Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 66 (1190):
"Trước khi gặp nàng, ta chưa từng có cảm giác gì với bất kỳ nữ tử nào. Sau khi gặp nàng, ta mới biết hóa ra động lòng là như thế."
"Có lẽ ta sinh ra chỉ vì nàng."
Hệ thống: Mấy câu này... nghe buồn nôn quá.
Đường Quả cười nhẹ một tiếng, "Bắc Đường công tử là một người chân thành, cũng là một người gian xảo. Ta nghĩ, trên thế giới này không có ai có thể ngăn cản được sự thật lòng của một người khác."
Bắc Đường Hoắc không nói gì, chỉ nhìn cô cười.
Đúng, chàng quả thật là một người gian xảo. Chàng đang từ từ khiến nàng quen với sự tốt đẹp của chàng, để nàng có thể cảm nhận được những điều tốt mà nàng chưa từng có được.
Sau đó nàng sẽ phát hiện, trên thế giới này không tìm được một người như Bắc Đường Hoắc, cũng không tìm được một người có trái tim càng chân thành hơn chàng.
"Anh chỉ cần sắp xếp một nhóm sơn tặc là được, mọi chuyện cứ dựa theo những gì ta nói mà làm là được rồi. Những thứ còn lại ta đã thu xếp ổn."
Bắc Đường Hoặc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chàng hỏi, "Đường cô nương không bị đổi ký ức, vậy có phải Đường nhị tiểu thư cũng vậy không?"
"Không sai, em ấy cũng vậy."
Bắc Đường Hoắc gật đầu, chàng thấy Đường Giảo cũng hơi kỳ lạ. Giờ tính cách mà nàng ta thể hiện ra ngoài, rõ ràng không giống với tin tức mà chàng nghe được.
Đường Giảo là một nữ tử hoạt bát, yêu thích thư pháp và hội họa, thích ngắm cảnh đẹp núi non.
Nhưng Đường Giảo của bây giờ, rõ ràng chính là không biết tục vật, xa hoa dâm đãng, lộ rõ dáng vẻ bị người khác chiều hư.
Hóa ra tất cả chẳng qua hai chị em này đang diễn nhằm giáo huấn hai anh em kia.
Chàng vẫn luôn thấy trong này vẫn còn nguyên do gì đó, chỉ là nhất thời chưa đoán ra được.
Nghe lời Đường Quả, Bắc Đường Hoắc lập tức phân phó người đi sắp xếp sơn tặc. Sau khi thu xếp xong, ngày thứ hai, chàng đưa Đường Quả rời đi cùng đội xe của sứ giả nước Bắc Yến.
Vì nước Bắc Yến không thấp kém hơn, thậm chí còn là một quốc gia mạnh mẽ hơn nước Nam Thục, đặc biệt là trên phương diện quân sự. Vậy nên, đoàn sứ giả của nước Bắc Yến muốn rời đi, Thượng Quan Dực còn cố ý đến tiễn.
Hắn cũng lướt mắt qua chiếc xe ngựa khiêm tốn, không có sự thu hút đặc biệt nào kia, cũng chẳng hay biết rằng người ngồi trong xe sẽ là Đường Quả.
Chỉ cho rằng một vị thần tử nào đó tặng mỹ nhân cho sứ giả nước Bắc Yến, chuyện như vậy có rất nhiều, cũng chẳng đáng quan tâm.
Sau khi tạm biệt Bắc Đường Hoắc, hắn lại không nhịn được mà liếc nhìn chiếc xe ngựa kia. Lúc gió thổi mành lên, vì có Bắc Đường Hoắc ngăn trở nên hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu, nhưng không nhìn thấy được dung mạo thật.
Hắn cũng không biết vì sao mà mình cứ bị chiếc xe ngựa không đặc biệt kia thu hút.
Thẳng đến khi đoàn sứ giả nước Bắc Yến rời đi, cũng không thấy được Thượng Quang Dực có ý thu hồi.
Lúc Quốc chủ Trần đi, Thượng Quan Dực không cần phải tự mình đến tiễn.
Vì chuyện của Quốc chủ Trần hôm đó mà trong lòng hắn có vài phần không vui. Thực tế thì giờ hắn đã khá hối hận rồi, không nên vì nhất thời xúc động mà tặng người đi.
Nhưng hắn là Hoàng đế nước Nam Thục, là thiên tử, lời đã nói ra trước mặt sứ giả của các nước thì không thể thu hồi.
Trong lòng có hối hận đi nữa cũng không thể đưa người về được, vậy sẽ khiến nước Nam Thục mất hết mặt mũi.
Ngày Quốc chủ Trần rời đi, Thượng Quan Cảnh lén lút cưỡi ngựa đi theo một đoạn. Thấy đoàn xe dần dần đi xa, hắn không thể không quay về, có hơi chán nản, thất vọng đứng ở cổng thành.
Sau khi Đường Giảo biết chuyện này thì còn chê cười hắn ta một trận với hệ thống 222, tiếp tục cuộc sống ngạo nghễ không gì sánh được.
Chị nói rồi, giờ cô chỉ cần ra sức làm là được.
=====
Chương 67 (1191):
Cô không làm trời làm đất, chỉ làm hai tên anh em kia. Tự tay phá hủy tiên nữ trong mộng của bọn chúng, để bọn chúng xem thử thứ gì mới là tình yêu thật sự.
Đường Giảo vừa nghĩ đến phản ứng trong tương lai của hai tên kia thì trong lòng vui sướng vô cùng.
Trong lòng của Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh vẫn luôn thấy khá khó chịu.
Đặc biệt là bọn chúng đều không muốn cố sức xóa đi những dấu vết của người kia.
Để bản thân mình không nghĩ lung tung, Thượng Quan Cảnh đối xử tốt gấp đôi với Đường Giảo, dù nàng ấy có đưa ra yêu cầu quá đáng gì thì hắn vẫn nhẫn nhục chịu khó đi làm.
Thượng Quan Dực thì mỗi ngày bận rộn chuyện triều chính, rất ít khi có thời gian rảnh mà nghĩ đến thứ khác.
Chỉ là thỉnh thoảng ăn vài món ăn nhẹ tương tự, hắn sẽ nhớ đến hương vị của các món ăn nhẹ vừa vô cùng tinh xảo lại vừa thơm ngon kia.
Buổi tối lúc đi vào giấc ngủ, nằm lên chiếc gối thảo dược đó, hắn không có cách nào xua đi hình bóng của nàng ấy trong đầu cả.
Đôi lúc tâm tình phiền muộn, hắn sẽ đến hậu cung dò hỏi xem vị phi tử nào biết đánh đàn.
Phi tử hậu cung vì lấy lòng quân vương, chơi nhạc đánh đàn gì đó sao có thể không biết chứ?
Thế nhưng, nghe một lượt tiếng đàn của toàn bộ các phi tần trong hậu cung rồi nhưng không có ai khiến hắn hài lòng cả.
Tiếng đàn của các phi tần này nghe không thấy thoải mái mà càng nghe càng thấy bực bội.
Thẳng đến lúc tin tức báo về, Quốc chủ Trần bị sơn tặc tập kích, mỹ nhân ông ta đưa đi từ nước Nam Thục do ngựa bị kinh hãi nên khiến cả người và xe rơi xuống vách núi, sống chết không rõ.
"Sao có thể?"
Lúc Thượng Quan Dực đang thượng triều thì biết chuyện này, là thần tử tấu lên vì cho rằng chuyện này rất quan trọng.
May là Quốc chủ Trần không xảy ra chuyện, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì nhất định sẽ khiến hai nước đánh nhau. Ý của thần tử là muốn Thượng Quan Dực phái quân đến tiêu diệt sơn tặc, cho thấy thái độ.
Lúc Thượng thư Đường Duyên Tân nghe được tin tức này thì không dám chấp nhận sự thật, ngất ngay tại chỗ.
"Hoàng thượng, bọn cướp núi ngạo mạn, vì tình hữu nghị của hai nước, nhất định phải phái quân diệt tặc. Nếu không thì Quốc chủ Trần sợ là sẽ cười nhạo nước Nam Thục của chúng ta không làm gì được đám cướp núi nhỏ nhoi."
Thượng Quan Dực đã hoàn hồn lại sau khi chết lặng, "Người, đã tìm được chưa?"
Các đại thần đưa mặt nhìn nhau, rất nhanh đã phản ứng được rằng người mà Thượng Quan Dực hỏi là ai?
Ánh mắt bọn họ lóe qua vẻ phức tạp, thực ra trong lòng bọn họ vẫn còn khá oán trách chuyện này.
Giảo Phi dù gì cũng là thiên kim nhà Thượng thư đại nhân, dù Hoàng thượng không hài lòng với người ta thì cũng không nên tặng người để đổi lấy của cải.
Bây giờ gặp phải cướp núi, cả Giảo Phi và xe cùng rơi xuống, một nữ tử yếu ớt rơi xuống vách núi liệu có thể còn mạng ư?
Dù có tìm được thì sợ cũng là một khối thi thể lạnh băng rồi.
"Còn chưa tìm được."
"Vậy thì phái người đi tìm!"
Thượng Quan Dực la lên một tiếng, bàn tay cũng run lên. Đến bản thân hắn cũng chẳng nhận ra được rằng trong lòng mình sinh ra một loại sợ hãi. Vào khoảnh khắc này, hắn cũng hối hận lắm, hối hận vì đã tặng nàng ấy đi.
Trong đầu hắn toàn là, nàng ấy rơi xuống vách núi, sống chết không rõ.
...
"Vương Phi, thích nơi này không?"
Đường Giảo ngồi trên hãn huyết bảo mã do Thượng Quan Cảnh cưỡi, hắn đưa cô đi dạo bên hồ, thưởng thức cảnh đẹp mùa thu. Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, hắn dán mắt vào mặt cô mà ngây ngốc hỏi, giống như hận không thể đưa hết toàn bộ đồ tốt đến tặng cô.
"Thích, nhưng thiếp nghe nói Giang Nam mới là đẹp nhất." Đường Giảo nói, "Từ nhỏ đến lớp thiếp vẫn luôn nhớ về Giang Nam, tiếc là chưa có cơ hội đi."
Thượng Quan Cảnh vội nói, "Có, qua thời gian này bản vương sẽ đưa nàng đi Giang Nam, được không?"
"Vì sao phải đợi qua lúc này?" Đường Giảo ngây thơ hỏi, "Mấy ngày này không được sao?"
___
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha ~~