Tạ Thế Quân thấy Trần Anh quay đầu không thèm nhìn lại, cũng xoay người đi về nhà.

Vừa về đến nơi, thấy Từ Thu Lan đang chơi với con trai con gái mình, sắc mặt anh mới dịu đi chút.

Từ Thu Lan thấy anh trở về, cười tủm tỉm, "Anh Tử đâu? Sao hai con không cùng về?"

Nhắc đến Trần Anh, sắc mặt Tạ Thế Quân trầm xuống. Từ Thu Lan nhìn, biết ngay là có chuyện xảy ra. Con trai bà bình thường tính tình rất tốt, chẳng lẽ là hai vợ chồng cãi nhau?

"Sao thế?"

Bà dự định khuyên con nên bao dung với Trần Anh một chút. Chồng bà mất sớm, gian nan nuôi ba đứa con khôn lớn, nên bà hiểu phụ nữ khó khăn như thế nào.

Nhưng nghe Tạ Thế Quân nói chuyện, bà không khuyên được nữa.

"Anh Tử làm sao thế?" Từ Thu Lan nói nhỏ, "Trước kia cũng đâu có thấy mâu thuẫn gì với Đường Quả."

"Mấy hôm trước con nói chuyện chủ tịch Tống, Anh Tử có nói mấy lời không hay lắm." Tạ Thế Quân đuổi hai đứa bé ra ngoài chơi rồi kéo Từ Thu Lan vào trong phòng, "Mẹ, có phải Anh Tử có chuyện gì xảy ra với chủ tịch Tống không? Mẹ ở trong thôn, có nghe người ta nói gì không?"

"Phì, đừng có nói lung tung. Với nhân phẩm của chủ tịch Tống, sao mà có thể dính líu đến Anh Tử." Từ Thu Lan đang nói, đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Trước kia thật sự là có một lời đồn, con biết Trần Phương Phương, em gái Anh Tử không?"

Tạ Thế Quân gật đầu. Chuyện đó liên quan đến anh, lúc đấy nhà họ Trần mất hết mặt mũi.

"Trần Phương Phương không chỉ nói một lần là Anh Tử trộm cho chủ tịch Tống trứng gà nhưng mà hình như chủ tịch Tống từ chối không nhận." Từ Thu Lan nhớ lại, sắc mặt cũng không tốt lắm, "Chẳng lẽ là thật?"

Nếu như thế, Trần Anh ngứa mắt Tống Dã cũng là bình thường. Người đàn ông cô ta lấy lòng mãi cũng không chiếm được có thành tựu tốt như thế, còn tình cảm với Đường Quả như vậy, cô ta có bất bình, có thái độ không tốt với Tống Dã cũng dễ hiểu.

Hai mẹ con trầm mặc, rốt cuộc vẫn là Tạ Thế Quân lên tiếng, "Thôi mẹ, chuyện này đừng nhắc đến nữa."

"Ai..." Từ Thu Lan cũng hiểu chuyện này không thể nói, nhất là nói trước mặt Trần Anh. Nếu nói ra, không biết sẽ mâu thuẫn thế nào. Vì gia đình hòa thuận, dù có không thoải mái đến mấy cũng không thể nói.

Tạ Thế Quân vào phòng mình, thấy Trần Anh vẫn chưa về, nhớ tới chuyện mà Từ Thu Lan nói, trong lòng có cảm giác khó chịu. Như vậy xem ra Trần Anh đã từng thích Tống Dã, chỉ là không được đáp lại.

Khó trách... Khó trách ánh mắt Anh Tử nhìn anh cho tới bây giờ cũng không có yêu thích trong tưởng tượng của anh và sau khi anh chuyển nghề lại đối xử lạnh lùng với anh như vậy.

Trước kia Anh Tử cấp bách gả cho anh, chẳng lẽ là muốn cho Tống Dã biết, thực ra mình có thể gả được cho một người đàn ông tốt hơn?

Bây giờ thấy được thành tựu của Tống Dã, trong lòng đã không cân bằng. Giờ còn nghe chuyện công tác của anh cũng là Tống Dã hỗ trợ, Anh Tử kiêu ngạo như thế làm sao có thể tiếp thu?
Nhắc đến Tống Dã và Đường Quả, câu đầu tiên của vợ anh là, có phải hai người trở mặt rồi hay không.

Rốt cuộc là có bao nhiêu hi vọng Tống Dã và Đường Quả không tốt?

Tạ Thế Quân không quá muốn dùng ác ý để đoán vợ mình, nhưng người này đã ở bên anh lâu như thế, anh có thể hiểu được một chút.

Thông qua Từ Thu Lan, anh đã đoán ra được gần hết. Tóm lại, anh khó chịu, rất khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play