Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 19 (1143):
Có lời của Thượng Quan Cảnh, Đường Quả đổi hết mọi thứ trong viện của mình. Đồ trang trí đều lấy từ kho ra, cái nào cũng tinh xảo quý giá.
Quản gia cũng không cảm thấy có gì không đúng cả. Ông vốn biết nhiều hơn so với những người khác, nghe Vương gia phân phó như vậy đã đủ biết Vương gia vẫn chưa quên được Giảo phi.
Nhìn Vương phi nhà mình vì tiếp đón Hoàng thượng và Giảo phi mà tốn công tốn sức, không hề biết Vương gia muốn thế là vì Giảo phi, trong lòng ông thầm tiếc cho Vương phi. Đến lúc chọn đồ, ông đều lựa ra những món tốt nhất. Vương gia muốn mang hết đồ tốt ra vì Giảo phi, ông mang chúng đến viện của Vương phi, sau này sẽ là của Vương phi, coi như bồi thường cho người.
Đáng tiếc thật, Vương phi tốt như thế mà lòng Vương gia lại không ở đây.
Đường Quả nhìn viện tử của mình rực rỡ lên, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Nào là đồ trang trí quý giá, nào là bộ ấm chén pha trà đặc biệt, đẹp quá đi mất.
Hệ thống: Đây là lấy việc công làm việc tư trong truyền thuyết sao? Ký chủ đại đại áp dụng thuần thục quá nhỉ.
"Viện của ta thế là được rồi, các ngươi qua chỗ khác đi. À phải, Vương gia còn đang trong thư phòng, đừng đến quấy rầy chàng. Xong hết mọi nơi rồi hẵng đến chỗ Vương gia."
"Vâng, thưa Vương phi."
Người hầu nhanh chóng vào việc, đổi hết các món đồ cũ xấu đi.
Hoa cỏ trong hoa viên có vươn ra ngoài chắn lối đi cũng được cắt tỉa lại, đèn lồng được đốt lên, cứ chỗ nào không thuận mắt đều được sửa sang.
Vương phủ to như vậy khiến người hầu phải dọn dẹp từ chiều đến tối, thậm chí đến nửa đêm.
Đường Quả đánh một giấc thật ngon, phải đến khi hệ thống nhắc cô rằng người hầu đã dọn dẹp xong thì cô mới vội vàng đứng lên. Mọi người bước vào chỉ thấy cô chống tay lên bàn, đỡ trán, trông rất mệt mỏi.
Quản gia thấy cô chịu khổ đến tận nửa đêm như thế, không khỏi thở dài. Vương gia nhà ông sai rồi, Vương phi dù gì cũng có xuất thân từ phủ thượng thư, chỉ vì một câu của Vương gia mà Vương phi phải khổ thế này.
Nếu Vương phi biết được mục đích thật sự của Vương gia, không biết sẽ đau khổ đến mức nào nữa.
"Quản gia?" Đường Quả ngẩng đầu lên, "Xong hết rồi?"
"Bẩm Vương phi, trừ viện của Vương gia ra, chỗ nào cũng dọn dẹp hết rồi ạ."
Đường Quả gật đầu một cái, "Các ngươi vất vả rồi. Giờ qua chỗ Vương gia đi."
"Đi thôi." Quản gia nói, "Vương phi cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi ạ. Chỗ của Vương gia tôi sẽ lo."
"Được. Quản gia quen với viện tử bên kia kia hơn, còn thường xuyên ở bên cạnh Vương gia, nhất định sẽ làm tốt." Đường Quả ra vẻ tôi tin ông vô cùng khiến quản gia cảm động.
Vương phi đúng là người tốt, chưa bao giờ ỷ vào thân phận mà khinh thường những người tầng lớp thấp như ông.
Không biết đến bao giờ Vương gia mới thấy Vương phi tốt đây.
Nghĩ tới việc chuẩn bị làm tiếp, ông thở dài một hơi, sợ là khó rồi.
Quản gia mang theo một đoàn người đến viện tử của Thượng Quan Cảnh, Đường Quả cúi đầu cười không thành tiếng. Không biết nửa đêm nửa hôm bị đánh thức như vậy thì Thượng Quan Cảnh sẽ có cảm giác gì.
Nếu là cô, đang ngủ mà bị đánh thức nhất định sẽ rất tức giận.
=====
Chương 20 (1144):
Bây giờ là thời điểm vàng để có một giấc ngủ sâu và mơ một giấc mơ đẹp.
Cô á? Giờ cô muốn đi tắm rồi đi ngủ, Thượng Quan Cảnh có vui hay không liên quan gì đến cô. Hắn càng không vui cô càng vui.
Hệ thống: Biết ngay là có chuyện mà.
...
"Các ngươi ở đây làm gì?"
Thượng Quan Cảnh vội vàng mở cửa, thấy người hầu trong phủ đều ở ngoài sân, bên cạnh còn có đủ loại công cụ. Hắn bức bối vô cùng, hắn đang mơ hắn ở bên cạnh Giảo Nhi đấy.
"Vương gia, không phải ngài phân phó đổi hết đồ có thể đổi trong Vương phủ sao ạ?" Quản gia trông chờ, "Vương gia luôn ở trong thư phòng, Vương phi nói không được quấy rầy ngài nên chúng tôi dọn dẹp chỗ khác trước."
"Bây giờ trong Vương phủ chỉ có viện của Vương gia là chưa dọn thôi ạ."
Người hầu bọn ông vô tội, chỉ là làm theo lời Vương gia thôi mà.
Vương gia đã bảo vậy rồi, không thể bất cẩn được.
Họ cứ nghĩ Vương gia cũng giống Vương phi, đều chờ đến khi cả phủ sạch sẽ mới đi ngủ, ai mà ngờ được đèn thì sáng nhưng người đã ngủ đâu.
"Vương gia, còn cần quét dọn nữa không ạ? Vương phi nói, Vương gia rất coi trọng buổi gặp mặt với Hoàng thượng và Giảo phi ngày mai nên Vương phi không dám thất lễ, quan sát chúng tôi quét dọn cả đêm, vừa nãy mới đi nghỉ ngơi." Quản gia nói tiếp.
Ông thầm nói trong lòng, còn Vương gia thì hay rồi, sai bảo người khác xong đi ngủ. Chỉ có Vương phi mới nghe theo Vương gia như thế, không oán không trách một câu nào.
Thượng Quan Cảnh có giận mà không xả ra được. Đúng, là hắn nói vậy. Đường Quả đã chờ đến nửa đêm, hắn cũng không thể vì bị đánh thức mà nổi giận được.
Người hầu cũng là người, nếu hắn nổi giận, chắc chắn trong lòng sẽ không yên.
"Rồi, các ngươi vào dọn đi."
Thượng Quan Cảnh cau mày, phất tay. Hắn quay lại mặc quần áo, dự định ngồi chờ.
Quản gia nhỏ giọng, "Vương gia, dọn dẹp chắc sẽ không nhanh đâu ạ, hay Vương gia qua chỗ Vương phi?" Thấy Thượng Quan Cảnh sầm mặt xuống, ông nói tiếp, "Viện của Vương phi có mấy phòng trống ạ."
"Không." Thượng Quan Cảnh từ chối, "Ngươi cũng nói rồi, Vương phi giờ mới đi nghỉ, không nên quấy rầy. Các ngươi dọn thư phòng trước, chốc ta qua đó."
"Vâng, thưa Vương gia."
Quản gia cũng biết Vương gia không thể đến viện của Vương phi. Cả trái tim người đều dành cho Giảo phi nương nương rồi.
Người hầu nhanh chóng dọn xong thư phòng cho Thượng Quan Cảnh. Đã bị đánh thức rồi, muốn ngủ cũng không ngủ được nên hắn định đọc sách một chút. Không ngờ tiếng động bên ngoài quá lớn, hắn không thể tập trung nổi. Bất đắc dĩ, hắn quay qua luyện chữ, vẫn không được. Cuối cùng, hắn quyết định đi ngủ. Khổ nỗi, hắn được học võ từ bé, tai thính mắt tinh, nằm trên giường vẫn nghe thấy tiếng người hầu nói chuyện với nhau, dù người hầu có tận lực nhỏ giọng đến mấy.
Mãi cho đến sáng, viện tử của hắn mới được dọn xong.
Quản gia gõ cửa thư phòng, "Vương gia, đã xong rồi ạ."
Thượng Quang Cảnh đang gà gật ngủ, bị gọi như thế, suýt nữa nhảy dựng lên mắng chửi.
Nhớ ra hôm nay Đường Giảo sẽ đến phủ, hắn lấy lại tinh thần, phấn khởi, "Bản vương biết rồi. Các ngươi vất vả cả đêm, lui ra đi."