Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt


Chương 39 (1163):

Đường Quả định vào bếp làm mấy món ăn thì Thượng Quan Cảnh cản cô lại, "Hôm qua bản vương đã mời một vị đầu bếp đến từ phương Bắc đến, hôm nay không cần phiền Vương phi làm cơm nữa, cứ để vị đầu bếp kia làm đi."

"Ngày nào cũng để Vương phi làm cơm, vất vả cho Vương phi quá. Nếu đầu bếp nấu ngon, sau này Vương phi không cần nấu cơm nữa."

Thượng Quan Cảnh nói vậy nhưng trong lòng thì có phần không nỡ bỏ. Phủ Cảnh Vương rộng lớn của hắn đều do nữ tử hiền huệ này quản lý, ngày nào hắn cũng được ăn đồ ăn ngon nàng ta làm, mỹ vị như thế, đầu bếp khác sao có thể so được.

"Vương gia đã quen ăn đồ ăn thiếp làm rồi, lỡ đầu bếp nấu không hợp với khẩu vị của Vương gia thì sao?" Đường Quả nói, "Hay là thiếp làm hai món cho Vương gia?"

Nhớ mùi vị những món ăn của Đường Quả, Thượng Quan Cảnh đồng ý, "Được, chỉ làm hai món."

Hắn nghĩ, Đường Quả nhất định sẽ làm đồ ăn mà hắn thích, còn đầu bếp thì sẽ dựa theo khẩu vị của nàng ta và Đường Giảo. Cả hai nhất định sẽ ăn, kết hợp với rượu ngon hắn đã chuẩn bị nữa thì không thể không trúng chiêu.

Đạo nhân Dương đã chờ sẵn trong phòng rồi, khi cả hai hôn mê, ông ta sẽ có thể thay đổi ký ức của cả hai. Chỉ cần đưa "Giảo Phi" về hoàng cung trước khi mặt trời lặn là hắn có thể mãi mãi ở bên cạnh Giảo Nhi thật sự.

Nghĩ đến những chuyện đó, bao nhiêu khó chịu trong lòng hắn tan đi, tâm tình trở nên vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn chuyện trò đôi ba câu với Đường Giảo. Đương nhiên, hắn không vội để lộ suy nghĩ của mình ra. Chuyện đã đến nước này rồi thì hắn vẫn chờ tiếp được, lỡ vội một bước mà xảy ra chuyện không hay thì hỏng.

Đường Quả làm hai món Thượng Quan Cảnh thích nhất rồi ra khỏi bếp. Đầu bếp kia làm những món mà cô và Đường Giảo thích, cho thêm một ít thuốc vào trong đó nữa.

Đồ ăn được bưng lên, Đường Quả và Đường Giảo phối hợp diễn trước Thượng Quan Cảnh, ăn đồ ăn xong thì tạm thời không uống rượu ngay. Thượng Quan Cảnh cũng không vội, yên lặng ăn hai món Đường Quả làm cho hắn. Ngon như vậy mà sau này hắn sẽ không được ăn nữa. Bất giác, động tác ăn của hắn chậm dần.

"Vương gia, hôm nay đồ ăn thiếp làm không hợp với khẩu vị của chàng sao? Hay là chàng ăn món đầu bếp làm đi?"

Nghe Đường Quả nói, Thượng Quan Cảnh ngẩng đầu lên. Gương mặt Đường Quả hơi đỏ, có phần ảo não, cứ như thể đang đau buồn vì đã nấu không ngon khiến hắn không vừa lòng.

Hắn hơi giật mình, bừng tỉnh, "Không, ngon lắm. Đồ ăn Vương phi làm rất ngon, ngon hơn đầu bếp nhiều. Bản vương chỉ đột nhiên cảm thấy, hai món quá ít nên mới ăn chậm, sợ là ăn xong không còn được ăn nữa."

"Sao lại không được ăn nữa chứ? Chỉ cần Vương gia muốn, thiếp nấu lúc nào cũng được mà."

Nghe giọng nói ngây ngô của Đường Quả, Thượng Quan Cảnh có hơi sầu não, "Bản vương biết Vương phi là người tốt mà."

Đúng vậy, nàng ta là người tốt, ngoại trừ đầu óc hơi có vấn đề, coi chồng là trời, hắn nói gì cũng tin thì cái gì cũng tốt cả. Chỉ là, hắn không thích nàng ta, có tốt thế nào cũng không liên quan đến hắn. Mong rằng sau này nàng ta có thể sống yên ổn cả đời ở hoàng cung. Là phi tử của hoàng đế, là nương nương, đương nhiên không cần phải làm mấy món ăn này, cứ ngày ngày chơi với mèo, ngắm hoa cỏ là được, chẳng cần phải vất vả vì phủ Cảnh Vương, vì hắn, vì tình cảm của hắn mà làm những chuyện vô nghĩa.

"Vương phi, bản vương đột nhiên muốn kính Vương phi một ly."

=====

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh Nguyệt

Truyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia. Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.

Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~

=====

Chương 40 (1164):

Thượng Quan Cảnh cầm lấy chén rượu, Đường Quả cũng nâng ly lên. Hắn nói, "Một năm nay Vương phi vất vả rồi, vừa phải quản lý phủ Cảnh Vương, vừa phải chăm sóc bản vương."

"Đều là những việc thiếp nên làm thôi. Phủ Cảnh Vương cũng là nhà của thiếp, Vương gia là phu quân của thiếp, thiếp nên chăm sóc mới phải. Là thiếp tự nguyện, Vương gia không cần quá câu nệ."

Đường Quả uống một hơi cạn sạch khiến Thượng Quan Cảnh nhất thời tắt tiếng. Bình thường nàng ta không thể uống rượu, ấy vậy mà lại vì hắn mà uống cạn một chén.

Nhìn gương mặt ửng đỏ của Đường Quả, hắn cũng uống cạn chén rượu trong cơn thất thần. Rượu ngọt nhưng khi vào miệng lại là cay, cay không chịu được, cay đến xé lòng, còn lưu lại vị đắng trên đầu lưỡi.

"Vương phi không uống được rượu, sao lại uống cả chén thế kia? Nhấp môi một ngụm là được rồi."

Đường Quả ngẩng đầu lên, cười khẽ, "Vương gia kính rượu, sao có thể nhấp môi? Phải uống cạn một hơi mới đúng chứ."

Thượng Quan Cảnh không nói được gì, ngay cả cái cớ để mời rượu Đường Giảo cũng không có. Trong lòng hắn có phần không muốn tiếp tục, nhưng khi nhìn Đường Giảo, hắn đột nhiên tỉnh lại. Ngay lúc hắn đang định kiếm cớ thì Đường Giảo đã tự giác cầm rượu lên nhấp một ngụm.

"Chỉ khi không có Hoàng thượng, ta mới dám uống rượu. Giờ cuối cùng cũng có thể uống một ly rồi." Thấy Thượng Quan Cảnh nhìn mình, cô vội nói.

Thượng Quan Cảnh nhớ lại, Đường Giảo không chỉ là một vị tài nữ mà còn rất thích uống rượu. Có điều, tửu lượng của nàng chẳng ra gì, rượu vào sẽ nói mê sảng. Tính nàng vô tư như thế, lỡ như làm gì mất mặt thì không ổn nên Thượng Quan Dực ra lệnh cấm nàng uống rượu.

Hai chị em đã uống xong, thuốc có tác dụng trong nửa canh giờ, lúc đó cả hai sẽ hôn mê.

Sau bữa cơm, Đường Giảo muốn kéo Đường Quả đi tám chuyện, Thượng Quan Cảnh cản lại, "Bản vương có chút chuyện muốn nói với Vương phi, không biết Giảo phi nương nương có thể..."

"Được được. Chị ơi, lát nhớ qua gọi em nhé. Em mang nhiều thứ hay ho cho chị lắm đó."

Đường Giảo rời đi như ý hắn. Đương nhiên, đâu phải cô muốn đi, chỉ là phối hợp diễn với tên tra nam Thượng Quan Cảnh này thôi. Chị gái cô ngoan hiền như thế, cô là đàn ông mà có vợ như chị ấy thì khéo cô đội vợ lên bàn thờ mà coi là Bồ Tát để cung phụng mất. Người tốt như chị cô lại là vợ của một thằng tồi, thật tức chết cô mà!

Cô về viện tử của Đường Quả, giả vờ mệt mỏi muốn đi ngủ. Thượng Quan Cảnh thở phào nhẹ nhõm, như thế hắn càng dễ làm việc.

Hắn đưa Đường Quả đến hoa viên, mãi cũng không lên tiếng. Đường Quả không chịu được, hỏi, "Vương gia muốn phân phó thiếp chuyện gì ạ?"

"Không có gì, chỉ muốn đi dạo cùng Vương phi một chút." Thấy Đường Quả nghiêm túc, trong lòng hắn vô cùng rối rắm. Rốt cuộc nàng ta thông minh hay ngu xuẩn? Quản lý mọi chuyện trong phủ Cảnh Vương rất tốt, ấy vậy mà không hề nghi ngờ hắn chút nào?

"Vương phi, vì sao Vương phi tin bản vương đến thế? Là thiên kim của phủ thượng thư, xử lý mọi chuyện ở phủ Cảnh Vương rất tốt, chỉ ra được những điểm mấu chốt khiến cửa hàng phất lên nhưng tại sao khi ở trước mặt bản vương, Vương phi lại không hề nghi ngờ gì?"

Nàng ta thản nhiên nói hết mọi suy nghĩ của mình cho hắn nghe, thậm chí còn không có một chút âm mưu nào với hắn.

"Vương gia là phu quân của thiếp, là người đi cùng thiếp cả đời. Giữa vợ chồng với nhau thì phải có tín nhiệm chứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play