Sau khi chắn Giản Ngọc Nhi ngoài cửa, Nhan Nhất Minh và Quả Táo cùng nhau nghiên cứu kế hoạch công lược Nam Cung Huyền.
Hiện giờ khác với trong game, trong game thì sau một ngày một đêm sẽ làm mới tiến độ thẻ nhân vật, nhưng trong hệ thống, thẻ bài sẽ không ngừng gia tăng theo tiến độ thiện cảm của nam chính.
Trước kia dù Nhan tiểu thư một lòng một dạ với Nam Cung Huyền, nhưng có lẽ đôi khi trong lòng chỉ có bóng hình cũng là điều sai. Không biết từ khi nào, Nam Cung Huyền vốn từng ôn hòa đối xử, cuối cùng thậm chí chẳng buồn nói lấy một câu lời hay với nàng.
Nếu không phải độ thiện cảm thấp nhất của thẻ bài là 0 điểm thì có lẽ độ thiện cảm của Nam Cung Huyền với Nhan Nhất Minh đã thành số âm rồi.
Quả Táo hơi ngạc nhiên: “Độ thiện cảm hiện tại là sáu mươi phần trăm! Cao vậy cơ à! Hắn thật sự không thích Nhan Nhất Minh sao?”
“Nhan tiểu thư xinh đẹp lại khăng khăng một mực thích hắn, Nam Cung Huyền kéo dài nhiều năm như thế không từ chối chứng minh hắn cũng có thiện cảm với nàng. Nhưng đúng là cao hơn ta nghĩ nhiều đấy.” Nhan Nhất Minh nói: “Nhưng cao thì cũng có ích gì đâu, Giản Ngọc Nhi vừa xuất hiện, lực chú ý của Nam Cung Huyền lập tức dời hết đến trên người nàng ta.”
Nam Cung Huyền chưa bao giờ lo ngại điều gì, hắn có được quá dễ dàng, vậy nên chưa bao giờ biết quý trọng.
Nhan Nhất Minh ghim một chiếc trâm bộ diêu màu xanh ngọc tinh xảo lên mái tóc, thưởng thức gương mặt mà mình tốn công nhào nặn trong gương, hài lòng gật gù: “Đúng là tự mình trang điểm lên đồ vẫn thú vị hơn chơi ‘Ngôi sao thời trang’ nhiều. Trị số thẻ bài của Nam Cung Huyền có tăng lên không?”
Quả Táo kiểm tra số liệu một chút: “Chỉ số thông minh và năng lực hành động đều tăng 20 điểm, năng lực ra quyết sách tăng 37 điểm.”
“EQ thế nào?”
Quả Táo cũng cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng, nhỏ giọng đáp: “Vẫn là 22.”
“Tốt xấu gì cũng là đôi bạn cùng tiến với Giản Ngọc Diễn. Ở cùng nhau nhiều năm như vậy mà Giản công tử cũng không ghét bỏ hắn, thật ra hai người bọn họ mới là chân ái đúng không?” Nhan Nhất Minh ghét bỏ vạn phần.
Quả Táo vội giải thích: “Ở đây là trò chơi ngôn tình đứng đắn, sẽ không xuất hiện tình tiết BL đâu, hơn nữa, nói chính xác ra thì bọn họ là tình địch đấy.”
“Ta chỉ nói vậy thôi.” Chờ nha đầu vẽ xong nét mày cuối cùng, Nhan Nhất Minh đứng dậy khỏi bàn trang điểm: “Bị bệnh nhiều ngày vậy rồi, cũng nên gặp nữ chính của chúng ta thôi. Hôm nay là ngày thứ mấy rồi nhỉ?”
“Ngày thứ tư?”
Từ sau khi Giản Ngọc Nhi từ núi Phù Ngọc trở về, hôm nào cũng đến Nhanh gia. Nàng ta là tiểu thư của phủ thừa tướng, vây nên Nhan gia cũng không thể khắt khe nàng ta quá. Mà Nhan Nhất Minh lại sống chết không chịu gặp người, trên dưới Nhan gia đều có chút băn khoăn. Nhưng rồi Giản Ngọc Nhi lại nói không sao cả, chỉ dịu dàng cáo lui, nói ngày khác lại đến.
Nhan Nhất Minh ngậm miệng không chịu nói có mâu thuẫn gì với Giản Ngọc Nhi, tính Nhan Nhất Minh rất ngang bướng, Nhan thái thái không hỏi được điều gì từ nữ nhi nên chỉ có thể tức giận mắng một tiếng 'nghiệp chướng'. Còn nói nàng không học theo Giản tiểu thư nhà người ta, lớn vậy rồi mà không hiểu chuyện.
Lục Mi đứng sau lưng Nhan Nhất Minh đỏ bừng cả mắt, không hiểu sao tiểu thư lại muốn nén chịu uất ức như vậy. Vừa ra cửa đúng lúc chạm mặt Nhan tiểu thiếu gia. Vị thiếu gia này là đệ đệ song sinh của Nhan Nhất Minh, cũng đã bị hành động của Nhan Nhất Minh hai ngày nay làm cho hậm hực trong lòng. Ngày nào Giản tiểu thư cũng đến Nhan gia, bị người ta đàm tiếu, chưa được hai ngày Nhan Nhất Minh đã bị bàn luận là tính tình quái đản, cũng chỉ có người tốt tính như Giản tiểu thư mới để mặc cho nàng bắt nạt.
Nhan thiếu gia ở bên ngoài nghe vậy suýt đập nát khách điếm nhà người ta, lúc về thì không nhịn nổi nữa, gào lên với thân tỷ nhà mình: “Có phải họ Giản kia bắt nạt tỷ không?”
Nhan Nhất Minh ngẩn người, sau đó cười véo nhẹ gương mặt vẫn còn non nớt bụ bẫm của thiếu niên: “Tiểu hài tử đừng có quan tâm nhiều như vậy. Ai có thể bắt nạt tỷ của đệ chứ! Đi đâu chơi về thế?”
Nhan tiểu thiếu gia hậm hực hờn dỗi nói vừa từ quý phủ của Ngũ hoàng tử về. Ánh mắt Nhan Nhất Minh thoáng động, làm ra vẻ tùy ý nói: “Đúng là lâu rồi chưa gặp Ngũ Điện hạ.”
Nhan tiểu thiếu gia không nghe ra là ý gì, chỉ cảm thấy tỷ tỷ nhà mình bình thường không sợ trời không sợ đất, vậy mà hiện giờ nhìn kiểu gì cũng thấy hơi sai sai. Nhưng Nhan Nhất Minh lại không chịu nói cho hắn, hắn tức giận vòng đi vòng lại một hồi, cuối cùng đi tìm hảo bằng hữu của mình là Ngũ hoàng tử.
Nhan tiểu thiếu gia cả ngày đều ở cùng Ngũ hoàng tử, ngoại trừ việc bởi vì đi theo làm thư đồng từ nhỏ nên có nền tảng tình cảm tốt ra thì còn một lý do rất ít người biết. Vị Hoàng tử ngang tuổi Nhan tiểu thiếu gia này vẫn luôn thích Nhan đại tiểu thư, cũng là nữ tử từng thẳng thừng tuyên bố rằng chỉ thích ca ca ruột của hắn.
Có một bằng hữu lúc nào cũng đặt tỷ tỷ bên miệng, nên từ nhỏ Ngũ hoàng tử đã có thiện cảm với Nhan Nhất Minh. Sau lại gặp được Nhan Nhất Minh, gương mặt xinh đẹp và tính tình thẳng thắn tươi sáng của nàng đã khắc sâu vào đáy lòng hắn.
Nhan tiểu thư tính cách quái đản, nhưng đối xử với người nhà lại bao dung vô cùng. Ngũ hoàng tử vừa là đệ đệ của Thái tử, còn là bạn tốt của đệ đệ mình, vậy nên Nhan Nhất Minh cũng đối xử với hắn rất tốt.
Khó trách Ngũ hoàng tử lại thích nàng.
Chỉ là thứ tình cảm này vừa manh nha nảy mầm, Nhan Nhất Minh đã tuyên bố không phải Thái tử sẽ không gả. Tuy Thái tử ca ca không nói rõ muốn nạp Nhan Nhất Minh vào Đông Cung, nhưng cũng chưa từng nhắc đến nữ tử khác. Ngẫm lại gia thế, tướng mạo của Nhan Nhất Minh, Nam Cung Diệp cảm thấy khả năng Nhan Nhất Minh trở thành tẩu tử* của mình quá lớn. Vậy là lập tức bị dội một chậu nước đá lạnh thấu tim.
(*: chị dâu)
Nhưng rồi Nhan tiểu thiếu gia không hề có mắt nhìn, hoàn toàn không thấu hiểu nỗi chua xót của bạn tốt, vẫn tiếp tục quá trình mỗi ngày khoe tỷ tỷ. Mà Nhan Nhất Minh cũng càng lớn càng xinh đẹp, mầm non sâu trong tim Ngũ hoàng tử chẳng những không chết non, ngược lại rễ càng đâm sâu.
Thiếu niên lang không giấu được cảm tình, không ngờ trước đó không lâu đã để lộ vài phần trước mặt Nhan Nhất Minh.
Tuy Nhan Nhất Minh không nói gì, nhưng Nam Cung Diệp cảm giác được nàng bắt đầu lảng tránh hắn. Nam Cung Diệp không muốn làm Nhan Nhất Minh khó xử, nên chỉ có thể phiền muộn ở một mình trong phủ.
Mãi đến khi Nhan tiểu thiếu gia vừa rời đi đã quay lại, tức giận hung hăng uống cạn cả một ấm trà rồi mới tủi thân kể ra sự khác thường gần đây của Nhan Nhất Minh cho Ngũ hoàng tử nghe. Còn nói Nhan Nhất Minh cố ý hỏi sao gần đây không thấy Nam Cung Diệp đến Nhan phủ chơi.
Gương mặt của Nam Cung Diệp có tám phần giống với Nam Cung Huyền, chỉ là có thêm vài phần tròn trịa của trẻ con chưa thoát. Hắn nghe Nhan tiểu thiếu gia nói xong liền nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cũng sáng ngời, lập tức xoay người bật dậy khỏi ghế, chỉnh trang lại rồi thản nhiên nói với người bạn tốt của mình: “Nếu đã như vậy, hôm nay ta sẽ tới thăm Nhan tỷ tỷ.”
Đương nhiên là Nhan tiểu thiếu gia không phản đối, hắn cũng muốn có nhiều người đến làm tỷ tỷ vui lên.
Mà lúc này, tại Nhan phủ, Nhan Nhất Minh đã giả bệnh được ba ngày rồi. Suốt ba ngày này, ngày nào Giản Ngọc Nhi cũng đến Nhan gia, nhưng mà vẫn chưa gặp được Nhan Nhất Minh.
Bởi vì tiến độ đã xuất hiện sai lệch với trò chơi, Quả Táo cảm thấy không chắc chắn dò hỏi Nhan Nhất Minh: “Liệu hôm nay Giản Ngọc Nhi có thể không tới được không?”
“Làm gì có chuyện đó.” Nhan Nhất Minh ngồi trên ghế đá nhỏ cạnh núi giả, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt nhỏ trên tay: “Ai cũng có thể không đến, chỉ có riêng nàng ta là không được. Nàng ta là nữ chính lương thiện đơn thuần, chưa gặp được ta là sẽ không từ bỏ đâu.”
Vừa dứt lời, Lục Mi từ phía xa chạy đến, kích động nói: “Tiểu thư, Giản Ngọc Nhi lại đến nữa rồi. Có cần bảo nàng ta về nữa không ạ?”
Bé con này đã hoàn toàn ghi hận Giản Ngọc Nhi rồi, còn chẳng buồn gọi người ta là Giản tiểu thư nữa. Nhan Nhất Minh răn dạy nàng ấy: “Trước mặt ta thì không nói làm gì, nhưng trước mặt người khác thì đừng có gọi lung tung. Đi mời Giản tiểu thư vào đi.”
Lục Mi kinh ngạc thốt lên: “Tiểu thư!”
“Hôm nay thời tiết khá đẹp, vừa hay mời Giản tiểu thư thưởng chút trà luôn.” Nhan Nhất Minh ý bảo Lục Mi không cần nói nhiều, mời người vào là được.
Lục Mi tức giận chạy ra ngoài, Nhan Nhất Minh dù bận vẫn ung dung giơ tay sửa sang lại trâm cài tóc, hỏi Quả Táo: “Tóc ta có rối không?”
“Không rối.” Quả Táo lập tức đáp lời, thầm nghĩ không phải gặp Giản Ngọc Nhi sao? Còn phải để ý xem tóc có rối không à?
Nhan Nhất Minh cười tủm tỉm, cũng không giải thích điều gì.
Giản Ngọc Nhi đến Nhan gia ba ngày mới có thể gặp được Nhan Nhất Minh, gương mặt xinh xắn đáng yêu kia lập tức vui sướng vô cùng, cực kỳ thân thiết để nha hoàn dẫn đường, còn hơi thấp thỏm không yên tiến tới trước mặt Nhan Nhất Minh gọi một tiếng 'Nhan tỷ tỷ'.
Nhan Nhất Minh ngước nhìn Giản Ngọc Nhi, ánh mắt dừng trên cây trâm trạm rỗng khắc hoa mang ngọc trên tóc nàng ta, nhẹ nhàng cười đáp: “Không dám nhận.” ( truyện trên app T𝕪T )
Giản Ngọc Nhi lập tức trở nên bất an, đôi mắt thoáng cái đã đỏ ửng.
Nhan Nhất Minh bình thản phe phẩy chiếc quạt vàng trong tay, nhàn nhã không vui không giận: “Giản tiểu thư tìm ta ba ngày, hôm nay gặp mặt lại không nói lời nào. Nếu không có việc gì thì ta trở về phòng vậy.”
“Có việc!”
Giản Ngọc Nhi vội lên tiếng, nhưng lời đến đầu môi lại hơi khựng lại. Nhan Nhất Minh thu quạt về, vươn tay nhận lấy bình trà Lục Mi đưa tới, đích thân rót cho Giản Ngọc Nhi một chén, chậm rãi nói: “Nếu đến để bồi tội thì không cần đâu, ngươi không làm gì có lỗi với ta cả, ta cũng không trách ngươi.”
Lúc Giản Ngọc Nhi tới vẫn luôn sợ Nhan Nhất Minh phát giận, giờ mới phát hiện Nhan Nhất Minh bình tĩnh thản nhiên mới càng khó trao đổi. Nàng ta áy náy xoắn xuýt hai tay, lí nhí nói: “Vậy tại sao tỷ vẫn tránh không chịu gặp...”
“Ta bị bệnh.” Nhan Nhất Minh nói. “Tất nhiên, quan trọng nhất là không muốn gặp mặt ngươi.”
Mặt Giản Ngọc Nhi lập tức tái nhợt.
“Ta không muốn gặp kẻ đã cướp đi người mà ta thích, hơn nữa, kẻ ấy còn là muội muội tốt của ta nữa chứ.” Nhan Nhất Minh xếp quạt lại, thấp giọng gằn từng chữ: “Ta cho ngươi thể diện mà ngươi lại không cần, cứ nhất thiết muốn ta phải nói trắng ra. Giờ ta đã nói trắng ra, đủ cho ngươi hiểu rồi chứ?”
Giản Ngọc Nhi đã sớm biết khả năng nói chuyện chặn họng của Nhan Nhất Minh, nhưng lần này còn không thể nào giải thích được, chỉ có thể liên miệng cam đoan: “Thái tử điện hạ chưa từng nói thích muội, bọn muội... trước đó giữa bọn muội cũng không có tình cảm nam nữ gì cả...”
“Ồ, vậy à?” Nhan Nhất Minh ngước nhìn nàng ta, cười hỏi lại: “Ngươi không thích hắn ư?”
Giản Ngọc Nhi nói không nên lời.
Giản Ngọc Nhi sẽ không nói dối. Nàng ta không cố ý cướp thứ gì của Nhan Nhất Minh, nhưng cũng không vì Nhan Nhất Minh mà kiêng dè cả nể. Nàng ta cố ý không để tâm tới Nhan Nhất Minh, đến giờ nàng ta mới bỗng hiểu ra, từ khi nàng ta thích Nam Cung Huyền, tình tỷ muội giữa nàng ta và Nhan Nhất Minh cũng đã biến mất sạch sẽ rồi.
Giản Ngọc Nhi đấu tranh nội tâm một hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Ta biết tỷ tỷ thích Điện hạ, sau này muội chắc chắn sẽ không lại gặp Điện hạ nữa...”
“Không cần đâu.” Nhan Nhất Minh cắt ngang lời của Giản Ngọc Nhi.
Nam Cung Huyền là nam chính, chuyện sau này giữa các ngươi còn thân mật hơn chuyện lần này nhiều lắm. Nói ra lời như vậy chẳng khác nào chính tay tự vả miệng mình. Còn nữa, Nhan Nhất Minh lơ đãng liếc núi giả bên cạnh, chậm rãi nói:
“Hắn không thích ta thì thôi, Nhan Nhất Minh ta còn chưa đến mức cần người khác tặng không cho mình đâu.”
Giản Ngọc Nhi biết bản thân lại nói sai rồi, trong nhất thời kinh hoảng không biết làm sao cho phải. Mà Nhan tiểu thiếu gia tránh sau núi giả lại kích động tới mức suýt kêu lên tiếng, bị Ngũ hoàng tử kéo một cái mới che miệng nghe tiếp.
Nhan Nhất Minh ung dung uống trà, giọng nói rất bình tĩnh: “Những gì nên nói cũng đã nói xong rồi. Ta với Điện hạ không hề có quan hệ gì cả, Điện hạ thích ai cũng không liên quan gì đến ta. Ta cũng không phải không có hắn là không được. Nếu ngươi lo lắng ta nói chuyện này cho người khác, làm hỏng thanh danh của ngươi thì xin yên tâm, ta còn chưa rảnh hơi đến mức ấy đâu.”
Chuyện gì cũng đã bị Nhan Nhất Minh nói cả rồi, Giản Ngọc Nhi nhút nhát không nói được một câu. Nhan Nhất Minh chậm rãi cầm trà uống cạn, hạ lệnh trục khách: “Nếu Giản tiểu thư không còn chuyện gì thì thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng nên hồi phủ rồi.”
Giản Ngọc Nhi cứng ngắc đứng dậy, xoay người định rời đi. Chuỗi trân châu của cây trâm cài trên mái tóc đong đưa theo động tác của nàng ta. Nhan Nhất Minh nhìn chằm chằm cây trâm kia, đột nhiên lên tiếng: “Trâm cài tóc rất đẹp.”
Ban đầu Giản Ngọc Nhi không hiểu nàng muốn nói gì, sau đó bỗng nhớ tới cây trâm trên tóc là từ đâu mà ra. Tay nàng ta thoáng run lên định giải thích, nhưng nhớ tới lời vừa rồi của Nhan Nhất Minh thì lại yên lặng rời đi.
Lục Mi tiến lên, bất mãn hỏi: “Tiểu thư, người cứ để nàng ta đi như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?” Nhan Nhất Minh hỏi lại. “Còn có gì đáng nói nữa đâu chứ?”
“Sao người phải tự chịu tổn thương mà che giấu giúp nàng ta chứ?” Lục Mi tức giận: “Tiểu thư tốt với nàng ta như vậy, nàng ta vừa quay lưng đã ước hẹn riêng với Thái tử điện hạ. Kiểu người trong ngoài không đồng nhất như vậy khiến người ta chán ghét vô cùng!”
Nhan Nhất Minh thở dài: “Lời này đừng vội nói.”
“Tại sao chứ?”
“Ngươi có chú ý tới cây trâm ngọc trai trên tóc nàng ta không?” Nhan Nhất Minh nhấp một ngụm trà. “Ngọc trai Nam Châu do Nam Hải tiến cống trân quý vô cùng, nhưng có một loại quý hiếm hơn nữa, là loại ngọc Nam Châu phiếm ánh vàng nhạt. Cho dù là các vị Hoàng tử thì cũng chỉ có Thái tử được ban một hộc thôi. Viên ngọc trai nạm trên trâm cài của Giản tiểu thư chính là hộc ngọc trai kia.”
Nói đến đây Nhan Nhất Minh khựng lại một chút, sau đó tự giễu nói: “Dù là Giản Ngọc Nhi cố ý hay vô tình, sự thật là Điện hạ chỉ dùng một viên ngọc trai Nam Châu tầm thường để qua loa hời hợt với ta, nhưng lại đưa cho nàng loại Nam Châu thượng đẳng. Sức nặng của ta và nàng trong lòng Điện hạ vừa nhìn đã tỏ. Nếu ta làm nàng khó xử thì sẽ càng khiến hắn chán ghét ta mà thôi.”
Nói xong, Nhan Nhất Minh làm như vô tình chú ý tới chiếc giày sau núi giả, thu lại hết mọi biểu cảm trên mặt, thở dài nói: “Kỳ Nhi, còn không mau ra đây.”
Vừa nghe lời này, Nhan tiểu thiếu gia không nhịn được nữa mà nhảy ra từ sau núi giả, theo sau hắn là một người mang ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nhan Nhất Minh nhìn gương mặt cực kỳ giống Nam Cung Huyền kia, giật mình một thoáng rồi nhanh chóng sửa sang lại biểu cảm, cười khụy gối làm lễ.
“Bái kiến Ngũ điện hạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT