Sau lần du ngoạn đó, Giản Ngọc Nhi cũng thường xuyên thất thần.
Mai Viên là một hí viên, chỉ cần người có tiền có quyền là có thể vào trong, những tiểu thư hôm đó đều cực kỳ hứng thú với đào kép mà Giản Ngọc Diễn nuôi ở bên ngoài, hơn nữa cũng đều đã đến Mai Viên này.
Giản Ngọc Nhi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nữ tử đó thực sự quá giống nàng ta, chỉ cần nhìn qua là đã có thể biết rốt cuộc có chuyện gì, Giản Ngọc Nhi không dám tưởng tượng nếu như để bọn họ thấy được dáng vẻ của đào kéo đó thì sẽ thế nào nữa.
Gần như tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện công tử nhà họ Giản và tiểu thư nhà họ Giản là huynh muội ruột mà lại có tư tình, còn nàng ta sẽ trở thành trò cười trong miệng tất cả mọi người…
Giản Ngọc Nhi nắm chặt chiếc khăn, móng tay nàng ta cắm vào trong lòng bàn tay, để lại một loạt vết trăng non. Giản Ngọc Nhi cảm thấy nàng ta nhất định phải làm gì đó.
Nhưng từ cuộc nói chuyện chẳng mấy vui vẻ với Giản Ngọc Diễn lần trước, số lần Giản Ngọc Diễn hồi phủ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong lòng Giản Ngọc Nhi cũng biết Giản Ngọc Diễn không ở Đông Cung thì sẽ ở Mai Viên, nhưng hai nơi này lại đều là những nơi mà nàng ta cực kỳ không muốn đặt chân đến, cho nên những ngày qua nàng ta vẫn chẳng thấy được tung tích của Giản Ngọc Diễn.
Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác nữa, nàng ta cố tình kêu người trông chừng ở cửa lớn Giản phủ, căn dặn nếu Giản Ngọc Diễn có hồi phủ thì phải đến thông báo ngay, lúc này mới đợi được Giản Ngọc Diễn.
Giản Ngọc Nhi chẳng dám chậm trễ chút nào, chân trước Giản Ngọc Diễn vừa bước vào thư phòng, Giản Ngọc Nhi đã lập tức tìm đến. Lúc thấy được Giản Ngọc Diễn, nàng ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vịn vào bàn bình ổn lại nhịp thở có hơi rối loạn.
Giản Ngọc Diễn cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Giản Ngọc Nhi, trong mắt hắn vụt lóe qua tia sáng rồi chỉ cười cười, dịu giọng nói: “Từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã đấy. Có chuyện gì mà lại vội vã thế này?”
Giản Ngọc Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nàng ta có hơi sững sờ khi đối diện với đôi mắt vẫn dịu dàng như trước của Giản Ngọc Diễn.
Nàng ta chỉ coi là Giản Ngọc Diễn không về Giản phủ nhiều ngày như vậy là vì trốn tránh nàng ta, cho nên đến tận hôm nay, khi chặn được người lại định hỏi chuyện thì nàng ta mới phát hiện Giản Ngọc Diễn chẳng có vẻ gì là đang trốn tránh cả, lời vốn định chất vấn đã đến bên miệng mà nàng ta lại không nói ra nổi, chỉ đành lắp ba lắp bắp hỏi hắn: “Ca ca đi đâu về vậy?”
Giản Ngọc Diễn nhìn qua Giản Ngọc Nhi, nói: “Dạo này chính vụ bộn bề, hôm nay ta vẫn luôn phải nghị sự với Thải tử, mới nãy Hoàng hậu triện kiến Thái tử đến cung Khôn Ninh, ta mới có thời gian trở lại.”
Giản Ngọc Nhi bỗng nhiên nghe đến Thái tử, vẫn trái tim khó lòng bình tĩnh nổi. Nàng ta biết hiện giờ Bệ hạ đang lâm bệnh nặng, Thái tử giám quốc, ca ca là người thân tín nhất bên cạnh Thái tử cũng nhất định bận rộn vô cùng.
Cho nên ca ca vốn chẳng hề trốn tránh nàng ta mà chỉ là vì quá bận rộn, không có thì giờ hồi phủ?
Hôm nay Giản Ngọc Diễn trở lại cũng chỉ là lấy mấy thứ quan trọng mà kẻ dưới không thể đụng vào, Nhan Nhất Minh còn đang đợi hắn về cùng ăn cơm tối, cho nên dù có thấy được vẻ mặt hoang mang khó hiểu của Giản Ngọc Nhi, lúc này hắn cũng không muốn hỏi nàng ta rốt cuộc có chuyện gì giống như trước kia, đỡ phải bị chậm trễ thời gian.
Giản Ngọc Nhi thấy Giản Ngọc Diễn gói lại nghiên mực rồi bước ra khỏi bàn, nàng ta vốn tưởng lúc này hắn chắc hẳn sẽ vào phòng trong thay đồ, còn thầm nghĩ vừa hay cũng ăn cơm tối để nói chuyện với hắn thì đã nghe Giản Ngọc Diễn nói hắn còn có việc, nếu không có chuyện gì gấp thì hắn đi trước.
Giản Ngọc Nhi sững người một hồi rồi đột nhiên túm lấy tay áo của Giản Ngọc Diễn: “Giờ đã muộn rồi, ca ca còn có chuyện quan trọng gì sao?”
Giản Ngọc Nhi nói vội quá, nói xong nàng ta mới chợt nhận ra sao lời này lại quen thuộc đến vậy, bởi vì mấy hôm trước nàng ta cũng đã hỏi Giản Ngọc Diễn như vậy.
Trời đã muộn rồi, đương nhiên là đến nơi nên đến vào buổi tối.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giản Ngọc Nhi bỗng trở nên tái nhợt, nỗi hoảng sợ và những phiền muộn không tên tích tụ biết bao ngày qua thoáng cái đã lại bộc phát cả ra, nàng ta vội vàng nói: “Vậy mà huynh vẫn muốn đi gặp nàng ta sao?”
Giản Ngọc Diễn nhất thời cũng không hiểu rõ được câu “vậy mà” này là có ý gì: “Sao ta lại không thể gặp nàng ấy?”
Bởi vì… Bời vì muội đã ở đây rồi, chẳng lẽ gặp nàng ta còn hơn gặp muội hay sao?
Nhưng có đánh chết thì Giản Ngọc Nhi cũng không nói ra nổi những lời như vậy, không biết nàng ta nghĩ đến chuyện gì mà khuôn mặt vốn tái nhợt lại hơi ửng hồng, nói chuyện cũng có hơi lắp bắp: “Bởi vì… Bởi vị diện mạo của nàng ta giống muội đến vậy, muội, muội…” ( truyện trên app T𝕪T )
Nàng ta nói lắp ba lắp bắp như vậy cũng chỉ khiến Giản Ngọc Diễn nghĩ nàng ta để bụng chuyện hắn ở bên người có tướng mạo giống nàng ta, khiến nàng ta bị xúc phạm.
Có những lời vẫn chưa nói rõ, Giản Ngọc Diễn thấy dáng vẻ không biết làm sao của Giản Ngọc Nhi, thầm nghĩ không bằng hôm nay nói rõ mọi chuyện để tránh muội ấy nghĩ nhiều, vì vậy liền mở miệng nói: “Muội là muội, nàng ấy là nàng ấy, ta gặp nàng ấy cũng không phải vì muội.”
“… Vì nàng ta?”
“Lúc mới đầu cũng thực sự là vì Ngọc Nhi mà ta mới mê đắm nàng ấy, nhưng hiện giờ lại là vì nàng ấy.” Giản Ngọc Diễn cười, nói: “Trong mắt ta, hai người chẳng hề giống nhau, cho nên Ngọc Nhi, muội không cần phải nghĩ nhiều đâu.”
Giản Ngọc Nhi ngây người.
Từ trước đến giờ nàng ta vẫn luôn cho rằng Giản Ngọc Diễn không muốn gặp nàng ta là vì muốn mà không được nên dứt khoát không gặp mặt nữa, gặp nữ tử đó là bởi vì không thể ở bên nàng ta nên mới bất đắc dĩ như vậy, nhưng giờ Giản Ngọc Diễn lại nói với nàng ta rằng huynh ấy đi gặp nàng ta, huynh ấy ngày ngày quấn quýt bên nữ tử đó vốn chẳng liên quan gì đến nàng ta cả.
Giản Ngọc Nhi không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên nhìn Giản Ngọc Diễn, giọng nói của nàng ta đã hơi run rẩy: “Huynh thích ả đào kéo đó sao?”
Nhan Nhất Minh và Quả Táo đã ngó qua tóm tắt cốt truyện, Giản Ngọc Diễn không phủ nhận chuyện thích Nhan Nhất Minh khiến Giản Ngọc Nhi cuối cùng cũng chết lặng.
Trò chơi này lấy Giản Ngọc Nhi làm chủ nên suy nghĩ trong lòng Giản Ngọc Nhi lúc này đã hoàn toàn phơi bày trước mắt Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh chưa bao giờ thấy nội tâm Giản Ngọc Nhi dao động như lúc này.
Nhan Nhất Minh có hơi bất ngờ, dù sao thì trong trò chơi gốc, Giản Ngọc Nhi thực sự là một “cô nương tốt” chuyện gì cũng suy nghĩ cho người khác trước tiên, cho nên nàng ta cũng chưa từng có suy nghĩ cho riêng mình hay thậm chí là oán trách người khác, mà lúc này, trong lòng Giản Ngọc Nhi ngoại trừ việc không thể tin được ra còn tràn ngập ác ý trong thoáng chốc.
Ác ý với Nhan Nhất Minh.
Giản Ngọc Nhi cũng không phải không tin Giản Ngọc Diễn thực lòng thích Nhan Nhất Minh, mà bởi vì đã thích nên mới tức giận, trong mắt nàng ta, Giản Ngọc Diễn thích Nhan Nhất Minh cũng là vì nàng ta cả, nên chỉ trong thoáng chốc, Giản Ngọc Nhi đã căm thù Nhan Nhất Minh vì đã cướp mất Giản Ngọc Diễn.
Quả Táo cũng bắt đầu không hiểu ra sao, thiết lập nhân vật của Giản Ngọc Nhi quả thực đang thay đổi từng chút một, nhưng chuyện này lại không nằm trong phạm vị kiểm soát của nó nên chỉ đành mở miệng châm chước: “Lần đầu Giản Ngọc Nhi xuất hiện cảm xúc tiêu cực là sau khi Nam Cung Huyền hoàn toàn bỏ mặc nàng ta, hiện giờ có lẽ cũng bởi chuyện Giản Ngọc Diễn dần dần xa cách nàng ta rồi lại phải chịu kích thích nên mới…”
Nhan Nhất Minh bật cười: “Không phải nàng ta nói cả đời này Giản Ngọc Diễn cũng chỉ là ca ca thôi sao? Ca ca có tiểu tình nhân thì nàng ta phải chịu kích thích gì chứ?”
Quả Táo sửng sốt: “Có lẽ là dục vọng chiếm hữu quá mạnh?”
Nhan Nhất Minh không đáp lại, lúc này ánh mắt nàng vẫn dừng lại trên người Giản Ngọc Diễn và Giản Ngọc Nhi.
Giản Ngọc Nhi không cách nào tiếp nhận nổi chuyện Giản Ngọc Diễn lại thích một người có tướng mạo giống nàng ta, Giản Ngọc Diễn bất đắc dĩ mở miệng: “Ngọc Nhi, tưởng mạo giống muội cũng không phải lỗi của A Minh.”
Tướng mạo giống nhau quả thực không phải lỗi của nàng ta, nhưng vì quá giống nên mới cướp được Giản Ngọc Diễn thì lại là lỗi của nàng ta!
Quả Táo kinh ngạc nhìn chằm chằm lời độc thoại nội tâm của Giản Ngọc Nhi, trong lúc nhất thời đã suýt bị dọa đến chết máy, một hồi lâu sau mới run lẩy bẩy nói một cậu: “Giản, Giản, Giản Ngọc Nhi, nàng ta, nàng ta thích Giản Ngọc Diễn?”
“Từ sau khi biết tình cảm Giản Ngọc Diễn dành cho nàng ta không phải là tình huynh muội thì Giản Ngọc Nhi đã không cách nào coi Giản Ngọc Diễn là ca ca nữa rồi.”
Sau này Giản Ngọc Nhi có thể phát triển tuyến tình cảm với Giản Ngọc Diễn đã chứng tỏ rằng mức độ tiếp nhận của nội tâm nữ chính còn cao hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người, hoặc cũng có lẽ là nàng ta thực sự cũng thích Giản Ngọc Diễn.
Sau lần kích động khi biết thân phận thật sự của Giản Ngọc Diễn, cuối cùng Giản Ngọc Nhi đã không còn coi hắn ta là ca ca nữa.
Từ sau lần bày tỏ bản thân đã không còn tâm tư gì với Giản Ngọc Nhi, Giản Ngọc Diễn lại kinh ngạc nhận ra rằng, Giản Ngọc Nhi không hề cảm thấy nhẹ nhõm hay vui vẻ vì điều này. Ngược lại, nàng ta còn đột nhiên trở nên gắt gỏng, nhạy cảm. Cho đến sau này, khi nàng ta gần như rơi vào trạng thái mất kiểm soát cảm xúc, dù cho chưa từng nói ra lời này, Giản Ngọc Diễn cũng đã tường tỏ vì sao nàng ta lại có phản ứng như vậy.
Giản Ngọc Diễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giản Ngọc Nhi. Suy cho cùng, hắn ta đã từng yêu nàng ta lâu như vậy, nên dù cho đã buông bỏ, thì đến bây giờ vẫn khó tránh khỏi những lúc mềm lòng.
Nhìn Giản Ngọc Nhi khóc sưng đỏ cả mắt, Giản Ngọc Diễn chỉ đành bất lực thở dài, lau sạch nước mắt cho nàng ta. Lúc này, Giản Ngọc Nhi không còn kìm được nước mắt nữa, nàng ta ngước lên nhìn Giản Ngọc Diễn, hỏi hắn ta liệu có thể rời xa ả đào kép kia không, nhưng Giản Ngọc Diễn đáp không thể.
Nàng ta lại bật khóc nức nở, nói rằng sợ người khác nhìn thấy Nhan Nhất Minh. Nếu như bị trông thấy sẽ tổn hại tới thanh danh của cả hai người.
Giản Ngọc Diễn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo Giản Ngọc Nhi hồi lâu, rồi đưa nàng ta trở về phòng. Mãi đến lúc chuẩn bị rời đi, hắn ta mới nhận lời với Giản Ngọc Nhi, sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Ngày hôm ấy, Nhan Nhất Minh không đợi được đến lúc cùng Giản Ngọc Diễn dùng bữa tối. Hắn ta tới Mai Viên muộn hơn thường ngày. Đến nơi, trông thấy Nhan Nhất Minh, hắn ta bỗng ngẩn ngơ.
Nhan Nhất Minh khoác trên người bộ trang phục diễn kịch, ngũ quan tú lệ được trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp. Lúc này, thấy Giản Ngọc Diễn tới, nàng liền quay đầu lại, mỉm cười. Không biết so với lúc trước, đã tăng thêm mấy phần phong tình.
Trước giờ, Giản Ngọc Diễn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của nàng, bất chợt cảm thấy yêu thích vô cùng, ngắm nhìn nàng hồi lâu mới cất tiếng: “Sao tự nhiên nàng lại hóa trang thành quý phi thế này?”
“Thích hóa thì hóa thôi”, Nhan Nhất Minh mỉm cười: “Chàng đến không đúng lúc rồi, ta vừa mới hát xong một đoạn.” Nói xong nàng nhấc chén trà lên môi, nhấp một ngụm. Nhìn dấu vết để lại trên chén trà, nàng quay đầu lại, hỏi Giản Ngọc Diễn: “Có phải son trên môi ta nhạt đi rồi không?”
Giản Ngọc Diễn bước lại gần, hôn lên đôi môi mê người của nàng, rồi mới thấp giọng, cười xấu xa: “Bây giờ thì nhạt thật rồi.”
Nhan Nhất Minh hờn dỗi liếc Giản Ngọc Diễn một cái, đẩy hắn ta ra, lại một lần nữa đi tới trước gương đồng, cẩn thận dặm lại son môi. Lúc này, nàng mới lên tiếng hỏi: “Ta trang điểm như vậy có đẹp không?”
Giản Ngọc Diễn tiến lên trước, kéo nàng vào lòng, thủ thỉ: “Đương nhiên là đẹp rồi.”
Nhan Nhất Minh tươi cười trở lại: “Viện chủ cũng khen rất đẹp, còn nói nếu ta mặc như vậy lên diễn, nhất định ăn đứt cả Ngọc Muội.”
Giản Ngọc Diễn đột nhiên im lặng. Nhan Nhất Minh từng nói với hắn ta rất nhiều lần, rằng nàng thực sự muốn được lên sân khấu hát kịch, nhưng hắn ta luôn không đồng ý.
Lúc trước là bởi vì không muốn để người khác nhìn thấy nàng và Giản Ngọc Nhi có cùng một khuôn mặt. Nhưng bây giờ, hắn ta thực lòng muốn dáng vẻ này của nàng chỉ thuộc về một mình hắn ta, chỉ hắn ta mới có thể ngắm nhìn.
Nhưng, nếu cứ mãi giữ nàng ở trong Mai Viên, nàng nhất định sẽ không chịu từ bỏ suy nghĩ này. Nhớ lại những lời trước đây Giản thừa tướng đã nói, cùng với chuyện bản thân đã nhận lời với Giản Ngọc Nhi, Giản Ngọc Diễn lại một lần nữa đưa ra đề nghị với nàng:
“A Minh, ta chuộc nàng ra khỏi Mai Viên nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT