"Làm, hay chưa làm, vấn đề này khó trả lời như vậy sao?"
Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng hỏi, nghiêng thân nhìn người, trên mặt thanh tuấn mang theo ý cười nhợt nhạt, dáng người khoanh tay đứng ở cạnh bụi hoa như gần như xa.
Văn Tắc ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày mới há miệng thở dốc, lại một chữ cũng không nói được.
Trong lòng hắn căng thẳng, những chuyện cũ đó trôi qua rất nhiều năm rồi lại một lần nữa mở ra, không nghĩ tới lại là mở ra thế này.
Mặc Lâm Uyên thấy biểu hiện của hắn đột nhiên liền biết đáp án, hắn hơi hơi nhướng mày,
"Cho nên, ngươi thật sự không làm việc gì không nên chứ?"
Văn Tắc rùng mình, vội vàng quỳ xuống, nhưng trong lòng hắn cũng không sợ hãi, bởi vì tiên Hoàng Hậu đã chết nhiều năm, cho dù hiện tại muốn truy cứu cũng không đến truy đến hắn được. Rốt cuộc đến người lên án cũng không có.
Mặc Lâm Uyên thở dài,
"Nếu ngươi phải quỳ, liền quỳ rồi nói rõ ràng với Trẫm."
Hắn dừng một chút, nông cạn bổ một câu,
"Không nói ích lợi quan trường, Trẫm hiện tại hỏi ngươi chỉ là muốn biết càng nhiều chuyện năm đó về mẫu hậu Trẫm."
Cũng không biết Mặc Lâm Uyên nói câu nào xúc động đến Văn Tắc, hắn cảm thấy bốn bề vắng lặng, thế nhưng có loại xúc động muốn kể rõ toàn bộ.
Hơn nữa, năm đó ẩn ẩn lưu lại nghi vấn. Hôm nay, hắn cũng muốn xác nhận.
"Bệ hạ muốn biết, đến tột cùng là quá khứ của tiên Hoàng Hậu, hay là muốn biết chuyện khác?"
"Vậy phải xem ngươi nói như thế nào."
Văn Tắc nhìn chằm chằm Mặc Lâm Uyên lại phát hiện chính mình thật sự không thể nhìn ra cảm xúc gì trên mặt hắn, hắn cúi đầu, trầm mặc một lát mới nói.
"Bệ hạ, thần có tội. Nhưng lúc ấy, thần cùng tiên Hoàng Hậu thật sự là bất đắc dĩ...... Mới xảy ra chuyện vượt cử chỉ, chuyện này trừ bỏ tiên Hoàng Hậu, không có bất luận kẻ nào biết."
Hắn thừa nhận chính mình cùng tiên Hoàng Hậu có việc riêng gì đó, Mặc Lâm Uyên không tin mẫu hậu là người hồng hạnh xuất tường, cho nên hắn nhìn Văn Tắc với ánh mắt bất thiện hỏi.
"Ồ, ngươi nói một chút tình huống bất đắc dĩ thế nào?"
Văn Tắc đứng một bên đình hóng gió, Mặc Lâm Uyên hừ một tiếng liền đi vào trong đình, một lát sau, hai người ngồi đối diện cách nhau một cái bàn đá.
Trên mặt Văn Tắc là cảm xúc khó thấy được, tinh tế nhìn lại làm người thấy hắn như thương xót và nhớ lại.
"Thật ra trước khi tiên Hoàng Hậu gả cho Hoàng Đế thần đã sớm thích người. Người là quý nữ mỗi người ở đô thành muốn cưới nhất, lúc ấy, thần cũng không ngoại lệ."
Mặc Lâm Uyên không phủ nhận,
"Tiếp tục."
"Lúc trước thần muốn cầu hôn, hơn nữa Hoàng Hậu đối với thần cũng không phải không có hảo cảm nhưng cuối cùng người vẫn cự tuyệt. Thần không cam lòng lại tới vài lần, nhưng vẫn không thể thành công, bởi vì nữ nhi của Thái Phó đã định là phải vào cung."
Văn Tắc thở dài,
"Quả nhiên, cùng năm hoàng đế đại hôn, người được phong làm Hoàng Hậu, người đã sớm biết vận mệnh của mình cho nên từ lúc bắt đầu không nghĩ tới cho người khác cơ hội nào. Hơn nữa lúc ấy, tiên đế mê luyến nhan sắc của người, đối với người rất tốt làm người càng thêm khăng khăng một mực, thế cho nên lại sau vài lần cầu kiến đến người ta cũng không được gặp."
"Người là điển hình tiểu thư khuê các, hiền lương thục đức, tiên đế có thể cưới được người thật sự là phúc khí, nhưng bởi vì Hoàng Hậu quá được sủng ái đã bị quý phi đố kỵ, trong một lần săn thú quý phi hạ độc thủ với người."
"Bởi vì thần nhiều năm không cưới là vì yêu người, thấy người gặp nạn, tiên đế lại vội vàng trấn an quan viên phi tần nên thần đi cứu người trước. Ai ngờ sau khi cứu được lại phát hiện người còn trúng xuân dược, cho nên bất đắc dĩ, mới cùng thần...... từng có đụng chạm."
Mặc Lâm Uyên vẫn luôn rũ mắt nghe, cũng không biết tin hay không tin, chỉ để Văn Tắc tiếp tục nói.
Văn Tắc thấy hắn trầm mặc, vinh nhục không sợ, không khỏi cũng có chút cảm khái.
"Việc về sau hẳn là bệ hạ đã biết, thần mang theo nương nương trở về liền thấy biểu tình tiên đế không đúng, hơn nữa quý phi còn ở một bên thêm mắm thêm muối, tiên đế càng thêm hoài nghi. Chỉ tiếc, Văn gia thế lớn, hắn không động nổi Văn gia liền giận chó đánh mèo lên Hoàng Hậu, Hoàng Hậu chợt thất sủng, tâm tình tự nhiên hậm hực không thôi, nhưng thần cùng nàng sớm có ước định quên đi việc rong rừng lần đó. Người vì tính mạng gia tộc cũng chỉ có thể đem tất cả giấu trong bụng, mà không bao lâu liền phát hiện mang thai, chính là bệ hạ."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!!]
Văn Tắc lại cười khổ nói,
"Lúc trước thần không phải không hoài nghi, sau đó thần đi hỏi Hoàng Hậu, người một mực chắc chắn hồi cung liền uống thuốc tránh thai, cho nên tuyệt đối sẽ không mang thai con của thần, ngài tất nhiên là huyết mạch hoàng tộc. Vì thế, thần cũng liền chặt đứt ý nghĩ không thực tế này."
Hắn nói xong trầm mặc thật lâu, Mặc Lâm Uyên nhắm mắt lại, khó trách hắn từ nhỏ không được sủng, hoàng đế luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, hóa ra là như thế này.
Hoài nghi lại không có chứng cứ, muốn động nhưng lại không thể động vào người đó, lúc Mặc Thế Văn còn nắm quyền lợi chắc cũng thực uất ức.
"Nghe ý của ngươi, ngươi đối với mẫu hậu Trẫm là có tình."
Mặc Lâm Uyên dùng ngón tay gõ gõ bàn đá,
"Cho nên đây cũng là nguyên nhân lúc trước ngươi giúp Thái Hậu đối phó Mặc Thế Văn, nghe nói ngươi cái gì cũng không cần, chỉ cần mẫu hậu......"
Mặc Lâm Uyên nói lời này trong mắt tràn ra một tia sát khí,
"Như vậy, người chân chính bức tử người, chính là ngươi."
Mặt Văn Tắc thoáng chốc trắng bệch!
Hắn hình như có chút hoảng loạn giải thích,
"Là Mặc Thế Văn không bảo vệ được người!"
Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không xưng hô tiên đế này nọ mà trực tiếp nói,
"Mặc Thế Văn không bảo vệ được người, nếu người cùng thần đi còn có thể giữ mạng!"
Mặc Lâm Uyên lạnh lùng nói,
"Ngươi chỉ cần nói cho Trẫm, lúc trước Mặc Thế Văn hạ dược mẫu hậu đưa đến chỗ ngươi, ngươi có khi dễ người hay không!"
"Ta......!"
Văn Tắc lần đầu tiên trước mặt Mặc Lâm Uyên tự xưng "ta", hơn nữa sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mặc Lâm Uyên nhìn vẻ mặt của hắn, cười lạnh một tiếng, đứng dậy,
"Như thế, ngươi còn muốn nói người chết cùng ngươi không có liên quan? Ngươi đến tột cùng là yêu người, muốn chiếm hữu người, Trẫm không quan tâm, nhưng ngươi không có tư cách nhớ người!"
Văn Tắc há miệng thở dốc tựa hồ muốn nói cái gì, Mặc Lâm Uyên lại mạnh mẽ vung tay.
"Tốt, chuyện Trẫm muốn biết đều đã biết, trời đã không còn sớm nữa, mời Thừa Tướng về cho."
Văn Tắc lại không lập tức đứng dậy, hắn chần chờ một lát, âm thầm nắm tay nói,
"Không biết bệ hạ hỏi chuyện này là vì sao?"
Mặc Lâm Uyên cười như không cười nhìn hắn một cái,
"Ngươi không tư cách hỏi Trẫm vấn đề này."
Nói xong, Mặc Lâm Uyên liền phất tay áo rời đi, sau khi hắn đi không lâu Văn Tắc mới đi, Mặc Lâm Uyên đi qua chỗ ngoặt liền bị Dạ Mộc bắt được.
Nàng lộ ra một bộ biểu tình quỷ dị nhìn hắn,
"Ngươi...... Hành động hôm nay của ngươi có âm mưu gì?"
Mặc Lâm Uyên cả kinh, hoàn toàn không có sự ổn trọng trước mặt Văn Tắc.
"Ngươi...... Đều nghe được? Ngươi nghe lén?"
_______________
Hôm qua mình bận nên quên mất không đăng, nay đăng bù cho mọi người nhé❤❤❤
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT