưu cầu thứ gì. Người như Hà Thanh Nhu ngay cả tư cách bước vào cửa nhà họ Lâm cũng không có, hai người kia khác nhau một trời một vực, chẳng lẽ muốn diễn vở Cô bé Lọ Lem sao? Hơn nữa, điều khiến cô ta nổi giận chính là mọi thứ đều như được dự trù từ trước, diễn biến ào ạt khiến cô ta không kịp chuẩn bị. Vân Hi Ninh quá hiểu Lâm Nại, Lâm Nại trước giờ làm việc gì cũng mang theo mục đích cụ thể, việc Lâm Nại đến Nam Thành cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Cô ta nén cơn giận, nhìn Hà Thanh Nhu bằng ánh mắt soi mói và quát: "Khu vực triển lãm rối tung rối mù, xe chưa trưng bài, bảng thông tin cũng không có, thân là người phụ trách mà chút chuyện nhỏ nhặt này cũng làm không ra hồn. Công ty chọn cô tới là để làm kiểng đứng nhìn hả?"
Vân Hi Ninh giáo huấn chị xong lại quay qua nhìn những người khác: "Muốn đợi đến mai cho triển lãm xe bắt đầu rồi mới làm tiếp hả?"
Các nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng lên tiếng trả lời rồi tản đi, rất sợ vạ lây đến mình.
Giám đốc Trương cười gượng, đứng ra giảng hòa: "Tổ trưởng Hà cũng là lần đầu làm cái này, khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn, quản lí Vân lượng thứ cho."
Ông ta nháy mắt với Hà Thanh Nhu, ra hiệu chị mau cúi đầu nhận lỗi, đừng chỉ đứng trơ như phỗng vậy. Nhưng Hà Thanh Nhu không có hành động gì cả, chỉ hơi rủ mắt và im lặng.
"Cũng không biết chi nhánh các ông nghĩ thế nào, toàn chọn những kẻ không có kinh nghiệm, làm việc qua loa tùy tiện." Vân Hi Ninh nói, cô ta vốn không ủng hộ để lính mới làm những việc này, thế nhưng cấp trên cứ muốn thực hiện chiến lược nâng đỡ và tạo dựng nòng cốt mới, kết quả chẳng được cái gì ra hồn cả.
Giám đốc Trương hơi xấu hổ. Cấp trên ra chính sách, bọn họ cũng đã cân nhắc kĩ lưỡng rồi mới chọn người. Lời này của Vân Hi Ninh thật là... Nhưng ông ta cũng không tiện nói gì, vì vậy chỉ có thể cười bồi cho qua.
"Lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý," Ông ta cười nói, "Ngoài trời còn có khu triển lãm đã được chuẩn bị xong, quản lí Vân có muốn ra xem không?"
Ông ta biết tùy mặt gửi lời, chỉ dùng một câu đã dễ dàng đổi đề tài, cũng lấy được cớ cho Vân Hi Ninh.
Sắc mặt Vân Hi Ninh dễ nhìn hơn một chút, cô ta lạnh nhạt liếc Hà Thanh Nhu: "Tối nay tôi sẽ đến thị sát thêm lần nữa, làm không tốt thì ngày mai cô cũng khỏi đến nữa, để người khác làm thay."
Hà Thanh Nhu nhíu mày, ngước mắt, bình tĩnh nhìn cô ta.
Giám đốc Trương nghe vậy, trong lòng cũng căng thẳng, ông ta bèn vội liếc nhìn Hà Thanh Nhu. Vân Hi Ninh nói gì thế này. Một người là cấp trên, một người là người mà cấp trên đã căn dặn phải trông coi giúp đỡ, ông ta bị kẹp giữa hai bên, cực kì khó xử.
"Đi thôi." Vân Hi Ninh thu hồi tầm mắt, nói với ông ta.
Giám đốc Trương âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ may mà Hà Thanh Nhu kiềm chế được, bằng không thật không dễ giải quyết.
Nhưng ngay sau đó, hai người họ còn chưa kịp xoay người, Hà Thanh Nhu bỗng mở miệng: "Không cần phiền quản lí Vân nhọc lòng."
Vân Hi Ninh dừng chân, chân mày nhíu chặt, hơi cao giọng nói: "Cô nói cái gì?"
Hà Thanh Nhu bình thản, ung dung, nói rành mạch từng chữ một: "Tôi sẽ phụ trách chỗ này, giám đốc Lâm đã dặn dò xong xuôi cả rồi. Quản lí Vân bận rộn nhiều việc, không cần bỏ công đến một chuyến."
Các cô làm việc theo kế hoạch đã vạch ra, thời gian nào làm việc gì đều đã sắp xếp cụ thể chứ không hề qua loa tùy tiện. Vân Hi Ninh không hiểu gì đã khoa tay múa chân, hất hàm sai khiến, muốn vượt quá chức trách, thật sự hơi quá đáng đáng rồi.
"Cô đang lấy Lâm Nại ra uy hiếp tôi?" Vân Hi Ninh hỏi ngược lại, xung quanh lạnh đến có thể đóng bong, dáng vẻ như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Không có." Hà Thanh Nhu đối mặt với cô ta, bình tĩnh đáp.
Hơn chín giờ tối, công tác triển khai kết thúc.
Tiểu Ngô chạy đến hỏi Hà Thanh Nhu có muốn ăn cơm cùng mọi người không. Hà Thanh Nhu đã có hẹn, bèn uyển chuyển từ chối, cảm ơn lời mời của bọn họ, chị cũng nhắc nhở bọn họ nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải bận bịu chuyện triển lãm xe.
Tiểu Ngô đồng ý, cùng đám người đi trước.
Mặc dù ánh đèn trong nhà triển lãm vẫn sáng rực, nhưng cũng không còn bao nhiêu người ở lại, bọn họ phân tán rải rác xung quanh, hoặc là cắm đầu làm việc, hoặc là trò chuyện với nhau. Lâm Nại vẫn chưa trả lời tin nhắn, Hà Thanh Nhu bèn ở lại khu triển lãm đợi cô.
Thỉnh thoảng gặp được người quen, hai bên bèn chào hỏi lẫn nhau.
Hà Thanh Nhu đợi nửa tiếng, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì. Chị lướt màn hình, do dự một lúc rồi định gửi tin nhắn cho Lâm Nại, nhưng tin nhắn của Lâm Nại đã đến trước.
Cô đang ở trước cửa khu triển lãm.
Hà Thanh Nhu ra ngoài, liếc mắt liền thấy một chiếc Land Rover màu đen đậu sát bên lề đường, cửa xe chỗ ghế phụ được mở ra. Lâm Nại đang ngồi bên trong, cô mặc một bộ thường phục màu trắng gạo, rất tương tự với bộ chị đang mặc, nhưng lại không cùng kiểu mẫu.
Đến gần, Hà Thanh Nhu mới thấy ghế sau đặt một chồng hộp đồ ăn, hộp này trong suốt, bên trong chứa rất nhiều loại thức ăn khác nhau, thoạt nhìn rất đẹp. Chị cúi người vào xe rồi ngồi xuống, vừa đóng cửa lại, Lâm Nại liền lái xe đi. Xe dần rời xa khu triển lãm, đến một nơi thoáng đãng nhưng không nhìn thấy một bóng người bên dưới chân tháp Nhạn.
Toàn bộ tháp Nhạn đèn đuốc sáng trưng, mang theo hơi thở cổ xưa hùng vĩ, hoàn toàn đối lập với ánh sáng mờ mịt và cực kì ẩn khuất của nơi các cô đang đậu xe.
"Chú Tống muốn gặp chị." Lâm Nại mở dây an toàn ra và nói.
Hà Thanh Nhu kinh ngạc, Tống Thiên Trung gặp chị để làm gì? Không lẽ là vì chuyện hợp tác của hai bên? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là vậy, dù sao mới đầu, công tác cầu nối là do chị phụ trách.
Chị nhìn bóng đêm thăm thẳm bên ngoài, hắng giọng nói: "Vậy mau đi thôi, sắp mười giờ rưỡi rồi."
Chỗ này hoang vu hẻo lánh, hết sức vắng vẻ, bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp của ô tô càng kì quặc, chị có phần không được tự nhiên.
"Không vội," Lâm Nại tắt hết đèn xe rồi đứng dậy, sải chân qua, nắm lấy tay Hà Thanh Nhu, hôn lên mu bàn tay chị một cách trìu mến và phủ phục bên tay chị, đè giọng nói, "Đợi một lát nữa rồi đi..."