Dịch: Tứ Cửu
Trần đại phu nói chân của Phương Trạch Sinh không đứng lên được có liên quan đến tâm bệnh của hắn, việc này không phải là không có khả năng.

Dù sao trước đây Phương Trạch Sinh cũng từng là một thiếu niên mười lăm tuổi phong quang vô hạn, bây giờ lại gặp phải biến cố lớn, bất luận là ai rơi vào trường hợp tương tự đều sẽ chịu đả kích không nhỏ.

Huống hồ, bên cạnh hắn còn có thêm một Vương Tú Hòa lúc nào cũng như hổ rình mồi.

Không biết chừng đến một ngày không hẹn trước nào đó, bà ta tâm huyết dâng trào mà gỡ xuống tấm biển treo ở cửa phủ, đường đường chính chính chiếm lấy Phương gia.

Vốn dĩ các chi của Phương gia không nhiều, mà vợ chồng Phương Xương Nho lại chỉ có một đứa con trai duy nhất là Phương Trạch Sinh.

Tuy rằng các thúc bá, con cháu trong dòng họ đối với việc giao quyền quản sự vào tay Vương Tú Hòa đều một mực không phục, nhưng lại rất ít người có thể làm lung lay địa vị của bà ta ngày hôm nay.

Con người bà ta mưu mô, xảo quyệt, giỏi tính kế, chỉ bỏ ra thời gian tám năm đã đem người nhà họ Phương đổi hết thành người của mình, mà vì không muốn người khác nói mình là tu hú chiếm tổ chim khách*, vong ân phụ nghĩa, nên ngoài mặt bà ta vẫn luôn giả vờ hỏi han, ân cần quan tâm, săn sóc Phương Trạch Sinh, kì thực trong lòng thầm nghĩ dù hắn sống hay chết cũng không thèm để ý.

Nói đến hôn sự của hắn, cũng là tùy ý đáp ứng người ta, tùy ý khiến hắn rơi vào cảnh bái đường với nam nhân.

Ngày hôm nay là Phó Cảnh Hiên ngồi trong kiệu hoa, nếu không phải do Liễu nhị nương nháo một trận e rằng cũng chẳng có tân nương cho hắn cưới.

Mà càng sợ hơn là ngày sau dù cho ngồi trong kiệu hoa đó là chó, là mèo đến kết hôn cùng Phương Trạch Sinh hắn, Vương Tú Hòa cũng đều chẳng mảy may bận tâm.
*Tu hú chiếm tổ chim khách: Tu hú không biết làm tổ, thường chiếm lấy tổ của chim khách.

Ở đây mang nghĩa là ngồi không hưởng lợi, chiếm đoạt thành quả của người khác.

Phó Cảnh Hiên không quản được sự vụ ở Phương gia, cũng không biết Phương Trạch Sinh ở tình cảnh như thế thì đã có dự định gì cho bản thân chưa.
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nếu không phải Phương Trạch Sinh năm lần bảy lượt không muốn gặp mặt y, y cũng sẽ không hao tâm tổn trí mà nghĩ biện pháp tự đưa mình tới chỗ hắn.

Phó nhị gia từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác bắt nạt, càng là chưa từng phải nhẫn nhịn hay chịu đựng ai bao giờ.

Chấp niệm của y đối với Phương Trạch Sinh cũng đã giữ trong lòng suốt một khoảng thời gian dài như vậy, nên có cơ hội liền cố tình đi sang chỗ hắn quan sát một chút, muốn xem thử hắn có giống mình hay không.
"Ngươi thế này là gần quá rồi."
"Hả?"
Phó Cảnh Hiên nói rằng muốn Phương Trạch Sinh có thể thoải mái nhìn y, sau đó thật sự đem cả khuôn mặt đưa đến trước mặt hắn, trực tiếp để trán chạm trán.

Hai người bọn họ cũng không phải chưa từng gần gũi như thế.

Lúc còn nhỏ đều thường cùng nhau ngủ trên một cái giường, có lúc đi thưởng ngoạn tính kế đẩy Phó Cảnh Nghiệp xuống nước, lại có lúc to nhỏ với nhau xem làm sao kéo Phó Song Nhi mới có bảy, tám tuổi đi trèo cây.
Nghĩ đến Phó Song Nhi, Phó Cảnh Hiên bất giác nở nụ cười, "Muội muội ta trưởng thành rồi, đã có bản lĩnh cùng người khác bỏ trốn."
Phương Trạch Sinh nói: "Ta biết."
"Lúc còn bé, muội ấy cứ thích chạy theo ngươi, luôn miệng nói sau này lớn lên muốn kết hôn cùng ngươi.

Ai mà ngờ được, khi thật sự có cơ hội để gả cho ngươi rồi, muội ấy lại trót đem lòng ái mộ một người khác."

Phương Trạch Sinh bâng quơ nói: "Lời nói lúc đùa giỡn sao có thể xem là thật."
"Vậy sao?" Khóe miệng Phó Cảnh Hiên hơi nhếch lên, hai tay đặt trên tay vịn của xe lăn, hướng trán của Phương Trạch Sinh mà nhích tới khiến cho hắn không thể không ngửa nhẹ ra sau, cả người dựa sát vào chỗ tựa lưng, không có đường lui, "Ta nhớ lúc trước ngươi cũng có người trong lòng mà."
Phương Trạch Sinh đang chăm chú nhìn y, nghe được câu này bỗng dưng chớp mắt rồi lại hướng ánh nhìn xuống đất, trở về bộ dạng né tránh y như trước đó.
Khuỷu tay của Phó Cảnh Hiên hơi cong lại, sống lưng thẳng tắp mà tiến đến ép chặt lấy hắn, đem Phương Trạch Sinh vây trên xe lăn.

Y dùng đầu mũi mình chạm vào đầu mũi hắn, nhỏ giọng hỏi: "Là ai vậy?"
Đây không phải lần đầu tiên y hỏi Phương Trạch Sinh về vấn đề này.

Khi trước tuổi còn nhỏ, lần đầu biết tới tình yêu, Phó Song Nhi trong lòng tràn đầy mơ mộng, hai người thiếu niên bọn họ dĩ nhiên cũng có không ít mộng mơ.

Chỉ là Phương đại thiếu gia một thân đoan chính, giữ lễ, tuy rằng bị Phó Cảnh Hiên ép hỏi đến mức gò má ửng hồng, nhưng vẫn là trước sau như một, không hề hé môi nửa chữ, còn giả vờ làm ra bộ dạng đứng đắn, nói cái gì mà...!chờ đến khi người kia trưởng thành sẽ đích thân đến nhà y cầu hôn, đường đường chính chính rước y lên kiệu hoa.

Phó tiểu gia nghe xong liền có chút nóng giận, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi, "Vậy phải đợi bao nhiêu năm nữa nàng mới thành niên?"
Thấy Phương Trạch Sinh đưa ra ba ngón tay, Phó Cảnh Hiên thắc mắc nói: "Ba năm?"
Phương Trạch Sinh nghiêm túc gật đầu, lại bị Phó Cảnh Hiên đánh một cái gọi là cảnh cáo, "Cảnh vật luân phiên đổi thay, thời thế cũng luân phiên thay đổi, ngươi làm sao biết ba năm sau cùng với hiện tại có tương đồng hay không? Vạn nhất ba năm sau nàng đã lấy chồng, đến cả hài tử cũng đều có cả rồi thì ngươi tính thế nào đây?"
Phương Trạch Sinh đắc ý nói: "Y sẽ không lấy chồng, y là nam tử."
"Nam tử?" Phó Cảnh Hiên giơ ngón tay trỏ chỉ chỉ vào bộ ngực bằng phẳng của chính mình, giận càng thêm giận, chua ngoa nói: "Vậy làm sao ngươi biết ba năm sau y sẽ không cưới thê thiếp về đầy cả một viện tử? Nếu là ta, ta cũng sẽ không chờ ngươi ba năm.

Ai mà biết được, có khi ba năm sau không gặp lại ngươi mới là chuyện tốt." Y nói xong thì toan bỏ đi, nhưng bị Phương thiếu gia kéo cổ tay lại.

Phó Cảnh Hiên không rõ vì sao, quay đầu hỏi hắn muốn làm gì?
Phương Trạch Sinh chốc chốc thì nhìn trời, chốc chốc thì nhìn đất, chốc chốc thì quay sang nhìn cá đang bơi vui vẻ trong hồ nước, chốc chốc lại hướng mắt theo đàn chim đang bay lượn quanh ngọn cây phía xa, nói rằng: "Ta vẫn có thể...!đợi y thêm một chút nữa."
Kết quả là đợi tới đợi lui, liền đợi đến bặt vô âm tín.
Phó Cảnh Hiên nhìn Phương Trạch Sinh đang cật lực tránh né ánh mắt của y.

Vừa lúc y muốn mở miệng thì ngoài cửa truyền đến một tiếng hô lẫn lộn vui buồn.

Dường như là Tam Bảo nhìn thấy một cố nhân đã lâu không gặp, vị ấy lặn lội ngàn dặm xa xôi đến thăm hai người bọn họ - một chủ một tớ sống khổ sở, không nơi nương tựa ở nhà chồng.
"Thiếu gia! Mau ra đây! Có người đến tìm chúng ta này!"
Hai tay Phương Trạch Sinh ghì lấy ghế lăn, gân xương nổi lên, căng thẳng đến mức có thể nứt da, nhưng khi tiếng của Tam Bảo chạy thẳng vào tai, hắn thả lỏng gần như lập tức, thở phào một hơi, nhẹ nhõm thấy rõ.
Phó Cảnh Hiên thu lại ánh mắt, cũng không ép hắn nữa.

Y rút về bộ dáng tưởng như sắp gãy xương đến nơi của mình, chậm rãi tiến ra phía cửa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play