Edit: Quân Ly

Trong truyện ký, hắn bị đắp nặn hình tượng vì chính nghĩa quả cảm, anh dũng cơ trí, mà lúc này Mặc Lâm Uyên tựa hồ cùng hình tượng kia có chút không giống nhau?

Lúc sau ra ngoài Mặc Lâm Uyên nhẹ nhàng thở dài, thấy Dạ Mộc ngơ ngác nhìn chính mình, hắn đột nhiên bật cười, trên mặt thiếu niên một lần nữa hiện lên một tia ngượng ngùng tươi cười, rũ mắt nhìn nàng.

"Ta vừa mới dọa đến ngươi?"

Dạ Mộc lắc đầu,

"Chỉ là cảm thấy ngươi so với tưởng tượng của ta không quá giống nhau."

"Nơi nào không giống nhau?"

Mặc Lâm Uyên lại hỏi,

"Vậy ngươi thích ta như nào?"

Dạ Mộc nghĩ nghĩ trong tưởng tượng, Mặc Lâm Uyên quang minh cùng người trước mắt cười đến có chút ôn nhu, lại có chút thần bí, đột nhiên cảm thấy hắn như bây giờ cũng không tồi. Ít nhất, ở nơi này có thể bảo hộ chính mình.

"Ngươi hiện tại khá tốt."

Nàng nghiêm trang nói,

"Nhìn ngươi lợi hại như vậy, ta liền an tâm rồi!"

Mặc Lâm Uyên tươi cười càng lớn, Dạ Mộc rõ ràng so với hắn nhỏ hơn nhiều lại luôn giống tiểu đại nhân quan tâm hắn, thật là quá đáng yêu!

Hắn thuận theo tâm ý, nhéo nhéo mặt Dạ Mộc.

"Hai người kia ngươi không cần để ý tới, nếu bọn họ không có mắt tìm ngươi phiền toái, ngươi trực tiếp phản kích là được."

Dạ Mộc cảm thấy có điểm kỳ quái,

"Bọn họ, không phải người thân của ngươi sao? Hơn nữa...... Bọn họ hẳn là sẽ không tìm ta gây phiền toái đi?"

Rốt cuộc vừa mới bọn họ cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái.

Trong mắt Mặc Lâm Uyên có hàn quang hiện lên, hắn cười nói,

"Lúc trước ta cũng cảm thấy sẽ không, nhưng hiện tại ta có điểm không xác định."

.....

Trong phòng bên kia Mặc Điệp vội vàng giúp Mặc Thế Văn thuận khí, trong lòng còn có chút sợ hãi.

Rõ ràng thần thái Mặc Lâm Uyên nói chuyện cùng động tác đều thực ôn hòa, nhưng từng chữ toàn là sát ý ngầm làm cho bọn họ ngẫm lại đều kinh hồn táng đảm! Nếu bọn họ không nghe lời, Mặc Lâm Uyên có thể thật sự cắt lưỡi bọn họ?

Vốn dĩ chờ đợi Mặc Thế Văn có thể một lần nữa làm hoàng đế, nàng một lần nữa làm công chúa nhưng mộng đẹp rách nát, nói không thất vọng là giả, nhưng Mặc Thế Văn hiển nhiên càng thất vọng! Bởi vì trước kia Mặc Lâm Uyên trong ấn tượng là đứa nhỏ đắn đo nhiều chuyện, vì sao đột nhiên liền cả người đều là gai nhọn như bây giờ?

"Đúng là nghịch tử! Hắn giống mẫu hậu hắn đều không nghe lời! Đáng giận!"

Mặc Điệp âm thầm trợn trắng mắt, nhưng trên mặt lại sợ hãi hỏi,

"Hiện tại làm sao bây giờ? Hoàng huynh không chịu giao ra quyền lợi, chúng ta......"

Tròng mắt Mặc Thế Văn xoay chuyển,

"Không sao, hắn không chịu, chúng ta còn có thể từ từ mưu tính, chờ thêm một thời gian, phụ hoàng đi gặp một ít lão thần, Trẫm cũng không tin, không ai giúp trẫm!"

Mặc Điệp nghe xong lại không lạc quan, nàng nghĩ nghĩ, tròng mắt chuyển động, nói,

"Phụ hoàng, hoàng huynh tham luyến quyền lợi như vậy, khẳng định sẽ không dễ dàng làm chúng ta đắc thủ, nếu không như vậy đi...... Lần sau hoàng huynh tới, người để hắn khôi thân phận công chúa cho ta được không? Như vậy con có thể giúp người, người cũng thành công đến càng nhanh!"

Lão hoàng đế có chút ý động, nhưng là nhớ tới câu cuối cùng Mặc Lâm Uyên vừa mới nói kia, thân thể lại run run một chút,

"Cái này...... Cái này về sau lại nói!"

Mặc Điệp vừa nghe liền biết hắn sợ, có chút tức giận, nghĩ đến vừa mới nhìn thấy Dạ Mộc, ngữ khí càng thêm khó chịu!

"Vừa mới hoàng huynh mang tiểu cô nương kia cũng không biết là ai? Nhìn thấy chúng ta thế nhưng không hành lễ!"

[Truyện chỉ được đăng trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

"Tiểu cô nương?"

Lão hoàng đế nhớ lại mới phát hiện hắn thật sự xem nhẹ một người quan trọng, sau đó Mặc Điệp liền đẩy hắn một phen.

"Phụ hoàng! Con chính là muội muội của hoàng huynh, nhưng hắn hiện tại bất hòa với con, chỉ lôi kéo tay cô nương kia...... Phụ hoàng, hoàng huynh sẽ không để cho người khác làm công chúa chứ!"

Lão hoàng đế cũng ngồi ngay ngắn lên,

"Hắn dám! Ngươi yên tâm, công chúa Mặc Quốc chỉ có mình ngươi! Nhưng ngươi cũng phải nỗ lực làm hoàng huynh của ngươi vui lên, rốt cuộc trước kia ngươi làm việc kia, hắn giận ngươi cũng phải."

Mặc Điệp nghe xong, như suy tư gì gật gật đầu, cho nên, hoàng huynh là vì chuyện trước kia trách tội nàng?

Ngày kế, lúc trước Văn Phong bị Dạ Mộc đả thương ở chùa Thiên Thụ tu dưỡng một thời gian đã trở lại, lúc này Mặc Lâm Uyên cùng Dạ Mộc đều ở đây.

Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, nàng không nghĩ tới, lúc trước còn đả thương Văn Phong, còn làm người ở chùa miếu bị thương! Mặc Lâm Uyên đều không có nói cho nàng!

"Bọn họ đều không có việc gì chứ?"

Dạ Mộc có chút bất an hỏi.

Mặc Lâm Uyên trấn an vỗ vỗ tay nàng,

"Ngươi yên tâm,lúc trước ta đã để người đi xử lý chuyện này, ngươi cũng không có giết người trong miếu."

Dạ Mộc nhớ tới đêm đó liền héo héo.

Mặc Lâm Uyên hỏi Văn Phong,

"Lúc ấy tình huống là như thế nào? Ngươi vì sao đột nhiên bị Mộc Nhi đả thương?"

Văn Phong nhớ lại một chút, nói,

"Lúc ấy thuộc hạ nói với Vô Thanh đại sư, nói ngài liền ở dưới chân núi, lập tức liền phải mang Dạ tiểu thư đi, Vô Thanh đại sư chưa nói cái gì. Nhưng không bao lâu, trong phòng đại sư liền nổi lửa, thuộc hạ vội vàng qua đi xem xét, liền phát hiện Dạ tiểu thư tỉnh, Vô Thanh đại sư thiếu chút nữa bị nàng giết chết, thuộc hạ nóng lòng ngăn cản, ăn một chưởng của tiểu thư. Lúc sau, cái gì cũng không biết."

Dạ Mộc chớp mắt thấy hắn,

"Thật xin lỗi...... Ta không biết."

Nàng không nhớ rõ chuyện mới tỉnh cho nên đối với đại sư còn chưa gặp mặt có chút áy náy.

"Không có việc gì."

Văn Phong ôn hòa cười cười,

"Nhưng lần này thuộc hạ trở về, Vô Thanh đại sư muốn ta chuyển cáo bệ hạ. Hắn nói, Dạ tiểu thư sở dĩ phát cuồng là bởi vì chân khí vẩn đục pha tạp trong cơ thể nàng, còn nói, nếu tiểu thư tiếp tục cảm giác được tâm tình nóng nảy, sát khí khó nhịn có thể đi tìm hắn. Hắn tu luyện Thanh Tâm Quyết, vừa vặn có thể ức chế lệ khí này."

Dạ Mộc gật đầu nói,

"Cũng nên đi tìm hắn, nghe các ngươi nói là hắn đánh thức ta, nhưng ta lại đả thương hắn, nên đi xin lỗi."

Nhưng Mặc Lâm Uyên lại cảm giác có điểm không thích hợp, tuy rằng một lần kia nếu không phải Dạ Mộc kịp thời tỉnh lại, hắn nói không chừng liền chết ở nơi đó. Nhưng Dạ Mộc đột nhiên tỉnh, cho hắn cảm giác cũng rất quái dị.

Nhưng hắn không ngăn cản Dạ Mộc đi tìm Vô Thanh, chỉ là bảo nàng nhất định phải mang theo Văn Phong mới có thể đi.

Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm ầm ĩ.

"Hoàng huynh, hoàng huynh ngươi ở đâu?"

Mặc Lâm Uyên theo bản năng nhíu mày, ngày hôm qua tan rã trong không vui, hôm nay nàng liền tìm tới cửa, thật đúng là tâm lớn.

Văn Phong trở về cũng nghe nói chuyện của chủ tử, vội vàng dẫn người lui xuống, Mặc Lâm Uyên hạ lệnh cho đi không lâu, một thiếu nữ mặc cung trang màu lam liền bưng hộp đồ ăn đi đến.

Lúc này, ánh mắt Mặc Điệp đầu tiên liền dừng trên người Dạ Mộc, thấy Dạ Mộc ngồi bên người Mặc Lâm Uyên, nàng liền cảm thấy trong lòng khó chịu, chỉ là bị nàng ngăn chặn mà thôi.

"Hoàng huynh......"

Mặc Điệp cười đến vẻ mặt nịnh nọt, chỉ tiếc vì quá gầy nên xương gò má cao ngất, cười nhìn qua không chỉ có không đáng yêu, còn có điểm đáng sợ.

"Đây là canh ta tự hầm, huynh xử lý quốc sự vất vả, mau uống đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play