Sau khi nhận được tin tức Nam Cung Diệp đến phủ Định quốc công, vẻ mặt Thái tử đột ngột thay đổi, lập tức buông cây bút trong tay rồi đi thẳng tới phủ Định quốc công. Có điều thật không trùng hợp, Nam Cung Diệp đã rời khỏi phủ Định quốc công rồi.

Không được gặp Nam Cung Diệp nhưng được gặp Nhan Nhất Minh. Thấy nàng dường như vẫn chưa bị ảnh hưởng gì, Nam Cung Huyền không khỏi yên lòng.

Nghe Nhan Nhất Minh nói cảm thấy không khỏe, Nam Cung Huyền biết trong lòng nàng không thoải mái ở trong lòng chứ nào phải cảm thấy không khỏe, suy cho cùng vẫn là bất mãn, nhưng hắn lại áp chế lửa giận chứ không hề cưỡng cầu, chỉ ra lệnh cho đám người hầu chăm sóc Nhan Nhất Minh thật tốt, bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe.

Sau đó hắn mới lạnh giọng sai người đi tìm Nam Cung Diệp.

Nhưng hắn không ngờ Nam Cung Diệp không hề đến nơi khác, mà lúc này đang ở trong cung điện của mình.

Hắn không làm gì cả, chỉ ngồi yên một chỗ không nói một lời, không biết đang suy nghĩ điều gì. Đám người hầu đương nhiên không dám quấy rầy hắn, yên lặng pha trà xong rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Khi Nam Cung Huyền tới nơi liền thấy cảnh tượng này.

Nam Cung Diệp dường như mới nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng mặt lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Huyền một phát rồi lập tức quay ngoắt đi: “Hoàng huynh cố ý tới đây để nhìn trò cười của thần đệ à?”

Kiếp này số người được Nam Cung Huyền thật lòng đối đãi không nhiều, nhưng Nam Cung Diệp chắc chắn là một trong số đó. Ánh mắt vốn tàn khốc của hắn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Diệp một hồi lâu. Có lẽ là vì người đệ đệ trước kia chí khí hào hùng bây giờ trông quá suy sụp, Nam Cung Huyền chợt thấy mềm lòng hơn nhiều:

“Ta là hoàng huynh của đệ, sao có thể cười nhạo đệ chứ.”

“Ha.” Nam Cung Diệp cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Trong khoảng thời gian Nam Cung Diệp rời đi, bởi vì thân phận của Nam Cung Diệp nên Nam Cung Huyền cũng từng dao động, không thì cũng sẽ không kéo dài thời gian tới ngày sinh thần của mẫu hậu. Nhưng ngay cả chính hắn cũng không dự đoán được sẽ có mối duyên trời ban, Nhan Nhất Minh lại rơi xuống nước.

Nếu hôm đó Nhan Nhất Minh không cứu Giản Ngọc Nhi, người bị rơi xuống nước là Giản Ngọc Nhi thì chắc chắn hắn vẫn sẽ cứu người.

Nhưng mọi chuyện lại bất ngờ như thế, Nhan Nhất Minh chợt kéo lấy Giản Ngọc Nhi.

Từ đó cho hắn một cơ hội không thể từ chối.

Nam Cung Huyền không thể buông bỏ. Hắn và Nhan Nhất Minh đã đụng chạm da thịt với nhau, nàng ấy chỉ có thể thuộc về hắn thôi.

Bốn chữ “Đụng chạm da thịt” đã kích thích tới Nam Cung Diệp. Nam Cung Diệp chợt không thể áp chế nổi sự điên cuồng của mình nữa, đối diện với ánh mắt của Nam Cung Huyền, nhếch môi hỏi như khiêu khích: “Đụng chạm da thịt ư? Hoàng huynh có biết cái gì mới gọi là đụng chạm da thịt thật sự không?”

Vẻ mặt Nam Cung Huyền bỗng trở nên khó chịu. Đương nhiên hắn biết trong khoảng thời gian đó, Nhan Nhất Minh và Nam Cung Diệp đã làm những gì.

Nhưng Nam Cung Diệp cứ như trút giận, Nam Cung Huyền càng phẫn nộ càng khó chịu đựng thì hắn càng phải nói: “Tay của nàng ấy, gương mặt của nàng ấy, đôi môi của nàng ấy, thậm chí là cơ thể của nàng ấy, đệ đều đã chạm vào rồi.” Liếc thấy mạch máu nổi lên trên trán Nam Cung Huyền, trong lòng Nam Cung Diệp bừng lên sự tùy ý và sung sướng khó có thể miêu tả thành lời: “Đó mới thật sự là đụng chạm da thịt.”

Cái thằng vô liêm sỉ này!

Nam Cung Huyền bất chợt túm vạt áo của Nam Cung Diệp, lớn tiếng quát lên: “Câm mồm.” Trong mắt Nam Cung Diệp không hề có ý sợ hãi, vẫn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Huyền, nhắc nhở Nam Cung Huyền sự thật ghê người: “Hoàng huynh, A Minh thích huynh bao nhiêu năm trời mà chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với huynh như vậy, hoàng huynh có thấy hối hận không?”

Ánh mắt Nam Cung Diệp nhìn chằm chằm vào vẻ mặt gần như điên cuồng vì giận dữ của Nam Cung Huyền, sự sung sướng ngang ngược đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lại sự trống rỗng đến vô vọng.

Cho dù là vậy, cuối cùng Nhan Nhất Minh vẫn không thuộc về hắn.

Hắn đã từng điên cuồng suy nghĩ tới chuyện kể hết mọi thứ cho phụ hoàng, sau khi phụ hoàng nổi giận thì có lẽ sẽ hủy bỏ vụ ban hôn này, Nhan Nhất Minh sẽ không gả cho Thái tử nữa.

Nhưng đồng thời, làm vậy cũng sẽ hủy hoại nàng ấy.

Ngọc mềm hương ấm mấy tháng trước vẫn còn hiện lên ngay trước mắt, nụ cười của nàng ấy vẫn khắc sâu trong đầu, hắn thậm chí không dám đụng vào một ngón tay của nàng. Hủy hoại nàng ư? Sao hắn nỡ làm như thế.

Cuối cùng Nam Cung Huyền không nói gì với Nam Cung Diệp nữa. Tranh cãi mồm mép như vậy thì có gì hay ho? Cuối cùng người A Minh sẽ gả là mình, về sau mọi thứ của nàng ấy cũng đều sẽ thuộc về mình.



Hoàng hậu sợ Nam Cung Diệp không chịu nổi kích thích sẽ đại náo một trận, nhưng không ngờ Nam Cung Diệp lại im lặng một cách thần kỳ, im lặng tới mức ngay cả Hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ lạ. Nghe đám người hầu nói Thái tử từng đi tìm Việt Vương, nhưng bất kể là Nam Cung Huyền hay là Nam Cung Diệp đều không tiết lộ ngày hôm ấy hai người đã nói chuyện gì.

Một ngày rảnh rỗi, Hoàng hậu nói bóng nói gió rằng giờ Thái tử đã thành hôn, mấy ngày sau phủ Việt Vương cũng sẽ được xây dựng xong xuôi, chờ Thái tử cưới vợ xong thì cũng nên đến ngày Nam Cung Diệp rước dâu.

Trên mặt Nam Cung Diệp không hiện ra manh mối gì, khóe môi cong lên như thể đang cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, chỉ uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói: “Không cần sốt ruột đâu ạ, tạm thời nhi thần không có ý định lấy thê tử.”

Hoàng hậu ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói thành lời, thở dài rồi không nhắc lại chuyện này nữa.

Thời gian trôi qua từng ngày một, gần đây Thái tử cứ như biến thành một con người khác hẳn khi xưa. Ban thưởng hết món này tới món khác, nếu có thời gian rảnh rỗi sẽ đích thân tới phủ Định quốc công, tự tay cắm cây trâm do hắn đã ra lệnh cho thợ điêu ngọc dùng loại ngọc quý giá nhất điêu khắc tỉ mỉ mà thành vào mái tóc của Nhan Nhất Minh. Nhan Nhất Minh không né tránh, cài trâm xong còn cười hỏi hắn có đẹp không.

Nụ cười tươi đẹp ấy rơi vào trong mắt Nam Cung Huyền. Nam Cung Huyền đã quên mất bao nhiêu ngày chưa từng thấy Nhan Nhất Minh nở nụ cười như vậy, hơi hoảng hốt nắm tay nàng đáp: “Đương nhiên là đẹp.”

Nhan Nhất Minh không rút tay lại mà mặc cho hắn nắm. Trong mắt người chung quanh cũng là cảnh tượng dịu dàng khiến mọi người hâm mộ vô cùng.

Tình cảm hai người dường như đang dần dần tăng lên. Nam Cung Huyền càng ngày càng cảm thấy nàng rất thông minh, chuyện gì cũng chỉ cần nhắc một chút là hiểu. Nụ cười trở về trên môi, vẫn xinh đẹp kinh người, nàng không còn xa cách như lúc trước mà cũng sẽ mỉm cười nghiêng đầu, chủ động trò chuyện với hắn.

Nam Cung Huyền càng ngày càng cảm thấy giữ lại một nữ nhân như vậy là sự lựa chọn chính xác cỡ nào. Hắn dẫn nàng vào hoàng cung gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu vốn còn có chút ý tưởng khác, lặng lẽ thăm dò Nhan Nhất Minh mấy lần, nhưng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, nói chuyện cũng ngoan ngoãn hiểu lý lẽ.

Hoàng hậu chợt cảm thấy trải qua chuyện này, dường như Nhan Nhất Minh đã hiểu chuyện hơn trước kia nhiều, dường như càng ngày càng trùng khớp với hình tượng con dâu trong tưởng tượng của bà.

Sau lần đó, Nhan Nhất Minh rất hiếm khi gặp lại Nam Cung Diệp, thỉnh thoảng bắt gặp trong cung cũng chỉ chào hỏi thỉnh an một cách lễ phép.

Nhan Nhất Minh không thấy bóng lưng cứng đơ của Nam Cung Diệp khi xoay người rời đi, cùng với gương mặt hắn đau thương cỡ nào khi xoay người nhìn bóng lưng nàng đang rời đi.

Thoáng chốc đã tới ngày nhược quán của Thái tử, mà ngày cưới của hai người là một tháng sau đó.

Lễ nhược quán của Thái tử được xem như việc trọng đại, bởi vì dân phong triều đại này rất thoáng nên Nhan Nhất Minh là chuẩn tân nương cũng được phép tham dự vào ngày lễ hôm ấy, chẳng qua không được gặp người khác mà chỉ được an bài uống trà một mình trong rừng trúc sau vườn của Đông Cung mà thôi.

Nam Cung Huyền say bí tỉ tìm tới nơi này, đôi mắt lờ đờ mông lung ngồi trước mặt Nhan Nhất Minh, vươn tay vuốt ve gương mặt của nàng, bởi vì say rượu nên dung nhan tuấn mỹ của hắn trông hơi khờ khạo, tự dưng lại ca ngợi Nhan Nhất Minh một câu “Nàng thật đẹp”.

“… Cảm ơn.”

Lần đầu tiên Nhan Nhất Minh biết Thái tử say rượu lại có tiềm chất lảm nhảm, lúc này nói liên tục liến thoắng, cứ như thể bình thường nhịn quá chịu không nổi.

Nam Cung Huyền nói hắn rất vui vì không vứt bỏ Nhan Nhất Minh, nói rất vui vì Nhan Nhất Minh còn thích mình, nói hắn sẽ không trách nàng và Nam Cung Diệp đã từng xảy ra chuyện gì…

Vẻ mặt Nhan Nhất Minh từ ban đầu còn bình thường, dần dần biến thành rất khó coi.

Suy cho cùng vẫn là người có thân phận cao quý, vậy mà lại ghét bỏ mình.

Nhan Nhất Minh chợt nhớ tới lúc mình vừa xuyên việt tới đây rồi tiếp thu ký ức của Nhan tiểu thư, sự hân hoan và đau khổ tràn ngập của vị tiểu thư này quả thực khiến người ta nghẹt thở.

Cho nên, thực ra ngươi đã vứt bỏ “ta” rồi.

Nam Cung Huyền không nghe hiểu, Nhan Nhất Minh một tay chống cằm, từ tốn nói: “Trước kia có người yêu ngươi, vứt bỏ mọi thứ vì ngươi, nhưng ngươi lại ruồng rẫy không quan tâm, ngươi ruồng bỏ nàng, bây giờ ngươi không thể tìm lại nàng được đâu.”

Tiếc rằng Nam Cung Huyền say rượu quá nên đã ngủ thiếp đi.

Có điều Nam Cung Huyền không nghe thấy, nhưng lại bị một người khác nghe hết. Có Quả Táo bên cạnh, ngay từ đầu Nhan Nhất Minh đã biết tới sự tồn tại của Giản Ngọc Diễn, nhưng vẫn nói hết câu đó rồi mới lên tiếng: “Giản công tử làm gì mà lén lút nấp ở chỗ đó nghe lén thế?”

Giản Ngọc Diễn không hề xấu hổ vì bị bắt quả tang, dáng người cao lớn bước ra từ bóng tối, vừa nhìn Nhan Nhất Minh bằng ánh mắt phức tạp vừa hỏi nàng: “Tiểu thư có biết vừa rồi mình đã nói gì không?”

Nhan Nhất Minh nhìn mỹ nam sắp sửa trở thành mục tiêu kế tiếp hoặc là kế tiếp nữa của nàng, đột nhiên cảm thấy trêu đùa hắn khi phó bản này sắp kết thúc cũng rất thú vị. Nàng cười tươi như hoa đáp một tiếng “Đương nhiên là biết”, sau đó chớp mắt nói: “Giản công tử còn nhớ viên Nam châu Nam Hải lần trước công tử thay mặt điện hạ tặng cho ta không? Nếu công tử không ngại thì đoán xem bây giờ viên ngọc trai đó đang ở nơi nào?”

Cặp lông mày tuấn tú của Giản Ngọc Diễn hếch lên: “Nếu Nhan tiểu thư đã biết là ta tặng thì chắc là đã vứt đi rồi.”

“Thật thông minh.” Nhan Nhất Minh gật đầu khen ngợi: “Giản công tử đoán chẳng sai chút nào. Khi vừa được đưa tới, viên ngọc đó đã bị ta ném xuống hồ rồi, bây giờ e rằng đã hòa làm một thể với bùn đất dưới đáy hồ.”

Giản Ngọc Diễn kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.

Hắn chỉ cho rằng Nhan Nhất Minh đã quên mất viên ngọc đó, nhưng Nhan Nhất Minh lại nói khi thấy viên ngọc ấy, nàng đã vứt nó đi rồi.

Cho nên thời điểm đó, Nhan Nhất Minh chẳng những biết lai lịch của viên ngọc ấy mà còn dứt khoát từ bỏ tình cảm đối với Nam Cung Huyền.

Nhan Nhất Minh nói từ lúc đó, Nhan tiểu thử trong lòng chỉ có Thái tử đã biến mất rồi. Vừa rồi Giản Ngọc Diễn còn không hiểu lời nói của Nhan Nhất Minh có nghĩa là gì, bây giờ chỉ trong thoáng chốc, Giản Ngọc Diễn đã hoàn toàn hiểu câu nói đó. ( truyện trên app T𝕪T )

Nếu hôm đó đã từ bỏ thì sau này, Nhan Nhất Minh khóc lóc thảm thiết một trận trên núi Phù Ngọc thực tế chỉ là một vở kịch thôi ư?

Cho nên về sau việc nàng tiếp cận Việt Vương cũng là cố ý?

Cả vụ rơi xuống nước cuối cùng cũng đưa nàng lên cái ghế Thái tử phi, chẳng lẽ cũng là mưu kế?

Chỉ trong một thoáng, Giản Ngọc Diễn chợt cảm thấy một luồng khí lạnh từ từ bốc lên sau lưng mình. Hắn phát hiện mình hoàn toàn không hiểu được nữ nhân đang cười tươi như hoa trước mắt.

Giản Ngọc Diễn hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn nàng hỏi: “Chẳng lẽ tiểu thư không sợ ta sẽ kể cho Thái tử nghe chuyện hôm nay sao?”

Nhan Nhất Minh vỗ vị trí lên cạnh ra hiệu cho Giản Ngọc Diễn ngồi xuống. Giản Ngọc Diễn chần chờ một lát rồi vẫn ngồi xuống, Nhan Nhất Minh mỉm cười hạ giọng nói: “Dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của Giản tiểu thư, chẳng lẽ Giản công tử không nên cảm ơn ta sao?”

Nhắc tới Giản Ngọc Nhi, trái tim Giản Ngọc Diễn đập nhanh hơn một chút.

Những lời này rõ ràng không có gì khác thường, nhưng đối diện với ánh mắt như có ẩn ý của Nhan Nhất Minh, Giản Ngọc Diễn biết rõ chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.

Giản Ngọc Diễn liếc nhìn Thái tử đã say rượu gục xuống bàn, tùy tiện nói một tiếng cảm ơn.

“Chẳng lẽ Giản công tử không cảm ơn ta về chuyện khác à?” Nhan Nhất Minh nói tiếp.

Vẻ mặt Giản Ngọc Diễn vẫn như thường: “Ta không nhớ rõ mình còn cần cảm ơn chuyện gì…”

“Ví dụ như vì ta nên Thái tử không tiếp tục dây dưa với Giản Ngọc Nhi…” Nhan Nhất Minh chen vào lời nói còn chưa hết của Giản Ngọc Diễn, khi Giản Ngọc Diễn đã không thể tiếp tục giữ được biểu cảm trên mặt nữa, nàng mới mỉm cười nói hết cả câu.

“Rõ ràng là huynh trưởng của Giản Ngọc Nhi, nhưng Giản công tử chưa bao giờ coi Giản Ngọc Nhi là muội muội. Nay cuối cùng Thái tử cũng đã không còn hứng thú với Giản Ngọc Nhi rồi, Giản công tử đương nhiên nên cảm ơn ta mới đúng.”

Thấy vẻ bối rối khó có thể che giấu của Giản Ngọc Diễn, Nhan Nhất Minh mỉm cười vô cùng xinh đẹp. Nàng nhớ tới điểm khiến nàng khó hiểu nhất trong cốt truyện mấy ngày nay.

Rõ ràng Giản gia đứng về phía Thái tử, vậy tại sao lại kiên quyết không đồng ý Giản Ngọc Nhi gả cho Thái tử? Giản Ngọc Diễn đã đành, tại sao ngay cả Giản thừa tướng cũng phản đối?

Quả Táo nói chắc là Giản thừa tướng không muốn con gái gả vào hoàng cung, nhưng Nhan Nhất Minh lại nhận thấy sự kích động trong giây lát của Quả Táo.

Cho nên, nguyên nhân chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play