Bách Phong Linh và Bách Nguyệt Nga đang muốn hồi phủ, bỗng có mấy vị tiểu thư xúm lại muốn cùng Bách Nguyêt Nga đàm luận về họa, mà nàng bởi nể sợ thân phận bọn họ nên cũng ngại từ chối. Dù sao Vạn Hoa hội một năm cũng chỉ có một lần, mà Bách Nguyệt Nga mục đích ban đầu đến đây chính là để đi xem họa.
Bách Phong Linh cũng được nhiều vị tiểu thư tới giới thiệu làm quen, xem như là để kéo ra một cái quan hệ. Tuy nhiên, không vị tiểu thư nào muốn mời Bách Phong Linh đấu cờ nữa.
Bách Phong Linh nói chuyện một hồi xong không còn việc gì liền nhàn nhã đi dạo trong đào viên, tiếp tục thưởng thức khung cảnh nên thơ của nơi này.
Đi được một lúc, Bách Phong Linh bỗng nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc ở phía trước. Đây chẳng phải là nữ tử lúc nãy đi theo sau Lâm Như Tuyết sao? Nàng lúc này đang cúi người xuống nhặt nhạnh mấy tờ giấy rách nát dưới đất, nước mắt lã chã rơi.
Bách Phong Linh nhanh chóng tới giúp nàng sắp xếp mấy tờ giấy rơi dưới đất. Thoáng nhìn một chút, đây là họa nha, mà lại còn là họa rất đẹp. Nhưng sao chúng lại rách nát thế này?
Lục y nữ tử thấy có người đến giúp mình, liền ngừng khóc ngẩng mặt lên. Thấy người trước mặt là Bách Phong Linh thì sững sờ, nhưng vẫn cúi người làm lễ.
"Lâm Sơn Ca gặp qua Bách tiểu thư."
Bách Phong Linh thấy nàng tự giới thiệu rằng mình họ Lâm thì hơi giật mình, chẳng nhẽ nữ tử này là tỉ muội của Lâm Như Tuyết. Bách Phong Linh nhìn tới khuôn mặt nàng, thì thấy bên má trái in hằn một dấu tay màu đỏ.
Bách Phong Linh lập tức hiểu ra chuyện gì. Xem ra Lâm Như Tuyết này đối với tỉ muội trong nhà cũng thật là độc ác. Chắc hẳn nàng ta thấy không làm gì được nàng và Cửu tỉ, đành trút hết giận dữ lên người nử tử tên Lâm Sơn Ca này.
Biết vậy, nhưng Bách Phong Linh vẫn giả vờ hỏi:
"Lâm tiểu thư, là kẻ nào bắt nạt ngươi vậy?"
Lâm Sơn Ca ánh mắt lảng tránh, không muốn trả lời câu hỏi của nàng.
"Bách tiểu thư, ta chỉ là lỡ làm rách mấy bức họa ta mang tới, nên mới đau lòng mà khóc."
Bách Phong Linh biết nàng sẽ không nói ra Lâm Như Tuyết, cũng lười không muốn hỏi. Nhưng nữ nhân này mang họa đến đây, hẳn là tới để cho Thập công chúa thẩm họa.
Vạn Hoa hội này, thực ra tiết mục lớn nhất không phải là mấy nữ nhân ở đây bàn luận, mà chính là việc thẩm định sau cùng. Thập công chúa đại diện cho hoàng thất sẽ chọn ra một bức họa đẹp nhất, một khúc cầm hay nhất, và một bài thơ tâm đắc nhất.
Kỳ nghệ thì lại không phải do phẩm định mà do đấu kỳ mà ra. Danh này năm nay hẳn là đã rơi vào tay Bách Phong Linh, nhưng còn ba mục còn lại Thập công chúa vẫn chưa quyết định.
Bách Phong Linh thấy mình cũng có lỗi với Lâm Sơn Ca này, liền kéo tay nàng rồi nói:
"Lâm tỉ tỉ, tỉ cứ gọi ta là Linh Nhi là được. Tỉ xem, hay là chúng ta cứ thử mang mấy bức họa này cho Thập công chúa xem. Dù chúng đã rách, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được nét vẽ trong đó. Thập công chúa là người rất hiểu chuyện, có thể công chúa sẽ không trách đâu."
Lâm Sơn Ca nghe thấy vậy, mắt lóe lên chút ánh sáng, lau nước mắt, rồi đồng ý cùng Bách Phong Linh đi tìm Thập công chúa.
Vừa đi được một chốc, hai người đã thấy Thập công chúa từ đằng xa đang nói gì đó. Lại gần một chút, hai người nghe được lời của nàng liền choáng váng:
"... bức họa này của Lâm tiểu thư Lâm Như Tuyết xứng đáng là bức họa đạt giải nhất của Vạn Hoa hội năm nay."
Bách Phong Linh bĩu môi. Nếu không phải Bách Nguyệt Nga ngại ngùng biết những con hồ điệp kia không phải nàng dẫn tới, không đi tranh giải, thì tranh của nàng ắt phải giành được giải nhất. Lại nói, Lâm Như Tuyết chắc một phần cũng dựa vào quan hệ với Thập công chúa nên mới giành được giải này.
Lâm Sơn Ca tới gần thêm một chút để nhìn cho rõ bức họa. Nhìn thấy rồi, mặt nàng liền suy sụp:
"Đó ... đó chẳng phải là ..."
Bách Phong Linh thấy nàng kỳ lạ, cũng chú ý nhìn kỹ bức họa của Lâm Như Tuyết. Vừa nhìn một chút, vẻ mặt Bách Phong Linh bỗng trở nên cổ quái. Bức họa đó nét vẽ rất giống với những bức họa của Lâm Sơn Ca. Chẳng nhẽ Lâm Như Tuyết nàng ta trơ trẽn đến mức đó, lấy họa của người khác đi tranh giải?
Nhìn biểu cảm của Lâm Sơn Ca, Bách Phong Linh biết là mình đã đoán trúng, liền thở dài:
"Sơn Ca tỉ, năm nay không được, thì năm sau tỉ lại đến. Tỉ họa đẹp như vậy, sợ gì năm sau không có giải."
Lâm Sơn Ca mắt lại ngân ngấn nước mắt, bộc bạch với Bách Phong Linh:
"Ta vốn là muốn năm nay giành được giải gì đó, lấy chút danh tiếng rồi gả cho một nam nhân tốt, một gia đình tốt, rồi sớm ra khỏi Lâm phủ. Ta sống trong Lâm phủ rất khổ cực."
Bách Phong Linh tỏ vẻ thì ra là vậy. Vừa an ủi Lâm Sơn Ca, vừa cố gắng tính kế giúp nàng. Lâm Như Tuyết chưa chắc sẽ tha cho Bách gia nàng. Mà kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Giúp đỡ Lâm Sơn Ca này nàng sẽ không thiệt. Vả lại, chính Bách Phong Linh cũng có lòng thương xót Lâm Sơn Ca này.
Bách Phong Linh suy nghĩ một chút, lên tiếng hỏi Lâm Sơn Ca:
"Sơn Ca tỉ, họa và kỳ không được, vậy còn cầm với thi thì sao. Hai giải này vẫn là chưa có người nào lấy."
Lâm Sơn Ca mặt mày ủ dột. "Năm nay ta chỉ chuẩn bị có mấy bức họa. Ta đâu có ngờ được là chuyện này sẽ xảy ra chứ."
Bách Phong Linh liền thần bí nói:
"Muội có chuẩn bị một bài thơ vịnh đào, rất hợp phong cảnh hôm này. Muội tặng Sơn Ca tỉ."
Lâm Sơn Ca sợ hãi đáp:
"Linh nhi, thơ của muội, làm sao ta dám lấy chứ."
Bách Phong Linh cười cười đáp:
"Tiểu muội mới 14, còn có nhiều cơ hội phía sau. Lại nói, hôm nay muội đã thắng kỳ, muội không thể quá khoa trương được, như vậy có lẽ sẽ không tốt cho Bách gia."
Lâm Sơn Ca nhẹ nhàng gật đầu đồng ý với lời Bách Phong Linh. Bách gia là một phú gia nho nhỏ, nếu Bách Phong Linh làm ra danh tiếng quá lớn chắc chắn sẽ bị người khác ghen ghét. Nhưng nàng ta cũng không biết có nên nhận lời đề nghị của Bách Phong Linh hay không.
Không chờ Lâm Sơn Ca trả lời, Bách Phong Linh lấy một cây bút ở bên cạnh, cầm nửa bức họa đã rách của Lâm Sơn Ca lên rồi đề mấy chữ ở mặt sau:
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
(Năm ngoái ngày này qua cánh song
Đào hoa phản ánh má ai hồng
Người xưa nay đã về đâu nhỉ
Chỉ thấy hoa cười trong gió đông.)
Đúng vậy, Bách Phong Linh đây là đang đạo thơ của cổ nhân. Bài thơ này được gọi là Đề Tích Sở Kiến Xứ của Thôi Hộ thời Đường Trung Quốc.
Ngày trước khi Bách Phong Linh đọc truyện xuyên không, thấy nữ chính nào cũng phải có một màn đạo thơ kinh diễm, nên nàng cũng học một vài tác phẩm kinh điển để "đề phòng". Bách Phong Linh cũng không ngờ rằng, thật sự có một ngày nàng lại phải dùng tới chiêu này.
Lâm Sơn Ca đứng đằng sau Bách Phong Linh, đọc mấy câu thơ nàng viết xuống, vẻ mặt sững sờ.
Thơ thực hay!
Bách Phong Linh này thực sự là một nữ tử tài năng. Bách Phủ nho nhỏ có hai vị tiểu thư, không hiểu sao cả hai lại đều xuất sắc như vậy.
Bách Phong Linh viết xong, nói Lâm Sơn Ca học thuộc, rồi vo viên mảnh giấy vứt đi. Lâm Sơn Ca thấy Bách Phong Linh kiên quyết như vậy, cũng không chối từ nữa. Nói lời cảm tạ Bách Phong Linh xong, nàng đi về hướng Thập công chúa đang đánh giá thi ca. Bách Phong Linh cũng đi theo xem kết quả.
Hai nàng không biết rằng khi các nàng vừa đi khỏi thì một kẻ khác lại đi tới. Nam nhân thần bí nhìn mảnh giấy dưới đất, nhặt nó lên mở ra đọc, xong nhếch môi nói hai tiếng "Thú vị" rồi biến mất.
Bạch Phong Linh và Lâm Sơn Ca tới gần nơi đám đông đang tụ tập. Thập công chúa đang nghe thơ của một vị tiểu thư nào đó, vừa nhắm mắt gật gù. Nghe xong, nàng buông vài câu khen thưởng, làm vị lục y tiểu thư kia vui mừng ra mặt, rối rít cảm tạ.
Thập công chúa nhìn xung quanh: "Còn vị tiểu thư nào muốn ta thẩm thơ nữa không?"
Lâm Sơn ca tiến ra, cúi người làm lễ: "Bái kiến Thập công chúa. Tiểu nữ Lâm Sơn Ca có một bài vịnh đào muốn gửi tặng công chúa."
Thập công chúa mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho nàng đọc. Lâm Như Tuyết đang ở gần đó lại nhìn chằm chằm vào Lâm Sơn Ca, vẻ mặt phi thường bất hảo.
Giọng của Lâm Sơn Ca nhỏ nhẹ du dương, vừa đọc câu thơ đầu tiên lên toàn trường liền chìm vào yên lặng. Lâm Sơn Ca đọc xong bốn câu thơ ngắn ngủi, toàn trường vẫn không có một tiếng động. Các vị tiểu thư ở đây đều ít nhiều hiểu thơ phú, ai cũng đang suy ngẫm về bài thơ vừa rồi của Lâm Sơn Ca.
Bài thơ này tưởng như tả đào, lại hóa tả người, tưởng như vịnh cảnh, lại hóa vịnh tình. Thập công chúa là người đầu tiên phá vỡ yên lặng, đứng lên vỗ tay nói:
"Hay, thơ hay lắm!"
Các vị tiểu thư khác thấy vậy, cũng rào rào vỗ tay. Bách Phong Linh nhếch miệng. Một bài thơ nổi tiếng thời Đường, thời đại thơ ca hay nhất của Trung Hoa cổ đại, đương nhiên là phải hay rồi.
Chờ tiếng vỗ tay lắng xuống, Thập công chúa lại tiếp:
"Không ngờ hôm nay Hải Quỳnh ta lại được nghe một bài thơ hay đến như vậy. Ta nghĩ là không cần xét nữa, Lâm tiểu thư dành giải nhất thi ca của năm nay. Có ai có ý kiến gì không?"
Đương nhiên là không có kẻ nào dám có ý kiến. Lâm Sơn Ca nghiễm nhiên đoạt giải. Lâm Như Tuyết thấy Lâm Sơn Ca tới bên Bách Phong linh liền nhíu mày hừ lạnh, tức giận quay người bỏ đi.
Bách Phong Linh thấy vậy, bèn nói với Lâm Sơn Ca:
"Chúc mừng Sơn Ca tỉ. Nhưng tỉ về Lâm phủ nhất định phải cẩn thận. Lâm Như Tuyết kia có vẻ sẽ không để yên cho tỉ đâu."
Lâm Sơn Ca thở dài:
"Không sao, mấy năm qua ta đã quen rồi. Giờ chỉ mong sớm được gả cho một nam nhân tốt."
Bách Phong Linh nhìn nàng nhưng không đáp. Gả cho một nam nhân tốt là ước mơ của tất cả nữ nhân nơi này. Nhưng Bách Phong Linh nàng lại không muốn vậy. Nàng muốn làm một nữ nhân tốt, để nam nhân muốn gả cho nàng. Bách Phong Linh nghĩ xong cũng tự thấy suy nghĩ của mình lớn mật đến nực cười.
Mặt trời đang bắt đầu xuống núi, đào viên cũng đã vãn người. Bách Phong Linh từ biệt Lâm Sơn Ca rồi đi tìm Cửu tỉ Bách Nguyệt Nga của mình. Bách Nguyệt Nga cũng đang đi tìm nàng. Hai tỉ muội chân trước chân sau lên kiệu ra về. Vạn Hoa hội tới đây là kết thúc.