Người luôn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ như Nhan Nhất Minh mà lại chủ động nói chuyện với Giang Dật. Mọi người trong phòng đều rất đỗi ngạc nhiên. Giang lão thái thái ngồi trên cao đã ghét Giang Dật và không ưa Nhan Nhất Minh sẵn, nay thấy vậy, bỗng càng thêm càng chướng mắt với hai người.

Giờ Nhan Nhất Minh đã đến, Giang nhị phu nhân không tiện nói xấu nàng ngay trước mặt. Một cuộc gặp gỡ giống như tấu hài cuối cùng cũng kết thúc, Giang lão thái thái vặn cổ, kêu mệt mỏi, sốt ruột giục đám tiểu bối ra về cho nhanh.

Lúc này, đám đông mới từ từ giải tán. Giang Dật bước ra khỏi căn phòng bí bách có phần khó thở, cơn lạnh ập đến khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo. Lúc bước ra khỏi viện, trước mắt toàn là tuyết trắng, một bóng người mang sắc đỏ rực trời đứng lặng trong màn tuyết bay cách đó không xa, nghe thấy tiếng bước chân của cậu thì quay lại, nước da trắng còn nhức mắt hơn cả lớp tuyết trắng trên mặt đất, nhoẻn cười bảo:

“Cuối cùng cũng đã ra rồi.”

Rõ ràng đây mới chỉ là lần gặp thứ hai, nhưng nàng tỏ ra rất thân quen, như thể hai người họ đã quen biết từ lâu. Có điều, Giang Dật biết chắc chắn họ chưa từng gặp mặt.

Nàng hơn cậu ba tuổi, lẽ ra cậu nên gọi nàng là “ngũ tỷ tỷ”, nhưng không hiểu sao Giang Dật lại không muốn gọi nàng như vậy, vậy là kính cẩn cất tiếng gọi nàng là “ngũ cô nương”.

Con trai luôn phát triển muộn hơn con gái, chưa kể Giang Dật còn nhỏ hơn nàng ba tuổi.

Nhan Nhất Minh cười hờ hững rồi nhìn Giang Dật thấp hơn mình một cái đầu, hơi nhăn mặt lại, cười đáp: “Không biết lớn nhỏ, phải gọi ta là tỷ tỷ chứ.”

Giang Dật trầm mặc mất một lát: “Ta còn chưa chính thức gia nhập tông tộc, cũng không coi là tỷ tỷ được.”

“Vậy nếu vào tông tộc, ngươi sẽ gọi sao?” Nhan Nhất Minh giẫm lên con đường đầy tuyết dưới chân.

Giang Dật đi sóng đôi với Nhan Nhất Minh, cậu mím môi, trông có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này, thay vào đó lại nhỏ giọng hỏi tại sao hôm qua nàng lại đến.

“Bởi vì ta là tỷ tỷ mà.” Nhan Nhất Minh quay về chủ đề cũ, cười tít mắt liếc nhìn cậu: “Nếu ngươi không gọi ta là tỷ tỷ, ta chẳng đối xử tốt với ngươi vậy đâu.”

Giang Dật bỗng thấy hoang mang khó hiểu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười trong mắt nàng, lập tức hiểu ra nàng lại đang trêu chọc mình, nếu thật sự không đối xử tốt với cậu, nàng sẽ chẳng nói ra lời như vậy.

Giang Dật đột nhiên cảm thấy bất lực: “Vậy thì chờ vào được tông tộc rồi nói vậy.”

Giang nhị phu nhân đứng đằng xa nhìn hai người đi khuất, thật sự không hiểu tại sao Nhan Nhất Minh bình thường lạnh như băng, cậy răng không nói nửa lời, vậy mà giờ lại quen thân với đứa con hoang mới đến này như thế. Bên cạnh bà ta là Giang tam cô nương, mới ban nãy bị Nhan Nhất Minh đến sau chiếm chỗ, đôi mắt hẹp dài giống hệt Giang nhị phu nhân đang đầy tức tối.

Vì chức quan của Giang lão gia cao hơn Giang nhị lão gia, nên nhị phòng luôn thấp hơn đại phòng một bậc. Thực ra, nàng ta sợ Nhan Nhất Minh không phải vì Giang lão gia, mà vì chính bản thân nàng.

Đôi mắt đó luôn không có một tia cảm xúc nào, nhìn vào là khiến người ta run lên, mà bởi vì biết mình sẽ không sống được bao lâu nữa nên tính tình còn có phần điên cuồng, cực đoan.

Có lần, đang dèm pha sau lưng thì vô tình bị nàng nghe thấy, nàng ta chưa kịp biện minh cho ra nhẽ, nha đầu điên rồ đó đã cầm chiếc trâm nhọn hoắt không biết lấy đâu ra, dí vào vào nàng ta, yêu cầu nàng ta nhắc lại lần nữa.

Nha đầu đó mặt lạnh tanh, nói với nàng ta rằng, mình chẳng sống được bao lâu nữa, nếu mà chọc cho nàng điên lên thì cẩn thận nàng sẽ kéo một người đi chết cùng đấy.

Ngày hôm đó, sau khi trở về, Giang tam cô nương sợ đến mức suốt ba ngày không dám ra ngoài. Giang nhị phu nhân điên tiết, tìm đến Giang phu nhân nói chuyện phải trái, tình cờ gặp đúng lúc Nhan Nhất Minh phát bệnh.

Đáng lý ra, Giang lão gia sẽ không quản chuyện riêng của mỗi gia đình trong phủ, nhưng việc có liên quan đến con gái bảo bối, Giang lão gia tức thì nổi trận lôi đình, gọi ngay Giang nhị lão gia đến giáo huấn nghiêm khắc, mắng ông ta dạy bảo vợ con không tốt, còn muốn làm A Minh tức chết.

Giang nhị lão gia bị đại ca khiển trách, lại nhìn gương mặt tái mét của đứa cháu gái nhỏ, cũng ôm đầy một bụng tức. Ông ta trở về, lại gọi Giang nhị phu nhân và con gái đến làm công tác tư tưởng. Về sau, Giang nhị phu nhân và tam cô nương không còn dám nói nói những điều tệ hại về Nhan Nhất Minh ở trước mặt nàng nữa.

“Đằng nào chẳng là cái đứa yểu mệnh.” Giang nhị phu nhân an ủi con gái: “Nếu một ngày nào đó tức lên tắt thở thật thì lại đổ vấy cái sự xui xẻo đó cho chúng ta.”

Vốn đã yểu mệnh, nay lại không gả được cho ai. Cuối cùng, Giang nhị phu nhân và tam cô nương cũng bình tâm lại, không dám dây vào Nhan Nhất Minh lần nữa, nhưng sau lưng thì ngày càng càn rở, nói với người ngoài rằng, Nhan Nhất Minh bệnh nặng đến độ không xuống được khỏi giường.

Bây giờ nhìn bóng lưng nàng và Giang Dật khuất dần, Giang nhị phu nhân cười khẩy, một đứa bệnh tật không có được mối hôn sự tốt bằng con gái của bà ta, thêm một thằng con hoang cũng không được các phu tử khen ngợi hết lời như con trai của bà ta.

Bà ta chẳng hơi đâu mà quan tâm đến việc tại sao chúng lại thân thiết như vậy.

Rặt một lũ không có tương lai.

Giang Dật và Nhan Nhất Minh đi hết một đoạn đường. Trên đường đi, có lẽ là do gặp người hầu, hoặc do gặp con cái dòng thứ xuất của Giang gia, nên Nhan Nhất Minh lập tức thu lại nụ cười, giống như dáng vẻ lãnh đạm khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng hôm nay.

Giang Dật không biết tại sao nàng lại đối xử khác biệt với mình, nhưng cậu rất thích cảm giác này.

Khi trở lại viện, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Giang Dật ngồi bên chậu sưởi ho húng hắng. Dù sao hôm qua vừa mới bị cảm lạnh xong, hôm nay vẫn chưa hồi phục được.

Tiểu nha đầu theo hầu bên cạnh hớn hở đi vào, Giang Dật nhìn hũ cát nhỏ vẫn đang bốc khói trên tay nàng ấy, bèn hỏi xem đó là cái gì.

“Ngũ cô nương nói hôm qua thiếu gia bị cảm nên đã sai người nấu canh gừng đưa tới. Thiếu gia bị cảm đấy à?”

Giang Dật đáp lại một tiếng “ừ”, nụ cười khẽ nở trên môi.

Cậu từ tốn nhấp bát canh gừng, lấy sách vở mang theo ra, ngồi bên chậu lửa, chăm chú đọc.

Cậu đã sớm biết mười năm này nhất định sẽ khó khăn, nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy cũng không đến nỗi quá gian khổ.

Chớp mắt đã tới cuối năm.

Sắp đến Tết, khắp Giang phủ cũng hân hoan tưng bừng hẳn lên. Trong phủ đã treo đèn lồng đỏ, chong đèn kết hoa, rộn rã vô cùng.

Đã nửa tháng kể từ khi Giang Dật vào Giang phủ.

Nơi cậu ở rất xa, tính cách lại lạnh lùng, thật ra cũng không có mấy người đến quấy rầy, nhưng suy cho cùng, biết cậu không được lòng người trong phủ nên đồ đạc đưa tới nếu chẳng thiếu nọ hụt kia thì sẽ là những thứ tàn tạ người khác không dùng được.

Mỗi lần như vậy, đám tiểu nha đầu hầu hạ Giang Dật lại tức đỏ con mắt, nhưng vẻ mặt Giang Dật vẫn dửng dưng như thường.

Thiếu than thì mặc thêm y phục, thiếu nến thì ngồi gần hơn, bữa cơm hàng ngày tuy không ngon lành nhưng ăn đủ no là được. Rõ ràng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng vẻ trầm tĩnh của cậu không hề giống một được trẻ mười ba tuổi chút nào.

Lúc nào cậu cũng đọc sách. Khi đến Giang phủ, cậu chỉ có hai bộ quần áo, nhưng lại mang theo hai rương đầy sách, đám tiểu nha hoàn tò mò giở ra xem, phát hiện ra mình chỉ biết vỏn vẹn vài chữ, hoàn toàn không hiểu.

Lam Tú, đại nha hoàn hầu hạ Nhan Nhất Minh, từng nói với Nhan Nhất Minh rằng, vị thiếu gia này trông có vẻ điềm đạm, nhưng thực ra rất có bản lĩnh.

Hạ nhân trong phủ này đã quen với việc hành xử dựa theo sắc mặt của chủ nhân. Di nương nào mà lão gia thích thì các thiếu gia, tiểu thư mà di nương đó sinh ra đều có địa vị. Còn ai mà lão gia không thích hoặc lão thái thái không thích, thường ngày lại nhút nhát thì đôi khi, thậm chí đám hạ nhân cũng dám xúc phạm đôi câu.

Thế nhưng ngay đến các thiếu gia, tiểu thư không được yêu thương nhất trong phủ cũng tốt hơn xuất thân của Giang Dật rất nhiều, vậy mà sau nhiều ngày như vậy, Lam Tú nhận thấy đám nha hoàn hầu hạ Giang Dật không dám nói một câu nặng lời với cậu, thậm chí còn có vẻ sợ hãi.

Nhan Nhất Minh nghe xong chỉ cười nhạt. Có những người bẩm sinh đã có bản lĩnh rồi. Bảy năm sau Giang Dật còn có thể tung hoành chốn quan trường như cá gặp nước, chứ nói gì đến một Giang phủ nhỏ bé.

Nhưng cho dù đám nha hoàn không bắt nạt được Giang Dật, thì đồ trong phủ cung cấp cho cậu quả thực quá ít ỏi.

Giang Dật có thể chấp nhận để Nhan Nhất Minh giúp cậu một hai lần, nhưng nhiều lần thì đứa trẻ này sẽ không bằng lòng nữa. Nhan Nhất Minh vẫn nhớ cảnh Tiểu Giang Dật nhìn nàng, chần chừ mãi mới lên tiếng: “… Có phải ngươi cho rằng ta rất đáng thương hại không? “

Thương hại cái con khỉ khô, Nhan Nhất Minh trộm nghĩ trong lòng.

Thương hại ai chứ thương hại gì ngươi.

Sau khi hiểu được lòng kiêu hãnh từ trong xương tủy của cậu thiếu niên, Nhan Nhất Minh không bao giờ giúp cậu công khai như trước nữa.

Nhan Nhất Minh chỉ muốn nghĩ cách không để cậu nhạy cảm biết được, nhưng Giang Dật lại vì thấy nàng xa cách mà cho rằng nàng tức giận. Khuôn mặt tương đối tuấn tú chưa trổ hết nét, cuối cùng cũng lộ vẻ sốt sắng, đôi mắt đen láy ấy cuối cùng cũng không còn lặng lẽ như những ngày thường.

Đó là lần đầu tiên Giang Dật sang chỗ Nhan Nhất Minh. Cậu thiếu niên ăn mặc giản dị ngồi đối diện với nàng, sau một thoáng bối rối hiện trên gương mặt, cậu nhướng mắt, chậm rãi nói với nàng: “Ngũ tỷ tỷ, ngươi giận đấy à?”

Giọng nói của cậu thiếu niên trong trẻo và lạnh lùng, nhưng có lẽ vì quá khó nói, nên tiếng gọi “ngũ tỷ tỷ” này nghe có chút ngại ngùng.

Nhan Nhất Minh sững sờ, thấy tai Giang Dật đã đỏ bừng, nàng bật cười mà không mảy may che dấu.

“Không.” Nhìn khuôn mặt của Giang Dật mới đó đã nghiêm lại vì tiếng cười của nàng, Nhan Nhất Minh vội vàng bảo: “Không tức giận, ta hiểu ý của ngươi mà.”

Kể từ khi quen thân, hai người nói chuyện rất nhiều, Nhan Nhất Minh nói, nàng đối xử tốt với cậu bởi vì từ khi cậu đến, nàng không còn là người ít tuổi nhất trong phủ này nữa, được làm tỷ tỷ rồi, cho nên mới đối xử với cậu như thế.

Nhưng Giang Dật vẫn luôn cảm thấy không phải như vậy, cậu vẫn có một thứ ảo giác, vẫn luôn cảm thấy Nhan Nhất Minh đã biết cậu từ lâu.

Nhan Nhất Minh nói, nàng không tức giận, cuối cùng Giang Dật cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chưa bao giờ nhận ra rằng, một câu nói của Nhan Nhất Minh đã khiến cậu bận tâm đến vậy.

Ngoài trời lại có tuyết rơi, Lam Tú và đám nha hoàn đang làm những chiếc đèn lồng đỏ đón Tết, được một lát thì đến nói với Nhan Nhất Minh rằng, lúc nào thiếu gia về thì mang cặp đèn lồng về, kẻo Tết đến nhìn vắng vẻ, quạnh quẽ.

Có lẽ đang mải nhớ lại cảnh khi mẫu thân và Giang ngũ gia vẫn còn sống, hoặc có lẽ do nhắc mới nhận ra, nay chỉ còn lại một mình cô độc trong đêm giao thừa, trong mắt Giang Dật có gì đó chợt lóe lên, hờ hững khẽ gật đầu rồi nói lời cảm tạ.

Lam Tú có ý tốt, nhưng dù sao lời nói ra như vậy cũng chẳng dễ nghe. Ánh mắt sắc sảo của Nhan Nhất Minh nhìn thấy, tuy Giang Dật không tỏ thái độ gì, nhưng bàn tay đặt trên bàn lại khẽ nhúc nhích.

Dẫu có giả vờ không quan tâm như thế nào đi chăng nữa, nhưng sao có thể thực sự không quan tâm được.

Vào đêm giao thừa, khắp Giang phủ tưng bừng rực rỡ. Ngay cả đám nha hoàn cũng tranh thủ chạy ra ngoài chơi, chỉ có mình Giang Dật vẫn ngồi trước đèn đọc sách như thường lệ.

Có lẽ do tiếng pháo nổ bên ngoài quá lớn nên Giang Dật cũng không tập trung cho lắm. Cậu ngây người nhìn ánh nến đang cháy dần, cho đến khi bên tai vang lên tiếng chân đạp tuyết khe khẽ.

Giang Dật chỉ cho rằng đám nha hoàn đã quay về nên không để ý, nhưng khi tiếng động mỗi lúc một gần, ngước mắt lên thì bắt gặp gương mặt thanh tú của Nhan Nhất Minh.

Nàng giơ cao chiếc đèn lồng trong tay, nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần rồi nói:

“Chúng ta cùng đón giao thừa nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play