Edit: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


[GÓC THÔNG BÁO]:

Hi mọi người, mình là Minh Nguyệt đây!

Lời đầu tiên, nhóm mình xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của nhóm trong thời gian qua nhé.

Do một vài lý do cá nhân nên bắt đầu từ tuần sau, nhóm mình sẽ đăng 2-3 chương/ngày thay vì 5 chương (tuần này đăng 5 chương/ngày để cảm ơn các bạn đã chờ đợi nhóm mình trong thời gian qua). Bù lại, truyện sẽ được cập nhật chương mỗi ngày nên các bạn yên tâm theo dõi truyện nha.

Sự ủng hộ và yêu thích của các bạn là động lực để nhóm mình ra chương mỗi ngày đó!

P.s: Do bạn Beltious Soulia/Dã Linh bận nên mình sẽ đăng truyện thay bạn ấy nha. Nếu các bạn có việc gấp có thể liên hệ qua nick wattpad của mình là pthao200620 hoặc fanpage của mình trong phần cmt. Mình sẽ giúp bạn chuyển lời nè.~~

Giờ thì, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha~~. Iu thương <3

=====

Chương 41 (1056):

Bình thường những tư liệu mà anh xem thì trừ phi là người trong cuộc yêu cầu giữ bí mật, nếu không thì anh hẳn là sẽ không từ chối việc chia sẻ với anh ta đi?

Vả lại nhìn dáng vẻ của Cổ Diệp, không giống như đang nhìn tư liệu bí mật nào đó, đúng rồi, đó hẳn là là một đống ảnh chụp.

Chẳng lẽ là ảnh thân mật không thể cho người khác xem?

Không đúng, cho dù là chụp được ảnh nude, tên kia cũng sẽ không giấu kỹ như vậy đi?

Cổ Diệp nhìn thấy người kia đi rồi, anh ngồi ở vị trí của mình, khóe miệng khẽ cười lên, mắt híp lại nhìn chăm chú vào ảnh trong tay, anh tự đáy lòng tán thưởng một câu, "Thật là đẹp."

"Lúc cười lên đẹp, lúc lái xe đẹp, cùng nói chuyện với người khác, lúc tính toán người khác cũng quyến rũ như vậy."

Hóa ra những bức ảnh chụp trong tay anh vậy mà lại là ảnh chụp cuộc sống thường ngày của Đường Quả.

Anh có chút tiếc nuối lẩm bẩm, "Khi nào mới ly hôn."

Anh nhớ tới việc công ty của Lạc Diệc Thành chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã làm được đến tầm trung, anh hít một hơi, "Hẳn là sẽ không ly hôn sớm như vậy. Hơn nữa năm nay Tiền Bối Bối cũng không có gặp mặt Lạc Diệc Thành."

"Cũng đúng, Lạc Diệc Thành bận rộn như vậy, căn bản không có thời gian để ý tới Tiền Bối Bối. Thời gian mỗi ngày đã được thư ký sắp xếp đầy hết rồi, cho dù là Tiền Bối Bối có lòng muốn ngẫu nhiên gặp, cũng không gặp được."

Cổ Diệp đỡ trán, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, "Không sao, vịt đã nhét vào túi rồi sẽ không chạy được, mình đợi được."

"Dựa theo trạng thái trong lòng của Tiền Bối Bối lúc này, hẳn là không bao lâu sau cô ta sẽ đến tìm Lạc Diệc Thành. Mà Lạc Diệc Thành, một khi hắn ta có thời gian nghỉ ngơi, nhất định là sẽ nghĩ đến người phụ nữ không thể cưới được về nhà là Tiền Bối Bối."

"Ừm, hai người này rất xứng đôi."

  ......

Ở nơi mà Cổ Diệp không biết, Đường Quả tựa ở trên ghế salon, cô từ từ nhắm hai mắt, nhìn đối phương lẩm bẩm, nhìn chăm chú hình của cô mà thưởng thức, dáng vẻ kia quả thật giống như một kẻ biến thái.

[Ký chủ, đây là một tên biến thái, cô có muốn tôi giúp cô xử

hắn một chút không?] Hệ thống chậm hiểu, bây giờ còn chưa phát hiện được chuyện gì bất thường, dù sao thì Đường Quả rất ít khi gặp mặt Cổ Diệp, trừ nói chuyện thì trên cơ bản là hai người không gặp mặt, cũng không có thái độ mập mờ.

Đường Quả mở mắt ra, "Không cần đâu, anh ta chỉ là nhìn chằm chú ảnh của ta mà khen, lại không có làm những chuyện khác. Người đẹp được người khác thích là chuyện rất bình thường, cũng không thể tước đoạt quyền lợi thích của người ta được. Cái tên Cổ keo kiệt kia là fan nhan sắc của ta."

Hệ thống thiếu chút nữa phun ra ngoài, fan nhan sắc sao???

Ký chủ, cô có còn biết xấu hổ hay không vậy, còn fan nhan sắc. Nhưng khi nhìn gương mặt kia của Đường Quả, nó không thể không thừa nhận rằng nó giống như cũng hơi "cuồng cái đẹp". Gương mặt này quả thật là vừa nhìn đã ưa.

Hệ thống lại có chút mê mang, sao lại không thể tin tưởng vậy?

Không đúng, ký chủ đại đại từ khi nào rộng rãi như thế.

Đây là chụp lén, ký chủ đại đại cô tỉnh, tỉnh giùm đi, tỉnh ngay, tên biến thái kia chụp lén cô!!

Nó bỗng nhiên nhớ tới một câu, thích mới gọi là trêu, không thích gọi là quấy rối. Số liệu bỗng nhiên lắc một cái, nó đột nhiên nghĩ tới một khả năng, tên Cổ keo kiệt kia chẳng lẽ là đại khả ái của nhà ký chủ?

Đúng vậy, hẳn là thế rồi.

Thời gian thoáng cái đã qua, thời gian mà Lạc Diệc Thành thành lập công ty đã được hai năm.

Ban đầu công ty được đầu tư không ít tiền, ít ra thì cao hơn rất nhiều so với rất nhiều công ty khác. Nhất là sau này Đường Quả và hai người anh trai của cô lại rót thêm vào không ít tiền nữa.

Lấy sự chuẩn bị mấy năm nay của Lạc Diệc Thành, còn có những người mà hắn ta kéo theo kia, trong vòng hai năm ngắn ngủi, công ty của Lạc Diệc Thành vậy mà trở thành công ty mới nổi, cực kỳ khiến cho người ta chú ý.

=====

Chương 42 (1057):

Hơn nữa phần lớn tiền của công ty này đều đến từ Cô Đường.

Cho nên, bước khởi đầu của Lạc Diệc Thành dễ dàng hơn các công ty khác rất nhiều. Nể mặt mũi của Đường Quả, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nể mặt hắn ta.

Đường Quả mặc dù chỉ đầu tư vào công ty của Lạc Diệc Thành, nhưng ở nhà họ Đường cô cũng có cổ phần, bản thân cô cũng có cửa hàng ở mặt tiền và đang kinh doanh mấy cái cửa hàng. Trong đó, thứ mà bọn họ thích nhất chính là cửa hàng chỉ bán thổ đặc sản của nông thôn kia. Mỗi tháng, bọn họ sẽ sớm đến cửa hàng để đặt hàng. Đồ vật là thật, bọn họ rất thích. Cho nên, bọn họ thật sự vì nể mặt Đường Quả nên mới chiếu cố Lạc Diệc Thành.

Công ty này cứ phát triển như vậy. Thân phận của Lạc Diệc Thành cũng tăng lên một bậc, cho dù ở công ty hắn ta không có nhiều cổ phần, nhưng vẫn rất có dáng vẻ. Hầu hết người đều khá xem trọng năng lực của hắn ta.

Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, khó trách cô con gái nhà họ Đường vừa ý với hắn ta, hóa ra là một khối vàng đợi phát sáng.

Công ty thành lập được ba tháng đã thu được lợi nhuận, dường như không có lỗ vốn. Nửa năm sau đã thu hồi lại toàn bộ tiền đầu tư. Một năm sau, lợi nhuận của công ty tăng lên không biết bao nhiêu lần, hai năm sau thì càng không biết là tăng thêm bao nhiêu lần nữa.

Mặc dù công ty này cũng không phải công ty lớn, nhưng Lạc Diệc Thành cũng đã có tư cách đưa người nhà đến tham dự tiệc rượu của giới thượng lưu.

Bọn họ đều đang suy đoán, đến năm thứ ba công ty của Lạc Diệc Thành có thể làm được đến mức độ nào, năm năm, mười năm thì sao?

Lần đầu tiên tham gia tiệc rượu, Lạc Diệc Thành về nhà sớm, hắn ta định đưa Đường Quả đi cùng. Thật ra chính bản thân hắn ta cũng có chút khẩn trương, nhưng Đường Quả thì không giống vậy, từ nhỏ cô đã tham gia đủ loại tiệc rượu với bố Đường mẹ Đường, dường như cảnh tượng hoành tráng nào cũng đã gặp.

Điều mà Lạc Diệc Thành nghĩ đến là tiệc rượu lần này quan trọng như vậy, nhất định phải đưa Đường Quả đi cùng. Hơn nữa cô ấy cũng là cổ đông lớn nhất của công ty, dù sao thì cũng phải lộ diện.

Đường Quả không từ chối, hơn nữa cô còn nói, "Hay là anh cũng đưa mẹ và chị cả đi chung luôn, để hai người họ được thấy chút việc đời."

Lạc Diệc Thành chần chờ, không phải là hắn ta ghét bỏ mẹ và chị cả ruột của mình, mà là tiệc rượu lần này không tầm thường. Mẹ Lạc và chị cả Lạc vẫn luôn sống ở nông thôn, hẳn là không biết những lễ nghi trong tiệc rượu.

"Diệc Thành, nhìn bộ dạng của con không lẽ là không muốn đưa chúng ta đi chung sao?" Mẹ Lạc bước ra, chị cả Lạc đỡ bà, nhìn trang phục lộng lẫy của hai người, Lạc Diệc Thành sợ ngây người.

Từ khi nào, mẹ và chị ruột của hắn ta có dáng vẻ này? Nhìn mẹ Lạc trẻ hơn tuổi rất nhiều, chị cả Lạc thì càng không cần phải nói, bản thân cô mới hơn ba mươi tuổi, không già. Hiện tại cô lại được chăm sóc, thoạt nhìn cũng không đến ba mươi tuổi. Khí chất của hai người so với trước kia quả thật là khác quá nhiều, hoàn toàn không giống như là những người đến từ nông thôn.

Bình thường Lạc Diệc Thành không phải là không thấy hai người, chỉ là họ ở nhà vẫn thích mặc quần áo cũ trước kia. Dù sao thì họ nói chuyện phiếm với những người hàng xóm quen thuộc ở dưới lâu, cũng không thể mặc sang quá để người ta có khoảng cách đúng không?

Trước đó họ nghe Đường Quả nói, tiệc rượu đầu tiên của Lạc Diệc Thành chuẩn bị dẫn hai người đi chung. Hai người đều vô cùng vui vẻ vào phòng thay quần áo trang điểm.

Thật ra thì mỗi một lần cùng Đường Quả đi xem triển lãm, nghe nhạc, hai người đều sẽ ăn mặc đàng hoàng, họ đều cho rằng nếu đến những nơi đó mà ăn mặc quá quê mùa thì bản thân mình cũng không thoải mái.

"Vậy được rồi, chúng ta đi thôi."

Lạc Diệc Thành thỏa hiệp, không thỏa hiệp cũng không được.

=====

Chương 43 (1058):

Dáng vẻ và cách ăn mặc của mẹ và chị cả của hắn ta còn thời thượng hơn hắn ta nhiều, cũng biết cách ăn nói.

Ánh mắt của hắn ta quay sang nhìn Đường Quả, không cần nhiều lời, đây lại là công của cô. Rốt cuộc thì Tiểu Quả có năng lực gì, mà có thể khiến cho mẹ của hắn ta - một người tiết kiệm tiền như vậy, có thể chịu bỏ ra một số tiền lớn, nhìn lễ phục kia thì giá tiền hẳn là không thấp rồi? Còn có chị cả của hắn ta nữa, nhìn cũng trẻ hơn rất nhiều.

Hắn ta đã hiểu, vì sao mà dạo gần đây anh rể luôn gọi điện thoại cho hắn ta, ngỏ lời muốn làm trại nuôi heo, hóa ra là vì chị cả của hắn. Chị ấy trở nên xinh đẹp như vậy, không nói nhiều, anh rể hẳn là sợ chị cả chạy đi.

Hai người đều lái xe, Đường Quả chở chị cả Lạc, Lạc Diệc Thành chở mẹ Lạc.

Nhìn thấy mẹ Lạc trên tay cầm theo túi nhỏ, nở nụ cười, hắn ta cũng không nhịn được cười. Mẹ đã nuôi hắn ta lớn như vậy, quả thực cũng nên hưởng hưởng phúc. Hai năm này hắn ta vội chuyện của công ty, những việc này đều do Tiểu Quả lo liệu. Không thể không nói, Tiểu Quả thật sự là một người vợ đạt tiêu chuẩn.

"Mẹ, lát nữa đến tiệc rượu, mẹ không cần sợ."

"Mẹ mới không sợ đâu." Mẹ Lạc vẻ mặt tự tin, bà cũng đã gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng. Hai năm nay, con dâu đưa bà đi chung, từ đó làm quen với không ít người. Tiệc rượu ngày hôm nay, bà nghĩ rằng không có vấn đề gì.

Lạc Diệc Thành tưởng mẹ Lạc nói như vậy chỉ là vì an ủi hắn ta. Không nghĩ tới lúc đến tiệc rượu, hắn ta nhìn thấy mẹ ruột mình lúc nãy còn có một mặt hiền lành, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Mẹ Lạc tư thế tao nhã bước qua hắn ta, hắn ta quay đầu nhìn về phía chị cả Lạc cũng không khác mẹ Lạc mấy, lễ nghi và cử chỉ của hai người hoàn toàn không có sai lầm nào. Đợi đến lúc Đường Quả đi tới kéo hắn, hắn ta mới thấp giọng hỏi, "Vì sao mà họ tự nhiên như vậy, giống như là đã gặp những chuyện này rồi."

"Đúng vậy, mẹ, chị cả và em đã cùng nhau tham gia các bữa tiệc từ sớm rồi, sao lại sợ cảnh này được?"

Lạc Diệc Thành bừng tỉnh, quả nhiên vẫn là do Tiểu Quả. Hắn ta suy nghĩ kỹ một chút, thời gian hai năm nay, vì có Tiểu Quả mà đã có rất nhiều người thay đổi.

Đầu tiên, mấy cô gái trước kia là phục vụ khách hàng trong công ty của hắn ta đã lấy được bằng tốt nghiệp chính quy, trước mắt bọn họ đã chuyển đi làm ở vị trí khác trong công ty, không làm phục vụ khách hàng nữa. Còn mấy chàng trai mà lúc trước vùi đầu khổ học kỹ thuật nữa, giờ bọn họ cũng trở thành những lãnh đạo cốt cán trong kỹ thuật, hắn ta có dự định rằng sau này lúc có công ty con sẽ cho một ít người này đi qua phụ trách.

Còn có những thôn dân của thôn nhà họ Lạc cũng thay đổi rất nhiều. Hiện tại, bọn họ sẽ chuyên làm thổ đặc sản của nông thôn, chỉ cung cấp cho cửa hàng của Đường Quả, cho dù là không ra khỏi cửa cũng có thể kiếm tiền, thời gian cũng coi là càng ngày càng tốt. Sự thay đổi của họ thật sự rất lớn.

Lạc Diệc Thành cảm thán một câu, sau đó hắn ta cùng Đường Quả cùng đi vào tiệc rượu, vừa đến đã có rất nhiều người chào hỏi bọn họ.

Không lâu sau hai người tách ra, Đường Quả đi với những cô gái trong tiệc rượu, còn Lạc Diệc Thành tất nhiên là đi làm quen với những người của tập đoàn khác.

"Đường Quả, đó chính mẹ và chị cả của Tổng giám đốc Lạc sao?" Đường Quả cười tủm tỉm trả lời, "Đúng vậy."

"Họ nhìn thật trẻ, hơn nữa không giống như là đến từ nông thôn, quả nhiên có thể có được một người con trai/em trai như Tổng giám đốc Lạc thì bản thân họ cũng không tệ."

Đường Quả mỉm cười, không trả lời. Thật ra thì cô cũng không làm gì, chỉ là dùng tiền của Lạc Diệc Thành mời giáo viên cho hai người, giáo viên lễ nghi, lễ phục, trang điểm,...Đây chính là bỏ tiền ra, hai người họ có thể không thay đổi sao?

Mẹ Lạc là một người thông minh, chị cả Lạc cũng không phải đồ đần. Cho hai người nếm được ngon ngọt, họ có thể không lo học cho tốt được sao?

Về phần cô, hiện tại thì tất cả kíp nổ đều đã làm xong, chỉ cần chờ chuyện lên men.

=====

Chương 44 (1059):

Còn làm sao để lên men thì dựa vào năng lực giày vò người khác của Tiền Bối Bối, và sự si tình của Lạc Diệc Thành với cô ta. Mặc kệ hai người bọn họ có thành hay không, chỉ cần bọn họ có gút mắc, vậy thì cô có thể thành công tút lui, ngồi ở một bên quan sát.

Đột nhiên, Đường Quả cảm giác được một ánh mắt rơi vào trên người cô, cô ngước mắt lên thì thấy Cổ Diệp.

Cổ Diệp cầm ly rượu đi về phía cô, những người phụ nữ ở bên cạnh Đường Quả xì xào bàn tán, "Đường Quả, tên luật sư không có lương tâm, không có đức tính lại còn keo kiệt tới."

"Tôi nói cho cô nghe, anh ta thích nhất là nói chuyện phiếm với phu nhân nhà giàu, chào hàng rằng mình làm thám tử với các bà lớn nhà giàu có. Tên này quả thực chính là một khối u ác tính trong giới luật sư."

"Cô cẩn thận một chút, nếu như tôi đoán không sai thì hắn ta nhất định sẽ giới thiệu những thứ này với cô. Anh ta sẽ còn nói với cô rằng làm gì có đàn ông không ăn vụng, nếu có, vậy thì người đàn ông này nếu không phải là một người sợ vợ thì chính là một kẻ nghèo."

Hệ thống: Cười chết người, hóa ra danh tiếng của tên Cổ keo kiệt này tệ đến vậy.

"Vả lại anh ta không chỉ keo kiệt, chào giá còn cao vô cùng, ưu điểm lớn nhất của anh ta chắc là năng lực làm việc quả thật không tệ. Nếu thật sự có chuyện gì tìm anh ta thì anh ta sẽ làm rất tốt, dù sao anh ta cũng không có lương tâm."

"Cô Từ, cô nói vậy là không đúng rồi, đối với các cô mà nói, một luật sư có năng lực làm việc cao kiêm thám tử tư như tôi đây không phải là người mà các cô cần có sao?" Trình độ mặt dày của Cổ Diệp khiến cho những người xung quanh câm nín.

Thật ra cũng vì hiểu rõ anh ta nên cô Từ này mới có thể không có để ý chút nào mà nói xấu người ta. Bởi vì anh ta không để bụng việc bị người khác nói xấu, cũng không để ý việc bị người khác dùng ngôn ngữ nhục nhã, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể cho anh ít tiền, mang đến vô số nghiệp vụ. Chỉ cần như vậy, anh có thể sẽ lớn tiếng nói, mời dùng tiền tài đến nhục nhã chết tôi đi.

Mọi người dùng cách này lan truyền danh tiếng của anh, không chỉ không làm cho anh thất nghiệp, ngược lại người tìm anh càng ngày càng nhiều.

Tên này chỉ nhận tiền, chỉ cần có tiền, điều tra ai cũng đi, gan lớn, ai cũng sợ. Trong vòng tròn này có một câu nói, chọc ai cũng đừng chọc Cổ Diệp, vì chọc tới anh ta không những không chiếm được chuyện gì tốt mà còn gặp xui xẻo.

"Cô Đường, đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy." Mặc dù mỗi ngày anh đều có thể thấy được những bức ảnh mới của cô, nhưng vẫn không bằng nhìn thấy người thật.

"Đã lâu không gặp, luật sư Cổ vẫn giống như lúc trước, không có thay đổi gì."

Những người khác thấy hai người quen nhau cũng không nói gì. Thật ra thì phàm là có chút việc, người đầu tiên mà bọn họ tìm đến là Cổ Diệp. Không nói những thứ khác, chỉ riêng về năng lực làm việc thì anh là người mạnh nhất.

Có người từng hỏi anh vì sao lại keo kiệt như vậy, cho tới bây giờ anh đều đưa ra một lý do duy nhất: Tích tiền cưới vợ. Nhiều năm như vậy, cũng không biết trong tay anh có bao nhiêu tiền, đừng nói là cưới một cô vợ trẻ, hẳn là trăm người đều có thể cưới được luôn ấy chứ.

"Cô Đường, gần đây cô có định ly hôn không?" Cổ Diệp có chút hăng hái hỏi.

Những người chung quanh liếc mắt, vừa đến đã hỏi người ta ly hôn, tình cảm của Cô Đường và Tổng giám đốc Lạc người ta rất tốt. Mẹ Lạc và chị cả hài lòng với đứa con dâu/em dâu này biết bao nhiêu, tên này quả nhiên là một khối u ác tính.

"Không có."

Cổ Diệp nhấp một ít rượu đỏ, anh có chút tiếc nuối thở dài, "Được rồi, nếu có ý định ly hôn, Cô Đường có thể báo ngay cho tôi biết. Tôi nhất định sẽ giúp cô làm ổn thỏa." Nói xong, Cổ Diệp đi mất.

Cảnh này bị Lạc Diệc Thành thấy được, người bên cạnh nhìn thấy hắn ta chú ý, vỗ vỗ bờ vai của hắn, vội vàng cười nói, "Anh không cần để ý, đó là Cổ Diệp."

=====

Chương 45 (1060):

"Cổ Diệp?" Lạc Diệc Thành cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra đã nghe ở nơi nào.

"Có vẻ là Tổng giám đốc Lạc không biết mấy chuyện này, tên Cổ Diệp này hơn một nửa là muốn chào hàng sản phẩm của anh ta với Cô Đường." Sau đó, vị Tổng giám đốc này kéo Lạc Diệc Thành nói rất nhiều chuyện.

Lạc Diệc Thành rốt cuộc cũng nhớ tới, hóa ra chính là người thân mang tiếng xấu, muốn tìm anh ta làm việc cần phải hẹn trước mới có thể gặp được Cổ Diệp sao?

"Nhìn anh ta mang theo vẻ mặt tiếc nuối rời đi, vợ của anh nhất định là không nhận rồi."

Lạc Diệc Thành cũng không nhịn được cười, "Tiểu Quả là một người vừa lý trí vừa thông minh, cô ấy sẽ không bị lừa."

"Đúng thế, đúng thế."

Lạc Diệc Thành biết Cổ Diệp, chỉ là hắn ta chưa gặp mà thôi. Lúc hắn ta nghe được là người này cũng không lo lắng. Tiểu Quả sẽ không nhìn trúng loại đàn ông này, keo kiệt, nhân phẩm còn không tốt, cả người chỉ biết đến tiền. Hắn ta tiếp tục trò chuyện vui vẻ với người chung quanh.

Đột nhiên, hắn ta liếc về một bóng dáng rất quen thuộc, không phải là Tiền Bối Bối thì là ai?

Nhìn thấy gương mặt gầy gò của Tiền Bối Bối, trong lòng hắn ta đột nhiên thấy nhói đau. Hắn ta muốn đi qua đó, nhưng lại nghĩ tới thân phận của mình, cộng thêm việc xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy, chỉ đành lén đi đến một hướng khác ở gần bên kia một chút.

Hắn ta đã nhìn ra rẳng Tiền Bối Bối có vẻ như không ổn lắm. Chủ yếu là mẹ của cô, Ngưu Kim Lan cũng ở đó, còn có một người đàn ông khoảng trên 30 tuổi, đầu hói đang đứng trước mặt hai mẹ con cô.

"Bối Bối, đây là Tổng giám đốc Lâm."

Tiền Bối Bối cắn cắn môi, nói một câu, "Chào Tổng giám đốc Lâm."

"Chào cô Tiền." Lúc mà Tổng giám đốc Lâm nhìn Tiền Bối Bối, mắt của ông ta sáng lên, cô gái xinh đẹp này là loại mà ông ta thích.

Tiền Bối Bối không nói tiếp, cô ta nhẹ cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Lạc Diệc Thành, trong lòng không khỏi thấy mất mát.

Vừa rồi cô ta có nhìn thấy Diệc Thành tới tham gia tiệc rượu, chỉ là không tìm được cơ hội đi qua.

"Cô Tiền, tôi rất thích cô, sau khi tiệc rượu kết thúc, chúng ta có thể đi tâm sự. Đương nhiên, nếu như cô thấy hôm nay không tiện, vậy thì chúng ta hẹn sáng ngày mai đi."

Mục đích ban đầu của Tiền Bối Bối cũng không phải là đến làm quen với Tổng giám đốc Lâm, cho nên cô ta từ chối, "Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Lâm, tôi có chút không tiện."

"Là vậy à." Tổng giám đốc Lâm thu lại nụ cười, nếu như là một cô gái thanh cao, vậy thì ông ta không có kiên nhẫn.

Ông ta chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Tiền Bối Bối cũng được, còn có người làm mối nên mới tới làm quen một chút. Kết quả rất rõ ràng, người ta không yên tâm về ông ta, cũng không có hứng thú với ông ta. Nhất là vừa rồi trong mắt cô ta lóe lên một ánh mắt căm ghét, khiến cho ông ta cười lạnh một tiếng ở trong lòng.

Ngưu Kim Lan nhìn thấy Tổng giám đốc Lâm xoay người rời đi, tức giận đến bóp Tiền Bối Bối một cái, "Đây chính là Tổng giám đốc Lâm, dì cả của con vất vả lắm mới đưa chúng ta đến đây được, chính là để cho con làm quen thêm vài người. Nơi này có nhiều người đàn ông điều kiện tốt như vậy, Bối Bối, con còn muốn thế nào?"

"Mẹ, con cùng mẹ đi đến tiệc rượu, là do nể mặt mẹ là mẹ con, không muốn để cho mẹ mất mặt với dì cả mà thôi."

Tiền Bối Bối đẩy tay của Ngưu Kim Lan ra, "Mẹ, mẹ không thấy bộ dạng bây giờ của mẹ cùng với cảnh lúc nãy giống như đang bán thịt sao? Mẹ là người bán thịt, Tổng giám đốc Lâm là người mua thịt, còn con chính là khối thịt bị bán đó."

Ngưu Kim Lan tức gần chết, bà ta còn không chưa kịp nói gì đã bị Tiền Bối Bối đẩy ra. Tiền Bối Bối đỏ mắt chạy tới toilet, Ngưu Kim Lan đuổi theo sau, nắm lấy Tiền Bối Bối nói, "Con nghĩ rằng con còn có thể đến với Lạc Diệc Thành nữa sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play