Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/ Dã Linh


Chương 94 (1218):

Dựa vào tiên khí trong cơ thể bọn họ bây giờ thì có thể sống được tuổi thọ của người bình thường.

Vân Mộ Quân đợi hình bóng của "người nhà họ Đường" biến mất thì mới quay mặt đi, hỏi tâm phúc bên cạnh, "Nghe nói năm nay Đường nhị tiểu thư sẽ về, lúc nào?"

"Chắc là phải qua mùa đông."

"Qua mùa đông à." Vân Mộ Quân híp mắt, cười một tiếng, chỉ lên hai tên đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập, "Đi, đưa bọn chúng xuống, trói về gặp Hoàng Hậu nương nương."

Cách hơn 10 năm, hai anh em Thượng Quan cũng xem như gặp lại Đường Quả lần nữa.

Lần này, bọn chúng là tù nhân, cô là Hoàng Hậu nương nương cao cao tại thượng.

Nhìn thấy gương mặt hơn 10 năm không thay đổi gì kia, cả hai đều rất kích động.

Nhưng vì chúng bị giữ lại nên căn bản không có cách lại gần nàng ấy.

Nhất là ánh mắt lạnh lùng kia của nàng ấy khiến bọn hắn lạnh trong lòng. Nghe nói nàng ấy mất ký ức rồi, quên hết quá khứ, đã không còn nhớ bọn hắn nữa.

Không nhớ sự xấu xa của bọn hắn, cũng không nhớ mọi chuyện bọn hắn từng làm.

"Ta..." Thượng Quan Dực có phần á khẩu, lúc chưa nhìn thấy nàng ấy thì hắn còn tưởng chắc chắn có thể đưa nàng ấy đi.

Sau khi nhìn thấy nàng ấy thì hắn đã cảm nhận được là không thể nào rồi.

Giờ hắn là tên Vua mất nước, là tù nhân, sao nàng ấy sẽ đi theo hắn được?

"Đường Quả, xin lỗi, tuy ta đã từng hại nàng, nhưng điều ta muốn nói với nàng là trong tim ta có nàng, thật sự có nàng, trong mười năm này nàng luôn ở trong tim ta." Thượng Quan Cảnh không kìm nén nữa, hắn nói thẳng ra nỗi khổ tương tư trong mấy năm nay, "Mỗi ngày ta đều nhớ đến nàng, những đồ mà nàng để lại ta đều không nỡ sử dụng. Tất cả mọi thứ nàng từng bố trí ta đều không thay đổi."

Thượng Quan Dự cũng không cam tâm bị tụt lại, "Lúc trước ta phụ lòng nàng, ức hiếp nàng, là ta không đúng. Ta không nên tặng nàng cho kẻ khác, là lỗi của ta."

"Từ khi nàng đi, ta đều sẽ đến Quý Phi Lâu ngồi, có lúc ngồi là ngồi cả đêm, ngồi ở đó, trong đầu đều là nàng. Lúc đó, mỗi đêm ta đều nghĩ, nếu không đồng ý với Quốc chủ Trần thì có phải nàng sẽ mãi bên cạnh ta không."

Đường Quả nghe hai tên bộc lộ tình thâm thì cười phì một tiếng, "Thế nên, vì sao các ngươi đến gặp ta? Vì các ngươi thật lòng với ta, trong lòng có ta nên ta phải theo các ngươi đi ư?"

"Chỉ cần nàng đi với ta, ta chắc chắn có thể vì nàng mà đánh hạ một mảnh giang sơn, sau này nàng chính là Hoàng Hậu của ta." Thượng Quan Dực dã tâm bừng bừng nói.

Bắc Đường Hoắc nấp ở phía sau nghe trộm, cực kỳ khinh thường.

Luận về đánh giang sơn, chúng có thể so được với Bắc Đường Hoắc chàng sao? Đúng là ngu ngốc.

"Ta cũng có thể." Thượng Quan Cảnh vội vàng nói.

Đường Quả cười nhàn nhạt, "Những chuyện mà các ngươi từng làm với ta, ta đã nghe nói rồi. Ta thấy, dù ta có nhớ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

"Nàng muốn thế nào mới có thể tha thứ?" Thượng Quan Dực hỏi, hắn đã sốt sắng lắm rồi.

Hắn vốn cho rằng nói những lời này chắc chắn sẽ khiến nàng ấy cảm động. Bởi vì, hắn có thể vì nàng ấy mà đánh hạ một mảnh giang sơn.

"Các ngươi nói trong lòng có ta, thật lòng với ta?" Đường Quả chống cằm hỏi, "Đúng không?"

Hai tên đáp ngay, "Đương nhiên."

"Ý là, ta nói gì thì các ngươi cũng đều sẽ làm?" Đường Quả lại hỏi, cô nhìn Thượng Quan Dực, thấy dáng vẻ vội đứng thẳng lên của hắn thì cong môi lên, "Dù gì thì các ngươi cũng đã nói, sẽ vì ta mà đánh hạ một mảnh giang sơn."

"Đúng, chỉ cần là nàng nói thì ta đều có thể làm được, ta thật lòng với nàng mà." Hai tên trăm miệng một lời.

Đường Quả gật gật đầu, "sách" một tiếng, lấy hai con dao găm ở bên cạnh nhẹ nhàng ném đến trước mặt hai tên. 

=====

Tối nay sẽ có thông báo mới về việc đăng truyện nha các bạn.

- Minh Nguyệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play