Vào một buổi tối mùa đông tiết trời se lạnh, ở một trấn nhỏ vo danh nọ, rất nhiều đại nhân vật của Phong Vũ đại lục đang cùng lúc có mặt trong một gian phòng. Và chuyện kỳ lạ hơn nữa là, kẻ ngồi ở vị trí chủ vị không phải là bất kỳ người nào trong số đó, mà lại là một tiểu cô nương mười lăm tuổi. À không, hẳn là nàng đã sắp sang tuổi mười sáu.

Bách Phong Linh đeo mạng che mặt, ngồi giữa đại sảnh của Vân Vụ các, nhẹ mỉm cười nhìn về phía những đại nhân vật đang ngồi trước mặt nàng.

Trịnh Tề Tấn tam quốc lần lượt tới một vị hoàng đế, một vị thái tử, và một vị hoàng tử có chín phần là sẽ trở thành hoàng đế đời sau. Còn ngũ đại môn phái tới đây chính là ngũ vị trưởng môn, năm nhân vật phong vân của võ đạo Phong Vụ. Ngoài ra, rất nhiều đại nhân vật khác của chư phương cũng đang ở trong căn phòng này.

Một tiểu cô nương, ngồi trước nhiều đại nhân vật như vậy mà từ đầu tới giờ vẫn chưa hề nao núng. Nàng trước tiên lên tiếng:

"Cảm ơn chư vị đã nể mặt Vân Vụ các hôm nay tới đây. Ta xin tự giới thiệu, ta tên là Vân Mộng Điệp, các chủ của Vân Vụ các."

"Ồ, nghe giọng của cô nương, cô nương phải chăng là người Trịnh quốc." - một kẻ nhanh nhảu lên tiếng, không biết là vô tình hay cố ý đặt ra câu hỏi nhạy cảm như vậy vào lúc này.

Bách Phong Linh nhìn qua, kẻ này đang đứng sau Thiên Môn đạo trưởng môn. Không ngờ lại là một kẻ mà nàng đã gặp qua ở Thái Sơn môn, Hỏa trưởng lão.

Nàng hướng lão nhẹ gật đầu: "Hỏa trưởng lão đoán không sai. Mộng Điệp đúng là được sinh ra ở Trịnh quốc. Nhưng mà hiện tại, Mộng Điệp chu du khắp đại lục, bốn bể là nhà, không phải là người của quốc gia nào cả."

Lại hướng tất cả những người khác, nàng nói: "Vân Vụ các đã, đang, và sẽ mãi là một thế lực trung lập, không thiên vị cho bất kì phe nào. Điều này chư vị có thể yên tâm."

Một kẻ khác lúc này bỗng hừ lạnh: "Thật sao? Chúng ta hôm qua có phương nào sao khi nghe tin mà không tới Vân Vụ các bái phỏng Vân cô nương đây đâu, vậy mà chỉ Trịnh vương được cô nương mời vào nói chuyện, không phải sao?"

Kẻ này đứng sau Tề Nguyệt Dạ Thiên, là một vị nhị phẩm tướng quân của Tề quốc, tên là Hổ Diệu, nổi tiếng là một kẻ tính tình nóng nảy, giống hệt Hỏa trưởng lão lúc nãy.

"Hổ tướng quân nói cũng không sai. Ta và Chính Công vương từ một vụ giao dịch mấy năm trước đã có giao tình, Chính Công vương tới cũng chỉ là để giữ lễ. Vả lại, hình như ta thấy ta không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ cái với quý quốc?" - Bách Phong Linh lạnh giọng.

"Mộng Điệp cô nương, là chúng ta thất lễ rồi." - Tề Nguyệt Dạ Thiên chen vào, "bổn quốc không hề có ý nghi ngờ về tính trung lập của Vân Vụ các. Nếu Vân Vụ các thực sự muốn nghiêng về một phe, thì chúng ta sẽ không có buổi gặp mặt ngày hôm nay. Ta nói có đúng không?"

Trịnh Phúc Nguyên, Hoàng Tử Liêm, và năm vị trưởng môn đồng loạt gật đầu nói phải. Không biết là bọn họ thực sự nghĩ vậy, hay là chỉ tỏ ra vậy để làm hài lòng nhân vật đang nắm giữ tin tức quan trọng mà bọn họ cần này.

Bách Phong Linh lại nói: "Vậy được rồi. Nếu chư vị không còn có câu hỏi gì nữa thì ta sẽ nói vào vấn đề chính ở đây. Ta nghĩ là mọi người cũng đã nôn nóng lắm rồi."

Chờ mọi người lên tiếng đồng ý xong, nàng lại tiếp:

"Như các vị cũng đã biết, Vân Vụ các chúng ta đã nắm được vị trí cụ thể của Cổ đế bảo tàng. Nhưng để ta giải thích kĩ càng hơn, chúng ta dù có vị trí của bảo tàng, nhưng không có vị trí của cửa vào bảo tàng."

Bên dưới lúc này, trừ Trịnh Phúc Nguyên và Hoàng Thiên Du đang đứng sau Hoàng Tử Liêm đã biết trước chuyện này thì mọi người đều bắt xôn xao. 

Lý Đức Hậu, Thái Sơn trưởng môn, nhíu mày lên tiếng: "Vân Mộng cô nương, như vậy là có ý gì? Không biết cửa vào sao lại có thể nói là biết vị trí?"

Bách Phong Linh khoát tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

"Để ta giải thích đã. Chư vị cũng biết đấy, trải qua ngàn năm mà Cổ đế bảo tàng vẫn chưa từng bị phát hiện, trong này đương nhiên là có ẩn tình. Ta mới từ trong Hắc Lâm đi ra, trong lúc vô tình phát hiện được một kiến trúc ngầm được che lấp bởi nguyệt thạch, một loại đá thần kỳ có tác dụng ngăn chặn linh khi thoát ra ngoài, cũng có khả năng ngăn chặn cả tinh thần lực thẩm thấu. Tinh thần lực của ta bình thường có thể cảm nhận được mười thước sâu dưới mặt đất, nhưng tại một nơi, ta phát hiện tinh thần lực của mình chỉ có thể thẩm thấu được ba thước, lại bị nguyệt thạch ngăn cản không thể dò xét sâu hơn nữa. Tức là nói, kiến trúc này nằm sâu ba thước dưới mặt đất."

Bách Phong Linh nói tới đây thì ngừng lại để những người ở dưới từ từ tiêu hóa những thông tin nàng vừa nói ra. Quả thật, những thứ nàng vừa mới nói ra thật sự khiến người khác tràn ngập nghi vấn.

Thứ nhất là, nguyệt thạch là thứ gì? Trên đời sao lại có một thứ đá thần kỳ như vậy?

Thứ hai là, Vân Mộng Điệp này đến từ nơi nào? Tại sao nàng ta lại có thể biết được công năng thần kỳ của nguyệt thạch?

Và cuối cùng là, Vân Vụ các chủ này không ngờ có tinh thần lực. Lại còn mạnh mẽ như vậy. Tinh thần lực của nàng bình thường có thể thẩm thấu mười thước sâu dưới mặt đất. Trong số tất cả các vị môn chủ có mặt ở đây, không kẻ nào có thể tự tin làm được chuyện tương tự. Phải biết là, bọn họ đại diện cho ngũ đại môn phái của Phong Vũ đại lục, là những kẻ mạnh nhất trong võ lâm. Đương nhiên là, nếu không kể đến những gia tộc ẩn thế kia.

Cắt mạch suy nghĩ của mọi người, nàng tiếp tục: "Để ta nói tiếp. Nguyệt thạch này ở Thiên Cổ đại đã từng rất được các thế lực lớn ưa thích. Nhưng mà, sau Cổ Tân chi chuyển, không những tinh thần tu luyện thuật bị mai một mà nguyệt thạch cũng tuyệt tích trên Phong Vũ đại lục. Một kiến trúc một dặm vuông nằm ba thước sâu dưới lòng đất, lại ở ngay Hắc Lâm này, nơi một liệp thú giả đã nhặt được thỏi vàng của Thiên Cổ đại, còn bị che giấu bởi một loại đá đã sớm biến mất. Nếu đây không phải Cổ đế bảo tàng, thì ta không biết nó có thể là cái gì khác nữa." 

Những kẻ bên dưới lại đồng loạt gật gù đồng ý.

Tề Nguyệt Dạ Thiên lên tiếng: "Được rồi, chúng ta tin vào nhân phẩm của Vân Mộng Điệp cô nương và uy tín của Vân Vụ các. Vậy điều kiện của Vân Vụ các là gì? Làm thế nào thì Vân Vụ các mới chịu bán tin tức này cho chúng ta?"

"Cái này chưa vội." - Bách Phong Linh lắc đầu, "Trước tiên, chúng ta hãy nói về cách phân chia bảo tàng đã, các vị thấy thế nào?"

Trịnh Phúc Nguyên từ đầu tới giờ vẫn yên lặng, đến lúc này mới nhếch miệng chen vào: "Nếu chư vị đã tin tưởng Vân Vụ các như vậy, không bằng chúng ta giao quyền phân chia cho Vân Vụ các. Chỉ cần bọn họ không muốn một chén canh trong này, thì ta tin là Vân Mộng Điệp cô nương sẽ công bằng."

Bách Phong Linh nhìn hắn mỉm cười: "Tất nhiên rồi. Vân Vụ các chúng ta không muốn thứ gì ở trong Cổ đế bảo tàng cả."

Nghe hai người đối thoại, Tề Nguyệt Dạ Thiên khuôn mặt trầm ngâm, không rõ đang nghĩ cái gì. Hoàng Tử Liêm thì nhíu mày khó hiểu, nhẹ liếc mắt nhìn về phía đằng sau lưng hắn. Thấy Hoàng Thiên Du nhẹ gật đầu, hắn quay về phía Bách Phong Linh mở lời:

"Điều này cũng vừa đúng ý của Tấn quốc ta."

Thấy cả hai phe Tấn Trịnh đều đang nhìn về phía mình, Tề Nguyệt Dạ Thiên cũng nhẹ gật đầu: "Nếu Trịnh vương và Nhị hoàng tử đã nói vậy, thì Tề quốc chúng ta không có ý kiến."

Lúc này, ngũ đại trưởng môn vẫn đang nhỏ giọng bàn tán với nhau. Bách Phong Linh cũng không thúc giục bọn họ, chỉ chậm rãi chờ đợi.

Một lúc sau, khi đã bàn bạc xong,  Lý Đức Hậu cũng nhìn về phía Bách Phong Linh gật đầu: "Ngũ phái chúng ta cũng đồng ý."

Bách Phong Linh mỉm cười rạng rỡ: "Nếu các vị đã tin tưởng, vậy thì Mộng Điệp cung kính không bằng tuân mệnh. Bây giờ, tới lượt Vân Vụ các chúng ta ra giá. Chuyện này, vẫn là để mấy vị chủ quản của Vân Vụ các chúng ta nói thì hơn." Nàng vừa nói, vừa chỉ về bốn người thủ hạ vẫn đứng phía sau.

Nghe tới đây, Tiểu Lan tiến lên phía trước, cúi người chào hỏi mọi người:

"Chư vị mạnh khỏe. Tiểu nữ Vân Thanh Ly, một trong tứ đại chủ quản của Vân Vụ các. Như các vị đều biết, Vân Vụ các chúng ta kinh doanh tin tức. Tin tức Cổ đế bảo tàng lần này cũng không ngoại lệ. Bởi vì tính chất đặc thù, tình báo này được xếp vào tình báo cấp mười, cũng là tình báo cấp mười đầu tiên của Vân Vụ các."

Những người ở dưới gật đầu đồng ý. Cách phân chia cấp bậc tình báo của Vân Vụ các, bọn họ đều đã tìm hiểu rõ ràng.

Tiểu Lan lại tiếp: "Vân Vụ các lần này thông tin này cho chư phương, thực sự không phải chú trọng vào lợi ích thu được, mà chỉ muốn vì tam quốc ngũ phái mà xuất lực. Nhưng mà, chúng ta vốn là thương gia, chút lợi tức vẫn là phải có. Đầu tiên, chúng ta cần ngũ phái cung cấp các loại tu luyện bí tịch và vũ khí, cụ thể là như sau: ..."

Tiểu Lan ngừng lại một chút, giở tờ giấy đã soạn sẵn trên tay ra, bắt đầu đọc.

Tiểu Lan càng đọc thì ngũ vị trưởng môn phía dưới môi mím càng chặt, khuôn mặt càng nhăn nhó khó coi. Đây mà gọi là một chút lợi ích?

"Tiếp theo, chúng ta cần tam quốc cung cấp một số món đồ quý hiếm. Cái này chúng ta không quan tâm là ai lấy ra món nào, chư vị cứ tự mình bàn bạc với nhau là được."

Tiểu Lan tiếp tục đọc. Đến lúc này thì mặt của người tam quốc cũng dần trở nên vặn vẹo hơn. Vân Vụ các còn trắng trợn đòi bọn hắn trang bị và chiến mã của quân đội, lại còn cả thuyền chiến? Đây là định làm phản à?

Tiểu Lan đọc xong, nhìn thấy vẻ khó coi của những kẻ phía dưới thì vui vẻ lùi xuống. Thực sự thống khoái nha. Tiểu thư đúng là muốn vắt kiệt máu bọn họ đây mà.

Tới lượt Hồng Phượng đi tới trước, nàng giới thiệu bản thân xong thì nói:

"Vân Vụ các hiện giờ đang muốn mở hai thế lực phụ thuộc mới. Một cái gọi là Vân Yên sơn trang, nơi đào tạo nhân lực cho bổn các. Đây cũng chính là lý do chúng ta cần vũ khí và tu luyện bí tịch. Thế lực thứ hai gọi là Phong Vụ đội, là một hải đội hoạt động ở Bắc hải. Chi thế lực này chỉ có tác dụng giúp chúng ta lưu thông tin tức trên biển giữa Trịnh Tề hai bên, đối với hai nước chỉ lợi không hại, ngoài ra chúng ta còn muốn đi xa thám hiểm một chút, chứ không muốn tham gia vào tranh đấu đại lục. Chư vị yên tâm, điều cuối cùng Vân Vụ các muốn nhìn thấy chính là chiến tranh nổ ra trên đại lục. Điểm này hẳn là các vị đều có thể thấy được."

Mấy kẻ bên dưới mày lại càng nhíu chặt. Vân Vụ các cư nhiên dám ở đây đòi bọn họ cung cấp tài nguyên cho bọn hắn mở rộng thế lực. Hay cho một Vân Vụ các, hay cho một Vân Mộng Điệp, miệng vừa nói thì hòa bình của đại lục nhưng sau đó lại dám dùng công phu sư tử ngoạm cắn bọn họ một miếng như vậy.

"À quên chưa nói với các vị. Điều kiện của chúng ta đưa ra còn có thể bàn bạc thêm. Nếu bên nào không muốn cùng chúng ta giao dịch, Vân Vụ các cũng sẽ tôn trọng ý kiến của phương thế lực đó, chỉ mong hắn sẽ lập tức rời khỏi đây." - Chu Thái An lên tiếng, quăng thêm một câu nói có sức sát thương nữa lên sàn.

Mấy vị trưởng môn đang định lên tiếng phản đối thì lúc này cũng đành ngậm miệng lại, rồi tiếp tục quay sang thì thầm nói chuyện với nhau. 

Hỏa Phượng và Tiểu Lan một bên mặc cả với ngũ phái, môn bên kì kèo với tam quốc, quả thật rất có khí thế của mấy kẻ thương nhân tham lam.

Tam quốc trước khi như nước với lửa, bây giờ cũng chụm đầu lại to nhỏ bàn bạc, nhìn qua thì đầy vẻ hòa khí.

Sau gần một canh giờ đấu khẩu, Chính Công vương là người đầu tiên lên tiếng: "Trịnh Tề Tấn tam quốc đồng ý với điều kiện của Vân Vụ các."

Thấy vậy, ngũ phái dù rất bất ngờ nhưng cũng không còn cách nào khác. "Chúng ta cũng đồng ý." Bọn họ ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì rỉ máu.

Bách Phong Linh nở một nụ cười tươi roi rói: "Ha ha. Vậy phải đa tạ chư vị đã chiếu cố cho Vân Vụ các rồi."

"Bản đồ" - Bách Phong Linh đưa tay về phía sau. Sở Vĩnh Trung nhanh chóng đưa cho nàng tấm bản đồ hắn đã cầm sẵn nãy giờ.

Trải bản đồ lên mặt bàn trước mặt, Bách Phong Linh nói:

"Mời chư vị nhìn. Đây chính là vị trí của Cổ đế bảo tàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play